Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương
Chương 81 Quỷ nước
┃Làm một nồi nước hầm được không?┃
Quản lý khu thắng cảnh nghĩ mà sợ muốn chết, đặc biệt sắp xếp một chiếc xe để đưa Ngu Xuân Thiên về, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư cũng đi theo.
Trên đường, Ngu Xuân Thiên giải thích với hai người họ lý do cô xuất hiện trên biển Ngọc Sắt.
“Thị trấn đã kiểm tra giám sát tất cả các giao lộ nhưng không thể tìm thấy tung tích của thuyền rồng Thần Mộc, cho nên bọn tôi nghi ngờ có thể thuyền rồng được vận chuyển bằng đường thủy.”
Thuyền rồng Thần Mộc dài gần 20 mét, thân tàu cũng đã rộng hơn một mét, vật thể khổng lồ như vậy nếu đi trên đường bộ thì khó có thể che dấu được.
Nếu trên đường bộ không thấy tung tích thì có thể đi bằng đường thủy, vậy nên tổ công tác tản ra đến các đường thủy để xem xét, khu vực Ngu Xuân Thiên phụ trách chính là biển Ngọc Sắt.
Nhưng mà việc thăm dò ở đường thủy cũng không thuận lợi mấy, mặc dù trên biển không giám sát khắp nơi nhưng cả vùng biển Ngọc Sắt đều là ngư dân. Sông hồ, ao hồ đâu đâu cũng có người đi khai thác, mỗi ngày có không ít người lui tới, nhưng mà tổ công tác hỏi thăm xung quanh nhưng mà không có ai nhìn thấy tung tích của thuyền rồng Thần Mộc.
Giống như chiếc thuyền rồng truyền thuyết mang theo thần lực của long vương đã biến mất vào hư không, không để lại chút dấu vết gì.
Nói đến chỗ này, Ngu Xuân Thiên có chút vội vàng: “Dựa theo tập tục chỗ bọn tôi, lúc tiến hành nghi thức Phân Thần cần sử dụng thuyền rồng Thần Mộc đi qua bến phà sông Đại Hoang… Người già ở trấn trên sẽ không đồng ý thỉnh long quân mới, nghi thức Phân Thần cũng bị ngừng lại.”
Đối với chuyện này, Tiết Thẩm cũng không ngoài ý muốn.
Mỗi nơi đều có phong tục riêng, theo như cậu biết ở Ô Thành, thuyền rồng Thần Mộc có ý nghĩa rất lớn, nếu không có thuyền rồng Thần Mộc trong buổi lễ trừ tà thì sẽ bị cho là điềm rủi.
Cậu nghĩ Ngu Xuân Thiên nói có vẻ hơi quá đà. So sánh chút, biển Ngọc Sắt cung phụng long vương sông Kháng Dương đã lâu, lần này cần thỉnh long quân mới, đối với người già mà nói rất là khó chấp nhận, bây giờ lại thêm chuyện thuyền rồng Thần Mộc, chỉ sợ mọi chuyện càng ngày khó giải quyết.
Nhưng đây không phải là lúc lo lắng về thuyền rồng Thần Mộc.
Tiết Thẩm chỉ chỉ cổ chân Ngu Xuân Thiên: “Chúng ta vẫn nên giải quyết vấn đề của cô trước đi.”
“Cậu thật sự cảm thấy chân tôi bị khỉ nước kéo sao?” Ngu Xuân Thiên rõ ràng còn có chút mơ hồ.
Vốn dĩ này không tin chuyện này, nhưng chuyện lần quả thật quá quỷ dị.
Mới vừa rồi cô hỏi chuyện thuyền rồng Thần Mộc với ngư dân, đi đến giữa hồ, thuyền đột nhiên vô cùng rung lắc dữ dội, mà rõ ràng lúc ấy trên mặt hồ không có gió, cũng không có sóng.
Lúc ấy đúng lúc cô đang đứng ở trên thuyền, không chú ý liền bị rớt xuống nước.
Lớn lên ở biển Ngọc Sắt nên kỹ năng bơi của Ngu Xuân Thiên vô cùng tốt, nhưng mà lúc cô rơi xuống nước, chân như bị có cái gì đó cuốn lấy, không thể động đậy nổi dù biết bơi.
Cũng may thứ cuốn lấy cô đột nhiên buông lỏng, nhờ đó cô mới có thể thoát được.
Lúc đầu Ngu Xuân Thiên còn nghĩ vận khí không tốt nên bị cỏ nước cuốn lấy, nhưng bị Tiết Thẩm nói vậy cô mới chú ý đến chỗ không thích hợp.
Rong quấn quanh chân cô quá chặt và gọn gàng, hơn nữa phần đuôi bị đứt của rong rất phẳng, rõ ràng được cắt bằng một loại dụng cụ sắc bén nào đó.
Nhưng mặc dù như vậy, Ngu Xuân Thiên vẫn thấy cách nói “Khỉ nước” này cũng buồn cười quá rồi, rất khó để cô không nghĩ rằng Tiết Thẩm là một chúa hề.
Giản Lan Tư tốt tính giải thích: “Khỉ nước chỉ là một danh xưng, chắc là chị đã nghe qua quái vật ở trong nước rồi nhỉ.”
“Tôi hiểu rồi!” Trên đầu Ngu Xuân Thiên xuất hiện một bóng đèn nhỏ phát sáng: “Các cậu nói quái vật hồ Loch Ness đúng không?”
Giản Lan Tư đỡ trán… Không thể nói là không đúng nhưng mà không có liên quan má ơi.
Ngu Xuân Thiên nhìn thấy vẻ mặt của anh thì biết là mình trật bánh rồi, đau đầu hỏi: “Cuối cùng là cái gì vậy? Nhưng mà không phải là quỷ nước mà đúng không?”
“Khó mà nói được.” Tiết Thẩm nói, cậu lấy tay tháo đống rong rêu trên người Ngu Xuân Thiên xuống, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Cậu vừa mới thăm dò hơi thở trên đống rong rêu kia, khí tức âm trầm nguy hiểm, rõ ràng là không có ý tốt.
Nhưng lạ ở chỗ, Tiết Thẩm chưa bao giờ tiếp xúc với khí tức như thế bao giờ, thậm chí cậu không thể đoán ra đây là tinh quái hay là tà ma quỷ mị.
Giản Lan Tư nghe cậu nói xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ: “Cho anh xem thử.”
Tiết Thẩm đưa đống cỏ cho anh, trêu ghẹo nói: “Nói không chừng là từ nước ngoài chạy tới nữa đó.”
Rất có khả năng, nếu là từ thủy vực của Trung Quốc, lấy việc rồng rất tinh tường, cho dù không thể ngay lập tức dò thám ra chân thân nhưng ít nhất cũng có thể biết sơ sơ vể chủng loại.
Nhưng Tiết Thẩm lại chưa bao giờ thấy đống cỏ và nguồn nước như thế này, lại thêm mấy việc mà họ gặp gần đây, nói không chừng đây là loài yêu quái của nước ngoài.
Không ngờ rằng, sau khi Giản Lan Tư ngồi phân tích cũng lắc lắc đầu: “Không phải thủy quái quái ở vùng biển phương bắc.”
Ngu Xuân Thiên không biết, cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Hai người chỉ cần nói cho tôi biết, loại yêu quái này có lợi hại hay không?”
Tiết Thẩm nhìn cô: “Không lợi hại.”
Mặc dù không biết đó là gì nhưng bị đạo pháp của cậu dọa chạy thì cũng không lợi hại lắm đâu.
Ngu Xuân Thiên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thì yên tâm rồi.”
…
Ngu Xuân Thiên và gia đình cô chuyển đến thành phố từ 20 năm trước, cô đi công tác rồi được phân đến thị trấn gần bờ biển Ngọc Sắt, hiện tại thì đang ở trong nhà cũ.
Lúc về đến nhà, bầu trời đã hoàn toàn đen kịt, Ngu Xuân Thiên thay đồ sạch sẽ, sau đó cùng với Tiết Thẩm và Giản Lan Tư ngồi chờ ở phòng khách.
Tiết Thẩm nói với Ngu Xuân Thiên, thứ trong nước rất ghi thù, vừa rồi không bắt được cô nên chắc chắn sẽ lại tìm đến, nếu không giải quyết thứ kia chắc chắc cô sẽ gặp nguy hiểm.
Tất nhiên, nguyên nhân chính vẫn là thứ kia đã bị pháp lệnh của của cậu làm bị thương nên sẽ càng tức giận, đoán chừng sẽ không chờ được bao lâu nữa.
Thật ra Ngu Xuân Thiên vẫn nửa tin nửa ngờ, nếu như cô thật sự đụng phải thứ không tầm thường, nhưng mà thứ ở dưới nước có thật sự lên bờ để trả thù không?
Nhưng mà Tiết Thẩm và Giản Lan Tư là chuyên gia được tổ công tác mời đến, tín nhiệm cơ bản vẫn phải có, chỉ là một buổi tối nên cũng ngại lắm.
Trong lúc chờ đợi, Ngu Xuân Thiên liên tục nhận được những cuộc điện thoại đồng nghiệp gọi đến hỏi thăm, mọi người vô cùng lo lắng với tình hình hiện tại của cô, nghe nói cô không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Xuân Thiên thuận tiện hỏi về tiến triển trong việc tìm kiếm thuyền rồng Thần Mộc, nhưng vẫn không có thu hoạch gì như cũ.
Tổ trưởng khó có thể vui vẻ được mà lên tiếng: “Ngài Đổng nói nếu không tìm được thì sẽ thỉnh đại sư đến.”
“…” Ánh mắt Ngu Xuân Thiên nhìn Tiết Thẩm và Giản Lan Tư, ý tưởng không hẹn mà giống nhau, liền đùa nói: “Thỉnh đại sư làm gì, chẳng phải chúng ta đã mời được hai vị chuyên gia sao, bọn họ sẽ làm được việc này.”
Đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
“Tôi đi lấy đồ, dừng chút đã.” Ngu Xuân Thiên nói, ban ngày cô vội vàng đi làm nên chưa ăn cơm chiều, vừa nãy có đặt một phần ăn ngoài.
Treo điện thoại, cô đi mở cửa, quả nhiên là người giao hàng, cô mang theo hai chiếc túi được gói đẹp mắt quay trở lại phòng khác, một túi thì đưa cho Tiết Thẩm và Giản Lan Tư, nói: “Đây là trái cây đã gọi cho hai cậu.”
Tiết Thẩm và Giản Lan Tư đã ăn cơm chiều rồi nên không muốn ăn cơm nữa, nhưng mà Ngu Xuân Thiên vẫn gọi cho họ một dĩa trái cây được cắt sẵn.
Tiết Thẩm thế mà không cầm lấy dĩa trái cây, mà nhìn về phía sau của Ngu Xuân Thiên: “Phía sau cô.”
Ngu Xuân Thiên không hiểu, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thì mới nhận ra cửa còn đang mở.
“Không phải tôi đã đóng cửa rồi sao?” Cô có chút mơ hồi gãi gãi đầu: “Đãng trí quá.”
Dứt lời cô đi tới đóng cửa, nhưng vừa nhấc chân lên lại dừng lại ở trên không trung.
Cô nhìn chằm chằm xuống mặt đất, từ cửa đến chỗ cô đang đứng không hiểu vì sao lại ướt sũng nước, chỉ có một đoạn đường vài mét không hiểu vì sao lại ướt sũng.
“Sao lại thế này? Đồ ăn bị đổ ra ngoài sao?” Trong lòng Ngu Xuân Thiên có chút sợ hãi, “… Nhưng mà tôi không đặt canh mà.”
Trên thực tế dù cho đổ canh cũng không thể xảy ra tình huống như thế này được.
Sàn nhà ẩm ướt như bị tạt nước, nước chảy ra hai bên, đáng sợ nhất là trong nước có thứ gì đó trôi nổi.
“Vì sao lại có rong ở đây!?” Ngu Xuân Thiên không kìm được hét lên.
Thứ đang trôi nổi trong nước kia rõ ràng là vài miếng rong và có cả lá cây.
Cô đần người, biết đây tuyệt đối không phải tình huống bình thường, sao mà còn dám đi đóng cửa nữa, dường như theo bản năng đi đến phía sau bàn trà, đứng sau hai người Tiết Thẩm và Giản Lan Tư.
Tiết Thẩm thấy vậy liền trấn an: “Đừng khẩn trương, không có chuyện gì lớn.”
Giọng điệu cậu thật nhẹ nhàng làm cho Ngu Xuân Thiên đang căng thẳng cũng an tâm hơn đôi chút, cô ngượng ngùng cười nói: “Ngại quá, tôi sợ quá, nhưng mà đây là chuyện gì?”
Tiết Thẩm nói: “Không có gì, chính là quỷ nước đến đây thôi.”
“?????” Ngu Xuân Thiên vừa mới thả lỏng liền bị câu nói này làm cho ngu người: “Quỷ gì cơ?”
Cùng lúc đó, Tiết Thẩm đứng lên, vỗ nhẹ nhẹ vào cái ót của Ngu Xuân Thiên.
Ngu Xuân Thiên chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái, sau khi nhìn lại thì thấy ở trước bàn trà chỗ cô đã đứng, xuất hiện một người.
Hoặc là nói, là một quỷ.
Con quỷ là một thanh niên cao gầy mặc áo thun và quần bò, lộ ra cánh tay và khuôn mặt trũng sâu tím tái cùng với cảm giác hắn bị sưng phù.
Hai vai hắn rũ xuống, đầu gục xuống ngực, cả người như vừa từ dưới nước lên, ướt đẫm, nước nhiễu từ trên người hắn tí tách, vạt áo và trên đầu ngón tay không ngừng có nước nhiễu xuống khiến cho sàn nhà ướt nhẹp.
Hình ảnh này cũng quá khủng khiếp rồi, Ngu Xuân Thiên chỉ cảm thấy tim mình như có thắt lại, lớn giọng hỏi: “Anh là ai?”
Quỷ nước nghe thấy tiếng của cô, đầu chậm rãi nâng lên, lộ ra hốc mắt đen kịt.
Lúc này Ngu Xuân Thiên mới phát hiện, mắt của hắn chỉ còn lại tròng đen, không thấy tròng trắng đâu cả, hơn nữa hốc mắt cũng không ngừng trào ra nước đen.
Cô nhìn thấy quỷ nước khủng khiếp như thế, hai chân không ngừng run lên.
Khóe miệng quỷ nước hơi hơi giương lên tạo thành một độ cong nhỏ, tạo thành một khuôn mặt nhăn nhó, tiếp theo chậm rãi mở miệng, ngữ điệu chậm chạp nói: “Các người có thể nhìn thấy tôi…”
Vừa dứt lời Tiết Thẩm đã đấm một đấm lên: “Định dọa ai đấy?”
Quỷ nước:????
Ngu Xuân Thiên:???
Quỷ nước căn bản không nghĩ đến có người không nói đạo lý đến như vậy, hỏi không hỏi mà lại đấm người ta luôn, lập tức giận dữ la lên: “Ngươi dám đánh ta! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là quỷ…..”
“Là quỷ ta cũng đánh.” Tiết Thẩm dùng một tay nắm đầu quỷ nước, một tay nắm lấy bắp chân, tiếp theo dùng chút lực vắt quỷ như vắt quần áo.
“Rầm” Quỷ nước bị đánh văng ra khỏi vũng nước.
Tiết Thẩm ghét bỏ mà mắng to: “Ta ghét nhất là bị là loại đã ướt nhẹp còn lên bờ, không có phong cách gì cả.”
Ngu Xuân Thiên: “…”
Cô nhìn không lầm thì quỷ nước bị vắt như cái bánh quai chèo… Nỗi sợ quỷ vừa mới sinh ra liền biến mất.
Quỷ bị vắt đến khô, cuối cùng cũng nhận ra sự chênh lệch giữa mình và đối phương, nhanh chân khóc xin tha thứ: “Đại ca, em sai rồi, xin anh tha em, em chưa từng hại người bao giờ.”
Ngu Xuân Thiên nghe vậy mắng: “Buổi chiều có phải anh kéo tôi vào trong nước, còn nói không hại người hả?”
“Cô bớt vu oan quỷ đi!” Quỷ nước nghe thế cũng tức giận: “Lúc trước tôi chưa từng gặp cô bao giờ, tôi kéo cô lúc nào? Hơn nữa tôi cũng không phải Giang Trành, sao có thể kéo người?”
“Không phải anh thì là ai?” Ngu Xuân Thiên thấy hắn nói xạo liền muốn mắng lại.
Tiết Thẩm đột nhiên nói: “Đúng thật không phải là hắn.”
Ngu Xuân Thiên bất ngờ: “Cái gì?”
“Hắn không phải là Trành, không cần tìm người chết thay, cũng không cần hại người.” Tiết Thẩm nói: “Hơn nữa, hơi thở của hắn khác với hơi thở ở trên rong quấn chân cô.”
Cậu buông quỷ nước ra, đứng lên.
Cùng lúc đó, Giản Lan Tư đốt một lá bùa, theo ánh lửa chỉ thấy cánh cửa đang mở rộng xuất hiện một loạt dấu chân vịt.
Ngu Xuân Thiên nhất thời lại lo lắng: “Cái này lại là gì nữa đây?”
“Không biết.” Tiết Thẩm lắc đầu, chìm vào suy nghĩ, “Nhưng mà em thấy là có thể ăn được.”
Cậu hỏi Giản Lan Tư: “Anh thấy cái chân vịt này hầm được không?”
Ngu Xuân Thiên:?
Quỷ nước bị vắt khô:???
Quản lý khu thắng cảnh nghĩ mà sợ muốn chết, đặc biệt sắp xếp một chiếc xe để đưa Ngu Xuân Thiên về, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư cũng đi theo.
Trên đường, Ngu Xuân Thiên giải thích với hai người họ lý do cô xuất hiện trên biển Ngọc Sắt.
“Thị trấn đã kiểm tra giám sát tất cả các giao lộ nhưng không thể tìm thấy tung tích của thuyền rồng Thần Mộc, cho nên bọn tôi nghi ngờ có thể thuyền rồng được vận chuyển bằng đường thủy.”
Thuyền rồng Thần Mộc dài gần 20 mét, thân tàu cũng đã rộng hơn một mét, vật thể khổng lồ như vậy nếu đi trên đường bộ thì khó có thể che dấu được.
Nếu trên đường bộ không thấy tung tích thì có thể đi bằng đường thủy, vậy nên tổ công tác tản ra đến các đường thủy để xem xét, khu vực Ngu Xuân Thiên phụ trách chính là biển Ngọc Sắt.
Nhưng mà việc thăm dò ở đường thủy cũng không thuận lợi mấy, mặc dù trên biển không giám sát khắp nơi nhưng cả vùng biển Ngọc Sắt đều là ngư dân. Sông hồ, ao hồ đâu đâu cũng có người đi khai thác, mỗi ngày có không ít người lui tới, nhưng mà tổ công tác hỏi thăm xung quanh nhưng mà không có ai nhìn thấy tung tích của thuyền rồng Thần Mộc.
Giống như chiếc thuyền rồng truyền thuyết mang theo thần lực của long vương đã biến mất vào hư không, không để lại chút dấu vết gì.
Nói đến chỗ này, Ngu Xuân Thiên có chút vội vàng: “Dựa theo tập tục chỗ bọn tôi, lúc tiến hành nghi thức Phân Thần cần sử dụng thuyền rồng Thần Mộc đi qua bến phà sông Đại Hoang… Người già ở trấn trên sẽ không đồng ý thỉnh long quân mới, nghi thức Phân Thần cũng bị ngừng lại.”
Đối với chuyện này, Tiết Thẩm cũng không ngoài ý muốn.
Mỗi nơi đều có phong tục riêng, theo như cậu biết ở Ô Thành, thuyền rồng Thần Mộc có ý nghĩa rất lớn, nếu không có thuyền rồng Thần Mộc trong buổi lễ trừ tà thì sẽ bị cho là điềm rủi.
Cậu nghĩ Ngu Xuân Thiên nói có vẻ hơi quá đà. So sánh chút, biển Ngọc Sắt cung phụng long vương sông Kháng Dương đã lâu, lần này cần thỉnh long quân mới, đối với người già mà nói rất là khó chấp nhận, bây giờ lại thêm chuyện thuyền rồng Thần Mộc, chỉ sợ mọi chuyện càng ngày khó giải quyết.
Nhưng đây không phải là lúc lo lắng về thuyền rồng Thần Mộc.
Tiết Thẩm chỉ chỉ cổ chân Ngu Xuân Thiên: “Chúng ta vẫn nên giải quyết vấn đề của cô trước đi.”
“Cậu thật sự cảm thấy chân tôi bị khỉ nước kéo sao?” Ngu Xuân Thiên rõ ràng còn có chút mơ hồ.
Vốn dĩ này không tin chuyện này, nhưng chuyện lần quả thật quá quỷ dị.
Mới vừa rồi cô hỏi chuyện thuyền rồng Thần Mộc với ngư dân, đi đến giữa hồ, thuyền đột nhiên vô cùng rung lắc dữ dội, mà rõ ràng lúc ấy trên mặt hồ không có gió, cũng không có sóng.
Lúc ấy đúng lúc cô đang đứng ở trên thuyền, không chú ý liền bị rớt xuống nước.
Lớn lên ở biển Ngọc Sắt nên kỹ năng bơi của Ngu Xuân Thiên vô cùng tốt, nhưng mà lúc cô rơi xuống nước, chân như bị có cái gì đó cuốn lấy, không thể động đậy nổi dù biết bơi.
Cũng may thứ cuốn lấy cô đột nhiên buông lỏng, nhờ đó cô mới có thể thoát được.
Lúc đầu Ngu Xuân Thiên còn nghĩ vận khí không tốt nên bị cỏ nước cuốn lấy, nhưng bị Tiết Thẩm nói vậy cô mới chú ý đến chỗ không thích hợp.
