Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại
Chương 13: Phá vụn
“Thư Lan… Đừng như vậy…” Tiêu Thịnh Vũ đau lòng không chịu nổi, nghi ngờ nói: “Hơn nữa em làm sao có thể chắc chắn đứa bé trong bụng người phụ nữ kia là con của em, quá hoang đường…”
“Là lúc mới vào trường, khi đó tụ tập, tôi và cô ấy uống quá nhiều, cho nên…” Thư Lan cúi đầu, theo thói quen giải thích, “Nhà cô ấy tương đối truyền thống, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Đại não Tiêu Thịnh Vũ có chút trống rỗng, anh không thể tưởng tượng được Thư Lan vốn là người chung thủy trong tình cảm lại làm ra loại chuyện thế này.
“Đem đứa trẻ kia phá đi.” Tiêu Thịnh Vũ cưỡng bách chính mình tỉnh táo, ra lệnh.
“Không được!” Thư Lan kích động kháng nghị, “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì anh có thể trái ôm phải ấp, có thể cùng người phụ nữ khác kết hôn, mà tôi lại không thể có được con trai của mình!”
Lần đầu tiên Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy Thư Lan kịch liệt phản đối, cãi lại quyết định của mình như vậy, có cảm giác anh sắp không nắm bắt được Thư Lan, “Tôi không cùng phụ nữ khác, tôi đến cuối cùng chỉ yêu một mình em!”
Đáy lòng Thư Lan một mảnh lạnh lẽo, “Tiêu Thịnh Vũ, lời đó của anh, tôi đã nghe quá nhiều lần rồi.”
Tiêu Thịnh Vũ hổ thẹn, ảo não nói, “Anh lần này là nghiêm túc…”
“Anh trước đây cũng nói như vậy, nhưng kết quả là gì?” Thư Lan nhớ tới chuyện thương tâm, “Anh gạt tôi hết lần này tới lần khác, tôi sẽ không tin anh thêm một lần nào nữa!”
Sắc mặt Tiêu Thịnh Vũ trở nên khó coi, anh không biết Thư Lan lại nghĩ như thế, anh nghiêm túc như vậy mà quyết định cùng cậu bên nhau cả đời, nhưng Thư Lan căn bản không đem lời hứa đó của anh để ở trong lòng.
Thư Lan cắn răng, rốt cục phun ra những lời mình vẫn muốn nói: “Tiêu Thịnh Vũ, anh có quyền thế, muốn cái gì mà không có, đâu hà tất nhất định phải là tôi?”
Tiêu Thịnh Vũ vừa định phản bác.
“Cầu anh hãy nghe tôi nói hết.” Biểu tình thương tâm đó của Thư Lan khiến cho Tiêu Thịnh Vũ cũng đau theo.
“Mà tôi không có thứ gì, tôi đã từng đem tất cả những thứ tôi có cho anh, nhưng những thứ đó không lạ gì với anh: anh không thèm ngó ngàng tới, còn muốn ném xuống đất dẫm đạp, sỉ nhục, tôi cũng là người, tôi có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng bây giờ thấy anh tôi chỉ có thể cảm thấy khổ sở…”
“Tôi không nghĩ gặp lại anh, nhìn thấy anh liền cảm thấy buồn nôn! Tôi muốn rời khỏi anh, tôi không muốn nửa đời sau lại phải nhìn thấy anh!”
Nghe xong Tiêu Thịnh Vũ chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh, nguyên lai đã sớm không nắm giữ được…
“Ba!”
Tiêu Thịnh Tình chẳng biết từ lúc nào đã xông tới cho Thư Lan một cái tát, Tiêu Thịnh Vũ hoàn toàn phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn Thư Lan bị đánh ngay trước mặt mình, Thư Lan lảo đảo một hồi, che mặt ngã xuống salon, dùng hết sức mới có thể kìm lại nước mắt, không khóc trước mặt anh em bọn họ.
“Đây coi như là phí chia tay? Như vậy chúng ta hòa nhau rồi.” Nói xong Thư Lan không để ý tới hai người họ mà chạy ra ngoài cửa.
Cô gái trẻ vẫn đi theo sau Tiêu Thịnh Tình, lúc này liền kinh ngạc trừng hai mắt, lập tức đuổi theo.
“Anh hai! Đến thế này rồi mà anh còn muốn hắn làm gì! Chia tay liền chia tay…” Tiêu Thịnh Tình bỗng nhiên nói không ra lời, bởi vì cô nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ mù quáng giơ tay muốn đánh mình, “Anh hai… Anh muốn đánh em?”
Tiêu Thịnh Vũ vốn là giơ lên tay liền do dự, đồi bại mà thả xuống, trên mặt là cũng không còn cách nào che giấu thống khổ bi thương, “Em đánh em ấy so với đánh anh còn đau hơn…”
Thư Lan chạy một hồi liền dừng lại, không biết trước mặt là nơi nào, xung quanh ấm áp, đèn đuốc sáng choang cùng sự cô đơn của mình có vẻ không hợp lắm, nước mắt sớm đã được gió hong khô, cậu nghĩ cậu đời này đúng là không nghĩ sẽ cùng Tiêu Thịnh Vũ nối lại tình xưa, cho dù là mình sẽ vì thế mà trả một cái giá đắt.
Cô gái đuổi theo ở phía sau, thở không ra hơi, thở gấp mấy hồi, cuối cùng mới đuổi kịp cậu “Thư Lan, đừng… Đừng chạy.”
Thư Lan sững sờ một hồi, có chút lo lắng cho thân thể cô, “Cô vẫn tốt chứ?”
“Tôi không sao, chỉ là anh…”
Thư Lan tận lực thu liễm tâm tình trước cô gái này, ôn hòa cười: “Nơi này gió lớn, chúng ta…” Thư Lan nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh của mình, “Trước tiên tìm chỗ nào ở tạm vậy.”
Khách sạn ven đường, điều kiện không tính là tốt nhưng cũng không trở ngại gì, chỉ là một buổi tối, nghỉ ngơi dưỡng sức sau đó ngày mai đem hai anh em kia quét ra khỏi nhà, Thư Lan có chút trào phúng nghĩ, dấu tay này in đậm trên mặt, cũng coi như là nhắc nhở bản thân, đừng lại muốn trốn tránh nữa.
Cô gái kia tên là Nguyễn Uyển, là một Hoa kiều, hiện nay vẫn còn độc thân, tuổi còn rất trẻ, vừa học vừa đi làm, vả lại tính tình còn rất tốt, mềm mại như tên, Thư Lan chưa từng gặp qua người nào chu đáo như vậy giống cô.
Nên giải thích thế nào về quan hệ giữa bọn họ đây? Kỳ thực những lời mà cậu nói với Tiêu Thịnh Vũ chỉ là gạt anh, bất quá Thư Lan cũng không nghĩ có thể giấu Tiêu Thịnh Vũ được lâu.
Thật sự Thư Lan không có cùng Nguyễn Uyển làm qua, bất quá Nguyễn Uyển xác thực mang thai con của cậu, là thụ tinh nhân tạo, đều xuất phát từ nhu cầu của hai bên, Nguyễn Uyển là người theo chủ nghĩa độc thân, đã từng nói với Thư Lan rằng cô có chướng ngại tâm lý, nhưng cô lại thích trẻ con, mọi thứ đều đã mời luật sư chuẩn bị tốt, liên quan tới việc nuôi nấng và những vấn đề khác, không thể không nói là vô cùng cao hứng với việc có một đứa trẻ có thể kéo dài huyết mạch của mình, sau khi Nguyễn Uyển tìm tới cậu chưa được mấy ngày, cậu liền đồng ý ngay, cậu không có cách nào cho cô tình yêu và một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng lại nguyện ý hết lòng đảm nhận chức trách của một người cha.
Mặc dù đứa trẻ kia sinh ra có thể mang lại chút rắc rối cho cậu, thế nhưng Thư Lan cảm thấy vô cùng vui sướng, mà cậu cũng cần Nguyễn Uyển giúp cậu thoát khỏi Tiêu Thịnh Vũ.
Thư Lan rất yêu thích tính cách của Nguyễn Uyển, không hỏi nhiều, như vậy sẽ không khiến mình cảm thấy lúng túng, cậu cũng vui vẻ đối với cô mà ôn nhu, Thư Lan cảm thấy những người làm mẹ đều rất vĩ đại, cậu nguyện ý chăm sóc chu đáo trong lúc cô mang thai.
Nguyễn Uyển vẫn luôn bên cạnh cậu, tuy rằng Nguyễn Uyển có nhà của mình, thế nhưng Thư Lan không muốn xâm phạm không gian riêng tư của một cô gái, hoặc bây giờ có thể nói cô là một người phụ nữ, không hiểu nổi người nam nhân trước mặt này, vừa cố chấp lại thật ôn nhu, Nguyễn Uyển đột nhiên nhớ tới người đàn ông mang theo bộ dạng tức giận kia, có lẽ là người yêu cũ đi, không hiểu được cái gì gọi là quí trọng…
Tiêu Thịnh Vũ không phí bao nhiêu sức liền tìm được khách sạn kia mà Thư Lan đang ở, chỉ là anh vẫn đứng dưới ánh đèn đường, không dám đi lên, gặp rồi sẽ phải nói cái gì đây, đi lên nhìn em ấy bằng ánh mắt căm hận, đi lên nhìn em ấy cùng một người phụ nữ khác triền miên, nhìn em ấy không còn thuộc về mình, nhìn em ấy cùng người khác hôn môi, Tiêu Thịnh Vũ vẫn luôn ngơ ngác đứng đó, không dám nghĩ, không dám đoán, lại càng không dám nhìn, sắc mặt trắng bệch, đau đớn hiểu rằng, thì ra cảm giác nhìn người yêu mình và người khác thân mật là như thế này đây.
Tiêu Thịnh Vũ nghĩ, Thư Lan có phải cũng từng đau như vậy, trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, tim như bị đao cắt, hoàn toàn mất hết hi vọng…
Nhưng anh phải yêu em như thế nào bây giờ, thời điểm khi em yêu anh, anh lại không ngó ngàng tới, đến khi anh yêu em đến khắc cốt ghi tâm rồi, bây giờ giữa chúng ta lại tồn tại một khoảng cách khó mà vượt qua, em nói xem nếu anh liều mạng nhảy qua thì em có hay không liếc nhìn anh lần nữa…
“Là lúc mới vào trường, khi đó tụ tập, tôi và cô ấy uống quá nhiều, cho nên…” Thư Lan cúi đầu, theo thói quen giải thích, “Nhà cô ấy tương đối truyền thống, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Đại não Tiêu Thịnh Vũ có chút trống rỗng, anh không thể tưởng tượng được Thư Lan vốn là người chung thủy trong tình cảm lại làm ra loại chuyện thế này.
“Đem đứa trẻ kia phá đi.” Tiêu Thịnh Vũ cưỡng bách chính mình tỉnh táo, ra lệnh.
“Không được!” Thư Lan kích động kháng nghị, “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì anh có thể trái ôm phải ấp, có thể cùng người phụ nữ khác kết hôn, mà tôi lại không thể có được con trai của mình!”
Lần đầu tiên Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy Thư Lan kịch liệt phản đối, cãi lại quyết định của mình như vậy, có cảm giác anh sắp không nắm bắt được Thư Lan, “Tôi không cùng phụ nữ khác, tôi đến cuối cùng chỉ yêu một mình em!”
Đáy lòng Thư Lan một mảnh lạnh lẽo, “Tiêu Thịnh Vũ, lời đó của anh, tôi đã nghe quá nhiều lần rồi.”
Tiêu Thịnh Vũ hổ thẹn, ảo não nói, “Anh lần này là nghiêm túc…”
“Anh trước đây cũng nói như vậy, nhưng kết quả là gì?” Thư Lan nhớ tới chuyện thương tâm, “Anh gạt tôi hết lần này tới lần khác, tôi sẽ không tin anh thêm một lần nào nữa!”
Sắc mặt Tiêu Thịnh Vũ trở nên khó coi, anh không biết Thư Lan lại nghĩ như thế, anh nghiêm túc như vậy mà quyết định cùng cậu bên nhau cả đời, nhưng Thư Lan căn bản không đem lời hứa đó của anh để ở trong lòng.
Thư Lan cắn răng, rốt cục phun ra những lời mình vẫn muốn nói: “Tiêu Thịnh Vũ, anh có quyền thế, muốn cái gì mà không có, đâu hà tất nhất định phải là tôi?”
Tiêu Thịnh Vũ vừa định phản bác.
“Cầu anh hãy nghe tôi nói hết.” Biểu tình thương tâm đó của Thư Lan khiến cho Tiêu Thịnh Vũ cũng đau theo.
“Mà tôi không có thứ gì, tôi đã từng đem tất cả những thứ tôi có cho anh, nhưng những thứ đó không lạ gì với anh: anh không thèm ngó ngàng tới, còn muốn ném xuống đất dẫm đạp, sỉ nhục, tôi cũng là người, tôi có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng bây giờ thấy anh tôi chỉ có thể cảm thấy khổ sở…”
“Tôi không nghĩ gặp lại anh, nhìn thấy anh liền cảm thấy buồn nôn! Tôi muốn rời khỏi anh, tôi không muốn nửa đời sau lại phải nhìn thấy anh!”
Nghe xong Tiêu Thịnh Vũ chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh, nguyên lai đã sớm không nắm giữ được…
“Ba!”
Tiêu Thịnh Tình chẳng biết từ lúc nào đã xông tới cho Thư Lan một cái tát, Tiêu Thịnh Vũ hoàn toàn phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn Thư Lan bị đánh ngay trước mặt mình, Thư Lan lảo đảo một hồi, che mặt ngã xuống salon, dùng hết sức mới có thể kìm lại nước mắt, không khóc trước mặt anh em bọn họ.
“Đây coi như là phí chia tay? Như vậy chúng ta hòa nhau rồi.” Nói xong Thư Lan không để ý tới hai người họ mà chạy ra ngoài cửa.
Cô gái trẻ vẫn đi theo sau Tiêu Thịnh Tình, lúc này liền kinh ngạc trừng hai mắt, lập tức đuổi theo.
“Anh hai! Đến thế này rồi mà anh còn muốn hắn làm gì! Chia tay liền chia tay…” Tiêu Thịnh Tình bỗng nhiên nói không ra lời, bởi vì cô nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ mù quáng giơ tay muốn đánh mình, “Anh hai… Anh muốn đánh em?”
Tiêu Thịnh Vũ vốn là giơ lên tay liền do dự, đồi bại mà thả xuống, trên mặt là cũng không còn cách nào che giấu thống khổ bi thương, “Em đánh em ấy so với đánh anh còn đau hơn…”
Thư Lan chạy một hồi liền dừng lại, không biết trước mặt là nơi nào, xung quanh ấm áp, đèn đuốc sáng choang cùng sự cô đơn của mình có vẻ không hợp lắm, nước mắt sớm đã được gió hong khô, cậu nghĩ cậu đời này đúng là không nghĩ sẽ cùng Tiêu Thịnh Vũ nối lại tình xưa, cho dù là mình sẽ vì thế mà trả một cái giá đắt.
Cô gái đuổi theo ở phía sau, thở không ra hơi, thở gấp mấy hồi, cuối cùng mới đuổi kịp cậu “Thư Lan, đừng… Đừng chạy.”
Thư Lan sững sờ một hồi, có chút lo lắng cho thân thể cô, “Cô vẫn tốt chứ?”
“Tôi không sao, chỉ là anh…”
Thư Lan tận lực thu liễm tâm tình trước cô gái này, ôn hòa cười: “Nơi này gió lớn, chúng ta…” Thư Lan nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh của mình, “Trước tiên tìm chỗ nào ở tạm vậy.”
Khách sạn ven đường, điều kiện không tính là tốt nhưng cũng không trở ngại gì, chỉ là một buổi tối, nghỉ ngơi dưỡng sức sau đó ngày mai đem hai anh em kia quét ra khỏi nhà, Thư Lan có chút trào phúng nghĩ, dấu tay này in đậm trên mặt, cũng coi như là nhắc nhở bản thân, đừng lại muốn trốn tránh nữa.
Cô gái kia tên là Nguyễn Uyển, là một Hoa kiều, hiện nay vẫn còn độc thân, tuổi còn rất trẻ, vừa học vừa đi làm, vả lại tính tình còn rất tốt, mềm mại như tên, Thư Lan chưa từng gặp qua người nào chu đáo như vậy giống cô.
Nên giải thích thế nào về quan hệ giữa bọn họ đây? Kỳ thực những lời mà cậu nói với Tiêu Thịnh Vũ chỉ là gạt anh, bất quá Thư Lan cũng không nghĩ có thể giấu Tiêu Thịnh Vũ được lâu.
Thật sự Thư Lan không có cùng Nguyễn Uyển làm qua, bất quá Nguyễn Uyển xác thực mang thai con của cậu, là thụ tinh nhân tạo, đều xuất phát từ nhu cầu của hai bên, Nguyễn Uyển là người theo chủ nghĩa độc thân, đã từng nói với Thư Lan rằng cô có chướng ngại tâm lý, nhưng cô lại thích trẻ con, mọi thứ đều đã mời luật sư chuẩn bị tốt, liên quan tới việc nuôi nấng và những vấn đề khác, không thể không nói là vô cùng cao hứng với việc có một đứa trẻ có thể kéo dài huyết mạch của mình, sau khi Nguyễn Uyển tìm tới cậu chưa được mấy ngày, cậu liền đồng ý ngay, cậu không có cách nào cho cô tình yêu và một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng lại nguyện ý hết lòng đảm nhận chức trách của một người cha.
Mặc dù đứa trẻ kia sinh ra có thể mang lại chút rắc rối cho cậu, thế nhưng Thư Lan cảm thấy vô cùng vui sướng, mà cậu cũng cần Nguyễn Uyển giúp cậu thoát khỏi Tiêu Thịnh Vũ.
Thư Lan rất yêu thích tính cách của Nguyễn Uyển, không hỏi nhiều, như vậy sẽ không khiến mình cảm thấy lúng túng, cậu cũng vui vẻ đối với cô mà ôn nhu, Thư Lan cảm thấy những người làm mẹ đều rất vĩ đại, cậu nguyện ý chăm sóc chu đáo trong lúc cô mang thai.
Nguyễn Uyển vẫn luôn bên cạnh cậu, tuy rằng Nguyễn Uyển có nhà của mình, thế nhưng Thư Lan không muốn xâm phạm không gian riêng tư của một cô gái, hoặc bây giờ có thể nói cô là một người phụ nữ, không hiểu nổi người nam nhân trước mặt này, vừa cố chấp lại thật ôn nhu, Nguyễn Uyển đột nhiên nhớ tới người đàn ông mang theo bộ dạng tức giận kia, có lẽ là người yêu cũ đi, không hiểu được cái gì gọi là quí trọng…
Tiêu Thịnh Vũ không phí bao nhiêu sức liền tìm được khách sạn kia mà Thư Lan đang ở, chỉ là anh vẫn đứng dưới ánh đèn đường, không dám đi lên, gặp rồi sẽ phải nói cái gì đây, đi lên nhìn em ấy bằng ánh mắt căm hận, đi lên nhìn em ấy cùng một người phụ nữ khác triền miên, nhìn em ấy không còn thuộc về mình, nhìn em ấy cùng người khác hôn môi, Tiêu Thịnh Vũ vẫn luôn ngơ ngác đứng đó, không dám nghĩ, không dám đoán, lại càng không dám nhìn, sắc mặt trắng bệch, đau đớn hiểu rằng, thì ra cảm giác nhìn người yêu mình và người khác thân mật là như thế này đây.
Tiêu Thịnh Vũ nghĩ, Thư Lan có phải cũng từng đau như vậy, trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, tim như bị đao cắt, hoàn toàn mất hết hi vọng…
Nhưng anh phải yêu em như thế nào bây giờ, thời điểm khi em yêu anh, anh lại không ngó ngàng tới, đến khi anh yêu em đến khắc cốt ghi tâm rồi, bây giờ giữa chúng ta lại tồn tại một khoảng cách khó mà vượt qua, em nói xem nếu anh liều mạng nhảy qua thì em có hay không liếc nhìn anh lần nữa…
Tác giả :
Tứ Hỉ Thang Viên