Say Năm Tháng
Quyển 4 - Chương 8: Sương hoa kiếm lãnh điệu cô hồn (2)
Chân Phá Thiên đang giẫm lên Minh Thiệu tăng thêm độ mạnh, hắn từ trên cao nhìn xuống: “Đường đường chiến thần của Thiên giới, thế nhưng cũng đến nông nỗi này, Minh Thiệu, à không, hiện tại nên gọi ngươi là Tuyên Ly. Tuyên Ly tướng quân, đây là ngươi nợ Vị Hi, hôm nay ta phải đòi lại toàn bộ!”
Minh Thiệu không thèm liếc Phá Thiên một cái, hắn nhìn Thanh Dao gần trong gang tấc nhưng không cách nào chạm đến, tâm sinh bi thương. Hắn cười khổ mà nói: “Thật có lỗi, để cho nàng nhìn thấy sự chật vật thế này của ta.”
“Không quan hệ.” Hốc mắt Thanh Dao nóng lên.
Thanh Dao cũng không để ý đến Phá Thiên đang cao cao nhìn xuống hai người, nàng vươn tay ra muốn lấy Trấn Thiên kiếm.
Một chút, còn kém một chút . . . . . . .
Sống chết trước mắt, nàng thầm nghĩ giúp hắn nhặt lên Trấn Thiên kiếm, thứ mà hắn yêu quý như tính mạng, không hơn.
Mũi kiếm sắc bén cắt qua tay nàng, nàng hồn nhiên không phát hiện, chút đau đớn ấy đối với nàng không là gì cả. Nàng ôm kiếm, nước mắt chảy xuống, rơi xuống trên mũi kiếm lạnh như băng.
Thế nhưng ai cũng không nghĩ đến, ngay tại thời điểm mà máu cùng nước mắt của Thanh Dao dính trên Trấn Thiên kiếm, thân kiếm phát ra ngân quang chói mắt. Phá Thiên bị kiếm khí khiến cho chấn động, không chịu được mà liên tục lui lại, lùi đến vách đá trong đình viện.
“A ——” Thanh Dao không chịu nổi sự đau đớn của thân thể, cao giọng thét chói tai.
Nàng cảm giác trong thân thể của mình có một cỗ lực lượng bị cưỡng chết ép vào, nhất thời cả người vừa đau vừa tê dại. Minh Thiệu ở bên cạnh một lần lại một lân gọi tên của nàng nhưng nàng không nghe thấy gì hết. . . . . . .
“Thanh nhi?”
“Tỷ tỷ làm sao vậy. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . .”
Ngân quang dần dần yếu đi, bỗng nhiên Thanh Dao dường như thay đổi thành người khác, trong mắt thần thái sáng láng, không còn là bộ dáng thống khổ trước kia nữa.
Nàng chậm rãi đứng lên, thuận tay nhặt Trấn Thiêm kiếm bên cạnh. Nàng đi từng bước về phía Phá Thiên, lúm đồng tiền như hoa.
“Ma quân Phá Thiên, chúng ta lại gặp mặt.”
Nụ cười như vậy. . . . . . Nụ cười như vậy. . . . . . .
“Vị Hi?” Phá Thiên thốt ra.
Minh thiệu nhíu mày: “Vị Hi? Nàng là Vị Hi?”
Đột nhiên hắn nhớ đến Thanh Dao từng nói qua, Vi Hi từng đem một phần hồn phách khóa trong Trấn Thiên kiếm, mà vừa rồi máu cùng nước mắt của Thanh Dao dính lên Trấn Thiên kiếm, nói như vậy. . . . . . .
“Hóa ra, hóa ra là huyết lệ của Thanh nhi giải khai phong ấn hồn phách của Vị Hi.”
Phá Thiên mừng rỡ: “Thật sự là nàng, Vị Hi, thật là nàng?”
“Tỷ tỷ?”
Thanh Dao vẫn giữ nụ cười này như cũ, chậm rãi, chậm rãi đi về phía trước.
“Vị Hi. . . . . .” Phá Thiên ngây ngốc, “nàng đã sống lại , rốt cục ta cũng đợi được ngày này.”
“Đúng vậy, ta cũng đợi thật lâu rồi.”
“Nàng còn nhớ rõ ta sao?”
“Nhớ rõ, ngươi là Ma quân Phá Thiên.” Dung mạo Thanh Dao như lúc ban đầu dưới lê hoa, trong điềm đạm mang theo xinh đẹp kinh người. Nàng nói, “Năm nghìn năm trước, kiếm của ta dừng trước yết hầu của ngươi mà không đâm xuống, ta đã nói rồi, lần tới ta không thể cam đoan chính mình có thể dừng kiếm nhanh như vậy hay không. Phá Thiên, muốn tái đấu với ta một lần không?”
Ánh mắt Phá Thiên tràn ngập thần thái: “nàng còn nhớ rõ đối thoại của chúng ta, nàng là Vị Hi, quả nhiên nàng là Vị Hi.”
“Đúng vậy, ta là Vị Hi.”
Thừa dịp khi Phá Thiên còn đang đắm chìm trong kí ức mà chưa hoàn hồn, ánh mắt Thanh Dao bỗng nhiên biến đổi, dùng tốc độ không thể tin được rút kiếm, vung lên, nhắm ngay đến trái tim của Phá Thiên mà hung hăng đâm xuống.
“Vị Hi ——” Phá Thiên mở lớn mắt nhìn Thanh Dao, máu tươi tràn ra từ miệng hắn, “Nàng. . . . . .”
Không chỉ có Phá Thiên, Minh Thiệu ở một bên cũng bị chấn kinh. Vị Hi cùng Phá Thiên không có thâm cừu đại hận gì, sao vừa thấy mặt đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Theo lý mà nói người Vị Hi hận nhất hẳn là Tuyên Ly, cũng chính là —— hắn hiện tại.
“Tỷ tỷ?” Sương Linh từ trong khiếp sợ thoát ra, nở nụ cười, “Tỷ không phải là Vị Hi, tỷ là tỷ tỷ của ta, Thanh Dao!”
Khóe miệng Thanh Dao cong lên, nàng đem linh lực của cả bản thân tập trung vào lòng bàn tay phải, dùng một chút lực, kiếm cắm vào khe đá, khiến cả người Phá Thiên bị cố định trên vách đá. Rõ ràng là nàng đang cười, nhưng giấu trong nụ cười đó cũng làm cho người ta nhìn ra sự ngoan tuyệt.
“Vị Hi, nàng. . . . . .”
“Ta không phải là Vị Hi, ta là Thanh Dao, Phù Vân linh chủ của Bồng Lai Tê Phương thánh cảnh —— Thanh Dao.” Thanh Dao gằn từng tiếng, chậm rãi mở miệng.
“Không, điều đó không có khả năng!”
“Không có cái gì là không có khả năng, ta chính là Thanh Dao. Vị Hi đã chết, năm nghìn năm trước đã chết, chẳng qua là ngươi luôn tình nguyện đắm chìm trong giấc mộng rằng nàng còn sống mà thôi.”
“Ngươi đùa giỡn ta! Ngươi đùa giỡn ta!” Hai mắt Phá Thiên đỏ lên, điên cuồng kêu lên, “A ——”
Theo tiếng hét của hắn, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, cát đá bay đến khiến cho tóc hắn cũng bị thổi bay, phá lệ làm cho người ta sợ hãi. Nhưng Trấn Thiên kiếm có phệ hồn, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng không có biện pháp thoát được. Máu tươi lại tràn ra, hắn nhìn chằm chằm Thanh Dao, bên trong ánh mắt giống như cất giấu một thanh lợi kiếm.
Thanh Dao lại bình tĩnh dị thường: “Không cần nhìn ta như vậy, ba trăm năm trước ngươi chém Minh Thiệu một kiếm, vừa rồi ngươi lại đâm chàng một kiếm, hiện tại một kiếm này là ta trả lại cho ngươi.”
“Còn có, ngươi không nên giết Dương Tuyền đế quân. Ta hận hắn, ta muốn giết hắn, nhưng đây là ân của ta và hắn, ngươi không có tư cách lấy đi mạng của hắn.”
“Tốt, rất tốt, rất tốt! Quả nhiên là do nữ thần Vu sơn Dao Cơ dạy dỗ ra! Ha ha ha ha ha ha. . . . . .”
Sau tiếng cười lớn, kế tiếp là yên tĩnh không tiếng động.
Tí tách ——.
Một giọt máu dọc theo Trấn Thiên kiếm từ ngực Phá Thiên chảy ra, rơi trên mặt đất. Đầu Phá Thiên gục xuống không nhúc nhích, tựa hồ đã tắt thở.
Sương Linh nhẹ nhàng mở miệng: “Hắn đã chết?”
“Ừ, Trấn Thiên kiếm xuyên tim, bất kể là thần tiên hay là yêu ma, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Minh Thiệu ôm miệng vết thương, bước đến chỗ Thanh Dao, “Thanh nhi, Phá Thiên đã chết.”
Thanh Dao không có phản ứng.
“Thanh nhi?” Minh Thiệu vỗ vỗ bả vai của nàng.
Có cái vỗ này, Thanh Dao giống như đóa hoa màu trắng trên cành vì cơn gió lướt qua mà nhẹ nhàng rơi xuống, Minh Thiệu nhanh chóng đưa tay đỡ được nàng.
“Phá Thiên đã chết? Hắn đã chết, hắn bị ta giết chết . . . . . .”
“Phải, hắn đã chết.”
“Máu, chàng chảy máu ?” Trong mắt Thanh Dao chậm rãi khôi phục thần thái, nàng đột nhiên hét chói tai, “Minh Thiệu, Minh Thiệu, chàng chảy rất nhiều máu, sao lại nhiều máu như vậy. . . . . .”
“Không có việc gì, ta không sao, Thanh nhi, nàng tỉnh táo lại đi, nàng đừng như vậy. . . . . .”
Minh Thiệu biết lần đầu tiên Thanh Dao giết người, tất nhiên là sẽ chịu kích thích. Nàng càng kích động, càng chứng minh rằng trong lòng nàng sợ hãi, giống như tiểu hài tử tay chân luống cuống.
