Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu
Chương 28: Ngươi đau lòng ư?
Edit: Sẻ
Beta: Dii
———————————————————-
Mặt Trường Viên ngơ ngác, đang định xuống giường thì bị Diệp Thư kéo lại: “Ngươi muốn chạy đi đâu, không muốn sống nữa à?”
“Nhưng…”
Diệp Thư ném chăn lên người Trường Viên, dứt khoát: “Ngươi trốn ở trong đi, đừng nhúc nhích.”
Y nhanh chân xuống giường, khép màn lại, đúng lúc Tấn Vọng đẩy cửa đi vào.
“… Bệ hạ.” Diệp Thư tiến lên đón, cố gắng tỏ ra tự nhiên, “Sao ngài lại đến đây?”
Có nội thị theo Tấn Vọng vào, châm đèn trong phòng lên.
Tấn Vọng lia mắt nhìn bốn phía, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta… Ta vẫn bình thường mà.” Diệp Thư vờ như buồn ngủ, dụi dụi mắt, “Ta mới tỉnh, bên ngoài ồn ào quá…”
“Trẫm được báo có thích khách chạy tới đây.” Tấn Vọng bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi, “Có thật là ngươi không thấy bất kì kẻ nào không?”
Hiếm khi Tấn Vọng xử lí chính vụ xong sớm, muốn mau về Dưỡng Tâm Điện để bầu bạn với hoàng phi nhỏ, nào ngờ khi về tới Dưỡng Tâm Điện lại không thấy người đâu, vừa nãy hỏi mới biết là người này đến nơi đây.
Hắn đang trên đường đến Thừa Càn Cung, mới đi được nửa đường đã nghe báo có phạm nhân chạy trốn.
Tấn Vọng không định vạch chuyện Diệp Thư từng âm thầm bỏ trốn, cho nên vẫn chưa hạ ngục Trường Viên, mà chỉ giam ở một xó trong cung. Nào ngờ hôm nay, kẻ kia nhân lúc thủ vệ thay phiên mà trốn mất.
May thay, ảnh vệ Thừa Càn Cung phát hiện dấu vết của Trường Viên ở gần đó.
Chuyện này trùng hợp vậy sao?
Hay là…Người này lại bắt đầu không an phận rồi?
Con ngươi Tấn Vọng tối sầm lại.
Diệp Thư ngây thơ không biết rằng, mình chỉ vừa ngủ một giấc thôi đã bị đưa về phòng tối cạnh đó nữa rồi. Y giơ tay kéo ống tay áo của Tấn Vọng: “Bệ hạ, ta đói, chúng ta về Dưỡng Tâm Điện được không?”
Tấn Vọng nhìn y chăm chú một lát, khẽ cười: “Sao phải phiền phức thế, dùng bữa ở Thừa Càn Cung không được à?”
“Vậy…”
Tấn Vọng không chờ y nói xong mà sai luôn: “Người đâu, đi chuẩn bị cơm.”
Thừa Càn Cung chưa từng hầu hoàng đế dùng bữa nên các nội thị nơm nớp lo sợ mãi, bận qua rộn lại, chỉ lo có chỗ nào sai sót chọc giận long nhan.
Diệp Thư không tập trung ăn cơm*, mắt cứ nhìn vào trong.
(*Raw 这顿饭吃得食不知味: ăn không biết vị.)
Trường Viên bé nhỏ đáng thương, cứ tiếp tục như vậy chắc hắn chết nghẹn mất.
Đương nhiên là Tấn Vọng phát hiện y mất tập trung, nghiêng đầu hỏi: “Không ngon à?”
Diệp Thư đang muốn lắc đầu, bỗng nảy ra một ý, lại gật đầu: “Không có khẩu vị gì.”
Y ngừng, sau lại nói: “Muốn ăn cháo bệ hạ nấu.”
Các nội thị sợ hãi trong lòng.
Trước có nghe đồn mấy ngày này ở trong cung, bệ hạ thường xuyên đến Ngự Thiện Phòng đích thân làm cơm, trong đó có ba lần suýt nữa đốt trụi Ngự Thiện Phòng, còn làm hỏng vô số nồi bát.
Tất cả mọi người đều suy đoán, người ấy là vị hậu phi nào mà có thể được bệ hạ cưng chiều quá mức như vậy.
Bây giờ nhìn mới biết, hoá ra là An tần.
Tấn Vọng chỉ đặt đũa xuống bàn, rồi lạnh nhạt nói: “Nói dối.”
Nội thị hầu cơm vừa nghe giọng điệu này của bệ hạ đã sợ đến nhũn chân, suýt nữa ngã quỳ.
Diệp Thư lại cau mày: “Ta không nói dối.”
Tấn Vọng nói: “Ngày ấy ngươi không ăn hết cháo trẫm nấu.”
Diệp Thư bị người vô lý này dọa cho sững sờ: “Không phải ngươi không cho ta ăn sao?”
Tấn Vọng: “Ngươi cũng không thích mà.”
“…”
Rõ ràng là Tấn Vọng cố tình gây sự.
Nấu ra y ăn không được, từ chối cũng không xong, ăn rồi mà không tỏ vẻ rất thích cũng không ổn luôn.
Nhưng quan trọng là, dù tài nấu nướng có tinh tuý* cỡ nào đi nữa, thì cháo trắng cũng chỉ là cháo trắng thôi, ngon gì được nữa?
(*RAW 炉火纯青= Lô hỏa thuần thanh: rất thành thục, dày công tôi luyện.)
Tấn Vọng nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, ngày khác sẽ nấu cho ngươi.”
Diệp Thư hậm hực mà “Ồ” một tiếng, không nói gì nữa.
Trong lòng y còn băn khoăn Trường Viên đang trốn trong kia, thực sự không có khẩu vị gì, chỉ ăn vài miếng là hết muốn ăn.
Cũng may sau khi mang thai khẩu vị của y lúc tốt lúc kém, như vầy cũng không lạ lùng lắm.
Tấn Vọng không ép uổng thật, hai người nhanh chóng ăn cơm tối, nội thị nhanh chân thu dọn thức ăn.
Diệp Thư vẫn giục Tấn Vọng trở về tẩm cung.
“Gấp cái gì.” Tấn Vọng thưởng thức trà, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Tuyết dày thế kia, không sợ giờ đi ra sẽ gặp lạnh à?”
Diệp Thư quay sang nhìn cửa sổ: “…”
Sắc trời ngoài kia tối đen, hoa tuyết tung bay trong màn đêm, kèm theo cơn gió bắc lạnh lẽo, rất có xu hướng rơi dày và kéo dài cả đêm.
Đến thời tiết cũng muốn đối đầu với y!
Diệp Thư bình tĩnh, tiếp tục khuyên: “Ngồi kiệu về nhanh mà, sẽ không bị lạnh đâu.”
Tấn Vọng không trả lời.
Hắn vẫy tay gọi Diệp Thư, Diệp Thư đi đến, bị Tấn Vọng kéo vào lòng.
Tấn Vọng vuốt tóc của y, dịu dàng nói: “Cứ muốn về tẩm cung làm cái gì, mình trẫm và ngươi ở đây không tốt hơn ư?”
Diệp Thư sững sờ một lúc mới hiểu ý của Tấn Vọng.
Nếu về Dưỡng Tâm Điện sẽ có “Hoàng phi” và “An tần” cùng hầu hạ hoàng đế, mà ở lại đây thì sẽ chỉ một mình An tần nhận sủng ái.
Biểu cảm trên mặt Diệp Thư cứng lại.
Đúng là hôm nay y đến đây vì muốn cho An tần được sủng ái, nhưng tên hoàng đế chó chết này cũng không cần phối hợp với y tới vậy chứ?
Theo như ý hắn thì, chẳng lẽ là đêm nay định ngủ lại Thừa Càn Cung luôn?
Mắt Diệp Thư không tự chủ mà nhìn vào phía trong, y chỉ cảm thấy lạnh cả gáy.
Y không thể tưởng tượng được, cái cảnh hoàng đế bệ hạ âu yếm ôm hậu phi lên giường, lúc vén chăn lên lại thấy một nam nhân lạ nằm trong sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Có khi nào Tấn Vọng tức điên lên rồi kéo y và Trường Viên ra xẻo thịt luôn không?
Y cười gượng, cố rời khỏi cái ôm của Tấn Vọng: “Bệ hạ, chúng ta để Hoàng phi ở lại Dưỡng Tâm Điện một mình như vậy không hay cho lắm, nên là…”
Tấn Vọng dùng sức siết chặt lấy y, giọng điệu cưng chiều: “Không hay cái gì, chẳng phải do ngươi muốn thế ư?”
Giọng nói của Tấn Vọng trầm thấp lại từ tính, nói chuyện nhẹ nhàng như thế khiến người nghe muốn tê hết cả tai.
Đám nội thị của Thừa Càn Cung nào có nghe bệ hạ nói chuyện thì thầm dịu dàng như thế bao giờ, nên không khỏi ngại đỏ mặt cúi đầu, chẳng dám nhìn tới hai người kia.
Bàn tay Tấn Vọng chậm rãi vuốt ve eo của Diệp Thư, cảm giác được sự run rẩy khó nhận ra của người trong lòng, hắn khẽ cười một tiếng: “Sao căng thẳng thế, vì có người ngoài nhìn à?”
Lúc nói chuyện, hơi thở của Tấn Vọng cứ phả vào sau tai Diệp Thư, y cố nghiêng đầu: “Ngươi đừng…”
“Đừng lộn xộn.” Tấn Vọng không cho y trốn, thậm chí còn hôn nhẹ lên nơi nhạy cảm sau tai của Diệp Thư, “Yên tâm đi, bọn họ không dám nhìn đâu, nếu ai dám nhìn loạn, trẫm sẽ móc mắt kẻ đó ra.”
Đám nội thị vội vàng cúi thấp đầu hơn nữa.
Eo Diệp Thư mềm nhũn.
Tấn Vọng biết rất rõ điểm yếu của y.
