Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 133: Không khỏe
Máy bay trực thăng trình diễn kỹ thuật xong, liền nhẹ nhàng trượt xuống, bên này Diệp Tố bọn họ thiếu chút nữa cho rằng máy bay trực thăng sẽ đụng phải mình, nhưng nó chỉ cọ qua, cuốn lên cuồng phong, thổi đám người Leopold đến mức đứng cũng không xong, rồi vững chắc mà dừng cách đó không xa.
Cửa khoang mở ra, đầu tiên nhảy xuống mấy quân nhân chân tay mạnh mẽ, theo sau, là một người đàn ông dù mặc trang phục phòng lạnh thật dày cũng có thể hiện ra vóc dáng đĩnh bạt.
Tiếu Thừa hô nhỏ một tiếng: "Quả nhiên là Tôn tướng quân."
Diệp Tố tò mò nhìn về phía Tôn tướng quân kia, giữa gió lạnh lẫm lẫm bước tới, hai cánh tay tùy ý nhưng lại có quy luật ngầm mà đong đưa. Phía sau hắn lục tục đi xuống vài người, đều võ trang hạng nặng. Bọn họ tới gần mọi người, Tôn tướng quân cầm đầu tháo xuống mặt nạ bảo hộ, lộ ra một khuôn mặt hình dáng góc cạnh, làn da hắn bởi vì dãi nắng dầm mưa mà có vẻ thực thô lệ, nhưng lại tràn ngập lực lượng, khiến người ta có cảm giác trẻ tuổi hơn thực tế.
Leopold hiển nhiên nhận thức hắn, ngoài cười nhưng trong không cười mà chào hỏi: "Thật là khách quý, Tôn tướng quân."
Tôn tướng quân cười cười: "Nguyên lai là đại tướng Leopold, tôi cũng không phải khách quý gì, cố ý tới tiếp người mà thôi." Nói xong, hắn chuyển hướng đám người Tiếu Thừa, gật đầu cổ vũ Tiếu Thừa một cái rồi nói: "0171, trước mang nhóm giáo sư vào trong trực thăng, bên ngoài gió lớn."
Tiếu Thừa lập tức khép hai chân, bàn tay chém lên, ngừng ở sườn mi, không chút sứt mẻ, cực kỳ cương ngạnh mà kính chào theo nghi thức quân đội. Tiếp đó liền nói với bọn Diệp Tố: "Đây là Tôn tướng quân, hắn sẽ giải quyết vấn đề trước mắt, chúng ta lên máy bay trực thăng đi."
Leopold hừ thật mạnh một tiếng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng lại vô kế khả thi.
Tiếu Thừa mang theo đám người Diệp Tố lên máy bay trực thăng, còn chưa kịp ngồi xuống, trên vị trí điều khiển có một thằng nhóc trẻ tuổi cười hì hì quay đầu lại, hướng Tiếu Thừa làm mặt quỷ: "0171, hoá ra anh còn sống à!"
Tiếu Thừa lập tức làm bộ muốn đánh hắn: "Cậu theo Tôn tướng quân xong liền không để tôi vào mắt đúng không?"
"Nào dám." 0239 cười liền lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, giống thiếu niên nhà bên không rành thế sự, nhưng hắn vừa mới điều khiển máy bay trực thăng trong trời đêm nam cực biểu diễn một màn hoàn mỹ, thậm chí thành công kinh sợ Leopold, hắn nói: "Tôi đây không phải mạo hiểm đón gió mạo hiểm tuyết rơi tới đón anh sao, anh cũng không biết, khi vừa nhận được tin tức của anh, tôi lập tức liền chui ra khỏi ổ chăn, trời lạnh như vậy mà không trì hoãn một giây!"
0239 lại cười hì hì nhìn Lý Hoằng Hậu bọn họ, thập phần ngoan ngoãn mà hô: "Chào các giáo sư!"
Đám người Lý Hoằng Hậu đều gật đầu chào lại, cũng không đối đãi người này như hậu bối bình thường.