“Sao lại nhiều màu như vậy, Minh Thiệu, sao lại thế này, sao chàng không cẩn thận như vậy . . . . .”
“Thanh Dao!”
Một tiếng bất thình lình kia rốt cuộc khiến Thanh Dao tỉnh táo lại, thân mình nàng mềm nhũn, giống như cá mất nước, vô lực chống đỡ.
“Tỷ tỷ, đã không có việc gì rồi, tỷ đã giết Phá Thiên.” Sương Linh thất tha thất thểu đi đến trước mặt Thanh Dao, “Chúng ta đều còn sống, là tỷ đã cứu chúng ta, tỷ tỷ thực dũng cảm.”
Thanh Dao nhắm mắt lại rồi mở ra, thật lâu sau không nói gì. Nếu không phải phần hồn phách trong Trấn Thiên kiếm kia trở lại với nàng thì ngay cả khí lực để đứng lên nàng cũng không có. Cũng ngay tại một khắc kia, nàng mông lung giống như thấy được rất nhiều chuyện kiếp trước, Vị Hi, Tuyên Ly, Nam Minh, địa phủ. . . . . . trí nhớ này giống như ngôi sao xẹt qua trong đầu nàng. Nàng nhạy bén phát hiện, bản năng muốn sống làm cho nàng nghĩ đến, chỉ có Vị Hi mới có thể giết Phá Thiên!
Cho nên, nàng theo bản năng đem mình biến thành Vị Hi.
Có lẽ là đáy lòng nàng vẫn thủy chung lưu lại trí nhớ của Vị Hi, cũng có lẽ một phần linh hồn kia thuộc về Vị Hi chứ không phải Thanh Dao, thời điểm nàng cầm lấy Trấn Thiên kiếm nàng thực sự cảm thấy mình là Vị Hi. Một cái nhăn mày, một nụ cười, một cái liếc mắt, một ánh nhìn. . . . . . Tất cả đều là vẻ mặt của Vị Hi.
Nàng cảm thấy linh hồn của chính mình sẽ bị một phần khác bao trùm. Cuối cùng một tiếng “Thanh nhi” của Minh Thiệu mới khiến nàng tỉnh lại, khí lực của nàng một khắc này như bị rút đi hết, thậm chí không thể chống đỡ thân thể của chính mình.
“Khụ khụ. . . . . .” tiếng ho khan rất nhỏ từ những thi thể đầy đất truyền ra.
Sương Linh giật mình một cái: “Phụ thân? Là phụ thân, phụ thân còn chưa chết!”
Nàng giãy dụa vài bước, đi qua lay động thân mình của Dương Tuyền đế quân: “Phụ thân, phụ thân tỉnh lại đi, con là Sương nhi.”
Dương Tuyền đế quân chậm rãi mở mắt, hơi thở mong manh: “Sương. . . . . .”
“Thật tốt quá, phụ thân vẫn còn sống!”
Một câu này khiến cho Thanh Dao bị kéo vào vực sâu vạn trượng, trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể phân rõ rốt cuộc là tư vị ra sao. Minh Thiệu kéo nàng vào lòng mình, tay ôm nàng càng siết chặt.
“Sương nhân, Thanh nhi đâu, Thanh nhi. . . . . .”
“Tỷ tỷ không đi, tỷ ấy ở đây.” Sương Linh lau nước mắt, quay đầu lại nói, “Tỷ tỷ, tỷ mau đến đây, phụ thân gọi tỷ.”
“Hắn là phụ thân của muội, không phải của tỷ.”
“Tỷ tỷ, phụ thân sắp không chịu được nữa rồi, xin tỷ hãy lại đây với phụ thân. Phụ thân cứu tỷ nên mới như vậy, tỷ tỷ. . . . . .”
“Cứu tỷ?” Thanh Dao cười lạnh, bỗng nhiên tụ tập linh lực đánh một chưởng lên ngực của mình.
Sắc mặt Minh Thiệu tái mét, một tay giữ chặt lấy Thanh Dao, nhưng không nói lời nào. Hắn lạnh lùng nhìn Thanh Dao, trong mắt mang theo nồng đậm ý tứ quở trách.
“Tỷ tỷ làm cái gì vậy?”
“Hắn thay ta đỡ một chưởng của Phá Thiên, bây giờ ta trả cho hắn, nếu còn thấy chưa đủ thì có thể lấy luôn mạng của ta.” Lời nói lạnh lẽo của Thanh Dao giống như nước suối chảy vào trong lòng Sương Linh, nàng nói, “Sương nhi, nếu muội là tỷ, nếu muội cũng trải qua hết thảy những chuyện mà ta gặp phải, muội sẽ quên được sao?”
“Muội. . . . . .”
“Nếu muội không thể, vậy thì cũng đừng bức tỷ. Muội là muội muội của tỷ, nhưng còn hắn thì không chút quan hệ nào với tỷ.”
Sương Linh á khẩu không trả lời được. Có lẽ tỷ ấy thật nhận quá nhiều khổ sở, năm đó phụ thân vì cứu nàng, những chuyện đã làm với Bích Cẩn tiên thù cùng Tê Phương thánh cảnh đã là vết sẹo không thể xóa mờ trong lòng tỷ tỷ. Một vết sẹo dữ tợn đáng sợ như vậy, đâu có thể dễ dàng hồi phục.
Dương Tuyền đế quân cười thê lương: “Sương nhi, không nên trách tỷ tỷ con, tất cả những việc này đều là ta tự làm tự chịu, là ta có lỗi với Bích Cẩn, khụ khụ. . . . . . Ta. . . . . . Ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, ta muốn trông thấy nàng. . . . . .”
“Tất cả đều do ngươi ban tặng, Bồng Lai tiên đảo cũng đã biến mất rồi, hiện tại ngươi lại nghĩ muốn gặp nàng?” Thanh Dao giống như nghe được một điều thật nực cười, “Hừ, ngươi không biết chuyện này thật buồn cười sao!”
Nàng cười rồi lại ho khan, nhưng nàng vẫn đang cười, cười giống như cô đơn cùng bất lực, làm cho người ta vô cớ nghĩ đến bông tuyết dưới ánh mặt trời lúc sáng sớm vì không chịu được nhiệt độ mà chậm rãi hòa tan.
Minh Thiệu nói: “Thanh nhi, thật ra Bồng Lai đảo không biến mất, cả Bồng Lai tiên đảo chẳng qua là bị kết giờ mà chúng ta không thể phá bỏ chặn lại, chúng ta từ bên ngoài không thể nhìn thấy mọi việc trên đảo, cho nên mới nghĩ rằng Bồng Lai đã biến mất .”
“Cái gì!”
“Chàng nói cái gì?
Thanh Dao, Sương Linh đều sửng sốt.
“Bồng Lai không biến mất?” Dương Tuyền vốn đã tiều tụy như lá rụng cuối thu bỗng có chút thần thái.
Có lẽ, đây chính là hồi quang phản chiếu trước khi chết.
“Ba trăm năm trước ta đã phát hiện điểm này, kết giới bao phủ ở bên ngoài Bồng Lai căn bản là không thể phá được, kể cả Thiên đế cũng không làm gì được. Ta vẫn luôn nghi ngờ, rốt cục Bích Cẩn tiên thù dùng lực lượng gì mới có thể bày ra cái kết giới như thế này, cho dù dùng tính mạng của nàng để trao đổi, điều này cũng không có khả năng. Sau đó rốt cục ta hiểu được, sự thật là. . . . .”
“Là Nhật Nguyệt Tinh” trái tim Thanh Dao như bị xiết chặt, “Là Nhật Nguyệt Tinh đúng không?”
“Đúng vậy, là do Nhật Nguyệt Tinh.”
“Nhật Nguyệt Tinh” , đó là thứ cuối cùng và cũng là duy nhất mà Bích Cẩn lưu lại cho nàng, hóa ra nàng vẫn có thể trở về Bồng Lai tiên đảo, Tê Phương thắng cảnh, Song Thành, Bích Cẩn. . . . . . .
“Nếu mẫu thân của ta có thể dùng Nhật Nguyệt Tinh để bày ra kết giới, ta cũng nhất định có thể mở ra, đúng không? Minh Thiệu, chàng nói cho ta biết, có thể đi.”
“Phải, nàng có thể, nhưng mà không phải hiện tại. Nàng quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi Thanh nhi.”
Nghỉ ngơi một chút đi. . . . . . Tinh thần căng thẳng của Thanh Dao dần trở nên nhu hòa. Nghỉ ngơi một chút, thật sự có thể chứ, đều đã xong rồi phải không?
“Thương thế của chàng rất nặng, ” Thanh Dao nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương bên vai trái của Minh Thiệu, “Chúng ta đến Nam Minh đi, chúng ta đến Nam Minh được không?”
Đương nhiên Minh Thiệu hiểu được ý tứ của Thanh Dao: vết ngoại thương chỉ cần dùng nước trong Vô Ưu tuyền là lập tức có thể khỏi hẳn. Đôi mắt của Thanh Dao chính là nguồn suối, nhưng nước mắt của nàng chỉ có thể chạy vào Hi Di trì mới có thể trở thành Vô Ưu tuyền.
Hắn lắc đầu: “Chút vết thương này không có gì đáng ngại. Chúng ta đều quá mệt mỏi, không phải sao.”
“Nhưng mà chàng. . . . . .”
“Nghỉ ngơi một chút đi, chờ nàng tỉnh, mọi chuyện đã trở thành quá khứ!”
Thanh Dao mỉm cười. Ánh mắt của nàng liếc qua các thi thể trên mặt đất, liếc qua Phá Thiên bị nàng cố định trên vách tường, liếc qua Sương Linh, qua Dương Tuyền đế quân đang hấp hối. . . . . . Rốt cục, nàng khép mắt lại. Nàng thật sự quá mệt mỏi rồi.
