Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn
Chương 28 28 Chương 252
Sáng ngày thứ hai, Bùi Yến Chu đến gõ cửa, Lâm Ngộ An hoảng hốt tỉnh dậy vội vã đáp một tiếng, bắt đầu thay quần áo.
Người bên ngoài giống như là nghe được động tĩnh bên trong, bất đắc dĩ nói: "Không vội."
Lâm Ngộ An không tiện để Bùi Yến Chu đợi lâu, nhanh chóng rửa mặt rồi mới mở cửa phòng ra.
Bùi Yến Chu đã xuống dưới ngồi uống cà phê, quay đầu nhìn về phía Lâm Ngộ An không khỏi sững sờ.
Cậu lớn lên nhỏ nhắn, thêm lúc này mặc áo sơ mi trắng, nhẹ nhàng khoan khoái lại càng giống học sinh.
Đừng nói là sinh viên, bảo cậu là học sinh cấp ba chắc chắn người ta cũng tin.
Cốc trà trong tay Bùi Yến Chu bị siết chặt.
Không giống với bộ đồ ngủ tối hôm qua, bộ đồ này rất vừa vặn đem đường cong hoan mỹ của thiếu niên đều lộ ra.
Lâm Ngộ An ngồi ở bên khác của bàn ăn: "Chào buổi sáng, Bùi tiên sinh! Để ngài đợi lâu rồi!"
Lúc này Bùi Yến Chu mới quay người lại, nhẹ nhàng nói: "Vẫn còn sớm, không vội."
Bữa sáng hôm nay, dì Tôn nấu cháo với bánh quẩy.
Thấy dì Tôn cười vui vẻ, Lâm Ngộ An ăn cũng vui vẻ theo.
Cũng không phải cháo với bánh quẩy ăn ngon như thế nào mà cảm giác được người khác coi trọng thật sự rất tốt.
Loại này..
thuộc về cảm giác ấm áp của gia đình, là cảm giác mà Lâm Ngộ An chưa từng có.
Tài xế Lưu đã chờ ở bên ngoài, lúc Lâm Ngộ An ăn xong liền cùng Bùi Yến Chu đi tới bệnh viện.
Đúng chín giờ sáng, trên đường xe đi lại không ít cũng không nhiều.
Trên đường đi, Lâm Ngộ An có chút sốt ruột, ngón tay túm lấy vạt áo, thỉnh thoảng liếc nhìn ngoài cửa sổ, cực kỳ lo lắng.
Bùi Yến Chu động viên cậu: "Bệnh viện không nói gì nên chắc không sao đâu, không cần lo lắng."
Lâm Ngộ An miễn cưỡng cười với hắn.
Chỉ có chính cậu mới biết cậu đang lo lắng vì cái gì.
Bùi Yến Chu thấy thế cũng không nói gì nữa, trong lòng hắn làm sao lại không lo lắng, khó chịu đâu?
Đến bệnh viện, liền có người tiếp đón, vẫn là bác sĩ Lưu lần trước, thấy hai người vẫn cười dịu dàng như thế.
"Mời hai vị ngồi." Hắn lấy ra một tờ phiếu, giải thích với hai người: "Nhìn chung mà nói, mặc dù Lâm tiên sinh alf lớn tuổi phân hóa, nhưng tố chất thân thể so với Omega phổ thông thì vẫn tốt hơn nhiều, tuyết thể phát dục cũng tương đối hoàn chỉnh."
Lâm Ngộ An và Bùi Yến Chu liếc mắt nhìn nhau, thoáng thở ra một hơi.
Tốt xấu gì thì đó cũng là một tin tốt.
"Chỉ là.." Bác sĩ Lưu vừa nói, vẻ mặt hai người đều nghiêm trọng lên.
"Chỉ là chúng tôi phát hiện tuyến thể của Lâm tiên sinh có chút mẫn cảm, sau đó, đối chiếu với tin tức tố của người khác đều có dấu hiệu bài xích.
Tuy nhiên.." Bác sĩ Lưu đẩy cái kính mắt, cười nói: "Hai người..
đúng, đến mức này, phản ứng bài xích tin tức tố không xảy ra trên người hai vị, nói cách khác trên cơ bản là không có vấn đề gì lớn."
Căng thẳng được buông xuống, hai người cũng có chút bất đắc dĩ.
Bác sĩ Lưu lại lấy ra một tờ khai khác: "Ngoài ra, liên quan đến thai nhi." Hắn liếc nhìn hai người, thấy hai người đều im lặng không nói, không khỏi có chút than thở, tận hết chức trách nói: "Qua kiểm tra, hiện tại tất cả cảu thai nhi đều khỏe mạnh, chỉ là thân thể Lâm tiên sinh đang có hiện tượng thiếu canxi, cái này chỉ cần sau này bù lại là được, cũng sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi."
Bác sĩ Lưu liền giải thích rõ tình huống của thai nhi, Lâm Ngộ An kinh ngạc nhìn hắn, nghe cực kỳ nghiêm túc.
Bùi Yến Chu ngồi bên cạnh, ánh mắt cũng hơi lập lòe.
Bác sĩ Lưu nói một lúc, cuối cùng mới hít sâu nói: "Tóm lại là, mặc dù Lâm tiên sinh là lớn tuổi phân hóa, nhưng thân thể và thai nhi đều không có ảnh hưởng gì lớn.
Nói cách khác.." Hắn dưng một chút, liếc nhìn hai người: "Nếu hai vị quyết định..
không muốn đứa bé này thì sau khi hai người chaaurn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật."
Sắc mặt Bùi Yến Chu cứng đờ.
Còn Lâm Ngộ An cúi đầu không nói.
Tuy có chút không đành long nhưng bác sĩ Lưu vẫn phải nói cho xong: "Dù sao, phá thai cũng ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể, nên cố gắng càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, tôi cũng không phải là giục hai người, lấy y đức của người bác sĩ, tôi còn hi vọng là hai người có thể cân nhắc thật kỹ."
Bác sĩ Lưu khoanh tay, chờ hai người đưa ra quyết định.
Móng tay Lâm Ngộ An đâm thẳng vào lòng bàn tay, đôi môi bị cậu cắn đến trắng bệch.
Bùi Yến Chu có chút không đành lòng, dang muốn nói gì đó thì lại nghe Lâm Ngộ An nói: "Bây giờ, tôi..
tôi có thể đi siêu âm không?"
Bác sĩ Lưu sững sờ, gật đầu: "Đúng thế.
Nếu như cậu muốn, tôi có thể chỉ định cho cậu đi siêu âm."
Lâm Ngộ An quay sang nhìn Bùi Yến Chu, cắn môi nói: "Bùi tiên sinh, chúng ta..
đi xem một chút đi?"
Bùi Yến Chu nhìn lại cậu, trầm giọng đáp: "Được."
Một đường đến phòng siêu âm, bên trong là một vị nữa bác sĩ trẻ tuổi, cười dịu dàng, yêu cầu Lâm Ngộ An nằm ở trên giường.
Lâm Ngộ An ngoan ngoãn nằm trên giường, nghe lời bác sĩ kéo áo sơ mi lên, quần cũng lôi xuống, lộ ra bụng dưới trắng nõn, mềm mại.
Trước đây, Lâm Ngộ An thường xuyên vận động, trên bụng có thể thấy được cơ bụng mỏng manh nhưng hiện tại lại chỉ có thịt mềm, trắng trẻo non nớt, cơ bụng đã không thấy đâu.
Bác sĩ đem gel hỗ trợ siêu âm bôi lên bụng Lâm Ngộ An, gel lạnh làm Lâm Ngộ An nhịn không được co rúm lại một chút.
Bùi Yến Chu đứng bên cạnh nắm chặt tay cậu, dù không nói gì nhưng cũng làm đủ chức trách của một người đi cùng.
Lâm Ngộ An nhất thời có cảm giác kỳ dị, theo sự di chuyển của đầu đò trên bụng ậu, sự chú ý của cậu bị hình ảnh trên màn hình hấp dẫn.
Bác sĩ vừa chỉ hình người nho nhỏ trên màn hình, vừa ôn nhu nói: "Cậu mang thai đến giờ đã được khoảng tám tuần, lúc này thai nhi cao khoảng 1, 2cm, nặng khoảng 6 gram, cậu có thể xem như là ngang với một hạt đậu nhỏ." Bác sĩ khoa tay một chút, Lâm Ngộ An vừa nhìn màn hình vừa nghiêm túc nghe bác sĩ nói.
"Hiện tại, các bộ phận của cơ thể thai nhi đã dần hoàn thiện.
Cậu nhìn kỹ đây, chỗ này, có phải ngón tay, ngón chân thai nhi đang giống như là bốc gì đó không?"
Lâm Ngộ An nhìn thấy trong màn hình, đứa bé giống như đang động đậy, không nhịn được hỏi: "Có phải là đứa bé vừa động không?"
Bác sĩ cười gật đầu: "Đúng vậy, lúc này này đứa bé đã bắt đầu động rồi."
Lâm Ngộ An nói: "Vậy tại sao tôi lại không cảm giác được?"
