Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Không Cưới Thêm Ai Nữa
Chương 1 30 tuổi
Năm 30 tuổi,
Nguyễn Chính Ý đặt lên mộ tôi bông hồng trắng, trên những cánh hoa tươi còn đượm ánh sương mai.
Anh nhẹ nhàng cúi người đặt bó hoa xuống, nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp trắng đen trên bia mộ. Người trong ảnh chính là tôi, chọn cái gì không chọn lại đi chọn tấm ảnh xấu nhất. Giá mà tôi còn sống, tôi đã đến mắng anh một ta một trận rồi! Anh ấy vươn tay, chạm vào gương mặt trẻ tuổi của tôi trong ảnh. Tấm ảnh này chụp từ thời đại học, khi còn chưa biết trang điểm, chỉ biết cười rộ lên, dáng vẻ hết sức ngốc nghếch.
Anh chỉ thích duy nhất tấm ảnh này.
Anh chẳng nói câu nào, đứng đó một hồi rồi rời đi. Anh nhất định không biết rằng, người vợ vừa chết cách đây mấy ngày bây giờ đang nhìn anh bằng vẻ mặt u ám.
Nguyễn Chính Ý! Bà đây là âm hồn không tan chứ còn lâu mới lưu luyến anh! Tôi đây còn muốn nhìn xem, vợ cũ chân trước rời đi, chân sau anh sẽ tái hôn cùng người phụ nữ như thế nào!
Tôi trở nên như vậy thật ra là có nguyên nhân.
À quên chưa giới thiệu, tôi tên Tô Uyển Uyển, năm nay ba mươi tuổi, là một hình mẫu nữ thanh niên hoàn hảo, không có tật xấu. Tôi chính là vợ của Nguyễn Chính Ý, à không, vợ quá cố. Nguyễn Chính Ý là chồng cũ, cũng từng là bạn đại học của tôi. Chúng tôi thi nghiên cứu sinh cùng nhau, thành công đỗ vào một trường 985[1]. Tương lai rực rỡ, tình yêu lẫn sự nghiệp đều gặt hái được thành công tốt đẹp, cũng có thể xem là người chiến thắng. Khi sự nghiệp vừa khởi sắc, chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân.
[1] Trường 985: là dự án giáo dục được thực hiện bởi Bộ Giáo dục Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa để xây dựng một số trường đại học đẳng cấp thế giới và một số viện nghiên cứu cấp cao (Wikipedia).
Cuộc sống hằng ngày ngập trong nỗi lo về cơm áo gạo tiền, nhưng chẳng vì vậy mà hôn nhân của chúng tôi trở thành “nấm mồ tình yêu”.
Đáng tiếc trời cao đố kỵ người tài, hồng nhan bạc mệnh, trong lúc tôi tích cực dấn thân xây dựng sự nghiệp vĩ đại, thức đêm tăng ca, không may bị đột tử.
Bản thảo thiết kế của tôi vẫn chưa hoàn thành, chỉ còn một chút nữa thôi, không thể dối lòng, tôi vẫn còn chút tiếc nuối.
Bố mẹ còn sống đã phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi xấu hổ đến mức nóng lòng muốn đến báo danh với Diêm Vương, đầu thai sớm rồi kiếp sau lại làm con gái của bọn họ. Ngốc chút cũng được, không có tiền đồ cũng được, chỉ cần ở bên cạnh phụng dưỡng họ cả đời. Về phần Nguyễn Chính Ý, Diêm Vương nói với tôi, anh còn sáu mươi năm tuổi thọ, tận chín mươi tuổi mới chết già. Thật chẳng ngoa, tai họa thì tồn tại ngàn năm còn người tốt chẳng sống được bao lâu.
Nghĩ đến việc Nguyễn Chính Ý còn tận sáu mươi năm cuộc đời để tái hôn, tôi lại phừng phừng lửa giận. Lời thề năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, vậy mà…
Năm hai mươi hai tuổi, chúng tôi đang tự học trong thư viện, chiến đấu với bài thi lên cao học. Vì quá mệt mỏi, tôi kéo tay anh làm nũng, “Chồng ơi, anh yêu em nhiều không?”
Anh không hề ngẩng đầu lên, vừa giải toán cao cấp, vừa đáp, “Tô Uyển Uyển, nếu em đi trước anh, anh sẽ không cưới thêm ai khác.”
