Say Mộng Giang Sơn
Chương 114: Lòng hươu dạ vượn
Thượng Quan Uyển Nhi vẫn chưa đến gần, tuy bề ngoài nàng tỏ ra cung kính với Tiết Hoài Nghĩa, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường, hoặc là vô cùng chán ghét. Giờ phút này Tiết Hoài Nghĩa không ở đây, mà đối với đám thủ hạ dưới tay y thì đương nhiên Thượng Quan Uyển Nhi lại càng không coi ra gì.
Từ xa Thượng Quan Uyển Nhi đã cất giọng nói với Tạ Mộc Văn:
- Tiểu Man, các ngươi đi thi đấu một trận với bọn chúng đi. Ta với công chúa ở tại chỗ này xem, chú tâm một chút, đừng để danh tiếng trong cung chúng ta bị giảm sút.
Nói xong đã có một đám tiểu thái giám khiêng các bình phong gấm đủ màu sắc đến để ngăn cách, trong nháy mắt đã bố trí được một nhã gian có rèm bao quanh, còn đặt hai chiếc giường dây ở đó. Giường dây này giống với giường người Hồ, đều được truyền tới từ Tây Vực, tên là giường nhưng thực tế chính là ghế dựa.
Ghế dựa này có tay vịn chân cao, kế thừa kiểu ghế bành nên có chút giống ghế bành được truyền vào Trung Nguyên từ đời Hán nhưng vẫn chưa trở thành đồ dùng chủ yếu trong gia đình, tuy nhiên mỗi khi ra ngoài, các quý nhân lại thường sử dụng loại này hơn so với các đồ dùng gia đình truyền thống của Trung thổ, ít nhất ở trong quân, giường (bàn ghế) người Hồ đã vô cùng lưu hành rồi.
Trong cung cũng chuẩn bị giường dây, bình thường là khi thành viên hoàng thất tổ chức hoạt động long trọng ở ngoài điện, ghế ngồi truyền thống quá thấp bé nên loại đồ dùng gia đình ở Tây Vực này sẽ được sử dụng. Dây giường được cất kỹ, ở giữa hai giường dây bày một bộ án kỷ, trên đó đặt trà nóng, hoa quả tươi, điểm tâm.
Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi ngồi hai bên, trước tiên dùng khăn ướt lau mặt, sau đó nhận phomat nóng, nhón nho vừa ăn vừa xem náo nhiệt. Phái đoàn này, sự phô trương này, trong cung ngoại trừ Thiên Hậu ra thì cũng chỉ có hai người này là có thể bày ra, cho dù là vị Hoàng hậu nương nương cũng không khoa trương như vậy.
Thấy Thái Bình công chúa và Thượng Quan Đãi Chiếu đều ngồi bên cạnh sân đấu xem so tài, Tạ Tiểu Man tuy rằng căn bản không coi đám hòa thượng Bạch Mã Tự này vào mắt nhưng cũng không dám coi thường, các cung nga nữ vệ thì xoa tay mong mỏi được tham gia trận đấu. Lan Ích Thanh vung tay phấn chấn nói:
- Các tỷ muội, giữ vững tinh thần để các hòa thượng Bạch Mã tự biết sự lợi hại của tỷ muội chúng ta.
Tạ Tiểu Man và các nàng xưa nay luận bàn đều hiểu ai có kỹ thuật đá cầu tốt xấu thế nào, bởi vậy liền điểm danh chọn chín người, cộng thêm nàng nữa là mười người. Tạ Tiểu Man đến lúc này vẫn không coi các hòa thượng Bạch Mã Tự này vào mắt, trong lúc nôn nóng đã không để tìm hết nhữngngười có kỹ thuật đá cầu tốt nhất.
Ít nhất, Thái Bình công chúa và Thượng Quan Đãi Chiếu chính là cao thủ đá cầu, hai nàng sẽ không vào sân, nhưng Tạ Tiểu Man vẫn chọn những cung nga nữ vệ có kỹ thuật bóng tốt nhất lựa chọn ra. Trong mười người, ngoại trừ nàng còn có ba nữ vệ bao gồm Lan Ích Thanh, sáu người khác cũng chỉ là cung nga bình thường.
