Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công
Chương 20
Trong cơn ác mộng, Tô Lương đau đớn thở hổn hển.
Trong mơ, cậu đã thành một lữ khách bôn ba nơi sa mạc hoang vu.
Từng tấc da, từng mạch máu của cậu gần như bị thiêu thành tro vì cơn khát và nhiệt độ cao.
Cậu đau đớn đến mức cảm thấy khó thở.
Khi cậu như sắp sụp đổ nơi địa ngục ấy, chỉ có duy nhất một mùi hương lạnh lẽo yếu ớt như có như không khiến cậu tiếp tục kiên trì.
Mùi hương ẩm ướt, lạnh lẽo giống như băng tuyết cứ quanh quẩn bên người, cuối cùng trở thành niềm an ủi duy nhất trong cơn sốt cao.
Tô Lương tham lam đuổi theo mùi hương yếu ớt đó.
Người lữ hành cơ khát tuyệt vọng giữa sa mạc, rất cần chút băng tuyết kia để tiêu tán ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trong thân thể.
Mà trong hiện thực, Lục Thái Phàn đang mặt vô biểu tình đại sảnh khu vực chữa bệnh.
Đây là một gian phòng thật lớn màu trắng, ánh đèn sáng rực soi rõ hết thảy mọi thứ, nơi đây sở hữu những thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất trong toàn bộ Liên bang Địa cậu, thậm chí là trong toàn bộ nền văn minh ngân hà này.
Nhưng, giữa nhiều thiết bị y tế như vậy, Tô Lương vẫn thống khổ nằm trong khoang chữa bệnh, bất lực mà run rẩy.
Thiếu niên nhỏ yếu ấy bây giờ trông còn tệ hơn trước, môi đỏ ửng, hơi thở nóng rực, mồ hôi lạnh đã thấm qua tóc, những lọn tóc đen trên trán lộn xộn dính chặt vào má và trán, khiến làn da của cậu tái nhợt đi.
“Chuyện này là thế nào?”
Lục Thái Phàn cau mày nhìn màn hình bên ngoài khoang chữa bệnh, màn hình không ngừng nhảy lên con số khiến người khác kinh sợ.
"Thuốc giải độc của chúng ta không hoạt động như bình thường."
Giọng nói của quản gia phát ra từ miệng của một robot y tế.
“Chúng tôi vẫn đang phân tích mẫu máu của Tô Lương thiếu gia, vẫn chưa hoàn toàn phân tích ra thành phần cụ thể, nhưng trước mắt có thể xác định, thứ thuốc nhằm vào tin tức tố của ngài đang nhiễu loạn hiệu quả của thuốc giải độc. Trước mắt có thể phán định bước đầu, cậu ấy đang rơi vào tình trạng giả phấn khích, loại tình huống này có hơi giống kỳ phát tình của Omega……”
“Nói cho ta biết phương án giải quyết.”
Lục Thái Phàn ngắt lời quản gia.
“Cậu ấy cần một lượng tin tức tố nhất định của ngài để trung hoà dược lực.” Robot y tế nói rõ từng câu từng chữ, “Nói cách khác, chỉ sợ Tô Lương thiếu gia vẫn sẽ luôn ở trong trạng thái này. Điều này sẽ dẫn đến áp lực cường đại đến tim và phổi của cậu ấy. Nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu tôi thu thập tin tức tố trong cơ thể ngài sau đó tiêm vào trong cơ thể Tô Lương thiếu gia, như vậy với cậu ấy mà nói thì vẫn tương đối nguy hiểm. Vì tình huống của chủ nhân ngài rất đặc thù……”
Không thể không nói, kế hoạch của Ninh Đường Sinh vừa độc ác vừa thấp hèn, nhưng lại cực kỳ hữu dụng.
Bởi vì những vấn đề liên quan đến tin tức tố của Lục Thái Phàn luôn cực kỳ khó giải quyết.
Là quái vật Alpha cấp SS, tin tức tố trên người Lục Thái Phàn khác hoàn toàn với tin tức tố của các Alpha bình thường khác.
Sau khi tinh chế bên ngoài cơ thể, tin tức tố của anh thậm chí có thể ăn mòn đầu dò kim loại.
Có thể nói, tin tức tố này cũng giống như tinh thần lực của anh, đều là mối nguy hiểm cho các sinh vật trên địa cầu.
Đây chính là lý do tại sao cơ thể Lục Thái Phàn luôn phải dùng thêm khung xương kim loại – lại phải tiêm thuốc ức chế và phong bế thần kinh 24/24, sau đó còn phải phối hợp cùng các thiết bị tự cách ly cấp cao, để các sinh vật sống khác có thể an toàn tiếp cận anh.
Nhiều năm như vậy, không ai có thể biết tin tức tố của Lục Thái Phàn có mùi gì.
Vì đơn giản là không ai có thể chịu được cường độ tiếp xúc đó.
“Tiêm tin tức tố trực tiếp vào máu sẽ khiến người nhận phải chịu kích thích mãnh liệt, hơn nữa tin tức tố của chủ nhân lại rất đặc thù. Căn cứ số liệu thực nghiệm hiện có, trên cơ bản chúng ta có thể kết luận, nếu sử dụng phương pháp này, hệ miễn dịch của Tô Lương thiếu gia sẽ sinh ra phản ứng nghiêm trọng. Dù sao cậu ấy cũng chỉ là một Beta bình thường, tin tức tố hiện tại cũng là do tác dụng của thuốc mới sinh ra, cậu ấy vốn không thể giống như Omega, có thể tự sinh ra tin tức tố để trung hòa độc tính trong tin tức tố của Alpha.”
Hệ thống âm thanh của robot y tế kém hơn nhiều so với hệ thống âm thanh của robot mô phỏng con người, nhưng giọng nói cường điệu kia vẫn lộ ra ẩn ẩn lo lắng.
Vẻ mặt Lục Thái Phàn hơi ngưng trọng.
Anh bỗng nhiên vươn tay mở vòng bảo hộ của khoang chữa bệnh.
Mùi thơm ngào ngạt trào ra, đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào gáy Tô Lương.
Dưới làn da nóng bỏng, tuyến tin tức đang sưng lên, tạo ra tin tức tố giả.
“Vậy nếu hấp thu thông qua tuyến thể thì sao?”
Lục Thái Phàn đột ngột hỏi.
"Cái gì?"
Trong thời gian ngắn, robot y tế bỗng nghẹn lời.
Ngay cả robot quản gia cũng phải mất một lúc mới hiểu hết đề nghị của Lục Thái Phàn.
Tin tức tố lỏng được tiêm vào tuyến của đối phương bằng cách đánh dấu răng, tất nhiên có thể hấp thụ qua tuyến tin tức sau gáy. Quả thực phương pháp này an toàn và nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc tiêm tin tức tố trực tiếp vào máu. Nhưng, nó cũng đại biểu cho một mối quan hệ cực kỳ riêng tư, cực kỳ….
Suy xét đến ngôn hành cử chỉ của người đàn ông này trong dĩ vãng, quản gia không thể ngờ nổi sẽ có một ngày, người như Lục Thái Phàn mà cũng có thể bình tĩnh đề nghị dùng phương pháp phóng thích tin tức tố nguyên thủy nhất để trấn an người khác.
Quản gia lại một lần nữa cảm nhận được các luồng thông tin của mình đang hỗn loạn, rồi lại nhớ đến việc hình xăm mang ý nghĩa đặc thù trên lưng Lục Thái Phàn đã bị cậu ấy trông thấy.
“Dùng phương pháp truyền thống để phóng thích tin tức tố đối với Tô Lương thiếu gia quả thực sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng vẫn không quá khả thi.” Nếu robot y tế cũng có biểu cảm, thế thì đại khái là quản gia bây giờ sẽ đeo lên gương mặt y như trái mướp đắng, “Nếu phóng thích tin tức tố như vậy thì phải tháo bỏ toàn bộ trang bị trên người ngài. Tuy nhiên, suy xét đến tình huống thân thể của ngài, làm như vậy thật sự quá nguy hiểm. Số liệu hiện tại của cơ thể ngài đã không quá tốt, nếu thứ thuốc kia thực sự có tác dụng với ngài ——”
“Kiểm tra mức độ rối loạn và ổn định tinh thần lực của ta.” Lục Thái Phàn một lần nữa ngắt lời quản gia.
“Tôi thật sự không khuyến khích ngài làm như vậy, chủ nhân thân ái của tôi, vì sao ngài…… Hả? Hình như hai chỉ số này của ngài, hiện tại, có vẻ, tốt?”
Quản gia vô cùng kinh ngạc, kiểm tra chỉ số hoàn mỹ kia tận vài lần.
Toàn bộ số liệu về cơ thể Lục Thái Phàn đều cho thấy thứ thuốc độc ác kia đã có tác dụng với anh, thậm chí anh đã xuất hiện một vài biểu hiện cực nhỏ của kỳ mẫn cảm, dựa theo số liệu trước kia để suy đoán, vốn chủ nhân Xà Quật sẽ vì gánh nặng nghiêm trọng này của cơ thể mà ảnh hưởng nặng đến tinh thần lực. Nhưng hiện tại, ngoại trừ thân thế Lục Thái Phàn đang hơi chút phấn khích thì trạng thái tinh thần cùng tin tức tố của anh đều cực kỳ hoàn mỹ.
“Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ áp dụng phương án hai, sử dụng phương thức nguyên thủy kia để tiến hành trị liệu tin tức tố cho Tô Lương thiếu gia.”
Quản gia khô cằn nói.
Sau khi xác nhận tình trạng thể chất của mình, rồi nhập mật mã, tất cả các chất ức chế và thuốc cách ly được tích hợp trong khung kim loại đều bị rút khỏi. Lục Thái Phàn hít một hơi thật sâu, anh có thể cảm nhận rõ ràng, sau nhiều năm chết lặng dưới quy trình ức chế kia, cơ thể lạnh băng của anh đang dần tỉnh lại.
Như thể một con quái vật đang từ từ mở mắt dưới vực thẳm.
Theo nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, tin tức tố mãnh liệt của Alpha cấp SS mà không có bất luận kẻ nào có thể thừa nhận bắt đầu lan tràn trong đại sảnh thuần trắng.
Lục Thái Phàn về nhìn phía khoang trị liệu.
Cũng giống như có thể dễ dàng thích ứng với sức mạnh tinh thần cực kỳ đáng sợ của Lục Thái Phàn, lúc này Tô Lương cũng không cảm thấy khó chịu vì tin tức tố trong không khí dần dần dày đặc.
Trên thực tế, lúc tin tức tố nguy hiểm kia đang lan tràn, biểu hiện của Tô Lương thậm chí còn thật sự…… thoải mái.
“Ưm……”
Beta trẻ tuổi khẽ ưm một tiếng, như thể đang gọi ai đó.
Những cơn co thắt nhẹ trên cơ thể cậu đang dần dần thuyên giảm.
Hơi thở của cậu vẫn còn nặng nề, nhưng đã không còn cấp bách như trước nữa.
Lông mày luôn nhíu chặt cũng dần giãn ra.
Lục Thái Phàn thu hết mọi phản ứng của thanh niên cách đó không xa vào mắt rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Thực hiện chế độ kiểm soát bắt buộc, đối tượng thực hiện, ta.”
Lục Thái Phàn rũ mắt, anh không lập tức tới gần Tô Lương, mà lạnh lùng thì thào.
“Cường độ khống chế đổi thành mức A, một khi ta mất khống chế, đối tượng được ưu tiên bảo hộ là Tô Lương.”
Anh tiếp tục nói.
Theo giọng nói của anh, một vài sợi cáp thép hợp kim cường độ cao với ánh sáng xanh mờ ảo rơi từ trần nhà xuống như những con rắn sống. Sợi dây cáp thép lần lượt xuyên qua cổ và lưng Lục Thái Phàn, những móng vuốt bằng thép đầu nhọn xoay tròn và khóa chặt vào khung xương kim loại của anh.
Lúc sợi dây cáp thép hợp kim khóa chặt Lục Thái Phàn, lông mày của người đàn ông khẽ giật giật, ngay cả thần kinh cũng bị khống chế là một cảm giác cực kỳ tệ hại, nó khiến sắc mặt anh tái nhợt, một tiếng rên nghẹn ngào phát ra trong cổ họng.
Nhưng biểu cảm của anh vẫn không thay đổi quá nhiều.
Ngay sau đó, Lục Thái Phàn duỗi tay ra sau, một vài cánh tay lơ lửng lặng lẽ chìa ra, đồng thời khóa từ và cùm hợp kim đã mạnh mẽ khóa chặt cẳng tay và cổ tay của anh.
Có thể nói, hiện tại trên người Lục Thái Phàn đã chịu mức độ giam cầm có thể so với trọng hình dành cho tù phạm quan trọng của Liên bang.
Trong trường hợp Lục Thái Phàn rơi vào trạng thái hoàn toàn điên loạn do giải phóng tin tức tố thì những biện pháp này chính là phòng tuyến đầu tiên để bảo vệ sự sống còn của những người khác trong Xà quật.
Sau khi tất cả các thiết bị giam giữ đã được cài đặt xong, Lục Thái Phàn từng bước đến chỗ Tô Lương.
Lục Thái Phàn khẽ gật đầu.
Giây tiếp theo, tay treo tự động vươn ra sau đầu anh.
Quy trình mở khóa phức tạp kéo dài hơn mười giây.
“Cạch ——”
Cuối cùng, một âm thanh kim loại sắc nét vang lên, tiếp theo là âm thanh rơi xuống của chiếc mặt nạ ngăn vết cắn.
Một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn rồi lại có vẻ phá lệ âm trầm lộ ra, rất ít người có thể tận mắt thấy gương mặt này, gương mặt đủ để dọa khóc rất nhiều hài đồng không rành thế sự. Nhưng khi Lục Thái Phàn cúi đầu nhìn về phía khoang chữa bệnh, đáy mắt anh hiển lộ nét ôn hòa mà chính anh cũng không ngờ tới.
Đã không có mặt nạ bảo hộ ngăn cách.
Không có thiết bị kiểm soát vùng miệng.
Không có tất cả các loại thiết bị ức chế.
Mọi thứ xung quanh anh đều trở nên thật mãnh liệt và thú vị.
Tin tức tố nhân tạo bỗng trở nên cực kỳ nồng nặc, đến mức kinh tởm, nhưng đồng thời, dưới thứ mùi kinh tởm như vậy, một mùi hương thơm trái cây khiến Lục Thái Phàn vẫn luôn muốn tiếp cận dường như càng trở nên rõ ràng hơn.
Lục Thái Phàn giống như dã thú truy tìm con mồi, cánh mũi hơi động.
Một số bản năng rất nguyên thủy trong mỗi Alpha bắt đầu nhen nhóm trong cơ thể anh.
Người đàn ông cao lớn chậm rãi nghiêng người, càng ngày càng đến gần thiếu niên mảnh mai trong khoang chữa bệnh.
Hai chiếc răng nanh của anh nhô ra từ từ giống như ma cà rồng trong truyền thuyết cổ đại.
“Tí tách.”
Tin tức tố dạng lỏng, trong suốt rơi ra khỏi đầu nhọn và rơi xuống má Tô Lương.
Vào lúc này, ngay cả tin tức tố nhân tạo mạnh mẽ kia cũng đột ngột biến mất, hiện tại, thứ đang tràn ngập trong không khí là tin tức tố hung dữ độc nhất vốn chỉ thuộc về Lục Thái Phàn.
“Ưm…..ưm…..”
Bị tin tức tố dị thường nồng đậm của Alpha bao vây, Tô Lương đang hôn mê mà hô hấp bỗng dồn dập lên, có vẻ như theo bản năng cậu đã nhận ra nguy hiểm đặc thù, vốn dĩ đã thả lỏng mà giờ lại tiếp tục giãy dụa trong mộng, giống như muốn chạy trốn khỏi thứ đang đến gần.
Có gì đó không đúng lắm.
Sắp bị…..bắt rồi.
Không phải, là sắp bị nuốt chửng mới đúng.
Giống như mọi người đều có bản năng sợ hãi khi đối mặt với kẻ thù vậy.
Vốn dĩ có tin tức tố của Alpha cấp SS mà thoải mái rất nhiều, nhưng lúc này Tô Lương cũng không tự chủ được mà muốn chạy trốn.
Nhưng, vô dụng.
Hoàn toàn không có lối thoát.
Cũng không cho phép chạy thoát.
Những cánh tay robot lặng lẽ duỗi ra từ hai bên khoang chữa bệnh, chúng lật ngược thanh niên Beta rồi cố định cậu chắc chắn trên giường.
Đôi mắt Lục Thái Phàn bỗng trở nên tối đen.
Giờ khắc này, trên người anh thậm chí còn tản mát ra một hơi thở khủng bố.
Anh kiềm chế bản thân lại gần cậu, chỉ dùng răng cẩn thận tìm kiếm tuyến tin tức trên gáy Tô Lương.
Động tác này rất mới lạ với anh.
Cho dù là Alpha cấp SS, nhưng trong cuộc đời anh cũng chưa từng có Omega có thể tới gần như Tô Lương hiện tại.
Cũng chưa từng có ai có thể dùng phương thức này thân cận anh.
Thứ thuốc do Ninh gia đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra lại một lần nữa phát huy tác dụng.
Lục Thái Phàn cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu loạn, thần kinh căng chặt, cực kỳ phấn khích.
Cảm giác này rất xa lạ với Lục Thái Phàn.
Nếu nói là “mất không chế”, còn không bằng nói là…..
Là gì đây? (nwng à =))))))
Kẻ vĩnh viễn lãnh tĩnh như máy móc ấy giờ khắc này đã tạm thời mất đi năng lực tự hỏi.
Bởi vì bản năng nhanh hơn rất nhiều so với lý trí, còn chưa kịp phản ứng, anh đã phát hiện mình đã tìm ra tuyến thể đáng lẽ không nên xuất hiện ở trên người Tô Lương.
Với một lần vụng về hiếm thấy trong cả cuộc đời, Lục Thái Phàn dùng răng đâm xuyên qua gáy Tô Lương, phóng thích một ít tin tức tố.
Trong mơ, cậu đã thành một lữ khách bôn ba nơi sa mạc hoang vu.
Từng tấc da, từng mạch máu của cậu gần như bị thiêu thành tro vì cơn khát và nhiệt độ cao.
Cậu đau đớn đến mức cảm thấy khó thở.
Khi cậu như sắp sụp đổ nơi địa ngục ấy, chỉ có duy nhất một mùi hương lạnh lẽo yếu ớt như có như không khiến cậu tiếp tục kiên trì.
Mùi hương ẩm ướt, lạnh lẽo giống như băng tuyết cứ quanh quẩn bên người, cuối cùng trở thành niềm an ủi duy nhất trong cơn sốt cao.
Tô Lương tham lam đuổi theo mùi hương yếu ớt đó.
Người lữ hành cơ khát tuyệt vọng giữa sa mạc, rất cần chút băng tuyết kia để tiêu tán ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trong thân thể.
Mà trong hiện thực, Lục Thái Phàn đang mặt vô biểu tình đại sảnh khu vực chữa bệnh.
Đây là một gian phòng thật lớn màu trắng, ánh đèn sáng rực soi rõ hết thảy mọi thứ, nơi đây sở hữu những thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất trong toàn bộ Liên bang Địa cậu, thậm chí là trong toàn bộ nền văn minh ngân hà này.
Nhưng, giữa nhiều thiết bị y tế như vậy, Tô Lương vẫn thống khổ nằm trong khoang chữa bệnh, bất lực mà run rẩy.
Thiếu niên nhỏ yếu ấy bây giờ trông còn tệ hơn trước, môi đỏ ửng, hơi thở nóng rực, mồ hôi lạnh đã thấm qua tóc, những lọn tóc đen trên trán lộn xộn dính chặt vào má và trán, khiến làn da của cậu tái nhợt đi.
“Chuyện này là thế nào?”
Lục Thái Phàn cau mày nhìn màn hình bên ngoài khoang chữa bệnh, màn hình không ngừng nhảy lên con số khiến người khác kinh sợ.
"Thuốc giải độc của chúng ta không hoạt động như bình thường."
Giọng nói của quản gia phát ra từ miệng của một robot y tế.
“Chúng tôi vẫn đang phân tích mẫu máu của Tô Lương thiếu gia, vẫn chưa hoàn toàn phân tích ra thành phần cụ thể, nhưng trước mắt có thể xác định, thứ thuốc nhằm vào tin tức tố của ngài đang nhiễu loạn hiệu quả của thuốc giải độc. Trước mắt có thể phán định bước đầu, cậu ấy đang rơi vào tình trạng giả phấn khích, loại tình huống này có hơi giống kỳ phát tình của Omega……”
“Nói cho ta biết phương án giải quyết.”
Lục Thái Phàn ngắt lời quản gia.
“Cậu ấy cần một lượng tin tức tố nhất định của ngài để trung hoà dược lực.” Robot y tế nói rõ từng câu từng chữ, “Nói cách khác, chỉ sợ Tô Lương thiếu gia vẫn sẽ luôn ở trong trạng thái này. Điều này sẽ dẫn đến áp lực cường đại đến tim và phổi của cậu ấy. Nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu tôi thu thập tin tức tố trong cơ thể ngài sau đó tiêm vào trong cơ thể Tô Lương thiếu gia, như vậy với cậu ấy mà nói thì vẫn tương đối nguy hiểm. Vì tình huống của chủ nhân ngài rất đặc thù……”
Không thể không nói, kế hoạch của Ninh Đường Sinh vừa độc ác vừa thấp hèn, nhưng lại cực kỳ hữu dụng.
Bởi vì những vấn đề liên quan đến tin tức tố của Lục Thái Phàn luôn cực kỳ khó giải quyết.
Là quái vật Alpha cấp SS, tin tức tố trên người Lục Thái Phàn khác hoàn toàn với tin tức tố của các Alpha bình thường khác.
Sau khi tinh chế bên ngoài cơ thể, tin tức tố của anh thậm chí có thể ăn mòn đầu dò kim loại.
Có thể nói, tin tức tố này cũng giống như tinh thần lực của anh, đều là mối nguy hiểm cho các sinh vật trên địa cầu.
Đây chính là lý do tại sao cơ thể Lục Thái Phàn luôn phải dùng thêm khung xương kim loại – lại phải tiêm thuốc ức chế và phong bế thần kinh 24/24, sau đó còn phải phối hợp cùng các thiết bị tự cách ly cấp cao, để các sinh vật sống khác có thể an toàn tiếp cận anh.
Nhiều năm như vậy, không ai có thể biết tin tức tố của Lục Thái Phàn có mùi gì.
Vì đơn giản là không ai có thể chịu được cường độ tiếp xúc đó.
“Tiêm tin tức tố trực tiếp vào máu sẽ khiến người nhận phải chịu kích thích mãnh liệt, hơn nữa tin tức tố của chủ nhân lại rất đặc thù. Căn cứ số liệu thực nghiệm hiện có, trên cơ bản chúng ta có thể kết luận, nếu sử dụng phương pháp này, hệ miễn dịch của Tô Lương thiếu gia sẽ sinh ra phản ứng nghiêm trọng. Dù sao cậu ấy cũng chỉ là một Beta bình thường, tin tức tố hiện tại cũng là do tác dụng của thuốc mới sinh ra, cậu ấy vốn không thể giống như Omega, có thể tự sinh ra tin tức tố để trung hòa độc tính trong tin tức tố của Alpha.”
Hệ thống âm thanh của robot y tế kém hơn nhiều so với hệ thống âm thanh của robot mô phỏng con người, nhưng giọng nói cường điệu kia vẫn lộ ra ẩn ẩn lo lắng.
Vẻ mặt Lục Thái Phàn hơi ngưng trọng.
Anh bỗng nhiên vươn tay mở vòng bảo hộ của khoang chữa bệnh.
Mùi thơm ngào ngạt trào ra, đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào gáy Tô Lương.
Dưới làn da nóng bỏng, tuyến tin tức đang sưng lên, tạo ra tin tức tố giả.
“Vậy nếu hấp thu thông qua tuyến thể thì sao?”
Lục Thái Phàn đột ngột hỏi.
"Cái gì?"
Trong thời gian ngắn, robot y tế bỗng nghẹn lời.
Ngay cả robot quản gia cũng phải mất một lúc mới hiểu hết đề nghị của Lục Thái Phàn.
Tin tức tố lỏng được tiêm vào tuyến của đối phương bằng cách đánh dấu răng, tất nhiên có thể hấp thụ qua tuyến tin tức sau gáy. Quả thực phương pháp này an toàn và nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc tiêm tin tức tố trực tiếp vào máu. Nhưng, nó cũng đại biểu cho một mối quan hệ cực kỳ riêng tư, cực kỳ….
Suy xét đến ngôn hành cử chỉ của người đàn ông này trong dĩ vãng, quản gia không thể ngờ nổi sẽ có một ngày, người như Lục Thái Phàn mà cũng có thể bình tĩnh đề nghị dùng phương pháp phóng thích tin tức tố nguyên thủy nhất để trấn an người khác.
Quản gia lại một lần nữa cảm nhận được các luồng thông tin của mình đang hỗn loạn, rồi lại nhớ đến việc hình xăm mang ý nghĩa đặc thù trên lưng Lục Thái Phàn đã bị cậu ấy trông thấy.
“Dùng phương pháp truyền thống để phóng thích tin tức tố đối với Tô Lương thiếu gia quả thực sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng vẫn không quá khả thi.” Nếu robot y tế cũng có biểu cảm, thế thì đại khái là quản gia bây giờ sẽ đeo lên gương mặt y như trái mướp đắng, “Nếu phóng thích tin tức tố như vậy thì phải tháo bỏ toàn bộ trang bị trên người ngài. Tuy nhiên, suy xét đến tình huống thân thể của ngài, làm như vậy thật sự quá nguy hiểm. Số liệu hiện tại của cơ thể ngài đã không quá tốt, nếu thứ thuốc kia thực sự có tác dụng với ngài ——”
“Kiểm tra mức độ rối loạn và ổn định tinh thần lực của ta.” Lục Thái Phàn một lần nữa ngắt lời quản gia.
“Tôi thật sự không khuyến khích ngài làm như vậy, chủ nhân thân ái của tôi, vì sao ngài…… Hả? Hình như hai chỉ số này của ngài, hiện tại, có vẻ, tốt?”
Quản gia vô cùng kinh ngạc, kiểm tra chỉ số hoàn mỹ kia tận vài lần.
Toàn bộ số liệu về cơ thể Lục Thái Phàn đều cho thấy thứ thuốc độc ác kia đã có tác dụng với anh, thậm chí anh đã xuất hiện một vài biểu hiện cực nhỏ của kỳ mẫn cảm, dựa theo số liệu trước kia để suy đoán, vốn chủ nhân Xà Quật sẽ vì gánh nặng nghiêm trọng này của cơ thể mà ảnh hưởng nặng đến tinh thần lực. Nhưng hiện tại, ngoại trừ thân thế Lục Thái Phàn đang hơi chút phấn khích thì trạng thái tinh thần cùng tin tức tố của anh đều cực kỳ hoàn mỹ.
“Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ áp dụng phương án hai, sử dụng phương thức nguyên thủy kia để tiến hành trị liệu tin tức tố cho Tô Lương thiếu gia.”
Quản gia khô cằn nói.
Sau khi xác nhận tình trạng thể chất của mình, rồi nhập mật mã, tất cả các chất ức chế và thuốc cách ly được tích hợp trong khung kim loại đều bị rút khỏi. Lục Thái Phàn hít một hơi thật sâu, anh có thể cảm nhận rõ ràng, sau nhiều năm chết lặng dưới quy trình ức chế kia, cơ thể lạnh băng của anh đang dần tỉnh lại.
Như thể một con quái vật đang từ từ mở mắt dưới vực thẳm.
Theo nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, tin tức tố mãnh liệt của Alpha cấp SS mà không có bất luận kẻ nào có thể thừa nhận bắt đầu lan tràn trong đại sảnh thuần trắng.
Lục Thái Phàn về nhìn phía khoang trị liệu.
Cũng giống như có thể dễ dàng thích ứng với sức mạnh tinh thần cực kỳ đáng sợ của Lục Thái Phàn, lúc này Tô Lương cũng không cảm thấy khó chịu vì tin tức tố trong không khí dần dần dày đặc.
Trên thực tế, lúc tin tức tố nguy hiểm kia đang lan tràn, biểu hiện của Tô Lương thậm chí còn thật sự…… thoải mái.
“Ưm……”
Beta trẻ tuổi khẽ ưm một tiếng, như thể đang gọi ai đó.
Những cơn co thắt nhẹ trên cơ thể cậu đang dần dần thuyên giảm.
Hơi thở của cậu vẫn còn nặng nề, nhưng đã không còn cấp bách như trước nữa.
Lông mày luôn nhíu chặt cũng dần giãn ra.
Lục Thái Phàn thu hết mọi phản ứng của thanh niên cách đó không xa vào mắt rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Thực hiện chế độ kiểm soát bắt buộc, đối tượng thực hiện, ta.”
Lục Thái Phàn rũ mắt, anh không lập tức tới gần Tô Lương, mà lạnh lùng thì thào.
“Cường độ khống chế đổi thành mức A, một khi ta mất khống chế, đối tượng được ưu tiên bảo hộ là Tô Lương.”
Anh tiếp tục nói.
Theo giọng nói của anh, một vài sợi cáp thép hợp kim cường độ cao với ánh sáng xanh mờ ảo rơi từ trần nhà xuống như những con rắn sống. Sợi dây cáp thép lần lượt xuyên qua cổ và lưng Lục Thái Phàn, những móng vuốt bằng thép đầu nhọn xoay tròn và khóa chặt vào khung xương kim loại của anh.
Lúc sợi dây cáp thép hợp kim khóa chặt Lục Thái Phàn, lông mày của người đàn ông khẽ giật giật, ngay cả thần kinh cũng bị khống chế là một cảm giác cực kỳ tệ hại, nó khiến sắc mặt anh tái nhợt, một tiếng rên nghẹn ngào phát ra trong cổ họng.
Nhưng biểu cảm của anh vẫn không thay đổi quá nhiều.
Ngay sau đó, Lục Thái Phàn duỗi tay ra sau, một vài cánh tay lơ lửng lặng lẽ chìa ra, đồng thời khóa từ và cùm hợp kim đã mạnh mẽ khóa chặt cẳng tay và cổ tay của anh.
Có thể nói, hiện tại trên người Lục Thái Phàn đã chịu mức độ giam cầm có thể so với trọng hình dành cho tù phạm quan trọng của Liên bang.
Trong trường hợp Lục Thái Phàn rơi vào trạng thái hoàn toàn điên loạn do giải phóng tin tức tố thì những biện pháp này chính là phòng tuyến đầu tiên để bảo vệ sự sống còn của những người khác trong Xà quật.
Sau khi tất cả các thiết bị giam giữ đã được cài đặt xong, Lục Thái Phàn từng bước đến chỗ Tô Lương.
Lục Thái Phàn khẽ gật đầu.
Giây tiếp theo, tay treo tự động vươn ra sau đầu anh.
Quy trình mở khóa phức tạp kéo dài hơn mười giây.
“Cạch ——”
Cuối cùng, một âm thanh kim loại sắc nét vang lên, tiếp theo là âm thanh rơi xuống của chiếc mặt nạ ngăn vết cắn.
Một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn rồi lại có vẻ phá lệ âm trầm lộ ra, rất ít người có thể tận mắt thấy gương mặt này, gương mặt đủ để dọa khóc rất nhiều hài đồng không rành thế sự. Nhưng khi Lục Thái Phàn cúi đầu nhìn về phía khoang chữa bệnh, đáy mắt anh hiển lộ nét ôn hòa mà chính anh cũng không ngờ tới.
Đã không có mặt nạ bảo hộ ngăn cách.
Không có thiết bị kiểm soát vùng miệng.
Không có tất cả các loại thiết bị ức chế.
Mọi thứ xung quanh anh đều trở nên thật mãnh liệt và thú vị.
Tin tức tố nhân tạo bỗng trở nên cực kỳ nồng nặc, đến mức kinh tởm, nhưng đồng thời, dưới thứ mùi kinh tởm như vậy, một mùi hương thơm trái cây khiến Lục Thái Phàn vẫn luôn muốn tiếp cận dường như càng trở nên rõ ràng hơn.
Lục Thái Phàn giống như dã thú truy tìm con mồi, cánh mũi hơi động.
Một số bản năng rất nguyên thủy trong mỗi Alpha bắt đầu nhen nhóm trong cơ thể anh.
Người đàn ông cao lớn chậm rãi nghiêng người, càng ngày càng đến gần thiếu niên mảnh mai trong khoang chữa bệnh.
Hai chiếc răng nanh của anh nhô ra từ từ giống như ma cà rồng trong truyền thuyết cổ đại.
“Tí tách.”
Tin tức tố dạng lỏng, trong suốt rơi ra khỏi đầu nhọn và rơi xuống má Tô Lương.
Vào lúc này, ngay cả tin tức tố nhân tạo mạnh mẽ kia cũng đột ngột biến mất, hiện tại, thứ đang tràn ngập trong không khí là tin tức tố hung dữ độc nhất vốn chỉ thuộc về Lục Thái Phàn.
“Ưm…..ưm…..”
Bị tin tức tố dị thường nồng đậm của Alpha bao vây, Tô Lương đang hôn mê mà hô hấp bỗng dồn dập lên, có vẻ như theo bản năng cậu đã nhận ra nguy hiểm đặc thù, vốn dĩ đã thả lỏng mà giờ lại tiếp tục giãy dụa trong mộng, giống như muốn chạy trốn khỏi thứ đang đến gần.
Có gì đó không đúng lắm.
Sắp bị…..bắt rồi.
Không phải, là sắp bị nuốt chửng mới đúng.
Giống như mọi người đều có bản năng sợ hãi khi đối mặt với kẻ thù vậy.
Vốn dĩ có tin tức tố của Alpha cấp SS mà thoải mái rất nhiều, nhưng lúc này Tô Lương cũng không tự chủ được mà muốn chạy trốn.
Nhưng, vô dụng.
Hoàn toàn không có lối thoát.
Cũng không cho phép chạy thoát.
Những cánh tay robot lặng lẽ duỗi ra từ hai bên khoang chữa bệnh, chúng lật ngược thanh niên Beta rồi cố định cậu chắc chắn trên giường.
Đôi mắt Lục Thái Phàn bỗng trở nên tối đen.
Giờ khắc này, trên người anh thậm chí còn tản mát ra một hơi thở khủng bố.
Anh kiềm chế bản thân lại gần cậu, chỉ dùng răng cẩn thận tìm kiếm tuyến tin tức trên gáy Tô Lương.
Động tác này rất mới lạ với anh.
Cho dù là Alpha cấp SS, nhưng trong cuộc đời anh cũng chưa từng có Omega có thể tới gần như Tô Lương hiện tại.
Cũng chưa từng có ai có thể dùng phương thức này thân cận anh.
Thứ thuốc do Ninh gia đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra lại một lần nữa phát huy tác dụng.
Lục Thái Phàn cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu loạn, thần kinh căng chặt, cực kỳ phấn khích.
Cảm giác này rất xa lạ với Lục Thái Phàn.
Nếu nói là “mất không chế”, còn không bằng nói là…..
Là gì đây? (nwng à =))))))
Kẻ vĩnh viễn lãnh tĩnh như máy móc ấy giờ khắc này đã tạm thời mất đi năng lực tự hỏi.
Bởi vì bản năng nhanh hơn rất nhiều so với lý trí, còn chưa kịp phản ứng, anh đã phát hiện mình đã tìm ra tuyến thể đáng lẽ không nên xuất hiện ở trên người Tô Lương.
Với một lần vụng về hiếm thấy trong cả cuộc đời, Lục Thái Phàn dùng răng đâm xuyên qua gáy Tô Lương, phóng thích một ít tin tức tố.
Tác giả :
Hắc Miêu Bạch Miệt Tử