Tôi thực sự không tin, miệng lưỡi đàn ông chỉ toàn lời dối trá. Chú Triệu nhà hàng xóm và vợ cũng là mối tình đầu thời cấp ba, đường mật ngọt ngào. Thế mà vợ mất chưa tròn hai năm, chú đã cưới ngay một cô vợ nhỏ rồi sinh được một cu cậu béo múp.
Năm đó, chú Triệu khóc lóc thảm thiết trước linh cữu người vợ quá cố, hệt như nóng lòng muốn đi theo vợ mình.
Năm hai mươi sáu tuổi, Nguyễn Chính Ý cầu hôn tôi, anh nói, “Tô Uyển Uyển, đời này anh chỉ cưới một mình em.”
Tôi tự nhận mình là một người phụ nữ thích phá hỏng bầu không khí. Tay ôm đóa hồng đỏ thắm, tôi liếc mắt đưa tình với anh, vặn hỏi, “Nếu em chết sớm thì sao?”
Nguyễn Chính Ý đeo nhẫn cho tôi, “Anh sẽ sống một mình tới cuối đời, không cưới thêm ai nữa.”
Tôi không tin, cái người họ Lý cùng cơ quan với mẹ tôi, trải qua bao hoạn nạn với người bạn già mấy chục năm, bạn già vừa mất, ông ta lập tức dơ bốn ngón tay lên trời thề sẽ không tái hôn.
Kết quả thì sao, bạn già vừa đi không bao lâu, ông ta đã gặp được một người phụ nữ độc thân ở quảng trường khiêu vũ rồi kết thành một đôi.
Nguyễn Chính Ý là một đồng chí tốt, làm người rất ngay thẳng. Sau khi yêu tôi, ngoại trừ mẹ ruột mình ra, anh ấy luôn giữ khoảng cách với các đồng nghiệp nữ khác. Thỉnh thoảng, vẫn có người không biết điều chấm trúng vẻ đẹp lãng tử nhiều tiền của anh, nhưng mọi hành động ôm ấp đều bị anh từ chối.
Quả thật là một người đàn ông tốt, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nhưng nếu muốn tôi tin anh ấy sẽ giữ mình như ngọc trong suốt sáu mươi năm tới, từ chối tất cả phụ nữ, chỉ yêu mình tôi và chỉ nghĩ đến tôi, trong mắt không còn người nào khác thì tôi không tin. Đừng nói là tôi, bất kỳ ai cũng sẽ không tin, bởi vì không ai làm được.
Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, con người phải luôn nhìn về phía trước…
Chú Triệu cũng tốt, người họ Lý cũng được, tái hôn không có gì đáng trách. Nguyễn Chính Ý cũng thế, chẳng lẽ anh định sống một mình tới năm chín mươi tuổi?
Sáu mươi năm dài đằng đẵng, anh phải trải qua như thế nào? Mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt trước linh hồn vợ quá cố? Không, đấy không phải là phong cách của anh.
Nguyễn Chính Ý là một người rất lý trí. Anh luôn tuân thủ theo thuyết sinh vật tiến hoá của Darwin, nếu bạn thích ứng được thì bạn sẽ sống sót, anh mãi mãi biết được đâu là lựa chọn tốt nhất cho mình.
Cho nên linh hồn của tôi đã lâu vậy rồi vẫn chưa chịu rời đi, trôi dạt trên trần thế chỉ vì muốn nhìn xem, anh ấy sẽ cưới một người như thế nào.
Người ấy có xinh đẹp hơn tôi không?
Người ấy liệu có được như tôi không?
Người ấy có yêu anh không?
Và anh có yêu người ta không?
Chỉ cần thấy anh đeo nhẫn cho người ấy, mặc lên người cô ấy chiếc váy cưới, rồi thấy anh cưới vợ sinh con, trải qua cả đời bình an, tôi sẽ lập tức rời đi.
Chỉ cần như thế, tôi sẽ uống hết chén canh Mạnh Bà, quên hết ba mươi năm cuộc đời, không còn gì lưu luyến.
Linh hồn của tôi ở bên Nguyễn Chính Ý, tôi có thể nhìn thấy anh nhưng anh không thể nhìn thấy tôi. Tôi không thể chạm vào anh và anh cũng không thể nào chạm vào tôi.
Tôi muốn nhìn xem, rồi sau này anh sẽ cưới một người như thế nào, muốn nhìn xem anh mất bao lâu để quên tôi. Liệu anh có giống như chú Triệu và tên họ Lý kia? Buông lời thề trọn đời trọn kiếp, ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt cũng tan thành tro bụi.
Nguyễn Chính Ý đặt lên mộ tôi bông hồng trắng, trên những cánh hoa tươi còn đượm ánh sương mai.
Anh nhẹ nhàng cúi người đặt bó hoa xuống, nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp trắng đen trên bia mộ. Người trong ảnh chính là tôi, chọn cái gì không chọn lại đi chọn tấm ảnh xấu nhất. Giá mà tôi còn sống, tôi đã đến mắng anh một ta một trận rồi! Anh ấy vươn tay, chạm vào gương mặt trẻ tuổi của tôi trong ảnh. Tấm ảnh này chụp từ thời đại học, khi còn chưa biết trang điểm, chỉ biết cười rộ lên, dáng vẻ hết sức ngốc nghếch.
Anh chỉ thích duy nhất tấm ảnh này.
Anh chẳng nói câu nào, đứng đó một hồi rồi rời đi. Anh nhất định không biết rằng, người vợ vừa chết cách đây mấy ngày bây giờ đang nhìn anh bằng vẻ mặt u ám.
Nguyễn Chính Ý! Bà đây là âm hồn không tan chứ còn lâu mới lưu luyến anh! Tôi đây còn muốn nhìn xem, vợ cũ chân trước rời đi, chân sau anh sẽ tái hôn cùng người phụ nữ như thế nào!
Tôi trở nên như vậy thật ra là có nguyên nhân.
À quên chưa giới thiệu, tôi tên Tô Uyển Uyển, năm nay ba mươi tuổi, là một hình mẫu nữ thanh niên hoàn hảo, không có tật xấu. Tôi chính là vợ của Nguyễn Chính Ý, à không, vợ quá cố. Nguyễn Chính Ý là chồng cũ, cũng từng là bạn đại học của tôi. Chúng tôi thi nghiên cứu sinh cùng nhau, thành công đỗ vào một trường 985[1]. Tương lai rực rỡ, tình yêu lẫn sự nghiệp đều gặt hái được thành công tốt đẹp, cũng có thể xem là người chiến thắng. Khi sự nghiệp vừa khởi sắc, chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân.
[1] Trường 985: là dự án giáo dục được thực hiện bởi Bộ Giáo dục Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa để xây dựng một số trường đại học đẳng cấp thế giới và một số viện nghiên cứu cấp cao (Wikipedia).
Cuộc sống hằng ngày ngập trong nỗi lo về cơm áo gạo tiền, nhưng chẳng vì vậy mà hôn nhân của chúng tôi trở thành “nấm mồ tình yêu”.
Đáng tiếc trời cao đố kỵ người tài, hồng nhan bạc mệnh, trong lúc tôi tích cực dấn thân xây dựng sự nghiệp vĩ đại, thức đêm tăng ca, không may bị đột tử.
Bản thảo thiết kế của tôi vẫn chưa hoàn thành, chỉ còn một chút nữa thôi, không thể dối lòng, tôi vẫn còn chút tiếc nuối.
Bố mẹ còn sống đã phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi xấu hổ đến mức nóng lòng muốn đến báo danh với Diêm Vương, đầu thai sớm rồi kiếp sau lại làm con gái của bọn họ. Ngốc chút cũng được, không có tiền đồ cũng được, chỉ cần ở bên cạnh phụng dưỡng họ cả đời. Về phần Nguyễn Chính Ý, Diêm Vương nói với tôi, anh còn sáu mươi năm tuổi thọ, tận chín mươi tuổi mới chết già. Thật chẳng ngoa, tai họa thì tồn tại ngàn năm còn người tốt chẳng sống được bao lâu.
Nghĩ đến việc Nguyễn Chính Ý còn tận sáu mươi năm cuộc đời để tái hôn, tôi lại phừng phừng lửa giận. Lời thề năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, vậy mà…
Năm hai mươi hai tuổi, chúng tôi đang tự học trong thư viện, chiến đấu với bài thi lên cao học. Vì quá mệt mỏi, tôi kéo tay anh làm nũng, “Chồng ơi, anh yêu em nhiều không?”
Anh không hề ngẩng đầu lên, vừa giải toán cao cấp, vừa đáp, “Tô Uyển Uyển, nếu em đi trước anh, anh sẽ không cưới thêm ai khác.”
Tôi thực sự không tin, miệng lưỡi đàn ông chỉ toàn lời dối trá. Chú Triệu nhà hàng xóm và vợ cũng là mối tình đầu thời cấp ba, đường mật ngọt ngào. Thế mà vợ mất chưa tròn hai năm, chú đã cưới ngay một cô vợ nhỏ rồi sinh được một cu cậu béo múp.
Năm đó, chú Triệu khóc lóc thảm thiết trước linh cữu người vợ quá cố, hệt như nóng lòng muốn đi theo vợ mình.
Năm hai mươi sáu tuổi, Nguyễn Chính Ý cầu hôn tôi, anh nói, “Tô Uyển Uyển, đời này anh chỉ cưới một mình em.”
Tôi tự nhận mình là một người phụ nữ thích phá hỏng bầu không khí. Tay ôm đóa hồng đỏ thắm, tôi liếc mắt đưa tình với anh, vặn hỏi, “Nếu em chết sớm thì sao?”
Nguyễn Chính Ý đeo nhẫn cho tôi, “Anh sẽ sống một mình tới cuối đời, không cưới thêm ai nữa.”
Tôi không tin, cái người họ Lý cùng cơ quan với mẹ tôi, trải qua bao hoạn nạn với người bạn già mấy chục năm, bạn già vừa mất, ông ta lập tức dơ bốn ngón tay lên trời thề sẽ không tái hôn.
Kết quả thì sao, bạn già vừa đi không bao lâu, ông ta đã gặp được một người phụ nữ độc thân ở quảng trường khiêu vũ rồi kết thành một đôi.
Nguyễn Chính Ý là một đồng chí tốt, làm người rất ngay thẳng. Sau khi yêu tôi, ngoại trừ mẹ ruột mình ra, anh ấy luôn giữ khoảng cách với các đồng nghiệp nữ khác. Thỉnh thoảng, vẫn có người không biết điều chấm trúng vẻ đẹp lãng tử nhiều tiền của anh, nhưng mọi hành động ôm ấp đều bị anh từ chối.
Quả thật là một người đàn ông tốt, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nhưng nếu muốn tôi tin anh ấy sẽ giữ mình như ngọc trong suốt sáu mươi năm tới, từ chối tất cả phụ nữ, chỉ yêu mình tôi và chỉ nghĩ đến tôi, trong mắt không còn người nào khác thì tôi không tin. Đừng nói là tôi, bất kỳ ai cũng sẽ không tin, bởi vì không ai làm được.
Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, con người phải luôn nhìn về phía trước…
Chú Triệu cũng tốt, người họ Lý cũng được, tái hôn không có gì đáng trách. Nguyễn Chính Ý cũng thế, chẳng lẽ anh định sống một mình tới năm chín mươi tuổi?
Sáu mươi năm dài đằng đẵng, anh phải trải qua như thế nào? Mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt trước linh hồn vợ quá cố? Không, đấy không phải là phong cách của anh.
Nguyễn Chính Ý là một người rất lý trí. Anh luôn tuân thủ theo thuyết sinh vật tiến hoá của Darwin, nếu bạn thích ứng được thì bạn sẽ sống sót, anh mãi mãi biết được đâu là lựa chọn tốt nhất cho mình.
Cho nên linh hồn của tôi đã lâu vậy rồi vẫn chưa chịu rời đi, trôi dạt trên trần thế chỉ vì muốn nhìn xem, anh ấy sẽ cưới một người như thế nào.
Người ấy có xinh đẹp hơn tôi không?
Người ấy liệu có được như tôi không?
Người ấy có yêu anh không?
Và anh có yêu người ta không?
Chỉ cần thấy anh đeo nhẫn cho người ấy, mặc lên người cô ấy chiếc váy cưới, rồi thấy anh cưới vợ sinh con, trải qua cả đời bình an, tôi sẽ lập tức rời đi.
Chỉ cần như thế, tôi sẽ uống hết chén canh Mạnh Bà, quên hết ba mươi năm cuộc đời, không còn gì lưu luyến.
Linh hồn của tôi ở bên Nguyễn Chính Ý, tôi có thể nhìn thấy anh nhưng anh không thể nhìn thấy tôi. Tôi không thể chạm vào anh và anh cũng không thể nào chạm vào tôi.
Tôi muốn nhìn xem, rồi sau này anh sẽ cưới một người như thế nào, muốn nhìn xem anh mất bao lâu để quên tôi. Liệu anh có giống như chú Triệu và tên họ Lý kia? Buông lời thề trọn đời trọn kiếp, ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt cũng tan thành tro bụi.
Tác giả :
Bánh Ú Đường