Nói cách khác là, cái cơ thể này của y không chịu nổi trêu chọc của hắn.
Mấy ngày nay,Diệp Thư có lén tìm đọc vài thư tịch* liên quan đến càn quân và khôn quân, có nói sau khi khôn quân bị càn quân đánh dấu sẽ không kiềm được mà sản sinh cảm giác ỷ lại với càn quân.
(*Thư tịch: sách vở.)
——Giống y chang tình huống của Diệp Thư vậy.
Cái loại thiết lập sẵn này đúng là quá đáng thật mà.
Diệp Thư nằm nhũn người trong lòng Tấn Vọng, tức giận nghĩ.
Tấn Vọng cúi đầu định hôn y, Diệp Thư miễn cưỡng giữ vững tinh thần, hơi nghiêng đầu tránh đi: “Ngươi đừng như vậy…”
Bờ môi lành lạnh xẹt qua gò má Diệp Thư, Tấn Vọng cụp mắt nhìn người trong ngực rồi nói với đám nội thị ở bên cạnh: “Lui xuống hết đi.”
Đương nhiên là nội thị biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, nên không chờ nữa mà vội vã lui ra theo lệnh.
Cửa điện khép kín, Tấn Vọng không đùa Diệp Thư nữa, chỉ ôm người ta, chốc chốc lại nhẹ nhàng xoa lưng như vỗ về.
“Thả lỏng nào, hôm nay không bắt nạt ngươi đâu.”
Trong thời gian mang thai của khôn quân không thể đùa, đùa một cái là hứng lên ngay, mà cho dù có hứng thì cũng chả ăn được, cũng là một sự giày vò hắn.
Nhịp thở của Diệp Thư dần dần chậm lại: “Ngươi…”
Tấn Vọng nhìn y chăm chú, dịu dàng nói: “A Thư, hôm nay ngươi không có chuyện gì muốn nói trẫm nghe sao thật sao?”
Diệp Thư ngẩn ra, lắc đầu giả ngu: “Không… Không có…”
“Thôi được rồi…” Tấn Vọng thở dài một tiếng, đột ngột bế y lên.
“!” Diệp Thư hoảng sợ nói, “Ngươi làm gì đấy?!”
Tấn Vọng nói: “Sắc trời đã tối, đưa ngươi đi nghỉ ngơi.”
Nói đoạn, Tấn Vọng bước thẳng vào phòng.
Diệp Thư la thất thanh: “Đừng đừng đừng——!”
Tấn Vọng thả y xuống đất, hỏi: “Ngươi có lời muốn nói sao?”
Diệp Thư kiên trì: “Ta… Ta lạ giường, ngủ ở đây không ngon.”
“Không sao, trẫm ôm ngươi ngủ.” Tấn Vọng mỉm cười, “Mỗi lần ngủ trong lòng trẫm, ngươi ngủ rất ngon.”
Tấn Vọng vén màn lên.
Diệp Thư tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một ánh bạc chớp loé trước mắt.
Dường như Tấn Vọng đã có dự liệu trước, sắc mặt chẳng thay đổi, nghiêng người tránh một đòn của đối phương.
Trường Viên cầm chủy thủ* trong tay, ánh dao sắc lạnh rạch trời đánh xuống, lại đột ngột chuyển mục tiêu giữa không trung, rẽ về phía Diệp Thư đứng bên cạnh Tấn Vọng.
(*Chủy thủ hay dao găm, đoản kiếm.)
Biến cố xuất hiện quá nhanh, Diệp Thư không né kịp. Hiển nhiên là Tấn Vọng cũng không ngờ mục tiêu của đối phương không phải hắn, nghiêng mình qua theo phản xạ rồi tiến lên, ôm chầm lấy thiếu niên đang đứng bất động tại chỗ kia.
Một giây sau, cánh tay Tấn Vọng chợt mát lạnh, truyền đến cơn đau nhói.
Chút thương da thịt ấy chả nhằm nhò gì với người tập võ, Tấn Vọng trở tay cướp chủy thủ trong tay Trường Viên đi, ghì sát lưỡi dao sắc vào yết hầu đối phương.
“Bệ hạ, mới xảy ra chuyện gì ư?” Ảnh vệ ở ngoài nghe thấy tiếng động kì lạ, dò hỏi.
Ánh mắt Tấn Vọng tàn ác, hắn lạnh lùng nhìn người bên cạnh một hồi mới từ từ mở miệng: “Trẫm không có chuyện gì, không được phép vào.”
Người ngoài cửa đáp một tiếng “Vâng.”
Bầu không khí trong phòng nghiêm nghị đến nỗi khiến người ta gần như thở không nổi.
Diệp Thư cứng đờ cả người.
Tay bị thương của Tấn Vọng buông thõng bên người, máu tươi chảy dọc theo áo bào đen rồi nhỏ giọt lên nền đất.
Diệp Thư ngơ ngác nhìn vũng máu chói mắt kia, hoảng hốt đến mức xanh cả mặt.
Hắn bị thương.
Hắn… Vì cứu y mà bị thương.
Mặt Tấn Vọng lặng như nước, khẽ nói với Trường Viên: “Ngoài cửa đều là cấm vệ quân của trẫm, trẫm chỉ cần ra lệnh một tiếng là các ngươi sẽ phải chết, cho nên đừng làm chuyện dư thừa.”
Hắn vứt chủy thủ xuống đất, lạnh lùng nói: “Dọn sạch chỗ này đi, đừng để người khác nhìn ra.”
Tấn Vọng xé một góc vạt áo ra, buộc lên cánh tay để tạm cầm máu, sau đó đi tới bàn trang điểm cạnh cửa sổ tìm thuốc.
Diệp Thư vô thức đi theo.
Trong tẩm cung thường sẽ có đồ băng bó khẩn cấp, Tấn Vọng nhanh chóng tìm được vải băng và thuốc trị thương, vừa nâng mắt nhìn đã thấy Diệp Thư đứng ngơ ngác cạnh hắn.
Tấn Vọng cười khẽ: “Không phải ngươi sợ máu à, theo qua đây làm gì?”
Sau khi tỉnh táo lại, Tấn Vọng lập tức phát hiện ra rằng mình quá xúc động.
Trường Viên sẽ không làm Diệp Thư bị thương.
Hiện giờ Diệp Thư đang dịch dung, mục đích mà Trường Viên làm vậy là vì muốn phân rõ ranh giới với Diệp Thư, để Tấn Vọng cho là hắn không nhận ra Diệp Thư, bọn họ cũng không hợp mưu*.
(*Hợp tác, bày mưu với nhau.)
Nếu không phải vậy, thì dù cho có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa cho chuyện hắn xuất hiện ở tẩm cung của Diệp Thư.
Đây là mưu kế duy nhất mà thị vệ kia có thể nghĩ ra ngay lúc đó.
Vậy mà Tấn Vọng vẫn bị lừa*.
(*RAW là 上了套 = rơi vào bẫy.)
Bởi vì, dù cho chỉ có một phần vạn khả năng, hắn cũng không nguyện để người này rơi vào nguy hiểm.
Mặt Diệp Thư tái nhợt, viền mắt lại hơi hồng, y thấp giọng nói: “Ta… Ta giúp ngươi.”
Tấn Vọng ngồi trước gương trang điểm, im lặng nhìn y chăm chú một hồi mới đẩy thuốc trị thương về phía đối diện.
Diệp Thư quỳ ngồi trên đất, cẩn thận vén ống tay áo của hắn lên.
Vết thương không sâu lắm nhưng rất dài, nhìn đường máu uốn lượn trên cánh tay trắng trẻo thon dài mà giật cả mình.
Diệp Thư nhịn cảm giác choáng váng buồn nôn đang cuồn cuộn dâng lên, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng lau đi vệt máu chảy ra, sau đó rắc thuốc cầm máu và thuốc trị thương vào.
“Ây ——” Trán Tấn Vọng hơi nhăn lại, “Kỹ thuật kém thế, ngươi muốn trẫm chết vì đau à?”
Diệp Thư: “Ừm, xin lỗi, ta… Ta thổi cho ngươi.”
Động tác của y cẩn thận hơn, không làm Tấn Vọng đau nữa.
Tấn Vọng lấy cái tay không bị thương chống cằm, chờ Diệp Thư băng bó cho hắn xong mới nhàn nhã mở nụ cười mỉa mai: “Đúng là trẫm càng sống càng lùi.”
Diệp Thư cúi thấp đầu, chẳng trả lời.
Tấn Vọng chậm rãi nói: “Trước kia ngươi phái hơn mười tên sát thủ hàng đầu đến ám sát trẫm, trẫm vẫn có thể toàn thân trở ra mà không bị thương mảy may, hôm nay thì ngược lại, bởi vì ngươi ở cạnh mà ta chẳng né được nhát dao của một tên tiểu thị vệ.”
“… Xin lỗi.”
Tấn Vọng hỏi: “Vì sao xin lỗi?”
Diệp Thư không đáp.
Tấn Vọng thoáng cúi người, nâng cằm Diệp Thư lên: “Trẫm hỏi ngươi sao lại xin lỗi.”
Tấn Vọng nói: “Bây giờ nghĩ kĩ lại, trước nay Trường Viên vẫn luôn bị trẫm giam nhốt, bên người ngươi còn có ảnh vệ thiếp thân bảo vệ, các ngươi không có cơ hội mưu đồ bí mật. Nói cách khác, chuyện ngày hôm nay thật sự không liên quan gì đến ngươi, đúng không?”
Hàng mi của Diệp Thư khẽ rung, căng thẳng co bàn tay để trên đùi lại.
Tấn Vọng nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ bừng kia, trong lời nói có chút dịu dàng: “… A Thư, trẫm vì ngươi mà bị thương nên ngươi đau lòng ư?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tấn Vọng: Khổ nhục kế thôi, drama lần này chả thiệt thòi gì.
——————————————
*Chú thích:
Cụm “Lô hỏa thần thanh” 炉火纯青: tương truyền rằng Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh thì được coi là đã thành công.
Beta: Dii
———————————————————-
Mặt Trường Viên ngơ ngác, đang định xuống giường thì bị Diệp Thư kéo lại: “Ngươi muốn chạy đi đâu, không muốn sống nữa à?”
“Nhưng…”
Diệp Thư ném chăn lên người Trường Viên, dứt khoát: “Ngươi trốn ở trong đi, đừng nhúc nhích.”
Y nhanh chân xuống giường, khép màn lại, đúng lúc Tấn Vọng đẩy cửa đi vào.
“… Bệ hạ.” Diệp Thư tiến lên đón, cố gắng tỏ ra tự nhiên, “Sao ngài lại đến đây?”
Có nội thị theo Tấn Vọng vào, châm đèn trong phòng lên.
Tấn Vọng lia mắt nhìn bốn phía, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta… Ta vẫn bình thường mà.” Diệp Thư vờ như buồn ngủ, dụi dụi mắt, “Ta mới tỉnh, bên ngoài ồn ào quá…”
“Trẫm được báo có thích khách chạy tới đây.” Tấn Vọng bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi, “Có thật là ngươi không thấy bất kì kẻ nào không?”
Hiếm khi Tấn Vọng xử lí chính vụ xong sớm, muốn mau về Dưỡng Tâm Điện để bầu bạn với hoàng phi nhỏ, nào ngờ khi về tới Dưỡng Tâm Điện lại không thấy người đâu, vừa nãy hỏi mới biết là người này đến nơi đây.
Hắn đang trên đường đến Thừa Càn Cung, mới đi được nửa đường đã nghe báo có phạm nhân chạy trốn.
Tấn Vọng không định vạch chuyện Diệp Thư từng âm thầm bỏ trốn, cho nên vẫn chưa hạ ngục Trường Viên, mà chỉ giam ở một xó trong cung. Nào ngờ hôm nay, kẻ kia nhân lúc thủ vệ thay phiên mà trốn mất.
May thay, ảnh vệ Thừa Càn Cung phát hiện dấu vết của Trường Viên ở gần đó.
Chuyện này trùng hợp vậy sao?
Hay là…Người này lại bắt đầu không an phận rồi?
Con ngươi Tấn Vọng tối sầm lại.
Diệp Thư ngây thơ không biết rằng, mình chỉ vừa ngủ một giấc thôi đã bị đưa về phòng tối cạnh đó nữa rồi. Y giơ tay kéo ống tay áo của Tấn Vọng: “Bệ hạ, ta đói, chúng ta về Dưỡng Tâm Điện được không?”
Tấn Vọng nhìn y chăm chú một lát, khẽ cười: “Sao phải phiền phức thế, dùng bữa ở Thừa Càn Cung không được à?”
“Vậy…”
Tấn Vọng không chờ y nói xong mà sai luôn: “Người đâu, đi chuẩn bị cơm.”
Thừa Càn Cung chưa từng hầu hoàng đế dùng bữa nên các nội thị nơm nớp lo sợ mãi, bận qua rộn lại, chỉ lo có chỗ nào sai sót chọc giận long nhan.
Diệp Thư không tập trung ăn cơm*, mắt cứ nhìn vào trong.
(*Raw 这顿饭吃得食不知味: ăn không biết vị.)
Trường Viên bé nhỏ đáng thương, cứ tiếp tục như vậy chắc hắn chết nghẹn mất.
Đương nhiên là Tấn Vọng phát hiện y mất tập trung, nghiêng đầu hỏi: “Không ngon à?”
Diệp Thư đang muốn lắc đầu, bỗng nảy ra một ý, lại gật đầu: “Không có khẩu vị gì.”
Y ngừng, sau lại nói: “Muốn ăn cháo bệ hạ nấu.”
Các nội thị sợ hãi trong lòng.
Trước có nghe đồn mấy ngày này ở trong cung, bệ hạ thường xuyên đến Ngự Thiện Phòng đích thân làm cơm, trong đó có ba lần suýt nữa đốt trụi Ngự Thiện Phòng, còn làm hỏng vô số nồi bát.
Tất cả mọi người đều suy đoán, người ấy là vị hậu phi nào mà có thể được bệ hạ cưng chiều quá mức như vậy.
Bây giờ nhìn mới biết, hoá ra là An tần.
Tấn Vọng chỉ đặt đũa xuống bàn, rồi lạnh nhạt nói: “Nói dối.”
Nội thị hầu cơm vừa nghe giọng điệu này của bệ hạ đã sợ đến nhũn chân, suýt nữa ngã quỳ.
Diệp Thư lại cau mày: “Ta không nói dối.”
Tấn Vọng nói: “Ngày ấy ngươi không ăn hết cháo trẫm nấu.”
Diệp Thư bị người vô lý này dọa cho sững sờ: “Không phải ngươi không cho ta ăn sao?”
Tấn Vọng: “Ngươi cũng không thích mà.”
“…”
Rõ ràng là Tấn Vọng cố tình gây sự.
Nấu ra y ăn không được, từ chối cũng không xong, ăn rồi mà không tỏ vẻ rất thích cũng không ổn luôn.
Nhưng quan trọng là, dù tài nấu nướng có tinh tuý* cỡ nào đi nữa, thì cháo trắng cũng chỉ là cháo trắng thôi, ngon gì được nữa?
(*RAW 炉火纯青= Lô hỏa thuần thanh: rất thành thục, dày công tôi luyện.)
Tấn Vọng nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, ngày khác sẽ nấu cho ngươi.”
Diệp Thư hậm hực mà “Ồ” một tiếng, không nói gì nữa.
Trong lòng y còn băn khoăn Trường Viên đang trốn trong kia, thực sự không có khẩu vị gì, chỉ ăn vài miếng là hết muốn ăn.
Cũng may sau khi mang thai khẩu vị của y lúc tốt lúc kém, như vầy cũng không lạ lùng lắm.
Tấn Vọng không ép uổng thật, hai người nhanh chóng ăn cơm tối, nội thị nhanh chân thu dọn thức ăn.
Diệp Thư vẫn giục Tấn Vọng trở về tẩm cung.
“Gấp cái gì.” Tấn Vọng thưởng thức trà, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Tuyết dày thế kia, không sợ giờ đi ra sẽ gặp lạnh à?”
Diệp Thư quay sang nhìn cửa sổ: “…”
Sắc trời ngoài kia tối đen, hoa tuyết tung bay trong màn đêm, kèm theo cơn gió bắc lạnh lẽo, rất có xu hướng rơi dày và kéo dài cả đêm.
Đến thời tiết cũng muốn đối đầu với y!
Diệp Thư bình tĩnh, tiếp tục khuyên: “Ngồi kiệu về nhanh mà, sẽ không bị lạnh đâu.”
Tấn Vọng không trả lời.
Hắn vẫy tay gọi Diệp Thư, Diệp Thư đi đến, bị Tấn Vọng kéo vào lòng.
Tấn Vọng vuốt tóc của y, dịu dàng nói: “Cứ muốn về tẩm cung làm cái gì, mình trẫm và ngươi ở đây không tốt hơn ư?”
Diệp Thư sững sờ một lúc mới hiểu ý của Tấn Vọng.
Nếu về Dưỡng Tâm Điện sẽ có “Hoàng phi” và “An tần” cùng hầu hạ hoàng đế, mà ở lại đây thì sẽ chỉ một mình An tần nhận sủng ái.
Biểu cảm trên mặt Diệp Thư cứng lại.
Đúng là hôm nay y đến đây vì muốn cho An tần được sủng ái, nhưng tên hoàng đế chó chết này cũng không cần phối hợp với y tới vậy chứ?
Theo như ý hắn thì, chẳng lẽ là đêm nay định ngủ lại Thừa Càn Cung luôn?
Mắt Diệp Thư không tự chủ mà nhìn vào phía trong, y chỉ cảm thấy lạnh cả gáy.
Y không thể tưởng tượng được, cái cảnh hoàng đế bệ hạ âu yếm ôm hậu phi lên giường, lúc vén chăn lên lại thấy một nam nhân lạ nằm trong sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Có khi nào Tấn Vọng tức điên lên rồi kéo y và Trường Viên ra xẻo thịt luôn không?
Y cười gượng, cố rời khỏi cái ôm của Tấn Vọng: “Bệ hạ, chúng ta để Hoàng phi ở lại Dưỡng Tâm Điện một mình như vậy không hay cho lắm, nên là…”
Tấn Vọng dùng sức siết chặt lấy y, giọng điệu cưng chiều: “Không hay cái gì, chẳng phải do ngươi muốn thế ư?”
Giọng nói của Tấn Vọng trầm thấp lại từ tính, nói chuyện nhẹ nhàng như thế khiến người nghe muốn tê hết cả tai.
Đám nội thị của Thừa Càn Cung nào có nghe bệ hạ nói chuyện thì thầm dịu dàng như thế bao giờ, nên không khỏi ngại đỏ mặt cúi đầu, chẳng dám nhìn tới hai người kia.
Bàn tay Tấn Vọng chậm rãi vuốt ve eo của Diệp Thư, cảm giác được sự run rẩy khó nhận ra của người trong lòng, hắn khẽ cười một tiếng: “Sao căng thẳng thế, vì có người ngoài nhìn à?”
Lúc nói chuyện, hơi thở của Tấn Vọng cứ phả vào sau tai Diệp Thư, y cố nghiêng đầu: “Ngươi đừng…”
“Đừng lộn xộn.” Tấn Vọng không cho y trốn, thậm chí còn hôn nhẹ lên nơi nhạy cảm sau tai của Diệp Thư, “Yên tâm đi, bọn họ không dám nhìn đâu, nếu ai dám nhìn loạn, trẫm sẽ móc mắt kẻ đó ra.”
Đám nội thị vội vàng cúi thấp đầu hơn nữa.
Eo Diệp Thư mềm nhũn.
Tấn Vọng biết rất rõ điểm yếu của y.
Nói cách khác là, cái cơ thể này của y không chịu nổi trêu chọc của hắn.
