Sau Khi Vợ Bé Trúng Số
Chương 32
Cố Chi đi rất nhanh, muốn ra khỏi phòng tiệc đến hành lang, cuối cùng vẫn không đọ lại được với đôi chân dài của Hoắc Đình Sâm, anh đuổi kịp cô.
Hoắc Đình Sâm kéo tay Cố Chi lại.
Cố Chi đành phải dừng bước.
Cô xoay người lại, nói giọng không vui: “Buông tôi ra.”
Hoắc Đình Sâm không biết Cố Chi tại sao lại giống như ăn phải thuốc nổ vậy, “Bọn họ chọc em?” Anh đang chỉ những người vừa nãy.
Cố Chi “hừ” một tiếng, thấy Hoắc Đình Sâm nắm tay của mình, “Hoắc tiên sinh, xin anh hãy tự trọng.”
Hoắc Đình Sâm nghe thấy hai từ “Tự trọng”, nhìn về phía Cố Chi. Cô gái trước mặt anh còn gì chưa làm qua cơ chứ, hôm nay còn nói hai từ “tự trọng” với anh.
Hoắc Đình Sâm đang chạm vào da thịt cô, rũ mắt, buông tay.
Dạ tiệc vẫn còn tiếp tục, anh buông cánh tay cô ra, nói: “Để tôi vào cùng em.”
Cố Chi: “Không cần.”
Cô trợn mắt nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, tự mình về yến tiệc trước.
Hoắc Đình Sâm nhìn theo bóng lưng Cố Chi một hồi lâu. Sau khi anh tan làm, trong lòng nghĩ tới trước đó Cố Chi nói không có bạn trai, cho nên tới đây.
Chẳng qua là dường như anh không được cô chào đón cho lắm.
Hoắc Đình Sâm sửa sang lại vạt áo trước một chút, lại lần nữa bước vào phòng tiệc, hiện trường đã rất xôn xao.
Không ai nghĩ tới Hoắc Đình Sâm lại đến muộn, đối với dạ tiệc Thịnh Tinh mà nói việc anh đến đủ để gọi là “Đại giá quang lâm”.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về chỗ trống không bên cạnh Hoắc Đình Sâm.
Anh tới, vậy Triệu tiểu thư thì sao?
Anh không tới cùng Triệu tiểu thư ư? Trước đó Triệu tiểu thư đã từ chối khéo lời mời rồi, Hoắc Đình Sâm lại đột nhiên xuất hiện ở đây làm gì?
Mọi người đều rất nghi hoặc. Ký giả ở hiện trường ngược lại hưng phấn không thôi, không ngừng bấm máy chụp ảnh Hoắc Đình Sâm.
Dạ vũ kết thúc, đến phần chủ yếu của dạ tiệc tối nay, đấu giá từ thiện.
Lần trước Cố Chi đã tham gia hội đấu giá một lần nên rất có kinh nghiệm, lấy thư mời đi đổi thẻ đấu giá.
Tuy nói là dạ tiệc từ thiện nhưng mấy món đồ được đem đi đấu giá từ thiện ở đây được lựa chọn rất cẩn thận, mấy danh viện tham gia dạ tiệc cũng đấu giá hết sức náo nhiệt.
Dẫu sao cũng là dạ tiệc từ thiện, cho dù nhìn thấy người chạy xe kéo qua sẽ bịt mũi lại nhưng mọi người vẫn tỏ ra rất tích cực để chụp ảnh, cho dù không có lòng từ thiện cũng muốn có chút tên tuổi thích làm việc thiện. Các tiểu thư ở đây phần lớn đều được gia đình cho một số tiền giới hạn, trong đêm nay dùng số tiền đó để lấy đồ về, ngày mai báo chí sẽ viết tiểu thư nhà ai lương thiện quyên góp bao nhiêu tiền.
Sau khi bán mấy bức tranh sơn dầu và nhạc cụ, người chủ trì lấy một hộp trang sức nhung đỏ ra.
Hộp trang sức này vừa mở ra, mọi người trong đây đều sáng hai mắt lên.
Trong hộp nhung đỏ là một cái vòng cổ ngọc bích, ngọc bích thuần khiết dày nặng, mặc dù bốn phía được khảm một vòng kim cương vụn sáng lấp lánh nhưng vẫn không thể lấn át được vẻ sáng chói của nó.
