Sau Khi Xào CP Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi
Chương 33: Ghen
Xin chữ ký
—
Tùy tiện tìm đại một nghệ sĩ trong giới giải trí tới làm khách mời, bất kể là ai cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến cảm xúc của Giản Văn. Nhìn thần tượng của mình đang đứng trước mặt, Tô Dư Phong đau hết cả đầu.
Nhậm Hiểu mỉm cười chào hỏi:
“Lần đầu tiên tới ghi hình ở chương trình này, mong mọi người quan tâm nhiều hơn.”
Mắt Vưu Khả sáng lên như đèn pha.
Nhậm Hiểu thực sự thực sự rất đẹp! Đại mỹ nhân!
Tô Minh Minh nhìn khuôn mặt của Nhậm Hiểu, trong lòng hoảng hốt một trận. Cho dù đã biết người đứng trước mặt đàn ông nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác là phụ nữ…
Đáng tiếc, nếu người này là nữ nhất định cậu ta sẽ tận tay tóm lấy…
Giản Văn ôm ngang bả vai Tô Dư Phong, cúi xuống thầm thì bên tai cậu, “Thế nào? Nhậm Hiểu rất đẹp đúng không? Em nhìn chằm chằm anh ta hơi bị lâu rồi đấy.”
Vị bạn trai nào đó mới nhậm chức đang ghen lồng lộn rồi.
Tô Dư Phong buồn cười, bất đắc dĩ nghiêng đầu sang nhìn hắn.
“Em thấy anh mới là người nhìn chằm chằm anh ấy, còn đang nghĩ… lát nữa lỡ anh làm ra việc gì ngốc nghếch thì em phải đi xin lỗi người ta như thế nào.”
Tuy khuôn mặt họa thủy của Nhậm Hiểu có sức sát thương rất lớn nhưng Tô Dư Phong hoàn toàn chỉ ngưỡng mộ sự kiên cường của đối phương, không hề ôm một chút tâm tư gây rối nào với khuôn mặt đó.
“Em yên tâm. Anh sẽ không làm gì đâu, đảm bảo không để em mất mặt.”
Đạo diễn nâng loa lên bắt đầu công bố nhiệm vụ.
“Thử thách đầu tiên của ngày hôm nay chính là ném tuyết!”
“Thi đấu cá nhân, mọi người nặn tuyết thành hình tròn để tấn công đối phương, ném trúng một cái sẽ được cộng một điểm. Nửa giờ sau căn cứ vào bảng xếp hạng để phạt, ba người cuối cùng phải uống nước cốt chanh.”
Biểu cảm của Tô Dư Phong đột nhiên vi diệu, giơ tay lên muốn hỏi.
“Đạo diễn, chanh nhà ngài đang ế hàng à?”
Tập nào cũng phạt bằng chanh là sao?!!
Đạo diễn khụ một tiếng hắng giọng, “Tôi thông cảm cho mọi người rồi đó. Cho dù thua trận thì tinh thần tham gia thử thách của mọi người vẫn rất đáng khen, nước chanh rất tốt cho sức khỏe.”
“Thực ra tôi đã từng nghĩ có nên đổi hình phạt thành đi thảm mát xa hay không, tính giải trí sẽ cao hơn nhiều, nhưng mà có lẽ mọi người sẽ không vui lắm.”
Tô Dư Phong: “…..”
Đâu chỉ là không vui, thảm mát xa là bóng ma của toàn bộ những người ở đây luôn đó!
Thử thách bắt đầu. Mọi người sôi nổi chia nhau về các hướng, ngồi xổm xuống bắt đầu nặn tuyết.
Tô Dư Phong nhanh tay lẹ mắt, vài giây đã xong một cục tuyết. Cậu không định nặn nhiều, quét mắt nhìn một vòng, trực tiếp ném tuyết vào Hồng Đạt Lực.
Hồng Đạt Lực vẫn còn đang nặn tuyết, tuy phát hiện ra hành động của Tô Dư Phong nhưng đang ở tư thế ngồi xổm nên không kịp tránh, bị tuyết đập trúng.
“Tô Dư Phong dẫn đầu với một điểm!” Đạo diễn hô lên trêи loa, làm cho bầu không khí của trận đấu sôi động dần.
Giản Văn thờ ơ, vẫn mải mê vùi đầu nặn tuyết.
Hồng Đạt Lực tức xù cả lông, ngồi nặn cho xong hai cục tuyết mới tìm ném Tô Dư Phong. Nhưng tên nhóc kia rất khôn, vì không muốn Hồng Đạt Lực được cộng điểm nên căn bản không ngồi xổm xuống nặn tuyết nữa mà đứng đó đợi.
Tô Dư Phong linh hoạt tránh né, Hồng Đạt Lực ném không trúng cục nào!
Nặn một lúc hẳn hai cục, cuối cùng công cốc hết.
Hồng Đạt Lực tức giận nhưng chẳng còn cách nào, chỉ có thể ngồi xổm xuống nặn tiếp.
“Ai?!!”
Hồng Đạt Lực ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Giản Văn.
Lần ghi hình tập trước gã vì muốn thắng mà cố ý đâm vào quả bóng của Tô Dư Phong, làm cho cậu choáng váng một hồi, Giản Văn nhìn thấy hết, và đương nhiên là đã âm thầm ghim vào lòng.
Lần đó trong thử thách không có quy định nên không bị bắt lỗi.
Nhưng hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, bây giờ tận dụng cơ hội, rất thuận lý thành chương mà trả thù.
Hồng Đạt Lực không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục nặn tuyết.
Những khách mời còn lại đều coi Hồng Đạt Lực, Giản Văn và Tô Dư Phong là “cái gai trong mắt” vì hai người trước sức chiến đấu mạnh, người cuối trốn nhanh, đều là những đối thủ cạnh tranh cực kỳ nguy hiểm.
Ba người bị tập kϊƈɦ liên tục, trêи quần áo toàn tuyết là tuyết, chẳng còn phân rõ ai thảm hơn ai.
Giản Văn và Tô Dư Phong cũng không nhắm chằm chằm vào Hồng Đạt Lực nữa, có cơ hội cũng sẽ tấn công những người khác.
“A!!”
Tô Dư Phong đang khom lưng nặn tuyết lại bị trúng một đòn, vừa lúc Giản Văn nặn xong một cái, hắn lập tức ngẩng đầu tìm kiếm “hung thủ”, định báo thù cho Tô Dư Phong.
Sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt của Nhậm Hiểu.
Giản Văn: “…..”
Thần tượng của người trong lòng.
Đánh hay không đánh? Đây là một vấn đề thật nan giải.
Giản Văn tự hỏi trong ba giây đồng hồ, chưa nghĩ xong thì tuyết trong tay đã bay ra, đập thẳng vào Nhậm Hiểu.
Quản làm móe gì, ném Tiểu Phong là phải báo thù!
Tô Dư Phong đang nặn tuyết: “…..”
Tuy nói là thi đấu cá nhân, ném trúng một người sẽ cộng cho mình một điểm nhưng Giản Văn và Tô Dư Phong lại rất giống một đội, báo thù cho đối phương, không tấn công lẫn nhau, cực kỳ đoàn kết ăn ý.
Nhậm Hiểu lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, đương nhiên cũng đã từng nghe về tin bát quái của Giản Văn và Tô Dư Phong.
Vốn tưởng rằng phóng viên chỉ viết xàm cho có đề tài thảo luận, bây giờ xem ra…
Nửa giờ sau, trận đại chiến ném tuyết cuối cùng cũng kết thúc.
Lần này Tô Minh Minh xuất sắc lội ngược dòng, đứng ở vị trí thứ nhất.
Tốc độ nặn tuyết của cậu ta cực kỳ nhanh, những người khác không bắt kịp. Với lại tuy mập mạp nhưng rất có đầu óc, cậu ta chỉ tấn công những người đang ngồi xổm, tỉ lệ trúng gần như là 100%.
Tô Dư Phong cũng nhờ vào tốc độ nặn tuyết mà giành được hạng hai.
Ba người hạng cuối là Nhậm Hiểu và hai cô gái.
Hai cô gái thoải mái uống nước chanh, đây là thức uống dưỡng nhan giảm cân quen thuộc quá rồi.
Nhưng khuôn mặt yêu mị của Nhậm Hiểu lại nhăn nhó gắt gao, tuy vậy nhìn vẫn đẹp như cũ, khiến đối phương có cảm giác có thể sẵn sàng vượt lửa vượt núi để đổi lại một nụ cười của mỹ nhân.
Tô Dư Phong móc một thanh socola trong túi áo ra, “Anh có muốn ăn cái này không? Ăn một miếng sẽ hết chua ngay.”
Giản Văn: “…..”
Thủ đoạn tán trai của hắn bị Tiểu Phong dùng cho kẻ khác…
Giản Văn mím môi, mặt lại biến về màu đen.
Tô Minh Minh ở bên cạnh cảm nhận được một luồng áp suất thấp, yên lặng dịch ra xa hai bước, sợ bị trút giận.
Chậc chậc, đàn ông khi ghen…
Vưu Khả nhìn hai người không chớp mắt, đôi mắt lại phát sáng!
Cha mạ ơi!! Kϊƈɦ động quá!!
Tiểu Phong phải làm thế nào để Giản Văn hết giận đây? Hi hi hi…
Tô Dư Phong lại lấy thêm thanh socola thứ hai, tự bóc giấy bao bên ngoài, đưa tới bên miệng Giản Văn.
“Giản Văn, vừa rồi ném tuyết lâu như vậy, anh mệt rồi đúng không? Mau ăn đi.”
Chai giấm đang đổ nào đó thoáng bình ổn lại.
Hai tay Giản Văn trống trơn nhưng hắn không nhận mà há miệng cắn luôn, hưởng thụ sự chăm sóc của người yêu.
Mọi người xung quanh bị ép ăn cẩu lương: “…..”
Thử thách đầu tiên đã xong, các khách mời lần lượt quay về nghỉ ngơi một lúc.
Đột nhiên Hồng Đạt Lực nói: “Tiểu Phong, cậu không muốn xin chữ ký của Nhậm Hiểu à? Thần tượng của cậu đang ở đây mà, đừng bỏ lỡ.”
Lúc trước vì muốn tranh lên hình với Tô Dư Phong nên Hồng Đạt Lực đã cố ý điều tra qua một số thông tin của cậu.
Bí mật cơ thể của Tô Dư Phong gã không thể tra ra nhưng việc Tô Dư Phong mua album mua poster cũng không giấu giếm gì, thỉnh thoảng bận việc còn nhờ người đại diện đi mua hộ.
Mấy cái tiểu tiết này Hồng Đạt Lực vẫn dư sức tra được.
Đạo diễn vừa nghe xong câu kia, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Ông chọn Nhậm Hiểu hoàn toàn chỉ là vì Nhậm Hiểu đang tổ chức tour concert. Tổ chương trình cho phép Nhậm Hiểu pr về concert trong lúc ghi hình, đối lại lúc biểu diễn Nhậm Hiểu phải hỗ trợ tuyên truyền tập cuối một chút, hai bên cùng có lợi.
Ai biết thế mà lại là thần tượng của Tô Dư Phong!
Ông – một đạo diễn không có chống lưng – thế mà lại dám công khai đội nón xanh cho kim chủ baba!
Tô Dư Phong bị điểm danh, trong lòng có hơi xấu hổ. Nhưng cậu cũng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ mỉm cười bình tĩnh nói:
“Bây giờ trời đang lạnh như vậy, chẳng lẽ tôi không biết xấu hổ cứ đòi ký tên?”
“Lát nữa chúng ta về tới khách sạn anh sẽ ký cho em.”
Tô Dư Phong vui mừng ra mặt: “Thật ạ?! Cảm ơn anh!”
Giản Văn yên lặng đan mười ngón tay với Tô Dư Phong.
Đánh dấu chủ quyền!
Nhậm Hiểu nhướng mày, không nói chuyện nữa.
Hồng Đạt Lực thấy việc này không kéo dài được, âm thầm đáng tiếc.
Tuy ghi hình đã xong, camera đã tắt nhưng xé nhau thêm vài câu cũng được mà…
Giản Văn không định làm Tô Dư Phong khó xử trước mặt người ngoài nên đương nhiên sẽ không gây động tĩnh gì cả.
—
Đoàn người về tới khách sạn, năng lượng toàn thân ngay lập tức được hồi đầy.
Mỗi góc của khách sạn được trang bị một cái máy sưởi, ngăn cách hoàn toàn với thế giới đầy tuyết ở bên ngoài.
Nhậm Hiểu tìm một quyển sổ với bút: “Để anh ký cho em một chữ, em muốn viết lời chúc như thế nào?”
“Chúc em có thể gặp được bạn đời tâm linh tương thông, bên nhau đến già được không?”
Tô Dư Phong hơi nghiêng đầu liếc Giản Văn đứng bên cạnh.
Ẩn ý trong câu đó, không cần nói ra cũng hiểu.
Giản Văn siết chặt nắm tay. Nếu không phải tất cả vẫn còn đang ở sảnh lớn của khách sạn thì hắn đã ôm hôn Tô Dư Phong ngay và luôn rồi…
“Được, chúc em mãi mãi được hạnh phúc.”
Nhậm Hiểu cười, cẩn thận xé tờ giấy đưa qua.
“Em cảm ơn anh!!”
Tô Dư Phong nhìn tờ giấy có chữ ký kia, trong lòng kϊƈɦ động không thôi. Được thần tượng chúc phúc chính là một loại hạnh phúc vô bờ bến rồi!
Ba người quay về phòng nghỉ ngơi, phòng của Giản Văn và Tô Dư Phong khác nhau, vị trí khác nhau, cấp bậc cũng khác nhau.
Sau khi thay quần áo, Giản Văn lập tức rời khỏi phòng mình, chạy sang phòng Tô Dư Phong.
Tô Dư Phong mở cửa cho hắn, thần sắc có chút vi diệu.
“Ai bảo em chẳng bao giờ chịu đi tìm anh, anh chỉ có thể tự mình sang thôi.”
Tô Dư Phong bật cười: “Buổi chiều chúng ta còn phải ghi hình tiếp cửa thứ hai, sao em sang phòng anh được? Anh không nghỉ ngơi thì chiều thi kiểu gì?”
“Anh nghỉ ngơi ở phòng này.”
Đột nhiên Giản Văn bế cậu lên, trực tiếp đi về phía giường.
Lần chung chăn gối này bầu không khí đã hoàn toàn khác trước, ngập tràn mùi vị gian tình.
Mặt Tô Dư Phong đỏ bừng, nói chuyện cũng ấp úng.
“Em, em nói chứ, lát nữa còn phải ra ngoài ghi hình, anh đừng có làm chuyện gì quá mức, ảnh hưởng đến ghi hình…”
Giản Văn vuốt ve má cậu.
“Yên tâm, anh hôn một cái thôi.”
Tô Dư Phong: “…..”
Lưu, lưu manh!
Giản Văn nâng mặt Tô Dư Phong lên, thận trọng hôn xuống. Động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, như thể đang đối xử với trân bảo.
Tô Dư Phong căng thẳng níu chặt bả vai của Giản Văn, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc kệ đối phương thích làm gì thì làm…
*** Hết chương 33
—
Tùy tiện tìm đại một nghệ sĩ trong giới giải trí tới làm khách mời, bất kể là ai cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến cảm xúc của Giản Văn. Nhìn thần tượng của mình đang đứng trước mặt, Tô Dư Phong đau hết cả đầu.
Nhậm Hiểu mỉm cười chào hỏi:
“Lần đầu tiên tới ghi hình ở chương trình này, mong mọi người quan tâm nhiều hơn.”
Mắt Vưu Khả sáng lên như đèn pha.
Nhậm Hiểu thực sự thực sự rất đẹp! Đại mỹ nhân!
Tô Minh Minh nhìn khuôn mặt của Nhậm Hiểu, trong lòng hoảng hốt một trận. Cho dù đã biết người đứng trước mặt đàn ông nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác là phụ nữ…
Đáng tiếc, nếu người này là nữ nhất định cậu ta sẽ tận tay tóm lấy…
Giản Văn ôm ngang bả vai Tô Dư Phong, cúi xuống thầm thì bên tai cậu, “Thế nào? Nhậm Hiểu rất đẹp đúng không? Em nhìn chằm chằm anh ta hơi bị lâu rồi đấy.”
Vị bạn trai nào đó mới nhậm chức đang ghen lồng lộn rồi.
Tô Dư Phong buồn cười, bất đắc dĩ nghiêng đầu sang nhìn hắn.
“Em thấy anh mới là người nhìn chằm chằm anh ấy, còn đang nghĩ… lát nữa lỡ anh làm ra việc gì ngốc nghếch thì em phải đi xin lỗi người ta như thế nào.”
Tuy khuôn mặt họa thủy của Nhậm Hiểu có sức sát thương rất lớn nhưng Tô Dư Phong hoàn toàn chỉ ngưỡng mộ sự kiên cường của đối phương, không hề ôm một chút tâm tư gây rối nào với khuôn mặt đó.
“Em yên tâm. Anh sẽ không làm gì đâu, đảm bảo không để em mất mặt.”
Đạo diễn nâng loa lên bắt đầu công bố nhiệm vụ.
“Thử thách đầu tiên của ngày hôm nay chính là ném tuyết!”
“Thi đấu cá nhân, mọi người nặn tuyết thành hình tròn để tấn công đối phương, ném trúng một cái sẽ được cộng một điểm. Nửa giờ sau căn cứ vào bảng xếp hạng để phạt, ba người cuối cùng phải uống nước cốt chanh.”
Biểu cảm của Tô Dư Phong đột nhiên vi diệu, giơ tay lên muốn hỏi.
“Đạo diễn, chanh nhà ngài đang ế hàng à?”
Tập nào cũng phạt bằng chanh là sao?!!
Đạo diễn khụ một tiếng hắng giọng, “Tôi thông cảm cho mọi người rồi đó. Cho dù thua trận thì tinh thần tham gia thử thách của mọi người vẫn rất đáng khen, nước chanh rất tốt cho sức khỏe.”
“Thực ra tôi đã từng nghĩ có nên đổi hình phạt thành đi thảm mát xa hay không, tính giải trí sẽ cao hơn nhiều, nhưng mà có lẽ mọi người sẽ không vui lắm.”
Tô Dư Phong: “…..”
Đâu chỉ là không vui, thảm mát xa là bóng ma của toàn bộ những người ở đây luôn đó!
Thử thách bắt đầu. Mọi người sôi nổi chia nhau về các hướng, ngồi xổm xuống bắt đầu nặn tuyết.
Tô Dư Phong nhanh tay lẹ mắt, vài giây đã xong một cục tuyết. Cậu không định nặn nhiều, quét mắt nhìn một vòng, trực tiếp ném tuyết vào Hồng Đạt Lực.
Hồng Đạt Lực vẫn còn đang nặn tuyết, tuy phát hiện ra hành động của Tô Dư Phong nhưng đang ở tư thế ngồi xổm nên không kịp tránh, bị tuyết đập trúng.
