Say Mộng Giang Sơn
Chương 406: Đớn hèn và hồn cầu
Nói đến thủ đoạn chỉnh người, Dương Phàm từ năm chín tuổi đã một mình ra ngoài Ôn Thần Cốc, từ Thiều Châu lăn lộn tới Quảng Châu, thấy đủ thế gian ân tình ấm lạnh, sau khi tới Lạc Dương, lại vì tìm kẻ thù mà tìm mọi cách ẩn nhẫn, tiềm tang, rình, tìm kiếm và trải qua ma luyện mà lớn lên cũng chẳng xa lạ gì.
Trước kia không làm, không phải là không thể, mà là hắn vẫn chưa có cơ hội dùng tới thủ đoạn đả thương người một cách ngọt ngào này. Đương nhiên, thủ đoạn của hắn chưa chắc đã hợp với các quan văn trong nha môn vẫn thường dùng, nhưng có quan hệ gì đâu, thủ đoạn chỉ là quá trình, có thể đạt được mục đích là tốt rồi.
Trong lòng đã có tính toán, hắn nhanh chóng dứt khoát. Nói đến trí tuệ khí độ, hắn từng sống bên cạnh Thiên hạ đệ nhất đại hiệp Cầu Nhiệm Khách nhiều năm, lại làm cho Nữ hoàng Võ Tắc Thiên hai năm, đương nhiên là vượt xa các đồng nghiệp trong Hình Bộ. Mà về tâm tính trầm ổn và rộng rãi thì hắn vượt xa những người này. Những người này, ai đã từng trải qua phấn khích kia?
Hắn trà trộn vào quý phủ Dương Minh Sanh, quấy đến kinh sư đại loạn; hắn đơn đao xông thẳng vào quân doanh Kim Ngô Vệ, trốn thoát được sự đuổi giết của đội quân tinh nhuệ nhất; hắn dùng diệu kê châm ngòi đấu tranh giữa Đại vương Thổ Phiên và Quyền tương; hắn vàng thau lẫn lộn để cho Diên Đà chơi đùa một trăm ngàn đại quân Đột Quyết trên lòng bàn tay; hắn từ Lệ Cánh Môn “phàm nhân nhập cửu tử nhất sinh” bình yên thoát ra.
Trải qua đủ nhân sinh phong phú như thế, khiến cho một thiếu niên mới hơn hai mươi tuổi vượt xa những người đã lăn lộn trong quan trường cả đời về một số mặt. Tựa như lần đầu tiên hắn đá cầu, khiếm khuyết của hắn chỉ là kiến thức phổ thông bình thường, mà những quy tắc đó ai cũng có thể nắm được trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Khó khăn thật sự chính là kỹ thuật, thể chất dũng mãnh, thân pháp linh hoạt, ánh mắt nhạy bén, kỹ thuật dẫn bóng cao siêu mà phải huấn luyện trường kỳ mới có, mà những cái đó hắn đã sớm nắm trong tay, nên chỉ cần làm quen được với quy tắc trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó sẽ chính là một kỵ binh tuyệt hảo.
Hiện giờ Dương Phàm không có khả năng ứng phó với cục diện trước mắt, bởi vì thế lực và bố cục trong nha môn hắn hoàn toàn không biết, thậm chí đại ca đi đầu muốn đối phó hắn cũng chưa rõ ràng.
Giống như tác chiến trên sa trường, trước tiên ít nhất cũng phải hiểu một chút binh lực đối phương, chủ tướng thế nào, chia mấy lộ mà đến, có vũ khí trang bị ra sao… Hắn cũng không thể vừa nghe nói có người khiêu chiến liền vội vàng bỏ mặc thành trì mà giết ra ngoài, việc này cần có thời gian.
Việc này cũng không phải cứ thế là xong, như đã hiểu có người muốn cô lập mình, gặp chiêu phá chiêu là xong. Nghĩ thông điều này, chuyện Thị lang, Lang trung, Viên Ngoại lang gì đó, Dương Phàm ném hết sang một bên, tựa như quét lá rụng vào mùa thu, quét hết vào một đống rác. Sau đó, hắn hơi nhíu mày khe khẽ, như nhẹ nhàng vén lên một gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh.
Với từng trải phong phú của hắn, với ý chí mạnh mẽ khi được nhân sinh chìm nổi rèn luyện, đối mặt với các quan viên Hình Bộ đang có ý muốn cô lập và lạnh nhạt với mình, hắn cũng vẫn thản nhiên, cũng không để trong lòng, nếu có ai khiến hắn vừa gặp chân tay đã luống cuống, tâm loạn như ma, thì phải là tình cảm giữa nam với nữ.
Trong tâm dậy sóng, Tiểu Man ngây thơ đáng yêu, Uyển Nhi ôn nhã thanh tú, Thái Bình kiều diễm quyến rũ, A Giáo thanh lịch động lòng người…, bốn bóng hình xinh đẹp lần lượt lướt qua trong lòng hắn, rồi dừng lại ở A Nô.
A Nô là nữ tử đầu tiên khiến hắn động lòng từ khi còn nhỏ, tuy thế sự vô thường, dường như số mệnh đã sắp xếp để cho hắn gặp Uyển Nhi, từ đó về sau tình cảm đậm sâu, nhưng bóng hình xinh đẹp của A Nô như dòng nước suối nho nhỏ in khắc vào nơi sâu nhất trong tình cảm của hắn, rất khó phai mờ.
Mối tình đầu luôn khiến người ta khó quên, hơn nữa, còn lưu lại trong nơi sâu nhất của ký ức những cảm xúc tốt đẹp nhất. Sau nhiều năm, ngươi có nhớ tới nữ tử khiến cho trái tim thiếu niên của ngươi đâm chồi? Có nhớ lại bóng hình xinh đẹp đã lưu lại trong lòng ngươi?
Dương Phàm vốn tưởng rằng, cùng với bóng dáng mỹ lệ mũ hồ áo gấm kia biến mất sau cánh cửa, hướng về phía Long Môn Y Khuyết xa xa, bọn họ sẽ không còn gặp nhau, ai ngờ, duyên phận hai người chưa hết, chẳng những bọn họ đã gặp, còn có một đoạn tình cảm gắn bó trong sa mạc kia.
Cảm giác của A Nô trong lòng hắn khác với Thái Bình, một nam nhân như Dương Phàm, ngàn vạn nhu tình của nữ nhân dành cho hắn tựa như một con ngựa hoang, vô tình hóa thành lách chỉ chi nhu, mà nếu mang hàm thiếc, dây cương và yên ngựa tiến lại gần sẽ chỉ làm nó dâng lên lòng phản nghịch.
Nghĩ đến A Nô vượt ngàn dặm xa xôi đến Lạc kinh, rồi lại thần thương tâm vỡ, u buồn xuất gia, nếu không phải vì thân thể hắn bị vùi lấp trong tù, A Nô vì cứu hắn mà xuất hiện, sợ rằng một đóa xuân hoa đã tàn hắn cũng hoàn toàn không biết. Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Dương Phàm liền có một tư vị không thể nói, tư vị kia hòa tan trong lòng hắn.
Ở chợ nam hắn có mười sáu cửa hàng, lại thêm ba cửa hàng vốn có của Tiểu Man, tỏng cộng là mười chín nhà, mười chín cửa hàng này không có nơi nào bán đồ của đạo Phật.
Chỉ là, bây giờ Hoàng đế sùng tin Phật giáo, hai năm qua, địa vị của chùa ở Lạc Dương nước lên thì thuyền lên, càng lúc càng trọng yếu, trên dưới triều dã đều theo, đều trở thành tín đồ Phật giáo, rất nhiều chùa miếu nhỏ cũng hương khói cực thịnh. Tiểu Man đã chú ý tới một khoản lợi nhuận lớn trong đó, nàng đã bắt đầu mở vài cửa hàng hương nến xa hoa bên cạnh vài chùa miếu.
Thừa cơ hội này, Tiểu Man nhờ vả các chưởng quầy, tiểu nhị cửa hàng hương nến đó hỏi thăm tung tích của A Nô, chỉ có điều cho đến giờ cũng không có tin tức. Nghĩ đến việc này, Dương Phàm nhíu chặt mày.
A Nô đến Lạc Dương tìm hắn, vừa thấy hắn đã thành thân, thậm chí không lộ diện mắng hắn một câu “Đồ phụ bạc” đã u uất xuất gia, dùng một phương thức gần như tự làm khổ mình để đối đãi với chính mình, cũng chỉ có tính cách độc đáo như A Nô mới có thể làm được.
Đằng sau vẻ bề ngoài lạnh lùng kiên cường của A Nô thực ra là một trái tim yếu đuối hơn cả Uyển Nhi, Tiểu Man, trải qua nỗi bi thảm thời thơ ấu, bị người thân phản bội đã để lại thương tổn lớn khiến nàng vừa gặp phải thương tổn đã rút mình vào trong lớp vỏ thật dày, trốn thật kỹ một mình lặng lẽ liếm vết thương. Nếu hắn chẳng quan tâm tới tung tích của nàng, với tính cách tự oán tự giả này của nàng, nếu biết hắn chẳng để nàng trong lòng, vạn nhất nàng bi thương rời khỏi Lạc Dương, thiên hạ to lớn, hắn còn có thể tìm nàng ở đâu? Hắn có thể yên tâm để A Nô thanh đèn cổ phật cả đời sao?
Nét mặt Dương Phàm nhẹ nhàng hơn, dường như trong chớp mắt đã quyết định: bao nhiêu chùa miếu đạo quan ở Lạc Dương, tìm từng cái một rất không dễ, nhất là những chỗ ni cô và nữ quant u hành càng không dễ tra, muốn tìm được nàng tương đối khó khăn. Nếu đã vậy, ta đã nghĩ ra cách. Trước hết phải oanh oanh liệt liệt để cho nàng biết ta không quên nàng, ta đang tìm nàng…
***
Hình Bộ Ti hình Hữu Lang trung Trần Đông đã đuổi xong đám người cuối cùng ra ngoài, gã gia nô áo xanh gầy như cây trúc rón rén đi tới, Trần Đông bưng lên một bát sữa dê, hỏi:
- Vị kia đang làm gì?
Gã gia nô áo xanh gầy như cây trúc kia tên La Lệnh, là sai vặt bên người Trần Lang trung, nghe xong câu hỏi, sắc mặt gã hơi cổ quái, nhẹ giọng đáp:
- Hiện đang nằm trên giường, ư ử hát một bài hát dân gian…
- Phì!
Trần Đông phun một ngụm sữa ra ngoài, kinh sợ cười nói:
- Ngươi nói gì? Hắn đang… hát?
La Lệnh cười khổ đáp:
- Vâng, tiểu nhân cũng không nghĩ đến… Người này thật sự hơi….
Trần Đông nhẹ nhẹ vuốt râu, nghi ngờ đảo tròn mắt:
- Nằm trên giường hát… người này không phải không tim không phổi như vậy chứ. Chẳng lẽ hắn không nhìn ra ta đang cố ý cô lập hắn?
La Lệnh đáp:
- Lang trung, theo như tiểu nhân thấy, chuyện này cũng không có gì lạ. Hắn xuất thân võ tướng, sợ là không biết mấy chữ, mấy điều luật, thật muốn bắt hắn nhậm chức thật sự chỉ sợ hắn không tình nguyện. Nghe nói người này là một tay võ khá, hơn nữa am hiểu đá cầu, đánh cầu, bởi vậy khiến cho Thái Bình Công chúa vui thích, lúc này mới một bước lên manah. Người như vậy thì có bản lĩnh gì thật sự, Lang trung không cần quan tâm đến hắn.
La Lập khinh thường nói, trong giọng lại lộ ra vài phần hâm mộ. Mặc kệ có phải là thật không, có bản lĩnh được làm khách sau màn của Thái Bình Công chúa, sao không khiến cho người ta ghen tỵ lại ao ước? Thái Bình Công chúa là bông hoa của Lạc Dương đó, nghe nói nàng lệ sắc chiếu nhân, diễm tuyệt thiên hạ, còn có thân phận cao quý, không cần nói đến những ưu đãi về chức quyền, cho dù không có cái gì, được đặt nữ nhân xinh đẹp tôn quý đó dưới thân cũng khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ rồi.
Trần Đông vuốt râu chậm rãi nói:
- Nếu hắn thực sự thức thời như vậy, thì kệ hắn chiếm ghế đó, làm người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, bản quan cũng không so đo với hắn. Nếu hắn không thức thời…
Trần Đông ha ha cười lạnh hai tiếng, nửa lời sau khkoong nói ra, coi như cũng đã tin vài phần lý do thoái thác của La Lập.
Dương Phàm là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, đồng thời dựa vào bản lĩnh sủng nam mà lập nghiệp, ngoài công phu lấy lòng nữ nhân ra thì thực sự cũng chẳng có bản lĩnh gì thật sự, hành động này có gì ngạc nhiên?
Trần Đông làm việc nhẫn nhịn chịu khó, cần cù chăm chỉ, lại kết giao được với các đồng nghiệp, bợ đỡ được quan trên, chỉ cầu tiến thêm được một bước nữa ngồi lên ghế Tả Lang trung. Ai ngờ Dương Phàm từ trên trời rơi xuống, dễ dàng đoạt mất tiền đồ của lão, trong lòng lão sao có thể không căm tức?
Sau lưng Dương Phàm có Tiết Hoài Nghĩa, có Thái Bình Công chúa, còn có Lương Vương kia, đương nhiên lão không dám xung đột chính diện với hắn, nếu sư phụ Tiết Hoài Nghĩa kia của hắn biết, vung nắm đấm buộc tội lão lạm quyền, sợ là Thôi Thị lang cũng sẽ không ra mặt cho lão.
Nhưng…thủ đoạn giết người mềm dẻo thì sao? Dương Phàm hắn có hống hách hơn nữa cũng không thể vì mọi người không tin phục hắn mà đến chùa Bạch Mã cầu cứu. Người như vậy sẽ bị mọi người xem thường, đến lúc đó, không cần chính mình xa lánh, hắn cũng chẳng có mặt mũi nào ở lại Hình Bộ này, cũng sẽ chủ động rời đi.
Theo như cách nghĩ của Trần Đông, đầu tiên lừa gạt Dương Phàm một hồi, Dương Phàm chỉ là hư danh tất nhiên không phục, chỉ cần hắn đến tìm mình nói lý, sẽ ném cho hắn vài vụ án lớn khó giải quyết cho hắn. Nơi này là Hình Bộ, công việc là xử lý những vụ án nghiêm trọng nhất khắp thiên hạ, nhân thân bối cảnh mỗi vụ phần lớn đều rất phức tạp.
Chỉ cần ném ra vài vụ án cho tên không có đầu óc kia làm, nếu hắn đủ thông minh sẽ chịu thua, từ nay về sau cam tâm làm một con rối. Nếu hắn không cam lòng… Chỉ cần một án làm không thỏa đáng, hắn sẽ phải mặt xám mày tro mà cút đi, về mà ôm chăn.
Không thể tưởng được tên Dương Phàm này chẳng những chỉ là một tên hèn dựa vào nữ nhi để ăn cơm, mà còn là một kẻ vô dụng. Thằng nhãi này căn bản không buồn quan tâm đến quyền lực một mẫu ruộng ba phần đất này.
Trần Đông vỗ vỗ trán, nghĩ tới trước đây mình như lâm đại địch, nhọc lòng sắp xếp đủ kiểu, không khỏi bật cười, lắc đầu thở dài:
- Chuyện bé xé ra to. Ta thật là chuyện bé xé ra to rồi…
Lúc này, từ xa xa có tiếng chuông du dương vang lên, Trần Đông ngẩng đầu, nói với La Lập:
- Đi mời vị Dương Lang trung kia lại đây. Bản quan muốn mời hắn ăn một bữa cơm trưa!
Trước kia không làm, không phải là không thể, mà là hắn vẫn chưa có cơ hội dùng tới thủ đoạn đả thương người một cách ngọt ngào này. Đương nhiên, thủ đoạn của hắn chưa chắc đã hợp với các quan văn trong nha môn vẫn thường dùng, nhưng có quan hệ gì đâu, thủ đoạn chỉ là quá trình, có thể đạt được mục đích là tốt rồi.
Trong lòng đã có tính toán, hắn nhanh chóng dứt khoát. Nói đến trí tuệ khí độ, hắn từng sống bên cạnh Thiên hạ đệ nhất đại hiệp Cầu Nhiệm Khách nhiều năm, lại làm cho Nữ hoàng Võ Tắc Thiên hai năm, đương nhiên là vượt xa các đồng nghiệp trong Hình Bộ. Mà về tâm tính trầm ổn và rộng rãi thì hắn vượt xa những người này. Những người này, ai đã từng trải qua phấn khích kia?
Hắn trà trộn vào quý phủ Dương Minh Sanh, quấy đến kinh sư đại loạn; hắn đơn đao xông thẳng vào quân doanh Kim Ngô Vệ, trốn thoát được sự đuổi giết của đội quân tinh nhuệ nhất; hắn dùng diệu kê châm ngòi đấu tranh giữa Đại vương Thổ Phiên và Quyền tương; hắn vàng thau lẫn lộn để cho Diên Đà chơi đùa một trăm ngàn đại quân Đột Quyết trên lòng bàn tay; hắn từ Lệ Cánh Môn “phàm nhân nhập cửu tử nhất sinh” bình yên thoát ra.
Trải qua đủ nhân sinh phong phú như thế, khiến cho một thiếu niên mới hơn hai mươi tuổi vượt xa những người đã lăn lộn trong quan trường cả đời về một số mặt. Tựa như lần đầu tiên hắn đá cầu, khiếm khuyết của hắn chỉ là kiến thức phổ thông bình thường, mà những quy tắc đó ai cũng có thể nắm được trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Khó khăn thật sự chính là kỹ thuật, thể chất dũng mãnh, thân pháp linh hoạt, ánh mắt nhạy bén, kỹ thuật dẫn bóng cao siêu mà phải huấn luyện trường kỳ mới có, mà những cái đó hắn đã sớm nắm trong tay, nên chỉ cần làm quen được với quy tắc trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó sẽ chính là một kỵ binh tuyệt hảo.
Hiện giờ Dương Phàm không có khả năng ứng phó với cục diện trước mắt, bởi vì thế lực và bố cục trong nha môn hắn hoàn toàn không biết, thậm chí đại ca đi đầu muốn đối phó hắn cũng chưa rõ ràng.
Giống như tác chiến trên sa trường, trước tiên ít nhất cũng phải hiểu một chút binh lực đối phương, chủ tướng thế nào, chia mấy lộ mà đến, có vũ khí trang bị ra sao… Hắn cũng không thể vừa nghe nói có người khiêu chiến liền vội vàng bỏ mặc thành trì mà giết ra ngoài, việc này cần có thời gian.
Việc này cũng không phải cứ thế là xong, như đã hiểu có người muốn cô lập mình, gặp chiêu phá chiêu là xong. Nghĩ thông điều này, chuyện Thị lang, Lang trung, Viên Ngoại lang gì đó, Dương Phàm ném hết sang một bên, tựa như quét lá rụng vào mùa thu, quét hết vào một đống rác. Sau đó, hắn hơi nhíu mày khe khẽ, như nhẹ nhàng vén lên một gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh.
Với từng trải phong phú của hắn, với ý chí mạnh mẽ khi được nhân sinh chìm nổi rèn luyện, đối mặt với các quan viên Hình Bộ đang có ý muốn cô lập và lạnh nhạt với mình, hắn cũng vẫn thản nhiên, cũng không để trong lòng, nếu có ai khiến hắn vừa gặp chân tay đã luống cuống, tâm loạn như ma, thì phải là tình cảm giữa nam với nữ.
Trong tâm dậy sóng, Tiểu Man ngây thơ đáng yêu, Uyển Nhi ôn nhã thanh tú, Thái Bình kiều diễm quyến rũ, A Giáo thanh lịch động lòng người…, bốn bóng hình xinh đẹp lần lượt lướt qua trong lòng hắn, rồi dừng lại ở A Nô.
A Nô là nữ tử đầu tiên khiến hắn động lòng từ khi còn nhỏ, tuy thế sự vô thường, dường như số mệnh đã sắp xếp để cho hắn gặp Uyển Nhi, từ đó về sau tình cảm đậm sâu, nhưng bóng hình xinh đẹp của A Nô như dòng nước suối nho nhỏ in khắc vào nơi sâu nhất trong tình cảm của hắn, rất khó phai mờ.
Mối tình đầu luôn khiến người ta khó quên, hơn nữa, còn lưu lại trong nơi sâu nhất của ký ức những cảm xúc tốt đẹp nhất. Sau nhiều năm, ngươi có nhớ tới nữ tử khiến cho trái tim thiếu niên của ngươi đâm chồi? Có nhớ lại bóng hình xinh đẹp đã lưu lại trong lòng ngươi?
Dương Phàm vốn tưởng rằng, cùng với bóng dáng mỹ lệ mũ hồ áo gấm kia biến mất sau cánh cửa, hướng về phía Long Môn Y Khuyết xa xa, bọn họ sẽ không còn gặp nhau, ai ngờ, duyên phận hai người chưa hết, chẳng những bọn họ đã gặp, còn có một đoạn tình cảm gắn bó trong sa mạc kia.
Cảm giác của A Nô trong lòng hắn khác với Thái Bình, một nam nhân như Dương Phàm, ngàn vạn nhu tình của nữ nhân dành cho hắn tựa như một con ngựa hoang, vô tình hóa thành lách chỉ chi nhu, mà nếu mang hàm thiếc, dây cương và yên ngựa tiến lại gần sẽ chỉ làm nó dâng lên lòng phản nghịch.
Nghĩ đến A Nô vượt ngàn dặm xa xôi đến Lạc kinh, rồi lại thần thương tâm vỡ, u buồn xuất gia, nếu không phải vì thân thể hắn bị vùi lấp trong tù, A Nô vì cứu hắn mà xuất hiện, sợ rằng một đóa xuân hoa đã tàn hắn cũng hoàn toàn không biết. Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Dương Phàm liền có một tư vị không thể nói, tư vị kia hòa tan trong lòng hắn.
Ở chợ nam hắn có mười sáu cửa hàng, lại thêm ba cửa hàng vốn có của Tiểu Man, tỏng cộng là mười chín nhà, mười chín cửa hàng này không có nơi nào bán đồ của đạo Phật.
Chỉ là, bây giờ Hoàng đế sùng tin Phật giáo, hai năm qua, địa vị của chùa ở Lạc Dương nước lên thì thuyền lên, càng lúc càng trọng yếu, trên dưới triều dã đều theo, đều trở thành tín đồ Phật giáo, rất nhiều chùa miếu nhỏ cũng hương khói cực thịnh. Tiểu Man đã chú ý tới một khoản lợi nhuận lớn trong đó, nàng đã bắt đầu mở vài cửa hàng hương nến xa hoa bên cạnh vài chùa miếu.
Thừa cơ hội này, Tiểu Man nhờ vả các chưởng quầy, tiểu nhị cửa hàng hương nến đó hỏi thăm tung tích của A Nô, chỉ có điều cho đến giờ cũng không có tin tức. Nghĩ đến việc này, Dương Phàm nhíu chặt mày.
A Nô đến Lạc Dương tìm hắn, vừa thấy hắn đã thành thân, thậm chí không lộ diện mắng hắn một câu “Đồ phụ bạc” đã u uất xuất gia, dùng một phương thức gần như tự làm khổ mình để đối đãi với chính mình, cũng chỉ có tính cách độc đáo như A Nô mới có thể làm được.
Đằng sau vẻ bề ngoài lạnh lùng kiên cường của A Nô thực ra là một trái tim yếu đuối hơn cả Uyển Nhi, Tiểu Man, trải qua nỗi bi thảm thời thơ ấu, bị người thân phản bội đã để lại thương tổn lớn khiến nàng vừa gặp phải thương tổn đã rút mình vào trong lớp vỏ thật dày, trốn thật kỹ một mình lặng lẽ liếm vết thương. Nếu hắn chẳng quan tâm tới tung tích của nàng, với tính cách tự oán tự giả này của nàng, nếu biết hắn chẳng để nàng trong lòng, vạn nhất nàng bi thương rời khỏi Lạc Dương, thiên hạ to lớn, hắn còn có thể tìm nàng ở đâu? Hắn có thể yên tâm để A Nô thanh đèn cổ phật cả đời sao?
Nét mặt Dương Phàm nhẹ nhàng hơn, dường như trong chớp mắt đã quyết định: bao nhiêu chùa miếu đạo quan ở Lạc Dương, tìm từng cái một rất không dễ, nhất là những chỗ ni cô và nữ quant u hành càng không dễ tra, muốn tìm được nàng tương đối khó khăn. Nếu đã vậy, ta đã nghĩ ra cách. Trước hết phải oanh oanh liệt liệt để cho nàng biết ta không quên nàng, ta đang tìm nàng…
***
Hình Bộ Ti hình Hữu Lang trung Trần Đông đã đuổi xong đám người cuối cùng ra ngoài, gã gia nô áo xanh gầy như cây trúc rón rén đi tới, Trần Đông bưng lên một bát sữa dê, hỏi:
- Vị kia đang làm gì?
Gã gia nô áo xanh gầy như cây trúc kia tên La Lệnh, là sai vặt bên người Trần Lang trung, nghe xong câu hỏi, sắc mặt gã hơi cổ quái, nhẹ giọng đáp:
- Hiện đang nằm trên giường, ư ử hát một bài hát dân gian…
- Phì!
Trần Đông phun một ngụm sữa ra ngoài, kinh sợ cười nói:
- Ngươi nói gì? Hắn đang… hát?
La Lệnh cười khổ đáp:
- Vâng, tiểu nhân cũng không nghĩ đến… Người này thật sự hơi….
Trần Đông nhẹ nhẹ vuốt râu, nghi ngờ đảo tròn mắt:
- Nằm trên giường hát… người này không phải không tim không phổi như vậy chứ. Chẳng lẽ hắn không nhìn ra ta đang cố ý cô lập hắn?
La Lệnh đáp:
- Lang trung, theo như tiểu nhân thấy, chuyện này cũng không có gì lạ. Hắn xuất thân võ tướng, sợ là không biết mấy chữ, mấy điều luật, thật muốn bắt hắn nhậm chức thật sự chỉ sợ hắn không tình nguyện. Nghe nói người này là một tay võ khá, hơn nữa am hiểu đá cầu, đánh cầu, bởi vậy khiến cho Thái Bình Công chúa vui thích, lúc này mới một bước lên manah. Người như vậy thì có bản lĩnh gì thật sự, Lang trung không cần quan tâm đến hắn.
La Lập khinh thường nói, trong giọng lại lộ ra vài phần hâm mộ. Mặc kệ có phải là thật không, có bản lĩnh được làm khách sau màn của Thái Bình Công chúa, sao không khiến cho người ta ghen tỵ lại ao ước? Thái Bình Công chúa là bông hoa của Lạc Dương đó, nghe nói nàng lệ sắc chiếu nhân, diễm tuyệt thiên hạ, còn có thân phận cao quý, không cần nói đến những ưu đãi về chức quyền, cho dù không có cái gì, được đặt nữ nhân xinh đẹp tôn quý đó dưới thân cũng khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ rồi.
Trần Đông vuốt râu chậm rãi nói:
- Nếu hắn thực sự thức thời như vậy, thì kệ hắn chiếm ghế đó, làm người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, bản quan cũng không so đo với hắn. Nếu hắn không thức thời…
Trần Đông ha ha cười lạnh hai tiếng, nửa lời sau khkoong nói ra, coi như cũng đã tin vài phần lý do thoái thác của La Lập.
Dương Phàm là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, đồng thời dựa vào bản lĩnh sủng nam mà lập nghiệp, ngoài công phu lấy lòng nữ nhân ra thì thực sự cũng chẳng có bản lĩnh gì thật sự, hành động này có gì ngạc nhiên?
Trần Đông làm việc nhẫn nhịn chịu khó, cần cù chăm chỉ, lại kết giao được với các đồng nghiệp, bợ đỡ được quan trên, chỉ cầu tiến thêm được một bước nữa ngồi lên ghế Tả Lang trung. Ai ngờ Dương Phàm từ trên trời rơi xuống, dễ dàng đoạt mất tiền đồ của lão, trong lòng lão sao có thể không căm tức?
Sau lưng Dương Phàm có Tiết Hoài Nghĩa, có Thái Bình Công chúa, còn có Lương Vương kia, đương nhiên lão không dám xung đột chính diện với hắn, nếu sư phụ Tiết Hoài Nghĩa kia của hắn biết, vung nắm đấm buộc tội lão lạm quyền, sợ là Thôi Thị lang cũng sẽ không ra mặt cho lão.
Nhưng…thủ đoạn giết người mềm dẻo thì sao? Dương Phàm hắn có hống hách hơn nữa cũng không thể vì mọi người không tin phục hắn mà đến chùa Bạch Mã cầu cứu. Người như vậy sẽ bị mọi người xem thường, đến lúc đó, không cần chính mình xa lánh, hắn cũng chẳng có mặt mũi nào ở lại Hình Bộ này, cũng sẽ chủ động rời đi.
Theo như cách nghĩ của Trần Đông, đầu tiên lừa gạt Dương Phàm một hồi, Dương Phàm chỉ là hư danh tất nhiên không phục, chỉ cần hắn đến tìm mình nói lý, sẽ ném cho hắn vài vụ án lớn khó giải quyết cho hắn. Nơi này là Hình Bộ, công việc là xử lý những vụ án nghiêm trọng nhất khắp thiên hạ, nhân thân bối cảnh mỗi vụ phần lớn đều rất phức tạp.
Chỉ cần ném ra vài vụ án cho tên không có đầu óc kia làm, nếu hắn đủ thông minh sẽ chịu thua, từ nay về sau cam tâm làm một con rối. Nếu hắn không cam lòng… Chỉ cần một án làm không thỏa đáng, hắn sẽ phải mặt xám mày tro mà cút đi, về mà ôm chăn.
Không thể tưởng được tên Dương Phàm này chẳng những chỉ là một tên hèn dựa vào nữ nhi để ăn cơm, mà còn là một kẻ vô dụng. Thằng nhãi này căn bản không buồn quan tâm đến quyền lực một mẫu ruộng ba phần đất này.
Trần Đông vỗ vỗ trán, nghĩ tới trước đây mình như lâm đại địch, nhọc lòng sắp xếp đủ kiểu, không khỏi bật cười, lắc đầu thở dài:
- Chuyện bé xé ra to. Ta thật là chuyện bé xé ra to rồi…
Lúc này, từ xa xa có tiếng chuông du dương vang lên, Trần Đông ngẩng đầu, nói với La Lập:
- Đi mời vị Dương Lang trung kia lại đây. Bản quan muốn mời hắn ăn một bữa cơm trưa!
Tác giả :
Nguyệt Quan