Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe
Chương 42 Ngẫu nhiên gặp mặt
Bởi vì chỉ đi du lịch cuối tuần, Bách Tây và Thích Tầm cũng không có ở lại trên đảo lâu lắm.
Qua hôm sau, bọn họ trước tiên đi lặn, sau đó lại dọc theo bờ cát gia nhập với mấy du khách khác chơi bóng chuyền trên bãi biển trong chốc lát, sau đó hai người lại nắm tay đi ăn trưa.
Ăn xong cơm trưa, bọn họ lại đi tham quan mấy toà kiến trúc cổ trên đảo nhỏ, là mấy căn nhà Tây có hoa viên được lưu lại từ trăm năm trước, xây dựa sát vào nhau, hiện tại đã được đổi thành viện bảo tàng, dùng để triển lãm lịch sử của hòn đảo, cùng với những cổ vật trân quý.
Bách Tây từ trước đến giờ đều thích ngắm những kiến trúc cũ thế này.
Giờ đã sang xuân, trong hoa viên đã rất rực rỡ, cây xanh bóng mát, hoa đoàn cẩm thốc, cậu mặc áo khoác trắng và quần jean, ngửa đầu chụp ảnh kiến trúc, xen lẫn trong nhóm sinh viên cũng không thấy khác biệt.
Cậu nói với Thích Tầm: “Ban tạp chí của tụi em sau này cũng có thể làm một kỳ giới thiệu những toà nhà Tây cổ này, tới chỗ này lấy cảnh cũng khá xinh đẹp.”
Thích Tầm gật gật đầu, cầm ly cà phê đá mới mua đưa cho cậu.
Tham quan viện bảo tàng xong, bọn họ liền ngồi trên ghế đá dưới bóng cây để nghỉ ngơi, Bách Tây cúi đầu kiểm tra ảnh chụp trong camera.
Hai ngày này, cậu chụp đa số đều là ảnh phong cảnh, dư lại đều là Thích Tầm chụp hình cậu, chỉ có vài tấm là ảnh chụp chung của hai người họ.
Bởi vì, bản thân Thích Tầm cũng không thích chụp ảnh.
Bách Tây đang lướt ảnh, bỗng cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn Thích Tầm.
Thích Tầm hỏi cậu: “Sao thế?”
Bách Tây lại không nói, cậu cười tủm tỉm đáp: “Không nói cho anh.”
Cậu chỉ là nhớ lại, hồi mới vào đại học, lúc đi xem Thích Tầm chơi bóng, cậu thật ra cũng chụp lén rất nhiều ảnh của Thích Tầm, dù sao khắp khán đài toàn là nữ sinh giơ cao điện thoại, cậu xen lẫn trong trong đám người cũng không quá bắt mắt.
Sau đó, cậu còn lấy một tấm trong đó làm hình nền di động, nhưng chỉ để nửa ngày, sợ bị người ta phát hiện, nên phải đổi đi.
Nhưng cậu có dùng ảnh của Thích Tầm làm thành một album, những chiều giữa hè, một mình cậu ở trong thư phòng chậm rãi lật xem, luôn là không cầm lòng được mà bật cười.
Niềm vui thời niên thiếu, thường thường dễ dàng thỏa mãn như vậy đó.
Chờ Bách Tây và Thích Tầm từ khu nhà Tây cổ rời đi, sắc trời cũng đã trở tối, hai người họ ở bên ngoài ăn xong bữa tối mới quay lại khu nghỉ dưỡng.
Bách Tây nhấm nháp một loại điểm tâm đặc sắc trên đảo, nó được làm từ một loại quả màu xanh, lúc ăn vào hơi mang vị đắng.
Thích Tầm đối với hương vị này còn có thể tiếp thu, nhưng Bách Tây chỉ ăn được nửa cái liền kiên quyết từ chối: “Không được, em thích ăn ngọt hơn.”
Thích Tầm đã sớm đoán được, hắn cũng không chê, cầm lấy phần điểm tâm mà Bách Tây đã cắn được nửa, ăn luôn.
Ăn xong bữa tối không bao lâu, bọn họ liền chuẩn bị rời đảo.
Bọn họ là buổi tối lên đảo, bây giờ cũng là chọn đêm tối rời đi.
Bách Tây ngồi trong đại sảnh uống soda quả mơ, chờ Thích Tầm quay lại, Thích Tầm đi lấy một vật kỷ niệm đã đặt trước để mang về cho bố mẹ hắn.
Cậu chờ có chút nhàm chán, lại không muốn xem điện thoại, liền cầm ấn phẩm tuyên truyền nhìn xem, đa số đều là những nơi bọn họ đã đi qua. Ở trên hải đảo hai ngày, cậu cảm thấy rất thư thái, Bách Tây vừa xem, vừa suy nghĩ có nên viết một hồi du ký hay không.
Đang nghĩ ngợi, cậu đột nhiên cảm giác được bên cạnh có ai đó ngồi xuống.
Cậu cũng không ngẩng đầu lên, hơi ngồi dịch sang bên cạnh, giữ ra chút khoảng cách.
Nhưng sau đó, cậu lại nghe thấy một giọng nói có vẻ chần chờ.
“Bách Tây?”
Bách Tây không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được người quen, giống như bị điểm danh mà phản xạ có điều kiện ngẩng đầu: “A?”
Nhưng chờ cậu nhìn thấy người ngồi bên cạnh là ai, vẻ mặt cậu lập tức đờ đẫn.
Bởi vì ngồi bên cạnh cậu, là Triệu Thanh Đồng.
Người mà hẳn phải đang ở nước ngoài, Triệu Thanh Đồng, lúc này mặc trang phục thường nhật, bên cạnh là một chiếc vali, hình như cũng là tới chỗ này du lịch, hiện tại đang dùng một loại ánh mắt không thể nói là vui vẻ, ngược lại có vẻ kỳ quái mà nhìn cậu.
Chính xác thì, giống như là đang nhìn nhẫn đính hôn trên tay cậu.
Bách Tây không tự chủ mà hơi cong ngón tay lại.
Cậu cũng không biết tại sao, theo lý mà nói thì, Triệu Thanh Đồng mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài, hẳn là không biết quan hệ giữa cậu và Thích Tầm, lúc trước khi chia tay cũng là Triệu Thanh Đồng mở lời, hẳn là không có quyến luyến gì với Thích Tầm mới đúng.
Nhưng cậu lại theo bản năng mà cảm giác được Triệu Thanh Đồng không mấy thân thiện với cậu.
Bách Tây cũng thầm thấy buồn bực.
Thế giới lớn như vậy, khu du lịch trong nước cũng nhiều như vậy, sao cậu có thể ở cùng một hải đảo, cùng một đại sảnh khách sạn, gặp trúng Triệu Thanh Đồng chứ, này rốt cuộc là kiểu duyên phận dây dưa không rõ gì vậy.
Cậu chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh, nhìn Triệu Thanh Đồng gật đầu, đáp: “Đã lâu không gặp.”
Triệu Thanh Đồng giương môi, như muốn cười, rồi lại có chút lãnh đạm: “Đúng là đã lâu không gặp, lần gặp mặt cuối cùng, hình như là trước lúc tôi tốt nghiệp.”
Bách Tây gật gật đầu, lại không biết nên nói tiếp cái gì.
Cậu và Triệu Thanh Đồng thật ra cũng không có gì để nói.
Lúc trước còn ở trong trường, cậu bởi vì yêu thầm Thích Tầm, mà cố tình Thích Tầm đã có bạn trai là Triệu Thanh Đồng, cho nên cậu rất tự giác mà bảo trì khoảng cách với Thích Tầm, chỉ khi nào xã đoàn có tụ hội, hoặc là có hoạt động của trường, mới có thể cùng Thích Tầm tiếp xúc.
Mà cậu và Triệu Thanh Đồng miễn cưỡng chỉ xem như người quen, bởi vì Thích Tầm ngẫu nhiên cũng sẽ dẫn hắn theo để tham gia tụ hội.
Nhưng nhiều hơn thì lại không có.
Hiện giờ, bọn họ, một người là đương nhiệm của Thích Tầm, một người là tiền nhiệm của Thích Tầm, ngồi ở trên sô pha hai mặt nhìn nhau, trong đầu Bách Tây chỉ có thể hiện lên ba cái chữ to —— Tu La tràng.
Nhưng đối với Triệu Thanh Đồng, ngoại trừ từng cảm thấy một chút ghen tị ra thì cậu thật sự không có ác cảm gì, cho nên cậu vẫn là cố gắng tìm đề tài: “Anh là vừa từ nước ngoài trở về à, cũng tới nơi này nghỉ phép?”
Triệu Thanh Đồng “ừ” một tiếng: “Tôi được điều động công tác, ở lại trong nước mấy tháng, thừa dịp được nghỉ, ra đây thư giãn hai ngày. Không nghĩ tới lại ngẫu nhiên gặp được cậu.”
Triệu Thanh Đồng hơi ngừng lại, đột nhiên cười hỏi Bách Tây: “Cậu đến đây với ai vậy?”
Bách Tây: “……”
Cũng không biết tại sao, cậu lại cảm thấy trên mặt Triệu Thanh Đồng đang hiện lên năm chữ, mặt cười lòngkhông cười.
Có điều, cậu cũng không chuẩn bị giấu giếm.
Triệu Thanh Đồng đã chia tay Thích Tầm được bốn năm, tuy nói người mới người cũ gặp nhau nhiều ít cũng hơi xấu hổ, nhưng cậu cũng không có gì cần phải giấu giếm cả.
Cậu vừa định mở miệng: “Tôi là cùng Thích……”
Nhưng cậu mới nói được một nửa, bên cạnh đã chen vào một câu.
“Đến với tôi.”
Bách Tây quay đầu, phát hiện Thích Tầm không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh cậu.
Thích Tầm đầu tiên là nhìn cậu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Triệu Thanh Đồng, trên mặt không có cảm xúc gì khác, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Nhưng gần như là theo bản năng, Bách Tây lại nhìn thoáng qua Triệu Thanh Đồng.
Chỉ thấy Triệu Thanh Đồng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thích Tầm, biểu tình trên gương mặt liền trở nên sinh động, cũng không biết nên hình dung thế nào, trông cũng còn bình tĩnh, nhưng lại giống như đang dằn nén điều gì, đôi mắt chăm chú nhìn Thích Tầm, không chớp mắt.
Bách Tây lòng thầm giật mình.
Cậu đã quá quen thuộc với biểu tình này, bởi vì trong những năm cậu yêu thầm Thích Tầm, mỗi lần nhìn thấy Thích Tầm, cậu đều mang theo vẻ mặt này.
Trong nháy mắt đó, cậu cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhưng cậu còn chưa kịp căng thẳng xong, đã nghe thấy Triệu Thanh Đồng dùng thanh âm ôn hòa hơnlúc nói chuyện với cậu gấp trăm lần, nói với Thích Tầm: “Đã lâu không gặp, Thích Tầm. Em mới từ nước ngoài trở về không lâu, vẫn chưa có thời gian gặp mặt với nhóm bạn học cũ để tụ họp một lần.”
Bách Tây một hơi nghẹn ở ngực, càng thấy sốt ruột.
Bạn học cũ là có thể tụ hội, tiền nhiệm tụ cái gì mà tụ!
Cái này gọi là gì đây, cái này chính là dụ dỗ vị hôn phu của cậu ngay trước mặt cậu!
Cậu lập tức quay đầu nhìn Thích Tầm, giống con cá nóc nhỏ đang tức giận, rất có tư thế kiểu nếu Thích Tầm dám nói tìm cơ hội họp mặt, cậu liền quậy lên cho xem.
Thích Tầm chú ý tới, thấy hơi buồn cười, sờ sờ đầu Bách Tây.
Sau đó hắn ngẩng đầu, sắc mặt bình đạm nhìn Triệu Thanh Đồng: “Là đã lâu không gặp, nhưng họp mặt thì không cần, tôi không có thói quen gặp mặt với người cũ. Có lẽ cậu vẫn chưa biết, tôi và Tây Tây đã đính hôn rồi, lần này tới đây để chúc mừng.”
Gương mặt Triệu Thanh Đồng hiện lên vẻ lúng túng.
Tầm mắt hắn lướt tới bàn tay của Bách Tây và Thích Tầm, thấy một cặp nhẫn đính hôn.
Hắn mím môi, rồi lại mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Vậy sao, vậy chúc mừng hai người, em vẫn chưa biết anh và Bách Tây đã ở bên nhau rồi.”
Hắn lớn lên cũng rất đẹp, là hình tượng hoàn toàn khác với Bách Tây, mảnh khảnh trắng nõn, môi mỏng, mắt phượng vũ mị, trông như thanh lãnh, lúc cười rộ lên lại có sự hấp dẫn khác.
Nhưng Thích Tầm cũng không nhìn về hắn.
Hắn cũng không phải cố ý làm vậy cho Bách Tây xem, mà là hắn và Triệu Thanh Đồng đã chia tay lâu rồi, đã sớm không còn gì để nói, ngẫu nhiên gặp mặt cũng chỉ là ngoài ý muốn, không cần để ở trong lòng.
Hắn cúi đầu hỏi Bách Tây: “Có thể đi chứ, xe đã chờ ngoài cửa, một lát nữa thuyền rời đảo sẽ xuất phát.”
Bách Tây cũng đứng lên, vội vàng nói: “Vâng.”
Cậu cũng không có gì cần lấy, hành lý thì đã có nhân viên khách sạn cầm đi trước rồi, ngoại trừ điện thoại thì hai tay đều trống trơn.
Thích Tầm vì lễ phép, cuối cùng nói một câu với Triệu Thanh Đồng: “Chúng tôi đi trước, cậu ở lại chơi vui vẻ.”
Sau đó, hắn liền nắm tay Bách Tây đi ra ngoài.
Triệu Thanh Đồng cũng không muốn nói thêm cái gì.
Chỉ là, lúc Bách Tây và Thích Tầm ra bước ra cửa khách sạn, quay đầu lại, cậu nhìn thấy Triệu Thanh Đồng ngồi ở trên sô pha, vẫn còn nhìn theo bọn họ.
Bách Tây không biết tại sao, rõ ràng Thích Tầm cũng không đáp lại lời nào đặc biệt với Triệu Thanh Đồng, nhưng tâm tình tốt đẹp sau hai ngày ở hải đảo vẫn trở thành hư không.
**********
Qua hôm sau, bọn họ trước tiên đi lặn, sau đó lại dọc theo bờ cát gia nhập với mấy du khách khác chơi bóng chuyền trên bãi biển trong chốc lát, sau đó hai người lại nắm tay đi ăn trưa.
Ăn xong cơm trưa, bọn họ lại đi tham quan mấy toà kiến trúc cổ trên đảo nhỏ, là mấy căn nhà Tây có hoa viên được lưu lại từ trăm năm trước, xây dựa sát vào nhau, hiện tại đã được đổi thành viện bảo tàng, dùng để triển lãm lịch sử của hòn đảo, cùng với những cổ vật trân quý.
Bách Tây từ trước đến giờ đều thích ngắm những kiến trúc cũ thế này.
Giờ đã sang xuân, trong hoa viên đã rất rực rỡ, cây xanh bóng mát, hoa đoàn cẩm thốc, cậu mặc áo khoác trắng và quần jean, ngửa đầu chụp ảnh kiến trúc, xen lẫn trong nhóm sinh viên cũng không thấy khác biệt.
Cậu nói với Thích Tầm: “Ban tạp chí của tụi em sau này cũng có thể làm một kỳ giới thiệu những toà nhà Tây cổ này, tới chỗ này lấy cảnh cũng khá xinh đẹp.”
Thích Tầm gật gật đầu, cầm ly cà phê đá mới mua đưa cho cậu.
Tham quan viện bảo tàng xong, bọn họ liền ngồi trên ghế đá dưới bóng cây để nghỉ ngơi, Bách Tây cúi đầu kiểm tra ảnh chụp trong camera.
Hai ngày này, cậu chụp đa số đều là ảnh phong cảnh, dư lại đều là Thích Tầm chụp hình cậu, chỉ có vài tấm là ảnh chụp chung của hai người họ.
Bởi vì, bản thân Thích Tầm cũng không thích chụp ảnh.
Bách Tây đang lướt ảnh, bỗng cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn Thích Tầm.
Thích Tầm hỏi cậu: “Sao thế?”
Bách Tây lại không nói, cậu cười tủm tỉm đáp: “Không nói cho anh.”
Cậu chỉ là nhớ lại, hồi mới vào đại học, lúc đi xem Thích Tầm chơi bóng, cậu thật ra cũng chụp lén rất nhiều ảnh của Thích Tầm, dù sao khắp khán đài toàn là nữ sinh giơ cao điện thoại, cậu xen lẫn trong trong đám người cũng không quá bắt mắt.
Sau đó, cậu còn lấy một tấm trong đó làm hình nền di động, nhưng chỉ để nửa ngày, sợ bị người ta phát hiện, nên phải đổi đi.
Nhưng cậu có dùng ảnh của Thích Tầm làm thành một album, những chiều giữa hè, một mình cậu ở trong thư phòng chậm rãi lật xem, luôn là không cầm lòng được mà bật cười.
Niềm vui thời niên thiếu, thường thường dễ dàng thỏa mãn như vậy đó.
Chờ Bách Tây và Thích Tầm từ khu nhà Tây cổ rời đi, sắc trời cũng đã trở tối, hai người họ ở bên ngoài ăn xong bữa tối mới quay lại khu nghỉ dưỡng.
Bách Tây nhấm nháp một loại điểm tâm đặc sắc trên đảo, nó được làm từ một loại quả màu xanh, lúc ăn vào hơi mang vị đắng.
Thích Tầm đối với hương vị này còn có thể tiếp thu, nhưng Bách Tây chỉ ăn được nửa cái liền kiên quyết từ chối: “Không được, em thích ăn ngọt hơn.”
Thích Tầm đã sớm đoán được, hắn cũng không chê, cầm lấy phần điểm tâm mà Bách Tây đã cắn được nửa, ăn luôn.
Ăn xong bữa tối không bao lâu, bọn họ liền chuẩn bị rời đảo.
Bọn họ là buổi tối lên đảo, bây giờ cũng là chọn đêm tối rời đi.
Bách Tây ngồi trong đại sảnh uống soda quả mơ, chờ Thích Tầm quay lại, Thích Tầm đi lấy một vật kỷ niệm đã đặt trước để mang về cho bố mẹ hắn.
Cậu chờ có chút nhàm chán, lại không muốn xem điện thoại, liền cầm ấn phẩm tuyên truyền nhìn xem, đa số đều là những nơi bọn họ đã đi qua. Ở trên hải đảo hai ngày, cậu cảm thấy rất thư thái, Bách Tây vừa xem, vừa suy nghĩ có nên viết một hồi du ký hay không.
Đang nghĩ ngợi, cậu đột nhiên cảm giác được bên cạnh có ai đó ngồi xuống.
Cậu cũng không ngẩng đầu lên, hơi ngồi dịch sang bên cạnh, giữ ra chút khoảng cách.
Nhưng sau đó, cậu lại nghe thấy một giọng nói có vẻ chần chờ.
“Bách Tây?”
Bách Tây không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được người quen, giống như bị điểm danh mà phản xạ có điều kiện ngẩng đầu: “A?”
Nhưng chờ cậu nhìn thấy người ngồi bên cạnh là ai, vẻ mặt cậu lập tức đờ đẫn.
Bởi vì ngồi bên cạnh cậu, là Triệu Thanh Đồng.
Người mà hẳn phải đang ở nước ngoài, Triệu Thanh Đồng, lúc này mặc trang phục thường nhật, bên cạnh là một chiếc vali, hình như cũng là tới chỗ này du lịch, hiện tại đang dùng một loại ánh mắt không thể nói là vui vẻ, ngược lại có vẻ kỳ quái mà nhìn cậu.
Chính xác thì, giống như là đang nhìn nhẫn đính hôn trên tay cậu.
Bách Tây không tự chủ mà hơi cong ngón tay lại.
Cậu cũng không biết tại sao, theo lý mà nói thì, Triệu Thanh Đồng mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài, hẳn là không biết quan hệ giữa cậu và Thích Tầm, lúc trước khi chia tay cũng là Triệu Thanh Đồng mở lời, hẳn là không có quyến luyến gì với Thích Tầm mới đúng.
Nhưng cậu lại theo bản năng mà cảm giác được Triệu Thanh Đồng không mấy thân thiện với cậu.
Bách Tây cũng thầm thấy buồn bực.
Thế giới lớn như vậy, khu du lịch trong nước cũng nhiều như vậy, sao cậu có thể ở cùng một hải đảo, cùng một đại sảnh khách sạn, gặp trúng Triệu Thanh Đồng chứ, này rốt cuộc là kiểu duyên phận dây dưa không rõ gì vậy.
Cậu chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh, nhìn Triệu Thanh Đồng gật đầu, đáp: “Đã lâu không gặp.”
Triệu Thanh Đồng giương môi, như muốn cười, rồi lại có chút lãnh đạm: “Đúng là đã lâu không gặp, lần gặp mặt cuối cùng, hình như là trước lúc tôi tốt nghiệp.”
Bách Tây gật gật đầu, lại không biết nên nói tiếp cái gì.
Cậu và Triệu Thanh Đồng thật ra cũng không có gì để nói.
Lúc trước còn ở trong trường, cậu bởi vì yêu thầm Thích Tầm, mà cố tình Thích Tầm đã có bạn trai là Triệu Thanh Đồng, cho nên cậu rất tự giác mà bảo trì khoảng cách với Thích Tầm, chỉ khi nào xã đoàn có tụ hội, hoặc là có hoạt động của trường, mới có thể cùng Thích Tầm tiếp xúc.
Mà cậu và Triệu Thanh Đồng miễn cưỡng chỉ xem như người quen, bởi vì Thích Tầm ngẫu nhiên cũng sẽ dẫn hắn theo để tham gia tụ hội.
Nhưng nhiều hơn thì lại không có.
Hiện giờ, bọn họ, một người là đương nhiệm của Thích Tầm, một người là tiền nhiệm của Thích Tầm, ngồi ở trên sô pha hai mặt nhìn nhau, trong đầu Bách Tây chỉ có thể hiện lên ba cái chữ to —— Tu La tràng.
Nhưng đối với Triệu Thanh Đồng, ngoại trừ từng cảm thấy một chút ghen tị ra thì cậu thật sự không có ác cảm gì, cho nên cậu vẫn là cố gắng tìm đề tài: “Anh là vừa từ nước ngoài trở về à, cũng tới nơi này nghỉ phép?”
Triệu Thanh Đồng “ừ” một tiếng: “Tôi được điều động công tác, ở lại trong nước mấy tháng, thừa dịp được nghỉ, ra đây thư giãn hai ngày. Không nghĩ tới lại ngẫu nhiên gặp được cậu.”
Triệu Thanh Đồng hơi ngừng lại, đột nhiên cười hỏi Bách Tây: “Cậu đến đây với ai vậy?”
Bách Tây: “……”
Cũng không biết tại sao, cậu lại cảm thấy trên mặt Triệu Thanh Đồng đang hiện lên năm chữ, mặt cười lòngkhông cười.
Có điều, cậu cũng không chuẩn bị giấu giếm.
Triệu Thanh Đồng đã chia tay Thích Tầm được bốn năm, tuy nói người mới người cũ gặp nhau nhiều ít cũng hơi xấu hổ, nhưng cậu cũng không có gì cần phải giấu giếm cả.
Cậu vừa định mở miệng: “Tôi là cùng Thích……”
Nhưng cậu mới nói được một nửa, bên cạnh đã chen vào một câu.
“Đến với tôi.”
Bách Tây quay đầu, phát hiện Thích Tầm không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh cậu.
Thích Tầm đầu tiên là nhìn cậu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Triệu Thanh Đồng, trên mặt không có cảm xúc gì khác, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Nhưng gần như là theo bản năng, Bách Tây lại nhìn thoáng qua Triệu Thanh Đồng.
Chỉ thấy Triệu Thanh Đồng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thích Tầm, biểu tình trên gương mặt liền trở nên sinh động, cũng không biết nên hình dung thế nào, trông cũng còn bình tĩnh, nhưng lại giống như đang dằn nén điều gì, đôi mắt chăm chú nhìn Thích Tầm, không chớp mắt.
Bách Tây lòng thầm giật mình.
Cậu đã quá quen thuộc với biểu tình này, bởi vì trong những năm cậu yêu thầm Thích Tầm, mỗi lần nhìn thấy Thích Tầm, cậu đều mang theo vẻ mặt này.
Trong nháy mắt đó, cậu cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhưng cậu còn chưa kịp căng thẳng xong, đã nghe thấy Triệu Thanh Đồng dùng thanh âm ôn hòa hơnlúc nói chuyện với cậu gấp trăm lần, nói với Thích Tầm: “Đã lâu không gặp, Thích Tầm. Em mới từ nước ngoài trở về không lâu, vẫn chưa có thời gian gặp mặt với nhóm bạn học cũ để tụ họp một lần.”
Bách Tây một hơi nghẹn ở ngực, càng thấy sốt ruột.
Bạn học cũ là có thể tụ hội, tiền nhiệm tụ cái gì mà tụ!
Cái này gọi là gì đây, cái này chính là dụ dỗ vị hôn phu của cậu ngay trước mặt cậu!
Cậu lập tức quay đầu nhìn Thích Tầm, giống con cá nóc nhỏ đang tức giận, rất có tư thế kiểu nếu Thích Tầm dám nói tìm cơ hội họp mặt, cậu liền quậy lên cho xem.
Thích Tầm chú ý tới, thấy hơi buồn cười, sờ sờ đầu Bách Tây.
Sau đó hắn ngẩng đầu, sắc mặt bình đạm nhìn Triệu Thanh Đồng: “Là đã lâu không gặp, nhưng họp mặt thì không cần, tôi không có thói quen gặp mặt với người cũ. Có lẽ cậu vẫn chưa biết, tôi và Tây Tây đã đính hôn rồi, lần này tới đây để chúc mừng.”
Gương mặt Triệu Thanh Đồng hiện lên vẻ lúng túng.
Tầm mắt hắn lướt tới bàn tay của Bách Tây và Thích Tầm, thấy một cặp nhẫn đính hôn.
Hắn mím môi, rồi lại mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Vậy sao, vậy chúc mừng hai người, em vẫn chưa biết anh và Bách Tây đã ở bên nhau rồi.”
Hắn lớn lên cũng rất đẹp, là hình tượng hoàn toàn khác với Bách Tây, mảnh khảnh trắng nõn, môi mỏng, mắt phượng vũ mị, trông như thanh lãnh, lúc cười rộ lên lại có sự hấp dẫn khác.
Nhưng Thích Tầm cũng không nhìn về hắn.
Hắn cũng không phải cố ý làm vậy cho Bách Tây xem, mà là hắn và Triệu Thanh Đồng đã chia tay lâu rồi, đã sớm không còn gì để nói, ngẫu nhiên gặp mặt cũng chỉ là ngoài ý muốn, không cần để ở trong lòng.
Hắn cúi đầu hỏi Bách Tây: “Có thể đi chứ, xe đã chờ ngoài cửa, một lát nữa thuyền rời đảo sẽ xuất phát.”
Bách Tây cũng đứng lên, vội vàng nói: “Vâng.”
Cậu cũng không có gì cần lấy, hành lý thì đã có nhân viên khách sạn cầm đi trước rồi, ngoại trừ điện thoại thì hai tay đều trống trơn.
Thích Tầm vì lễ phép, cuối cùng nói một câu với Triệu Thanh Đồng: “Chúng tôi đi trước, cậu ở lại chơi vui vẻ.”
Sau đó, hắn liền nắm tay Bách Tây đi ra ngoài.
Triệu Thanh Đồng cũng không muốn nói thêm cái gì.
Chỉ là, lúc Bách Tây và Thích Tầm ra bước ra cửa khách sạn, quay đầu lại, cậu nhìn thấy Triệu Thanh Đồng ngồi ở trên sô pha, vẫn còn nhìn theo bọn họ.
Bách Tây không biết tại sao, rõ ràng Thích Tầm cũng không đáp lại lời nào đặc biệt với Triệu Thanh Đồng, nhưng tâm tình tốt đẹp sau hai ngày ở hải đảo vẫn trở thành hư không.
**********
Tác giả :
Tùng Tử Trà