"Đời này tôi hâm mộ nhất là người có tri thức." 0239 chớp mắt, cũng không so đo mình còn chưa qua một phần ba cuộc đời mà đã dám to mồm, hắn cuối cùng nhìn về phía Diệp Tố: "Đây là thiếu niên thiên tài anh nói đi! Ôi má ơi, vừa nhìn đã thấy có văn hóa!"
Diệp Tố cũng dở khóc dở cười, thiên tài gì đó khó mà nói, nhưng thiếu niên thì hắn đã quá tuổi, mà người trước mặt này cũng chỉ tầm tuổi hắn, lại nhìn hắn như một ông lão bảy tám chục tuổi nhìn đứa trẻ bảy tám tuổi.
Tiếu Thừa đẩy đầu hắn, cười trêu chọc hắn vài câu, sau hỏi: "Tại sao Tôn tướng quân lại tới nam cực?"
"Còn không phải do lần đầu tiên anh truyền tin tức ra liền khiến phía trên coi trọng sao." 0239 nói, "Phía trên nói, chuyện này mặc kệ thật giả bọn họ đều không thể đồng ý, cho nên phái Tôn tướng quân đóng quân tại phụ cận nơi này, để đề phòng tình huống đột phát còn có nhân vật quan trọng tới ép trụ bọn họ, đó, hôm nay không phải sao?"
0239 hướng đám người đang giằng co bên ngoài mà bĩu môi.
Tiếu Thừa gật đầu, nếu người tới hôm nay không có thân phận tương đương Leopold, sự tình có lẽ sẽ trở nên phiền toái hơn, ít nhất chưa súng thật đạn thật thì chưa để bọn họ mang người đi.
Người trong máy bay trực thăng đều chăm chú nhìn ra ngoài, Tôn tướng quân cùng Leopold tựa hồ nói chuyện cũng không vui vẻ, âm điệu hai người đều không tự chủ được mà nâng cao, không khí giương cung bạt kiếm.
Không bao lâu, lại có âm thanh máy bay trực thăng truyền tới.
0239 nói: "Là đồng bạn chúng ta tới, không cần lo lắng," Hắn duỗi tay đập Tiếu Thừa, "0171, tôi chính vì cứu anh nên trực tiếp dẫm lên thuyền gió phóng tới, đều bỏ bọn họ lại thật xa."
Ở đêm tối nam cực, đích xác như lời Tiếu Thừa, chỉ có 0239 mới có thể lái máy bay điên như vậy. Tôn tướng quân đơn giản để 0239 mang mình đi trước một bước, chạy tới đây, những người khác lúc này mới khoan thai bước nhẹ mà tới.
Cuộc nói chuyện của Tôn tướng quân cùng Leopold cũng theo một trận tiếng gió ầm vang này mà kết thúc, nhìn dáng vẻ, là Tôn tướng quân chiếm được thượng phong, Leopold lạnh lùng ném lại một câu "Chúng tôi sẽ báo lên trọng tài Liên Hiệp Quốc, các ông can thiệp quá nhiều."
"Đây là vấn đề của toàn nhân loại, tại sao lại có thể gọi là can thiệp."
"Lúc trước ký kết hiệp ước, chúng tôi phụ trách kế hoạch quân sự, các ông phụ trách dự trữ hậu cần, đây còn không phải quản quá rộng sao."
"Nhưng hiệp ước tựa hồ cũng có một cái nói rằng, hai bên có quyền lợi giám sát lẫn nhau, các ông làm không phúc hậu, chúng tôi chỉ có thể thực hiện chuẩn tắc quốc tế mà thôi."
"Lòng dạ Tư Mã Chiêu thôi." Leopold cười lạnh một tiếng, quay về xe việt dã, khiêu khích phun ra một cổ khói đặc, dứt khoát mà đi.
Tôn tướng quân lúc này mới trở lại máy bay trực thăng, những người phía sau hắn đều sang những máy bay trực thăng mới tới tương đối rộng lớn hơn.
Tôn tướng quân đầu tiên là khách khí bắt tay cùng nhóm giáo sư, xin lỗi nói: "Tôi đến chậm, làm các ngài chịu khổ."
"Ngài quá khách khí." Lý Hoằng Hậu nói, "Chúng tôi có thể chạy thoát, còn nhờ may mà có tướng quân."
Tôn tướng quân cười cười, phân phó 0239 điều khiển máy bay trực thăng, "Các vị giáo sư di chuyển suốt đêm nhất định mệt mỏi, vẫn là đi về nghỉ ngơi quan trọng hơn."
Bọn họ hiện tại đóng quân tại trạm khoa học gần căn cứ này, khu dừng chân cũng là của nhân viên khoa học nơi này. Trở lại trạm, sau khi an bài tốt phòng cùng đồ ăn cho nhóm giáo sư, Tôn tướng quân mới đơn độc nói chuyện cùng Tiếu Thừa.
Nghe Tiếu Thừa thuật lại toàn bộ quá trình bọn họ chạy trốn, Tôn tướng quân như suy tư gì mà đoan trang nhìn hai bình Dung băng dịch còn lại: "Cậu nói, dung băng dịch này là do Diệp Tố lúc đầu vô tình phát hiện."
"Đúng." Tiếu Thừa trả lời, "Tuy rằng có điểm khó có thể tin tưởng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dung băng dịch cũng bị dọa hoảng sợ."
"Tác dụng thực tế của nó cũng không lớn, giai đoạn đầu hao phí nguyên liệu quá lớn, cũng chỉ có thể sử dụng ở khu vực cực đoan như nam cực." Tôn tướng quân nói, bỗng nhiên lại thay đổi ngữ khí, "Nhưng có thể phát hiện thứ này, cũng khiến người ta thực khiếp sợ, Diệp Tố hắn thật đúng là cái kỳ nhân. Ngẫu nhiên phát hiện nguyên tố ký sinh, lại có thể nhanh như vậy tìm được phương pháp tróc nguyên tố ký sinh, nhân loại nên kinh hỉ vì có một người như hắn, cũng nên cảm thấy may mắn vì hắn là người Trung Quốc."
Tiếu Thừa gật đầu, nghĩ nghĩ hỏi: "Tướng quân, phía trên có nhắc tới tiếp theo nên thế nào không? Leopold bọn họ chỉ sợ sẽ không từ bỏ, nghiên cứu nguyên tố ký sinh còn tiếp tục sao?"
"Đương nhiên muốn tiếp tục." Tôn tướng quân nói, "Chưa đề cập tới vấn đề chiến tranh, mã hóa tin tức sóng xác thật là lửa xém lông mày, nếu không quá không an toàn. Trước kia chúng ta kỳ vọng có văn minh ngoại tinh phát hiện chúng ta, nhưng khi thật sự phát hiện thấy văn minh ngoại tinh, cũng có nguy cơ. Kỳ thật Leopold bọn họ làm nghiên cứu quân sự cũng rất cần thiết, không thể thật sự chờ người đánh tới cửa rồi mới biết phòng vệ. Chúng ta chỉ phản đối chủ động xâm lược văn minh ngoại hệ, cũng không phản đối kế hoạch quân sự tinh tế. Có lẽ trải qua việc này, phái chủ chiến sẽ bởi vì đuối lý mà tạm thời dừng hành động một thời gian, nhưng nếu trên hội nghị quốc tế bọn họ nhiều phiếu mà thông qua hiệp nghị chiến tranh, khẳng định sẽ không dễ như trở bàn tay mà bỏ qua việc chinh chiến. Chúng ta chỉ có thể mượn thời cơ này mau chóng nắm giữ kỹ thuật mã hóa tin tức sóng trong tay người bên mình, mà không phải dựa theo hiệp ước dùng chung khoa học kỹ thuật, có lẽ điều này có thể tạo thành chút cản trở với phái chủ chiến, điều cao quyền ngôn luận bên ta. Tốt, qua hai ngày tôi sẽ phái người đưa nhóm giáo sư rời khỏi nam cực, đến lúc đó phía trên sẽ tự phái người tiếp xúc cùng nhóm giáo sư, vấn đề kế tiếp tôi cậu không cần nhọc lòng, đều trở về ngủ, nhiệm vụ của cậu hoàn thành rất khá, sẽ theo công lao mà khen thưởng."
Bôn ba khoảng cách xa trong nam cực rét lạnh khiến Diệp Tố thực mệt mỏi, vừa nằm lên giường liền ngủ.
Vừa mở mắt, dụng cụ lớn lớn bé bé xếp hàng trước mặt mình, lập lè số liệu kỳ kỳ quái quái. Diệp Tố hoảng sợ, sau một lúc lâu mới ý thức được, mình hiện tại là một cái "người bệnh", cần phối hợp trị liệu, tiếp nhận đủ loại thủ đoạn kiểm tra tàn ác.
Chỉ là hắn chậm rì rì mà rửa mặt xong, lại tìm chút đồ ăn lấp đầy bụng, còn chưa nhìn thấy đội trưởng đội chữa bệnh.
"Rõ ràng hôm qua nói tốt, buổi sáng hôm nay sẽ kiểm tra toàn diện, hiện tại sắp giữa trưa rồi đi." Diệp Tố lẩm bẩm, nghĩ nghĩ, trực tiếp xuống lầu đi tìm đội trưởng đội chữa bệnh. Nhưng trong đại sảnh không có bóng dáng đội trưởng đội chữa bệnh, chỉ có một vài bác sĩ khác ở đó.
Diệp Tố hỏi bọn họ, cũng không có được tin tức gì.
Hắn không biết chính là, trước khi đội trưởng đội chữa bệnh xuất phát, cầm theo báo cáo kiểm tra máu của Diệp Tố, định nghiên cứu một chút trên đường tới, để chút nữa trợ giúp cho kiểm tra sức khỏe. Nhưng khi hắn cầm báo cáo trong tay vội vàng lật, cảm giác không khỏe mãnh liệt trỗi dậy, đây là trực giác xuất phát từ kinh nghiệm làm bác sĩ nhiều năm của hắn.
Hắn không lựa chọn ra khỏi cửa, mà là ngồi xuống nghiên cứu báo cáo xét nghiệm máu này. Ở thời đại tinh tế, số liệu xét nghiệm máu càng nhiều càng phức tạp, thậm chí dài vài trang. Đội trưởng chữa bệnh cau mày nhìn, hắn một phương diện cho rằng xét nghiệm máu không có vấn đề gì lớn, bởi vì dụng cụ xét nghiệm cũng không nhắc nhở hay cảnh cáo, điều này có nghĩa máu phù hợp tiêu chuẩn một người khỏe mạnh. Nhưng cảm giác không khỏe cứ phủ lên tâm trí hắn.
Hắn xem từng mục từng mục một, kiểm tra từng số liệu một, người có kinh nghiệm có thể hiểu trong nháy mắt. Đương nhiên trong mắt người ngoài ngành chính là bôi mực lên mắt. Khi hắn lật xong báo cáo xét nghiệm máu, rốt cuộc phát hiện điểm không khỏe là ở đâu, kỳ thật thật sự không thể nói là vấn đề, chỉ là Diệp Tố có vài chỉ số nằm trong khu vực khỏe mạnh, chẳng qua rất xít xao. Mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ xuất hiện loại tình huống này, không ai có thể có giá trị khỏe mạnh hoàn mỹ.
Nhưng những số liệu này của Diệp Tố có liên hệ đặc thù nào đó, nếu loại bỏ tính trùng hợp cực kỳ nhỏ bé, chỉ còn có một khả năng dư lại. Khó trách dụng cụ xét nghiệm không thông báo, vì tình huống Diệp Tố không nằm trong phạm vi xét nghiệm của dụng cụ.
Đội trưởng đội chữa bệnh tuy rằng cảm thấy đây cũng không phải vấn đề lớn, nhưng vẫn cần báo cáo với Hàn Nghiệp một chút, hắn gọi Hàn Nghiệp, sử dụng chính là phương tiện liên lạc khẩn cấp của Minh Viện. (khẩn cấp để làm gì, dọa chồng e nó à bác)