“Tô Dư Phong dẫn đầu với một điểm!” Đạo diễn hô lên trêи loa, làm cho bầu không khí của trận đấu sôi động dần.
Giản Văn thờ ơ, vẫn mải mê vùi đầu nặn tuyết.
Hồng Đạt Lực tức xù cả lông, ngồi nặn cho xong hai cục tuyết mới tìm ném Tô Dư Phong. Nhưng tên nhóc kia rất khôn, vì không muốn Hồng Đạt Lực được cộng điểm nên căn bản không ngồi xổm xuống nặn tuyết nữa mà đứng đó đợi.
Tô Dư Phong linh hoạt tránh né, Hồng Đạt Lực ném không trúng cục nào!
Nặn một lúc hẳn hai cục, cuối cùng công cốc hết.
Hồng Đạt Lực tức giận nhưng chẳng còn cách nào, chỉ có thể ngồi xổm xuống nặn tiếp.
“Ai?!!”
Hồng Đạt Lực ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Giản Văn.
Lần ghi hình tập trước gã vì muốn thắng mà cố ý đâm vào quả bóng của Tô Dư Phong, làm cho cậu choáng váng một hồi, Giản Văn nhìn thấy hết, và đương nhiên là đã âm thầm ghim vào lòng.
Lần đó trong thử thách không có quy định nên không bị bắt lỗi.
Nhưng hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, bây giờ tận dụng cơ hội, rất thuận lý thành chương mà trả thù.
Hồng Đạt Lực không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục nặn tuyết.
Những khách mời còn lại đều coi Hồng Đạt Lực, Giản Văn và Tô Dư Phong là “cái gai trong mắt” vì hai người trước sức chiến đấu mạnh, người cuối trốn nhanh, đều là những đối thủ cạnh tranh cực kỳ nguy hiểm.
Ba người bị tập kϊƈɦ liên tục, trêи quần áo toàn tuyết là tuyết, chẳng còn phân rõ ai thảm hơn ai.
Giản Văn và Tô Dư Phong cũng không nhắm chằm chằm vào Hồng Đạt Lực nữa, có cơ hội cũng sẽ tấn công những người khác.
“A!!”
Tô Dư Phong đang khom lưng nặn tuyết lại bị trúng một đòn, vừa lúc Giản Văn nặn xong một cái, hắn lập tức ngẩng đầu tìm kiếm “hung thủ”, định báo thù cho Tô Dư Phong.
Sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt của Nhậm Hiểu.
Giản Văn: “…..”
Thần tượng của người trong lòng.
Đánh hay không đánh? Đây là một vấn đề thật nan giải.
Giản Văn tự hỏi trong ba giây đồng hồ, chưa nghĩ xong thì tuyết trong tay đã bay ra, đập thẳng vào Nhậm Hiểu.
Quản làm móe gì, ném Tiểu Phong là phải báo thù!
Tô Dư Phong đang nặn tuyết: “…..”
Tuy nói là thi đấu cá nhân, ném trúng một người sẽ cộng cho mình một điểm nhưng Giản Văn và Tô Dư Phong lại rất giống một đội, báo thù cho đối phương, không tấn công lẫn nhau, cực kỳ đoàn kết ăn ý.
Nhậm Hiểu lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, đương nhiên cũng đã từng nghe về tin bát quái của Giản Văn và Tô Dư Phong.
Vốn tưởng rằng phóng viên chỉ viết xàm cho có đề tài thảo luận, bây giờ xem ra…
Nửa giờ sau, trận đại chiến ném tuyết cuối cùng cũng kết thúc.
Lần này Tô Minh Minh xuất sắc lội ngược dòng, đứng ở vị trí thứ nhất.
Tốc độ nặn tuyết của cậu ta cực kỳ nhanh, những người khác không bắt kịp. Với lại tuy mập mạp nhưng rất có đầu óc, cậu ta chỉ tấn công những người đang ngồi xổm, tỉ lệ trúng gần như là 100%.
Tô Dư Phong cũng nhờ vào tốc độ nặn tuyết mà giành được hạng hai.
Ba người hạng cuối là Nhậm Hiểu và hai cô gái.
Hai cô gái thoải mái uống nước chanh, đây là thức uống dưỡng nhan giảm cân quen thuộc quá rồi.
Nhưng khuôn mặt yêu mị của Nhậm Hiểu lại nhăn nhó gắt gao, tuy vậy nhìn vẫn đẹp như cũ, khiến đối phương có cảm giác có thể sẵn sàng vượt lửa vượt núi để đổi lại một nụ cười của mỹ nhân.
Tô Dư Phong móc một thanh socola trong túi áo ra, “Anh có muốn ăn cái này không? Ăn một miếng sẽ hết chua ngay.”
Giản Văn: “…..”
Thủ đoạn tán trai của hắn bị Tiểu Phong dùng cho kẻ khác…
Giản Văn mím môi, mặt lại biến về màu đen.
Tô Minh Minh ở bên cạnh cảm nhận được một luồng áp suất thấp, yên lặng dịch ra xa hai bước, sợ bị trút giận.
Chậc chậc, đàn ông khi ghen…
Vưu Khả nhìn hai người không chớp mắt, đôi mắt lại phát sáng!
Cha mạ ơi!! Kϊƈɦ động quá!!
Tiểu Phong phải làm thế nào để Giản Văn hết giận đây? Hi hi hi…
Tô Dư Phong lại lấy thêm thanh socola thứ hai, tự bóc giấy bao bên ngoài, đưa tới bên miệng Giản Văn.
“Giản Văn, vừa rồi ném tuyết lâu như vậy, anh mệt rồi đúng không? Mau ăn đi.”
Chai giấm đang đổ nào đó thoáng bình ổn lại.
Hai tay Giản Văn trống trơn nhưng hắn không nhận mà há miệng cắn luôn, hưởng thụ sự chăm sóc của người yêu.
Mọi người xung quanh bị ép ăn cẩu lương: “…..”
Thử thách đầu tiên đã xong, các khách mời lần lượt quay về nghỉ ngơi một lúc.
Đột nhiên Hồng Đạt Lực nói: “Tiểu Phong, cậu không muốn xin chữ ký của Nhậm Hiểu à? Thần tượng của cậu đang ở đây mà, đừng bỏ lỡ.”
Lúc trước vì muốn tranh lên hình với Tô Dư Phong nên Hồng Đạt Lực đã cố ý điều tra qua một số thông tin của cậu.
Bí mật cơ thể của Tô Dư Phong gã không thể tra ra nhưng việc Tô Dư Phong mua album mua poster cũng không giấu giếm gì, thỉnh thoảng bận việc còn nhờ người đại diện đi mua hộ.
Mấy cái tiểu tiết này Hồng Đạt Lực vẫn dư sức tra được.
Đạo diễn vừa nghe xong câu kia, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Ông chọn Nhậm Hiểu hoàn toàn chỉ là vì Nhậm Hiểu đang tổ chức tour concert. Tổ chương trình cho phép Nhậm Hiểu pr về concert trong lúc ghi hình, đối lại lúc biểu diễn Nhậm Hiểu phải hỗ trợ tuyên truyền tập cuối một chút, hai bên cùng có lợi.
Ai biết thế mà lại là thần tượng của Tô Dư Phong!
Ông – một đạo diễn không có chống lưng – thế mà lại dám công khai đội nón xanh cho kim chủ baba!
Tô Dư Phong bị điểm danh, trong lòng có hơi xấu hổ. Nhưng cậu cũng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ mỉm cười bình tĩnh nói:
“Bây giờ trời đang lạnh như vậy, chẳng lẽ tôi không biết xấu hổ cứ đòi ký tên?”
