Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 159: Hoàng Hậu gặp chuyện?
”Không có ý gì, không phải ngươi là hồ ly tinh sao?” Lãnh Loan Loan liếc hắn một cái, sau đó khi thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, hỏi.
“Ngươi tên gì?”
Y...
Thiếu niên không ngờ nàng lại đổi chủ đề, đến khi Lãnh Loan Loan cười hỏi lại.
“Ngươi tên gì?”
Thiếu niên chớp chớp mắt, sau đó nói.
“Long Khiếu.” Vì sao ta lại muốn nói cho nàng biết tên của ta?
“Long Khiếu?” Lãnh Loan Loan trừng mắt, không ngờ nhìn hắn âm nhu thế mà tên lại rất có khí thế.
“Tên rất hay.” Dạ Thần gật đầu, tên khí thế bất phàm.
Nghe thấy Dạ Thần khen tên mình đẹp, thiếu niên kiêu ngạo giương mi.
“Là ta tự đặt.” Tuy là tên của nhân loại, nhưng hắn thích là được.
Lãnh Loan Loan đảo mắt, nàng không quản việc cái tên đó có phải là hắn tự đặt không. Nàng thấy hứng thú với tiểu hồ ly này, vuốt cằm, nếu hắn gia nhập đội ngũ của nàng, Thủy Dao và tuyết lang lại có thêm đồng bạn, mà nàng cũng có thêm một người để sai sử, khi nhàm chán có thể ngắm.
“Long Khiếu, ngươi có muốn theo ta du ngoạn nơi nhân gian không?” Sao giọng điệu này cứ như là dụ dỗ tiểu hài tử vậy.
Long Khiếu cười cười, có chút giống vẻ cười tà tứ của nàng. Lúc này, khuôn mặt âm nhu kia có vài phần khí thế, khiến cho Lãnh Loan Loan và Dạ Thần đều thầm nghĩ, có phải người này trong ngoài không đồng nhất, phẫn trư ăn hổ?
“Được.” Dù sao hắn cũng có hứng thú với nữ tử này.
“Vậy ta cần ngươi hỗ trợ.” Lãnh Loan Loan thấy hắn đáp ứng, lập tức không khách khí mở miệng.
“Cái gì?” Long Khiếu hỏi. “Có phải là giúp ngươi trêu đùa lão già kia?” Vừa rồi bọn họ nói chuyện, hắn cũng nghe thấy.
“Không phải.” Lãnh Loan Loan lắc đầu.
“Vậy là gì?” Ánh mắt trong suốt nhìn nàng, trong đó là ảnh ngược của nàng.
“Ngươi biết chỗ nào trong rừng có nhiều động vật nhất không?” Tuy còn việc trọng thương, nhưng việc đánh cuộc với Trấn Bắc Tướng quân cũng không thể thua, sau này còn có lúc dùng đến hắn.
“Muốn làm gì?” Long Khiếu hỏi.
Dạ Thần cũng hiểu được suy nghĩ của Lãnh Loan Loan.
“Ta đánh cược săn nhiều con thú nhất với người ta.” Lãnh Loan Loan cũng không giấu diếm.
“Thì ra là thế.” Long Khiếu gật đầu, nói với nàng. “Giao cho ta.”
Dứt lời, bóng dáng màu trắng biến mất trước mặt bọn họ.
“Hắn đi đâu rồi?” Dạ Thần nhìn nơi trống trơn, hỏi, là yêu tinh cũng hơn người thường, đi lại tự do, vừa đi đã không thấy tăm hơi.
“Đi tìm con mồi cho chúng ta.” Lãnh Loan Loan đáp, cũng không biết qua bao lâu, nhìn lướt qua bốn phía, nhìn hòn đá sạch sẽ bên cạnh, kéo Dạ Thần qua ngồi.
“Chúng ta đợi lát nữa.”
Dạ Thần gật đầu, không sao. Chỉ cần ở cùng một chỗ với Cửu Nhi, dù là địa ngục hay thiên đường cũng được, huống chi nơi này u tĩnh, rất tốt rồi.
Hai người ngồi chưa được bao lâu, bạch quang hiện lên, Long Khiếu đã trở lại. Phía sau hắn là một đống động vật, từ nhỏ như thỏ, mèo hoang, gà rừng, lớn đến lợn rừng,... xếp thành hàng, kỳ dị là chúng nó trông rất hòa hợp.
Dạ Thần nhìn cảnh này có chút ngây người, không phải hổ rừng luôn thèm khát con vật hỏ sao? Nhưng sao trông chúng nó tự nhiên như vậy, con thỏ cũng không sợ sói?
“Tiểu tử, ngươi làm nhanh thật.” Lãnh Loan Loan thấy Long Khiếu mang về một hàng động vật to nhỏ như vậy, trong lòng cũng có vài phần kính trọng hắn. Xem ra tiểu tử trông có vẻ âm nhu này lại lợi hại như vậy, mà như vậy càng khiến nàng muốn để hắn làm thủ hạ của mình. Hồ ly lợi hại như vậy, không nên lãng phí.
“Bọn họ là bằng hữu của ta.” Long Khiếu chỉ vào đám động vật phía sau nói, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lãnh Loan Loan.
“Ta chỉ nói bằng hữu chiếu cố ngươi, nhưng sau khi ngươi thắng cuộc, chúng nó sẽ rời đi.” Ý là muốn nàng cam đoan không được thương tổn chúng nó.
Lãnh Loan Loan gật đầu, không sao, chỉ cần thắng Trấn Bắc Tướng quân cuồng vọng kia là được.
“Được.” Lãnh Loan Loan giương mi. “Vậy, bây giờ có thể mở màn trò chơi.”
Ba người, nói chính xác hơn là một người một rắn một hồ ly lên kế hoạch xong thì mang theo một đám động vật chậm rãi rời đi.
Sân săn bắn, mọi người mang theo chiến lợi phẩm trở về.
Sau một tiếng vó ngựa, Trấn Bắc Tướng quân Trịnh Thiếu Sở cũng cưỡi ngựa về. Phía sau hắn, là các tùy tòng, trong tay ôm theo vô số con mồi nhỏ, thậm chí còn có người khiêng hai con sói bị thương và một đầu hổ. Thu hoạch rất lớn, Trịnh Thiếu Sở nhìn xung quanh.
“Hoàng Thượng nương nương đâu? Không trở về đánh cược với bản tướng quân sao?”
Mọi người vừa nghe, trong lòng đều suy nghĩ. Không ngờ Tướng quân thực sự đấu với Hoàng Hậu nương nương. Cũng không biết kết quả thế nào, nhưng Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng còn chưa trở về, mọi người đành phải lắc đầu với hắn.
“Còn chưa trở về, vậy nhất định là bản tướng quân thắng.”
Hắn còn chưa nói xong, lại nghe thế một tiếng động, mọi người nhìn lại, chấn động.
“Trời ạ, thật nhiều động vật, lại còn sống.”
Mọi người giật mình, sau sợ tới mức sắc mặt biến đổi, đều lui về phía sau. Có cả sói, hồ ly, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trịnh Thiếu Sở vừa thấy, sắc mặt trầm xuống. Chẳng lẽ đây là thú Hoàng Hậu đã săn được?
Tất cả mọi người còn chưa phản ứng, đã thấy mấy con ngựa chạy đến. Ngồi trên lưng ngựa cầm đầu là Hoàng đế, trong lòng hắn ôm Hoàng Hậu. mà phía sau bọn họ là vài thị vệ cũng ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên trong lòng mọi người đều có dự cảm bất hảo. Quả nhiên, nghe thấy Hoàng đế lớn tiếng hét lớn.
“Mau truyền ngự y, Hoàng Hậu bị đâm.”
“Ngươi tên gì?”
Y...
Thiếu niên không ngờ nàng lại đổi chủ đề, đến khi Lãnh Loan Loan cười hỏi lại.
“Ngươi tên gì?”
Thiếu niên chớp chớp mắt, sau đó nói.
“Long Khiếu.” Vì sao ta lại muốn nói cho nàng biết tên của ta?
“Long Khiếu?” Lãnh Loan Loan trừng mắt, không ngờ nhìn hắn âm nhu thế mà tên lại rất có khí thế.
“Tên rất hay.” Dạ Thần gật đầu, tên khí thế bất phàm.
Nghe thấy Dạ Thần khen tên mình đẹp, thiếu niên kiêu ngạo giương mi.
“Là ta tự đặt.” Tuy là tên của nhân loại, nhưng hắn thích là được.
Lãnh Loan Loan đảo mắt, nàng không quản việc cái tên đó có phải là hắn tự đặt không. Nàng thấy hứng thú với tiểu hồ ly này, vuốt cằm, nếu hắn gia nhập đội ngũ của nàng, Thủy Dao và tuyết lang lại có thêm đồng bạn, mà nàng cũng có thêm một người để sai sử, khi nhàm chán có thể ngắm.
“Long Khiếu, ngươi có muốn theo ta du ngoạn nơi nhân gian không?” Sao giọng điệu này cứ như là dụ dỗ tiểu hài tử vậy.
Long Khiếu cười cười, có chút giống vẻ cười tà tứ của nàng. Lúc này, khuôn mặt âm nhu kia có vài phần khí thế, khiến cho Lãnh Loan Loan và Dạ Thần đều thầm nghĩ, có phải người này trong ngoài không đồng nhất, phẫn trư ăn hổ?
“Được.” Dù sao hắn cũng có hứng thú với nữ tử này.
“Vậy ta cần ngươi hỗ trợ.” Lãnh Loan Loan thấy hắn đáp ứng, lập tức không khách khí mở miệng.
“Cái gì?” Long Khiếu hỏi. “Có phải là giúp ngươi trêu đùa lão già kia?” Vừa rồi bọn họ nói chuyện, hắn cũng nghe thấy.
“Không phải.” Lãnh Loan Loan lắc đầu.
“Vậy là gì?” Ánh mắt trong suốt nhìn nàng, trong đó là ảnh ngược của nàng.
“Ngươi biết chỗ nào trong rừng có nhiều động vật nhất không?” Tuy còn việc trọng thương, nhưng việc đánh cuộc với Trấn Bắc Tướng quân cũng không thể thua, sau này còn có lúc dùng đến hắn.
“Muốn làm gì?” Long Khiếu hỏi.
Dạ Thần cũng hiểu được suy nghĩ của Lãnh Loan Loan.
“Ta đánh cược săn nhiều con thú nhất với người ta.” Lãnh Loan Loan cũng không giấu diếm.
“Thì ra là thế.” Long Khiếu gật đầu, nói với nàng. “Giao cho ta.”
Dứt lời, bóng dáng màu trắng biến mất trước mặt bọn họ.
“Hắn đi đâu rồi?” Dạ Thần nhìn nơi trống trơn, hỏi, là yêu tinh cũng hơn người thường, đi lại tự do, vừa đi đã không thấy tăm hơi.
“Đi tìm con mồi cho chúng ta.” Lãnh Loan Loan đáp, cũng không biết qua bao lâu, nhìn lướt qua bốn phía, nhìn hòn đá sạch sẽ bên cạnh, kéo Dạ Thần qua ngồi.
“Chúng ta đợi lát nữa.”
Dạ Thần gật đầu, không sao. Chỉ cần ở cùng một chỗ với Cửu Nhi, dù là địa ngục hay thiên đường cũng được, huống chi nơi này u tĩnh, rất tốt rồi.
Hai người ngồi chưa được bao lâu, bạch quang hiện lên, Long Khiếu đã trở lại. Phía sau hắn là một đống động vật, từ nhỏ như thỏ, mèo hoang, gà rừng, lớn đến lợn rừng,... xếp thành hàng, kỳ dị là chúng nó trông rất hòa hợp.
Dạ Thần nhìn cảnh này có chút ngây người, không phải hổ rừng luôn thèm khát con vật hỏ sao? Nhưng sao trông chúng nó tự nhiên như vậy, con thỏ cũng không sợ sói?
“Tiểu tử, ngươi làm nhanh thật.” Lãnh Loan Loan thấy Long Khiếu mang về một hàng động vật to nhỏ như vậy, trong lòng cũng có vài phần kính trọng hắn. Xem ra tiểu tử trông có vẻ âm nhu này lại lợi hại như vậy, mà như vậy càng khiến nàng muốn để hắn làm thủ hạ của mình. Hồ ly lợi hại như vậy, không nên lãng phí.
“Bọn họ là bằng hữu của ta.” Long Khiếu chỉ vào đám động vật phía sau nói, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lãnh Loan Loan.
“Ta chỉ nói bằng hữu chiếu cố ngươi, nhưng sau khi ngươi thắng cuộc, chúng nó sẽ rời đi.” Ý là muốn nàng cam đoan không được thương tổn chúng nó.
Lãnh Loan Loan gật đầu, không sao, chỉ cần thắng Trấn Bắc Tướng quân cuồng vọng kia là được.
“Được.” Lãnh Loan Loan giương mi. “Vậy, bây giờ có thể mở màn trò chơi.”
Ba người, nói chính xác hơn là một người một rắn một hồ ly lên kế hoạch xong thì mang theo một đám động vật chậm rãi rời đi.
Sân săn bắn, mọi người mang theo chiến lợi phẩm trở về.
Sau một tiếng vó ngựa, Trấn Bắc Tướng quân Trịnh Thiếu Sở cũng cưỡi ngựa về. Phía sau hắn, là các tùy tòng, trong tay ôm theo vô số con mồi nhỏ, thậm chí còn có người khiêng hai con sói bị thương và một đầu hổ. Thu hoạch rất lớn, Trịnh Thiếu Sở nhìn xung quanh.
“Hoàng Thượng nương nương đâu? Không trở về đánh cược với bản tướng quân sao?”
Mọi người vừa nghe, trong lòng đều suy nghĩ. Không ngờ Tướng quân thực sự đấu với Hoàng Hậu nương nương. Cũng không biết kết quả thế nào, nhưng Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng còn chưa trở về, mọi người đành phải lắc đầu với hắn.
“Còn chưa trở về, vậy nhất định là bản tướng quân thắng.”
Hắn còn chưa nói xong, lại nghe thế một tiếng động, mọi người nhìn lại, chấn động.
“Trời ạ, thật nhiều động vật, lại còn sống.”
Mọi người giật mình, sau sợ tới mức sắc mặt biến đổi, đều lui về phía sau. Có cả sói, hồ ly, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trịnh Thiếu Sở vừa thấy, sắc mặt trầm xuống. Chẳng lẽ đây là thú Hoàng Hậu đã săn được?
Tất cả mọi người còn chưa phản ứng, đã thấy mấy con ngựa chạy đến. Ngồi trên lưng ngựa cầm đầu là Hoàng đế, trong lòng hắn ôm Hoàng Hậu. mà phía sau bọn họ là vài thị vệ cũng ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên trong lòng mọi người đều có dự cảm bất hảo. Quả nhiên, nghe thấy Hoàng đế lớn tiếng hét lớn.
“Mau truyền ngự y, Hoàng Hậu bị đâm.”
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi