Sầu Triền Miên
Chương 11: Chịu nhục (hạ)
"Kỳ Vương Phi, làm sao vậy? Không nghe thấy Bổn cung đang nói gì sao? Nghe qua mà không hiểu lời Bổn cung nói sao..., hay là, khinh thường lời nói Bổn cung nên không trả lời?" Nhan quý phi hỏi lại, khóe môi nhếch ra một tia khinh miệt và đùa cợt.
“Khởi bẩm quý phi nương nương, không. . . . . . Không phải! Ta. . . . . . Nô tì. . . . . . Nô tì. . . . . ." Sở Tiêu Lăng đầu lưỡi thắt lại, nói năng lộn xộn, vô thức nhìn về phía Lưu Vân Lạc Kỳ, hi vọng hắn có thể nói giúp cho mình một lần.Có thể làm gì được chứ, hắn tuấn nhan bình tĩnh, không thể nào nhận ra hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ biết là hắn tựa hồ không muốn mở miệng.
"Kỳ Vương Phi " Nhan quý phi đề cao tiếng nói, lộ ra sự giận dỗi, nội tâm kì thực đang cười thầm, rất hài lòng khi nhìn thấy Sở Tiêu Lăng bị bẽ mặt.
May mắn thay, lão Vương phi kịp thời ra mặt hỗ trợ: "Chức vụ cao sang hay không không phân biệt được nhân phẩm của con người, Tiêu Lăng tự lực cánh sinh nuôi gia đình, cũng không có gì là bất ổn cả!"
"Chức vụ không phân biệt, nhưng thân là một nhi nữ đáng lý ra nên thủ tại khuê phòng, chứ không phải là đi đến chỗ chợ đen hỗn tạp xuất đầu lộ diện, chịu đủ mọi sự kinh thường của các nam nhân!" Tuệ Tâm thái hậu cũng chen vào nói, vẫn đang dương dương tự đắc, liếc nhìn lão Vương phi, "Nghe nói việc hôn nhân này là do Hiền thái phi ngươi tự mình chọn lựa?"
“Khởi bẩm thái hậu tỷ tỷ, đúng là như vậy! Tiêu Lăng và Kỳ nhi đích thực là mệnh định nhân duyên, nàng xuất giá làm chánh phi của Kỳ Vương Phủ, là điều thích hợp nhất!" Lão Vương phi không kiêu ngạo không xu nịnh, cũng không hề hoảng hốt hay vội vàng đáp.
"Mệnh định nhân duyên? Có chuyện này nữa sao? Kẻ nào đã hồ ngôn loạn ngữ? Ta nói Hiền thái phi nha, ngươi bị gạt bạc là chuyện nhỏ nhưng mang tai tiếng lại cho Kỳ Vương gia chính là đại sự đó! Kỳ Vương gia vĩ đại ra sao mọi người đều biết, thật sự không hề xứng với một nữ nhân đê tiện hèn mọn như vậy!" Thái hậu biểu hiện ra bên ngoài chửi bới thẳng đến Sở Tiêu Lăng, nhưng kì thực bên trong là ý đồ công kích lão Vương Phi, châm ngòi rạn nứt tình cảm mẫu tử giữa lão Vương phi và Lưu Vân Lạc Kỳ.
Cảm giác được Sở Tiêu Lăng toàn thân đang run rẩy, lão Vương phi đã đau lòng rồi lại còn phải kìm nén cơn tức giận căm phẫn. Dù rằng đây không phải là lần đầu bà bị Tuệ Tâm thái hậu nói móc, cố gắng nhẫn nhịn xuống như một thói quen, thế nhưng hôm nay, bà không cách nào có thể tận mắt chứng kiến người con dâu do chính mình chọn lựa bị vào liên lụy việc này!!
Vì vậy, khuôn mặt bà đanh lại lạnh lùng đáp: "Đây không phải là đạo sĩ tiểu tốt gì cả mà hắn là Tĩnh Tâm Vô Vi đại sư, đã từng nhiều lần chỉ ra sai lầm và cách khắc phục cho tiên đế, giúp tiên đế giải quyết không ít vấn đề lớn!!"
Tuệ Tâm thái hậu sau khi nghe xong, thần sắc đột nhiên thay đổi, cứng miệng không nói gì đôi mắt lộ rõ sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Chung quanh hào khí lập tức xôn xao hẳn lên, Lưu Vân Lạc Trinh thấy thế, rốt cục không nhịn được mở miệng phân giải: "Yến hội sắp bắt đầu rồi, mọi người ai nấy đều có vị trí và cương vị riêng mau chóng ổn định chỗ ngồi đi!"
Mọi người tạm thời lắng xuống, đều hướng đến hoàng thượng cúi đầu đáp lại, rồi lục đục di tản đi.
Kế tiếp, lễ mừng chính thức bắt đầu, chia làm hai phần, phần thứ nhất là thưởng thức ca múa, phần thứ hai là hoạt động ăn uống, trên mỗi bàn bày đầy các loại đồ ăn cùng điểm tâm cung đình, làm cho mọi người mặc sức nhấm nháp và thoải mái nói chuyện phiếm với nhau.
Trên thượng đài các vũ nữ đang ca múa rất hay và đẹp, Sở Tiêu Lăng chưa từng xem bao giờ, nên nàng thỏa mãn thưởng thức, tất cả tâm tư tập trung vào màn ca vũ này.
Nàng biết Nhan quý phi kia chỉ vì bênh vực cho Nhan Hâm mà nhằm sự công kích vào mình, thái hậu thì lợi dụng đến nàng để đả kích và chế nhạo lão Vương phi. Mình bị nhục nhã 1 chút cũng không sao, chỉ sợ là việc này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vương Phủ. Nhớ tới sự lạnh nhạt của Lưu Vân Lạc Kỳ vừa rồi, nàng thậm chí còn lo lắng hắn có hay không bởi vì việc này mà tức giận đem mình trục xuất khỏi vương phủ, nếu chính mình bị đuổi đi, thương tâm nhất vẫn là mẫu thân của nàng.
Cứ như vậy, nàng bất an không nguôi, không yên trong lòng cho đến khi màn ca múa chấm dứt. Lão Vương phi bị vài lão tỷ muội kéo đi ôn chuyện, Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Nhan Hâm chẳng biết đã đi đâu mất, chỉ còn lại nàng một mình một bóng cô đơn.
Đối với các món ngon vật lạ trước mắt nàng không hề muốn ăn, cuối cùng lựa chọn giải pháp đi ra khỏi đại điện. Không khí bên ngoài mát mẻ làm cho tâm tình nàng tốt hơn nhiều, nàng đến gần vườn hoa, tập trung nhìn ngắm các loại hoa tươi trong thượng uyển, quá nhập tâm đến thế giới trầm mặc của riêng mình, đến nỗi có người tới gần cũng không hề hay biết.
"Đêm nay yến hội đã làm kỳ Vương Phi buồn bực nhiều rồi phải không?" Thuần hậu tiếng nói hết mực dịu dàng vang lên.
Sở Tiêu Lăng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người thân mặc long bào đang đi tới, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó quỳ lạy: "Nô tì khấu kiến hoàng thượng."
"Hãy bình thân, không cần đa lễ!"
"Tạ hoàng thượng!" Sở Tiêu Lăng đứng thẳng lưng, vẫn tiếp tục cúi đầu.
Lưu Vân Lạc Trinh yên lặng nhìn nàng, một lát sau mới nói: "Vừa rồi Nhan quý phi cùng mẫu hậu ta lời nói có hơi quá đáng..., hi vọng Kỳ Vương Phi chớ để ở trong lòng."
Sở Tiêu Lăng trong lòng đột nhiên chấn động. Nàng không thể tưởng tượng được, cao cao tại thượng là vua của một nước, lại sẽ ôn hòa cùng tinh tế đến như thế này! Nàng vô cùng kinh ngạc, ngước mắt lên, vừa vặn rơi vào ngay chính giữa đôi mắt đen láy sáng vô cùng như sao trên trời.
Lưu Vân Lạc Trinh cũng nhìn không chớp mắt, con ngươi đen nhấp nháy. Không biết có phải đã quá chán ngán những cung tần trong hậu cung hay không mà, giờ đây chàng phát hiện ra người con gái đang ở trước mắt có một cảm giác thân quen vô cùng chứ không hề xa lạ, làm cho chàng xúc động không ngớt, và còn có cả nỗi đau lòng và thương tiếc không nguôi. Bất quá, chàng biết rõ, nàng chính là Vương Phi của hoàng đệ thân nhất của mình. Chàng cũng biết rõ, nàng căn bản không thích hợp với cuộc sống trong hậu cung vốn chỉ toàn ganh ghét đấu đá tranh giành lẫn nhau mà thôi.
Lần đầu bị một nam tử nhìn chằm chằm như vậy, huống hồ còn là một thiên tử chí tôn thân phận cao quý, Sở Tiêu Lăng cảm thấy bất an, tâm ý hết sức hoảng loạn vội vàng lên tiếng phá vỡ không khí kì lạ này: "Hoàng triều có được một hoàng thượng thánh quân anh minh như vậy, thật là phúc khí cho con dân bá tánh!"
Lưu Vân Lạc Trinh ngạc nhiên, lập tức nhẹ nhàng cười: "Trẫm còn tưởng rằng Kỳ Vương Phi không khéo léo trong việc ăn nói, không thể tưởng được là nàng rất biết cách nói chuyện sao cho phải đạo!"
"Ách, thần… Nô tì biết tội!"
"Ha ha, không cần bối rối như vậy, nàng cứ nói ra những lời thật lòng làm sao lại có tội để mà trách cứ chứ!" Hắn vẫn như cũ mang khuôn mặt tươi cười thoải mái, giống ánh mặt trời rực rỡ giữa trời đông giá rét.
Nhìn qua chàng, Sở Tiêu Lăng thầm so sánh với một người khác, người kia và hoàng đế trước mắt có vài nét tương đồng, tuy nhiên người kia lớn lên càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo ảm đạm, chỉ cần nghĩ đến đã làm cho nàng khổ tâm không thôi nam nhân đó chính là phu quân của nàng!
Lưu ý đến vẻ lặng yên của nàng, Lưu Vân Lạc Trinh càng không cách nào lắng xuống nỗi đau lòng, cánh tay vô thức nâng lên, cuối cùng lại dừng ở giữa không trung.
Trong nội tâm đăm chiêu hai người rơi vào im lặng, không hề hay biết rằng tại đây không chỉ có bọn họ, cách đó không xa có hai bóng người khác đang ở phía sau cây đại thụ nhìn tới (hai kẻ núp lùm).
Trong đó một người cao lớn, tuấn mỹ tuyệt luân khuôn mặt được ánh trăng soi rõ từng đường nét đôi mắt âm trầm sâu lãnh sáng ngời tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt.(ăn dấm chua đó cho chừa)
Một bóng người khác nữa, xinh xắn lanh lợi, trang phục cầu kỳ mĩ lệ, dung nhan cũng đang mang một vẻ mặt rất phức tạp . . .(mềnh gọi đó là nham hiểm)
“Khởi bẩm quý phi nương nương, không. . . . . . Không phải! Ta. . . . . . Nô tì. . . . . . Nô tì. . . . . ." Sở Tiêu Lăng đầu lưỡi thắt lại, nói năng lộn xộn, vô thức nhìn về phía Lưu Vân Lạc Kỳ, hi vọng hắn có thể nói giúp cho mình một lần.Có thể làm gì được chứ, hắn tuấn nhan bình tĩnh, không thể nào nhận ra hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ biết là hắn tựa hồ không muốn mở miệng.
"Kỳ Vương Phi " Nhan quý phi đề cao tiếng nói, lộ ra sự giận dỗi, nội tâm kì thực đang cười thầm, rất hài lòng khi nhìn thấy Sở Tiêu Lăng bị bẽ mặt.
May mắn thay, lão Vương phi kịp thời ra mặt hỗ trợ: "Chức vụ cao sang hay không không phân biệt được nhân phẩm của con người, Tiêu Lăng tự lực cánh sinh nuôi gia đình, cũng không có gì là bất ổn cả!"
"Chức vụ không phân biệt, nhưng thân là một nhi nữ đáng lý ra nên thủ tại khuê phòng, chứ không phải là đi đến chỗ chợ đen hỗn tạp xuất đầu lộ diện, chịu đủ mọi sự kinh thường của các nam nhân!" Tuệ Tâm thái hậu cũng chen vào nói, vẫn đang dương dương tự đắc, liếc nhìn lão Vương phi, "Nghe nói việc hôn nhân này là do Hiền thái phi ngươi tự mình chọn lựa?"
“Khởi bẩm thái hậu tỷ tỷ, đúng là như vậy! Tiêu Lăng và Kỳ nhi đích thực là mệnh định nhân duyên, nàng xuất giá làm chánh phi của Kỳ Vương Phủ, là điều thích hợp nhất!" Lão Vương phi không kiêu ngạo không xu nịnh, cũng không hề hoảng hốt hay vội vàng đáp.
"Mệnh định nhân duyên? Có chuyện này nữa sao? Kẻ nào đã hồ ngôn loạn ngữ? Ta nói Hiền thái phi nha, ngươi bị gạt bạc là chuyện nhỏ nhưng mang tai tiếng lại cho Kỳ Vương gia chính là đại sự đó! Kỳ Vương gia vĩ đại ra sao mọi người đều biết, thật sự không hề xứng với một nữ nhân đê tiện hèn mọn như vậy!" Thái hậu biểu hiện ra bên ngoài chửi bới thẳng đến Sở Tiêu Lăng, nhưng kì thực bên trong là ý đồ công kích lão Vương Phi, châm ngòi rạn nứt tình cảm mẫu tử giữa lão Vương phi và Lưu Vân Lạc Kỳ.
Cảm giác được Sở Tiêu Lăng toàn thân đang run rẩy, lão Vương phi đã đau lòng rồi lại còn phải kìm nén cơn tức giận căm phẫn. Dù rằng đây không phải là lần đầu bà bị Tuệ Tâm thái hậu nói móc, cố gắng nhẫn nhịn xuống như một thói quen, thế nhưng hôm nay, bà không cách nào có thể tận mắt chứng kiến người con dâu do chính mình chọn lựa bị vào liên lụy việc này!!
Vì vậy, khuôn mặt bà đanh lại lạnh lùng đáp: "Đây không phải là đạo sĩ tiểu tốt gì cả mà hắn là Tĩnh Tâm Vô Vi đại sư, đã từng nhiều lần chỉ ra sai lầm và cách khắc phục cho tiên đế, giúp tiên đế giải quyết không ít vấn đề lớn!!"
Tuệ Tâm thái hậu sau khi nghe xong, thần sắc đột nhiên thay đổi, cứng miệng không nói gì đôi mắt lộ rõ sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Chung quanh hào khí lập tức xôn xao hẳn lên, Lưu Vân Lạc Trinh thấy thế, rốt cục không nhịn được mở miệng phân giải: "Yến hội sắp bắt đầu rồi, mọi người ai nấy đều có vị trí và cương vị riêng mau chóng ổn định chỗ ngồi đi!"
Mọi người tạm thời lắng xuống, đều hướng đến hoàng thượng cúi đầu đáp lại, rồi lục đục di tản đi.
Kế tiếp, lễ mừng chính thức bắt đầu, chia làm hai phần, phần thứ nhất là thưởng thức ca múa, phần thứ hai là hoạt động ăn uống, trên mỗi bàn bày đầy các loại đồ ăn cùng điểm tâm cung đình, làm cho mọi người mặc sức nhấm nháp và thoải mái nói chuyện phiếm với nhau.
Trên thượng đài các vũ nữ đang ca múa rất hay và đẹp, Sở Tiêu Lăng chưa từng xem bao giờ, nên nàng thỏa mãn thưởng thức, tất cả tâm tư tập trung vào màn ca vũ này.
Nàng biết Nhan quý phi kia chỉ vì bênh vực cho Nhan Hâm mà nhằm sự công kích vào mình, thái hậu thì lợi dụng đến nàng để đả kích và chế nhạo lão Vương phi. Mình bị nhục nhã 1 chút cũng không sao, chỉ sợ là việc này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vương Phủ. Nhớ tới sự lạnh nhạt của Lưu Vân Lạc Kỳ vừa rồi, nàng thậm chí còn lo lắng hắn có hay không bởi vì việc này mà tức giận đem mình trục xuất khỏi vương phủ, nếu chính mình bị đuổi đi, thương tâm nhất vẫn là mẫu thân của nàng.
Cứ như vậy, nàng bất an không nguôi, không yên trong lòng cho đến khi màn ca múa chấm dứt. Lão Vương phi bị vài lão tỷ muội kéo đi ôn chuyện, Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Nhan Hâm chẳng biết đã đi đâu mất, chỉ còn lại nàng một mình một bóng cô đơn.
Đối với các món ngon vật lạ trước mắt nàng không hề muốn ăn, cuối cùng lựa chọn giải pháp đi ra khỏi đại điện. Không khí bên ngoài mát mẻ làm cho tâm tình nàng tốt hơn nhiều, nàng đến gần vườn hoa, tập trung nhìn ngắm các loại hoa tươi trong thượng uyển, quá nhập tâm đến thế giới trầm mặc của riêng mình, đến nỗi có người tới gần cũng không hề hay biết.
"Đêm nay yến hội đã làm kỳ Vương Phi buồn bực nhiều rồi phải không?" Thuần hậu tiếng nói hết mực dịu dàng vang lên.
Sở Tiêu Lăng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người thân mặc long bào đang đi tới, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó quỳ lạy: "Nô tì khấu kiến hoàng thượng."
"Hãy bình thân, không cần đa lễ!"
"Tạ hoàng thượng!" Sở Tiêu Lăng đứng thẳng lưng, vẫn tiếp tục cúi đầu.
Lưu Vân Lạc Trinh yên lặng nhìn nàng, một lát sau mới nói: "Vừa rồi Nhan quý phi cùng mẫu hậu ta lời nói có hơi quá đáng..., hi vọng Kỳ Vương Phi chớ để ở trong lòng."
Sở Tiêu Lăng trong lòng đột nhiên chấn động. Nàng không thể tưởng tượng được, cao cao tại thượng là vua của một nước, lại sẽ ôn hòa cùng tinh tế đến như thế này! Nàng vô cùng kinh ngạc, ngước mắt lên, vừa vặn rơi vào ngay chính giữa đôi mắt đen láy sáng vô cùng như sao trên trời.
Lưu Vân Lạc Trinh cũng nhìn không chớp mắt, con ngươi đen nhấp nháy. Không biết có phải đã quá chán ngán những cung tần trong hậu cung hay không mà, giờ đây chàng phát hiện ra người con gái đang ở trước mắt có một cảm giác thân quen vô cùng chứ không hề xa lạ, làm cho chàng xúc động không ngớt, và còn có cả nỗi đau lòng và thương tiếc không nguôi. Bất quá, chàng biết rõ, nàng chính là Vương Phi của hoàng đệ thân nhất của mình. Chàng cũng biết rõ, nàng căn bản không thích hợp với cuộc sống trong hậu cung vốn chỉ toàn ganh ghét đấu đá tranh giành lẫn nhau mà thôi.
Lần đầu bị một nam tử nhìn chằm chằm như vậy, huống hồ còn là một thiên tử chí tôn thân phận cao quý, Sở Tiêu Lăng cảm thấy bất an, tâm ý hết sức hoảng loạn vội vàng lên tiếng phá vỡ không khí kì lạ này: "Hoàng triều có được một hoàng thượng thánh quân anh minh như vậy, thật là phúc khí cho con dân bá tánh!"
Lưu Vân Lạc Trinh ngạc nhiên, lập tức nhẹ nhàng cười: "Trẫm còn tưởng rằng Kỳ Vương Phi không khéo léo trong việc ăn nói, không thể tưởng được là nàng rất biết cách nói chuyện sao cho phải đạo!"
"Ách, thần… Nô tì biết tội!"
"Ha ha, không cần bối rối như vậy, nàng cứ nói ra những lời thật lòng làm sao lại có tội để mà trách cứ chứ!" Hắn vẫn như cũ mang khuôn mặt tươi cười thoải mái, giống ánh mặt trời rực rỡ giữa trời đông giá rét.
Nhìn qua chàng, Sở Tiêu Lăng thầm so sánh với một người khác, người kia và hoàng đế trước mắt có vài nét tương đồng, tuy nhiên người kia lớn lên càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo ảm đạm, chỉ cần nghĩ đến đã làm cho nàng khổ tâm không thôi nam nhân đó chính là phu quân của nàng!
Lưu ý đến vẻ lặng yên của nàng, Lưu Vân Lạc Trinh càng không cách nào lắng xuống nỗi đau lòng, cánh tay vô thức nâng lên, cuối cùng lại dừng ở giữa không trung.
Trong nội tâm đăm chiêu hai người rơi vào im lặng, không hề hay biết rằng tại đây không chỉ có bọn họ, cách đó không xa có hai bóng người khác đang ở phía sau cây đại thụ nhìn tới (hai kẻ núp lùm).
Trong đó một người cao lớn, tuấn mỹ tuyệt luân khuôn mặt được ánh trăng soi rõ từng đường nét đôi mắt âm trầm sâu lãnh sáng ngời tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt.(ăn dấm chua đó cho chừa)
Một bóng người khác nữa, xinh xắn lanh lợi, trang phục cầu kỳ mĩ lệ, dung nhan cũng đang mang một vẻ mặt rất phức tạp . . .(mềnh gọi đó là nham hiểm)
Tác giả :
Đạm Mạc Đích Tử Sắc