“Lát nữa chúng ta về tới khách sạn anh sẽ ký cho em.”
Tô Dư Phong vui mừng ra mặt: “Thật ạ?! Cảm ơn anh!”
Giản Văn yên lặng đan mười ngón tay với Tô Dư Phong.
Đánh dấu chủ quyền!
Nhậm Hiểu nhướng mày, không nói chuyện nữa.
Hồng Đạt Lực thấy việc này không kéo dài được, âm thầm đáng tiếc.
Tuy ghi hình đã xong, camera đã tắt nhưng xé nhau thêm vài câu cũng được mà…
Giản Văn không định làm Tô Dư Phong khó xử trước mặt người ngoài nên đương nhiên sẽ không gây động tĩnh gì cả.
—
Đoàn người về tới khách sạn, năng lượng toàn thân ngay lập tức được hồi đầy.
Mỗi góc của khách sạn được trang bị một cái máy sưởi, ngăn cách hoàn toàn với thế giới đầy tuyết ở bên ngoài.
Nhậm Hiểu tìm một quyển sổ với bút: “Để anh ký cho em một chữ, em muốn viết lời chúc như thế nào?”
“Chúc em có thể gặp được bạn đời tâm linh tương thông, bên nhau đến già được không?”
Tô Dư Phong hơi nghiêng đầu liếc Giản Văn đứng bên cạnh.
Ẩn ý trong câu đó, không cần nói ra cũng hiểu.
Giản Văn siết chặt nắm tay. Nếu không phải tất cả vẫn còn đang ở sảnh lớn của khách sạn thì hắn đã ôm hôn Tô Dư Phong ngay và luôn rồi…
“Được, chúc em mãi mãi được hạnh phúc.”
Nhậm Hiểu cười, cẩn thận xé tờ giấy đưa qua.
“Em cảm ơn anh!!”
Tô Dư Phong nhìn tờ giấy có chữ ký kia, trong lòng kϊƈɦ động không thôi. Được thần tượng chúc phúc chính là một loại hạnh phúc vô bờ bến rồi!
Ba người quay về phòng nghỉ ngơi, phòng của Giản Văn và Tô Dư Phong khác nhau, vị trí khác nhau, cấp bậc cũng khác nhau.
Sau khi thay quần áo, Giản Văn lập tức rời khỏi phòng mình, chạy sang phòng Tô Dư Phong.
Tô Dư Phong mở cửa cho hắn, thần sắc có chút vi diệu.
“Ai bảo em chẳng bao giờ chịu đi tìm anh, anh chỉ có thể tự mình sang thôi.”
Tô Dư Phong bật cười: “Buổi chiều chúng ta còn phải ghi hình tiếp cửa thứ hai, sao em sang phòng anh được? Anh không nghỉ ngơi thì chiều thi kiểu gì?”
“Anh nghỉ ngơi ở phòng này.”
Đột nhiên Giản Văn bế cậu lên, trực tiếp đi về phía giường.
Lần chung chăn gối này bầu không khí đã hoàn toàn khác trước, ngập tràn mùi vị gian tình.
Mặt Tô Dư Phong đỏ bừng, nói chuyện cũng ấp úng.
“Em, em nói chứ, lát nữa còn phải ra ngoài ghi hình, anh đừng có làm chuyện gì quá mức, ảnh hưởng đến ghi hình…”
Giản Văn vuốt ve má cậu.
“Yên tâm, anh hôn một cái thôi.”
Tô Dư Phong: “…..”
Lưu, lưu manh!
Giản Văn nâng mặt Tô Dư Phong lên, thận trọng hôn xuống. Động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, như thể đang đối xử với trân bảo.
Tô Dư Phong căng thẳng níu chặt bả vai của Giản Văn, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc kệ đối phương thích làm gì thì làm…
*** Hết chương 33
Tác giả :
An Vân Nhiễm