Say Năm Tháng
Quyển 2 - Chương 17: Còn đợi trời xanh gửi tương tư (3)
Khóe miệng Dao Cơ cong lên, nụ cười sáng rỡ: “Bớt sàm ngôn, bày binh khí đi.”
“Dừng tay!” Cẩn Dật kịp thời chạy tới, quay đầu lại phân phó, “Để các nàng đi.”
“Xin thứ cho chúng ta không thể phục mệnh, Thiên tôn không nên nhúng tay vào chuyện này.”
“Nếu như ta nhúng tay?”
“Vậy thì đắc tội.”
Từng chữ từng câu nói có khí phách, trong chớp mắt, từng tiếng binh khí va chạm nhau thay thế lời nói.
Thanh Dao chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, thân thể rất yếu ớt. Dao Cơ vừa đỡ nàng, vừa cùng Cẩn Dật ra sức chống cự. Vậy mà Cửu Diệu Tinh quân rất nhanh đã bay tới, chặn đường bọn họ. Bọn họ cố hết sức dùng ít địch nhiều, hơn nữa Cẩn Dật trước đó đã bị thương, nhất thời cũng khó mà xông ra.
Ngay vào lúc này một đoàn mây mù chợt vọt tới, che tầm mắt mọi người. Cái đuôi lớn màu xanh của Ly Long đảo qua, đem Tăng Trường Thiên vương cùng La Hầu Tinh quân ném trên mặt đất, lại lưu loát cuốn Thanh Dao đặt lên người mình, hướng tận trong trời bay đi.
Chờ bọn hắn phản ứng kịp Thanh Dao và Ly Long đã sớm rời đi. Thậm chí bọn họ không biết là thứ gì cứu đã Thanh Dao, nhớ mang máng chỉ có một cái đuôi to màu xanh.
Cẩn Dật thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Bất luận như thế nào, chỉ cần Thanh Dao bình an rời đi là hắn an tâm.
“Long? Chẳng lẽ là người Long cung ?” Hỏa Đức Tinh quân trong nhóm Cửu Diệu Tinh quân nói đầu tiên.
Đa Văn Thiên vương nói: “Bất kể là ai, trước đuổi theo!”
Lời còn chưa dứt, phía trước Nam Thiên môn nhấp nhoáng ánh sáng rực rỡ, mười bạch y nữ tử che mặt cầm bảo kiếm trong tay bước trên mây mà đến, bao vây Tứ đại Thiên vương và Cửu Diệu Tinh quân.
Kế Đô Tinh quân cả giận nói: “Chúng ta thừa lệnh Thiên đế lùng bắt yêu nữ, bất kể các ngươi là thần thánh phương nào, người quấy nhiễu đều phải xử trí theo Thiên Quy!”
Nhóm bạch y nữ tử ngậm miệng không nói lời nào, vẫn duy trì tư thế cầm kiếm như cũ, ý tứ địch không động ta không động. Nghiễm Mục Thiên vương mất đi kiên nhẫn, hắn vừa ra chiêu, nhóm bạch y nữ tử lập tức vây lại, đao quang kiếm ảnh xen kẽ lần lượt thay đổi.
Dao Cơ nghi ngờ nhìn những bạch y nữ tử này, như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên lại bừng tỉnh hiểu ra. Nàng quay đầu nói với Cẩn Dật: “Phiền toái Thiên tôn giúp một tay kéo dài thời gian, ta đi trước xem Thanh nhi một chút.”
“Xin chiếu cố tốt Thanh Dao.”
Dao Cơ gật đầu, áo xanh như ẩn như hiện biến mất ở trong mây.
Ly Long chở Thanh Dao cùng Nữ Anh bay thật nhanh xuyên qua tầng mây, tiếng gió vù vù, thổi mạnh làm Thanh Dao không thể mở mắt.
“Muội muội ngoan, chúng ta lập tức đến Tê Phương thánh cảnh, muội chịu đựng một chút.” Nữ Anh đỡ Thanh Dao, dùng khăn lụa lau đi vết máu ở khóe miệng của nàng.
Thanh Dao ho khan mấy tiếng, gật đầu một cái. Trí nhớ của nàng có chút mơ hồ, loáng thoáng chỉ nhớ rõ Ma Quân cho nàng xem qua mấy hình ảnh kia, về phần nàng làm thế nào đến Ngọc Khuyết Tiên cung, nàng hoàn toàn không biết.
