Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 44: Muốn giết nàng trước giết ta
Nếu ta muốn làm, ai có thể ngăn cản?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài (1) của Lãnh Loan Loan hơi nhíu, ánh mắt không chút sợ hãi mà ngạo nghễ cuồng vọng nhìn thẳng vào vị Hoàng đế trước mặt, khóe miệng nhếch lên tươi cười tà cuồng, làm cho khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần tà mị quỷ dị. Mặc dù Hoàng đế luôn thích ra lệnh bắt người ta phục tùng, nhưng ngài lại không tự chủ ngẩn ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm tiểu nữ oa đang ngẩng đầu. Trong lòng không hiểu sao lại có một luồng hàn khí, thậm chí cảm thấy đôi mắt hắc bạch phân minh kia làm cho người ta không tự giác thần phục.
(1) phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
“Lớn mật, dám cuồng vọng vô lễ như vậy.”
Giọng nói của Hoàng hậu đột nhiên vang lên, làm cho Hoàng thượng lập tức lấy lại tinh thần. Thiếu chút nữa, ngài đã bị ánh mắt của tiểu oa nhi kia mê hoặc. Trong lòng chợt rùng mình, đề phòng nhìn Lãnh Loan Loan, nàng quả nhiên không phải đứa trẻ bình thường.
“Cuồng vọng thì như thế nào?” Lãnh Loan Loan khinh thường liếc Hoàng hậu một cái, “Tóm lại, thái tử phi chính là ta”. Là quyết định, là thông báo, cũng là cảnh cáo. Bọn họ ngăn cản nổi nàng sao, trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây.
“Hay là các người không dám để một tiểu oa nhi làm Thái tử phi, sợ giang sơn khó giữ được sao?”
“Cửu nhi."
Một lời Lãnh Loan nói ra, không chỉ Hoàng thượng mà cả Hoàng hậu cũng đều biến sắc. Dạ Thần không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng, lời nói này rất cả gan làm loạn. Từ Hoàng thượng, Hoàng hậu, cả đám cung nữ lẫn thái giám đều sợ tới mức cứng đờ ra, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất.
“Tiểu oa nhi, ngươi có biết chỉ bằng những lời này, trẫm có thể tru di cửu tộc nhà ngươi hay không?” (Xà vương, xà hậu, xà quốc, đấy, tha hồ mà tru di nhé)
Hoàng thượng vung tay áo, khuôn mặt băng lãnh, cả người tản ra khí thế kinh người, không ai có thể gây hại cho giang sơn của Dạ gia, hắn cũng tuyệt đối không để bất kì sự uy hiếp nào tồn tại.
Hắn tức giận làm cho mọi người sợ câm như hến, không khí căng thẳng vô cùng.
Hoàng hậu lấy lại tinh thần, cười như không cười nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan, chờ mong kết cục bi thảm của nàng.
Dạ Thần rùng mình, phụ hoàng tức giận làm cho hắn kinh hãi. Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng sẽ bảo vệ Cửu nhi chu toàn, chính hắn cũng không hiểu vì sao, trong lần đầu tiên gặp nhau, tiểu oa nhi này lại cho hắn một cảm giác vô cùng thân thiết.
“Tru di cửu tộc ta?” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, lập tức đập tan tình cảnh khó xử, khuôn mặt mỉm cười, sáng láng như ánh mặt trời, đẹp như hoa (trong mùa xuân). Nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rét lạnh sợ hãi, khí thế so với Đương Kim hoàng thượng không hề thua kém, càng khiến mọi người thêm hoảng sợ.
“Bằng ngươi, cũng xứng?”
“Ngươi....” Lãnh Loan Loan tiếp tục ngông cuồng làm cho mặt vị Hoàng đế kia đen như đáy nồi, tay nắm thành nắm đấm, trong lòng giận dữ. Thân là Hoàng đế, thế mà tôn nghiêm của mình lại để cho một tiểu nha đầu sáu tuổi giẫm đạp mãi, coi hắn như không tồn tại. Làm sao hắn có thể tha thứ cho nàng đây?
“Người đâu, lôi Lãnh Loan Loan ra ngoài chém đầu.”
“Phụ hoàng, bớt giận.” Dạ Thần quỳ sụp xuống, nhìn thẳng vào mắt phụ hoàng hắn, không hề cầu xin, mà chỉ thản nhiên trần thuật: “Cửu nhi con nhỏ, không biết cách ăn nói (*). Thỉnh phụ hoàng khoan hồng độ lượng, bỏ qua cho nàng.”
(*) Nguyên văn là đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ nhỏ không có cố kị
“Thần nhi, ngươi điên rồi.” Không đợi Hoàng thượng mở miệng, Hoàng hậu đã tức muốn nổi bão, chỉ tay vào mặt Dạ Thần, vừa tức giận vừa thất vọng nói: “Không biết tiểu nha đầu kia mê hoặc ngươi như thế nào, cư nhiên không biết nặng nhẹ. Mạo phạm thánh thượng mà chỉ một câu không biết cách ăn nói là xong sao?”
Dạ Thần không nói, ánh mắt vẫn nhìn Hoàng đế.
Hoàng thượng không giận chỉ cười, lại càng tăng lên cảm giác áp bức.
“Nếu đã biết nàng còn nhỏ dại, vì sao hoàng nhi lại muốn lập nàng làm phi?”
Dạ Thần ngẩn ra, sau đó kiên định trả lời:
“Tóm lại, nếu phụ hoàng nhất định phải trị tội Cửu nhi, như vậy cũng nên trị tội cả nhi thần luôn đi.” Muốn giết nàng trước giết ta.
“Ngươi....”
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài (1) của Lãnh Loan Loan hơi nhíu, ánh mắt không chút sợ hãi mà ngạo nghễ cuồng vọng nhìn thẳng vào vị Hoàng đế trước mặt, khóe miệng nhếch lên tươi cười tà cuồng, làm cho khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần tà mị quỷ dị. Mặc dù Hoàng đế luôn thích ra lệnh bắt người ta phục tùng, nhưng ngài lại không tự chủ ngẩn ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm tiểu nữ oa đang ngẩng đầu. Trong lòng không hiểu sao lại có một luồng hàn khí, thậm chí cảm thấy đôi mắt hắc bạch phân minh kia làm cho người ta không tự giác thần phục.
(1) phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
“Lớn mật, dám cuồng vọng vô lễ như vậy.”
Giọng nói của Hoàng hậu đột nhiên vang lên, làm cho Hoàng thượng lập tức lấy lại tinh thần. Thiếu chút nữa, ngài đã bị ánh mắt của tiểu oa nhi kia mê hoặc. Trong lòng chợt rùng mình, đề phòng nhìn Lãnh Loan Loan, nàng quả nhiên không phải đứa trẻ bình thường.
“Cuồng vọng thì như thế nào?” Lãnh Loan Loan khinh thường liếc Hoàng hậu một cái, “Tóm lại, thái tử phi chính là ta”. Là quyết định, là thông báo, cũng là cảnh cáo. Bọn họ ngăn cản nổi nàng sao, trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây.
“Hay là các người không dám để một tiểu oa nhi làm Thái tử phi, sợ giang sơn khó giữ được sao?”
“Cửu nhi."
Một lời Lãnh Loan nói ra, không chỉ Hoàng thượng mà cả Hoàng hậu cũng đều biến sắc. Dạ Thần không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng, lời nói này rất cả gan làm loạn. Từ Hoàng thượng, Hoàng hậu, cả đám cung nữ lẫn thái giám đều sợ tới mức cứng đờ ra, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất.
“Tiểu oa nhi, ngươi có biết chỉ bằng những lời này, trẫm có thể tru di cửu tộc nhà ngươi hay không?” (Xà vương, xà hậu, xà quốc, đấy, tha hồ mà tru di nhé)
Hoàng thượng vung tay áo, khuôn mặt băng lãnh, cả người tản ra khí thế kinh người, không ai có thể gây hại cho giang sơn của Dạ gia, hắn cũng tuyệt đối không để bất kì sự uy hiếp nào tồn tại.
Hắn tức giận làm cho mọi người sợ câm như hến, không khí căng thẳng vô cùng.
Hoàng hậu lấy lại tinh thần, cười như không cười nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan, chờ mong kết cục bi thảm của nàng.
Dạ Thần rùng mình, phụ hoàng tức giận làm cho hắn kinh hãi. Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng sẽ bảo vệ Cửu nhi chu toàn, chính hắn cũng không hiểu vì sao, trong lần đầu tiên gặp nhau, tiểu oa nhi này lại cho hắn một cảm giác vô cùng thân thiết.
“Tru di cửu tộc ta?” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, lập tức đập tan tình cảnh khó xử, khuôn mặt mỉm cười, sáng láng như ánh mặt trời, đẹp như hoa (trong mùa xuân). Nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rét lạnh sợ hãi, khí thế so với Đương Kim hoàng thượng không hề thua kém, càng khiến mọi người thêm hoảng sợ.
“Bằng ngươi, cũng xứng?”
“Ngươi....” Lãnh Loan Loan tiếp tục ngông cuồng làm cho mặt vị Hoàng đế kia đen như đáy nồi, tay nắm thành nắm đấm, trong lòng giận dữ. Thân là Hoàng đế, thế mà tôn nghiêm của mình lại để cho một tiểu nha đầu sáu tuổi giẫm đạp mãi, coi hắn như không tồn tại. Làm sao hắn có thể tha thứ cho nàng đây?
“Người đâu, lôi Lãnh Loan Loan ra ngoài chém đầu.”
“Phụ hoàng, bớt giận.” Dạ Thần quỳ sụp xuống, nhìn thẳng vào mắt phụ hoàng hắn, không hề cầu xin, mà chỉ thản nhiên trần thuật: “Cửu nhi con nhỏ, không biết cách ăn nói (*). Thỉnh phụ hoàng khoan hồng độ lượng, bỏ qua cho nàng.”
(*) Nguyên văn là đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ nhỏ không có cố kị
“Thần nhi, ngươi điên rồi.” Không đợi Hoàng thượng mở miệng, Hoàng hậu đã tức muốn nổi bão, chỉ tay vào mặt Dạ Thần, vừa tức giận vừa thất vọng nói: “Không biết tiểu nha đầu kia mê hoặc ngươi như thế nào, cư nhiên không biết nặng nhẹ. Mạo phạm thánh thượng mà chỉ một câu không biết cách ăn nói là xong sao?”
Dạ Thần không nói, ánh mắt vẫn nhìn Hoàng đế.
Hoàng thượng không giận chỉ cười, lại càng tăng lên cảm giác áp bức.
“Nếu đã biết nàng còn nhỏ dại, vì sao hoàng nhi lại muốn lập nàng làm phi?”
Dạ Thần ngẩn ra, sau đó kiên định trả lời:
“Tóm lại, nếu phụ hoàng nhất định phải trị tội Cửu nhi, như vậy cũng nên trị tội cả nhi thần luôn đi.” Muốn giết nàng trước giết ta.
“Ngươi....”
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi