Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 89
Không nói gì, chỉ có ba emo đầu chó.
Dịch Thận Chi gửi emo này, rõ ràng là đang cười nhạo anh phá hoại buổi xem mắt của Du Ân.
Phó Đình Viễn mặc kệ anh ta, cái tên Dịch Thận Chi này, cả người cứ hóng hớt hít drama, không chán à?
Với lại, anh cố ý phá hoại hồi nào?
“Truyền Kỳ Dung Phi” đổi đạo diễn, là chuyện lớn, tất nhiên phải tổ chức họp khẩn cấp.
Sau khi thảo luận xong chuyện đạo diễn, lại bàn tới việc chọn nam chính.
Trong lòng Du Ân thật ra đã chọn được nam chính phù hợp, mấy diễn viên nam mọi người đưa ra, đều không phải người mà cô ưng ý nhất.
Tấm mắt Phó Đình Viễn dừng trên mặt Du Ân, nhận ra trong lòng cô hình như có lựa chọn khác, vì thế anh lỡ đãng hỏi: “Biên kịch thấy sao? Có chọn được ai phù hợp không?”
Vì thế Du Ân nhìn vào mắt anh nói: “Tôi cảm thấy thấy Dung Thanh Nghiêu rất phù hợp.”
Dung Thanh Nghiêu là diễn viên nổi tiếng ngang Chung Văn Thành, đã có rất nhiều giải thưởng, cấp độ ảnh để.
Nhưng Dung Thanh Nghiêu lại trẻ hơn một chút, năm nay ba mươi hai tuổi.
Dung Thanh Nghiêu cũng rất khiêm tốn, Chung Văn Thành sau khi nổi danh chọn thành lập công ty tự gây dựng sự nghiệp của mình, Dung Thanh Nghiêu lại về trường làm giảng viên học viện điện ảnh.
Hai năm nay anh ta mặc dù vẫn đóng phim, nhưng chất lượng hơn số lượng, cũng có nghĩa là yêu cầu về kịch bản rất cao.
Nghe Du Ân đề xuất Dung Thanh Nghiêu, ánh mắt mọi người chuyển sang cô, muốn nghe tại sao cô chọn Dung Thanh Nghiêu.
Du Ân nói: “Thầy Dung vẻ ngoài sáng sủa, ngọc thụ lâm phong, có vẻ rất giống với Thế Vô Tranh, nhưng ánh mắt lại ẩn giấu sự kiên cường và bá đạo, rất giống với tính cách của Duệ Vương.”
Phó Đình Viễn: “..”
Cô khen một tràng người đàn ông khác trước mặt anh, hay quá nhỉ?
Còn dùng cái cụm từ “Ngọc thụ lâm phong”, cao cấp quá ha.
Anh tự dưng rất muốn biết, cô sẽ dùng cụm từ cao cấp nào để hình dung anh, dù sao cô cũng đã từng thích anh mà?
“Dung Thanh Nghiêu đúng là rất hợp.” Chung Văn Thành ngồi bên cạnh nói tiếp: “Đúng là ánh mắt của biên kịch vẫn tốt hơn, mọi người thấy thế nào?”
Mọi người không có ý kiến gì với ngoại hình và khí chất của Dung Thanh Nghiêu, nhưng mà…
Có một người nói: “Nhưng thầy Dung có yêu cầu rất cao với kịch bản, cho dù chúng ta mời, anh ấy có tới không?”
Chung Văn Thành nói: “Tôi rất tin tưởng vào kịch bản của chúng ta, để tôi tìm cậu ấy bàn thử xem sao.”
Chung Văn Thành lại nhìn Phó Đình Viễn: “Nếu sếp Phó có quen biết gì với Dung Thanh Nghiêu, phiền anh cũng giúp đỡ”.
Phó Đình Viễn hừ một tiếng, Chung Văn Thành này là thấy Du Ân nói gì, ông ta cũng làm theo sao?
Nhưng, ngoài miệng lại nói: “Tôi không quen biết cậu ta, chúng ta đưa biên kịch theo thảo luận, tinh hoa của kịch bản, dù sao để biên kịch tự trình bày vẫn tốt hơn.”
Du Ân: “..”
Cô đi theo thảo luận?
Thế chẳng phải lại phải ở chung với Phó Đình Viễn sao?
Cô chịu đủ lắm rồi đó.
Phó Đình Viễn thấy cô bị Thẩm Dao hại còn chưa đủ sao?
Chung Văn Thành ở cạnh đúng lúc nói: “Biên kịch vẫn nên nhanh chóng viết kịch bản trước đã, chuyện khác giao cho chúng ta làm là được rồi.”
Chung Văn Thành lại nhìn Phó Đình Viễn: “Tinh hoa của kịch bản này, tôi tự thấy mình cũng hiểu rất rõ, có thể trình bay cho Dung Thanh Nghiêu nghe.”
Du Ân nhìn chung Văn Thành cảm kích, cảm ơn ông đã giúp cô tránh phải ở chung với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viên nhìn tương tác của hai người, sắc mặt đen lại.
Nội dung tiếp theo của buổi hợp là bàn chọn nữ phụ, cũng chính là Bạch Nguyệt Quang của vương gia.
Lúc trước Tô Ngưng vẫn ngôi xem màn phân cao thấp âm thâm giữa Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành, lúc này cuối cùng cũng lên tiếng.