Bác sĩ cười: "Động tác của đứa bé bây giờ quá nhỏ, cậu muốn cảm giác được thì phải đợi đến khoảng tháng thứ năm của thai kỳ."
Bác sĩ nói tiếp: "Đây cậu cũng có thể nhìn, tim của thai nhi đã hoàn thiện, đã bắt đầu đập, nhưng bởi vì quá yếu nên vẫn chưa thể nghe được, thế nhưng cậu có thể nhìn thấy, đây, chính là chỗ này."
Bác sĩ chỉ vào một chỗ, Lâm Ngộ An bất giác ngồi thẳng lên, ghé sát lại để nhìn.
Trong màn hình, thai nhi nho nhỏ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng.
Nhưng giống như nơi lồng ngực đang giật giật, tuy rằng nhỏ bé nhưng thật là vẫn có thể thấy.
Trong phút chốc, Lâm Ngộ An bỗng có một cảm giác kỳ dị.
Chính cậu biết rõ, trong bụng cậu là đang có một đứa bé.
Một đứa bé đang sống sờ sờ.
"Ầm..
ầm..
ầm", xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Ngộ An giống như đang nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực, một chút, một chút, lại một chút, làm cho tim cậu cũng rung động.
"An An." Bỗng nhiên tay cậu bị cầm thật chặt, cậu lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện âm thanh của nam nhân bên cạnh có chút khàn khàn.
Lâm Ngộ An nhìn cái màn hình kia, đôi mắt khô khốc mà chớp chớp.
Bác sĩ thấy như thế, trông thanh âm mang theo ý cười nói: "Không có chuyện gì, nếu hai người đồng ý, tôi có thể in kết quả ra rồi hai cười cầm về xem từ từ."
Lâm Ngộ An thật lâu không nói gì.
Bùi Yến Chu đứng dậy, hít sâu một hơi định từ chối, liền nghe Lâm Ngộ An nói: "Được ạ!"
Bùi Yến Chu sững sờ tại chỗ.
Lâm Ngộ An mím môi cười cười: "Làm phiền bác sĩ ạ!"
"Này có gì đâu mà phiền?" Bác sĩ cười một tiếng, đối với Lâm Ngộ An lớn lên đẹp trai đặc biệt có hảo cảm.
Bác sĩ làm một loạt thao tác, trên máy in ra tờ giấy kết quả, nhét vào trong tay Bùi Yến Chu, mở miệng trêu đùa: "Cầm lấy, ba ba tốt! Làm sao hồn vía lên mây như thế này?"
Hiếm khi Bùi Yến Chu thấy chật vật như thế, luống cuống tay chân cầm lấy bức ảnh, giống như là ôm bảo vật vô giá trong lồng ngực.
Đi ra khỏi phòng siêu âm, quay lại phòng khám của bác sĩ Lưu, hắn nhìn hai người một chút, mơ hồ hiểu rõ, liền nói: "Hai người tính như thế nào?"
Bùi Yến Chu không lên tiếng, Lâm Ngộ An cúi đầu nhìn mũi chân nửa ngày nói: "Để nói sau đi ạ!"
Trong mắt bác sĩ Lưu liền xẹt qua ý cười.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người đều trầm mặc không nói gì, tài xế Lưu cũng cảm thấy có gì không đúng, quyết đoán không nói gì.
Điểm đến là trường học, đây là yêu cầu của Lâm Ngộ An.
Tờ kết quả siêu âm vẫn đang nằm trong tay Bùi Yến Chu, Lâm Ngộ An liếc nhìn nó, mặt mày buông xuống.
Mãi đến khi xem chậm rãi ngừng hẳn, Lâm Ngộ An mới ngẩng đầu lên, thì ra đã tới trường học rồi.
Bùi Yến Chu tự nhiên cất tờ giấy kia vào trong túi, thay Lâm Ngộ An mở của xem, âm thanh trước sau như một ôn hòa nói: "Chậm một chút."
Nhưng Lâm Ngộ An lại không xuống xe, cậu ngước mắt nhìn Bùi Yến Chu.
Tư thái của Bùi Yến Chu vẫn nhất quán tao nhã bình tĩnh, từ mới bắt đầu đến bây giờ, hình như chưa từng thấy hắn có gì thất thố, vẫn cứ ôn nhuận, nhu hòa như thế.
Biết nhau lâu như vậy, Bùi Yến Chu chưa từng yêu cầu gì Lâm Ngộ An, cũng chưa từng nói ra trong lòng hắn muốn gì, ngược lại, Lâm Ngộ An được hắn giúp đỡ rất nhiều.
Lâm Ngộ An bỗng nhiên hỏi:
"Bùi tiên sinh, ngài thật sự không muốn đứa bé này sao?".