Người chủ trì mang găng tay trắng, để món đồ ở trong tay giới thiệu với mọi người, “Sợi dây chuyền này có tên là “Biển sâu”, đến từ nước Pháp, viên ngọc lam ở giữa từng được đính trên vương miện của quốc vương Pháp, sợi dây chuyền này được đấu giá để xây dựng bệnh viện, giá khởi điểm là mười ngàn đại dương.”
Trên thế giới này dường như không có người phụ nữ nào là không thích đồ trang sức. Vừa có thể mua được dây chuyền, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ quyên góp, một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Người chủ trì vừa dứt lời, mấy tiểu thư ở đây lập tức giơ thẻ, mỗi lần giơ thẻ phải tăng giá ít nhất là năm trăm.
“Mười ngàn năm trăm.”
“Mười một ngàn.”
---
Cố Chi nắm thẻ đấu giá trong tay. Các tiểu thư đấu giá như dầu sôi lửa bỏng, mấy ca sĩ, ngôi sao điện ảnh ngồi ở cửa tương đối yên lặng.
Mấy năm qua có vẻ đều như vậy, không có lý do đặc biệt cả, cho dù là có thu nhập cao đi nữa thì lương tháng làm sao đọ được với của cải của đám tiểu thư.
“Ba chục ngàn!” Sợi dây chuyền mang tên “Biển sâu” cuối cùng, trong lúc nhất thời không có ai giơ thẻ đấu giá nữa.
Cố Chi nhìn về phía người kêu “Ba chục ngàn”, người đó chính là Cao Doanh tiểu thư.
Thấy không có ai ra giá cao hơn, dường như nắm chắc phần thắng, khóe miệng cô ta cong lên một nụ cười chiến thắng.
Lúc này, Cố Chi trực tiếp giơ thẻ: “Ba mươi lăm ngàn.”
Tầm mắt của mọi người trong hội trường đều tập trung trên người cô, sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Trong phần đấu giá, rất ít khi có mấy người nổi tiếng thét giá, mà ca sĩ Cố Chi lại thét đến ba mươi lăm ngàn?
Cô có nhiều tiền như vậy ư?!
Cao Doanh hoàn toàn không nghĩ tới Cố Chi lại thêm tiền, thấy cô, nghĩ đến Hoắc Đình Sâm vừa mới đuổi theo cô, cô ta cắn răng, không chịu thua, “Ba mươi sáu ngàn!”
Cố Chi theo sát ngay sau, cũng không lằng nhằng trực tiếp thêm, “Bốn chục ngàn.”
Người khác đều tận lực tăng theo cách ít nhất, chỉ nhích năm trăm, năm trăm một lần, vì vậy khi Cố Chi vừa hô bốn chục ngàn, mọi người trong hội trường ngược lại hít một hơi thật sâu.
Cố Chi hô bốn chục ngàn xong, nhìn về phía Cao Doanh với ánh mắt khiêu khích.
Cao Doanh nói gì cũng không chịu bại bởi ca sĩ mà mình chế giễu này, cắn răng tiếp tục thêm, “Bốn mươi mốt ngàn!”
Mùi thuốc súng đã tập trung trên hai người này.
Ca sĩ ăn khách của công ty đĩa nhạc Thắng Lợi Cố Chi, đang đấu giá một sợi dây chuyền với thiên kim đĩa nhạc Cao Vang, trong lúc nhất thời cô đuổi tôi đuổi, có vẻ không ai chịu thua.
Vương Tử Kỳ bên cạnh Cao Doanh dùng sức kéo tay cô ta, cô ta đã sớm ra giá cao hơn giới hạn mà người nhà cho rồi, không thể thêm nữa, nhưng mà Cao Doanh lại mù quáng, tựa như thề không chịu thua bởi Cố Chi, tiếp tục tăng thêm.
Một trận đấu giá kịch tính, Cao Doanh đã mù quáng, giơ thẻ lên, nói rất khí thế, “Tám chục ngàn!”
Toàn bộ hội trường không một tiếng động.
Sau đó ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Cố Chi, tựa như đang đợi thêm cô sẽ ra giá bao nhiêu.
Đáng tiếc lần này, ngoài dự đoán của mọi người, cô hoàn toàn không giơ thẻ nữa.
Cô cũng nhìn những người đang nhìn mình, cười một tiếng, ngồi im, cánh tay đang cầm thẻ không có dấu hiệu muốn nâng lên.
Đây là đang xảy ra chuyện gì?
Người chủ trì bấm giây bằng đồng hồ đeo tay, hồi lâu không có ai ra giá nữa: “Tám chục ngàn lần thứ nhất, tám chục ngàn lần thứ hai, tám chục ngàn lần thứ ba, thành công!”
Búa đấu giá rơi xuống, tạo thành âm thanh thanh thúy.
“Chúc mừng Cao tiểu thư!”
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay.
Cố Chi cũng vỗ tay chúc mừng Cao Doanh và vị hôn phu của cô ta.
Tấm thẻ đấu giá do Cao Doanh nâng lên từ từ hạ xuống, bên tai cô ta vang lên tiếng vỗ tay rộn ràng.
Vị hôn phu Vương Tử Kỳ bên cạnh cô ta đã gấp đến giậm chân, mới vừa nãy kéo cô ta mà vẫn không ngăn được, bây giờ vì ngại nhiều người nên không thể nổi nóng, chỉ ở bên tai trách mắng cô ta, “Em điên rồi!”
Giới hạn của gia đình cho cô ta là ba chục ngàn, mà cô ta đã đánh cược một lần, ra giá lên tận tám chục ngàn.
Loại đấu giá này đều là công khai, tất cả mọi người bao gồm cả phóng viên cũng nhìn thấy, không ra giá cao thì lại nói cô ta không có lòng.
Nếu như không nhận nói rằng quá đắt thì ngày mai tin tức sẽ truyền đi, toàn bộ Cao Vang của Cao gia sẽ bị toàn Thượng Hải cười đến rụng răng.
Cao Doanh thấy Cố Chi mỉm cười chúc mừng, bừng tỉnh hiểu ra.
Cô ta lại dùng tám chục ngàn để lấy sợi dây chuyền có giá khởi đầu chỉ có mười ngàn!
Gần đây Cao Vang phải cạnh tranh với Thắng Lợi, vốn làm ăn cũng không tốt, tối nay quay về cô ta nói với ba mẹ mình lấy một món đồ giá tám chục ngàn…
Cao Doanh rùng mình một cái, hai mắt trắng nhợt, nếu không phải có vị hôn phu đỡ thì cô ta đã thiếu chút nữa té xỉu rồi.
Hoắc Đình Sâm ở phía sau, thấy Cố Chi đắc ý nhìn Cao Doanh vỗ tay chúc mừng, cười một tiếng.
Việc đấu giá đã diễn ra hơn nửa.
Đấu giá cho món tiếp theo lại bắt đầu.
Cố Chi nhớ ra cô vẫn còn để túi ở sau bình trong góc, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Cô cầm túi đi vào phòng vệ sinh.
Trong phòng rửa tay không có ai, Cố Chi lấy đồ trong túi ra.
Mũ vành rộng, kính râm, còn có… sườn xám mới.
Ban đầu cô định mặc nó vào đầu giờ tối.
Cố Chi khóa trái cửa phòng rửa tay, thay sườn xám mới, sau đó thả tóc xuống, đội mũ vành rộng và đeo kính râm, nhìn mình trong gương một chút rồi ra ngoài.
Cô dùng thư mời của phú bà thần bí để đổi thẻ đấu giá.
Trong phòng đã bày ra món đồ cuối cùng.
Nhưng mà so với những món đồ trước, món đồ này có chút đặc biệt.
Không phải tranh hay nhạc cụ, cũng không phải đồ trang sức châu báu gì, mà là một cái cặp sách.
Cái cặp sách này cũng không hề đẹp, nó rách nát, còn có mấy miếng vá trên đó.
Khi người chủ trì mang cái cặp này lên, người phía dưới xì xào bàn tán.
Người chủ trì nói: “Đây là món đồ đấu giá cuối cùng trong buổi đấu giá lần này, cặp sách.”
“Nó có thể không hề quý giá, nhưng có ý nghĩa sâu xa, đứa trẻ là hy vọng tương lai của chúng ta, mà ở Thượng Hải đếm không hết những đứa trẻ chưa từng bước vào trường, cho nên tất cả số tiền hôm nay thu được sẽ dùng để lập trường tiểu học, giúp đỡ những đứa trẻ thất học, nhất là con gái. Bây giờ bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là một ngàn đại dương.”
Một cái cặp sách không đáng tiền, người phía dưới nghe được, vẫn sôi nổi giơ thẻ.
Chỉ là lần này không kịch tính như mấy lần trước, lần trước có thể nhận được đồ vật đáng tiền, mà đây là một cái cặp sách không đáng tiền chút nào, nhận thì coi như là tặng không.
Thật lâu sau, giá cả đã được nâng lên mười ngàn.
Giá mười ngàn này là do Hoắc Đình Sâm kêu, sau khi anh hô, trong lúc nhất thời không ai đấu giá nữa.
Dẫu sao dùng mười ngàn mua một cái túi rách rưới, có vẻ thật sự không đáng giá.
Nhưng mà đúng lúc búa đấu giá sắp hạ xuống, một âm thanh trong trẻo vang lên: “Ba trăm ngàn.”
Ba trăm ngàn vừa ra, toàn hội trường tựa như đều yên lặng, sau đó nhanh chóng tìm nơi phát ra âm thanh.
Ở cuối, có một người phụ nữ đang đứng, bộ sườn xám mỏng manh ôm chặt lấy người, đội một cái mũ rộng vành, mặt bị che khuất bởi chiếc mũ, cánh tay trắng nõn như ngọc lộ ra ngoài.
Trong tay cô vẫn còn thẻ đấu giá đang được nâng lên, rất hiển nhiên, người vừa ra giá là cô.
Người chủ trì cũng giống mọi người, cho rằng mình nghe lầm, “Vị tiểu thư kia, giá của cô là…”
“Ba trăm ngàn.” Cô tiếp tục lặp lại một lần nữa.
Lần này ba trăm ngàn vừa được kêu ra, toàn hội trường liền xôn xao.
Không chỉ là tối nay, dạ tiệc Thịnh Tinh mở mười mấy năm qua chưa từng có giá cao như vậy.
Ba trăm ngàn, tương đương với toàn bộ tài sản của một số người.
Tay của người chủ trì còn run lên: “Ba trăm ngàn lần thứ nhất, ba trăm ngàn lần thứ hai, ba trăm ngàn lần thứ ba, thành công!”
Búa đấu giá vừa hạ xuống, chuyện này liền kết thúc.
Tất cả mọi người cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Người phụ nữ kia xài ba trăm ngàn để mua một cái cặp sách còn không đáng giá nửa đồng đại dương?
Không khác nào trực tiếp góp ba trăm ngàn vào xây trường học.
Trời ơi.
Người phản ứng lại đầu tiên là đám phóng viên, chỉ là sau khi bọn họ hoàn hồn, người phụ nữ dùng ba trăm ngàn mua cặp sách cũng đã xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu thư chờ một chút!” Các phóng viên cầm máy ảnh chạy theo.
Người phụ nữ thần bí nhanh chân hơn, lập tức rời đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ, sau đó lên một chiếc xe hơi ở trong bóng đêm.
Cố Chi lên xe, nghe thấy âm thanh chụp ảnh điên cuồng.
“Đi mau.” Cô dùng sức kéo mũ xuống, nói.
Tạ Dư đã có kinh nghiệm tránh phóng viên: “Vâng.”
Xe hơi đen biến mất trong bóng đêm.
Ngày hôm sau, những tờ báo mới ra lò.
Cố Chi dùng những chữ mà cô học được hiểu được đại khái, sau đó lại gọi điện cho Cổ Dụ Phàm, chắc chắn nội dung tiêu đề.
“Phú bà thần bí lại xuất hiện lần nữa, hào phóng ném ba trăm ngàn giúp đỡ trẻ em thất học!”
Trong bức ảnh kèm theo là một người phụ nữ mặc sườn xám trong bóng tối được vệ sĩ bao quanh xung quanh.