Say Mê Không Về
Chương 44: Tái kiến
Edit: V-Emy
Đầu rất đau, cảnh vật bốn phía hiện lên như thước phim điện ảnh, mơ hồ, hơn nữa còn lộn ngược, tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai.
Qua một lúc, ý thức Thi Hiểu Nhiên mới thanh tỉnh đôi chút, phát hiện bản thân đang bị người ta khiêng trên vai, một người vác nàng phi nhanh, phía sau còn có hai tùy tùng canh giữ, trông y phục của bọn họ thì có lẽ là người của đội ngũ tập kích lúc trước.
Đầu bị chúi xuống dưới, máu chảy ngược, trời đất quay cuồng, vừa chạy nhanh vừa xóc nảy, Thi Hiểu Nhiên cảm thấy rất khó chịu, một cỗ nước chua từ dạ dày muốn nôn ra ngoài.
Đằng Vân Các muốn giết sạch người của Thất Dương Cung, nàng đương nhiên khó giữ mạng sống, chắc có lẽ lại là một phen làm nhục trên chiến trường, ý đồ làm suy yếu khí thế đối thủ.
Đang trong lúc nàng bị lắc điên lắc đảo, như lọt vào trong sương mù, thì đột nhiên tiếng gió xé vù vù truyền đến, ngay sau đó nhất thanh muộn hưởng, người khiêng nàng dưới chân đột nhiên dừng cước bộ, sau đó nàng bị té văng ra ngoài, thiếu chút nữa mặt nàng đã hướng xuống đất.
Không biết rõ tình huống đang gặp phải, nàng lắc đầu, khởi động thân mình, phát hiện hai người vừa bắt nàng ban nãy đã phơi thây trên mặt đất, trên lưng còn cắm hai tên vũ.
Chỉ còn một người trong mắt ngập tràn sợ hãi, tay gắt gao nắm chặt bả đao, hết sức chăm chú.
Cách đó không xa có mấy người, còn chưa thấy rõ bộ mặt, lưỡng đạo kiếm quang như hồng thủy ập tới, người nọ chưa phát ra được một chữ, liền bị một kiếm cắt qua yết hầu, ngã sụp xuống đất, trên mặt lộ vẻ không thể tin.
Thi Hiểu Nhiên nhìn người tương cứu, cũng không thể tin.
Một đôi tay đưa tới trước mặt Thi Hiểu Nhiên, thanh âm ấm áp:“Hiểu Nhiên, không có việc gì chứ?”
Đầu rất đau, thái dương hình như bị va đập, có chất lỏng dinh dính chảy ra. Thi Hiểu Nhiên không đưa tay lau đi, chống người đứng đậy, có chút mất tự nhiên nói:“Không có việc gì.”
Như cũ vẫn là bạch y cẩm tú, nhưng trong mắt nàng lại trở nên xa xôi lạ lẫm, nàng có chút mất tự nhiên:“Thương đại ca, đã lâu không gặp.”
Nàng không biết Thương Thần Phi vì sao lại giết người của Đằng Vân Các tới bắt nàng, chẳng lẽ đơn thuần chỉ vì muốn giải cứu nàng. Nếu là trước kia, nàng tất nhiên sẽ tin, nhưng sau khi nàng được giải độc, Tất Hàm từng cảnh báo nàng không được nghĩ đến Thương Thần Phi, nàng bị Thương Dịch Dương bắt đi, xác định là có Tam công tử đây trợ giúp.
Sau khi bị Thương Dịch Dương mang đi trải qua bao nhiêu khủng bố, nàng thiếu chút nữa tiêu đời, bị loại tra tấn đau đớn như địa ngục sống không bằng chết, hiện tại mỗi khi hồi tưởng lại nàng còn cảm thấy sợ hãi. Tuy rằng chỉ là lời nói một phía từ Tất Hàm, song ít nhiều cũng khiến nàng sinh cố kỵ.
Trên mặt Thương Thần Phi hiện lên một tia buồn bã, thu hồi tay, nhìn cái trán nàng,“Nàng bị thương.”
Thi Hiểu Nhiên lấy tay quệt lên trán một cái, quả thực không hề ít máu, nàng nhẹ nhàng lắc đầu,“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ.”
Thương Thần Phi nhìn máu tươi này, trên mặt nổi lên ưu sắc,“Nàng vẫn nên băng bó một chút, trên xe của ta có dược, ngay cách đây không xa, chúng ta đi qua đó đi.”
Lần trước sau khi từ biệt, Thi Hiểu Nhiên đã trải qua rất nhiều, chuyện ở Hồng Ly biệt trang nghĩ lại mà kinh, nàng không biết Thương Thần Phi sắm vai nhân vật nào trong đó, lời Tất Hàm nói nàng tin, song cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, những ngày ở Ngô châu dù sao hắn cũng thật thà an ổn, nàng không muốn lấy lòng tiểu nhân so đo cái người với vẻ ngoài ôn hòa lương thiện này. Nhưng trước mắt hai phái dù sao cũng là thế lực đối địch, Thi Hiểu Nhiên không biết hắn đang có rắp tâm gì, cắn môi không nói một lời, chân cũng không dịch bước.
Thương Thần Phi tựa như nhìn ra sầu lo của nàng, nhợt nhạt cười:“Nếu ta muốn hại nàng, nàng có trốn cũng không thoát, đúng không? Đi thôi.”
Thi Hiểu Nhiên cảm thấy chính mình cũng không phải lũ tư bản già mồm, liền vén váy đi theo sau hắn, vệt máu trên tay lau trên y phục, giống như vết son sáng chói.
Xa xa ngừng một chiếc xe ngựa, còn có một vài thị vệ, Thi Hiểu Nhiên đi theo hắn lên xe.
Để nàng ngồi xuống, Thương Thần Phi mở ngăn kéo nhỏ trên xe, lấy ra một hòm thuốc bé, hòa nhã nói:“Mùa đông vết thương chậm lành, tuy rằng không phải vết thương lớn gì, nhưng trước tiên cũng phải băng bó một chút.”
Thi Hiểu Nhiên có chút mất tự nhiên, cự tuyệt hay không cự tuyệt, nàng ngồi cứng ngắc một chỗ có chút không biết phải làm sao. Trước kia bạch y nam tử này giống như bằng hữu, thậm chí là thân nhân, nhưng mà, hiện tại……
Thương Thần Phi cầm một cái khăn tay, trước lau máu chảy, tiếp theo thoa dược cho nàng.
Vết thương chạm phải dược, lập tức truyền đến một trận đau đớn, Thi Hiểu Nhiên bất thình lình hít vào một ngụm khí.
“Có hơi đau. Nhưng dược này công hiệu tốt lắm, rất nhanh có thể khỏi hẳn.” Thương Thần Phi lấy mảnh vải, một vòng lại một vòng băng bó.
Thi Hiểu Nhiên chỉ thấy ngón tay hắn thấp thoáng ở trước mắt mình, vẫn xinh đẹp và thon dài như ngày trước, trơn bóng chạm vào làn da nàng mang đến cảm giác thật quái lạ, lại không thể cự tuyệt, trốn tránh, khiến nàng sinh ra cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.
Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng xử lý xong vết thương trên trán, Thi Hiểu Nhiên vội vàng cảm tạ:“Cám ơn huynh, Thương đại ca.”
Tuy là nói lời cảm tạ nhưng ánh mắt của nàng đã có chút trốn tránh.
Thương Thần Phi cất hòm thuốc, cúi đầu thở dài:“Không nghĩ tới hiện tại nàng với ta lại xa lạ như thế.”
“Chuyện đó… Thương đại ca, huynh dù sao cũng là người của Đằng Vân Các, hiện tại hai phái đang sống chết với nhau.” Thi Hiểu Nhiên không tiếp tục nói nữa, chuyện ở Hồng Ly biệt trang như cây kim châm vào đáy lòng nàng.
“Nàng sợ ta bắt nàng để uy hiếp hắn?” Thương Thần Phi ngồi xuống đối diện nàng.
Là rất sợ, Thi Hiểu Nhiên không trả lời.
“Ta nếu muốn bắt nàng uy hiếp hắn thì tội gì lại đi giết người của mình.” trên mặt Thương Thần Phi hiện ra tươi cười mờ ảo như mây mù,“Mấy phái liên thủ, uy hay không uy hiếp thì có gì là khác biệt. Thất Dương Cung nếu thật sự khó thoát khỏi một kiếp, Cố Bắc Viễn không thể chú ý tới nàng, nam nhân sẽ không vì một nữ nhân mà để đại cục rối loạn. Giang sơn với mỹ nhân, dù sao giang sơn cũng luôn đứng trước, tiếp theo mới bàn đến mỹ nhân.”
“Huynh không lấy ta uy hiếp y là được rồi. Tuy rằng ta không giúp được gì, nhưng cũng không muốn cản trở.” Thi Hiểu Nhiên nhỏ giọng nói.
“Mới đó bao nhiêu thời gian, không nghĩ tới nàng cùng hắn đã là kiêm điệp tình thâm. Khi đó, nàng còn không nguyện đi cùng hắn.” trong thanh âm của hắn đượm chút buồn bã.
Sắc mặt Thi Hiểu Nhiên thản nhiên,“Sau đó chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, y vẫn luôn chiếu cố ta.”
Trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu, nàng hỏi:“Huynh muốn dẫn ta đi đâu?”
“Ta bị thương, nên về Đằng Vân Các trước, không ai giúp đỡ nàng, ta đưa nàng đến nơi an toàn, Thất Dương Sơn hiện tại không yên ổn.”
Nhìn sắc mặt hắn có vẻ kém hơn trước, ra là bị thương, Thi Hiểu Nhiên lại nói lời quan tâm,“Thương đại ca, không cần lo lắng, ta ở lại phụ cận Thất Dương Sơn là được rồi.”
“Nếu nàng bị bắt lần nữa, chưa chắc đã có người tới cứu. Nàng đã gọi ta một tiếng đại ca, ta cũng không nhẫn tâm để nàng lọt vào bất trắc.”
“Thương đại ca, huynh đưa ta đến thất Dương Sơn đi. Cho dù nơi đó có lẽ không an toàn, ta cũng muốn ở lại đó.” Tình hình Thất Dương Cung lần này quả thật rất tệ, nếu thật bị công phá, Cố Bắc Viễn nhất định sống chết cũng sẽ thủ vững, nếu là thế, chẳng phải nàng sẽ không còn được gặp lại hắn? Nàng muốn cùng hắn đứng chung một chỗ, sinh tử đều ở cùng nhau.
“Nàng không cần lo lắng như vậy, hắn sẽ không có việc gì. Nếu có người đến đón, ta sẽ đưa nàng trở về, còn nếu không, nàng phải nghe theo ta an bài.”
Thi Hiểu Nhiên không rõ, Thương Thần Phi cũng không có ý tứ muốn giải thích nữa.
Tốc độ xe ngựa rất nhanh, bánh xe lăn qua cỏ dại um tùm trên mặt đường, phát ra tiếng“Bang bang”. Trong xe ngựa hai người lẳng lặng ngồi, không khí có chút nặng nề. Đã không thể quay lại những ngày hòa thuận như trước, lần này gặp lại hai người như cách lớp sương khói mờ mịt, không thấy rõ nhau, song nói không rõ cũng là nói quá.
Thương Thần Phi chọn một chủ đề thoải mái để nói,“Tống huynh đầu xuân sau sẽ cùng Trần cô nương thành thân, hôn kỳ định vào đầu tháng hai, cử hành ở Ngô châu, chỉ mời bằng hữu quen biết.”
“Sắp thành hôn, thật tốt quá” Thi Hiểu Nhiên thản nhiên cười, nếu Thất Dương Cung có thể vượt qua nguy cơ lần này, nàng cũng rất muốn dự.
“Lần trước gặp Trần cô nương, nàng còn oán giận nói ta không chịu liên lạc với nàng, nhắc ta phải mời nàng tham gia hôn lễ. Nàng cũng biết Trần cô nương dù sao cũng từng từ Trần Sơn phái gả ra, Tống gia đại môn đại hộ, cảm thấy mất mặt, chỉ có thể âm thầm tổ chức.”
“Hai người có thể ở cùng nhau là tốt rồi, cho dù có thể gặp trở ngại khác, hai người có thể cùng nhau đối mặt.” thanh âm của nàng thủy chung vẫn thản nhiên, say đắm.
Trong xe không khí áp lực, Thương Thần Phi xa xa nhìn nàng, mâu sắc thâm trầm như mực,“Hiểu Nhiên, nàng không phải là có việc muốn hỏi hay sao?”
Thi Hiểu Nhiên không biết hắn muốn chỉ cái gì, nhỏ giọng:“Không có.”
“Gặp lại, không nghĩ chúng ta đã muốn xa sơn cách thủy.” Thương Thần Phi nhẹ nhàng cười, cười đến thực xa xôi, như cách mấy ngọn núi,“Ta đã sớm dự đoán được sẽ có cục diện ngày hôm nay, lúc trước nàng bị Thương Dịch Dương bắt đi, ta có trách nhiệm. Chỉ là không dự đoán được hắn sẽ đối với nàng như vậy.”
Thi Hiểu Nhiên trong lòng đau xót, thấp giọng nói:“Ta biết huynh không thể chống lại hắn.”
“Nàng kỳ thật đã nghĩ đến rồi, không phải sao?” Thương Thần Phi mặt mày mang theo mấy phần mất mát, nguyệt sắc phong thanh, lại như đang nhẹ nhàng cười tự giễu,“Bằng tiểu não của nàng khẳng định không thể nghĩ ra được, nhất định là có người khác đề điểm nàng.”
“Hiểu Nhiên, vì sao nàng lại là người duy nhất có thể tới gần Cố Bắc Viễn? Nếu không phải, ta sẽ không có ý tưởng khác. Chỉ biết xem nàng là bằng hữu của Tống huynh, bằng hữu của ta, nếu như vậy, khả năng hôm nay sẽ khác, có lẽ những ngày ở Tụ Vị Lâu còn có thể tiếp tục.”
Mặt Thi Hiểu Nhiên đầy ảm đạm,“Huynh tốt với ta như vậy, chẳng phải cũng đều có mục đích sao?”
“Ngay từ đầu ta chỉ biết nàng đối với Cố Bắc Viễn rất quan trọng, có một số việc xác thực ta có mang mục đích. Nhưng sau đó những ngày chúng ta ở cùng nhau, quả thật rất thoải mái thích ý, ta đối tốt với nàng, cũng xuất phát từ nội tâm. Con người nàng rất đơn giản, ngay thẳng, hỉ nộ ái ố đều hiện hết lên trên mặt, thật tình đối đãi với người bên cạnh, nếu còn có lựa chọn khác, ta hy vọng những ngày trước có thể tiếp diễn. Nhưng mà, cơ hội rất tốt đặt ngay trước mắt, ta làm sao có thể không cần? Nếu không thể lật đổ bọn họ, cả đời này ta sẽ bị người ta dẫm nát dưới chân. Ngay cả vận mệnh của bản thân mình còn không nắm giữ được, nói chuyện khác còn có ý nghĩa gì!”
Vẫn khuôn mặt như quan ngọc, mi nhãn như họa, nhưng trong mắt rốt cuộc đã không nhìn ra sự ấm áp trong suốt từng có. Đúng theo lời hắn nói, giang sơn mỹ nhân, trước có giang sơn, mới có thể cân nhắc đến mọi thứ, trước mắt hết thảy đều phải miễn cưỡng nhượng bộ, con người cũng có ý chí, có lẽ việc hắn làm không hề sai, chẳng qua nàng chỉ là một quân cờ để lợi dụng, trong lòng nàng khổ sở, qua thật lâu, mới nói:“Huynh còn tính làm gì với ta?”
“Nàng hiện tại đối với ta đã vô dụng, hơn nữa ta không tính đắc tội Thất Dương Cung, ta muốn gấp rút quay về Đằng Vân Các, hy vọng trên đường có người đến tìm nàng. Nàng không oán ta chứ?”
“Có cái gì phải oán? Huynh chẳng qua chỉ lựa chọn thứ quan trọng hơn đối với huynh mà thôi.” Tín nhiệm rồi sẽ tan thành tro bụi, không làm được bằng hữu, ít nhất đã từng có kỷ niệm.
Một mảnh lặng im, muốn lập nên công lao sự nghiệp nhất định phải hy sinh vài thứ, không tài nào trọn vẹn hết tất cả, Thương Thần Phi vén màn xe lên, xe chạy trên cánh đồng bát ngát, xa xa cây cối điêu tàn, như những cụm mây khói, lờ mờ nhấp nhô.
Bóng cây không ngừng tụt về phía sau, theo đó phong cảnh mới lần lượt hiện ra.
Lạc Khôn cưỡi ngựa từ phía sau vượt lên, nói điều gì đó với hắn.
Thương Thần Phi nghe xong sắc mặt thay đổi, kêu người ngừng xe, không nhanh không chậm nói với Thi Hiểu Nhiên:“Xuống xe đi, có người đến tìm nàng.”
Thi Hiểu Nhiên bất ngờ, trong nháy mắt hóa thành vui mừng, liền nhảy xuống xe.
Bầu trời xa xa nhàn nhạt như một làn khói nhẹ, từng khóm cỏ dại tiêu điều trên bờ ruộng lung lay trong gió, không khí mang theo hơi ẩm, thổi vào làn da đem tới cảm giác lành lạnh. Hai người tựa vào bên xe, nhìn đường chân trời xa xôi kia. Nơi đó vẫn là một mảnh hoang vu, ánh mắt Thi Hiểu Nhiên nhìn về phía xa, rất xa, nóng bỏng chờ đợi.
Thương Thần Phi thản nhiên nói:“Cố Bắc Viễn có cho nàng danh phận không?”
Thi Hiểu Nhiên không nhìn hắn, vẫn dõi về đường chân trời phương xa,“Chúng ta còn chưa thành thân, chờ giải quyết xong chuyện của Thất Dương Cung rồi mới bàn tới.”
“Nghe nói hắn tìm được dược giải độc, sau khi giải độc xong không biết hắn còn có thể đối đãi nàng tốt như vậy? Nàng chỉ là một nữ tử trẻ, không nương gia (nhà mẹ đẻ), không thế lực, về sau phải thông minh một chút, không phải tất cả nữ nhân đều đơn thuần giống như nàng.”
“Ta sẽ chú ý.” Nàng nhỏ giọng đáp.
“Nàng là một nữ tử ngay thẳng, hy vọng hắn sẽ đối đãi nàng thật tốt.” thanh âm hắn lạnh nhạt như nước.
Xa xa một người một ngựa xuất hiện, mới đầu chỉ là vết mực mờ nhạt, sau càng lúc càng rõ ràng, tuấn mã màu trắng, tay áo màu đen tung bay trong gió.
Nhìn tuấn mã đang cấp tốc chạy tới, Thương Thần Phi nở một nụ cười nhạt,“Đi đi, ta không muốn đánh nhau với hắn đâu.”
“Vậy, ta đi.” Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn một cái, bạch y xuất trần, thân tư tuấn dật như trúc, vẫn hệt như lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn, xa xôi như trong họa.
Nàng vén váy, chạy nhanh tới hướng người ở phương xa, nghe được thanh âm người ở đằng sau thoảng trong gió “Đi đi, phải sống tốt!”
Nàng không quay đầu lại, vạt áo tung bay như bướm, mang theo vội vàng cùng hưng phấn. Nàng bước đi nhẹ nhõm, cách người cưỡi ngựa xa xa kia càng lúc càng gần.
Cố Bắc Viễn chậm ngựa lại, lập tức nhảy xuống, mang theo chút kích động, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực,“Thế nào? Có bị thương hay không?”
Lại nhìn đến băng vải trên trán nàng, mày nhíu lại.
“Ta không sao, chàng nhận được tin tức liền đuổi tới ư?”
“Ừm, có hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, báo tin cho ta, ta liền chạy tới.” Hắn thực sự khẩn trương, thế nên khi ôm nàng hắn cũng chưa bình tĩnh được, lúc ấy vừa nhận tin tức đến, hắn chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, nhanh chóng giục ngựa về hướng này.
“Ta được người cứu.”
Hắn đã thấy, người cứu nàng là Thương Thần Phi, tuy nói là cứu, nhưng trong lòng hắn không hiểu sao lại dấy lên một ngọn lửa.
Người kia còn thay nàng thoa thuốc băng bó, Cố Bắc Viễn nhìn bóng dáng phương xa, trong mắt lóe ra sát ý, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm bạch y nam tử kia, phẫn nộ dâng trào.
Thương Thần Phi cũng nhìn hắn, tuy rằng cách nhau thật xa, nhưng ánh mắt hai nam tử này lại giống như hai thanh kiếm sắc bén đối chọi, tia lửa văng ra khắp nơi.
“Chàng muốn giết huynh ấy sao?” Thi Hiểu Nhiên hỏi.
Cố Bắc Viễn thu hồi ánh mắt, sát khí nháy mắt biến thành hồ nước ngày xuân, tràn đầy nhu tình,“Đại ca nói hắn không thể giết.” Cứ nói như thế, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn viết rõ ‘ta không cam lòng’.
Hắn ôm nàng lên ngựa, đặt nàng ở trong lòng mình, ở bên tai nàng nói:“Về sau không được gặp lại hắn.”
“vâng.” Thi Hiểu Nhiên gật đầu đáp.
Hắn lộ ra ý cười ung dung,“Ta rời đi nàng liền gặp chuyện không may. Hiện tại ta có hơi sợ, về sau phải mang theo nàng bên cạnh, tự mình chiếu cố vẫn yên tâm hơn.”
Thi Hiểu Nhiên cười đến mặt mày cong lên,“Ta vẫn muốn ở bên cạnh chàng chờ đợi, ta sẽ tự mình chiếu cố bản thân, sẽ không gây thêm phiền toái. Vô luận có chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau vượt qua, khi về già sẽ có rất nhiều chuyện để nhớ lại.”
“Được, sẽ luôn ở bên nhau.” Hắn nắm roi ngựa giương lên,“Giá!”
Thương Thần Phi nhìn hai người đi xa, trên mặt như phủ một tầng sương khói, nói với Lạc Khôn “Chúng ta cũng đi thôi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thương Thần Phi không được coi là nam xứng, nếu không có quan hệ lợi ích lớn có lẽ hình thức ở chung với nữ chủ sẽ khác, có đôi khi có cơ hội lựa chọn, ngược lại là thống khổ, cái gọi là cơ hội, sẽ phải trả giá.
Trên cơ bản, cá nhân ta không thích việc tôn nữ chủ lên trên hết, về sau viết văn cũng sẽ theo khuôn mẫu này.
Anh Viễn ghen kìa bà con ơi! Mấy chương sau lại đến lượt chị ấy ghen đấy! Hóng!
Đầu rất đau, cảnh vật bốn phía hiện lên như thước phim điện ảnh, mơ hồ, hơn nữa còn lộn ngược, tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai.
Qua một lúc, ý thức Thi Hiểu Nhiên mới thanh tỉnh đôi chút, phát hiện bản thân đang bị người ta khiêng trên vai, một người vác nàng phi nhanh, phía sau còn có hai tùy tùng canh giữ, trông y phục của bọn họ thì có lẽ là người của đội ngũ tập kích lúc trước.
Đầu bị chúi xuống dưới, máu chảy ngược, trời đất quay cuồng, vừa chạy nhanh vừa xóc nảy, Thi Hiểu Nhiên cảm thấy rất khó chịu, một cỗ nước chua từ dạ dày muốn nôn ra ngoài.
Đằng Vân Các muốn giết sạch người của Thất Dương Cung, nàng đương nhiên khó giữ mạng sống, chắc có lẽ lại là một phen làm nhục trên chiến trường, ý đồ làm suy yếu khí thế đối thủ.
Đang trong lúc nàng bị lắc điên lắc đảo, như lọt vào trong sương mù, thì đột nhiên tiếng gió xé vù vù truyền đến, ngay sau đó nhất thanh muộn hưởng, người khiêng nàng dưới chân đột nhiên dừng cước bộ, sau đó nàng bị té văng ra ngoài, thiếu chút nữa mặt nàng đã hướng xuống đất.
Không biết rõ tình huống đang gặp phải, nàng lắc đầu, khởi động thân mình, phát hiện hai người vừa bắt nàng ban nãy đã phơi thây trên mặt đất, trên lưng còn cắm hai tên vũ.
Chỉ còn một người trong mắt ngập tràn sợ hãi, tay gắt gao nắm chặt bả đao, hết sức chăm chú.
Cách đó không xa có mấy người, còn chưa thấy rõ bộ mặt, lưỡng đạo kiếm quang như hồng thủy ập tới, người nọ chưa phát ra được một chữ, liền bị một kiếm cắt qua yết hầu, ngã sụp xuống đất, trên mặt lộ vẻ không thể tin.
Thi Hiểu Nhiên nhìn người tương cứu, cũng không thể tin.
Một đôi tay đưa tới trước mặt Thi Hiểu Nhiên, thanh âm ấm áp:“Hiểu Nhiên, không có việc gì chứ?”
Đầu rất đau, thái dương hình như bị va đập, có chất lỏng dinh dính chảy ra. Thi Hiểu Nhiên không đưa tay lau đi, chống người đứng đậy, có chút mất tự nhiên nói:“Không có việc gì.”
Như cũ vẫn là bạch y cẩm tú, nhưng trong mắt nàng lại trở nên xa xôi lạ lẫm, nàng có chút mất tự nhiên:“Thương đại ca, đã lâu không gặp.”
Nàng không biết Thương Thần Phi vì sao lại giết người của Đằng Vân Các tới bắt nàng, chẳng lẽ đơn thuần chỉ vì muốn giải cứu nàng. Nếu là trước kia, nàng tất nhiên sẽ tin, nhưng sau khi nàng được giải độc, Tất Hàm từng cảnh báo nàng không được nghĩ đến Thương Thần Phi, nàng bị Thương Dịch Dương bắt đi, xác định là có Tam công tử đây trợ giúp.
Sau khi bị Thương Dịch Dương mang đi trải qua bao nhiêu khủng bố, nàng thiếu chút nữa tiêu đời, bị loại tra tấn đau đớn như địa ngục sống không bằng chết, hiện tại mỗi khi hồi tưởng lại nàng còn cảm thấy sợ hãi. Tuy rằng chỉ là lời nói một phía từ Tất Hàm, song ít nhiều cũng khiến nàng sinh cố kỵ.
Trên mặt Thương Thần Phi hiện lên một tia buồn bã, thu hồi tay, nhìn cái trán nàng,“Nàng bị thương.”
Thi Hiểu Nhiên lấy tay quệt lên trán một cái, quả thực không hề ít máu, nàng nhẹ nhàng lắc đầu,“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ.”
Thương Thần Phi nhìn máu tươi này, trên mặt nổi lên ưu sắc,“Nàng vẫn nên băng bó một chút, trên xe của ta có dược, ngay cách đây không xa, chúng ta đi qua đó đi.”
Lần trước sau khi từ biệt, Thi Hiểu Nhiên đã trải qua rất nhiều, chuyện ở Hồng Ly biệt trang nghĩ lại mà kinh, nàng không biết Thương Thần Phi sắm vai nhân vật nào trong đó, lời Tất Hàm nói nàng tin, song cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, những ngày ở Ngô châu dù sao hắn cũng thật thà an ổn, nàng không muốn lấy lòng tiểu nhân so đo cái người với vẻ ngoài ôn hòa lương thiện này. Nhưng trước mắt hai phái dù sao cũng là thế lực đối địch, Thi Hiểu Nhiên không biết hắn đang có rắp tâm gì, cắn môi không nói một lời, chân cũng không dịch bước.
Thương Thần Phi tựa như nhìn ra sầu lo của nàng, nhợt nhạt cười:“Nếu ta muốn hại nàng, nàng có trốn cũng không thoát, đúng không? Đi thôi.”
Thi Hiểu Nhiên cảm thấy chính mình cũng không phải lũ tư bản già mồm, liền vén váy đi theo sau hắn, vệt máu trên tay lau trên y phục, giống như vết son sáng chói.
Xa xa ngừng một chiếc xe ngựa, còn có một vài thị vệ, Thi Hiểu Nhiên đi theo hắn lên xe.
Để nàng ngồi xuống, Thương Thần Phi mở ngăn kéo nhỏ trên xe, lấy ra một hòm thuốc bé, hòa nhã nói:“Mùa đông vết thương chậm lành, tuy rằng không phải vết thương lớn gì, nhưng trước tiên cũng phải băng bó một chút.”
Thi Hiểu Nhiên có chút mất tự nhiên, cự tuyệt hay không cự tuyệt, nàng ngồi cứng ngắc một chỗ có chút không biết phải làm sao. Trước kia bạch y nam tử này giống như bằng hữu, thậm chí là thân nhân, nhưng mà, hiện tại……
Thương Thần Phi cầm một cái khăn tay, trước lau máu chảy, tiếp theo thoa dược cho nàng.
Vết thương chạm phải dược, lập tức truyền đến một trận đau đớn, Thi Hiểu Nhiên bất thình lình hít vào một ngụm khí.
“Có hơi đau. Nhưng dược này công hiệu tốt lắm, rất nhanh có thể khỏi hẳn.” Thương Thần Phi lấy mảnh vải, một vòng lại một vòng băng bó.
Thi Hiểu Nhiên chỉ thấy ngón tay hắn thấp thoáng ở trước mắt mình, vẫn xinh đẹp và thon dài như ngày trước, trơn bóng chạm vào làn da nàng mang đến cảm giác thật quái lạ, lại không thể cự tuyệt, trốn tránh, khiến nàng sinh ra cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.
Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng xử lý xong vết thương trên trán, Thi Hiểu Nhiên vội vàng cảm tạ:“Cám ơn huynh, Thương đại ca.”
Tuy là nói lời cảm tạ nhưng ánh mắt của nàng đã có chút trốn tránh.
Thương Thần Phi cất hòm thuốc, cúi đầu thở dài:“Không nghĩ tới hiện tại nàng với ta lại xa lạ như thế.”
“Chuyện đó… Thương đại ca, huynh dù sao cũng là người của Đằng Vân Các, hiện tại hai phái đang sống chết với nhau.” Thi Hiểu Nhiên không tiếp tục nói nữa, chuyện ở Hồng Ly biệt trang như cây kim châm vào đáy lòng nàng.
“Nàng sợ ta bắt nàng để uy hiếp hắn?” Thương Thần Phi ngồi xuống đối diện nàng.
Là rất sợ, Thi Hiểu Nhiên không trả lời.
“Ta nếu muốn bắt nàng uy hiếp hắn thì tội gì lại đi giết người của mình.” trên mặt Thương Thần Phi hiện ra tươi cười mờ ảo như mây mù,“Mấy phái liên thủ, uy hay không uy hiếp thì có gì là khác biệt. Thất Dương Cung nếu thật sự khó thoát khỏi một kiếp, Cố Bắc Viễn không thể chú ý tới nàng, nam nhân sẽ không vì một nữ nhân mà để đại cục rối loạn. Giang sơn với mỹ nhân, dù sao giang sơn cũng luôn đứng trước, tiếp theo mới bàn đến mỹ nhân.”
“Huynh không lấy ta uy hiếp y là được rồi. Tuy rằng ta không giúp được gì, nhưng cũng không muốn cản trở.” Thi Hiểu Nhiên nhỏ giọng nói.
“Mới đó bao nhiêu thời gian, không nghĩ tới nàng cùng hắn đã là kiêm điệp tình thâm. Khi đó, nàng còn không nguyện đi cùng hắn.” trong thanh âm của hắn đượm chút buồn bã.
Sắc mặt Thi Hiểu Nhiên thản nhiên,“Sau đó chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, y vẫn luôn chiếu cố ta.”
Trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu, nàng hỏi:“Huynh muốn dẫn ta đi đâu?”
“Ta bị thương, nên về Đằng Vân Các trước, không ai giúp đỡ nàng, ta đưa nàng đến nơi an toàn, Thất Dương Sơn hiện tại không yên ổn.”
Nhìn sắc mặt hắn có vẻ kém hơn trước, ra là bị thương, Thi Hiểu Nhiên lại nói lời quan tâm,“Thương đại ca, không cần lo lắng, ta ở lại phụ cận Thất Dương Sơn là được rồi.”
“Nếu nàng bị bắt lần nữa, chưa chắc đã có người tới cứu. Nàng đã gọi ta một tiếng đại ca, ta cũng không nhẫn tâm để nàng lọt vào bất trắc.”
“Thương đại ca, huynh đưa ta đến thất Dương Sơn đi. Cho dù nơi đó có lẽ không an toàn, ta cũng muốn ở lại đó.” Tình hình Thất Dương Cung lần này quả thật rất tệ, nếu thật bị công phá, Cố Bắc Viễn nhất định sống chết cũng sẽ thủ vững, nếu là thế, chẳng phải nàng sẽ không còn được gặp lại hắn? Nàng muốn cùng hắn đứng chung một chỗ, sinh tử đều ở cùng nhau.
“Nàng không cần lo lắng như vậy, hắn sẽ không có việc gì. Nếu có người đến đón, ta sẽ đưa nàng trở về, còn nếu không, nàng phải nghe theo ta an bài.”
Thi Hiểu Nhiên không rõ, Thương Thần Phi cũng không có ý tứ muốn giải thích nữa.
Tốc độ xe ngựa rất nhanh, bánh xe lăn qua cỏ dại um tùm trên mặt đường, phát ra tiếng“Bang bang”. Trong xe ngựa hai người lẳng lặng ngồi, không khí có chút nặng nề. Đã không thể quay lại những ngày hòa thuận như trước, lần này gặp lại hai người như cách lớp sương khói mờ mịt, không thấy rõ nhau, song nói không rõ cũng là nói quá.
Thương Thần Phi chọn một chủ đề thoải mái để nói,“Tống huynh đầu xuân sau sẽ cùng Trần cô nương thành thân, hôn kỳ định vào đầu tháng hai, cử hành ở Ngô châu, chỉ mời bằng hữu quen biết.”
“Sắp thành hôn, thật tốt quá” Thi Hiểu Nhiên thản nhiên cười, nếu Thất Dương Cung có thể vượt qua nguy cơ lần này, nàng cũng rất muốn dự.
“Lần trước gặp Trần cô nương, nàng còn oán giận nói ta không chịu liên lạc với nàng, nhắc ta phải mời nàng tham gia hôn lễ. Nàng cũng biết Trần cô nương dù sao cũng từng từ Trần Sơn phái gả ra, Tống gia đại môn đại hộ, cảm thấy mất mặt, chỉ có thể âm thầm tổ chức.”
“Hai người có thể ở cùng nhau là tốt rồi, cho dù có thể gặp trở ngại khác, hai người có thể cùng nhau đối mặt.” thanh âm của nàng thủy chung vẫn thản nhiên, say đắm.
Trong xe không khí áp lực, Thương Thần Phi xa xa nhìn nàng, mâu sắc thâm trầm như mực,“Hiểu Nhiên, nàng không phải là có việc muốn hỏi hay sao?”
Thi Hiểu Nhiên không biết hắn muốn chỉ cái gì, nhỏ giọng:“Không có.”
“Gặp lại, không nghĩ chúng ta đã muốn xa sơn cách thủy.” Thương Thần Phi nhẹ nhàng cười, cười đến thực xa xôi, như cách mấy ngọn núi,“Ta đã sớm dự đoán được sẽ có cục diện ngày hôm nay, lúc trước nàng bị Thương Dịch Dương bắt đi, ta có trách nhiệm. Chỉ là không dự đoán được hắn sẽ đối với nàng như vậy.”
Thi Hiểu Nhiên trong lòng đau xót, thấp giọng nói:“Ta biết huynh không thể chống lại hắn.”
“Nàng kỳ thật đã nghĩ đến rồi, không phải sao?” Thương Thần Phi mặt mày mang theo mấy phần mất mát, nguyệt sắc phong thanh, lại như đang nhẹ nhàng cười tự giễu,“Bằng tiểu não của nàng khẳng định không thể nghĩ ra được, nhất định là có người khác đề điểm nàng.”
“Hiểu Nhiên, vì sao nàng lại là người duy nhất có thể tới gần Cố Bắc Viễn? Nếu không phải, ta sẽ không có ý tưởng khác. Chỉ biết xem nàng là bằng hữu của Tống huynh, bằng hữu của ta, nếu như vậy, khả năng hôm nay sẽ khác, có lẽ những ngày ở Tụ Vị Lâu còn có thể tiếp tục.”
Mặt Thi Hiểu Nhiên đầy ảm đạm,“Huynh tốt với ta như vậy, chẳng phải cũng đều có mục đích sao?”
“Ngay từ đầu ta chỉ biết nàng đối với Cố Bắc Viễn rất quan trọng, có một số việc xác thực ta có mang mục đích. Nhưng sau đó những ngày chúng ta ở cùng nhau, quả thật rất thoải mái thích ý, ta đối tốt với nàng, cũng xuất phát từ nội tâm. Con người nàng rất đơn giản, ngay thẳng, hỉ nộ ái ố đều hiện hết lên trên mặt, thật tình đối đãi với người bên cạnh, nếu còn có lựa chọn khác, ta hy vọng những ngày trước có thể tiếp diễn. Nhưng mà, cơ hội rất tốt đặt ngay trước mắt, ta làm sao có thể không cần? Nếu không thể lật đổ bọn họ, cả đời này ta sẽ bị người ta dẫm nát dưới chân. Ngay cả vận mệnh của bản thân mình còn không nắm giữ được, nói chuyện khác còn có ý nghĩa gì!”
Vẫn khuôn mặt như quan ngọc, mi nhãn như họa, nhưng trong mắt rốt cuộc đã không nhìn ra sự ấm áp trong suốt từng có. Đúng theo lời hắn nói, giang sơn mỹ nhân, trước có giang sơn, mới có thể cân nhắc đến mọi thứ, trước mắt hết thảy đều phải miễn cưỡng nhượng bộ, con người cũng có ý chí, có lẽ việc hắn làm không hề sai, chẳng qua nàng chỉ là một quân cờ để lợi dụng, trong lòng nàng khổ sở, qua thật lâu, mới nói:“Huynh còn tính làm gì với ta?”
“Nàng hiện tại đối với ta đã vô dụng, hơn nữa ta không tính đắc tội Thất Dương Cung, ta muốn gấp rút quay về Đằng Vân Các, hy vọng trên đường có người đến tìm nàng. Nàng không oán ta chứ?”
“Có cái gì phải oán? Huynh chẳng qua chỉ lựa chọn thứ quan trọng hơn đối với huynh mà thôi.” Tín nhiệm rồi sẽ tan thành tro bụi, không làm được bằng hữu, ít nhất đã từng có kỷ niệm.
Một mảnh lặng im, muốn lập nên công lao sự nghiệp nhất định phải hy sinh vài thứ, không tài nào trọn vẹn hết tất cả, Thương Thần Phi vén màn xe lên, xe chạy trên cánh đồng bát ngát, xa xa cây cối điêu tàn, như những cụm mây khói, lờ mờ nhấp nhô.
Bóng cây không ngừng tụt về phía sau, theo đó phong cảnh mới lần lượt hiện ra.
Lạc Khôn cưỡi ngựa từ phía sau vượt lên, nói điều gì đó với hắn.
Thương Thần Phi nghe xong sắc mặt thay đổi, kêu người ngừng xe, không nhanh không chậm nói với Thi Hiểu Nhiên:“Xuống xe đi, có người đến tìm nàng.”
Thi Hiểu Nhiên bất ngờ, trong nháy mắt hóa thành vui mừng, liền nhảy xuống xe.
Bầu trời xa xa nhàn nhạt như một làn khói nhẹ, từng khóm cỏ dại tiêu điều trên bờ ruộng lung lay trong gió, không khí mang theo hơi ẩm, thổi vào làn da đem tới cảm giác lành lạnh. Hai người tựa vào bên xe, nhìn đường chân trời xa xôi kia. Nơi đó vẫn là một mảnh hoang vu, ánh mắt Thi Hiểu Nhiên nhìn về phía xa, rất xa, nóng bỏng chờ đợi.
Thương Thần Phi thản nhiên nói:“Cố Bắc Viễn có cho nàng danh phận không?”
Thi Hiểu Nhiên không nhìn hắn, vẫn dõi về đường chân trời phương xa,“Chúng ta còn chưa thành thân, chờ giải quyết xong chuyện của Thất Dương Cung rồi mới bàn tới.”
“Nghe nói hắn tìm được dược giải độc, sau khi giải độc xong không biết hắn còn có thể đối đãi nàng tốt như vậy? Nàng chỉ là một nữ tử trẻ, không nương gia (nhà mẹ đẻ), không thế lực, về sau phải thông minh một chút, không phải tất cả nữ nhân đều đơn thuần giống như nàng.”
“Ta sẽ chú ý.” Nàng nhỏ giọng đáp.
“Nàng là một nữ tử ngay thẳng, hy vọng hắn sẽ đối đãi nàng thật tốt.” thanh âm hắn lạnh nhạt như nước.
Xa xa một người một ngựa xuất hiện, mới đầu chỉ là vết mực mờ nhạt, sau càng lúc càng rõ ràng, tuấn mã màu trắng, tay áo màu đen tung bay trong gió.
Nhìn tuấn mã đang cấp tốc chạy tới, Thương Thần Phi nở một nụ cười nhạt,“Đi đi, ta không muốn đánh nhau với hắn đâu.”
“Vậy, ta đi.” Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn một cái, bạch y xuất trần, thân tư tuấn dật như trúc, vẫn hệt như lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn, xa xôi như trong họa.
Nàng vén váy, chạy nhanh tới hướng người ở phương xa, nghe được thanh âm người ở đằng sau thoảng trong gió “Đi đi, phải sống tốt!”
Nàng không quay đầu lại, vạt áo tung bay như bướm, mang theo vội vàng cùng hưng phấn. Nàng bước đi nhẹ nhõm, cách người cưỡi ngựa xa xa kia càng lúc càng gần.
Cố Bắc Viễn chậm ngựa lại, lập tức nhảy xuống, mang theo chút kích động, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực,“Thế nào? Có bị thương hay không?”
Lại nhìn đến băng vải trên trán nàng, mày nhíu lại.
“Ta không sao, chàng nhận được tin tức liền đuổi tới ư?”
“Ừm, có hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, báo tin cho ta, ta liền chạy tới.” Hắn thực sự khẩn trương, thế nên khi ôm nàng hắn cũng chưa bình tĩnh được, lúc ấy vừa nhận tin tức đến, hắn chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, nhanh chóng giục ngựa về hướng này.
“Ta được người cứu.”
Hắn đã thấy, người cứu nàng là Thương Thần Phi, tuy nói là cứu, nhưng trong lòng hắn không hiểu sao lại dấy lên một ngọn lửa.
Người kia còn thay nàng thoa thuốc băng bó, Cố Bắc Viễn nhìn bóng dáng phương xa, trong mắt lóe ra sát ý, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm bạch y nam tử kia, phẫn nộ dâng trào.
Thương Thần Phi cũng nhìn hắn, tuy rằng cách nhau thật xa, nhưng ánh mắt hai nam tử này lại giống như hai thanh kiếm sắc bén đối chọi, tia lửa văng ra khắp nơi.
“Chàng muốn giết huynh ấy sao?” Thi Hiểu Nhiên hỏi.
Cố Bắc Viễn thu hồi ánh mắt, sát khí nháy mắt biến thành hồ nước ngày xuân, tràn đầy nhu tình,“Đại ca nói hắn không thể giết.” Cứ nói như thế, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn viết rõ ‘ta không cam lòng’.
Hắn ôm nàng lên ngựa, đặt nàng ở trong lòng mình, ở bên tai nàng nói:“Về sau không được gặp lại hắn.”
“vâng.” Thi Hiểu Nhiên gật đầu đáp.
Hắn lộ ra ý cười ung dung,“Ta rời đi nàng liền gặp chuyện không may. Hiện tại ta có hơi sợ, về sau phải mang theo nàng bên cạnh, tự mình chiếu cố vẫn yên tâm hơn.”
Thi Hiểu Nhiên cười đến mặt mày cong lên,“Ta vẫn muốn ở bên cạnh chàng chờ đợi, ta sẽ tự mình chiếu cố bản thân, sẽ không gây thêm phiền toái. Vô luận có chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau vượt qua, khi về già sẽ có rất nhiều chuyện để nhớ lại.”
“Được, sẽ luôn ở bên nhau.” Hắn nắm roi ngựa giương lên,“Giá!”
Thương Thần Phi nhìn hai người đi xa, trên mặt như phủ một tầng sương khói, nói với Lạc Khôn “Chúng ta cũng đi thôi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thương Thần Phi không được coi là nam xứng, nếu không có quan hệ lợi ích lớn có lẽ hình thức ở chung với nữ chủ sẽ khác, có đôi khi có cơ hội lựa chọn, ngược lại là thống khổ, cái gọi là cơ hội, sẽ phải trả giá.
Trên cơ bản, cá nhân ta không thích việc tôn nữ chủ lên trên hết, về sau viết văn cũng sẽ theo khuôn mẫu này.
Anh Viễn ghen kìa bà con ơi! Mấy chương sau lại đến lượt chị ấy ghen đấy! Hóng!
Tác giả :
Đông Tẫn Hoan