Kỹ thuật bóng tốt hay không không liên quan đến võ công. Người giỏi võ công, tố chất thân thể đương nhiên rất tốt, nhưng cũng chỉ là một yếu tố cơ bản chơi bóng mà thôi, không có nghĩa là người đó sẽ luyện được kỹ thuật dẫn bóng cao siêu, có thể căn cứ cục diện sân bóng thay đổi trong nháy mắt mà tạo ra đường cắt chuẩn xác nhất.
Bởi vậy, những người trong này tuy rằng còn có mấy nữ vệ có võ nghệ cao cường xuất thần nhập hóa, nhưng bản lĩnh dẫn bóng sử dụng bóng và điều khiển bóng lại quá bình thường, xưa nay cũng không chăm chỉ luyện tập, chỉ thỉnh thoảng chơi vài ván để giải sầu thôi, kỹ thuật bóng rất bình thường nên Tạ Tiểu Man không lựa chọn.
Tiết Hoài Nghĩa không ở đây, bên Bạch Mã tự đương nhiên là do Dương Phàm làm trụ cột. Dưới sự bố trí của Dương Phàm tổng cộng chọn ra Sở Cuồng Ca Hoằng Nhất, Hoằng Lục, Mã Kiều và một số người khác là chín người, cộng thêm hắn là mười người, chuẩn bị ra đấu.
Ẩn dấu thực lực vô cùng có ý nghĩa, trận đấu như nay quyết định thành bại là ở thực lực. Cho dù đấu pháp của ngươi đặc biệt thế nào có năng lực tài giỏi đến đâu, thì một khi vào trận, đọ sức trước sau là khống chế bóng, dẫn bóng, hơn người, sút gôn...là cơ bản nhất.
Để thật sự am hiểu đá cầu dù là đứng xem cũng tuyệt đối không bằng để bọn họ đích thân vào trận giao đấu với đối thủ để hiểu sâu hơn. Dương Phàm trước kia dù chưa từng luyện đá cầu, nhưng cũng hiểu đạo lý này, cho nên hắn không chút kiêng dè chọn lựa hết những người có kỹ thuật bóng cao nhất để vào trận.
Bởi vì đây là trận đấu đối kháng, không còn là tính chất biểu diễn nữa, cho nên cung nga, thái giám đã rửa sạch sân, không dùng cầu môn đơn nữa mà dùng song cầu môn, dùng đấu pháp tấn công mãnh liệt nhất để đấu. Các hòa thượng đã mặc sẵn võ phục ngắn ở bên trong y phục nhà tăng rộng thùng thình, đồng loạt ra sân bắt đầu làm động tác hoạt động thân thể.
Lan Ích Thanh đứng đối diện, kiêu ngạo nghếch cằm lên khinh thường nhìn đám hòa thường đang làm động tác. Tạ Tiểu Man cũng bắt đầu hoạt động, nói nhỏ với nàng:
- Kẻ đén thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, bọn họ dám đến thi đá cầu với chúng ta, nhất định là có bản lĩnh, không nên quá khinh suất.
Lan Ích Thanh ngoái lại cười nói:
- Tiểu Man tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không để đám hòa thượng thối này thắng đâu.
Tạ Tiểu Man ừ một tiếng, rồi nói với Cao Oánh:
- Để ý hòa thượng mặc áo cà sa đỏ kia, trong những người đó, chỉ e thân thủ hắn là cao nhất đó!
Cao Oánh gật đầu, đôi mắt thu thủy chăm chú nhìn Dương Phàm.
Đá cầu bắt đầu.
“Xúc cúc đương trang thập nguyệt thiên
Hương phong xuy hạ lưỡng thiền quyên
Hãn triêm phấn diện hoa hàm lộ
Trần phất Nga mi liễu đái yên
Thúy tụ đê thùy lung ngọc duẩn
Hồng quần duệ khởi lộ kim liên
Nhi hội thích khứ kiều vô ngữ
Hận sát trường an mỹ thiếu niên”
Các cô gái tham gia trận đấu luôn đặc biệt xinh đẹp. Nếu những cô gái trẻ này vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp, nhìn các nàng dáng người duyên dáng chạy đi chạy lại, nghe giọng nói thánh thót như chuông bạc của các nàng quát gọi trách móc nhau, quả đúng là một sự hưởng thụ sung sướng.
Nhưng đội mười hòa thượng trong trận lại không hề có cảm giác như vậy. Trận đấu này ngay từ đầu bọn họ đã cảm nhận được các cung nga nữ vệ này vô cùng lợi hại rồi, ai cũng hành động như gió, thân thủ mạnh mẽ khiến bọn họ trở tay không kịp.
Đá bóng thời hiện đại so với đá cầu thời này tàn bạo hơn rất nhiều. Đá cầu thời này chỉ có một số động tác va chạm hợp lý, mà động tác va chạm của các nàng còn thành thạo hơn đám hòa thượng. Đám hòa thượng vừa nhắm mắt làm liều khai chiến đã bị đám cọp cái này vọt tới đã khiến bọn họ thất bại thảm hại. Ai có thể ngờ được các nàng nhìn yểu điệu như vậy mà lại vô cùng lợi hại.
- Ổn định! Quay về phòng thủ để thích ứng với đấu pháp của họ.
Dương Phàm kêu to, cùng Sở Cuồng Ca một trái một phải đảm nhiệm hai tiên phong, cứng rắn cản thế tấn công của đối phương. Các đội viên khác thì cố gắng lui về nửa sân của mình, trận hình bị loạn thoáng đã khôi phục lại được chút ít.
- Con bà nó, một đám đại lão gia chúng ta mà bị đám tiểu nương tử đánh bại ư? Các huynh đệ, giết bằng được!
Hoằng Nhất định thần lại rồi kêu to, đáng tiếc chỉ có đám thủ hạ dưới tay gã hưởng ứng lại, còn những hòa thượng đứng bên sân hò hét trợ uy thì sớm đã bị âm thanh hò hét của các cung nga thái giám đè bẹp rồi. Tác chiến tại sân khách thì đây là chuyện hết sức bình thường.
Dương Phàm cắt cầu, đạp bóng dưới chân, liếc nhìn Sở Cuồng Ca bên sườn trái, trầm giọng nói:
- Sở huynh, sóng vai tác chiến, để bọn họ thấy sự lợi hại của chúng ta.
Sở Cuồng Ca cười to:
- Mỗ rời khỏi cấm quân vài năm, không thể nghĩ được đá cầu này lại thay đổi để đám nữ nhân xưng hùng. Được, hai chúng ta cùng thể hiện uy phong nam nhân, giết!
Lan Ích Thanh nhăn nhó mặt mày, nói:
-Bớt huênh hoang đi, phóng lại đây nào!
Dương Phàm cười ha hả, mũi chân đẩy một cái, thân hình theo đường bóng chuyển, lúc trái lúc phải giống như quỷ mị. Lan Ích Thanh một cước đá trật, Dương Phàm đã lướt qua nàng, đang định phóng chân lao lên trước thì đụng phải một bóng người thanh tú chắn ngang, cười lạnh nói:
- Muốn qua ư, phải qua cửa ải bổn cô nương đã!
Người đứng chắn chính là nữ vệ Cao Oanh. Dương Phàm dẫn bóng tả xung hữu đột, liên tiếp làm động tác giả nhưng không ngờ không gạt được nàng. Cao Oánh hạ bàn cực kỳ vững vàng, như hình với bóng trước sau vẫn chắn ngang trước mặt hắn. Lúc này Lan Ích Thanh cũng thả người đoạt bóng, hình thành thế giáp công với hắn. Dương Phàm thấy vậy liền hét lớn:
- Tiếp theo!
Dương Phàm sút lên, quả bóng đột nhiên bay vút qua vai trái Cao Oanh, thẳng đến chỗ Sở Cuồng Ca cách đó ba trượng. Sở Cuồng Ca phát lực lao nhanh hơn cả tuấn mã chạy tới đoạt lấy điểm rơi của quả bóng, chỉ còn khoảng cách một bước thôi thì một bóng người lăng không bay tới, một đòn đá xoáy, quả bóng kia chưa kịp xuống đã bị nàng đá bắn trở lại dừng ở ngay dưới chân Lan Ích Thanh.
Người đó nhẹ nhàng đáp xuống, hai hàng mi sáng nhếch lên đầy anh khí khiêu khích nhìn Sở Cuồng Ca, chính là Tạ Tiểu Man.
Lan Ích Thanh thừa dịp hai gã chủ lực Dương Phàm và Sở Cuồng Ca của đội hòa thượng đều đã ở nửa sân bên mình, liền dẫn bóng xông về trước, liên tiếp đi qua Hoằng Nhất, Hoằng Cửu, khoảng cách càng gần với cầu môn. Lúc này bởi vì liên tiếp dẫn bóng vượt qua hai người nên lực độ khống chế cầu đã không tốt nữa, điều bóng đẩy bóng, góc độ khống chế không tốt làm bóng bắn về phía hai thước. Lan Ích Thanh khẩn trương vừa định thả người tới để đoạt lại bóng thì ngay phía trước một cái chân to đã cuốn quả bóng ngay xuống dưới chân mình.
Lan Ích Thanh giận giữ ngẩng đầu lên, thấy một người trước mặt, và bởi vì chặt dứt được bóng của nàng mà vẻ mặt đầy hưng phấn, chính là Mã Kiều.
-Chuyền bóng! Chuyền bóng!Thập Bát, chuyền bóng!
Mấy tên hòa thượng thấy kiêu tướng Cao Oánh của đối phương đang lao tới như mũi tên đến gần Mã Kiều thì vội vàng hô to. Mã Kiều lại làm như không thấy, cười nói với tiểu mỹ nhân đối diện:
- Lan cô nương, xin chào!
Tiểu nha đầu dựng mày liễu lên, trừng mắt:
- Chào cái rắm, đưa bóng cho ta!
-Ah...
Mỹ nhân dỗi hờn, đầy phong tình làm tim Mã Kiều rung động, không chút nghĩ ngợi liền theo bản năng đẩy bóng tới chân Lan cô nương.
- Ây da!
Đá bóng đi rồi, Mã Kiều mới bừng tỉnh, nhưng muốn đoạt lại thì đã muộn rồi.
Cao Oánh đang định lao tới chỗ Mã Kiều, lại thấy bóng tới chân Lan Ích Thanh thì lập tức đổi phương hướng chạy tới trước cầu môn đội hòa thượng. Lúc này nàng sử dụng khinh công Đề túng thuật Bát bộ cản thiền, thân ảnh lên xuống như bay, vô cùng mau lẹ đồng thời cũng yêu kiều nói to:
-Tiểu Thanh, chuyền bóng!
Cơ hội khó có được thì không thể không lợi dụng thêm. Nếu không thấy cơ hội tốt như vậy, nàng sẽ không dễ dàng sử dụng Đề túng thuật. Võ thuật có thể tăng cường khí lực của một người, nhưng không thể khiến người đó thành thần. Việc dựa vào sức bật gì đó không thể sử dụng nhiều, nếu không sân đấu sẽ trở thành thiên đường của võ thuật mất.
Nói thí dụ như, một người dựa vào sức bật có thể ôm một tảng đá lớn bảy tám trăm cân thâm chí hơn ngàn cân xoay người ném ra xa hơn một trượng, nhưng cho người đó một thanh kiếm nặng ba cân, người đó dù có nâng hai ba canh giờ cũng không thể làm được. Đề túng thuật này chỉ có thể làm tăng tốc độ của con người trong một thời gian ngắn, còn muốn vượt qua tuấn mã thì không thể.
Bởi vậy, nếu không có xác định thời cơ khó có được, Cao Oánh cô nương sẽ không dễ dàng lãng phí sức lực của mình như thế.
Lan Ích Thanh không ngờ kẻ đối diện lại ngốc đến vậy, bóng rơi xuống chân nàng làm nàng cũng sững sờ, nghe tiếng hô to của Cao Oanh, lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng dẫn bóng vượt qua Mã Kiều, đám người Hoằng Nhất đang xông đến còn chưa kịp bao vây thì Lan Ích Thanh đã một cước chuyền bóng cho Cao Oánh.
Từ xa Thượng Quan Uyển Nhi đã cất giọng nói với Tạ Mộc Văn:
- Tiểu Man, các ngươi đi thi đấu một trận với bọn chúng đi. Ta với công chúa ở tại chỗ này xem, chú tâm một chút, đừng để danh tiếng trong cung chúng ta bị giảm sút.
Nói xong đã có một đám tiểu thái giám khiêng các bình phong gấm đủ màu sắc đến để ngăn cách, trong nháy mắt đã bố trí được một nhã gian có rèm bao quanh, còn đặt hai chiếc giường dây ở đó. Giường dây này giống với giường người Hồ, đều được truyền tới từ Tây Vực, tên là giường nhưng thực tế chính là ghế dựa.
Ghế dựa này có tay vịn chân cao, kế thừa kiểu ghế bành nên có chút giống ghế bành được truyền vào Trung Nguyên từ đời Hán nhưng vẫn chưa trở thành đồ dùng chủ yếu trong gia đình, tuy nhiên mỗi khi ra ngoài, các quý nhân lại thường sử dụng loại này hơn so với các đồ dùng gia đình truyền thống của Trung thổ, ít nhất ở trong quân, giường (bàn ghế) người Hồ đã vô cùng lưu hành rồi.
Trong cung cũng chuẩn bị giường dây, bình thường là khi thành viên hoàng thất tổ chức hoạt động long trọng ở ngoài điện, ghế ngồi truyền thống quá thấp bé nên loại đồ dùng gia đình ở Tây Vực này sẽ được sử dụng. Dây giường được cất kỹ, ở giữa hai giường dây bày một bộ án kỷ, trên đó đặt trà nóng, hoa quả tươi, điểm tâm.
Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi ngồi hai bên, trước tiên dùng khăn ướt lau mặt, sau đó nhận phomat nóng, nhón nho vừa ăn vừa xem náo nhiệt. Phái đoàn này, sự phô trương này, trong cung ngoại trừ Thiên Hậu ra thì cũng chỉ có hai người này là có thể bày ra, cho dù là vị Hoàng hậu nương nương cũng không khoa trương như vậy.
Thấy Thái Bình công chúa và Thượng Quan Đãi Chiếu đều ngồi bên cạnh sân đấu xem so tài, Tạ Tiểu Man tuy rằng căn bản không coi đám hòa thượng Bạch Mã Tự này vào mắt nhưng cũng không dám coi thường, các cung nga nữ vệ thì xoa tay mong mỏi được tham gia trận đấu. Lan Ích Thanh vung tay phấn chấn nói:
- Các tỷ muội, giữ vững tinh thần để các hòa thượng Bạch Mã tự biết sự lợi hại của tỷ muội chúng ta.
Tạ Tiểu Man và các nàng xưa nay luận bàn đều hiểu ai có kỹ thuật đá cầu tốt xấu thế nào, bởi vậy liền điểm danh chọn chín người, cộng thêm nàng nữa là mười người. Tạ Tiểu Man đến lúc này vẫn không coi các hòa thượng Bạch Mã Tự này vào mắt, trong lúc nôn nóng đã không để tìm hết nhữngngười có kỹ thuật đá cầu tốt nhất.
Ít nhất, Thái Bình công chúa và Thượng Quan Đãi Chiếu chính là cao thủ đá cầu, hai nàng sẽ không vào sân, nhưng Tạ Tiểu Man vẫn chọn những cung nga nữ vệ có kỹ thuật bóng tốt nhất lựa chọn ra. Trong mười người, ngoại trừ nàng còn có ba nữ vệ bao gồm Lan Ích Thanh, sáu người khác cũng chỉ là cung nga bình thường.
Kỹ thuật bóng tốt hay không không liên quan đến võ công. Người giỏi võ công, tố chất thân thể đương nhiên rất tốt, nhưng cũng chỉ là một yếu tố cơ bản chơi bóng mà thôi, không có nghĩa là người đó sẽ luyện được kỹ thuật dẫn bóng cao siêu, có thể căn cứ cục diện sân bóng thay đổi trong nháy mắt mà tạo ra đường cắt chuẩn xác nhất.
Bởi vậy, những người trong này tuy rằng còn có mấy nữ vệ có võ nghệ cao cường xuất thần nhập hóa, nhưng bản lĩnh dẫn bóng sử dụng bóng và điều khiển bóng lại quá bình thường, xưa nay cũng không chăm chỉ luyện tập, chỉ thỉnh thoảng chơi vài ván để giải sầu thôi, kỹ thuật bóng rất bình thường nên Tạ Tiểu Man không lựa chọn.
Tiết Hoài Nghĩa không ở đây, bên Bạch Mã tự đương nhiên là do Dương Phàm làm trụ cột. Dưới sự bố trí của Dương Phàm tổng cộng chọn ra Sở Cuồng Ca Hoằng Nhất, Hoằng Lục, Mã Kiều và một số người khác là chín người, cộng thêm hắn là mười người, chuẩn bị ra đấu.
Ẩn dấu thực lực vô cùng có ý nghĩa, trận đấu như nay quyết định thành bại là ở thực lực. Cho dù đấu pháp của ngươi đặc biệt thế nào có năng lực tài giỏi đến đâu, thì một khi vào trận, đọ sức trước sau là khống chế bóng, dẫn bóng, hơn người, sút gôn...là cơ bản nhất.
Để thật sự am hiểu đá cầu dù là đứng xem cũng tuyệt đối không bằng để bọn họ đích thân vào trận giao đấu với đối thủ để hiểu sâu hơn. Dương Phàm trước kia dù chưa từng luyện đá cầu, nhưng cũng hiểu đạo lý này, cho nên hắn không chút kiêng dè chọn lựa hết những người có kỹ thuật bóng cao nhất để vào trận.
Bởi vì đây là trận đấu đối kháng, không còn là tính chất biểu diễn nữa, cho nên cung nga, thái giám đã rửa sạch sân, không dùng cầu môn đơn nữa mà dùng song cầu môn, dùng đấu pháp tấn công mãnh liệt nhất để đấu. Các hòa thượng đã mặc sẵn võ phục ngắn ở bên trong y phục nhà tăng rộng thùng thình, đồng loạt ra sân bắt đầu làm động tác hoạt động thân thể.
Lan Ích Thanh đứng đối diện, kiêu ngạo nghếch cằm lên khinh thường nhìn đám hòa thường đang làm động tác. Tạ Tiểu Man cũng bắt đầu hoạt động, nói nhỏ với nàng:
- Kẻ đén thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, bọn họ dám đến thi đá cầu với chúng ta, nhất định là có bản lĩnh, không nên quá khinh suất.
Lan Ích Thanh ngoái lại cười nói:
- Tiểu Man tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không để đám hòa thượng thối này thắng đâu.
Tạ Tiểu Man ừ một tiếng, rồi nói với Cao Oánh:
- Để ý hòa thượng mặc áo cà sa đỏ kia, trong những người đó, chỉ e thân thủ hắn là cao nhất đó!
Cao Oánh gật đầu, đôi mắt thu thủy chăm chú nhìn Dương Phàm.
Đá cầu bắt đầu.
“Xúc cúc đương trang thập nguyệt thiên
Hương phong xuy hạ lưỡng thiền quyên
Hãn triêm phấn diện hoa hàm lộ
Trần phất Nga mi liễu đái yên
Thúy tụ đê thùy lung ngọc duẩn
Hồng quần duệ khởi lộ kim liên
Nhi hội thích khứ kiều vô ngữ
Hận sát trường an mỹ thiếu niên”
Các cô gái tham gia trận đấu luôn đặc biệt xinh đẹp. Nếu những cô gái trẻ này vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp, nhìn các nàng dáng người duyên dáng chạy đi chạy lại, nghe giọng nói thánh thót như chuông bạc của các nàng quát gọi trách móc nhau, quả đúng là một sự hưởng thụ sung sướng.
Nhưng đội mười hòa thượng trong trận lại không hề có cảm giác như vậy. Trận đấu này ngay từ đầu bọn họ đã cảm nhận được các cung nga nữ vệ này vô cùng lợi hại rồi, ai cũng hành động như gió, thân thủ mạnh mẽ khiến bọn họ trở tay không kịp.
Đá bóng thời hiện đại so với đá cầu thời này tàn bạo hơn rất nhiều. Đá cầu thời này chỉ có một số động tác va chạm hợp lý, mà động tác va chạm của các nàng còn thành thạo hơn đám hòa thượng. Đám hòa thượng vừa nhắm mắt làm liều khai chiến đã bị đám cọp cái này vọt tới đã khiến bọn họ thất bại thảm hại. Ai có thể ngờ được các nàng nhìn yểu điệu như vậy mà lại vô cùng lợi hại.
- Ổn định! Quay về phòng thủ để thích ứng với đấu pháp của họ.
Dương Phàm kêu to, cùng Sở Cuồng Ca một trái một phải đảm nhiệm hai tiên phong, cứng rắn cản thế tấn công của đối phương. Các đội viên khác thì cố gắng lui về nửa sân của mình, trận hình bị loạn thoáng đã khôi phục lại được chút ít.
- Con bà nó, một đám đại lão gia chúng ta mà bị đám tiểu nương tử đánh bại ư? Các huynh đệ, giết bằng được!
Hoằng Nhất định thần lại rồi kêu to, đáng tiếc chỉ có đám thủ hạ dưới tay gã hưởng ứng lại, còn những hòa thượng đứng bên sân hò hét trợ uy thì sớm đã bị âm thanh hò hét của các cung nga thái giám đè bẹp rồi. Tác chiến tại sân khách thì đây là chuyện hết sức bình thường.
Dương Phàm cắt cầu, đạp bóng dưới chân, liếc nhìn Sở Cuồng Ca bên sườn trái, trầm giọng nói:
- Sở huynh, sóng vai tác chiến, để bọn họ thấy sự lợi hại của chúng ta.
Sở Cuồng Ca cười to:
- Mỗ rời khỏi cấm quân vài năm, không thể nghĩ được đá cầu này lại thay đổi để đám nữ nhân xưng hùng. Được, hai chúng ta cùng thể hiện uy phong nam nhân, giết!
Lan Ích Thanh nhăn nhó mặt mày, nói:
-Bớt huênh hoang đi, phóng lại đây nào!
Dương Phàm cười ha hả, mũi chân đẩy một cái, thân hình theo đường bóng chuyển, lúc trái lúc phải giống như quỷ mị. Lan Ích Thanh một cước đá trật, Dương Phàm đã lướt qua nàng, đang định phóng chân lao lên trước thì đụng phải một bóng người thanh tú chắn ngang, cười lạnh nói:
- Muốn qua ư, phải qua cửa ải bổn cô nương đã!
Người đứng chắn chính là nữ vệ Cao Oanh. Dương Phàm dẫn bóng tả xung hữu đột, liên tiếp làm động tác giả nhưng không ngờ không gạt được nàng. Cao Oánh hạ bàn cực kỳ vững vàng, như hình với bóng trước sau vẫn chắn ngang trước mặt hắn. Lúc này Lan Ích Thanh cũng thả người đoạt bóng, hình thành thế giáp công với hắn. Dương Phàm thấy vậy liền hét lớn:
- Tiếp theo!
Dương Phàm sút lên, quả bóng đột nhiên bay vút qua vai trái Cao Oanh, thẳng đến chỗ Sở Cuồng Ca cách đó ba trượng. Sở Cuồng Ca phát lực lao nhanh hơn cả tuấn mã chạy tới đoạt lấy điểm rơi của quả bóng, chỉ còn khoảng cách một bước thôi thì một bóng người lăng không bay tới, một đòn đá xoáy, quả bóng kia chưa kịp xuống đã bị nàng đá bắn trở lại dừng ở ngay dưới chân Lan Ích Thanh.