Mấy ngày nay,Diệp Thư có lén tìm đọc vài thư tịch* liên quan đến càn quân và khôn quân, có nói sau khi khôn quân bị càn quân đánh dấu sẽ không kiềm được mà sản sinh cảm giác ỷ lại với càn quân.
(*Thư tịch: sách vở.)
——Giống y chang tình huống của Diệp Thư vậy.
Cái loại thiết lập sẵn này đúng là quá đáng thật mà.
Diệp Thư nằm nhũn người trong lòng Tấn Vọng, tức giận nghĩ.
Tấn Vọng cúi đầu định hôn y, Diệp Thư miễn cưỡng giữ vững tinh thần, hơi nghiêng đầu tránh đi: “Ngươi đừng như vậy…”
Bờ môi lành lạnh xẹt qua gò má Diệp Thư, Tấn Vọng cụp mắt nhìn người trong ngực rồi nói với đám nội thị ở bên cạnh: “Lui xuống hết đi.”
Đương nhiên là nội thị biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, nên không chờ nữa mà vội vã lui ra theo lệnh.
Cửa điện khép kín, Tấn Vọng không đùa Diệp Thư nữa, chỉ ôm người ta, chốc chốc lại nhẹ nhàng xoa lưng như vỗ về.
“Thả lỏng nào, hôm nay không bắt nạt ngươi đâu.”
Trong thời gian mang thai của khôn quân không thể đùa, đùa một cái là hứng lên ngay, mà cho dù có hứng thì cũng chả ăn được, cũng là một sự giày vò hắn.
Nhịp thở của Diệp Thư dần dần chậm lại: “Ngươi…”
Tấn Vọng nhìn y chăm chú, dịu dàng nói: “A Thư, hôm nay ngươi không có chuyện gì muốn nói trẫm nghe sao thật sao?”
Diệp Thư ngẩn ra, lắc đầu giả ngu: “Không… Không có…”
“Thôi được rồi…” Tấn Vọng thở dài một tiếng, đột ngột bế y lên.
“!” Diệp Thư hoảng sợ nói, “Ngươi làm gì đấy?!”
Tấn Vọng nói: “Sắc trời đã tối, đưa ngươi đi nghỉ ngơi.”
Nói đoạn, Tấn Vọng bước thẳng vào phòng.
Diệp Thư la thất thanh: “Đừng đừng đừng——!”
Tấn Vọng thả y xuống đất, hỏi: “Ngươi có lời muốn nói sao?”
Diệp Thư kiên trì: “Ta… Ta lạ giường, ngủ ở đây không ngon.”
“Không sao, trẫm ôm ngươi ngủ.” Tấn Vọng mỉm cười, “Mỗi lần ngủ trong lòng trẫm, ngươi ngủ rất ngon.”
Tấn Vọng vén màn lên.
Diệp Thư tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một ánh bạc chớp loé trước mắt.
Dường như Tấn Vọng đã có dự liệu trước, sắc mặt chẳng thay đổi, nghiêng người tránh một đòn của đối phương.
Trường Viên cầm chủy thủ* trong tay, ánh dao sắc lạnh rạch trời đánh xuống, lại đột ngột chuyển mục tiêu giữa không trung, rẽ về phía Diệp Thư đứng bên cạnh Tấn Vọng.
(*Chủy thủ hay dao găm, đoản kiếm.)
Biến cố xuất hiện quá nhanh, Diệp Thư không né kịp. Hiển nhiên là Tấn Vọng cũng không ngờ mục tiêu của đối phương không phải hắn, nghiêng mình qua theo phản xạ rồi tiến lên, ôm chầm lấy thiếu niên đang đứng bất động tại chỗ kia.
Một giây sau, cánh tay Tấn Vọng chợt mát lạnh, truyền đến cơn đau nhói.
Chút thương da thịt ấy chả nhằm nhò gì với người tập võ, Tấn Vọng trở tay cướp chủy thủ trong tay Trường Viên đi, ghì sát lưỡi dao sắc vào yết hầu đối phương.
“Bệ hạ, mới xảy ra chuyện gì ư?” Ảnh vệ ở ngoài nghe thấy tiếng động kì lạ, dò hỏi.
Ánh mắt Tấn Vọng tàn ác, hắn lạnh lùng nhìn người bên cạnh một hồi mới từ từ mở miệng: “Trẫm không có chuyện gì, không được phép vào.”
Người ngoài cửa đáp một tiếng “Vâng.”
Bầu không khí trong phòng nghiêm nghị đến nỗi khiến người ta gần như thở không nổi.
Diệp Thư cứng đờ cả người.
Tay bị thương của Tấn Vọng buông thõng bên người, máu tươi chảy dọc theo áo bào đen rồi nhỏ giọt lên nền đất.
Diệp Thư ngơ ngác nhìn vũng máu chói mắt kia, hoảng hốt đến mức xanh cả mặt.
Hắn bị thương.
Hắn… Vì cứu y mà bị thương.
Mặt Tấn Vọng lặng như nước, khẽ nói với Trường Viên: “Ngoài cửa đều là cấm vệ quân của trẫm, trẫm chỉ cần ra lệnh một tiếng là các ngươi sẽ phải chết, cho nên đừng làm chuyện dư thừa.”
Hắn vứt chủy thủ xuống đất, lạnh lùng nói: “Dọn sạch chỗ này đi, đừng để người khác nhìn ra.”
Tấn Vọng xé một góc vạt áo ra, buộc lên cánh tay để tạm cầm máu, sau đó đi tới bàn trang điểm cạnh cửa sổ tìm thuốc.
Diệp Thư vô thức đi theo.
Trong tẩm cung thường sẽ có đồ băng bó khẩn cấp, Tấn Vọng nhanh chóng tìm được vải băng và thuốc trị thương, vừa nâng mắt nhìn đã thấy Diệp Thư đứng ngơ ngác cạnh hắn.
Tấn Vọng cười khẽ: “Không phải ngươi sợ máu à, theo qua đây làm gì?”
Sau khi tỉnh táo lại, Tấn Vọng lập tức phát hiện ra rằng mình quá xúc động.
Trường Viên sẽ không làm Diệp Thư bị thương.
Hiện giờ Diệp Thư đang dịch dung, mục đích mà Trường Viên làm vậy là vì muốn phân rõ ranh giới với Diệp Thư, để Tấn Vọng cho là hắn không nhận ra Diệp Thư, bọn họ cũng không hợp mưu*.
(*Hợp tác, bày mưu với nhau.)
Nếu không phải vậy, thì dù cho có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa cho chuyện hắn xuất hiện ở tẩm cung của Diệp Thư.
Đây là mưu kế duy nhất mà thị vệ kia có thể nghĩ ra ngay lúc đó.
Vậy mà Tấn Vọng vẫn bị lừa*.
(*RAW là 上了套 = rơi vào bẫy.)
Bởi vì, dù cho chỉ có một phần vạn khả năng, hắn cũng không nguyện để người này rơi vào nguy hiểm.
Mặt Diệp Thư tái nhợt, viền mắt lại hơi hồng, y thấp giọng nói: “Ta… Ta giúp ngươi.”
Tấn Vọng ngồi trước gương trang điểm, im lặng nhìn y chăm chú một hồi mới đẩy thuốc trị thương về phía đối diện.
Diệp Thư quỳ ngồi trên đất, cẩn thận vén ống tay áo của hắn lên.
Vết thương không sâu lắm nhưng rất dài, nhìn đường máu uốn lượn trên cánh tay trắng trẻo thon dài mà giật cả mình.
Diệp Thư nhịn cảm giác choáng váng buồn nôn đang cuồn cuộn dâng lên, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng lau đi vệt máu chảy ra, sau đó rắc thuốc cầm máu và thuốc trị thương vào.
“Ây ——” Trán Tấn Vọng hơi nhăn lại, “Kỹ thuật kém thế, ngươi muốn trẫm chết vì đau à?”
Diệp Thư: “Ừm, xin lỗi, ta… Ta thổi cho ngươi.”
Động tác của y cẩn thận hơn, không làm Tấn Vọng đau nữa.
Tấn Vọng lấy cái tay không bị thương chống cằm, chờ Diệp Thư băng bó cho hắn xong mới nhàn nhã mở nụ cười mỉa mai: “Đúng là trẫm càng sống càng lùi.”
Diệp Thư cúi thấp đầu, chẳng trả lời.
Tấn Vọng chậm rãi nói: “Trước kia ngươi phái hơn mười tên sát thủ hàng đầu đến ám sát trẫm, trẫm vẫn có thể toàn thân trở ra mà không bị thương mảy may, hôm nay thì ngược lại, bởi vì ngươi ở cạnh mà ta chẳng né được nhát dao của một tên tiểu thị vệ.”
“… Xin lỗi.”
Tấn Vọng hỏi: “Vì sao xin lỗi?”
Diệp Thư không đáp.
Tấn Vọng thoáng cúi người, nâng cằm Diệp Thư lên: “Trẫm hỏi ngươi sao lại xin lỗi.”
Tấn Vọng nói: “Bây giờ nghĩ kĩ lại, trước nay Trường Viên vẫn luôn bị trẫm giam nhốt, bên người ngươi còn có ảnh vệ thiếp thân bảo vệ, các ngươi không có cơ hội mưu đồ bí mật. Nói cách khác, chuyện ngày hôm nay thật sự không liên quan gì đến ngươi, đúng không?”
Hàng mi của Diệp Thư khẽ rung, căng thẳng co bàn tay để trên đùi lại.
Tấn Vọng nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ bừng kia, trong lời nói có chút dịu dàng: “… A Thư, trẫm vì ngươi mà bị thương nên ngươi đau lòng ư?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tấn Vọng: Khổ nhục kế thôi, drama lần này chả thiệt thòi gì.
——————————————
*Chú thích:
Cụm “Lô hỏa thần thanh” 炉火纯青: tương truyền rằng Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh thì được coi là đã thành công.
Tác giả :
Trì Linh