Gió lạnh thổi đến trên người, cũng không thể so với lạnh lẽo trong lòng Thanh Dao. Vừa nhắm mắt, hình ảnh Minh Thiệu tự tiếu phi tiếu mà ánh mắt lại mang theo vài phần hài hước cũng ở trước mắt nàng sáng ngời.
Nếu như hắn ở đây, thật là tốt biết bao.
Nếu như hắn ở đây, nàng cũng sẽ không bị thương.
Nếu như hắn ở đây, hắn nhất định có thể bảo vệ nàng toàn thân trở lui.
Nếu như hắn ở đây. . . . . .
Tốt đẹp hơn nữa cũng chỉ là tưởng tượng, từ đầu đến cuối không có từ “nếu như”.
Thanh Dao thở dài rất nhẹ rất nhẹ, bị tiếng gió che dấu, nhưng vẫn không thoát khỏi tai Nữ Anh. Nữ Anh biết trong lòng Thanh Dao đang suy nghĩ gì, mà việc duy nhất nàng có thể làm là chiếu cố Thanh Dao thật tốt trước khi Minh Thiệu trở về, không để cho Thanh Dao lại bị bất cứ thương tổn gì, mặc dù nàng biết làm như vậy tương đương với việc công khai khiêu khích uy nghiêm của Thiên đế. Từ trước đến giờ đều ít giao du với bên ngoài, không quan tâm đến thế sự, nàng không ngờ cũng có một ngày như thế. Nàng hiểu rất rõ, nàng chỉ không muốn kết cục của Thanh Dao cũng giống như mình thôi.
Mây mù dần dần tản đi, thanh âm sóng biển vỗ vào đá ngầm ào ào lọt vào tai, Thanh Dao rất quen thuộc. Nhìn xuống phía dưới, Bồng Lai tiên đảo tọa lạc ở trên Bích Hải trước sau như một vẫn xinh đẹp thần bí như vậy, mây khói sóng lớn mơ hồ.
“Chúng ta đã đến!” Nữ Anh bớt lo lắng.
Thanh Dao miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nàng còn chưa kịp nói vài lời để cho Nữ Anh bớt lo lắng, Ly Long Bích Nhi đã dừng ở trên một khối đá ngầm khổng lồ, vẫn không quên quay đầu lại cọ Thanh Dao mấy cái, ý bảo nàng xuống.
“Cám ơn ngươi Bích Nhi.” Thanh nhi sờ sờ đầu Bích Nhi.
“Nhị linh chủ ——”
“Thanh nhi!”
“Thanh nhi, ngươi rốt cục đã trở lại.”
“. . . . . .”
Tuyết Kiều, Song Thành, Thải Điệp, cùng với đông đảo tiên tử của Tê Phương thánh cảnh đồng loạt đi lên, vây Thanh Dao ở giữa.
Thanh Dao có chút bất ngờ, cau mày nói: “Mọi người làm gì vậy?”
“Ngươi mất tích lâu như vậy, làm mọi người lo chết mất.” Tuyết Kiều dùng sức đẩy Thanh Dao.
Song Thành giận nàng: “Tuyết Kiều chớ hồ nháo, chúng ta đi về trước hãy nói, cô cô vẫn chờ chúng ta đấy.”
“Cô cô?” Thanh Dao giật mình, “Cô cô không phải là. . . . . .”
“Đi về trước hãy nói, nơi này không an toàn.” Nói chuyện chính là Dao Cơ một bộ áo xanh nhẹ nhàng đáp xuống.
Song Thành gật đầu một cái, đỡ Thanh Dao cùng tất cả tiên tử đi tới Tê phương thánh cảnh.
Dao Cơ cùng Nữ Anh liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng nói: “Những bạch y nữ tử kia là mười hai tiểu chủ trong cung của Thượng Nguyên phu nhân. Tứ đại Thiên vương cùng Cửu Diệu Tinh quân bị các nàng ngăn cản, vẫn không thể đuổi kịp.”
“Tại sao lại là Thượng Nguyên phu nhân?” Nữ Anh rất là khó hiểu.
Thiên hậu thiên vị Tê Phương thánh cảnh, bao che Thanh Dao cũng không có gì là lạ. Mà Tây Vương Mẫu cùng Bích Cẩn giao hảo, tự nhiên cũng sẽ âm thầm tương trợ. Nhưng người lạnh nhạt nhất Thiên giới chính là Thượng Nguyên phu nhân, mặc dù nàng trông coi mười vạn ngọc nữ, thân phận tôn quý, cự tuyệt không cùng bất kỳ thần tiên nào qua lại quá nhiều, lần này xuất thủ tương trợ đúng là có chút kỳ quái.
