Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân
Chương 4
Viên thuốc có kích thước nhỏ, vị hơi đắng, trơn tuột lăn thẳng đến cổ họng, nhưng nhanh chóng bị Lâm Diệu dùng đầu lưỡi giữ lại, một trận hết hồn.
Tần Chí cho cậu ăn cái gì?!
Phản ứng đầu tiên của Lâm Diệu là thuốc độc, cẩu bạo quân muốn giết cậu, theo bản năng muốn nôn ra.
Lại bị Tần Chí không để cho cậu phản kháng, bịt miệng lại, nghiêm khắc ra lệnh: “Nuốt xuống đi.”
Trong trường hợp này, nôn ra là không thể. Lâm Diệu nhíu mày, tàn nhẫn nuốt viên thuốc xuống.
Thấy cậu nuốt viên thuốc, Tần Chí buông tay ra, vẻ mặt cũng ôn nhu trở lại.
Lâm Diệu trong lòng lo lắng, luôn cảm thấy thuốc độc kia đang nhanh chóng ăn mòn nội tạng.
Cậu câu lấy cổ Tần Chí và hôn y, thấy Tần Chí tâm tình rất tốt, liền thử dò hỏi: “Bệ hạ cho ta ăn cái gì?”
Tần Chí mút lấy đôi môi mềm mại của Lâm Diệu: “Độc dược.”
Lâm Diệu cứng đờ, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Tần Chí đột nhiên nở nụ cười, khẽ vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cậu, cười nhẹ nói: “Lừa Diệu Diệu. Làm sao trẫm có thể cam tâm giết ngươi, chỉ là thuốc tránh thai mà thôi.”
“Bệ hạ không muốn tiểu hoàng tử à?” Lâm Diệu buột miệng thốt ra.
“Như thế nào? Diệu Diệu rất muốn sinh con nối dõi cho trẫm?”
Hứ, có quỷ mới muốn sinh con cho ngươi, nằm mơ đi.
Lâm Diệu trong lòng phun tào*, đồng thời rũ mắt xuống: “Ta nghe bệ hạ. Nhưng việc này nếu để cho người khác biết……”
(*mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm)
Từ xưa đến nay, Tần Chí e rằng là hoàng đế đầu tiên chủ động mưu hại long tự.
“Vậy thì Diệu Diệu nhớ kỹ, việc này là bí mật của trẫm và ngươi.”
Y nói giống như tình nhân yêu đương cuồng nhiệt tán tỉnh nhau, nhưng biểu hiện lại rõ ràng đang cảnh cáo Lâm Diệu, nếu dám tiết lộ việc này, trẫm liền chém đầu ngươi.
Lâm Diệu chỉ cảm thấy lạnh cổ, vội vàng hứa hẹn: “Bệ hạ yên tâm, ta giỏi nhất chính là giữ bí mật.”
Tần Chí vô cùng hài lòng với sự biết điều của Lâm Diệu.
Mỹ nhân trong ngực, y sớm đã không chịu nổi cám dỗ, vì thế cúi người càn rỡ nhấm nháp, không hề đè nặng tà niệm.
Mũi của Lâm Diệu đều là hương vị bá đạo cường thế Tần Chí phát ra, cả người cũng nhũn ra mà để mặc y đòi hỏi.
Trong khi cưỡi mây vượt sương, Lâm Diệu đột nhiên nhớ tới kết cục của pháo hôi, còn có chút buồn bực ——
Cậu mơ hồ nhớ rằng pháo hôi khi đang mang thai đã bị bạo quân giết chết cùng với long tự trong bụng.
Lúc ấy cậu còn kinh ngạc cảm thán, hổ dữ không ăn thịt con, bạo quân này quá tàn nhẫn và độc ác.
Chẳng lẽ khi đó Tần Chí biết hài tử không phải của mình?
Trong nguyên tác tác giả căn bản không đề cập đến điều này, có nói lướt qua một lần, chân tướng Lâm Diệu cũng không biết.
Nhưng sau khi tỉnh lại cậu vẫn luôn lo lắng, đêm qua cậu và Tần Chí đã làm rất nhiều lần, tỷ lệ mang thai rất cao.
Pháo hôi nguyên tác chết sau khi mang thai. Một khi mang thai nghĩa là cậu cách ngày chết không xa.
Lâm Diệu suy nghĩ về việc tránh thai là vì thế.
Cậu không muốn chết. Thân là nam nhân, càng không muốn sinh con cho nam nhân khác.
Nghĩ đến việc mình sẽ ôm bụng to như thai phụ, Lâm Diệu trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Bởi vậy Tần Chí chủ động đưa thuốc tránh thai, Lâm Diệu vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ.
Sau khi uống thuốc tránh thai xong, cậu không cần phải lo lắng về việc mang thai, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Khi Lâm Diệu xem tiểu thuyết, bởi vì nhân vật chính thụ là người thường, cho dù nhân vật chính công là Xích Kiêu, nhân vật chính thụ cũng không thể mang thai, nên cậu không để ý nhiều chuyện Đệ Hôn có thể sinh con.
Hiện tại ngẫm lại, tác giả nguyên tác có bao nhiêu ác ý đối với pháo hôi a?!
Không chỉ làm hắn mang thai, còn làm hắn bị bạo quân hành hạ dã man đến chết khi đang mang thai.
Quả thật muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm! (M: 1 quả ABO nhằm mục đích chính là hành hạ pháo hôi~)
–
Sáng sớm hôm sau, bầu trời vừa tờ mờ sáng, vẫn còn u ám.
Mọi thứ trong tẩm điện đều im lặng.
Lâm Diệu bị cơn ác mộng đánh thức, thở nặng nề, tâm tình hồi lâu mới có thể bình tĩnh.
Cậu mơ thấy mình mang thai, điên cuồng chạy trốn với cái bụng phình to, nhưng lại bị Tần Chí đâm chết trong tuyết.
Tuyết lạnh như băng, mắt cậu mở to, chết không nhắm mắt.
Sau khi tỉnh lại Lâm Diệu còn sợ hãi một hồi, không dám ngủ tiếp.
Tối hôm qua Tần Chí chiến đấu đến khuya, mới ôm chặt Lâm Diệu đi ngủ.
Lâm Diệu gối đầu lên vai y, bị y thân mật mà ôm vào trong ngực, mở mắt ra chính là khuôn mặt của Tần Chí gần trong gang tấc.
Hung thủ vừa giết hại mình trong giấc mơ nằm bên cạnh, việc này vô cùng kích động, Lâm Diệu hít sâu vài hơi mới nhẫn nại không chạy trốn.
Cậu nhìn chăm chú vào mặt Tần Chí, càng nhìn lại càng bị mê hoặc.
Tần Chí sau khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn khác với thường ngày, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp mắt, nhìn thuần khiết vô hại, không có nửa phần tàn bạo.
Nhưng Lâm Diệu lại rất rõ ràng sự tàn bạo bất nhân của đối phương sau khi mở mắt.
Cậu nhìn chằm chằm cái cổ dường như yếu ớt của Tần Chí, không khỏi cân nhắc khả năng bóp chết đối phương khi ngủ.
Nhưng Lâm Diệu vừa nghĩ tới, liền nhanh chóng xua tan ý tưởng.
Hiện tại với cơ thể sắp bị ép khô này của cậu, có thể bóp chết được Tần Chí hay không cũng là vấn đề.
Huống chi Tần Chí sớm muộn gì cũng sẽ chết, cho nên không cần gấp gáp.
Là nhân vật phản diện tàn nhẫn bạo lực nhất trong nguyên tác, kết cục của Tần Chí rất thảm.
Hiện tại y vẫn còn có nhân tính, nhưng ở giai đoạn sau của tiểu thuyết, sẽ trở nên càng ngày càng tàn bạo đa nghi, lấy giết người làm thú vui.
Đại thần dám không tuân theo thánh ý, giết! Bách tính dám phê bình hoàng đế, giết!
Kỵ binh của Tần quốc đi khắp các quốc gia, dọc đường máu chảy thành sông, dân chúng lầm than.
Các nước khác bị bắt phải phục tùng Tần quốc không thể chịu nổi sự áp bức và giết chóc, ngay cả triều thần và bách tính của Tần quốc đều cực kỳ căm hận Tần Chí.
Mỗi người đều mong chờ Tần Chí chết.
Tuy nhiên Tần Chí có hùng thao vĩ lược, vũ lực có thể địch trăm người, số người hận y nhiều vô kể, nhưng không có kẻ nào có thể giết y.