Mà lúc này rốt cuộc Dương Tuyền đế quân cũng thở ra một hơi cuối cùng. Trước khi chết hắn nói một câu cuối cùng với Sương Linh: “Sau khi ta chết, con đem hồn phách của ta thu vào Tỏa Hồn ngọc, rồi chôn bên cạnh mộ của Bích Cẩn.”
Gió thổi hoa rơi, đảo mắt, lại một mùa xuân trôi qua.
Minh Thiệu không thèm liếc Phá Thiên một cái, hắn nhìn Thanh Dao gần trong gang tấc nhưng không cách nào chạm đến, tâm sinh bi thương. Hắn cười khổ mà nói: “Thật có lỗi, để cho nàng nhìn thấy sự chật vật thế này của ta.”
“Không quan hệ.” Hốc mắt Thanh Dao nóng lên.
Thanh Dao cũng không để ý đến Phá Thiên đang cao cao nhìn xuống hai người, nàng vươn tay ra muốn lấy Trấn Thiên kiếm.
Một chút, còn kém một chút . . . . . . .
Sống chết trước mắt, nàng thầm nghĩ giúp hắn nhặt lên Trấn Thiên kiếm, thứ mà hắn yêu quý như tính mạng, không hơn.
Mũi kiếm sắc bén cắt qua tay nàng, nàng hồn nhiên không phát hiện, chút đau đớn ấy đối với nàng không là gì cả. Nàng ôm kiếm, nước mắt chảy xuống, rơi xuống trên mũi kiếm lạnh như băng.
Thế nhưng ai cũng không nghĩ đến, ngay tại thời điểm mà máu cùng nước mắt của Thanh Dao dính trên Trấn Thiên kiếm, thân kiếm phát ra ngân quang chói mắt. Phá Thiên bị kiếm khí khiến cho chấn động, không chịu được mà liên tục lui lại, lùi đến vách đá trong đình viện.
“A ——” Thanh Dao không chịu nổi sự đau đớn của thân thể, cao giọng thét chói tai.
Nàng cảm giác trong thân thể của mình có một cỗ lực lượng bị cưỡng chết ép vào, nhất thời cả người vừa đau vừa tê dại. Minh Thiệu ở bên cạnh một lần lại một lân gọi tên của nàng nhưng nàng không nghe thấy gì hết. . . . . . .
“Thanh nhi?”
“Tỷ tỷ làm sao vậy. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . .”
Ngân quang dần dần yếu đi, bỗng nhiên Thanh Dao dường như thay đổi thành người khác, trong mắt thần thái sáng láng, không còn là bộ dáng thống khổ trước kia nữa.
Nàng chậm rãi đứng lên, thuận tay nhặt Trấn Thiêm kiếm bên cạnh. Nàng đi từng bước về phía Phá Thiên, lúm đồng tiền như hoa.
“Ma quân Phá Thiên, chúng ta lại gặp mặt.”
Nụ cười như vậy. . . . . . Nụ cười như vậy. . . . . . .
“Vị Hi?” Phá Thiên thốt ra.
Minh thiệu nhíu mày: “Vị Hi? Nàng là Vị Hi?”
Đột nhiên hắn nhớ đến Thanh Dao từng nói qua, Vi Hi từng đem một phần hồn phách khóa trong Trấn Thiên kiếm, mà vừa rồi máu cùng nước mắt của Thanh Dao dính lên Trấn Thiên kiếm, nói như vậy. . . . . . .
“Hóa ra, hóa ra là huyết lệ của Thanh nhi giải khai phong ấn hồn phách của Vị Hi.”
Phá Thiên mừng rỡ: “Thật sự là nàng, Vị Hi, thật là nàng?”
“Tỷ tỷ?”
Thanh Dao vẫn giữ nụ cười này như cũ, chậm rãi, chậm rãi đi về phía trước.
“Vị Hi. . . . . .” Phá Thiên ngây ngốc, “nàng đã sống lại , rốt cục ta cũng đợi được ngày này.”
“Đúng vậy, ta cũng đợi thật lâu rồi.”
“Nàng còn nhớ rõ ta sao?”
“Nhớ rõ, ngươi là Ma quân Phá Thiên.” Dung mạo Thanh Dao như lúc ban đầu dưới lê hoa, trong điềm đạm mang theo xinh đẹp kinh người. Nàng nói, “Năm nghìn năm trước, kiếm của ta dừng trước yết hầu của ngươi mà không đâm xuống, ta đã nói rồi, lần tới ta không thể cam đoan chính mình có thể dừng kiếm nhanh như vậy hay không. Phá Thiên, muốn tái đấu với ta một lần không?”
Ánh mắt Phá Thiên tràn ngập thần thái: “nàng còn nhớ rõ đối thoại của chúng ta, nàng là Vị Hi, quả nhiên nàng là Vị Hi.”
“Đúng vậy, ta là Vị Hi.”
Thừa dịp khi Phá Thiên còn đang đắm chìm trong kí ức mà chưa hoàn hồn, ánh mắt Thanh Dao bỗng nhiên biến đổi, dùng tốc độ không thể tin được rút kiếm, vung lên, nhắm ngay đến trái tim của Phá Thiên mà hung hăng đâm xuống.
“Vị Hi ——” Phá Thiên mở lớn mắt nhìn Thanh Dao, máu tươi tràn ra từ miệng hắn, “Nàng. . . . . .”
Không chỉ có Phá Thiên, Minh Thiệu ở một bên cũng bị chấn kinh. Vị Hi cùng Phá Thiên không có thâm cừu đại hận gì, sao vừa thấy mặt đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Theo lý mà nói người Vị Hi hận nhất hẳn là Tuyên Ly, cũng chính là —— hắn hiện tại.
“Tỷ tỷ?” Sương Linh từ trong khiếp sợ thoát ra, nở nụ cười, “Tỷ không phải là Vị Hi, tỷ là tỷ tỷ của ta, Thanh Dao!”
Khóe miệng Thanh Dao cong lên, nàng đem linh lực của cả bản thân tập trung vào lòng bàn tay phải, dùng một chút lực, kiếm cắm vào khe đá, khiến cả người Phá Thiên bị cố định trên vách đá. Rõ ràng là nàng đang cười, nhưng giấu trong nụ cười đó cũng làm cho người ta nhìn ra sự ngoan tuyệt.
“Vị Hi, nàng. . . . . .”
“Ta không phải là Vị Hi, ta là Thanh Dao, Phù Vân linh chủ của Bồng Lai Tê Phương thánh cảnh —— Thanh Dao.” Thanh Dao gằn từng tiếng, chậm rãi mở miệng.
“Không, điều đó không có khả năng!”
“Không có cái gì là không có khả năng, ta chính là Thanh Dao. Vị Hi đã chết, năm nghìn năm trước đã chết, chẳng qua là ngươi luôn tình nguyện đắm chìm trong giấc mộng rằng nàng còn sống mà thôi.”
“Ngươi đùa giỡn ta! Ngươi đùa giỡn ta!” Hai mắt Phá Thiên đỏ lên, điên cuồng kêu lên, “A ——”
Theo tiếng hét của hắn, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, cát đá bay đến khiến cho tóc hắn cũng bị thổi bay, phá lệ làm cho người ta sợ hãi. Nhưng Trấn Thiên kiếm có phệ hồn, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng không có biện pháp thoát được. Máu tươi lại tràn ra, hắn nhìn chằm chằm Thanh Dao, bên trong ánh mắt giống như cất giấu một thanh lợi kiếm.
Thanh Dao lại bình tĩnh dị thường: “Không cần nhìn ta như vậy, ba trăm năm trước ngươi chém Minh Thiệu một kiếm, vừa rồi ngươi lại đâm chàng một kiếm, hiện tại một kiếm này là ta trả lại cho ngươi.”
“Còn có, ngươi không nên giết Dương Tuyền đế quân. Ta hận hắn, ta muốn giết hắn, nhưng đây là ân của ta và hắn, ngươi không có tư cách lấy đi mạng của hắn.”
“Tốt, rất tốt, rất tốt! Quả nhiên là do nữ thần Vu sơn Dao Cơ dạy dỗ ra! Ha ha ha ha ha ha. . . . . .”
Sau tiếng cười lớn, kế tiếp là yên tĩnh không tiếng động.
Tí tách ——.
Một giọt máu dọc theo Trấn Thiên kiếm từ ngực Phá Thiên chảy ra, rơi trên mặt đất. Đầu Phá Thiên gục xuống không nhúc nhích, tựa hồ đã tắt thở.
Sương Linh nhẹ nhàng mở miệng: “Hắn đã chết?”
“Ừ, Trấn Thiên kiếm xuyên tim, bất kể là thần tiên hay là yêu ma, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Minh Thiệu ôm miệng vết thương, bước đến chỗ Thanh Dao, “Thanh nhi, Phá Thiên đã chết.”
Thanh Dao không có phản ứng.
“Thanh nhi?” Minh Thiệu vỗ vỗ bả vai của nàng.
Có cái vỗ này, Thanh Dao giống như đóa hoa màu trắng trên cành vì cơn gió lướt qua mà nhẹ nhàng rơi xuống, Minh Thiệu nhanh chóng đưa tay đỡ được nàng.
“Phá Thiên đã chết? Hắn đã chết, hắn bị ta giết chết . . . . . .”
“Phải, hắn đã chết.”
“Máu, chàng chảy máu ?” Trong mắt Thanh Dao chậm rãi khôi phục thần thái, nàng đột nhiên hét chói tai, “Minh Thiệu, Minh Thiệu, chàng chảy rất nhiều máu, sao lại nhiều máu như vậy. . . . . .”
“Không có việc gì, ta không sao, Thanh nhi, nàng tỉnh táo lại đi, nàng đừng như vậy. . . . . .”
Minh Thiệu biết lần đầu tiên Thanh Dao giết người, tất nhiên là sẽ chịu kích thích. Nàng càng kích động, càng chứng minh rằng trong lòng nàng sợ hãi, giống như tiểu hài tử tay chân luống cuống.
“Sao lại nhiều màu như vậy, Minh Thiệu, sao lại thế này, sao chàng không cẩn thận như vậy . . . . .”
“Thanh Dao!”
