Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 100: Hung thủ là ai?
Editor: Ngọc Nguyệt
Hai mắt nhắm lại, trong đầu hiện ra nụ cười ôn hòa của nhị hoàng huynh. Hắn chỉ còn một huyết mạch duy nhất là Lạc Nhi, mình không thể để Lạc Nhi tiếp tục thống khổ.
"Con giết ta đi."
"Phụ hoàng....." Dạ Thần nghe được lời nói của Hoàng đế, kinh hãi, sau đó quay đầu nhìn Lạc vương nói. "Đường huynh, hung thủ nhất định không phải phụ hoàng, huynh đừng xúc động, phải chờ sau khi điều tra rõ hung thủ rồi hẵng quyết định."
"Chân tướng?" Lạc vương cười lạnh, đôi mắt tràn đầy châm chọc. "Hắn đã thừa nhận còn muốn tìm chân tướng? Ta sẽ không bị ngươi lừa gạt. Ta sẽ báo thù cho phụ vương!"
"Phụ hoàng, người mau nói đi. Chẳng lẽ người thật sự muốn hung thủ thật sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến hoàng thúc ở thiên đường cũng không thể ngủ yên sao?" Không thể khuyên Lạc vương, Dạ Thần lại khuyên Hoàng đế. Cặp mắt màu tím đầy vẻ lo lắng, với thân tình hắn không thể lạnh lùng.
"Thật sự là lão già quật cường." Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần bộ dáng lo lắng, nhịn không được bĩu môi, không kiên nhẫn khẽ quát. "Ta nói này lão hoàng đế, ngươi muốn chết như vậy sao? Ngươi không đợi hoàng tôn tương lại sinh ra sao?"
Một câu hoàng tôn khiến cho căng thẳng dịu đi.
Hoàng đế nhìn nàng, rất muốn cười nhưng cười không nổi.
Dạ Thần bỗng nhiên đỏ mặt, không biết nên khóc hay cười. Tuy trường hợp này không thích hợp để cười, nhưng nhịn cười cũng thật vất vả.
"Cửu Nhi, nàng còn nhỏ." Còn nhỏ đừng nói lung tung, hại hắn suy nghĩ miên man. Ý tưởng này khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
"Ta không nói sai." Lãnh Loan Loan phản bác, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần. "Về sau chúng ta sẽ có đứa nhỏ, hay là ngươi muốn tìm người khác?" Ánh mắt trừng lớn, khuôn mặt phấn nộn vẻ hung hăng.
"Ta......" Dạ Thần ấp úng, nàng lại nghĩ tới chuyện đó? Bất quá nhìn khuôn mặt non nớt kia đã có vẻ mặt ghen, thật sự là chuyện vui.
Lạc vương nhìn hai người nói chuyện về đứa nhỏ, mày nhíu càng sâu. Hoàng tôn cái gì? Hoàng đế dựa vào cái gì mà nhìn hoàng tôn. Mà phụ vương hắn ngay cả hắn trưởng thành cũng không thể thấy. Nhớ tới mấy năm qua, hắn bỗng nhiên lên tiếng.
"Hắn không còn cơ hội để nhìn đứa nhỏ các ngươi." Nói xong không hề lưu tình vung kiếm tới chỗ hoàng đế. Hắn ta nên xuống đó xin phụ vương tha lỗi.
"Phụ hoàng...." Dạ Thần đặt Lãnh Loan Loan lên ghế, bóng dáng vút tới chỗ hai người. Nhưng lại có một giọng nói nhanh hơn hắn ngăn động tác của Lạc vương.
"Dừng tay!"
Giọng nói uy nghiêm lại có chút run rẩy từ cửa thư phòng là của Hoàng Thái Hậu. Khi bà thấy Lạc vương định chém vào người Hoàng đế, bà chỉ cảm thấy trái tim như ngưng đập. Tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến bà tỉnh táo lại. Giờ không phải lúc sợ hãi. Tay phải cầm quải trượng đập xuống mặt đất, phát ra tiếng vang.
"Mẫu hậu." Hoàng Thái Hậu xuất hiện, Hoàng đế có chút kinh hoảng. Sao mẫu hậu lại đến đây? Hắn sợ mẫu hậu sẽ thương tổn Lạc Nhi, lại sợ Lạc Nhi sẽ xúc phạm tới Hoàng Thái Hậu. Hắn hô to.
"Người đâu, mau đưa Thái Hậu hồi cung."
Lạc vương, Dạ Thần, Lãnh Loan Loan nhìn phản ứng của Hoàng đế, híp mắt, chẳng lẽ hung phạm là......
Ba ánh mắt cùng nhìn lại Hoàng Thái Hậu, sẽ là bà sao?
"Thái hậu, mời người hồi cung, nơi này rất nguy hiểm." Tiểu Đức Tử nghe được giọng nói của Hoàng đế, lập tức chạy đến cửa, cúi lưng, nói với Hoàng Thái Hậu.
"Không....." Hoàng Thái Hậu lắc đầu, thái độ kiên định. "Ai gia không đi đâu cả."
"Thái Hậu....." Tiểu Đức Tử nhìn thái độ của bà, rất khó xử.
Hoàng Thái Hậu không để ánh mắt lo lắng của Hoàng đế vào trong mắt, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào Lạc vương. Quả nhiên là nhi tử của Đức Thanh Vương gia, giống hệt bộ dáng của hắn. Nhưng trong mắt nhị hoàng tử chỉ có ôn hòa, mà trong mắt hắn chỉ có hận ý lạnh như băng.
"Ngươi nên báo thù cho phụ vương sao?"
"Mẫu hậu....." Hoàng đế lo lắng gọi.
Hoàng Thái Hậu khoát tay, nắm quải trượng bước tới chỗ Lạc vương. Khi chỉ còn cách năm bước thì dừng lại.
Lạc vương nhìn Hoàng Thái Hậu, mím môi không nói.
"Ngươi nên báo thù cho phụ vương sao?" Hoàng Thái Hậu lại hỏi một lần nữa.
"Phải." Lạc vương cắn răng đáp.
"Vậy ngươi không nên tìm Hoàng đế, ngươi nên tìm ai gia."
"Mẫu hậu...."
"Hoàng tổ mẫu....."
Hoàng đế cùng Dạ Thần đồng thời hô, một người biết chân tướng nên lo lắng. Một người không biết chân tướng nhưng cũng đoán được vài phần, cũng lo lắng cùng không thể tin.
Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Thái Hậu, trong lòng cũng sáng tỏ vài phần. Sợ là tiết mục thông thường trong cung. Phụ vương của Lạc vương là thái tử, muốn diệt trừ hắn, giúp nhi tử của mình đứng trên vị trí tôn quý vạn người bên dưới kia.
Lạc vương nhìn Hoàng Thái Hậu ở trước mặt, vẻ mặt của bà nghiêm túc, không giống như nói đùa, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến người hại chết phụ hoàng lại là nữ nhân này.
"Tại sao?"
Hai mắt nhắm lại, trong đầu hiện ra nụ cười ôn hòa của nhị hoàng huynh. Hắn chỉ còn một huyết mạch duy nhất là Lạc Nhi, mình không thể để Lạc Nhi tiếp tục thống khổ.
"Con giết ta đi."
"Phụ hoàng....." Dạ Thần nghe được lời nói của Hoàng đế, kinh hãi, sau đó quay đầu nhìn Lạc vương nói. "Đường huynh, hung thủ nhất định không phải phụ hoàng, huynh đừng xúc động, phải chờ sau khi điều tra rõ hung thủ rồi hẵng quyết định."
"Chân tướng?" Lạc vương cười lạnh, đôi mắt tràn đầy châm chọc. "Hắn đã thừa nhận còn muốn tìm chân tướng? Ta sẽ không bị ngươi lừa gạt. Ta sẽ báo thù cho phụ vương!"
"Phụ hoàng, người mau nói đi. Chẳng lẽ người thật sự muốn hung thủ thật sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến hoàng thúc ở thiên đường cũng không thể ngủ yên sao?" Không thể khuyên Lạc vương, Dạ Thần lại khuyên Hoàng đế. Cặp mắt màu tím đầy vẻ lo lắng, với thân tình hắn không thể lạnh lùng.
"Thật sự là lão già quật cường." Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần bộ dáng lo lắng, nhịn không được bĩu môi, không kiên nhẫn khẽ quát. "Ta nói này lão hoàng đế, ngươi muốn chết như vậy sao? Ngươi không đợi hoàng tôn tương lại sinh ra sao?"
Một câu hoàng tôn khiến cho căng thẳng dịu đi.
Hoàng đế nhìn nàng, rất muốn cười nhưng cười không nổi.
Dạ Thần bỗng nhiên đỏ mặt, không biết nên khóc hay cười. Tuy trường hợp này không thích hợp để cười, nhưng nhịn cười cũng thật vất vả.
"Cửu Nhi, nàng còn nhỏ." Còn nhỏ đừng nói lung tung, hại hắn suy nghĩ miên man. Ý tưởng này khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
"Ta không nói sai." Lãnh Loan Loan phản bác, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần. "Về sau chúng ta sẽ có đứa nhỏ, hay là ngươi muốn tìm người khác?" Ánh mắt trừng lớn, khuôn mặt phấn nộn vẻ hung hăng.
"Ta......" Dạ Thần ấp úng, nàng lại nghĩ tới chuyện đó? Bất quá nhìn khuôn mặt non nớt kia đã có vẻ mặt ghen, thật sự là chuyện vui.
Lạc vương nhìn hai người nói chuyện về đứa nhỏ, mày nhíu càng sâu. Hoàng tôn cái gì? Hoàng đế dựa vào cái gì mà nhìn hoàng tôn. Mà phụ vương hắn ngay cả hắn trưởng thành cũng không thể thấy. Nhớ tới mấy năm qua, hắn bỗng nhiên lên tiếng.
"Hắn không còn cơ hội để nhìn đứa nhỏ các ngươi." Nói xong không hề lưu tình vung kiếm tới chỗ hoàng đế. Hắn ta nên xuống đó xin phụ vương tha lỗi.
"Phụ hoàng...." Dạ Thần đặt Lãnh Loan Loan lên ghế, bóng dáng vút tới chỗ hai người. Nhưng lại có một giọng nói nhanh hơn hắn ngăn động tác của Lạc vương.
"Dừng tay!"
Giọng nói uy nghiêm lại có chút run rẩy từ cửa thư phòng là của Hoàng Thái Hậu. Khi bà thấy Lạc vương định chém vào người Hoàng đế, bà chỉ cảm thấy trái tim như ngưng đập. Tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến bà tỉnh táo lại. Giờ không phải lúc sợ hãi. Tay phải cầm quải trượng đập xuống mặt đất, phát ra tiếng vang.
"Mẫu hậu." Hoàng Thái Hậu xuất hiện, Hoàng đế có chút kinh hoảng. Sao mẫu hậu lại đến đây? Hắn sợ mẫu hậu sẽ thương tổn Lạc Nhi, lại sợ Lạc Nhi sẽ xúc phạm tới Hoàng Thái Hậu. Hắn hô to.
"Người đâu, mau đưa Thái Hậu hồi cung."
Lạc vương, Dạ Thần, Lãnh Loan Loan nhìn phản ứng của Hoàng đế, híp mắt, chẳng lẽ hung phạm là......
Ba ánh mắt cùng nhìn lại Hoàng Thái Hậu, sẽ là bà sao?
"Thái hậu, mời người hồi cung, nơi này rất nguy hiểm." Tiểu Đức Tử nghe được giọng nói của Hoàng đế, lập tức chạy đến cửa, cúi lưng, nói với Hoàng Thái Hậu.
"Không....." Hoàng Thái Hậu lắc đầu, thái độ kiên định. "Ai gia không đi đâu cả."
"Thái Hậu....." Tiểu Đức Tử nhìn thái độ của bà, rất khó xử.
Hoàng Thái Hậu không để ánh mắt lo lắng của Hoàng đế vào trong mắt, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào Lạc vương. Quả nhiên là nhi tử của Đức Thanh Vương gia, giống hệt bộ dáng của hắn. Nhưng trong mắt nhị hoàng tử chỉ có ôn hòa, mà trong mắt hắn chỉ có hận ý lạnh như băng.
"Ngươi nên báo thù cho phụ vương sao?"
"Mẫu hậu....." Hoàng đế lo lắng gọi.
Hoàng Thái Hậu khoát tay, nắm quải trượng bước tới chỗ Lạc vương. Khi chỉ còn cách năm bước thì dừng lại.
Lạc vương nhìn Hoàng Thái Hậu, mím môi không nói.
"Ngươi nên báo thù cho phụ vương sao?" Hoàng Thái Hậu lại hỏi một lần nữa.
"Phải." Lạc vương cắn răng đáp.
"Vậy ngươi không nên tìm Hoàng đế, ngươi nên tìm ai gia."
"Mẫu hậu...."
"Hoàng tổ mẫu....."
Hoàng đế cùng Dạ Thần đồng thời hô, một người biết chân tướng nên lo lắng. Một người không biết chân tướng nhưng cũng đoán được vài phần, cũng lo lắng cùng không thể tin.
Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Thái Hậu, trong lòng cũng sáng tỏ vài phần. Sợ là tiết mục thông thường trong cung. Phụ vương của Lạc vương là thái tử, muốn diệt trừ hắn, giúp nhi tử của mình đứng trên vị trí tôn quý vạn người bên dưới kia.
Lạc vương nhìn Hoàng Thái Hậu ở trước mặt, vẻ mặt của bà nghiêm túc, không giống như nói đùa, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến người hại chết phụ hoàng lại là nữ nhân này.
"Tại sao?"
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi