Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy
Chương 84 Phiên ngoại 2 Tráng miệng sau cơm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắc Đại là trường đại học hàng đầu trong nước, hàng năm tuyển sinh không nhiều, nhưng phải là nhân tài. Năm nay cũng theo lệ cũ, trước cổng Bắc Đại là các đàn anh đàn chị đón chào tân sinh nhập học.
Trì Phương đứng trước cổng trường, nhìn xung quanh toàn là người với người, chợt thấy hơi đau đầu. Cậu quay đầu, nhìn về phía Vu Mặc sau lưng: “Đi báo danh trước nhé?”
Vu Mặc gật gật đầu.
Hai người lớn lên xuất chúng, chỉ đứng ở cổng trường thôi cũng thu hút được rất nhiều ánh mắt. Chỉ là những người nọ không thể hiểu nổi rốt cuộc hai người là tân sinh hay sinh viên cũ về thăm trường, nếu là tân sinh… Thì tay hai người cũng trống quá rồi, nhìn một vòng tân sinh xung quanh, ai ai cũng mang theo ít nhất một vali hành lý, hai người họ lại đi tay không.
Mà nếu là sinh viên cũ… Trường họ có mấy anh đẹp trai như thế hồi nào vậy, sao họ lại không hề hay biết!
Trì Phương và Vu Mặc không mất bao nhiêu thời gian ở cổng trường, hai người đã đến thủ đô vào kỳ nghỉ, mua một căn hộ nhỏ gần trường, đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện từ nửa tháng trước, họ cũng đã dạo quanh khuôn viên Bắc Đại rất nhiều lần.
Dựa theo phương hướng, hai người tìm đến được phòng giáo viên, nhân tiện nhận thẻ sinh viên, về phần ký túc xá trường học, tuy hai người đã quyết định sống bên ngoài, nhưng vẫn phải làm theo quy trình được định ra.
Vì mấy hôm nay là thời điểm báo danh, nên đâu đâu trong trường cũng toàn là tân sinh viên kéo vali hành lý, hoặc là đàn anh đàn chị dẫn dắt tân sinh, sự xuất hiện của Trì Phương và Vu Mặc hơi nổi bật.
Đa số sinh viên dọc theo đường đi đều không nhịn được quay đầu nhìn hai người, Trì Phương không mấy quan tâm, trái ngược với Vu Mặc ngày càng mất kiên nhẫn. Chợt, một nữ sinh dung mạo không tồi không ngừng quay đầu lại nhìn khi đi ngang hai người họ, Vu Mặc thò tay nắm tay Trì Phương
Nữ sinh bỗng trợn to hai mắt, trông như thấy hai nam sinh nắm tay nhau chả khác gì gặp quỷ.
… Trai đẹp đã ít rồi mà còn yêu nhau, những cô gái như cô phải làm thế nào đây?
Vì thế, hai người còn chưa nhập học, mà đã trở nên nổi tiếng trong trường. Ngành tài chính có hai cậu tân sinh viên đẹp trai là một đôi yêu nhau, những người khác không còn cơ hội.
Tâm trạng của Vu Mặc tuyên bố chủ quyền thành công tốt hơn rất nhiều, ngay cả vẻ mặt cũng mềm mại đi đôi chút. Trì Phương thấy thế, lay lay bàn tay, nhíu mày: “Có ấu trĩ quá không?”
Vu Mặc không hề đỏ mặt, bàn tay nắm tay Trì Phương ngày càng chặt. Sau khi nhập học hắn phải học cùng lúc hai ngành, tuyên bố chủ quyền từ sớm thì sẽ không ai dám đặt chủ ý lên người Trì Phương nữa.
Phòng ký túc dành cho bốn người, cũng khá rộng rãi, giường tầng có bàn học phía dưới, mỗi người đều có một tủ quần áo riêng cho mình. Mỗi phòng một nhà vệ sinh, còn có cả ban công. Chỉ là đối với Vu Mặc đã từng hưởng thịt mà nói, bắt hắn ăn chay sống ở ký túc xá là điều không thể. Nên Vu Mặc chỉ tùy ý liếc mắt nhìn, không hề có ý định ở lại.
Trong phòng đã có hai nam sinh khác, thấy Trì Phương tiến vào, còn định ngồi dậy giúp cậu dọn dẹp đồ đạc, nhưng lại chợt nhận ra hai tay người ta trống không. Nam sinh mờ mịt nháy mắt, lát sau mới phản ứng lại, “Đồ nhiều quá nên để dưới lầu à, để bọn tôi giúp cậu mang lên cho.”
Trì Phương mỉm cười giải thích với hai người họ, nghe cậu bảo mình và Vu Mặc không ở ký túc xá, vẻ mặt của hai nam sinh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Nếu là thế thì hai người họ có thể ở phòng bốn người rồi.
Giải quyết xong tất cả mọi chuyện, hai người cũng không ở lại trường thêm nữa, mua chút đồ ăn ở siêu thị gần đó, rồi đi bộ về căn hộ.
Thật ra nói là căn hộ cũng không chính xác lắm, lần này hai người mua một căn duplex*, phía trên còn có ban công. Gồm hai phòng ngủ, chỉ là một phòng được biến thành phòng làm việc của Vu Mặc, chứa máy tính và đủ loại thiết bị của hắn.
*Căn hộ Duplex: Duplex là thuật ngữ dùng để chỉ căn hộ thông tầng được xây dựng trên các tầng cao của những tòa nhà lớn, có 2 tầng trở lên và cầu thang nằm trọn bên trong. Duplex có đầy đủ tiện nghi, đồ nội thất được chọn đều là của các thương hiệu nổi tiếng. Tiện nghi của căn hộ Duplex được đánh giá là hiện đại và tốt nhất hiện nay.
“Muốn ăn cái gì?” Trì Phương đặt đồ ăn mới mua trên tay lên bàn làm bếp, mở tủ lạnh ra nhìn. Hai người họ đã đến thủ đô từ trước, tủ lạnh cũng lấp đầy đồ ăn, nhìn qua chả thấy thiếu gì cả.
Vu Mặc vừa định mở miệng, Trì Phương lại thò đầu ra: “Không cho ăn ngọt.”
Cũng không biết Vu Mặc học thói thích ăn đồ ngọt từ ai, trước kia không ai phát hiện, nên hắn cũng luôn che giấu. Kết quả sau khi bị Trì Phương nhận ra, Vu Mặc như được giải trừ phong ấn. Đại khái là vì biết Trì Phương sẽ cấm hắn ăn đồ ngọt quá nhiều, nên Vu Mặc cũng không thèm hạn chế bản thân, ngày nào cũng không biết mệt đòi chút vị ngọt từ trên người Trì Phương.
Không được ăn đồ ngọt, nhưng ăn Trì Phương thì cũng ngọt lắm rồi.
Nghe Trì Phương nói thế, vẻ mặt Vu Mặc như thể xuống dốc, cũng mất hứng chọn tối nay nên ăn món gì: “Được rồi…”
Dù sao cũng không có đường!
Trì Phương bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đến đây.”
Vu Mặc yên lặng đứng lên, đi tới cạnh người Trì Phương. Tuy Trì Phương đã nghiêm túc bổ sung dinh dưỡng suốt ba năm cấp ba, nhưng cậu chỉ có thể miễn cưỡng cao đến 1m78, vẫn thấp hơn Vu Mặc cao 1m87 nửa cái đầu.
Trì Phương nhìn Vu Mặc, mỉm cười híp mắt nói: “Cúi đầu.”
Vu Mặc khom người theo bản năng, cúi thấp đầu xuống, chợt cảm nhận được sự ấm áp trên môi. Hắn chỉ sửng sốt chưa đến một giây, lập tức trực tiếp phản ứng lại, rất nhanh đổi khách thành chủ, tay ấn gáy Trì Phương, tay đỡ sau lưng Trì Phương, trực tiếp đặt cậu lên bàn làm bếp.
Dạo này bận rộn suốt, hai người cũng đã lâu không thân mật. Đợi đến khi Vu Mặc hài lòng lùi lại, chân Trì Phương đã mềm nhũn. Trì Phương chậm rãi tỉnh táo trở lại, giương mắt nhìn, Vu Mặc buồn bã khi nãy giờ ngập tràn ý cười trong mắt, trông chả khác gì lúc thành công ăn vụng mật ong.
“Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa.” Trì Phương không muốn thừa nhận bản thân nhẹ dạ, cứng rắn đẩy người ta ra khỏi nhà bếp.
Vu Mặc cũng không thèm để ý, ngoan ngoãn chờ ở phòng khách. Đợi đến khi Trì Phương nấu ăn xong, lại ân cần đến giúp cậu dọn bát đĩa ra, chỉ là ánh mắt của hắn không hề đặt trên bàn, mà là nằm trên người Trì Phương.
Trì Phương bị nhìn đến suýt quên mất cách ăn cơm, cuối cùng đành phải đặt đũa xuống, bất đắc dĩ nói: “Ăn cơm trước đi, còn cái kia… Để ăn xong.”
Mắt Vu Mặc sáng lên, không thất thần tiếp nữa, ngoan ngoãn ăn cơm xong.
Sau đó nghiêm nghiêm túc túc ăn tráng miệng sau cơm.
Không đúng, là liên tục ăn tráng miệng nhiều lần.
Sau tựu trường, hai người Trì Phương và Vu Mặc thu hút rất nhiều sự chú ý.
Không nói đến diện mạo của hai người, chỉ mỗi quan hệ và song ngành học của Vu Mặc thôi đã đủ khiến các bạn học tò mò. Mặc dù bây giờ trong nước không còn phản đối tình cảm đồng giới nữa, nhưng chung quy vẫn là số ít. Chỉ là ngoại trừ thời điểm lên lớp ra thì Trì Phương và Vu Mặc rất ít khi có mặt ở trường, hai người cũng không thích tham gia hoạt động ngoại khoá, đừng nói đến Vu Mặc, hắn đối xử với ai cũng lạnh băng, lúc nói chuyện người nào cũng sợ bị sự lạnh giá ấy đông chết.
Còn Trì Phương, tuy lúc nào cũng mang theo nụ cười, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự xa cách đến rõ ràng. Hơn nữa chỉ cần có ai có ý định tiếp cận Trì Phương, nhiệt độ xung quanh Vu Mặc sẽ giảm xuống trong nháy mắt, cho đến khi người nọ biết điều từ bỏ.
Cứ như vậy, ngày càng ít người dám đứng trước mặt họ bàn tán.
Tuy xuất hiện không nhiều, nhưng họ vẫn luôn là đề tài không đổi quanh năm trên diễn đàn trường học. Thậm chí còn có một topic chuyên đăng tải những câu chuyện của hai người họ.
Trong đó thứ khiến người ta chú ý nhất là ánh mắt Vu Mặc dành cho Trì Phương. Dù cho giây trước có lạnh lùng thế nào thì chỉ cần quay về phía Trì Phương, ánh mắt đó sẽ luôn là quan tâm và vui vẻ.
Ban đầu có vài người không phục, trong lòng nghĩ không chừng lúc hai người chia tay thì họ vẫn sẽ có cơ hội, nhưng mãi đến năm tư đại học, cho đến khi hai người ra nước ngoài thực tập, ánh mắt Vu Mặc dành cho Trì Phương vẫn chưa từng thay đổi.
Thậm chí đến lúc hai người có công ty của riêng mình, ánh mắt Vu Mặc dành cho Trì Phương cũng chưa từng thay đổi.
Năm năm sau.
Hiện nay tập đoàn Vũ Trì đã trở thành đầu cơ thương mại, những dự án hợp tác với tập đoàn Vũ Trì đều kiếm được bộn tiền. Chỉ là giám đốc của tập đoàn rất ít khi lộ diện, chứ nói gì đến scandal.
Ngược lại với những người được hợp tác với tập đoàn Vũ Trì, từng có cơ hội gặp mặt giám đốc. Nghe nói người nọ còn khá trẻ, nhưng thủ đoạn lại rất lợi hại. Có người tâm tư lung tay, lần thứ hai đàm phán dẫn theo con gái, kết quả không những hợp tác không thành, mà còn bị cho vào danh sách đen.
Tuy hậu quả nghiêm trọng, nhưng vẫn có không ít người mang suy nghĩ đầu cơ trục lợi.
Mãi đến một ngày nào đó, weibo chính thức của tập đoàn Vũ Trì đăng bài lúc bảy giờ sáng, bài đăng chỉ bao gồm ba chữ và một bức ảnh.
“Đã kết hôn.”
Mà trên ảnh, mười ngón tay đan xen vào nhau, ngón đeo nhẫn im lặng phát sáng.
Bắc Đại là trường đại học hàng đầu trong nước, hàng năm tuyển sinh không nhiều, nhưng phải là nhân tài. Năm nay cũng theo lệ cũ, trước cổng Bắc Đại là các đàn anh đàn chị đón chào tân sinh nhập học.
Trì Phương đứng trước cổng trường, nhìn xung quanh toàn là người với người, chợt thấy hơi đau đầu. Cậu quay đầu, nhìn về phía Vu Mặc sau lưng: “Đi báo danh trước nhé?”
Vu Mặc gật gật đầu.
Hai người lớn lên xuất chúng, chỉ đứng ở cổng trường thôi cũng thu hút được rất nhiều ánh mắt. Chỉ là những người nọ không thể hiểu nổi rốt cuộc hai người là tân sinh hay sinh viên cũ về thăm trường, nếu là tân sinh… Thì tay hai người cũng trống quá rồi, nhìn một vòng tân sinh xung quanh, ai ai cũng mang theo ít nhất một vali hành lý, hai người họ lại đi tay không.
Mà nếu là sinh viên cũ… Trường họ có mấy anh đẹp trai như thế hồi nào vậy, sao họ lại không hề hay biết!
Trì Phương và Vu Mặc không mất bao nhiêu thời gian ở cổng trường, hai người đã đến thủ đô vào kỳ nghỉ, mua một căn hộ nhỏ gần trường, đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện từ nửa tháng trước, họ cũng đã dạo quanh khuôn viên Bắc Đại rất nhiều lần.
Dựa theo phương hướng, hai người tìm đến được phòng giáo viên, nhân tiện nhận thẻ sinh viên, về phần ký túc xá trường học, tuy hai người đã quyết định sống bên ngoài, nhưng vẫn phải làm theo quy trình được định ra.
Vì mấy hôm nay là thời điểm báo danh, nên đâu đâu trong trường cũng toàn là tân sinh viên kéo vali hành lý, hoặc là đàn anh đàn chị dẫn dắt tân sinh, sự xuất hiện của Trì Phương và Vu Mặc hơi nổi bật.
Đa số sinh viên dọc theo đường đi đều không nhịn được quay đầu nhìn hai người, Trì Phương không mấy quan tâm, trái ngược với Vu Mặc ngày càng mất kiên nhẫn. Chợt, một nữ sinh dung mạo không tồi không ngừng quay đầu lại nhìn khi đi ngang hai người họ, Vu Mặc thò tay nắm tay Trì Phương
Nữ sinh bỗng trợn to hai mắt, trông như thấy hai nam sinh nắm tay nhau chả khác gì gặp quỷ.
… Trai đẹp đã ít rồi mà còn yêu nhau, những cô gái như cô phải làm thế nào đây?
Vì thế, hai người còn chưa nhập học, mà đã trở nên nổi tiếng trong trường. Ngành tài chính có hai cậu tân sinh viên đẹp trai là một đôi yêu nhau, những người khác không còn cơ hội.
Tâm trạng của Vu Mặc tuyên bố chủ quyền thành công tốt hơn rất nhiều, ngay cả vẻ mặt cũng mềm mại đi đôi chút. Trì Phương thấy thế, lay lay bàn tay, nhíu mày: “Có ấu trĩ quá không?”
Vu Mặc không hề đỏ mặt, bàn tay nắm tay Trì Phương ngày càng chặt. Sau khi nhập học hắn phải học cùng lúc hai ngành, tuyên bố chủ quyền từ sớm thì sẽ không ai dám đặt chủ ý lên người Trì Phương nữa.
Phòng ký túc dành cho bốn người, cũng khá rộng rãi, giường tầng có bàn học phía dưới, mỗi người đều có một tủ quần áo riêng cho mình. Mỗi phòng một nhà vệ sinh, còn có cả ban công. Chỉ là đối với Vu Mặc đã từng hưởng thịt mà nói, bắt hắn ăn chay sống ở ký túc xá là điều không thể. Nên Vu Mặc chỉ tùy ý liếc mắt nhìn, không hề có ý định ở lại.
Trong phòng đã có hai nam sinh khác, thấy Trì Phương tiến vào, còn định ngồi dậy giúp cậu dọn dẹp đồ đạc, nhưng lại chợt nhận ra hai tay người ta trống không. Nam sinh mờ mịt nháy mắt, lát sau mới phản ứng lại, “Đồ nhiều quá nên để dưới lầu à, để bọn tôi giúp cậu mang lên cho.”
Trì Phương mỉm cười giải thích với hai người họ, nghe cậu bảo mình và Vu Mặc không ở ký túc xá, vẻ mặt của hai nam sinh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Nếu là thế thì hai người họ có thể ở phòng bốn người rồi.
Giải quyết xong tất cả mọi chuyện, hai người cũng không ở lại trường thêm nữa, mua chút đồ ăn ở siêu thị gần đó, rồi đi bộ về căn hộ.
Thật ra nói là căn hộ cũng không chính xác lắm, lần này hai người mua một căn duplex*, phía trên còn có ban công. Gồm hai phòng ngủ, chỉ là một phòng được biến thành phòng làm việc của Vu Mặc, chứa máy tính và đủ loại thiết bị của hắn.
*Căn hộ Duplex: Duplex là thuật ngữ dùng để chỉ căn hộ thông tầng được xây dựng trên các tầng cao của những tòa nhà lớn, có 2 tầng trở lên và cầu thang nằm trọn bên trong. Duplex có đầy đủ tiện nghi, đồ nội thất được chọn đều là của các thương hiệu nổi tiếng. Tiện nghi của căn hộ Duplex được đánh giá là hiện đại và tốt nhất hiện nay.
“Muốn ăn cái gì?” Trì Phương đặt đồ ăn mới mua trên tay lên bàn làm bếp, mở tủ lạnh ra nhìn. Hai người họ đã đến thủ đô từ trước, tủ lạnh cũng lấp đầy đồ ăn, nhìn qua chả thấy thiếu gì cả.
Vu Mặc vừa định mở miệng, Trì Phương lại thò đầu ra: “Không cho ăn ngọt.”
Cũng không biết Vu Mặc học thói thích ăn đồ ngọt từ ai, trước kia không ai phát hiện, nên hắn cũng luôn che giấu. Kết quả sau khi bị Trì Phương nhận ra, Vu Mặc như được giải trừ phong ấn. Đại khái là vì biết Trì Phương sẽ cấm hắn ăn đồ ngọt quá nhiều, nên Vu Mặc cũng không thèm hạn chế bản thân, ngày nào cũng không biết mệt đòi chút vị ngọt từ trên người Trì Phương.
Không được ăn đồ ngọt, nhưng ăn Trì Phương thì cũng ngọt lắm rồi.
Nghe Trì Phương nói thế, vẻ mặt Vu Mặc như thể xuống dốc, cũng mất hứng chọn tối nay nên ăn món gì: “Được rồi…”
Dù sao cũng không có đường!
Trì Phương bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đến đây.”
Vu Mặc yên lặng đứng lên, đi tới cạnh người Trì Phương. Tuy Trì Phương đã nghiêm túc bổ sung dinh dưỡng suốt ba năm cấp ba, nhưng cậu chỉ có thể miễn cưỡng cao đến 1m78, vẫn thấp hơn Vu Mặc cao 1m87 nửa cái đầu.
Trì Phương nhìn Vu Mặc, mỉm cười híp mắt nói: “Cúi đầu.”
Vu Mặc khom người theo bản năng, cúi thấp đầu xuống, chợt cảm nhận được sự ấm áp trên môi. Hắn chỉ sửng sốt chưa đến một giây, lập tức trực tiếp phản ứng lại, rất nhanh đổi khách thành chủ, tay ấn gáy Trì Phương, tay đỡ sau lưng Trì Phương, trực tiếp đặt cậu lên bàn làm bếp.
Dạo này bận rộn suốt, hai người cũng đã lâu không thân mật. Đợi đến khi Vu Mặc hài lòng lùi lại, chân Trì Phương đã mềm nhũn. Trì Phương chậm rãi tỉnh táo trở lại, giương mắt nhìn, Vu Mặc buồn bã khi nãy giờ ngập tràn ý cười trong mắt, trông chả khác gì lúc thành công ăn vụng mật ong.
“Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa.” Trì Phương không muốn thừa nhận bản thân nhẹ dạ, cứng rắn đẩy người ta ra khỏi nhà bếp.
Vu Mặc cũng không thèm để ý, ngoan ngoãn chờ ở phòng khách. Đợi đến khi Trì Phương nấu ăn xong, lại ân cần đến giúp cậu dọn bát đĩa ra, chỉ là ánh mắt của hắn không hề đặt trên bàn, mà là nằm trên người Trì Phương.
Trì Phương bị nhìn đến suýt quên mất cách ăn cơm, cuối cùng đành phải đặt đũa xuống, bất đắc dĩ nói: “Ăn cơm trước đi, còn cái kia… Để ăn xong.”
Mắt Vu Mặc sáng lên, không thất thần tiếp nữa, ngoan ngoãn ăn cơm xong.
Sau đó nghiêm nghiêm túc túc ăn tráng miệng sau cơm.
Không đúng, là liên tục ăn tráng miệng nhiều lần.
Sau tựu trường, hai người Trì Phương và Vu Mặc thu hút rất nhiều sự chú ý.
Không nói đến diện mạo của hai người, chỉ mỗi quan hệ và song ngành học của Vu Mặc thôi đã đủ khiến các bạn học tò mò. Mặc dù bây giờ trong nước không còn phản đối tình cảm đồng giới nữa, nhưng chung quy vẫn là số ít. Chỉ là ngoại trừ thời điểm lên lớp ra thì Trì Phương và Vu Mặc rất ít khi có mặt ở trường, hai người cũng không thích tham gia hoạt động ngoại khoá, đừng nói đến Vu Mặc, hắn đối xử với ai cũng lạnh băng, lúc nói chuyện người nào cũng sợ bị sự lạnh giá ấy đông chết.
Còn Trì Phương, tuy lúc nào cũng mang theo nụ cười, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự xa cách đến rõ ràng. Hơn nữa chỉ cần có ai có ý định tiếp cận Trì Phương, nhiệt độ xung quanh Vu Mặc sẽ giảm xuống trong nháy mắt, cho đến khi người nọ biết điều từ bỏ.
Cứ như vậy, ngày càng ít người dám đứng trước mặt họ bàn tán.
Tuy xuất hiện không nhiều, nhưng họ vẫn luôn là đề tài không đổi quanh năm trên diễn đàn trường học. Thậm chí còn có một topic chuyên đăng tải những câu chuyện của hai người họ.
Trong đó thứ khiến người ta chú ý nhất là ánh mắt Vu Mặc dành cho Trì Phương. Dù cho giây trước có lạnh lùng thế nào thì chỉ cần quay về phía Trì Phương, ánh mắt đó sẽ luôn là quan tâm và vui vẻ.
Ban đầu có vài người không phục, trong lòng nghĩ không chừng lúc hai người chia tay thì họ vẫn sẽ có cơ hội, nhưng mãi đến năm tư đại học, cho đến khi hai người ra nước ngoài thực tập, ánh mắt Vu Mặc dành cho Trì Phương vẫn chưa từng thay đổi.
Thậm chí đến lúc hai người có công ty của riêng mình, ánh mắt Vu Mặc dành cho Trì Phương cũng chưa từng thay đổi.
Năm năm sau.
Hiện nay tập đoàn Vũ Trì đã trở thành đầu cơ thương mại, những dự án hợp tác với tập đoàn Vũ Trì đều kiếm được bộn tiền. Chỉ là giám đốc của tập đoàn rất ít khi lộ diện, chứ nói gì đến scandal.
Ngược lại với những người được hợp tác với tập đoàn Vũ Trì, từng có cơ hội gặp mặt giám đốc. Nghe nói người nọ còn khá trẻ, nhưng thủ đoạn lại rất lợi hại. Có người tâm tư lung tay, lần thứ hai đàm phán dẫn theo con gái, kết quả không những hợp tác không thành, mà còn bị cho vào danh sách đen.
Tuy hậu quả nghiêm trọng, nhưng vẫn có không ít người mang suy nghĩ đầu cơ trục lợi.
Mãi đến một ngày nào đó, weibo chính thức của tập đoàn Vũ Trì đăng bài lúc bảy giờ sáng, bài đăng chỉ bao gồm ba chữ và một bức ảnh.
“Đã kết hôn.”
Mà trên ảnh, mười ngón tay đan xen vào nhau, ngón đeo nhẫn im lặng phát sáng.
Tác giả :
Trọc Tửu Nhuận Hầu