Rong quấn quanh chân cô quá chặt và gọn gàng, hơn nữa phần đuôi bị đứt của rong rất phẳng, rõ ràng được cắt bằng một loại dụng cụ sắc bén nào đó.
Nhưng mặc dù như vậy, Ngu Xuân Thiên vẫn thấy cách nói “Khỉ nước” này cũng buồn cười quá rồi, rất khó để cô không nghĩ rằng Tiết Thẩm là một chúa hề.
Giản Lan Tư tốt tính giải thích: “Khỉ nước chỉ là một danh xưng, chắc là chị đã nghe qua quái vật ở trong nước rồi nhỉ.”
“Tôi hiểu rồi!” Trên đầu Ngu Xuân Thiên xuất hiện một bóng đèn nhỏ phát sáng: “Các cậu nói quái vật hồ Loch Ness đúng không?”
Giản Lan Tư đỡ trán… Không thể nói là không đúng nhưng mà không có liên quan má ơi.
Ngu Xuân Thiên nhìn thấy vẻ mặt của anh thì biết là mình trật bánh rồi, đau đầu hỏi: “Cuối cùng là cái gì vậy? Nhưng mà không phải là quỷ nước mà đúng không?”
“Khó mà nói được.” Tiết Thẩm nói, cậu lấy tay tháo đống rong rêu trên người Ngu Xuân Thiên xuống, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Cậu vừa mới thăm dò hơi thở trên đống rong rêu kia, khí tức âm trầm nguy hiểm, rõ ràng là không có ý tốt.
Nhưng lạ ở chỗ, Tiết Thẩm chưa bao giờ tiếp xúc với khí tức như thế bao giờ, thậm chí cậu không thể đoán ra đây là tinh quái hay là tà ma quỷ mị.
Giản Lan Tư nghe cậu nói xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ: “Cho anh xem thử.”
Tiết Thẩm đưa đống cỏ cho anh, trêu ghẹo nói: “Nói không chừng là từ nước ngoài chạy tới nữa đó.”
Rất có khả năng, nếu là từ thủy vực của Trung Quốc, lấy việc rồng rất tinh tường, cho dù không thể ngay lập tức dò thám ra chân thân nhưng ít nhất cũng có thể biết sơ sơ vể chủng loại.
Nhưng Tiết Thẩm lại chưa bao giờ thấy đống cỏ và nguồn nước như thế này, lại thêm mấy việc mà họ gặp gần đây, nói không chừng đây là loài yêu quái của nước ngoài.
Không ngờ rằng, sau khi Giản Lan Tư ngồi phân tích cũng lắc lắc đầu: “Không phải thủy quái quái ở vùng biển phương bắc.”
Ngu Xuân Thiên không biết, cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Hai người chỉ cần nói cho tôi biết, loại yêu quái này có lợi hại hay không?”
Tiết Thẩm nhìn cô: “Không lợi hại.”
Mặc dù không biết đó là gì nhưng bị đạo pháp của cậu dọa chạy thì cũng không lợi hại lắm đâu.
Ngu Xuân Thiên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thì yên tâm rồi.”
…
Ngu Xuân Thiên và gia đình cô chuyển đến thành phố từ 20 năm trước, cô đi công tác rồi được phân đến thị trấn gần bờ biển Ngọc Sắt, hiện tại thì đang ở trong nhà cũ.
Lúc về đến nhà, bầu trời đã hoàn toàn đen kịt, Ngu Xuân Thiên thay đồ sạch sẽ, sau đó cùng với Tiết Thẩm và Giản Lan Tư ngồi chờ ở phòng khách.
Tiết Thẩm nói với Ngu Xuân Thiên, thứ trong nước rất ghi thù, vừa rồi không bắt được cô nên chắc chắn sẽ lại tìm đến, nếu không giải quyết thứ kia chắc chắc cô sẽ gặp nguy hiểm.
Tất nhiên, nguyên nhân chính vẫn là thứ kia đã bị pháp lệnh của của cậu làm bị thương nên sẽ càng tức giận, đoán chừng sẽ không chờ được bao lâu nữa.
Thật ra Ngu Xuân Thiên vẫn nửa tin nửa ngờ, nếu như cô thật sự đụng phải thứ không tầm thường, nhưng mà thứ ở dưới nước có thật sự lên bờ để trả thù không?
Nhưng mà Tiết Thẩm và Giản Lan Tư là chuyên gia được tổ công tác mời đến, tín nhiệm cơ bản vẫn phải có, chỉ là một buổi tối nên cũng ngại lắm.
Trong lúc chờ đợi, Ngu Xuân Thiên liên tục nhận được những cuộc điện thoại đồng nghiệp gọi đến hỏi thăm, mọi người vô cùng lo lắng với tình hình hiện tại của cô, nghe nói cô không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Xuân Thiên thuận tiện hỏi về tiến triển trong việc tìm kiếm thuyền rồng Thần Mộc, nhưng vẫn không có thu hoạch gì như cũ.
Tổ trưởng khó có thể vui vẻ được mà lên tiếng: “Ngài Đổng nói nếu không tìm được thì sẽ thỉnh đại sư đến.”
“…” Ánh mắt Ngu Xuân Thiên nhìn Tiết Thẩm và Giản Lan Tư, ý tưởng không hẹn mà giống nhau, liền đùa nói: “Thỉnh đại sư làm gì, chẳng phải chúng ta đã mời được hai vị chuyên gia sao, bọn họ sẽ làm được việc này.”
Đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
“Tôi đi lấy đồ, dừng chút đã.” Ngu Xuân Thiên nói, ban ngày cô vội vàng đi làm nên chưa ăn cơm chiều, vừa nãy có đặt một phần ăn ngoài.
Treo điện thoại, cô đi mở cửa, quả nhiên là người giao hàng, cô mang theo hai chiếc túi được gói đẹp mắt quay trở lại phòng khác, một túi thì đưa cho Tiết Thẩm và Giản Lan Tư, nói: “Đây là trái cây đã gọi cho hai cậu.”
Tiết Thẩm và Giản Lan Tư đã ăn cơm chiều rồi nên không muốn ăn cơm nữa, nhưng mà Ngu Xuân Thiên vẫn gọi cho họ một dĩa trái cây được cắt sẵn.
Tiết Thẩm thế mà không cầm lấy dĩa trái cây, mà nhìn về phía sau của Ngu Xuân Thiên: “Phía sau cô.”
Ngu Xuân Thiên không hiểu, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thì mới nhận ra cửa còn đang mở.
“Không phải tôi đã đóng cửa rồi sao?” Cô có chút mơ hồi gãi gãi đầu: “Đãng trí quá.”
Dứt lời cô đi tới đóng cửa, nhưng vừa nhấc chân lên lại dừng lại ở trên không trung.
Cô nhìn chằm chằm xuống mặt đất, từ cửa đến chỗ cô đang đứng không hiểu vì sao lại ướt sũng nước, chỉ có một đoạn đường vài mét không hiểu vì sao lại ướt sũng.
“Sao lại thế này? Đồ ăn bị đổ ra ngoài sao?” Trong lòng Ngu Xuân Thiên có chút sợ hãi, “… Nhưng mà tôi không đặt canh mà.”
Trên thực tế dù cho đổ canh cũng không thể xảy ra tình huống như thế này được.
Sàn nhà ẩm ướt như bị tạt nước, nước chảy ra hai bên, đáng sợ nhất là trong nước có thứ gì đó trôi nổi.
“Vì sao lại có rong ở đây!?” Ngu Xuân Thiên không kìm được hét lên.
Thứ đang trôi nổi trong nước kia rõ ràng là vài miếng rong và có cả lá cây.
Cô đần người, biết đây tuyệt đối không phải tình huống bình thường, sao mà còn dám đi đóng cửa nữa, dường như theo bản năng đi đến phía sau bàn trà, đứng sau hai người Tiết Thẩm và Giản Lan Tư.
Tiết Thẩm thấy vậy liền trấn an: “Đừng khẩn trương, không có chuyện gì lớn.”
Giọng điệu cậu thật nhẹ nhàng làm cho Ngu Xuân Thiên đang căng thẳng cũng an tâm hơn đôi chút, cô ngượng ngùng cười nói: “Ngại quá, tôi sợ quá, nhưng mà đây là chuyện gì?”
Tiết Thẩm nói: “Không có gì, chính là quỷ nước đến đây thôi.”
“?????” Ngu Xuân Thiên vừa mới thả lỏng liền bị câu nói này làm cho ngu người: “Quỷ gì cơ?”
Cùng lúc đó, Tiết Thẩm đứng lên, vỗ nhẹ nhẹ vào cái ót của Ngu Xuân Thiên.
Ngu Xuân Thiên chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái, sau khi nhìn lại thì thấy ở trước bàn trà chỗ cô đã đứng, xuất hiện một người.
Hoặc là nói, là một quỷ.
Con quỷ là một thanh niên cao gầy mặc áo thun và quần bò, lộ ra cánh tay và khuôn mặt trũng sâu tím tái cùng với cảm giác hắn bị sưng phù.
Hai vai hắn rũ xuống, đầu gục xuống ngực, cả người như vừa từ dưới nước lên, ướt đẫm, nước nhiễu từ trên người hắn tí tách, vạt áo và trên đầu ngón tay không ngừng có nước nhiễu xuống khiến cho sàn nhà ướt nhẹp.
Hình ảnh này cũng quá khủng khiếp rồi, Ngu Xuân Thiên chỉ cảm thấy tim mình như có thắt lại, lớn giọng hỏi: “Anh là ai?”
Quỷ nước nghe thấy tiếng của cô, đầu chậm rãi nâng lên, lộ ra hốc mắt đen kịt.
Lúc này Ngu Xuân Thiên mới phát hiện, mắt của hắn chỉ còn lại tròng đen, không thấy tròng trắng đâu cả, hơn nữa hốc mắt cũng không ngừng trào ra nước đen.
Cô nhìn thấy quỷ nước khủng khiếp như thế, hai chân không ngừng run lên.
Khóe miệng quỷ nước hơi hơi giương lên tạo thành một độ cong nhỏ, tạo thành một khuôn mặt nhăn nhó, tiếp theo chậm rãi mở miệng, ngữ điệu chậm chạp nói: “Các người có thể nhìn thấy tôi…”
Vừa dứt lời Tiết Thẩm đã đấm một đấm lên: “Định dọa ai đấy?”
Quỷ nước:????
Ngu Xuân Thiên:???
Quỷ nước căn bản không nghĩ đến có người không nói đạo lý đến như vậy, hỏi không hỏi mà lại đấm người ta luôn, lập tức giận dữ la lên: “Ngươi dám đánh ta! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là quỷ…..”
“Là quỷ ta cũng đánh.” Tiết Thẩm dùng một tay nắm đầu quỷ nước, một tay nắm lấy bắp chân, tiếp theo dùng chút lực vắt quỷ như vắt quần áo.
“Rầm” Quỷ nước bị đánh văng ra khỏi vũng nước.
Tiết Thẩm ghét bỏ mà mắng to: “Ta ghét nhất là bị là loại đã ướt nhẹp còn lên bờ, không có phong cách gì cả.”
Ngu Xuân Thiên: “…”
Cô nhìn không lầm thì quỷ nước bị vắt như cái bánh quai chèo… Nỗi sợ quỷ vừa mới sinh ra liền biến mất.
Quỷ bị vắt đến khô, cuối cùng cũng nhận ra sự chênh lệch giữa mình và đối phương, nhanh chân khóc xin tha thứ: “Đại ca, em sai rồi, xin anh tha em, em chưa từng hại người bao giờ.”
Ngu Xuân Thiên nghe vậy mắng: “Buổi chiều có phải anh kéo tôi vào trong nước, còn nói không hại người hả?”
“Cô bớt vu oan quỷ đi!” Quỷ nước nghe thế cũng tức giận: “Lúc trước tôi chưa từng gặp cô bao giờ, tôi kéo cô lúc nào? Hơn nữa tôi cũng không phải Giang Trành, sao có thể kéo người?”
“Không phải anh thì là ai?” Ngu Xuân Thiên thấy hắn nói xạo liền muốn mắng lại.
Tiết Thẩm đột nhiên nói: “Đúng thật không phải là hắn.”
Ngu Xuân Thiên bất ngờ: “Cái gì?”
“Hắn không phải là Trành, không cần tìm người chết thay, cũng không cần hại người.” Tiết Thẩm nói: “Hơn nữa, hơi thở của hắn khác với hơi thở ở trên rong quấn chân cô.”
Cậu buông quỷ nước ra, đứng lên.
Cùng lúc đó, Giản Lan Tư đốt một lá bùa, theo ánh lửa chỉ thấy cánh cửa đang mở rộng xuất hiện một loạt dấu chân vịt.
Ngu Xuân Thiên nhất thời lại lo lắng: “Cái này lại là gì nữa đây?”
“Không biết.” Tiết Thẩm lắc đầu, chìm vào suy nghĩ, “Nhưng mà em thấy là có thể ăn được.”
Cậu hỏi Giản Lan Tư: “Anh thấy cái chân vịt này hầm được không?”
Ngu Xuân Thiên:?
Quỷ nước bị vắt khô:???
Tác giả :
Lâm Tri Lạc