Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Chương 84 84 Đứa Nhỏ Ở Bể Bơi
Nhìn món trứng được cắt thành hình trái tim xếp ngay ngắn giữa đĩa, tâm tư An Nhu thoáng chùn lại.
Trông thấy dáng vẻ Mạc Thịnh Hoan dùng dao phân chia từng phần đều tăm tắp, cậu mím môi.
Anh cẩn thận dùng đũa gắp tới, An Nhu hé miệng, ngoan ngoãn “ừm” hết một miếng ngay trước mặt anh.
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn An Nhu từ tốn nhai nuốt, buông dao ăn xuống, vươn tay xoa đầu đối phương.
Ăn sáng xong, An Nhu đến hồ bơi hỏi thời gian mở cửa, tiện thể mua luôn một chiếc quần bơi, chuẩn bị kĩ càng, ôn tập lại động tác để chút nữa được dịp thể hiện khả năng bơi lội.
Tuy rằng An Nhu từng học bơi nhưng vào thời điểm đó mục tiêu của cậu chỉ là bơi ở kênh nhỏ xung quanh căn cứ thôi.
Những nơi đó dòng nước vốn chảy chậm, không gian cũng chẳng rộng là bao, về cơ bản An Nhu hoàn toàn không gặp phải vấn đề gì.
Thế nhưng đứng trước biển khơi bao la, loại kĩ năng này quả thật không đủ dùng.
“Anh Mạc, anh biết bơi hả?” An Nhu ở trong phòng thay đồ thay quần bơi, Mạc Thịnh Hoan quay lưng lại, nhìn cậu thiếu niên bắt đầu cởϊ qυầи áo.
“Ừm.” Mạc Thinh Hoan lạnh nhạt trả lời.
“Em lại không rành cho lắm.” An Nhu mặc xong, cúi đầu kiểm tra một phen, cảm thấy phần thân trên trống trải lạnh lẽo, thế là lại mặc thêm một chiếc áo cộc tay.
Ban đầu An Nhu muốn mua đồ bơi toàn thân nhưng cửa hàng này lại không có loại dành cho nam.
Sau khi đắn đo giữa đồ bơi toàn thân của trẻ em và phụ nữ, cậu quyết định thôi thì có cái quần bơi cũng tốt lắm rồi.
“Anh Mạc, anh muốn bơi thử vài vòng chứ?” An Nhu ló đầu ra ngoài nhìn.
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên ăn mặc phóng khoáng, lộ ra bả vai trắng ngần mềm mại, chậm rãi lắc đầu.
“Vậy anh Mạc xem em bơi nhé.” An Nhu đem điện thoại với thẻ khóa phòng bỏ vào trong túi, ngập ngừng mở lời: “Em có bơi dở anh cũng đừng cười em đấy.”
“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan cầm áo khoác cho cậu.
An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi về phía hồ bơi, cặp mắt không ngừng đảo quanh đánh giá, dường như từ trước đến nay cậu chưa từng đặt chân vào những nơi như thế này.
Bể bơi tại khách sạn năm sao, mặt tường được ốp đá hoa cương, cửa sổ sát ngay bên cạnh, có thể vừa bơi vừa phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, ngắm nhìn cảnh vật, dòng người qua lại trên đường.
Phía dưới bể bơi còn lắp cả đèn, phát ra tiếng nhạc du dương.
Hôm nay thời tiết tốt hơn hẳn ngày thường, trời xanh mây trắng, từng cơn sóng nước nhỏ dưới bể bơi thoáng lấp lánh dao động, đẹp đẽ biết bao.
Thời điểm này cũng khá vắng khách du lịch, bên cạnh bể bơi còn có loại hình bể bơi mát xa thư giãn, An Nhu đưa túi xách cho Mạc Thịnh Hoan, nhờ anh trông đồ giúp.
An Nhu cẩn thận từng bước đi xuống nước, phát hiện mình có thể chạm chân tới đáy, chỉ cần hơi rướn cổ ngẩng đầu là được, dường như cũng không quá sâu.
Bám vào thành bể, An Nhu nhớ tới mấy bài học mà đội trưởng từng dạy qua, bước thứ nhất chính là xoay người.
An Nhu một tay vẫn vịn thành bể, tay còn lại bóp mũi, hít một hơi thật sâu, trầm mình vào nước, sau đó chậm rãi thở ra.
Luyện tập vài lần, An Nhu cảm thấy mình đã thuần thục kĩ năng này, sau đó để thân mình nổi lên trên.
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu chằm chằm, không khác nào người ba lần đầu dắt con trai đi học bơi.
An Nhu vẫn bbám lấy thành bể, thả lỏng thân thể, để toàn bộ mang cảm giác bồng bềnh, mặc dù động tác vẫn còn vụng về đôi chút nhưng cũng xem như có chút tiến bộ.
Thanh âm nói chuyện phiếm bất giác truyền đến tai, giọng nói quen thuộc khiến An Nhu ngẩng đầu, phát hiện Mạc Đóa Đóa nắm tay con gái đi về phía này, hai người đều mặc áo tắm, bên cạnh là vợ chồng nhà họ Bạch, không ngừng cười nói huyên thuyên.
Bà Triệu mất kiên nhẫn, âm thầm giữ khoảng cách với Mạc Đóa Đóa.
Mạc Đóa Đóa vẫn treo nụ cười trên môi, từng bước đến gần.
“Hả? Là Mạc Thịnh Hoan?” Bà Triệu nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngay bể bơi, trông theo tầm mắt đối phương liền phát hiện ra An Nhu đang tập bên phía dưới.
Hôm nay xem ra vẫn còn tốt chán!
Trên mặt bà Triệu lộ ra vẻ vui mừng, nắm tay Bạch Sùng Đức bước nhanh tới.
An Nhu nhìn hai người bọn họ, trụ vững thân thể đứng giữa làn nước, lấy tay chùi mặt.
“An Nhu.” Bà Triệu ngồi xổm xuống, nhìn thấy mái tóc đứa nhỏ ướt nhẹp, không nhịn được mà vươn tay gạt đi phần tóc mái đọng nước của An Nhu.
“Cháu bơi không giỏi lắm.” An Nhu cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay bà Triệu truyền đến, thoáng bối rối: “Nên muốn tập một chút.”
Bạch Sùng Đức học theo vợ mình ngồi xổm xuống, trong mắt ngập tràn ý cười, thương yêu nhìn thiếu niên: “Học thế nào, có muốn ba tìm thầy dạy cho không?”
“Cháu học vài động tác cơ bản là được rồi, không cần tìm thầy dạy đâu.” An Nhu ngẩng đầu, tò mò nhìn bọn họ: “Hai người cũng đến đây bơi sao?”
“Ba mẹ định giãn ở bể bơi mát xa.” Bạch Sùng Đức mỉm cười, tiếp tục nói: “Trùng hợp lại gặp hai đứa bên này.”
An Nhu nở nụ cười xán lạn: “Vậy hai bác đi đi, con ở bên này học một chút.”
“Giỏi lắm.” Bà Triệu cúi đầu nhìn cậu thiếu niên, thương yêu chẳng muốn rời tay: “Chút nữa con có muốn uống gì không, mẹ đem lại cho.”
An Nhu thoáng nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, chú chờ mình lâu như vậy, có khi nào cảm thấy chán rồi không?
“Hai ly ạ, giống với hai người là được.” An Nhu giơ ngón tay ra, ngoan ngoãn ngẩng đầu: “Cảm ơn bác.”
“Đứa nhỏ khờ này, cảm ơn cái gì chứ.” Bà Triệu cùng Bạch Sùng Đức đứng dậy, liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập ý cười.
Nhìn bóng dáng bà Triệu và Bạch Sùng Đức đi về phía bể bơi mát xa, buông đồ vật trong tay xuống, bắt đầu gọi đồ uống, An Nhu thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục luyện tập.
Mạc Đóa Đóa nắm tay đứa nhỏ, nhìn động tác vụng về của An Nhu, cảm thấy buồn cười.
“Anh dâu, đang học bơi đấy à?”
An Nhu mặc kệ Mạc Đóa Đóa, xâu chuỗi những chuyện trước đây, Trương Vân là do người này ở phía sau lén lút làm hại.
“Tới đây nào Tô Tô.” Mạc Đóa Đóa gọi con gái: “Tới cho cậu dâu của con xem con bơi như thế nào đi.”
Nhóc con được ba mẹ nuông chiều đến vô pháp vô thiên, tuy còn nhỏ nhưng đã có dáng vẻ kiêu căng, khinh thường người khác.
Nghe mẹ mình nói vậy, cô nhóc liền ngẩng đầu, ra điều kiện với Mạc Đóa Đóa.
“Con cũng muốn uống.”
“Được.” Mạc Đóa Đóa chưa bao giờ nói ra lời từ chối với con gái mình.
Đứa nhỏ nghe xong liền ở trên bờ chạy mấy vòng làm nóng người, sau đó nhảy ùm xuống bể bơi, bơi vòng quanh An Nhu một vòng.
Bơi xong còn nhìn An Nhu, cố tình làm mặt quỷ trêu ghẹo.
An Nhu mím môi, tiếp tục luyện tập để mình có thể nổi trên mặt nước.
“Mẹ, chú ấy nhìn đần độn quá.” Đứa nhỏ chỉ tay vào An Nhu, dương dương tự đắc: “Bạn học của con, kể cả những người nhỏ hơn đều biết bơi cả, đừng nói chú ta chưa từng trải qua khóa huấn luyện bơi lội nào đấy nhé?”
Mạc Đóa Đóa sinh được hai người con, đều học tại trường tư nhân dành cho giới thượng lưu, học phí một năm cho một người đã hơn 400 nghìn tệ.
An Nhu liếc mắt nhìn cô bé, trong đầu thoáng qua hình ảnh hai đứa nhỏ.
Trước khi cậu mất hai đứa nhỏ chí mới ba tuổi.
Cậu muốn cho bọn chúng học ở trường loại tốt một chút, thế nhưng học phí quả thật quá mức đắt đỏ, bản thân cậu hoàn toàn không thể chi trả.
An Nhu chỉ có thể nhịn xuống sự xấu hổ, cho hai đứa nhỏ học ở trường mẫu giáo bình thường, dù vậy thì một học kì cũng tiêu tốn gần 20 triệu.
Những phụ huynh khác đều hỏi xem con mình hứng thú với môn học nào, sau đó sẽ đăng ký để bon chúng được học âm nhạc, khiêu vũ, thậm chí có thể cho con cái mình học một kèm một với giáo viên nước ngoài, riêng với An Nhu thì việc cho hai đứa nhỏ học chương trình thông thường thôi cũng đã vất vả trăm bề rồi.
Tiền thuê nhà, chi tiêu hàng ngày, học phí của hai đứa nhỏ, mọi thứ dường như đều ép An Nhu đến mức nghẹt thở.
Nếu gánh nặng kinh tế không đè nặng trên đôi vai, cậu cũng chẳng liều mạng muốn kiếm tiền đến mức đó.
An Nhu hiểu rõ để hai đứa nhỏ theo chính sẽ phải chịu khổ, ngay cả một trường mẫu giáo cũng chẳng kiếm nổi.
Vậy mà hai đứa nhỏ vô cùng yêu thương cậu, cả ngày quấn quýt gọi ba ơi ba à, thậm chí đồ ăn An Nhu mua về, hai đứa nhỏ cũng sẽ lén lút chia ra, bỏ vào bát An Nhu một chút.
An Nhu cảm thấy chóp mũi chua xót, lặng lẽ hít sâu một hơi, lặn cả người vào trong nước.
Mạc Đóa Đóa thấy dáng vẻ An Nhu như vậy, trong mắt mang theo vài phần đắc ý, xoa đầu con gái “Không được ăn nói với chú như vậy, dù sao chú ấy vẫn lớn hơn, còn con vẫn chỉ là đứa trẻ thôi.”
Cô bé nghe xong càng thêm kiêu căng “Người lớn gì mà bơi thua cả trẻ con!”
“Xin lỗi, trẻ con nên thấy gì nói đó, không có ác ý đâu.” Mạc Đóa Đóa nhìn về phía hồ bơi, nở nụ cười xin lỗi, sau đó quay sang con gái “Tô Tô quả thật rất giỏi, mẹ đi mua nước cho con uống đây.”
An Nhu thở ra một hơi, chậm rãi đứng dậy, phát hiện Mạc Thịnh Hoan không biết từ lúc nào đã ngồi xổm trên thành, cúi đầu nhìn cậu.
An Nhu vừa liếc mắt đã nhìn ra cảm xúc trong mắt Mạc Thịnh Hoan, vươn tay sờ mặt anh.
“Anh Mạc, không sao đâu, chúng ta cần gì so đo với trẻ con chứ.”
Mạc Đóa Đóa nuôi dạy trẻ con như thế này, An Nhu cảm thấy nhóc con này lớn lên sẽ có lúc bị người ta xử đẹp thôi.
“Em thử bơi hai vòng đây.” An Nhu thả người, học lấy dáng vẻ khi bơi của người khác, đầu tiên vung tay, sau đó duỗi chân.
Cảm giác ban đầu chân tay phối hợp không ăn ý, uống liên tục vài ngụm nước, nhưng qua mấy lần, An Nhu cảm giác mình đã nắm bắt được điểm then chốt rồi, hai cánh tay thả lỏng hoàn toàn, lúc thu tay chân cũng theo đó thu lại ngay, lúc duỗi tay thì liền dùng chân đạp.
An Nhu cảm giác mình như chú ếch nhỏ, đạp chân bơi sang phía bên kia hồ.
Hồ bơi rộng khoảng mười mấy hai mươi mét, loại chiều dài này An Nhu vẫn chưa dám thử sức, thời điểm chạm đích bên kia thành hồ, cậu vui vẻ nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan vẫy vẫy tay.
Mạc Thịnh Hoan nhìn thấy cậu thiếu niên thành công bơi đến tận nơi, đầu mày đuôi mắt mới khẽ buông lỏng phần nào.
“Thịnh Hoan.” Bà Triệu bưng đồ uống đi tới, nhìn thấy An Nhu tuốt ở phía bên kia, gương mặt thoáng lộ vẻ tự hào.
“An Nhu học nhanh thật đấy, hồi mẹ mới học bơi còn không dám xuống nước, lúc xuống rồi còn uống không ít nước.” Bà Triệu đưa đồ uống cho Mạc Thịnh Hoan, sau đó phất tay gọi An Nhu.
Bạch Sùng Đức đưa nước cho bà Triệu, hai người quyết định không đến bể bơi mát xa nữa mà đứng trên bờ xem An Nhu bơi lội.
Cho dù không có ai dạy, cậu vẫn có thể bơi lội đàng hoàng.
Mạc Đóa Đóa dẫn theo con gái đem đồ uống đến ngồi chung, nhiệt tình nói chuyện với vợ chồng nhà họ Bạch khiến bà Triệu đau đầu không thôi.
Bạch Sùng Đức nhìn về phía Mạc Đóa Đóa: “Cô có thể im lặng một chút không?”
Mạc Đóa Đóa chú ý tới biểu cảm của bà Triệu, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Còn cô bé cúi đầu nhìn đồ uống trong tay mình, sau đó thấy Mạc Thịnh Hoan cầm tận hai ly, bèn kéo tay Mạc Đóa Đóa.
“Mẹ, con muốn uống cái kia.”
Mạc Đóa Đóa giương mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan, phát hiện đối phương căn bản còn chẳng thèm nhìn đến mình.
“Tô Tô, đó là của cậu và cậu dâu mà.”
“Con mặc kệ! Con muốn uống!” Cô bé tức giận, ném thẳng đồ uống trong tay ném sang một bên, bắt đầu gào ầm lên: “Con muốn uống cái kia cơ!”
“Tô Tô, nhỏ giọng chút thôi, nếu không cậu sẽ tức giận đấy!” Mạc Đóa Đóa cố gắng dỗ dành đứa nhỏ: “Nghe lời nào!”
“Con muốn cái đó!” Đứa nhỏ thoát khỏi vòng tay mẹ mình, chạy về phía Mạc Thịnh Hoan, vươn tay muốn lấy đồ uống.
Mạc Thịnh Hoan lạnh nhạt cầm hai ly nước lùi về phía sau, đứa nhỏ hụt chân, vô tình giẫm lên vết nước, loạng choạng ngã vào bể bơi.
“Tô Tô!” Mạc Đóa Đóa hoảng sợ vội vàng chạy tới ôm con gái đang không ngừng khóc ầm lên vào lòng, tức giận nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
“Anh hai, chỉ là ly nước thôi mà! Anh làm như vậy với một đứa nhỏ mà coi được sao?”
Cô bé nghe tiếng mẹ chất vấn thì càng gào khóc to hơn.
“Bản thân không dạy dỗ con cái đàng hoàng mà lại đi trách người khác?” Bà Triệu vốn dĩ đã chướng mắt hai mẹ con nhà này rồi: “Ban nãy chính mắt tôi nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan hoàn toàn chẳng đụng vào người con gái cô, là do con bé tự vấp té rồi ngã xuống.”
“Anh hai, anh không có ý định cản đúng chứ.” Mạc Đóa Đóa thấy bà Triệu lên tiếng, nhanh chóng lộ ra dáng vẻ oan ức chực khóc: “Thì ra an nguy của cháu gái ở trong mắt anh còn chẳng bằng ly nước của anh dâu.”
“Mẹ, con muốn uống cái đó cơ!” Cô bé không ngừng gào khóc nức nở
Mạc Thịnh Hoan hờ hững nhìn bọn họ, chậm rãi bước tới.
Người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng, khí thế cường hãn, quanh thân lạnh lẽo như băng, từng bước một đi đến.
Đứa nhỏ nhìn người cậu chưa từng gặp mặt này, theo bản năng nắm chặt tay mẹ, thanh âm cũng hạ thấp xuống.
Mạc Đóa Đóa cảm giác mình hít thở không thông được nữa, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan vung tay, đồ uống lập tức chảy từ đỉnh đầu con gái mình xuống.
Còn chưa kịp phản ứng thì ly còn lại đã dội thẳng lên mặt Mạc Đóa Đóa.
“Uống đi.” Mạc Thịnh Hoan âm trầm mở lời.
An Nhu nghe tiếng đứa nhỏ khóc ầm ĩ, theo bản năng xoay người xem thử, nhìn thấy tình hình trước mặt bèn lập tức bơi sang.
Bơi hai lần, đột nhiên đùi phải cậu nhói đau vô cùng, đầu óc An Nhu bỗng dưng trở nên trống rỗng, hai tay quờ quạng trên mặt nước, cả người mất khống chế dần chìm xuống dưới..