Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 185: Thư sinh cuồng [Thượng]
Trời trong nắng ấm, vạn vật đắm chìm trong ánh nắng.
Ven đường, cỏ dại theo gió lay động.
Bốn phía núi non liên miên, vách đá núi đen, có vài phần hiểm trở.
Một chiếc xe ngựa xa hoa chạy trên đường, hai bạch mã chạy trước, trên cổ có chuông bạc, theo động tác của chúng không ngừng phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe. Thân xe ngựa xinh đẹp, rèm cửa xanh ngọc, đỉnh vàng.
Giá xe ngựa là một nam một nữ, nam tử một thân hắc y, lạnh lùng. Nữ tử một thân bạch y, mái tóc đen đơn giản búi lên, mi thanh mục tú, cũng khí chất lạnh lùng. Hai người này không giống bộ dáng của nô bộc. Trước xe ngựa còn hai nam tử, một ngũ quan như ngọc, bạch sam phấp phới. Một nam tử khác một thân lam y, thắt lưng đính ngọc, thân thể cao to tinh tế, dung mạo tuấn mỹ vài phần âm nhu...
Đoàn người dọc theo đường đi không nói chuyện nhiều, đến khi đến thành trấn phồn hoa. Bề ngoài xuất sắc, khí chất không tầm thường, cùng xe ngựa xa hoa khiến dân chúng đều nhìn lại.
Trái lại, mấy người bị nhìn không chớp mắt lại như không liên quan đến mình, tiếp tục đi tới phía trước.
Gió thổi qua rèm xe, tuyệt sắc thiếu nữ thấy một quán trọ ở bên ngoài, nhíu mi, hô.
“Dừng xe.”
“Cửu Nhi, sao vậy?” Dạ Thần một thân tử y bên cạnh khó hiểu nhìn nàng.
“Ta đói bụng, đến quán trọ ăn chút gì đi.” Lãnh Loan Loan dựa vào hắn thản nhiên nói, nàng cũng không để người của mình bị ủy khuất.
“Được.” Dạ Thần gật đầu, sủng nịch nhìn nàng.
Theo lời của Lãnh Loan Loan, xe ngựa dừng lại, tất cả chờ phân phó của nàng.
Dạ Thần mở cửa xe, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, đôi mắt hồn xiêu phách lạc khiến dân chúng bên ngoài thất thần.
“Đem xe ngựa đến đối diện quán trọ, mọi người cũng đi lâu rồi, đi vào nghỉ chân một chút.” Dạ Thần nói với Kiếm Ngân Vang và Thủy Dao phía trước.
“Vâng, gia.” Hai người đem xe ngựa đến chỗ đối diện quán trọ, Ninh Phong Cách và Long Khiếu cưỡi ngựa đương nhiên cũng đi theo.
Xe ngựa đứng trước quán trọ, Dạ Thần đi ra, sau đó vươn tay. Mọi người nhìn tay ngọc trong lòng bàn tay hắn, dưới ánh mặt trời, bàn tay kia phá lệ trắng sáng, khiến cho người ta nhịn không được đoán chủ nhân bàn tay kia có bộ dáng thế nào. Sau khi Lãnh Loan Loan đi ra khỏi xe ngựa, mọi người đều thở dốc kinh ngạc. Thiên, đó là tuyệt sắc mỹ nữ thế nào. Xa mà gần, như lúc bình minh. Trắng mà hồng, như hoa sen. Tóc buộc vân kế, đôi mắt sáng ngời...
Nàng như hóa thân của Nguyệt Thần, thanh mĩ mà cao quý. Lại khiến cho bọn họ nhìn mà không dám đến gần.
“Các vị khách quan, các ngài nghỉ trọ hay dùng bữa?”
Tiểu nhị ước chừng mười bảy, tám tuổi, bộ dáng thông minh hoạt bát. Thấy mấy người có khí chất và dung mạo không tầm thường, sửng sốt một lúc lâu, lại nhanh chóng hồi hồn. Vung khăn trắng trên cổ, tươi cười xán lạn với mấy người Lãnh Loan Loan.
“Dùng bữa.” Ninh Phong Cách đáp, thân phận bây giờ của hắn là quản gia của bọn họ, còn Long Khiếu, Kiếm Ngân Vang là thị vệ, Thủy Dao là tỳ nữ.
“Vâng, mời các vị.” Tiểu nhị làm ra tư thế mời, dẫn mấy người đi vào khách điếm.
Vừa đến đại sảnh quán trọ, đám người đang ồ lên đột nhiên im lặng khác thường. Ánh mắt trừng lớn tròn vo, tất cả đều dừng trên người bọn họ. Nhìn những người này quần áo cao cấp, khí chất không tầm thường, nhất định có thân phận. Nhưng có thể nào những người này cũng là hậu nhân của võ lâm thế gia, cũng đi tham gia đại hội anh hùng?
Bọn họ không nhìn ánh mắt đám người kia, trực tiếp theo tiểu nhị đi tới chỗ cạnh cửa sổ, một hàng sáu người ngồi đầy một bàn, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
“Con mẹ nó, đây là đồ cho người ăn sao?”
Đột nhiên không khí yên tĩnh bị một giọng nói thô đánh gãy, mọi người nhìn lại thấy một thanh sam nam tử bộ dáng gầy cầm đũa vung trên bàn, vẻ mặt giận dữ mắng.
Chưởng quầy và tiểu nhị nhanh chóng chạy đến.
“Vị khách quan này, đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài?”
“Đương nhiên.” Thanh sam nam tử giận dữ trừng mắt chưởng quầy, đẩy thức ăn trước mặt hắn. “Ngươi nếm thử xem, đây là thức ăn cho người sao?”
Nhưng hắn lại ngồi gần cửa lớn, không khống chế lực đạo, đồ ăn trên bàn ăn đều bay đến người ở cửa.
Người nọ sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy bạch y của mình bị bẩn vì đồ ăn, lạnh lùng nhìn thanh sam nam tử, lời nói lạnh như băng.
“Ngươi, muốn chết!”
Ven đường, cỏ dại theo gió lay động.
Bốn phía núi non liên miên, vách đá núi đen, có vài phần hiểm trở.
Một chiếc xe ngựa xa hoa chạy trên đường, hai bạch mã chạy trước, trên cổ có chuông bạc, theo động tác của chúng không ngừng phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe. Thân xe ngựa xinh đẹp, rèm cửa xanh ngọc, đỉnh vàng.
Giá xe ngựa là một nam một nữ, nam tử một thân hắc y, lạnh lùng. Nữ tử một thân bạch y, mái tóc đen đơn giản búi lên, mi thanh mục tú, cũng khí chất lạnh lùng. Hai người này không giống bộ dáng của nô bộc. Trước xe ngựa còn hai nam tử, một ngũ quan như ngọc, bạch sam phấp phới. Một nam tử khác một thân lam y, thắt lưng đính ngọc, thân thể cao to tinh tế, dung mạo tuấn mỹ vài phần âm nhu...
Đoàn người dọc theo đường đi không nói chuyện nhiều, đến khi đến thành trấn phồn hoa. Bề ngoài xuất sắc, khí chất không tầm thường, cùng xe ngựa xa hoa khiến dân chúng đều nhìn lại.
Trái lại, mấy người bị nhìn không chớp mắt lại như không liên quan đến mình, tiếp tục đi tới phía trước.
Gió thổi qua rèm xe, tuyệt sắc thiếu nữ thấy một quán trọ ở bên ngoài, nhíu mi, hô.
“Dừng xe.”
“Cửu Nhi, sao vậy?” Dạ Thần một thân tử y bên cạnh khó hiểu nhìn nàng.
“Ta đói bụng, đến quán trọ ăn chút gì đi.” Lãnh Loan Loan dựa vào hắn thản nhiên nói, nàng cũng không để người của mình bị ủy khuất.
“Được.” Dạ Thần gật đầu, sủng nịch nhìn nàng.
Theo lời của Lãnh Loan Loan, xe ngựa dừng lại, tất cả chờ phân phó của nàng.
Dạ Thần mở cửa xe, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, đôi mắt hồn xiêu phách lạc khiến dân chúng bên ngoài thất thần.
“Đem xe ngựa đến đối diện quán trọ, mọi người cũng đi lâu rồi, đi vào nghỉ chân một chút.” Dạ Thần nói với Kiếm Ngân Vang và Thủy Dao phía trước.
“Vâng, gia.” Hai người đem xe ngựa đến chỗ đối diện quán trọ, Ninh Phong Cách và Long Khiếu cưỡi ngựa đương nhiên cũng đi theo.
Xe ngựa đứng trước quán trọ, Dạ Thần đi ra, sau đó vươn tay. Mọi người nhìn tay ngọc trong lòng bàn tay hắn, dưới ánh mặt trời, bàn tay kia phá lệ trắng sáng, khiến cho người ta nhịn không được đoán chủ nhân bàn tay kia có bộ dáng thế nào. Sau khi Lãnh Loan Loan đi ra khỏi xe ngựa, mọi người đều thở dốc kinh ngạc. Thiên, đó là tuyệt sắc mỹ nữ thế nào. Xa mà gần, như lúc bình minh. Trắng mà hồng, như hoa sen. Tóc buộc vân kế, đôi mắt sáng ngời...
Nàng như hóa thân của Nguyệt Thần, thanh mĩ mà cao quý. Lại khiến cho bọn họ nhìn mà không dám đến gần.
“Các vị khách quan, các ngài nghỉ trọ hay dùng bữa?”
Tiểu nhị ước chừng mười bảy, tám tuổi, bộ dáng thông minh hoạt bát. Thấy mấy người có khí chất và dung mạo không tầm thường, sửng sốt một lúc lâu, lại nhanh chóng hồi hồn. Vung khăn trắng trên cổ, tươi cười xán lạn với mấy người Lãnh Loan Loan.
“Dùng bữa.” Ninh Phong Cách đáp, thân phận bây giờ của hắn là quản gia của bọn họ, còn Long Khiếu, Kiếm Ngân Vang là thị vệ, Thủy Dao là tỳ nữ.
“Vâng, mời các vị.” Tiểu nhị làm ra tư thế mời, dẫn mấy người đi vào khách điếm.
Vừa đến đại sảnh quán trọ, đám người đang ồ lên đột nhiên im lặng khác thường. Ánh mắt trừng lớn tròn vo, tất cả đều dừng trên người bọn họ. Nhìn những người này quần áo cao cấp, khí chất không tầm thường, nhất định có thân phận. Nhưng có thể nào những người này cũng là hậu nhân của võ lâm thế gia, cũng đi tham gia đại hội anh hùng?
Bọn họ không nhìn ánh mắt đám người kia, trực tiếp theo tiểu nhị đi tới chỗ cạnh cửa sổ, một hàng sáu người ngồi đầy một bàn, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
“Con mẹ nó, đây là đồ cho người ăn sao?”
Đột nhiên không khí yên tĩnh bị một giọng nói thô đánh gãy, mọi người nhìn lại thấy một thanh sam nam tử bộ dáng gầy cầm đũa vung trên bàn, vẻ mặt giận dữ mắng.
Chưởng quầy và tiểu nhị nhanh chóng chạy đến.
“Vị khách quan này, đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài?”
“Đương nhiên.” Thanh sam nam tử giận dữ trừng mắt chưởng quầy, đẩy thức ăn trước mặt hắn. “Ngươi nếm thử xem, đây là thức ăn cho người sao?”
Nhưng hắn lại ngồi gần cửa lớn, không khống chế lực đạo, đồ ăn trên bàn ăn đều bay đến người ở cửa.
Người nọ sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy bạch y của mình bị bẩn vì đồ ăn, lạnh lùng nhìn thanh sam nam tử, lời nói lạnh như băng.
“Ngươi, muốn chết!”
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi