Say Năm Tháng
Quyển 2 - Chương 11: Chưa từng cầm tay ngắm khói mây (2)
Thanh Dao làm thế nào cũng không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, tại sao Minh Thiệu và người kia đánh nhau? Là bởi vì như vậy nên người kia mới không tới Tê Phương thánh cảnh?
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên thân kiếm phản xạ ánh sáng chói lóa làm Thanh Dao đau mắt, ê ẩm, cay cay. Nàng rút Trấn Thiên Kiếm từ trong vỏ, suy nghĩ kỹ, bộ dạng Minh Thiệu ở trong cảnh vật không ngừng đánh thẳng vào thị giác của nàng. Trong hoảng hốt tay nàng run lên, mũi kiếm sắc bén rạch một vết thương ở ngón giữa, đau đớn lập tức tràn ra.
Máu chảy ra rất nhanh, rơi vào trên thân kiếm, đỏ đến chói mắt. Phản ứng đầu tiên của Thanh Dao chính là vội vàng lấy khăn lụa từ trong tay áo để lau, làm được một nửa, tay cầm khăn lụa chợt dừng ở không trung bất động. Bởi vì từ trong kiếm nàng thấy được một cái bóng, một bóng dáng nữ nhân.
Nữ tử bạch y quay đầu mỉm cười, dung mạo thiên nhân, khuynh thành tuyệt sắc, ngay cả mặt trời trên cao treo ngoài cửa sổ so với nàng ấy cũng mất đi ánh sáng trong nháy mắt.
Đối với nàng, Thanh Dao một chút cũng không xa lạ gì, “Vị Hi? Cô là Vị Hi?”
Bên trong ánh sáng phản chiếu của kiếm, Vị Hi cười tựa như bạch liên nở rộ.
Thanh Dao lặp lại một lần: “Cô là Vị Hi sao?”
“Ta chính là cô nha.” Vị Hi mỉm cười mở miệng, mái tóc đen bay lên, xinh đẹp đến kinh ngạc.
Thanh Dao hoài nghi đây là ảo giác của mình, nàng dùng sức trừng mắt nhìn, sau đó nàng nhanh chóng cảm thấy hối hận khi làm như vậy. Khi mở mắt lần nữa, bên người nàng không còn là Tê Phương thánh cảnh quen thuộc, mà là Địa phủ âm u làm trái tim nàng băng giá ngàn vạn năm.
Trước đá Tam Sinh, bụi hoa bỉ ngạn, bạch điệp nhẹ nhàng, hồi ức Vong Xuyên.
Nam tử áo đen cùng nữ tử áo tím cầm tay đứng ở bên cầu Nại Hà, trong ánh mắt bi thương có niềm tin kiên định không thể xóa nhòa.
“Nàng đã nghĩ kỹ?” Nam tử áo đen hỏi.
Nữ tử áo tím chậm rãi mở miệng: “Cho dù mãi mãi không thể làm người, ta cũng không oán không hối.” (không oán trách, không hối hận)
Tâm Thanh Dao lạnh như băng. Nàng hiểu đây đã là chuyện xưa mấy ngàn năm trước, tựa như ban đầu ở trong ảo cạnh nàng thấy mọi chuyện bên Hi Di trì. Nàng chỉ là một người khách qua đường, mặc dù biết tất cả chuyện sắp phát sinh, cũng không có năng lực sửa đổi.
Tuyên Ly một thân áo đen đang cùng nữ tử nhân gian mà hắn yêu cầm tay ước hẹn. Thanh Dao không biết đây là kiếp thứ mấy của hắn, điều nàng quan tâm nhất cũng không phải là chuyện này. Giờ phút này, lòng của nàng đã sớm bị bạch hồ điệp bay múa trong bụi hoa bỉ ngạn lấp đầy.
Đó là Vị Hi năm đó. Cách mỗi ngàn năm, nàng ấy trơ mắt nhìn Tuyên Ly cùng những nữ tử khác yêu nhau chia xa, lòng của nàng ấy đau đến thế nào?
