Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện
Chương 35
Nhìn đến chiếc nhẫn quen thuộc kia, quang mang trong mắt Lạc Phàm nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Nghĩ đến ngày ấy Chử Thiếu Phong đem chiếc nhẫn này tặng cho Hứa Úy, trái tim y đau như bị ai nhéo.
Hứa Úy trước mặt còn cười cười cùng y chào hỏi, y lại ngẩn người, không phản ứng người ta.
Nhất thời không khí có chút xấu hổ.
Lạc Bội Bội không lâu trước đây còn ở trong đoàn phim của Hứa Úy mấy tháng, liền đứng dậy chủ động tiếp đón anh ta. Hứa Úy chưa nói cái gì, trên mặt như cũ mang theo tươi cười, nhưng sâu trong ánh mắt nhìn Lạc Phàm lại có chút khinh thường, sau đó anh ta ngồi xuống vị trí đối diện y.
Ngoại trừ Lạc Phàm, vài người nhanh chóng bắt đầu câu chuyện.
Triệu Duệ vốn đang sợ Hứa Úy cùng Lạc Phàm chạm mặt, tình huống này chắc chắn rất khó xem. Rốt cuộc là hàng nhà Chử Thiếu Phong, một bên là tân hoan, một người là cựu ái, theo lẽ thường gặp nhau một cái là điện quang hỏa thạch bắn ra bốn phía, nhưng hiện tại hai vị đương sự này so với trong tưởng tượng của gã có vẻ bình tĩnh hơn nhiều lắm.
Triệu Duệ nhẹ nhàng thở ra, con người ấy mà, vừa thả lỏng ra liền thấy ngay ba cái vội, vừa rồi gã uống khá nhiều, giờ phút này bàng quang sôi sục đòi vào WC.
Nhìn Triệu Duệ đi mất, Lạc Bội Bội có chút bất đắc dĩ, thật vất vả mới đuổi đi Triệu Duệ, kết quả lại xuất hiện một Hứa Úy.
Đối với kiểu người trước mặt vui cười sau lưng tính toán như Hứa Úy, Lạc Bội Bội không thích, hiển nhiên ca ca cũng không thích. Nhưng dù có không thích thế nào cô vẫn phải cho người này chút thể diện, phép tắc cơ bản vẫn phải làm đủ.
Chỉ là không nghĩ tới, cô để ý thể diện Hứa Úy, người ta lại không hề nể mặt cô.
Triệu Duệ vừa đi, Hứa Úy nói chuyện liền không thèm che dấu.
Anh ta nhìn thoáng qua Lạc Phàm, giống như quan tâm nói: “Lạc Phàm, gần đây có vẻ đã tốt hơn phải không, lần trước gặp cậu nha, thần trí cậu còn không quá thanh tỉnh, hôm nay đã có thể cùng Triệu Duệ ra ngoài, nhìn dáng vẻ là tốt lên không ít.”
Tay nắm đũa cứng đờ, Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn Hứa Úy, rõ ràng từ trong mắt người này không hề thấy được một tia hảo ý.
Hứa Úy sao lại biết chuyện y sinh bệnh?
Xem ra trong thời gian y sinh bệnh, người này đã gặp Chử Thiếu Phong không ít lần.
Lạc Phàm suy đoán, trong ngực có một cỗ hờn dỗi nghẹn muốn chết, nhưng Hứa Úy lại còn tiếp tục nói: “Có điều, dù thế nào, cậu cũng không thể nhân lúc Thiếu Phong vừa đi liền qua lại thân mật với Triệu Duệ như vậy. Nếu để Thiếu Phong thấy, dựa theo tính tình anh ấy, cậu cũng biết rồi đấy……”
Nói, anh ta còn ra dáng ra hình mà lắc lắc đầu.
Lạc Phàm nghe anh ta trái một câu Thiếu Phong, phải một câu Thiếu Phong, thật sự là chói tai không chịu nổi. Nhưng mà điều càng làm cho y kinh ngạc lại là, Hứa Úy biết Chử Thiếu Phong rời khỏi Hải Thành.
Y hỏi: “Sao anh lại biết Chử Thiếu Phong đi rồi?”
Chử Thiếu Phong suốt đêm không từ mà biệt, ngay cả y cũng là buổi sáng tỉnh lại mới biết được, Hứa Úy sao lại có tin tức nhanh như vậy?
Chỉ nghe Hứa Úy cười cười, lại làm bộ kinh ngạc nói: “Sao thế, chẳng lẽ cậu không biết Thiếu Phong anh ấy đi đâu sao?”
Nụ cười kia đắc ý cực kỳ.
Lạc Phàm nhìn cảm thấy thực chướng mắt.
Không nghĩ tới, Hứa Úy biết Chử Thiếu Phong rời đi là bởi vì Hứa gia cùng Chử gia luôn luôn giao hảo, Chử lão gia tử xảy ra chuyện, Hứa Úy tự nhiên có thể nắm bắt tin tức rất nhanh.
Nhưng Lạc Phàm vẫn là hiểu lầm.
Nghĩ đến Chử Thiếu Phong lúc đi ngay cả một câu giải thích cũng không có, mà Hứa Úy lại biết rõ anh ấy đi đâu, vì sao lại đi, Lạc Phàm tự giễu mà cười cười, biết địa vị chính mình ở trong lòng Chử Thiếu Phong cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hứa Úy còn ở bên kia không thuận theo không buông tha nói: “Lúc trước còn tưởng Thiếu Phong có bao nhiêu coi trọng cậu, xem ra là do tôi nghĩ nhiều.”
Lời này không quanh co lòng vòng, rõ ràng trần trụi muốn đâm một đao vào tim Lạc Phàm.
Lạc Bội Bội nghe ra ý anh ta, cả giận: “Hứa đạo, lời của anh là có ý gì!”
Nói cứ như ca ca của cô so không nổi Chử Thiếu Phong?!
Nhưng mà Lạc Phàm nắm lại tay Lạc Bội Bội, cười cười, từ xưa thua người không thua trận, đối mặt với khiêu khích từ Hứa Úy, y chỉ nhàn nhạt nói: “Chử Thiếu Phong nghĩ cái gì, đã không còn liên quan đến tôi nữa.”
Dứt lời, y kéo Lạc Bội Bội đứng lên, trước khi đi còn nói với anh ta: “Ít nhất mấy năm kia người ở bên Chử Thiếu Phong là tôi, không phải anh.”
Hứa Úy nghe xong, sắc mặt biến đổi khó coi cực kỳ.
Triệu Duệ từ WC trở về, nhìn đến chỗ ngồi rỗng tuếch, mí mắt đột nhiên giật giật, gã ta vội vã hỏi Hứa Úy: “Hai người kia đâu? Lạc Phàm đâu?!”
Hứa Úy trừng gã một cái, “Đi rồi."
“Đi rồi?!” Triệu Duệ hai mắt trừng thật to, lúc trước đã nói tốt sẽ đem Lạc Phàm hoàn hảo không tổn hao gì đưa về, nhưng lúc này người lại từ chỗ gã biến mất, gã phảng phất đã có thể thấy vài ngày sau Chử Thiếu Phong trở về, phát hiện không thấy người, là muốn như thế nào tra tấn gã!
Không chút suy nghĩ, Triệu Duệ lập tức lao ra ngoài tìm.
Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội rời đi, cũng không quay lại nhà ở Hải Thành. Hai người mua vé máy bay trở về Phong Thành, tính toán nhân lúc này về thăm quê cũ.
Trước khi lên máy bay, Lạc Phàm tắt luôn nguồn điện thoại.
Y không hề biết được, một khắc sau khi y tắt máy, có một cái tin nhắn được gửi đến, là Chử Thiếu Phong gửi.
Lạc Bội Bội bởi vì muốn chiếu cố Lạc Phàm, công tác đã đình trệ hơn nửa tháng, có điều cô cũng không thèm để ý, lần này có thể cùng Lạc Phàm về quê một chuyến, cô cao hứng còn không kịp.
“Đã lâu không trở về xem ông ngoại bà ngoại, họ nhất định rất muốn gặp chúng ta.”
“Đúng vậy.” Lạc Phàm cười cười.
Tuy rằng mỗi năm đều trở về tảo mộ trong tiết thanh minh, nhưng bởi vì Lạc Bội Bội lịch trình dày đặc, họ không ở lâu được đã phải đi ngay, lần này trở về Lạc Phàm muốn ở lại lâu một chút.
Quê bọn họ ở một trấn cũ nơi Phong Thành, huynh muội hai người vừa xuống máy bay liền đi ngay ra nhà ga, mua vé trở về trấn. Nhà ga đông người, Lạc Phàm bị người ta đụng phải cũng không để ý, mãi đến khi ngồi trên xe, y muốn lấy di động ra xem giờ mới biết điện thoại mất rồi.
Trong lòng có chút sốt ruột, nhưng Lạc Bội Bội lại so với y càng gấp. Lạc Phàm không có biện pháp, chỉ đành trấn an cô: “Không có việc gì, dữ liệu di động đều chuyển đi trước rồi.”
Di động mất có lẽ chưa lâu, nhưng hiện tại xe đã bắt đầu chạy, cũng không có khả năng lại trở về tìm kẻ trộm kia, vì vậy chỉ có thể tự mình an ủi.
Cho nên trời xui đất khiến, Lạc Phàm không chỉ có không nhìn đến tờ giấy kia, cũng không nhìn thấy được tin nhắn Chử Thiếu Phong gửi.
Chử Thiếu Phong thời gian này có thể nói là vội đến sứt đầu mẻ trán, ngày đó rời đi Hải Thành quá gấp gáp, cái gì cũng không kịp nói rõ với Lạc Phàm, hôm sau trở về đến nhà chính, hắn cảm thấy có chút không ổn, liền lại phát tin nhắn cho y.
Sau đó thì tắt máy.
Ông nội sinh bệnh, có quá nhiều người tới nơi này nghe ngóng tiếng gió, hắn không có nhiều thời gian đối đáp với bọn họ, cho nên chỉ có thể dứt khoát mà tắt máy.
Ngay trong đêm đó, bệnh tình Chử lão gia tử trở nên nguy kịch, không chờ được trời sáng đã đi rồi, Chử gia cả gia đình vây trước giường, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, làm người khác nhìn không ra rốt cuộc là kỹ thuật diễn tốt quá hay là thật sự thương tâm.
Chử Thiếu Phong rốt cuộc là người từng chết một lần, hắn tiến lên vuốt bàn tay lạnh lẽo của lão gia tử, hốc mắt chỉ là hơi đỏ chút, cũng không có cùng những người khác khóc đến thiên hôn địa ám.
Chử lão gia tử vừa chết, trung tâm trận lốc xoáy tranh quyền đoạt vị ở Chử gia tập trung đến trên người Chử Thiếu Phong, hắn so với bất kỳ ai đều thấy rõ, phía sau đám người bày vẻ thương tâm kia là cỡ nào như hổ rình mồi.
Chử Thiếu Phong tuy rằng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, nhưng cổ phần nắm trong tay lại chiếm không được bao nhiêu ưu thế, phần nằm trên tay lão gia tử mới là phần to nhất. Chỉ là đáng tiếc, lão gia tử đã lập di chúc, 50% cổ phần trong tay, phải chờ đến sau khi trưởng tôn Chử Thiếu Phong kết hôn, mới được kế thừa.
Năm đó Chử Thiếu Phong vì Lạc Phàm không tiếc ngỗ nghịch toàn bộ gia tộc, Chử lão gia tử vẫn canh cánh trong lòng, vì thế không tiếc lập di chúc như vậy để kìm hãm cháu trai.
Chử phu nhân nghe luật sư tuyên đọc di chúc, lập tức triển khai các loại thúc giục Chử Thiếu Phong mau chóng kết hôn.
Chử Thiếu Phong sờ sờ ấn đường, mệt mỏi nói: “Mẹ, ông nội vừa mới mất, thi cốt còn chưa lạnh, hiện tại nói mấy chuyện này không khỏi cũng quá sớm.”
Chử phu nhân sau khi nghe xong, lúc này mới tạm ngừng.
Đợi cho xử lý xong tang sự Chử lão gia tử, Chử Thiếu Phong lại một khắc không có nghỉ ngơi mà bay trở về Hải Thành. Hắn rời đi Lạc Phàm đã mười ngày, mấy ngày qua, bởi vì lo chuyện hậu sự, Chử Thiếu Phong chưa đêm nào thực sự chợp mắt, cả người nhìn qua thực tiều tụy.
Xuống máy bay, hắn mã bất đình đề chạy về căn biệt thự, lại không nghĩ rằng đầy cõi lòng chờ mong mà trở về, lại rơi xuống khoảng không. Lạc Phàm biến mất, khi nghe được Ngô thẩm nói như vậy, Chử Thiếu Phong sửng sốt, ngay sau đó chạy lên lầu tìm đến phòng Lạc Phàm.
Mở cánh cửa, trong phòng hết thảy đều bày biện chỉnh tề. Quần áo gì đó đều còn nguyên, Chử Thiếu Phong trong lòng có chút thở phào, thầm nghĩ này không phải đồ đạc vẫn còn sao, người sao có thể sẽ không ở chứ.
Nghĩ, hắn lại đi xuống lầu tìm tìm. Hoa viên, phòng bếp, chỗ nào có thể tìm đều tìm một lần. Chử Thiếu Phong cho rằng Lạc Phàm đang đùa dai hắn, cố ý muốn dọa dọa hắn, nhưng đến tận khi lật tung mọi ngóc ngách, hắn mới kinh sợ nhận ra, Lạc Phàm thật sự biến mất.
Phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Nghe Ngô thẩm nói người cuối cùng đưa Lạc Phàm đi là Triệu Duệ, Chử Thiếu Phong nắm chặt nắm tay.
Tại nhà Triệu Duệ, nghe nói Chử Thiếu Phong tới chơi, gã sợ tới mức trốn tịt trong phòng không dám ra tiếp. Chử Thiếu Phong không rảnh cùng gã phí thời gian, một chân đá văng cửa phòng Triệu Duệ, từ trên giường lôi người dậy, hung dữ hỏi: “Đem Lạc Phàm giấu ở chỗ nào?!”
Xét thấy Triệu Duệ có tiền án mơ mộng đến Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong ngay lúc nghe được Lạc Phàm là từ chỗ Triệu Duệ mất tích, liền thực hợp lý mà hoài nghi Triệu Duệ trộm đem người giấu đi.
Tuy nghiên trong chuyện này Triệu Duệ thực sự oan uổng, không duyên cớ ăn một đấm từ Chử Thiếu Phong, Triệu Duệ vuốt khóe miệng có chút đổ máu nói: “Chuyện ngày đó là như thế này, tôi chẳng qua là vào nhà vệ sinh một chút, người liền chạy. Cũng không biết Hứa Úy đã nói với Lạc Phàm những gì.”
Chử Thiếu Phong mím môi, nghe được tên Hứa Úy, một cỗ khí tràng nguy hiểm ào ạt bao trùm.
Nghĩ đến ngày ấy Chử Thiếu Phong đem chiếc nhẫn này tặng cho Hứa Úy, trái tim y đau như bị ai nhéo.
Hứa Úy trước mặt còn cười cười cùng y chào hỏi, y lại ngẩn người, không phản ứng người ta.
Nhất thời không khí có chút xấu hổ.
Lạc Bội Bội không lâu trước đây còn ở trong đoàn phim của Hứa Úy mấy tháng, liền đứng dậy chủ động tiếp đón anh ta. Hứa Úy chưa nói cái gì, trên mặt như cũ mang theo tươi cười, nhưng sâu trong ánh mắt nhìn Lạc Phàm lại có chút khinh thường, sau đó anh ta ngồi xuống vị trí đối diện y.
Ngoại trừ Lạc Phàm, vài người nhanh chóng bắt đầu câu chuyện.
Triệu Duệ vốn đang sợ Hứa Úy cùng Lạc Phàm chạm mặt, tình huống này chắc chắn rất khó xem. Rốt cuộc là hàng nhà Chử Thiếu Phong, một bên là tân hoan, một người là cựu ái, theo lẽ thường gặp nhau một cái là điện quang hỏa thạch bắn ra bốn phía, nhưng hiện tại hai vị đương sự này so với trong tưởng tượng của gã có vẻ bình tĩnh hơn nhiều lắm.
Triệu Duệ nhẹ nhàng thở ra, con người ấy mà, vừa thả lỏng ra liền thấy ngay ba cái vội, vừa rồi gã uống khá nhiều, giờ phút này bàng quang sôi sục đòi vào WC.
Nhìn Triệu Duệ đi mất, Lạc Bội Bội có chút bất đắc dĩ, thật vất vả mới đuổi đi Triệu Duệ, kết quả lại xuất hiện một Hứa Úy.
Đối với kiểu người trước mặt vui cười sau lưng tính toán như Hứa Úy, Lạc Bội Bội không thích, hiển nhiên ca ca cũng không thích. Nhưng dù có không thích thế nào cô vẫn phải cho người này chút thể diện, phép tắc cơ bản vẫn phải làm đủ.
Chỉ là không nghĩ tới, cô để ý thể diện Hứa Úy, người ta lại không hề nể mặt cô.
Triệu Duệ vừa đi, Hứa Úy nói chuyện liền không thèm che dấu.
Anh ta nhìn thoáng qua Lạc Phàm, giống như quan tâm nói: “Lạc Phàm, gần đây có vẻ đã tốt hơn phải không, lần trước gặp cậu nha, thần trí cậu còn không quá thanh tỉnh, hôm nay đã có thể cùng Triệu Duệ ra ngoài, nhìn dáng vẻ là tốt lên không ít.”
Tay nắm đũa cứng đờ, Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn Hứa Úy, rõ ràng từ trong mắt người này không hề thấy được một tia hảo ý.
Hứa Úy sao lại biết chuyện y sinh bệnh?
Xem ra trong thời gian y sinh bệnh, người này đã gặp Chử Thiếu Phong không ít lần.
Lạc Phàm suy đoán, trong ngực có một cỗ hờn dỗi nghẹn muốn chết, nhưng Hứa Úy lại còn tiếp tục nói: “Có điều, dù thế nào, cậu cũng không thể nhân lúc Thiếu Phong vừa đi liền qua lại thân mật với Triệu Duệ như vậy. Nếu để Thiếu Phong thấy, dựa theo tính tình anh ấy, cậu cũng biết rồi đấy……”
Nói, anh ta còn ra dáng ra hình mà lắc lắc đầu.
Lạc Phàm nghe anh ta trái một câu Thiếu Phong, phải một câu Thiếu Phong, thật sự là chói tai không chịu nổi. Nhưng mà điều càng làm cho y kinh ngạc lại là, Hứa Úy biết Chử Thiếu Phong rời khỏi Hải Thành.
Y hỏi: “Sao anh lại biết Chử Thiếu Phong đi rồi?”
Chử Thiếu Phong suốt đêm không từ mà biệt, ngay cả y cũng là buổi sáng tỉnh lại mới biết được, Hứa Úy sao lại có tin tức nhanh như vậy?
Chỉ nghe Hứa Úy cười cười, lại làm bộ kinh ngạc nói: “Sao thế, chẳng lẽ cậu không biết Thiếu Phong anh ấy đi đâu sao?”
Nụ cười kia đắc ý cực kỳ.
Lạc Phàm nhìn cảm thấy thực chướng mắt.
Không nghĩ tới, Hứa Úy biết Chử Thiếu Phong rời đi là bởi vì Hứa gia cùng Chử gia luôn luôn giao hảo, Chử lão gia tử xảy ra chuyện, Hứa Úy tự nhiên có thể nắm bắt tin tức rất nhanh.
Nhưng Lạc Phàm vẫn là hiểu lầm.
Nghĩ đến Chử Thiếu Phong lúc đi ngay cả một câu giải thích cũng không có, mà Hứa Úy lại biết rõ anh ấy đi đâu, vì sao lại đi, Lạc Phàm tự giễu mà cười cười, biết địa vị chính mình ở trong lòng Chử Thiếu Phong cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hứa Úy còn ở bên kia không thuận theo không buông tha nói: “Lúc trước còn tưởng Thiếu Phong có bao nhiêu coi trọng cậu, xem ra là do tôi nghĩ nhiều.”
Lời này không quanh co lòng vòng, rõ ràng trần trụi muốn đâm một đao vào tim Lạc Phàm.
Lạc Bội Bội nghe ra ý anh ta, cả giận: “Hứa đạo, lời của anh là có ý gì!”
Nói cứ như ca ca của cô so không nổi Chử Thiếu Phong?!
Nhưng mà Lạc Phàm nắm lại tay Lạc Bội Bội, cười cười, từ xưa thua người không thua trận, đối mặt với khiêu khích từ Hứa Úy, y chỉ nhàn nhạt nói: “Chử Thiếu Phong nghĩ cái gì, đã không còn liên quan đến tôi nữa.”
Dứt lời, y kéo Lạc Bội Bội đứng lên, trước khi đi còn nói với anh ta: “Ít nhất mấy năm kia người ở bên Chử Thiếu Phong là tôi, không phải anh.”
Hứa Úy nghe xong, sắc mặt biến đổi khó coi cực kỳ.
Triệu Duệ từ WC trở về, nhìn đến chỗ ngồi rỗng tuếch, mí mắt đột nhiên giật giật, gã ta vội vã hỏi Hứa Úy: “Hai người kia đâu? Lạc Phàm đâu?!”
Hứa Úy trừng gã một cái, “Đi rồi."
“Đi rồi?!” Triệu Duệ hai mắt trừng thật to, lúc trước đã nói tốt sẽ đem Lạc Phàm hoàn hảo không tổn hao gì đưa về, nhưng lúc này người lại từ chỗ gã biến mất, gã phảng phất đã có thể thấy vài ngày sau Chử Thiếu Phong trở về, phát hiện không thấy người, là muốn như thế nào tra tấn gã!
Không chút suy nghĩ, Triệu Duệ lập tức lao ra ngoài tìm.
Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội rời đi, cũng không quay lại nhà ở Hải Thành. Hai người mua vé máy bay trở về Phong Thành, tính toán nhân lúc này về thăm quê cũ.
Trước khi lên máy bay, Lạc Phàm tắt luôn nguồn điện thoại.
Y không hề biết được, một khắc sau khi y tắt máy, có một cái tin nhắn được gửi đến, là Chử Thiếu Phong gửi.
Lạc Bội Bội bởi vì muốn chiếu cố Lạc Phàm, công tác đã đình trệ hơn nửa tháng, có điều cô cũng không thèm để ý, lần này có thể cùng Lạc Phàm về quê một chuyến, cô cao hứng còn không kịp.
“Đã lâu không trở về xem ông ngoại bà ngoại, họ nhất định rất muốn gặp chúng ta.”
“Đúng vậy.” Lạc Phàm cười cười.
Tuy rằng mỗi năm đều trở về tảo mộ trong tiết thanh minh, nhưng bởi vì Lạc Bội Bội lịch trình dày đặc, họ không ở lâu được đã phải đi ngay, lần này trở về Lạc Phàm muốn ở lại lâu một chút.
Quê bọn họ ở một trấn cũ nơi Phong Thành, huynh muội hai người vừa xuống máy bay liền đi ngay ra nhà ga, mua vé trở về trấn. Nhà ga đông người, Lạc Phàm bị người ta đụng phải cũng không để ý, mãi đến khi ngồi trên xe, y muốn lấy di động ra xem giờ mới biết điện thoại mất rồi.
Trong lòng có chút sốt ruột, nhưng Lạc Bội Bội lại so với y càng gấp. Lạc Phàm không có biện pháp, chỉ đành trấn an cô: “Không có việc gì, dữ liệu di động đều chuyển đi trước rồi.”
Di động mất có lẽ chưa lâu, nhưng hiện tại xe đã bắt đầu chạy, cũng không có khả năng lại trở về tìm kẻ trộm kia, vì vậy chỉ có thể tự mình an ủi.
Cho nên trời xui đất khiến, Lạc Phàm không chỉ có không nhìn đến tờ giấy kia, cũng không nhìn thấy được tin nhắn Chử Thiếu Phong gửi.
Chử Thiếu Phong thời gian này có thể nói là vội đến sứt đầu mẻ trán, ngày đó rời đi Hải Thành quá gấp gáp, cái gì cũng không kịp nói rõ với Lạc Phàm, hôm sau trở về đến nhà chính, hắn cảm thấy có chút không ổn, liền lại phát tin nhắn cho y.
Sau đó thì tắt máy.
Ông nội sinh bệnh, có quá nhiều người tới nơi này nghe ngóng tiếng gió, hắn không có nhiều thời gian đối đáp với bọn họ, cho nên chỉ có thể dứt khoát mà tắt máy.
Ngay trong đêm đó, bệnh tình Chử lão gia tử trở nên nguy kịch, không chờ được trời sáng đã đi rồi, Chử gia cả gia đình vây trước giường, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, làm người khác nhìn không ra rốt cuộc là kỹ thuật diễn tốt quá hay là thật sự thương tâm.
Chử Thiếu Phong rốt cuộc là người từng chết một lần, hắn tiến lên vuốt bàn tay lạnh lẽo của lão gia tử, hốc mắt chỉ là hơi đỏ chút, cũng không có cùng những người khác khóc đến thiên hôn địa ám.
Chử lão gia tử vừa chết, trung tâm trận lốc xoáy tranh quyền đoạt vị ở Chử gia tập trung đến trên người Chử Thiếu Phong, hắn so với bất kỳ ai đều thấy rõ, phía sau đám người bày vẻ thương tâm kia là cỡ nào như hổ rình mồi.
Chử Thiếu Phong tuy rằng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, nhưng cổ phần nắm trong tay lại chiếm không được bao nhiêu ưu thế, phần nằm trên tay lão gia tử mới là phần to nhất. Chỉ là đáng tiếc, lão gia tử đã lập di chúc, 50% cổ phần trong tay, phải chờ đến sau khi trưởng tôn Chử Thiếu Phong kết hôn, mới được kế thừa.
Năm đó Chử Thiếu Phong vì Lạc Phàm không tiếc ngỗ nghịch toàn bộ gia tộc, Chử lão gia tử vẫn canh cánh trong lòng, vì thế không tiếc lập di chúc như vậy để kìm hãm cháu trai.
Chử phu nhân nghe luật sư tuyên đọc di chúc, lập tức triển khai các loại thúc giục Chử Thiếu Phong mau chóng kết hôn.
Chử Thiếu Phong sờ sờ ấn đường, mệt mỏi nói: “Mẹ, ông nội vừa mới mất, thi cốt còn chưa lạnh, hiện tại nói mấy chuyện này không khỏi cũng quá sớm.”
Chử phu nhân sau khi nghe xong, lúc này mới tạm ngừng.
Đợi cho xử lý xong tang sự Chử lão gia tử, Chử Thiếu Phong lại một khắc không có nghỉ ngơi mà bay trở về Hải Thành. Hắn rời đi Lạc Phàm đã mười ngày, mấy ngày qua, bởi vì lo chuyện hậu sự, Chử Thiếu Phong chưa đêm nào thực sự chợp mắt, cả người nhìn qua thực tiều tụy.
Xuống máy bay, hắn mã bất đình đề chạy về căn biệt thự, lại không nghĩ rằng đầy cõi lòng chờ mong mà trở về, lại rơi xuống khoảng không. Lạc Phàm biến mất, khi nghe được Ngô thẩm nói như vậy, Chử Thiếu Phong sửng sốt, ngay sau đó chạy lên lầu tìm đến phòng Lạc Phàm.
Mở cánh cửa, trong phòng hết thảy đều bày biện chỉnh tề. Quần áo gì đó đều còn nguyên, Chử Thiếu Phong trong lòng có chút thở phào, thầm nghĩ này không phải đồ đạc vẫn còn sao, người sao có thể sẽ không ở chứ.
Nghĩ, hắn lại đi xuống lầu tìm tìm. Hoa viên, phòng bếp, chỗ nào có thể tìm đều tìm một lần. Chử Thiếu Phong cho rằng Lạc Phàm đang đùa dai hắn, cố ý muốn dọa dọa hắn, nhưng đến tận khi lật tung mọi ngóc ngách, hắn mới kinh sợ nhận ra, Lạc Phàm thật sự biến mất.
Phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Nghe Ngô thẩm nói người cuối cùng đưa Lạc Phàm đi là Triệu Duệ, Chử Thiếu Phong nắm chặt nắm tay.
Tại nhà Triệu Duệ, nghe nói Chử Thiếu Phong tới chơi, gã sợ tới mức trốn tịt trong phòng không dám ra tiếp. Chử Thiếu Phong không rảnh cùng gã phí thời gian, một chân đá văng cửa phòng Triệu Duệ, từ trên giường lôi người dậy, hung dữ hỏi: “Đem Lạc Phàm giấu ở chỗ nào?!”
Xét thấy Triệu Duệ có tiền án mơ mộng đến Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong ngay lúc nghe được Lạc Phàm là từ chỗ Triệu Duệ mất tích, liền thực hợp lý mà hoài nghi Triệu Duệ trộm đem người giấu đi.
Tuy nghiên trong chuyện này Triệu Duệ thực sự oan uổng, không duyên cớ ăn một đấm từ Chử Thiếu Phong, Triệu Duệ vuốt khóe miệng có chút đổ máu nói: “Chuyện ngày đó là như thế này, tôi chẳng qua là vào nhà vệ sinh một chút, người liền chạy. Cũng không biết Hứa Úy đã nói với Lạc Phàm những gì.”
Chử Thiếu Phong mím môi, nghe được tên Hứa Úy, một cỗ khí tràng nguy hiểm ào ạt bao trùm.
Tác giả :
Nhan Song Tư