Một tiếng bất thình lình kia rốt cuộc khiến Thanh Dao tỉnh táo lại, thân mình nàng mềm nhũn, giống như cá mất nước, vô lực chống đỡ.
“Tỷ tỷ, đã không có việc gì rồi, tỷ đã giết Phá Thiên.” Sương Linh thất tha thất thểu đi đến trước mặt Thanh Dao, “Chúng ta đều còn sống, là tỷ đã cứu chúng ta, tỷ tỷ thực dũng cảm.”
Thanh Dao nhắm mắt lại rồi mở ra, thật lâu sau không nói gì. Nếu không phải phần hồn phách trong Trấn Thiên kiếm kia trở lại với nàng thì ngay cả khí lực để đứng lên nàng cũng không có. Cũng ngay tại một khắc kia, nàng mông lung giống như thấy được rất nhiều chuyện kiếp trước, Vị Hi, Tuyên Ly, Nam Minh, địa phủ. . . . . . trí nhớ này giống như ngôi sao xẹt qua trong đầu nàng. Nàng nhạy bén phát hiện, bản năng muốn sống làm cho nàng nghĩ đến, chỉ có Vị Hi mới có thể giết Phá Thiên!
Cho nên, nàng theo bản năng đem mình biến thành Vị Hi.
Có lẽ là đáy lòng nàng vẫn thủy chung lưu lại trí nhớ của Vị Hi, cũng có lẽ một phần linh hồn kia thuộc về Vị Hi chứ không phải Thanh Dao, thời điểm nàng cầm lấy Trấn Thiên kiếm nàng thực sự cảm thấy mình là Vị Hi. Một cái nhăn mày, một nụ cười, một cái liếc mắt, một ánh nhìn. . . . . . Tất cả đều là vẻ mặt của Vị Hi.
Nàng cảm thấy linh hồn của chính mình sẽ bị một phần khác bao trùm. Cuối cùng một tiếng “Thanh nhi” của Minh Thiệu mới khiến nàng tỉnh lại, khí lực của nàng một khắc này như bị rút đi hết, thậm chí không thể chống đỡ thân thể của chính mình.
“Khụ khụ. . . . . .” tiếng ho khan rất nhỏ từ những thi thể đầy đất truyền ra.
Sương Linh giật mình một cái: “Phụ thân? Là phụ thân, phụ thân còn chưa chết!”
Nàng giãy dụa vài bước, đi qua lay động thân mình của Dương Tuyền đế quân: “Phụ thân, phụ thân tỉnh lại đi, con là Sương nhi.”
Dương Tuyền đế quân chậm rãi mở mắt, hơi thở mong manh: “Sương. . . . . .”
“Thật tốt quá, phụ thân vẫn còn sống!”
Một câu này khiến cho Thanh Dao bị kéo vào vực sâu vạn trượng, trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể phân rõ rốt cuộc là tư vị ra sao. Minh Thiệu kéo nàng vào lòng mình, tay ôm nàng càng siết chặt.
“Sương nhân, Thanh nhi đâu, Thanh nhi. . . . . .”
“Tỷ tỷ không đi, tỷ ấy ở đây.” Sương Linh lau nước mắt, quay đầu lại nói, “Tỷ tỷ, tỷ mau đến đây, phụ thân gọi tỷ.”
“Hắn là phụ thân của muội, không phải của tỷ.”
“Tỷ tỷ, phụ thân sắp không chịu được nữa rồi, xin tỷ hãy lại đây với phụ thân. Phụ thân cứu tỷ nên mới như vậy, tỷ tỷ. . . . . .”
“Cứu tỷ?” Thanh Dao cười lạnh, bỗng nhiên tụ tập linh lực đánh một chưởng lên ngực của mình.
Sắc mặt Minh Thiệu tái mét, một tay giữ chặt lấy Thanh Dao, nhưng không nói lời nào. Hắn lạnh lùng nhìn Thanh Dao, trong mắt mang theo nồng đậm ý tứ quở trách.
“Tỷ tỷ làm cái gì vậy?”
“Hắn thay ta đỡ một chưởng của Phá Thiên, bây giờ ta trả cho hắn, nếu còn thấy chưa đủ thì có thể lấy luôn mạng của ta.” Lời nói lạnh lẽo của Thanh Dao giống như nước suối chảy vào trong lòng Sương Linh, nàng nói, “Sương nhi, nếu muội là tỷ, nếu muội cũng trải qua hết thảy những chuyện mà ta gặp phải, muội sẽ quên được sao?”
“Muội. . . . . .”
“Nếu muội không thể, vậy thì cũng đừng bức tỷ. Muội là muội muội của tỷ, nhưng còn hắn thì không chút quan hệ nào với tỷ.”
Sương Linh á khẩu không trả lời được. Có lẽ tỷ ấy thật nhận quá nhiều khổ sở, năm đó phụ thân vì cứu nàng, những chuyện đã làm với Bích Cẩn tiên thù cùng Tê Phương thánh cảnh đã là vết sẹo không thể xóa mờ trong lòng tỷ tỷ. Một vết sẹo dữ tợn đáng sợ như vậy, đâu có thể dễ dàng hồi phục.