Lúc này Tuyên Ly cùng nữ tử áo tím từng bước một đi về phía Vong Xuyên, mười ngón tay đan xen, chặt chẽ. Thanh Dao chợt hiểu bọn họ muốn làm gì, trí nhớ trói buộc ngàn năm trước phá tan, từng miếng ghép vụn lóe lên.
Bọn họ muốn nhảy xuống Vong Xuyên!
“Đợi chút !” Có người lên tiếng ngăn cản.
Thanh Dao quay đầu lại, chỉ thấy bạch điệp hóa thành một nữ tử mờ nhạt, không thấy rõ mặt mũi, giống như là ảnh ngược ở trên mặt hồ gợn sóng. Nàng ấy từ trong bụi hoa đi ra, theo bước chân của nàng, thân hình của nàng cũng dần dần rõ ràng.
“Cô là. . . . . .” Tuyên Ly đưa mắt nhìn nữ tử áo trắng trước mặt.
Trên gương mặt Vị Hi không buồn không vui, nàng nhàn nhạt nói: “Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, ngươi không thể làm như vậy.”
“Đây là chuyện của chúng ta, không liên quan gì đến ngươi.” Cô gái áo tím không vui.
“A, ta biết các ngươi muốn làm cái gì. Một vạn năm trước ta cũng đã từng như vậy, tình nguyện ở trong Vong Xuyên đời đời kiếp kiếp chịu đủ khổ nạn cũng không buông tha cho phần trí nhớ kia, đáng tiếc. . . . . .”
Ánh mắt Tuyên Ly dừng lại ở trên người Vị Hi, cũng không rời khỏi. Hắn lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc cái gì?”
“Không có gì, bởi vì ta chưa từng hối hận.” Vị Hi cười nhạt.
Mặc dù đã bị tẩy đi tất cả trí nhớ, nụ cười này đối với Tuyên Ly mà nói vẫn là quen thuộc như vậy, mỗi một đời hắn đều ở trong mộng từng thấy qua nghìn lần vạn lần.
Hắn hỏi nàng: “Chúng ta quen biết sao?”
Tâm Vị Hi run lên, nàng lắc đầu: “Không biết.”
Thanh Dao nhìn thấy tất cả, trong lòng nàng hiểu, nếu như không phải là vì ngăn cản Tuyên Ly làm chuyện điên rồ, Vị Hi vĩnh viễn sẽ không ra gặp hắn. Tổn thương nhiều hơn nữa, nàng có thể một người lặng lẽ chấp nhận đau đớn, tự mình liếm vết thương. Nàng cùng với bộ dạng hoạt bát linh động trước đây hoàn toàn khác biệt. Năm tháng vạn năm, thay đổi đâu chỉ dừng lại ở dung nhan, lòng của nàng sợ rằng đã sớm khô rồi.
Chuyện kế tiếp, Thanh Dao đã thấy ở trước đá Tam Sinh. Thiên đế phái sứ giả mang Tuyên Ly đi, nói đúng hơn, phải là Minh Thiệu. Hắn bị tẩy đi trí nhớ phàm trần, trở về Thiên giới, từ đó lại viết tiếp một đoạn truyền kỳ. Về phần Vị Hi, nàng vẫn là bạch hồ điệp bên Vong Xuyên, cho đến hai ngàn năm sau Dao Cơ đem nàng mang đến Bồng Lai đầu thai, thành mình hôm nay.
Ngay từ lúc ở núi Côn Lôn, Thanh Dao cũng biết Dao Cơ là người biết rõ mọi chuyện. Đối với những gút mắc yêu hận từ kiếp trước, Bích Cẩn Tiên thù hoàn toàn không biết, cho nên Bích Cẩn cũng không nghĩ đến, con gái của mình khi sinh hạ đã thiếu một hồn một phách.