Dao Cơ nghĩ ngợi nói: “Nếu như ta không đoán sai, đây hết thảy đều là ý tứ của Thiên hậu. Thượng Nguyên phu nhân dù có lạnh nhạt hơn nữa, trước mặt Thiên hậu nàng vẫn đáp ứng. Ta biết Thiên hậu chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn . . . . . . Quên đi không nói nữa, chúng ta đi xem Bích Cẩn một chút.”
“Ừ.”
“Đợi chút.”
Dao Cơ chợt dừng bước lại, xoay người, hai tay trên không trung tạo ra ánh sáng xanh. Chỉ chốc lát sau mây mù bay lên đầy trời, đem cả tòa Bồng Lai tiên đảo bao vây. Nàng quay đầu cười một tiếng với Nữ Anh, Nữ Anh lập tức hiểu dụng ý của nàng. Đây là mây mù Vu Sơn tới, mưa gió bên ngoài không cách nào thổi chúng đi. Cho dù Tứ đại Thiên vương tới bắt người, một lúc lâu cũng không cách nào tìm được vị trí của Bồng Lai từ trong mây mù.
Suy nghĩ một chút, Nữ Anh mặc niệm tiên quyết, trong nháy mắt bốn phía Bồng Lai bị một tầng kết giới như có như không bao phủ. Đây là thượng cổ Chướng Nhãn thuật, trong Lục giới chỉ có nàng cùng tỷ tỷ Nga Hoàng biết. Mây mù của Dao Cơ cộng thêm Chướng Nhãn thuật, lường trước Thiên giới trừ Nga Hoàng ra không có người nào có thể phá giải.
(Chướng Nhãn thuật: thuật che mắt)
Dao Cơ kinh ngạc nhìn Nữ Anh, “Ngươi nên hiểu rõ, cứ như vậy Thiên đế khẳng định biết là ngươi làm, Thiên giới sẽ không hề có đất đặt chân cho ngươi.”
“Nữ Anh tuyệt không hối hận!”
“Tốt.”
Các nàng liếc mắt nhìn nhau, song song đi vào trong Tức Lâm.
Tức Lâm ở phía ngoài cùng của Bồng Lai tiên đảo, phải đi qua Tê Phương thánh cảnh, cũng là chỗ ở của Tam Tinh Phúc Lộc Thọ. Lúc Thanh Dao các nàng đi qua, chỉ thấy hai sao Phúc Lộc kiên trì ngồi ở trên bàn đá đánh cờ, Thọ tinh thì ngồi một bên quan sát vuốt chòm râu thật dài.
“Ba lão đầu này, Bồng Lai sắp có tai vạ đến nơi rồi, bọn họ thật vui vẻ, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết đánh cờ đánh cờ, thật muốn đi nhéo râu ria của ba lão.” Tuyết Kiều oán trách.
Thọ tinh dường như nghe được lời của nàng, cười híp mắt quay đầu lại chào hỏi: “Các vị tiên tử mạnh khỏe, các cô đang đi nơi nào chơi mà náo nhiệt như thế?”
Bởi vì bị thương, mồ hôi lạnh trên trán Thanh Dao chảy ròng ròng. Nàng cố nén khó chịu, cười một tiếng. Ngược lại Tuyết Kiều nhanh miệng trả lời: “Chơi? Thanh nhi nàng bị trọng thương, cũng sắp mất mạng còn chơi gì nữa, nào có thanh nhàn như ba lão chứ.”
“Ha ha ha, nhóc Tuyết Kiều nói đùa.” Thọ tinh tiếp tục vuốt chòm râu của hắn, “Nha đầu Thanh nhi là người có phúc, mệnh tốt. Ngược lại là cô. . . . . .”
“Ta? Mạng của ta tốt hơn, so với ba lão đều hơn.”
Thanh Dao kéo nàng: “Tuyết Kiều không được vô lễ, chúng ta vẫn nên trở về đi.”
Tuyết Kiều chu miệng lên hừ một tiếng, không nói thêm lời nào. Từ trước đến giờ nàng nghe lời Thanh Dao nhất.
Nhìn thân ảnh nhóm tiên tử dần dần đi xa, Thọ tinh nhẹ nhàng thở dài.
Chuyện trên đời này cho tới bây giờ đều không phải là tuyệt đối, phúc này, họa này, vận mệnh đều được định sẵn.
“Dừng tay!” Cẩn Dật kịp thời chạy tới, quay đầu lại phân phó, “Để các nàng đi.”
“Xin thứ cho chúng ta không thể phục mệnh, Thiên tôn không nên nhúng tay vào chuyện này.”
“Nếu như ta nhúng tay?”
“Vậy thì đắc tội.”
Từng chữ từng câu nói có khí phách, trong chớp mắt, từng tiếng binh khí va chạm nhau thay thế lời nói.
Thanh Dao chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, thân thể rất yếu ớt. Dao Cơ vừa đỡ nàng, vừa cùng Cẩn Dật ra sức chống cự. Vậy mà Cửu Diệu Tinh quân rất nhanh đã bay tới, chặn đường bọn họ. Bọn họ cố hết sức dùng ít địch nhiều, hơn nữa Cẩn Dật trước đó đã bị thương, nhất thời cũng khó mà xông ra.
Ngay vào lúc này một đoàn mây mù chợt vọt tới, che tầm mắt mọi người. Cái đuôi lớn màu xanh của Ly Long đảo qua, đem Tăng Trường Thiên vương cùng La Hầu Tinh quân ném trên mặt đất, lại lưu loát cuốn Thanh Dao đặt lên người mình, hướng tận trong trời bay đi.
Chờ bọn hắn phản ứng kịp Thanh Dao và Ly Long đã sớm rời đi. Thậm chí bọn họ không biết là thứ gì cứu đã Thanh Dao, nhớ mang máng chỉ có một cái đuôi to màu xanh.
Cẩn Dật thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Bất luận như thế nào, chỉ cần Thanh Dao bình an rời đi là hắn an tâm.
“Long? Chẳng lẽ là người Long cung ?” Hỏa Đức Tinh quân trong nhóm Cửu Diệu Tinh quân nói đầu tiên.
Đa Văn Thiên vương nói: “Bất kể là ai, trước đuổi theo!”
Lời còn chưa dứt, phía trước Nam Thiên môn nhấp nhoáng ánh sáng rực rỡ, mười bạch y nữ tử che mặt cầm bảo kiếm trong tay bước trên mây mà đến, bao vây Tứ đại Thiên vương và Cửu Diệu Tinh quân.
Kế Đô Tinh quân cả giận nói: “Chúng ta thừa lệnh Thiên đế lùng bắt yêu nữ, bất kể các ngươi là thần thánh phương nào, người quấy nhiễu đều phải xử trí theo Thiên Quy!”
Nhóm bạch y nữ tử ngậm miệng không nói lời nào, vẫn duy trì tư thế cầm kiếm như cũ, ý tứ địch không động ta không động. Nghiễm Mục Thiên vương mất đi kiên nhẫn, hắn vừa ra chiêu, nhóm bạch y nữ tử lập tức vây lại, đao quang kiếm ảnh xen kẽ lần lượt thay đổi.
Dao Cơ nghi ngờ nhìn những bạch y nữ tử này, như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên lại bừng tỉnh hiểu ra. Nàng quay đầu nói với Cẩn Dật: “Phiền toái Thiên tôn giúp một tay kéo dài thời gian, ta đi trước xem Thanh nhi một chút.”
“Xin chiếu cố tốt Thanh Dao.”
Dao Cơ gật đầu, áo xanh như ẩn như hiện biến mất ở trong mây.
Ly Long chở Thanh Dao cùng Nữ Anh bay thật nhanh xuyên qua tầng mây, tiếng gió vù vù, thổi mạnh làm Thanh Dao không thể mở mắt.
“Muội muội ngoan, chúng ta lập tức đến Tê Phương thánh cảnh, muội chịu đựng một chút.” Nữ Anh đỡ Thanh Dao, dùng khăn lụa lau đi vết máu ở khóe miệng của nàng.
Thanh Dao ho khan mấy tiếng, gật đầu một cái. Trí nhớ của nàng có chút mơ hồ, loáng thoáng chỉ nhớ rõ Ma Quân cho nàng xem qua mấy hình ảnh kia, về phần nàng làm thế nào đến Ngọc Khuyết Tiên cung, nàng hoàn toàn không biết.
Gió lạnh thổi đến trên người, cũng không thể so với lạnh lẽo trong lòng Thanh Dao. Vừa nhắm mắt, hình ảnh Minh Thiệu tự tiếu phi tiếu mà ánh mắt lại mang theo vài phần hài hước cũng ở trước mắt nàng sáng ngời.
Nếu như hắn ở đây, thật là tốt biết bao.
Nếu như hắn ở đây, nàng cũng sẽ không bị thương.
Nếu như hắn ở đây, hắn nhất định có thể bảo vệ nàng toàn thân trở lui.
Nếu như hắn ở đây. . . . . .
Tốt đẹp hơn nữa cũng chỉ là tưởng tượng, từ đầu đến cuối không có từ “nếu như”.
Thanh Dao thở dài rất nhẹ rất nhẹ, bị tiếng gió che dấu, nhưng vẫn không thoát khỏi tai Nữ Anh. Nữ Anh biết trong lòng Thanh Dao đang suy nghĩ gì, mà việc duy nhất nàng có thể làm là chiếu cố Thanh Dao thật tốt trước khi Minh Thiệu trở về, không để cho Thanh Dao lại bị bất cứ thương tổn gì, mặc dù nàng biết làm như vậy tương đương với việc công khai khiêu khích uy nghiêm của Thiên đế. Từ trước đến giờ đều ít giao du với bên ngoài, không quan tâm đến thế sự, nàng không ngờ cũng có một ngày như thế. Nàng hiểu rất rõ, nàng chỉ không muốn kết cục của Thanh Dao cũng giống như mình thôi.
Mây mù dần dần tản đi, thanh âm sóng biển vỗ vào đá ngầm ào ào lọt vào tai, Thanh Dao rất quen thuộc. Nhìn xuống phía dưới, Bồng Lai tiên đảo tọa lạc ở trên Bích Hải trước sau như một vẫn xinh đẹp thần bí như vậy, mây khói sóng lớn mơ hồ.
“Chúng ta đã đến!” Nữ Anh bớt lo lắng.
Thanh Dao miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nàng còn chưa kịp nói vài lời để cho Nữ Anh bớt lo lắng, Ly Long Bích Nhi đã dừng ở trên một khối đá ngầm khổng lồ, vẫn không quên quay đầu lại cọ Thanh Dao mấy cái, ý bảo nàng xuống.
“Cám ơn ngươi Bích Nhi.” Thanh nhi sờ sờ đầu Bích Nhi.
“Nhị linh chủ ——”
“Thanh nhi!”
“Thanh nhi, ngươi rốt cục đã trở lại.”
“. . . . . .”
Tuyết Kiều, Song Thành, Thải Điệp, cùng với đông đảo tiên tử của Tê Phương thánh cảnh đồng loạt đi lên, vây Thanh Dao ở giữa.
Thanh Dao có chút bất ngờ, cau mày nói: “Mọi người làm gì vậy?”
“Ngươi mất tích lâu như vậy, làm mọi người lo chết mất.” Tuyết Kiều dùng sức đẩy Thanh Dao.
Song Thành giận nàng: “Tuyết Kiều chớ hồ nháo, chúng ta đi về trước hãy nói, cô cô vẫn chờ chúng ta đấy.”
“Cô cô?” Thanh Dao giật mình, “Cô cô không phải là. . . . . .”
“Đi về trước hãy nói, nơi này không an toàn.” Nói chuyện chính là Dao Cơ một bộ áo xanh nhẹ nhàng đáp xuống.
Song Thành gật đầu một cái, đỡ Thanh Dao cùng tất cả tiên tử đi tới Tê phương thánh cảnh.
Dao Cơ cùng Nữ Anh liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng nói: “Những bạch y nữ tử kia là mười hai tiểu chủ trong cung của Thượng Nguyên phu nhân. Tứ đại Thiên vương cùng Cửu Diệu Tinh quân bị các nàng ngăn cản, vẫn không thể đuổi kịp.”
“Tại sao lại là Thượng Nguyên phu nhân?” Nữ Anh rất là khó hiểu.
Thiên hậu thiên vị Tê Phương thánh cảnh, bao che Thanh Dao cũng không có gì là lạ. Mà Tây Vương Mẫu cùng Bích Cẩn giao hảo, tự nhiên cũng sẽ âm thầm tương trợ. Nhưng người lạnh nhạt nhất Thiên giới chính là Thượng Nguyên phu nhân, mặc dù nàng trông coi mười vạn ngọc nữ, thân phận tôn quý, cự tuyệt không cùng bất kỳ thần tiên nào qua lại quá nhiều, lần này xuất thủ tương trợ đúng là có chút kỳ quái.
Dao Cơ nghĩ ngợi nói: “Nếu như ta không đoán sai, đây hết thảy đều là ý tứ của Thiên hậu. Thượng Nguyên phu nhân dù có lạnh nhạt hơn nữa, trước mặt Thiên hậu nàng vẫn đáp ứng. Ta biết Thiên hậu chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn . . . . . . Quên đi không nói nữa, chúng ta đi xem Bích Cẩn một chút.”
“Ừ.”
“Đợi chút.”
Dao Cơ chợt dừng bước lại, xoay người, hai tay trên không trung tạo ra ánh sáng xanh. Chỉ chốc lát sau mây mù bay lên đầy trời, đem cả tòa Bồng Lai tiên đảo bao vây. Nàng quay đầu cười một tiếng với Nữ Anh, Nữ Anh lập tức hiểu dụng ý của nàng. Đây là mây mù Vu Sơn tới, mưa gió bên ngoài không cách nào thổi chúng đi. Cho dù Tứ đại Thiên vương tới bắt người, một lúc lâu cũng không cách nào tìm được vị trí của Bồng Lai từ trong mây mù.
Suy nghĩ một chút, Nữ Anh mặc niệm tiên quyết, trong nháy mắt bốn phía Bồng Lai bị một tầng kết giới như có như không bao phủ. Đây là thượng cổ Chướng Nhãn thuật, trong Lục giới chỉ có nàng cùng tỷ tỷ Nga Hoàng biết. Mây mù của Dao Cơ cộng thêm Chướng Nhãn thuật, lường trước Thiên giới trừ Nga Hoàng ra không có người nào có thể phá giải.
(Chướng Nhãn thuật: thuật che mắt)
Dao Cơ kinh ngạc nhìn Nữ Anh, “Ngươi nên hiểu rõ, cứ như vậy Thiên đế khẳng định biết là ngươi làm, Thiên giới sẽ không hề có đất đặt chân cho ngươi.”
“Nữ Anh tuyệt không hối hận!”
“Tốt.”
Các nàng liếc mắt nhìn nhau, song song đi vào trong Tức Lâm.
Tức Lâm ở phía ngoài cùng của Bồng Lai tiên đảo, phải đi qua Tê Phương thánh cảnh, cũng là chỗ ở của Tam Tinh Phúc Lộc Thọ. Lúc Thanh Dao các nàng đi qua, chỉ thấy hai sao Phúc Lộc kiên trì ngồi ở trên bàn đá đánh cờ, Thọ tinh thì ngồi một bên quan sát vuốt chòm râu thật dài.
“Ba lão đầu này, Bồng Lai sắp có tai vạ đến nơi rồi, bọn họ thật vui vẻ, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết đánh cờ đánh cờ, thật muốn đi nhéo râu ria của ba lão.” Tuyết Kiều oán trách.
Thọ tinh dường như nghe được lời của nàng, cười híp mắt quay đầu lại chào hỏi: “Các vị tiên tử mạnh khỏe, các cô đang đi nơi nào chơi mà náo nhiệt như thế?”
Bởi vì bị thương, mồ hôi lạnh trên trán Thanh Dao chảy ròng ròng. Nàng cố nén khó chịu, cười một tiếng. Ngược lại Tuyết Kiều nhanh miệng trả lời: “Chơi? Thanh nhi nàng bị trọng thương, cũng sắp mất mạng còn chơi gì nữa, nào có thanh nhàn như ba lão chứ.”
“Ha ha ha, nhóc Tuyết Kiều nói đùa.” Thọ tinh tiếp tục vuốt chòm râu của hắn, “Nha đầu Thanh nhi là người có phúc, mệnh tốt. Ngược lại là cô. . . . . .”
“Ta? Mạng của ta tốt hơn, so với ba lão đều hơn.”
Thanh Dao kéo nàng: “Tuyết Kiều không được vô lễ, chúng ta vẫn nên trở về đi.”
Tuyết Kiều chu miệng lên hừ một tiếng, không nói thêm lời nào. Từ trước đến giờ nàng nghe lời Thanh Dao nhất.
Nhìn thân ảnh nhóm tiên tử dần dần đi xa, Thọ tinh nhẹ nhàng thở dài.
Chuyện trên đời này cho tới bây giờ đều không phải là tuyệt đối, phúc này, họa này, vận mệnh đều được định sẵn.
Tác giả :
Vân Hà