Người đó nhẹ nhàng đáp xuống, hai hàng mi sáng nhếch lên đầy anh khí khiêu khích nhìn Sở Cuồng Ca, chính là Tạ Tiểu Man.
Lan Ích Thanh thừa dịp hai gã chủ lực Dương Phàm và Sở Cuồng Ca của đội hòa thượng đều đã ở nửa sân bên mình, liền dẫn bóng xông về trước, liên tiếp đi qua Hoằng Nhất, Hoằng Cửu, khoảng cách càng gần với cầu môn. Lúc này bởi vì liên tiếp dẫn bóng vượt qua hai người nên lực độ khống chế cầu đã không tốt nữa, điều bóng đẩy bóng, góc độ khống chế không tốt làm bóng bắn về phía hai thước. Lan Ích Thanh khẩn trương vừa định thả người tới để đoạt lại bóng thì ngay phía trước một cái chân to đã cuốn quả bóng ngay xuống dưới chân mình.
Lan Ích Thanh giận giữ ngẩng đầu lên, thấy một người trước mặt, và bởi vì chặt dứt được bóng của nàng mà vẻ mặt đầy hưng phấn, chính là Mã Kiều.
-Chuyền bóng! Chuyền bóng!Thập Bát, chuyền bóng!
Mấy tên hòa thượng thấy kiêu tướng Cao Oánh của đối phương đang lao tới như mũi tên đến gần Mã Kiều thì vội vàng hô to. Mã Kiều lại làm như không thấy, cười nói với tiểu mỹ nhân đối diện:
- Lan cô nương, xin chào!
Tiểu nha đầu dựng mày liễu lên, trừng mắt:
- Chào cái rắm, đưa bóng cho ta!
-Ah...
Mỹ nhân dỗi hờn, đầy phong tình làm tim Mã Kiều rung động, không chút nghĩ ngợi liền theo bản năng đẩy bóng tới chân Lan cô nương.
- Ây da!
Đá bóng đi rồi, Mã Kiều mới bừng tỉnh, nhưng muốn đoạt lại thì đã muộn rồi.
Cao Oánh đang định lao tới chỗ Mã Kiều, lại thấy bóng tới chân Lan Ích Thanh thì lập tức đổi phương hướng chạy tới trước cầu môn đội hòa thượng. Lúc này nàng sử dụng khinh công Đề túng thuật Bát bộ cản thiền, thân ảnh lên xuống như bay, vô cùng mau lẹ đồng thời cũng yêu kiều nói to:
-Tiểu Thanh, chuyền bóng!
Cơ hội khó có được thì không thể không lợi dụng thêm. Nếu không thấy cơ hội tốt như vậy, nàng sẽ không dễ dàng sử dụng Đề túng thuật. Võ thuật có thể tăng cường khí lực của một người, nhưng không thể khiến người đó thành thần. Việc dựa vào sức bật gì đó không thể sử dụng nhiều, nếu không sân đấu sẽ trở thành thiên đường của võ thuật mất.
Nói thí dụ như, một người dựa vào sức bật có thể ôm một tảng đá lớn bảy tám trăm cân thâm chí hơn ngàn cân xoay người ném ra xa hơn một trượng, nhưng cho người đó một thanh kiếm nặng ba cân, người đó dù có nâng hai ba canh giờ cũng không thể làm được. Đề túng thuật này chỉ có thể làm tăng tốc độ của con người trong một thời gian ngắn, còn muốn vượt qua tuấn mã thì không thể.
Bởi vậy, nếu không có xác định thời cơ khó có được, Cao Oánh cô nương sẽ không dễ dàng lãng phí sức lực của mình như thế.
Lan Ích Thanh không ngờ kẻ đối diện lại ngốc đến vậy, bóng rơi xuống chân nàng làm nàng cũng sững sờ, nghe tiếng hô to của Cao Oanh, lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng dẫn bóng vượt qua Mã Kiều, đám người Hoằng Nhất đang xông đến còn chưa kịp bao vây thì Lan Ích Thanh đã một cước chuyền bóng cho Cao Oánh.
Tác giả :
Nguyệt Quan