Tần Chí sau đó lại phạm sai lầm là không nên trêu chọc nhân vật chính thụ, ép buộc trói người về Tần quốc, hoàn toàn chọc giận nhân vật chính công.
Sau khi thất bại, Hạ quốc an phận thủ thường, luôn kiên nhẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ.
Tần Chí trói đi tân đế của Hạ quốc, để cho nhân vật chính công có lý do xuất chiến.
Nhân vật chính công có hào quang của nhân vật chính, nhất hô bá ứng*, các quốc gia xung quanh đều ủng hộ, thậm chí Tần quốc cũng có người chủ động mở cửa thành nghênh địch. (*người người đều hưởng ứng làm theo)
Nực cười nhất chính là, Tần Chí đến cuối cùng, còn cố gắng dùng chân tình đả động nhân vật chính thụ, không hề động đến ngón tay của đối phương.
Biết rõ đối phương chẳng qua lợi dụng mình, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Sau khi thành Tần quốc bị phá, Tần Chí bị phế bỏ võ công chém đứt tay chân ném ra khỏi kinh thành. Từ vương công quý tộc, cho tới lưu dân ăn mày, ai cũng có thể tùy ý trút giận.
Tần Chí sống được ba ngày thì chết trong đau đớn.
Sau khi chết bị ném xác vào hoang dã, thi thể bị sói hoang ăn thịt.
Nghĩ đến thảm trạng khi chết của Tần Chí, Lâm Diệu không khỏi nhìn y với ánh mắt tràn đầy thương hại và đồng tình.
Tần Chí hiện tại còn quyền thế ngập trời vênh váo hung hăng, có lẽ không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó mình lại chết thảm như vậy.
Lâm Diệu âm thầm thở dài, nghĩ đều là quả báo, lại không đề phòng Tần Chí đột nhiên mở mắt ra.
“……!” Lâm Diệu nháy mắt bị dọa sốc.
Tần Chí giọng nói lành lạnh: “Diệu Diệu chột dạ như vậy, hay là vừa muốn hành thích trẫm?”
Cổ họng Lâm Diệu thắt lại, tim đập rất nhanh.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy Tần Chí kỳ thật đã sớm tỉnh, bí mật quan sát cậu.
“Bệ hạ lại oan uổng ta như vậy, ta sẽ tức giận.” Lâm Diệu giả vờ thương tâm nói.
Ánh mắt sắc bén của Tần Chí mang theo ý cười: “Ồ? Là trẫm oan uổng ngươi?”
“Đương nhiên. Ta đã sớm nói qua, ta đối với bệ hạ một lòng chân thành. Ta ngưỡng mộ bệ hạ, muốn nghiêm túc nhìn kỹ bệ hạ, có gì sai? Nếu ngài không tin ta, chi bằng trực tiếp ban cho ta một mảnh lụa trắng. Có thể chết vì bệ hạ, ta cũng không hối tiếc.”
Lâm Diệu đang phát cáu. Cậu phải cho Tần Chí biết mình cũng có tính khí.
Một cơn giận vừa phải đã nằm trong phạm vi chấp nhận của Tần Chí, còn có thể nhân cơ hội thể hiện sự quan tâm đối với Tần Chí.
Tần Chí híp mắt, cố hết sức nhìn thấu sơ hở của Lâm Diệu, nhưng chỉ thấy đối phương tràn ngập chân thành, giống như thực sự yêu y vô cùng.
Y không khỏi có chút hoang mang, cũng có chút nôn nóng.
Tần Chí ôm người đang giãy dụa vào lòng, thương tiếc dỗ dành: “Đừng tức giận, trẫm tin ngươi rồi. Diệu Diệu mê người như vậy, trẫm luyến tiếc để ngươi chết.”
Lâm Diệu hừ một tiếng, biết chuyển biến tốt liền thu, chủ động chui vào trong vòng tay của Tần Chí.
Sáng sớm ham muốn tràn đầy, Tần Chí ôm mỹ nhân trơn bóng, vuốt ve lại ra lửa.
Lâm Diệu thấy thế rất sợ hãi, hai chân khẽ run lên, vội vàng nói: “Ta sẽ kể cho bệ hạ nghe một chuyện xưa.”
“Trẫm không muốn nghe chuyện xưa.”
“Bệ hạ, ta đau……”
Dưới lời nói nhẹ nhàng của Lâm Diệu, Tần Chí cuối cùng miễn cưỡng đồng ý nghe cậu kể chuyện xưa, nhưng cũng nói trước rằng nếu kể không tốt sẽ bị phạt gấp đôi.
Lâm Diệu hỏi trước Tần Chí muốn nghe chuyện xưa gì, còn đưa ra một số phiên bản.
Không ngờ Tần Chí lại thích nghe chuyện tình yêu hơn võ hiệp tranh bá.
Cũng không chút nào kiêu ngạo, cậy mạnh hiếu thắng.
Chân của Lâm Diệu bị vật cứng uy hiếp, suy nghĩ xong, cậu quyết định kể cho Tần Chí câu chuyện xưa về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Câu chuyện này nổi tiếng, khiến vô số người cảm động. Tần Chí không được khai sáng qua loại chuyện này, nên dễ dàng bị cảm động.
Lâm Diệu kể từ khi Chúc Anh Đài nữ giả nam trang đi thành Hàng Châu để học, trên đường quen biết và kết bái với Lương Sơn Bá.
Sau khi kết bái, hai người cùng đi thành Hàng Châu, sau ở học viện nảy sinh tình cảm. Sau đó, Chúc Anh Đài nhận được thư nhà và trở về, trước khi đi bảo Lương Sơn Bá tới cầu thân.
Ai ngờ Chúc Anh Đài về đến nhà, cha nàng lại sắp đặt cho nàng việc hôn nhân, ép nàng gả cho Mã Văn Tài.
“Nàng gả sao? Lương Sơn Bá không tới cầu thân sao?” Tần Chí hỏi.
Lâm Diệu thấy Tần Chí nghe nghiêm túc, cũng nói rất hăng say.
“Hắn tới, nhưng Chúc viên ngoại không đồng ý. Lương Sơn Bá không có biện pháp, chỉ có thể bỏ đi một mình, sau đó hắn cảm nhiễm phong hàn, không bao lâu liền bệnh chết. Vào ngày Chúc Anh Đài xuất giá, đi ngang qua lăng mộ của Lương Sơn Bá, bỗng nhiên giông tố kéo đến, phần mộ nứt ra khe hở. Nàng liền nhảy vào mộ, hai người hóa thành bướm, song túc song tê*.” (*chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly)
Tần Chí nghe xong im lặng hồi lâu, đột nhiên mắng: “Ngu xuẩn!”
Giọng điệu của y tràn đầy tức giận, hiển nhiên bị câu chuyện xưa làm cảm động.
Lâm Diệu khá kinh ngạc, bạo quân sao lại dễ chăm như vậy?
Sẽ không phải là chưa từng có ai kể cho y nghe chuyện xưa?
Càng làm cho Lâm Diệu mừng thầm chính là, cậu phát hiện ra khi nghe chuyện xưa, vật kia của Tần Chí lại lặng yên bình tĩnh trở lại.
Cũng có thể là bị tên ngốc Lương Sơn Bá chọc giận.
“Nếu là trẫm, cho dù núi đao biển lửa, cũng nhất định sẽ giải cứu người trong lòng. Kể cả vọt vào Chúc phủ, giết sạch người của Chúc phủ và Mã phủ, cũng sẽ không bao giờ lùi bước.”
Đây là nhập diễn?
Lâm Diệu vội vàng phụ họa: “Bệ hạ thần võ. Nhưng Lương Sơn Bá là một thư sinh, tay trói gà không chặt, giết không được người của Chúc phủ và Mã phủ.”
Tần Chí im lặng, tựa hồ cũng ý thức được điểm này, nháy mắt càng giận.
Ngay cả người trong lòng cũng không thể bảo vệ, vậy thì sao gọi là nam nhân!
Lâm Diệu nhìn Tần Chí tức giận siết chặt quai hàm, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.
Nháy mắt tưởng tượng ra cảnh tượng Tần Chí ngồi trên sô pha vừa theo dõi phim truyền hình, vừa mắng chửi người.
Bạo quân tàn nhẫn thô bạo giết người không chớp mắt, lại bị câu chuyện tình yêu trẻ con này tác động, còn nghiêm túc nhập diễn như vậy.
Tại sao cảm thấy ……
Lạ…… dễ thương lạ.
Tần Chí cho cậu ăn cái gì?!
Phản ứng đầu tiên của Lâm Diệu là thuốc độc, cẩu bạo quân muốn giết cậu, theo bản năng muốn nôn ra.
Lại bị Tần Chí không để cho cậu phản kháng, bịt miệng lại, nghiêm khắc ra lệnh: “Nuốt xuống đi.”
Trong trường hợp này, nôn ra là không thể. Lâm Diệu nhíu mày, tàn nhẫn nuốt viên thuốc xuống.
Thấy cậu nuốt viên thuốc, Tần Chí buông tay ra, vẻ mặt cũng ôn nhu trở lại.
Lâm Diệu trong lòng lo lắng, luôn cảm thấy thuốc độc kia đang nhanh chóng ăn mòn nội tạng.
Cậu câu lấy cổ Tần Chí và hôn y, thấy Tần Chí tâm tình rất tốt, liền thử dò hỏi: “Bệ hạ cho ta ăn cái gì?”
Tần Chí mút lấy đôi môi mềm mại của Lâm Diệu: “Độc dược.”
Lâm Diệu cứng đờ, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Tần Chí đột nhiên nở nụ cười, khẽ vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cậu, cười nhẹ nói: “Lừa Diệu Diệu. Làm sao trẫm có thể cam tâm giết ngươi, chỉ là thuốc tránh thai mà thôi.”
“Bệ hạ không muốn tiểu hoàng tử à?” Lâm Diệu buột miệng thốt ra.
“Như thế nào? Diệu Diệu rất muốn sinh con nối dõi cho trẫm?”
Hứ, có quỷ mới muốn sinh con cho ngươi, nằm mơ đi.
Lâm Diệu trong lòng phun tào*, đồng thời rũ mắt xuống: “Ta nghe bệ hạ. Nhưng việc này nếu để cho người khác biết……”
(*mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm)
Từ xưa đến nay, Tần Chí e rằng là hoàng đế đầu tiên chủ động mưu hại long tự.
“Vậy thì Diệu Diệu nhớ kỹ, việc này là bí mật của trẫm và ngươi.”
Y nói giống như tình nhân yêu đương cuồng nhiệt tán tỉnh nhau, nhưng biểu hiện lại rõ ràng đang cảnh cáo Lâm Diệu, nếu dám tiết lộ việc này, trẫm liền chém đầu ngươi.
Lâm Diệu chỉ cảm thấy lạnh cổ, vội vàng hứa hẹn: “Bệ hạ yên tâm, ta giỏi nhất chính là giữ bí mật.”
Tần Chí vô cùng hài lòng với sự biết điều của Lâm Diệu.
Mỹ nhân trong ngực, y sớm đã không chịu nổi cám dỗ, vì thế cúi người càn rỡ nhấm nháp, không hề đè nặng tà niệm.
Mũi của Lâm Diệu đều là hương vị bá đạo cường thế Tần Chí phát ra, cả người cũng nhũn ra mà để mặc y đòi hỏi.
Trong khi cưỡi mây vượt sương, Lâm Diệu đột nhiên nhớ tới kết cục của pháo hôi, còn có chút buồn bực ——
Cậu mơ hồ nhớ rằng pháo hôi khi đang mang thai đã bị bạo quân giết chết cùng với long tự trong bụng.
Lúc ấy cậu còn kinh ngạc cảm thán, hổ dữ không ăn thịt con, bạo quân này quá tàn nhẫn và độc ác.
Chẳng lẽ khi đó Tần Chí biết hài tử không phải của mình?
Trong nguyên tác tác giả căn bản không đề cập đến điều này, có nói lướt qua một lần, chân tướng Lâm Diệu cũng không biết.
Nhưng sau khi tỉnh lại cậu vẫn luôn lo lắng, đêm qua cậu và Tần Chí đã làm rất nhiều lần, tỷ lệ mang thai rất cao.
Pháo hôi nguyên tác chết sau khi mang thai. Một khi mang thai nghĩa là cậu cách ngày chết không xa.
Lâm Diệu suy nghĩ về việc tránh thai là vì thế.
Cậu không muốn chết. Thân là nam nhân, càng không muốn sinh con cho nam nhân khác.
Nghĩ đến việc mình sẽ ôm bụng to như thai phụ, Lâm Diệu trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Bởi vậy Tần Chí chủ động đưa thuốc tránh thai, Lâm Diệu vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ.
Sau khi uống thuốc tránh thai xong, cậu không cần phải lo lắng về việc mang thai, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Khi Lâm Diệu xem tiểu thuyết, bởi vì nhân vật chính thụ là người thường, cho dù nhân vật chính công là Xích Kiêu, nhân vật chính thụ cũng không thể mang thai, nên cậu không để ý nhiều chuyện Đệ Hôn có thể sinh con.
Hiện tại ngẫm lại, tác giả nguyên tác có bao nhiêu ác ý đối với pháo hôi a?!
Không chỉ làm hắn mang thai, còn làm hắn bị bạo quân hành hạ dã man đến chết khi đang mang thai.
Quả thật muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm! (M: 1 quả ABO nhằm mục đích chính là hành hạ pháo hôi~)
–
Sáng sớm hôm sau, bầu trời vừa tờ mờ sáng, vẫn còn u ám.
Mọi thứ trong tẩm điện đều im lặng.
Lâm Diệu bị cơn ác mộng đánh thức, thở nặng nề, tâm tình hồi lâu mới có thể bình tĩnh.
Cậu mơ thấy mình mang thai, điên cuồng chạy trốn với cái bụng phình to, nhưng lại bị Tần Chí đâm chết trong tuyết.
Tuyết lạnh như băng, mắt cậu mở to, chết không nhắm mắt.
Sau khi tỉnh lại Lâm Diệu còn sợ hãi một hồi, không dám ngủ tiếp.
Tối hôm qua Tần Chí chiến đấu đến khuya, mới ôm chặt Lâm Diệu đi ngủ.
Lâm Diệu gối đầu lên vai y, bị y thân mật mà ôm vào trong ngực, mở mắt ra chính là khuôn mặt của Tần Chí gần trong gang tấc.
Hung thủ vừa giết hại mình trong giấc mơ nằm bên cạnh, việc này vô cùng kích động, Lâm Diệu hít sâu vài hơi mới nhẫn nại không chạy trốn.
Cậu nhìn chăm chú vào mặt Tần Chí, càng nhìn lại càng bị mê hoặc.
Tần Chí sau khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn khác với thường ngày, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp mắt, nhìn thuần khiết vô hại, không có nửa phần tàn bạo.
Nhưng Lâm Diệu lại rất rõ ràng sự tàn bạo bất nhân của đối phương sau khi mở mắt.
Cậu nhìn chằm chằm cái cổ dường như yếu ớt của Tần Chí, không khỏi cân nhắc khả năng bóp chết đối phương khi ngủ.
Nhưng Lâm Diệu vừa nghĩ tới, liền nhanh chóng xua tan ý tưởng.
Hiện tại với cơ thể sắp bị ép khô này của cậu, có thể bóp chết được Tần Chí hay không cũng là vấn đề.
Huống chi Tần Chí sớm muộn gì cũng sẽ chết, cho nên không cần gấp gáp.
Là nhân vật phản diện tàn nhẫn bạo lực nhất trong nguyên tác, kết cục của Tần Chí rất thảm.
Hiện tại y vẫn còn có nhân tính, nhưng ở giai đoạn sau của tiểu thuyết, sẽ trở nên càng ngày càng tàn bạo đa nghi, lấy giết người làm thú vui.
Đại thần dám không tuân theo thánh ý, giết! Bách tính dám phê bình hoàng đế, giết!
Kỵ binh của Tần quốc đi khắp các quốc gia, dọc đường máu chảy thành sông, dân chúng lầm than.
Các nước khác bị bắt phải phục tùng Tần quốc không thể chịu nổi sự áp bức và giết chóc, ngay cả triều thần và bách tính của Tần quốc đều cực kỳ căm hận Tần Chí.
Mỗi người đều mong chờ Tần Chí chết.
Tuy nhiên Tần Chí có hùng thao vĩ lược, vũ lực có thể địch trăm người, số người hận y nhiều vô kể, nhưng không có kẻ nào có thể giết y.
Tần Chí sau đó lại phạm sai lầm là không nên trêu chọc nhân vật chính thụ, ép buộc trói người về Tần quốc, hoàn toàn chọc giận nhân vật chính công.
Sau khi thất bại, Hạ quốc an phận thủ thường, luôn kiên nhẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ.
Tần Chí trói đi tân đế của Hạ quốc, để cho nhân vật chính công có lý do xuất chiến.
Nhân vật chính công có hào quang của nhân vật chính, nhất hô bá ứng*, các quốc gia xung quanh đều ủng hộ, thậm chí Tần quốc cũng có người chủ động mở cửa thành nghênh địch. (*người người đều hưởng ứng làm theo)
Nực cười nhất chính là, Tần Chí đến cuối cùng, còn cố gắng dùng chân tình đả động nhân vật chính thụ, không hề động đến ngón tay của đối phương.
Biết rõ đối phương chẳng qua lợi dụng mình, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Sau khi thành Tần quốc bị phá, Tần Chí bị phế bỏ võ công chém đứt tay chân ném ra khỏi kinh thành. Từ vương công quý tộc, cho tới lưu dân ăn mày, ai cũng có thể tùy ý trút giận.
Tần Chí sống được ba ngày thì chết trong đau đớn.
Sau khi chết bị ném xác vào hoang dã, thi thể bị sói hoang ăn thịt.
Nghĩ đến thảm trạng khi chết của Tần Chí, Lâm Diệu không khỏi nhìn y với ánh mắt tràn đầy thương hại và đồng tình.
Tần Chí hiện tại còn quyền thế ngập trời vênh váo hung hăng, có lẽ không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó mình lại chết thảm như vậy.
Lâm Diệu âm thầm thở dài, nghĩ đều là quả báo, lại không đề phòng Tần Chí đột nhiên mở mắt ra.
“……!” Lâm Diệu nháy mắt bị dọa sốc.
Tần Chí giọng nói lành lạnh: “Diệu Diệu chột dạ như vậy, hay là vừa muốn hành thích trẫm?”
Cổ họng Lâm Diệu thắt lại, tim đập rất nhanh.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy Tần Chí kỳ thật đã sớm tỉnh, bí mật quan sát cậu.
“Bệ hạ lại oan uổng ta như vậy, ta sẽ tức giận.” Lâm Diệu giả vờ thương tâm nói.
Ánh mắt sắc bén của Tần Chí mang theo ý cười: “Ồ? Là trẫm oan uổng ngươi?”
“Đương nhiên. Ta đã sớm nói qua, ta đối với bệ hạ một lòng chân thành. Ta ngưỡng mộ bệ hạ, muốn nghiêm túc nhìn kỹ bệ hạ, có gì sai? Nếu ngài không tin ta, chi bằng trực tiếp ban cho ta một mảnh lụa trắng. Có thể chết vì bệ hạ, ta cũng không hối tiếc.”
Lâm Diệu đang phát cáu. Cậu phải cho Tần Chí biết mình cũng có tính khí.
Một cơn giận vừa phải đã nằm trong phạm vi chấp nhận của Tần Chí, còn có thể nhân cơ hội thể hiện sự quan tâm đối với Tần Chí.
Tần Chí híp mắt, cố hết sức nhìn thấu sơ hở của Lâm Diệu, nhưng chỉ thấy đối phương tràn ngập chân thành, giống như thực sự yêu y vô cùng.
Y không khỏi có chút hoang mang, cũng có chút nôn nóng.
Tần Chí ôm người đang giãy dụa vào lòng, thương tiếc dỗ dành: “Đừng tức giận, trẫm tin ngươi rồi. Diệu Diệu mê người như vậy, trẫm luyến tiếc để ngươi chết.”
Lâm Diệu hừ một tiếng, biết chuyển biến tốt liền thu, chủ động chui vào trong vòng tay của Tần Chí.
Sáng sớm ham muốn tràn đầy, Tần Chí ôm mỹ nhân trơn bóng, vuốt ve lại ra lửa.
Lâm Diệu thấy thế rất sợ hãi, hai chân khẽ run lên, vội vàng nói: “Ta sẽ kể cho bệ hạ nghe một chuyện xưa.”
“Trẫm không muốn nghe chuyện xưa.”
“Bệ hạ, ta đau……”
Dưới lời nói nhẹ nhàng của Lâm Diệu, Tần Chí cuối cùng miễn cưỡng đồng ý nghe cậu kể chuyện xưa, nhưng cũng nói trước rằng nếu kể không tốt sẽ bị phạt gấp đôi.
Lâm Diệu hỏi trước Tần Chí muốn nghe chuyện xưa gì, còn đưa ra một số phiên bản.
Không ngờ Tần Chí lại thích nghe chuyện tình yêu hơn võ hiệp tranh bá.
Cũng không chút nào kiêu ngạo, cậy mạnh hiếu thắng.
Chân của Lâm Diệu bị vật cứng uy hiếp, suy nghĩ xong, cậu quyết định kể cho Tần Chí câu chuyện xưa về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Câu chuyện này nổi tiếng, khiến vô số người cảm động. Tần Chí không được khai sáng qua loại chuyện này, nên dễ dàng bị cảm động.
Lâm Diệu kể từ khi Chúc Anh Đài nữ giả nam trang đi thành Hàng Châu để học, trên đường quen biết và kết bái với Lương Sơn Bá.
Sau khi kết bái, hai người cùng đi thành Hàng Châu, sau ở học viện nảy sinh tình cảm. Sau đó, Chúc Anh Đài nhận được thư nhà và trở về, trước khi đi bảo Lương Sơn Bá tới cầu thân.
Ai ngờ Chúc Anh Đài về đến nhà, cha nàng lại sắp đặt cho nàng việc hôn nhân, ép nàng gả cho Mã Văn Tài.
“Nàng gả sao? Lương Sơn Bá không tới cầu thân sao?” Tần Chí hỏi.
Lâm Diệu thấy Tần Chí nghe nghiêm túc, cũng nói rất hăng say.
“Hắn tới, nhưng Chúc viên ngoại không đồng ý. Lương Sơn Bá không có biện pháp, chỉ có thể bỏ đi một mình, sau đó hắn cảm nhiễm phong hàn, không bao lâu liền bệnh chết. Vào ngày Chúc Anh Đài xuất giá, đi ngang qua lăng mộ của Lương Sơn Bá, bỗng nhiên giông tố kéo đến, phần mộ nứt ra khe hở. Nàng liền nhảy vào mộ, hai người hóa thành bướm, song túc song tê*.” (*chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly)
Tần Chí nghe xong im lặng hồi lâu, đột nhiên mắng: “Ngu xuẩn!”
Giọng điệu của y tràn đầy tức giận, hiển nhiên bị câu chuyện xưa làm cảm động.
Lâm Diệu khá kinh ngạc, bạo quân sao lại dễ chăm như vậy?
Sẽ không phải là chưa từng có ai kể cho y nghe chuyện xưa?
Càng làm cho Lâm Diệu mừng thầm chính là, cậu phát hiện ra khi nghe chuyện xưa, vật kia của Tần Chí lại lặng yên bình tĩnh trở lại.
Cũng có thể là bị tên ngốc Lương Sơn Bá chọc giận.
“Nếu là trẫm, cho dù núi đao biển lửa, cũng nhất định sẽ giải cứu người trong lòng. Kể cả vọt vào Chúc phủ, giết sạch người của Chúc phủ và Mã phủ, cũng sẽ không bao giờ lùi bước.”
Đây là nhập diễn?
Lâm Diệu vội vàng phụ họa: “Bệ hạ thần võ. Nhưng Lương Sơn Bá là một thư sinh, tay trói gà không chặt, giết không được người của Chúc phủ và Mã phủ.”
Tần Chí im lặng, tựa hồ cũng ý thức được điểm này, nháy mắt càng giận.
Ngay cả người trong lòng cũng không thể bảo vệ, vậy thì sao gọi là nam nhân!
Lâm Diệu nhìn Tần Chí tức giận siết chặt quai hàm, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.
Nháy mắt tưởng tượng ra cảnh tượng Tần Chí ngồi trên sô pha vừa theo dõi phim truyền hình, vừa mắng chửi người.
Bạo quân tàn nhẫn thô bạo giết người không chớp mắt, lại bị câu chuyện tình yêu trẻ con này tác động, còn nghiêm túc nhập diễn như vậy.
Tại sao cảm thấy ……
Lạ…… dễ thương lạ.
Tác giả :
Nhất Diệp Bồ Đề