Dương Tuyền đế quân cười thê lương: “Sương nhi, không nên trách tỷ tỷ con, tất cả những việc này đều là ta tự làm tự chịu, là ta có lỗi với Bích Cẩn, khụ khụ. . . . . . Ta. . . . . . Ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, ta muốn trông thấy nàng. . . . . .”
“Tất cả đều do ngươi ban tặng, Bồng Lai tiên đảo cũng đã biến mất rồi, hiện tại ngươi lại nghĩ muốn gặp nàng?” Thanh Dao giống như nghe được một điều thật nực cười, “Hừ, ngươi không biết chuyện này thật buồn cười sao!”
Nàng cười rồi lại ho khan, nhưng nàng vẫn đang cười, cười giống như cô đơn cùng bất lực, làm cho người ta vô cớ nghĩ đến bông tuyết dưới ánh mặt trời lúc sáng sớm vì không chịu được nhiệt độ mà chậm rãi hòa tan.
Minh Thiệu nói: “Thanh nhi, thật ra Bồng Lai đảo không biến mất, cả Bồng Lai tiên đảo chẳng qua là bị kết giờ mà chúng ta không thể phá bỏ chặn lại, chúng ta từ bên ngoài không thể nhìn thấy mọi việc trên đảo, cho nên mới nghĩ rằng Bồng Lai đã biến mất .”
“Cái gì!”
“Chàng nói cái gì?
Thanh Dao, Sương Linh đều sửng sốt.
“Bồng Lai không biến mất?” Dương Tuyền vốn đã tiều tụy như lá rụng cuối thu bỗng có chút thần thái.
Có lẽ, đây chính là hồi quang phản chiếu trước khi chết.
“Ba trăm năm trước ta đã phát hiện điểm này, kết giới bao phủ ở bên ngoài Bồng Lai căn bản là không thể phá được, kể cả Thiên đế cũng không làm gì được. Ta vẫn luôn nghi ngờ, rốt cục Bích Cẩn tiên thù dùng lực lượng gì mới có thể bày ra cái kết giới như thế này, cho dù dùng tính mạng của nàng để trao đổi, điều này cũng không có khả năng. Sau đó rốt cục ta hiểu được, sự thật là. . . . .”
“Là Nhật Nguyệt Tinh” trái tim Thanh Dao như bị xiết chặt, “Là Nhật Nguyệt Tinh đúng không?”
“Đúng vậy, là do Nhật Nguyệt Tinh.”
“Nhật Nguyệt Tinh” , đó là thứ cuối cùng và cũng là duy nhất mà Bích Cẩn lưu lại cho nàng, hóa ra nàng vẫn có thể trở về Bồng Lai tiên đảo, Tê Phương thắng cảnh, Song Thành, Bích Cẩn. . . . . . .
“Nếu mẫu thân của ta có thể dùng Nhật Nguyệt Tinh để bày ra kết giới, ta cũng nhất định có thể mở ra, đúng không? Minh Thiệu, chàng nói cho ta biết, có thể đi.”
“Phải, nàng có thể, nhưng mà không phải hiện tại. Nàng quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi Thanh nhi.”
Nghỉ ngơi một chút đi. . . . . . Tinh thần căng thẳng của Thanh Dao dần trở nên nhu hòa. Nghỉ ngơi một chút, thật sự có thể chứ, đều đã xong rồi phải không?
“Thương thế của chàng rất nặng, ” Thanh Dao nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương bên vai trái của Minh Thiệu, “Chúng ta đến Nam Minh đi, chúng ta đến Nam Minh được không?”
Đương nhiên Minh Thiệu hiểu được ý tứ của Thanh Dao: vết ngoại thương chỉ cần dùng nước trong Vô Ưu tuyền là lập tức có thể khỏi hẳn. Đôi mắt của Thanh Dao chính là nguồn suối, nhưng nước mắt của nàng chỉ có thể chạy vào Hi Di trì mới có thể trở thành Vô Ưu tuyền.
Hắn lắc đầu: “Chút vết thương này không có gì đáng ngại. Chúng ta đều quá mệt mỏi, không phải sao.”
“Nhưng mà chàng. . . . . .”
“Nghỉ ngơi một chút đi, chờ nàng tỉnh, mọi chuyện đã trở thành quá khứ!”
Thanh Dao mỉm cười. Ánh mắt của nàng liếc qua các thi thể trên mặt đất, liếc qua Phá Thiên bị nàng cố định trên vách tường, liếc qua Sương Linh, qua Dương Tuyền đế quân đang hấp hối. . . . . . Rốt cục, nàng khép mắt lại. Nàng thật sự quá mệt mỏi rồi.
Mà lúc này rốt cuộc Dương Tuyền đế quân cũng thở ra một hơi cuối cùng. Trước khi chết hắn nói một câu cuối cùng với Sương Linh: “Sau khi ta chết, con đem hồn phách của ta thu vào Tỏa Hồn ngọc, rồi chôn bên cạnh mộ của Bích Cẩn.”
Gió thổi hoa rơi, đảo mắt, lại một mùa xuân trôi qua.
Tác giả :
Vân Hà