“Vị Hi?” Thanh Dao theo bản năng gọi một tiếng.
Lúc này nàng đã rời khỏi Địa phủ, trước mắt là nơi quen thuộc, mặt trời chiếu rọi rực rỡ, trúc xanh thành rừng, nhưng căn bản không có bóng dáng Vị Hi. Trấn Thiên Kiếm lẳng lặng nằm ở trên tay nàng, phản xạ ánh mặt trời chói mắt. Mọi chuyện vừa rồi giống như là một giấc mộng.
Tâm Thanh Dao bắt đầu co rút từng trận đau đớn. Những hình ảnh này trên đá Tam Sinh đều chưa từng xuất hiện, Vị Hi để cho nàng nhìn những cảnh này, chẳng lẽ chính là muốn cho nàng biết lòng mình sao? Làm sao nàng lại không biết cảm giác của mình đối với Minh Thiệu, chẳng qua là nàng không muốn thừa nhận thôi. Mặc dù kia chỉ là ảo cảnh nhưng khi nhìn đến ánh mắt hắn dành cho nữ tử áo tím, lòng của nàng lại đau. . . . . .
Trấn Thiên Kiếm lạnh như băng chạm đến da thịt Thanh Dao, thậm chí nàng có thể cảm nhận được hơi thở Minh Thiệu lưu lại từ trong đó. Ngày đó hắn cũng nhìn thấy hết thảy ở đá Tam Sinh, hắn đem nó để lại cho nàng, là muốn cho nàng tìm linh hồn thuộc về mình? Nàng từ từ cúi người xuống, đem mặt dựa vào trên thân kiếm, nhớ lại từng chút từng chút liên quan đến hắn.
“Con đang làm cái gì?”
Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm Thanh Dao sợ hết hồn, tay vừa trượt, Trấn Thiên Kiếm leng keng rơi xuống đất.
“Cô cô, sao người lại tới đây?” Thấy người tới là Bích Cẩn Tiên thù, Thanh Dao bắt đầu khẩn trương. Nàng dịch sang bên cạnh một bước, thần không biết quỷ không hay đem Trấn Thiên Kiếm đá sau lưng.
Mọi chuyện dĩ nhiên không thể gạt được ánh mắt của Bích Cẩn Tiên thù, nàng liếc kiếm trên đất một cái, khom lưng cầm lên.
“Cô cô không được!” Thanh Dao lớn tiếng kêu lên, vượt lên trước nhặt Trấn Thiên Kiếm, che ở trong ngực.
Bích Cẩn không hiểu: ” Sao vậy? Không phải là cho tới nay con không cần kiếm sao?”
“Việc này. . . . . .” Thanh Dao thấy không nói dối được nữa, không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn, “Đây là Trấn Thiên Kiếm.”
Thanh âm của nàng rất nhỏ, yếu ớt, nghiễm nhiên chính là một đứa nhỏ phạm sai lầm.
Bích Cẩn Tiên thù cẩn thận nhìn chằm chằm Trấn Thiên Kiếm, nhìn từ trên xuống dưới. Thần binh lợi khí trong truyền thuyết đệ nhất Thiên giới giờ phút này đang yên lặng nằm ở trong ngực nữ nhi, cùng với bày trí bình thường không có gì khác biệt. Gần đây lời đồn đại rất nhiều, chuyện Thanh Dao có thể rút Trấn Thiên Kiếm ra nàng đã sớm nghe nói, nhưng tận mắt nhìn thấy, nàng không khỏi kinh ngạc.
“Thanh nhi, con yêu hắn?” Nàng hỏi một vấn đề rất đột ngột.
Không ngờ, Thanh Dao suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn khó khăn gật đầu một cái.
“Hắn chịu đem bảo kiếm giống như tính mạng giao cho con, cũng coi như là một lòng say mê con. Không giống ta. . . . . .” Nhớ tới chuyện giữa mình và Dương Tuyền Đế quân, Bích Cẩn tự giễu cười cười.
“Không phải như thế, cô cô. Không phải là hắn đưa cho con, mà là. . . . . .”
“Mà là cái gì?”
“Chuyện này nói rất dài dòng. Nhưng thật ra bởi vì hồn phách của con bị nhốt bên trong Trấn Thiên Kiếm, hắn mới đem kiếm cho con.”
Bích Cẩn Tiên thù liền biến sắc, nhìn chằm chằm Thanh Dao hồi lâu.
Thanh Dao thấp thỏm bất an, Bích Cẩn luôn luôn phản đối nàng qua lại với người trên Thiên giới. Theo lời của Thải Điệp Tiên mà nói, mới vừa rồi là thần kinh thác loạn nên nàng mới thừa nhận với Bích Cẩn là mình thích hắn, lần này Bích Cẩn không phạt nàng diện bích** chung thân mới là lạ.
**面壁 Diện:mặt, trước mặt, mặt ngoài.
Bích: vách tường bằng đá.
Diện bích là mặt nhìn vào vách đá để tu luyện
Thường nói Cửu niên diện bích: chín năm ngồi quay mặt vào vách đá để thiền định.
Ai ngờ Bích Cẩn Tiên thù thay đổi thái độ thường ngày vừa nhắc tới tiên nhân trên Thiên giới bộ mặt liền uy nghiêm, lời của nàng làm Thanh Dao thật giật mình, “Đi tìm hắn đi. Nếu là bội kiếm của hắn, hắn nhất định có thể đem hồn phách trả lại cho con. Con nha, không chỉ là mất hồn phách, sợ rằng còn mất tâm của mình.”
“Cô cô. . . . . .” Mặt Thanh Dao đỏ lên.
Nàng lúc này mới ý thức được mình đang làm nũng Bích Cẩn, ba ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên. Ngay cả bảy trăm năm trước khi nàng “chết” mẫu tử các nàng cũng chưa từng thân thiết như hiện tại. Bầu không khí này quá an bình, cũng quá kỳ quái, kỳ quái đến nỗi khiến lòng của nàng lo sợ bất an.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên thân kiếm phản xạ ánh sáng chói lóa làm Thanh Dao đau mắt, ê ẩm, cay cay. Nàng rút Trấn Thiên Kiếm từ trong vỏ, suy nghĩ kỹ, bộ dạng Minh Thiệu ở trong cảnh vật không ngừng đánh thẳng vào thị giác của nàng. Trong hoảng hốt tay nàng run lên, mũi kiếm sắc bén rạch một vết thương ở ngón giữa, đau đớn lập tức tràn ra.
Máu chảy ra rất nhanh, rơi vào trên thân kiếm, đỏ đến chói mắt. Phản ứng đầu tiên của Thanh Dao chính là vội vàng lấy khăn lụa từ trong tay áo để lau, làm được một nửa, tay cầm khăn lụa chợt dừng ở không trung bất động. Bởi vì từ trong kiếm nàng thấy được một cái bóng, một bóng dáng nữ nhân.
Nữ tử bạch y quay đầu mỉm cười, dung mạo thiên nhân, khuynh thành tuyệt sắc, ngay cả mặt trời trên cao treo ngoài cửa sổ so với nàng ấy cũng mất đi ánh sáng trong nháy mắt.
Đối với nàng, Thanh Dao một chút cũng không xa lạ gì, “Vị Hi? Cô là Vị Hi?”
Bên trong ánh sáng phản chiếu của kiếm, Vị Hi cười tựa như bạch liên nở rộ.
Thanh Dao lặp lại một lần: “Cô là Vị Hi sao?”
“Ta chính là cô nha.” Vị Hi mỉm cười mở miệng, mái tóc đen bay lên, xinh đẹp đến kinh ngạc.
Thanh Dao hoài nghi đây là ảo giác của mình, nàng dùng sức trừng mắt nhìn, sau đó nàng nhanh chóng cảm thấy hối hận khi làm như vậy. Khi mở mắt lần nữa, bên người nàng không còn là Tê Phương thánh cảnh quen thuộc, mà là Địa phủ âm u làm trái tim nàng băng giá ngàn vạn năm.
Trước đá Tam Sinh, bụi hoa bỉ ngạn, bạch điệp nhẹ nhàng, hồi ức Vong Xuyên.
Nam tử áo đen cùng nữ tử áo tím cầm tay đứng ở bên cầu Nại Hà, trong ánh mắt bi thương có niềm tin kiên định không thể xóa nhòa.
“Nàng đã nghĩ kỹ?” Nam tử áo đen hỏi.
Nữ tử áo tím chậm rãi mở miệng: “Cho dù mãi mãi không thể làm người, ta cũng không oán không hối.” (không oán trách, không hối hận)
Tâm Thanh Dao lạnh như băng. Nàng hiểu đây đã là chuyện xưa mấy ngàn năm trước, tựa như ban đầu ở trong ảo cạnh nàng thấy mọi chuyện bên Hi Di trì. Nàng chỉ là một người khách qua đường, mặc dù biết tất cả chuyện sắp phát sinh, cũng không có năng lực sửa đổi.
Tuyên Ly một thân áo đen đang cùng nữ tử nhân gian mà hắn yêu cầm tay ước hẹn. Thanh Dao không biết đây là kiếp thứ mấy của hắn, điều nàng quan tâm nhất cũng không phải là chuyện này. Giờ phút này, lòng của nàng đã sớm bị bạch hồ điệp bay múa trong bụi hoa bỉ ngạn lấp đầy.
Đó là Vị Hi năm đó. Cách mỗi ngàn năm, nàng ấy trơ mắt nhìn Tuyên Ly cùng những nữ tử khác yêu nhau chia xa, lòng của nàng ấy đau đến thế nào?
Lúc này Tuyên Ly cùng nữ tử áo tím từng bước một đi về phía Vong Xuyên, mười ngón tay đan xen, chặt chẽ. Thanh Dao chợt hiểu bọn họ muốn làm gì, trí nhớ trói buộc ngàn năm trước phá tan, từng miếng ghép vụn lóe lên.
Bọn họ muốn nhảy xuống Vong Xuyên!
“Đợi chút !” Có người lên tiếng ngăn cản.
Thanh Dao quay đầu lại, chỉ thấy bạch điệp hóa thành một nữ tử mờ nhạt, không thấy rõ mặt mũi, giống như là ảnh ngược ở trên mặt hồ gợn sóng. Nàng ấy từ trong bụi hoa đi ra, theo bước chân của nàng, thân hình của nàng cũng dần dần rõ ràng.
“Cô là. . . . . .” Tuyên Ly đưa mắt nhìn nữ tử áo trắng trước mặt.
Trên gương mặt Vị Hi không buồn không vui, nàng nhàn nhạt nói: “Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, ngươi không thể làm như vậy.”
“Đây là chuyện của chúng ta, không liên quan gì đến ngươi.” Cô gái áo tím không vui.
“A, ta biết các ngươi muốn làm cái gì. Một vạn năm trước ta cũng đã từng như vậy, tình nguyện ở trong Vong Xuyên đời đời kiếp kiếp chịu đủ khổ nạn cũng không buông tha cho phần trí nhớ kia, đáng tiếc. . . . . .”
Ánh mắt Tuyên Ly dừng lại ở trên người Vị Hi, cũng không rời khỏi. Hắn lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc cái gì?”
“Không có gì, bởi vì ta chưa từng hối hận.” Vị Hi cười nhạt.
Mặc dù đã bị tẩy đi tất cả trí nhớ, nụ cười này đối với Tuyên Ly mà nói vẫn là quen thuộc như vậy, mỗi một đời hắn đều ở trong mộng từng thấy qua nghìn lần vạn lần.
Hắn hỏi nàng: “Chúng ta quen biết sao?”
Tâm Vị Hi run lên, nàng lắc đầu: “Không biết.”
Thanh Dao nhìn thấy tất cả, trong lòng nàng hiểu, nếu như không phải là vì ngăn cản Tuyên Ly làm chuyện điên rồ, Vị Hi vĩnh viễn sẽ không ra gặp hắn. Tổn thương nhiều hơn nữa, nàng có thể một người lặng lẽ chấp nhận đau đớn, tự mình liếm vết thương. Nàng cùng với bộ dạng hoạt bát linh động trước đây hoàn toàn khác biệt. Năm tháng vạn năm, thay đổi đâu chỉ dừng lại ở dung nhan, lòng của nàng sợ rằng đã sớm khô rồi.
Chuyện kế tiếp, Thanh Dao đã thấy ở trước đá Tam Sinh. Thiên đế phái sứ giả mang Tuyên Ly đi, nói đúng hơn, phải là Minh Thiệu. Hắn bị tẩy đi trí nhớ phàm trần, trở về Thiên giới, từ đó lại viết tiếp một đoạn truyền kỳ. Về phần Vị Hi, nàng vẫn là bạch hồ điệp bên Vong Xuyên, cho đến hai ngàn năm sau Dao Cơ đem nàng mang đến Bồng Lai đầu thai, thành mình hôm nay.
Ngay từ lúc ở núi Côn Lôn, Thanh Dao cũng biết Dao Cơ là người biết rõ mọi chuyện. Đối với những gút mắc yêu hận từ kiếp trước, Bích Cẩn Tiên thù hoàn toàn không biết, cho nên Bích Cẩn cũng không nghĩ đến, con gái của mình khi sinh hạ đã thiếu một hồn một phách.
“Vị Hi?” Thanh Dao theo bản năng gọi một tiếng.
Lúc này nàng đã rời khỏi Địa phủ, trước mắt là nơi quen thuộc, mặt trời chiếu rọi rực rỡ, trúc xanh thành rừng, nhưng căn bản không có bóng dáng Vị Hi. Trấn Thiên Kiếm lẳng lặng nằm ở trên tay nàng, phản xạ ánh mặt trời chói mắt. Mọi chuyện vừa rồi giống như là một giấc mộng.
Tâm Thanh Dao bắt đầu co rút từng trận đau đớn. Những hình ảnh này trên đá Tam Sinh đều chưa từng xuất hiện, Vị Hi để cho nàng nhìn những cảnh này, chẳng lẽ chính là muốn cho nàng biết lòng mình sao? Làm sao nàng lại không biết cảm giác của mình đối với Minh Thiệu, chẳng qua là nàng không muốn thừa nhận thôi. Mặc dù kia chỉ là ảo cảnh nhưng khi nhìn đến ánh mắt hắn dành cho nữ tử áo tím, lòng của nàng lại đau. . . . . .
Trấn Thiên Kiếm lạnh như băng chạm đến da thịt Thanh Dao, thậm chí nàng có thể cảm nhận được hơi thở Minh Thiệu lưu lại từ trong đó. Ngày đó hắn cũng nhìn thấy hết thảy ở đá Tam Sinh, hắn đem nó để lại cho nàng, là muốn cho nàng tìm linh hồn thuộc về mình? Nàng từ từ cúi người xuống, đem mặt dựa vào trên thân kiếm, nhớ lại từng chút từng chút liên quan đến hắn.
“Con đang làm cái gì?”
Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm Thanh Dao sợ hết hồn, tay vừa trượt, Trấn Thiên Kiếm leng keng rơi xuống đất.
“Cô cô, sao người lại tới đây?” Thấy người tới là Bích Cẩn Tiên thù, Thanh Dao bắt đầu khẩn trương. Nàng dịch sang bên cạnh một bước, thần không biết quỷ không hay đem Trấn Thiên Kiếm đá sau lưng.
