Sau Khi Xuyên Tới Chương Trình Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam, Tôi Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 5
Editor: Anne
Thức ăn cho nhóm thực tập sinh tham gia chương trình được phân phát dưới dạng cơm hộp, một nhóm thiếu niên chiều cao không đồng đều đang xếp hàng rất ngay ngắn.
Lục Chước và Ôn Trì đang đứng giữa hàng, mọi người đứng cách ra một khoảng, không ít người còn bàn tán về hai người.
Suy cho cùng, lòng dạ đàm tiếu của con người là vô hạn.
Hai người làm mưa làm gió đang đứng cùng một chỗ luôn thú vị, còn có thể buôn dưa lê sau khi ăn bữa tối, cớ sao mà không nói.
Ở hiện thực lúc Ôn Trì còn làm việc ở quán bar, cậu cùng nhận được rất nhiều ánh mắt dè bỉu và những lời đồn ác ý vì ngoại hình nổi bật của mình.
Điều này đã thành thói quen rồi, Ôn Trì nghĩ thầm.
Lục Chước quay lại nhìn cậu, thiếu niên đang cúi đầu, nếu trên đầu cậu đang có đôi tai mèo trắng có lẽ nó đã cụp xuống một cách ỉu xù rồi.
Tâm trạng của Lục Chước hơi dao động, anh xoay người che đi đôi tai xinh đẹp của thiếu niên rồi ngẩng đầu nhìn quét qua đám người trong phòng ăn.
Mọi người chỉ cảm thấy trong nháy mắt đột nhiên bị dã thú nhìn chằm chằm, rùng mình một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại giả vờ tập trung ăn cơm.
Lục Chước hơi cúi nhìn thiếu niên trước mắt, mơ hồ cảm nhận được hơi thở thơm ngọt của cậu phả vào mặt mình.
Sau đó nói gì đó.
Lục Chước thấy thiêu niên trước mặt ngơ ngác chớp mắt, trông có vẻ rất vô tội, quay qua chỗ khác cười thầm.
Ở một nơi Lục Chước không nhìn thấy, vành tai thiếu niên lặng lẽ đỏ như nhỏ máu.
Cậu nghe được.
Lời Lục Chước là.
Cậu cực kì tốt, tôi rất thích cậu.
Khóe môi không kìm được mà cong lên, lòng cậu ngọt ngào như đang ngâm trong hũ mật.
—-
Lần công diễn này của Ôn Trì không chỉ là vũ đạo mà là cả vũ đạo và thanh nhạc.
Ca khúc lần này của nhóm là < Storm >, giai đoạn chuẩn bị ban đầu vì Lục Chước đề nghị tập trung vào vũ đạo trước nên giờ chỉ cần phân chia lời hát.
Mọi người lại ngồi nhìn nhau như lần gặp mặt đầu tiên nhưng bầu không khí không còn căng thẳng như trước nữa.
Mọi người trò chuyện và cười đùa, bầu không khí vui vẻ dần lan ra.
“Cậu có muốn lấy đoạn rap này không, Tạ Vũ?” Trần Hữu cầm tờ giấy in lời, nghiêng đầu hỏi Tạ Vũ.
“Cũng được.” Tạ Vũ nhìn Trần Hữu ròi gật đầu.
Lục Chước đánh dấu lên tờ giấy bằng bút đen rồi ngẩng đầu: “Đoạn này hơi cao.”
Anh ngừng chút mới nói tiếp: “Ôn Trì, Trần Hữu, hai cậu hát thử xem, thử xong mới quyết định người cho phần này.”
“Thế thì để tôi trước đi.” Trần Hữu nói xong thì bắt đầu hát.
Lục Chước hơi nhíu mày, đoạn điệp khúc này cần có lực bùng nổ nhất định nhưng giọng của Trần Hữu hơi mỏng, nghe không đủ lực.
Thấy Lục Chước không hài lòng lắm vì màn trình diễn của Trần Hữu, Ôn Trì hơi hồi hộp: “Đến lượt tôi.”
Một giọng ca khàn khàn không phù hợp với ngoại hình của thiếu niên vang lên, âm thanh như một hồi trống ra trận, như biểu thị một cuộc chiến sắp tới gần, một cuộc chiến thuộc về tuổi trẻ.
Âm thanh càng ngày càng cao, hơi thở của Ôn Trì không hề run rẩy, âm cuối cao vút khiến cho người nghe hăng hái thể ngồi yên.
Đến lúc kết thúc, âm thanh của thiếu niên dần hạ xuống, giọng chuyển từ trầm thấp sang trong trẻo mang đậm hương vị thiếu niên.
Bài hát kết thúc nhưng dư âm vẫn còn vang vọng. Tất cả mọi người có mặt vẫn đang đắm chìm vào đoạn biểu diễn vừa rồi chưa kịp tỉnh lại, ngay cả Ôn Trì cũng đang thở hổn hển.
Lục Chước đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, cảm giác tinh tế từ đầu ngón tay khiến trái tim anh nảy lên.
Anh nhặt được một báu vật gì thế này.
Thật sự quá quý hiếm.
“Giao phần này cho Ôn Trì được không? Còn có ai…” Chưa kịp nói xong thì cửa phòng huấn luyện tự dưng mở ra, một khuôn mặt thanh tú thăm dò đi vào: “Xin hỏi đây có phải phòng huấn luyện của không?”
Nhân viên công tác đã nhận được thông báo có người mới đến từ bên cạnh đi ra: “Đúng là nơi này, Lâm An.”
Ôn Trì đang chăm chú nhìn lời bài hát nghe được tên này bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng tử co rút.
Nhẩm tính cẩn thận, Lâm An đúng là tham gia chương trình vào khoảng thời gian này.
Vốn dĩ khán giả không hài lòng vì tuyển thủ nửa đường lên sân khấu thế này nhưng sau đó những biểu hiện có chủ ý của Lâm An với nguyên chủ khiến cho Lâm An giành được sự ưu ái của đa số khán giả.
Ôn Trì nhìn cậu trai trước mắt, khuôn mặt baby thanh tú cùng mái tóc nâu nhạt hơn xoăn như một hoàng tử bé bước ra từ truyện cổ tích.
Nhưng chính bộ mặt vô cùng dối trá đó đã từng bước đẩy nguyên chủ xuống vực thẳm chết chóc.
Cả người Ôn Trì đều cảm thấy khó chịu, cũng may nguyên chủ không phải người nói nhiều, vì thế bây giờ không chào hỏi đối phương cũng không bất ngờ.
Khóe mắt Lục Chước liếc thấy được thân thể cứng ngắc của Ôn Trì, ngón tay cậu hơi cong, cúi đầu không nói gì cả, thậm chí còn vô thức nghiêng về phía anh.
Giống như một thú non gặp được nguy hiểm, theo bản năng tiếp cận người mình tin cậy nhất.
Lục Chước không tự chủ được cong khóe miệng, chỉ đành giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nắm tay an ủi cậu.
Trong lòng vẫn nghĩ ngợi: Sau mà lại gầy thế này nhỉ, sau này phải để cậu ấy ăn nhiều hơn.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm An vừa đi vào, cho dù Lâm An chưa làm gì lạ nhưng độ thiện cảm của Lục Chước dành cho cậu ta lại giảm xuống.
“Vào đi.” Trần Hữu vẫy Lâm An.
Sau khi Lâm An đi vào, bầu không khí hơi ngột ngạt. Bất thình lình bổ sung thành viên chưa học qua vũ đạo của nhóm, làm nhóm vừa phải xem xét thực lực thành viên mới lại vừa xếp lại vị trí.
Lâm An dường như không cảm nhận được bầu không khí không ổn: “Mọi người đang chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Vũ đạo đã sắp xếp xong hết rồi, giờ đang chia lời bài hát.”
“Vậy thì tiếp tục đi.” Lục Chước dùng bút đen gõ lên lời bài hát trên giấy: “Tôi vừa nói rồi, phần hát này là của Ôn Trì, ai có ý kiến gì không?”
“Tôi cũng muốn phần này.” Lâm An đột nhiên nói, chắp hai tay trước ngực: “Các cậu cũng biết tôi mới đến đây và không nổi tiếng lắm, tôi cần một đoạn nào nổi bật hơn, đoạn này có thể nhường cho tôi được không, Ôn Trì?”
Ôn Trì nghĩ thầm, dựa theo quỹ đạo ban đầu, Lục Chước giao phần này cho Lâm An vì Lâm An hát hay hơn, nguyên chủ cũng không có ý kiến gì.
Ôn Trì nghĩ chút, chỉ cần ra mắt là có thể thay đổi kết quả cái chết thê thảm của nguyên chủ rồi.
Cậu không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này và làm lãng phí tài năng của nguyên chủ.
Cậu càng không muốn nhường cơ hội cho người đẩy nguyên chủ vào một cuộc đời u tối.
Ôn Trì lấy hết can đảm nói: “Tôi muốn thử phần này.”
“Nếu cậu cũng muốn phần này thì chúng ta hát thử lần nữa rồi quyết định.”
Từ góc độ của Lục Chước, anh thấy thiếu niên như một bé mèo con đang nhe răng múa vuốt nghĩ mình rất hung dữ nhưng thực tế người ngoài nhìn vào cứ như chỉ cần chọc một phát cậu sẽ bẹp dí.
Chết tiệt.
Càng nhìn càng muốn bắt nạt.
Thức ăn cho nhóm thực tập sinh tham gia chương trình được phân phát dưới dạng cơm hộp, một nhóm thiếu niên chiều cao không đồng đều đang xếp hàng rất ngay ngắn.
Lục Chước và Ôn Trì đang đứng giữa hàng, mọi người đứng cách ra một khoảng, không ít người còn bàn tán về hai người.
Suy cho cùng, lòng dạ đàm tiếu của con người là vô hạn.
Hai người làm mưa làm gió đang đứng cùng một chỗ luôn thú vị, còn có thể buôn dưa lê sau khi ăn bữa tối, cớ sao mà không nói.
Ở hiện thực lúc Ôn Trì còn làm việc ở quán bar, cậu cùng nhận được rất nhiều ánh mắt dè bỉu và những lời đồn ác ý vì ngoại hình nổi bật của mình.
Điều này đã thành thói quen rồi, Ôn Trì nghĩ thầm.
Lục Chước quay lại nhìn cậu, thiếu niên đang cúi đầu, nếu trên đầu cậu đang có đôi tai mèo trắng có lẽ nó đã cụp xuống một cách ỉu xù rồi.
Tâm trạng của Lục Chước hơi dao động, anh xoay người che đi đôi tai xinh đẹp của thiếu niên rồi ngẩng đầu nhìn quét qua đám người trong phòng ăn.
Mọi người chỉ cảm thấy trong nháy mắt đột nhiên bị dã thú nhìn chằm chằm, rùng mình một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại giả vờ tập trung ăn cơm.
Lục Chước hơi cúi nhìn thiếu niên trước mắt, mơ hồ cảm nhận được hơi thở thơm ngọt của cậu phả vào mặt mình.
Sau đó nói gì đó.
Lục Chước thấy thiêu niên trước mặt ngơ ngác chớp mắt, trông có vẻ rất vô tội, quay qua chỗ khác cười thầm.
Ở một nơi Lục Chước không nhìn thấy, vành tai thiếu niên lặng lẽ đỏ như nhỏ máu.
Cậu nghe được.
Lời Lục Chước là.
Cậu cực kì tốt, tôi rất thích cậu.
Khóe môi không kìm được mà cong lên, lòng cậu ngọt ngào như đang ngâm trong hũ mật.
—-
Lần công diễn này của Ôn Trì không chỉ là vũ đạo mà là cả vũ đạo và thanh nhạc.
Ca khúc lần này của nhóm là < Storm >, giai đoạn chuẩn bị ban đầu vì Lục Chước đề nghị tập trung vào vũ đạo trước nên giờ chỉ cần phân chia lời hát.
Mọi người lại ngồi nhìn nhau như lần gặp mặt đầu tiên nhưng bầu không khí không còn căng thẳng như trước nữa.
Mọi người trò chuyện và cười đùa, bầu không khí vui vẻ dần lan ra.
“Cậu có muốn lấy đoạn rap này không, Tạ Vũ?” Trần Hữu cầm tờ giấy in lời, nghiêng đầu hỏi Tạ Vũ.
“Cũng được.” Tạ Vũ nhìn Trần Hữu ròi gật đầu.
Lục Chước đánh dấu lên tờ giấy bằng bút đen rồi ngẩng đầu: “Đoạn này hơi cao.”
Anh ngừng chút mới nói tiếp: “Ôn Trì, Trần Hữu, hai cậu hát thử xem, thử xong mới quyết định người cho phần này.”
“Thế thì để tôi trước đi.” Trần Hữu nói xong thì bắt đầu hát.
Lục Chước hơi nhíu mày, đoạn điệp khúc này cần có lực bùng nổ nhất định nhưng giọng của Trần Hữu hơi mỏng, nghe không đủ lực.
Thấy Lục Chước không hài lòng lắm vì màn trình diễn của Trần Hữu, Ôn Trì hơi hồi hộp: “Đến lượt tôi.”
Một giọng ca khàn khàn không phù hợp với ngoại hình của thiếu niên vang lên, âm thanh như một hồi trống ra trận, như biểu thị một cuộc chiến sắp tới gần, một cuộc chiến thuộc về tuổi trẻ.
Âm thanh càng ngày càng cao, hơi thở của Ôn Trì không hề run rẩy, âm cuối cao vút khiến cho người nghe hăng hái thể ngồi yên.
Đến lúc kết thúc, âm thanh của thiếu niên dần hạ xuống, giọng chuyển từ trầm thấp sang trong trẻo mang đậm hương vị thiếu niên.
Bài hát kết thúc nhưng dư âm vẫn còn vang vọng. Tất cả mọi người có mặt vẫn đang đắm chìm vào đoạn biểu diễn vừa rồi chưa kịp tỉnh lại, ngay cả Ôn Trì cũng đang thở hổn hển.
Lục Chước đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, cảm giác tinh tế từ đầu ngón tay khiến trái tim anh nảy lên.
Anh nhặt được một báu vật gì thế này.
Thật sự quá quý hiếm.
“Giao phần này cho Ôn Trì được không? Còn có ai…” Chưa kịp nói xong thì cửa phòng huấn luyện tự dưng mở ra, một khuôn mặt thanh tú thăm dò đi vào: “Xin hỏi đây có phải phòng huấn luyện của không?”
Nhân viên công tác đã nhận được thông báo có người mới đến từ bên cạnh đi ra: “Đúng là nơi này, Lâm An.”
Ôn Trì đang chăm chú nhìn lời bài hát nghe được tên này bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng tử co rút.
Nhẩm tính cẩn thận, Lâm An đúng là tham gia chương trình vào khoảng thời gian này.
Vốn dĩ khán giả không hài lòng vì tuyển thủ nửa đường lên sân khấu thế này nhưng sau đó những biểu hiện có chủ ý của Lâm An với nguyên chủ khiến cho Lâm An giành được sự ưu ái của đa số khán giả.
Ôn Trì nhìn cậu trai trước mắt, khuôn mặt baby thanh tú cùng mái tóc nâu nhạt hơn xoăn như một hoàng tử bé bước ra từ truyện cổ tích.
Nhưng chính bộ mặt vô cùng dối trá đó đã từng bước đẩy nguyên chủ xuống vực thẳm chết chóc.
Cả người Ôn Trì đều cảm thấy khó chịu, cũng may nguyên chủ không phải người nói nhiều, vì thế bây giờ không chào hỏi đối phương cũng không bất ngờ.
Khóe mắt Lục Chước liếc thấy được thân thể cứng ngắc của Ôn Trì, ngón tay cậu hơi cong, cúi đầu không nói gì cả, thậm chí còn vô thức nghiêng về phía anh.
Giống như một thú non gặp được nguy hiểm, theo bản năng tiếp cận người mình tin cậy nhất.
Lục Chước không tự chủ được cong khóe miệng, chỉ đành giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nắm tay an ủi cậu.
Trong lòng vẫn nghĩ ngợi: Sau mà lại gầy thế này nhỉ, sau này phải để cậu ấy ăn nhiều hơn.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm An vừa đi vào, cho dù Lâm An chưa làm gì lạ nhưng độ thiện cảm của Lục Chước dành cho cậu ta lại giảm xuống.
“Vào đi.” Trần Hữu vẫy Lâm An.
Sau khi Lâm An đi vào, bầu không khí hơi ngột ngạt. Bất thình lình bổ sung thành viên chưa học qua vũ đạo của nhóm, làm nhóm vừa phải xem xét thực lực thành viên mới lại vừa xếp lại vị trí.
Lâm An dường như không cảm nhận được bầu không khí không ổn: “Mọi người đang chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Vũ đạo đã sắp xếp xong hết rồi, giờ đang chia lời bài hát.”
“Vậy thì tiếp tục đi.” Lục Chước dùng bút đen gõ lên lời bài hát trên giấy: “Tôi vừa nói rồi, phần hát này là của Ôn Trì, ai có ý kiến gì không?”
“Tôi cũng muốn phần này.” Lâm An đột nhiên nói, chắp hai tay trước ngực: “Các cậu cũng biết tôi mới đến đây và không nổi tiếng lắm, tôi cần một đoạn nào nổi bật hơn, đoạn này có thể nhường cho tôi được không, Ôn Trì?”
Ôn Trì nghĩ thầm, dựa theo quỹ đạo ban đầu, Lục Chước giao phần này cho Lâm An vì Lâm An hát hay hơn, nguyên chủ cũng không có ý kiến gì.
Ôn Trì nghĩ chút, chỉ cần ra mắt là có thể thay đổi kết quả cái chết thê thảm của nguyên chủ rồi.
Cậu không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này và làm lãng phí tài năng của nguyên chủ.
Cậu càng không muốn nhường cơ hội cho người đẩy nguyên chủ vào một cuộc đời u tối.
Ôn Trì lấy hết can đảm nói: “Tôi muốn thử phần này.”
“Nếu cậu cũng muốn phần này thì chúng ta hát thử lần nữa rồi quyết định.”
Từ góc độ của Lục Chước, anh thấy thiếu niên như một bé mèo con đang nhe răng múa vuốt nghĩ mình rất hung dữ nhưng thực tế người ngoài nhìn vào cứ như chỉ cần chọc một phát cậu sẽ bẹp dí.
Chết tiệt.
Càng nhìn càng muốn bắt nạt.
Tác giả :
Ôn Nhu Đích Ngư