Mọi chuyện dĩ nhiên không thể gạt được ánh mắt của Bích Cẩn Tiên thù, nàng liếc kiếm trên đất một cái, khom lưng cầm lên.
“Cô cô không được!” Thanh Dao lớn tiếng kêu lên, vượt lên trước nhặt Trấn Thiên Kiếm, che ở trong ngực.
Bích Cẩn không hiểu: ” Sao vậy? Không phải là cho tới nay con không cần kiếm sao?”
“Việc này. . . . . .” Thanh Dao thấy không nói dối được nữa, không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn, “Đây là Trấn Thiên Kiếm.”
Thanh âm của nàng rất nhỏ, yếu ớt, nghiễm nhiên chính là một đứa nhỏ phạm sai lầm.
Bích Cẩn Tiên thù cẩn thận nhìn chằm chằm Trấn Thiên Kiếm, nhìn từ trên xuống dưới. Thần binh lợi khí trong truyền thuyết đệ nhất Thiên giới giờ phút này đang yên lặng nằm ở trong ngực nữ nhi, cùng với bày trí bình thường không có gì khác biệt. Gần đây lời đồn đại rất nhiều, chuyện Thanh Dao có thể rút Trấn Thiên Kiếm ra nàng đã sớm nghe nói, nhưng tận mắt nhìn thấy, nàng không khỏi kinh ngạc.
“Thanh nhi, con yêu hắn?” Nàng hỏi một vấn đề rất đột ngột.
Không ngờ, Thanh Dao suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn khó khăn gật đầu một cái.
“Hắn chịu đem bảo kiếm giống như tính mạng giao cho con, cũng coi như là một lòng say mê con. Không giống ta. . . . . .” Nhớ tới chuyện giữa mình và Dương Tuyền Đế quân, Bích Cẩn tự giễu cười cười.
“Không phải như thế, cô cô. Không phải là hắn đưa cho con, mà là. . . . . .”
“Mà là cái gì?”
“Chuyện này nói rất dài dòng. Nhưng thật ra bởi vì hồn phách của con bị nhốt bên trong Trấn Thiên Kiếm, hắn mới đem kiếm cho con.”
Bích Cẩn Tiên thù liền biến sắc, nhìn chằm chằm Thanh Dao hồi lâu.
Thanh Dao thấp thỏm bất an, Bích Cẩn luôn luôn phản đối nàng qua lại với người trên Thiên giới. Theo lời của Thải Điệp Tiên mà nói, mới vừa rồi là thần kinh thác loạn nên nàng mới thừa nhận với Bích Cẩn là mình thích hắn, lần này Bích Cẩn không phạt nàng diện bích** chung thân mới là lạ.
**面壁 Diện:mặt, trước mặt, mặt ngoài.
Bích: vách tường bằng đá.
Diện bích là mặt nhìn vào vách đá để tu luyện
Thường nói Cửu niên diện bích: chín năm ngồi quay mặt vào vách đá để thiền định.
Ai ngờ Bích Cẩn Tiên thù thay đổi thái độ thường ngày vừa nhắc tới tiên nhân trên Thiên giới bộ mặt liền uy nghiêm, lời của nàng làm Thanh Dao thật giật mình, “Đi tìm hắn đi. Nếu là bội kiếm của hắn, hắn nhất định có thể đem hồn phách trả lại cho con. Con nha, không chỉ là mất hồn phách, sợ rằng còn mất tâm của mình.”
“Cô cô. . . . . .” Mặt Thanh Dao đỏ lên.
Nàng lúc này mới ý thức được mình đang làm nũng Bích Cẩn, ba ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên. Ngay cả bảy trăm năm trước khi nàng “chết” mẫu tử các nàng cũng chưa từng thân thiết như hiện tại. Bầu không khí này quá an bình, cũng quá kỳ quái, kỳ quái đến nỗi khiến lòng của nàng lo sợ bất an.
Tác giả :
Vân Hà