Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Chương 165 165 Kết Thúc 1
Phòng làm việc được điểm tô thêm chút sắc màu, nhìn hợp mắt hơn căn phòng trống trải hồi nãy nhiều.
An Nhu thấy thế thì hài lòng gật đầu, phải khen rằng Bạch Sùng Đức chăm bón cho những cái cây này rất tốt.
Triệu Minh Nguyệt cẩn thận quan sát những cây cỏ này, nhìn một lúc lâu mới nhấc điện thoại gọi.
Bên kia vừa bắt máy liền đón nhận ngay lời phê bình không nể nang của quý bà Triệu.
“Sùng Đức, em mua hoa ở Đào Bảo, chủ vườn còn biết đưa thêm phân bón, cả bình tưới nước cho em đấy.
Sao đến anh lại thiếu tâm lý thế này?”
Đầu dây bên kia im thin thít.
“Mấy món lẻ tẻ ấy chúng con tự mua được mà!” An Nhu lên tiếng ngay: “Không cần làm phiền ba đâu ạ.”
Vừa dứt lời, cậu bắt gặp vẻ mặt thoáng đổi của Triệu Minh Nguyệt, phải mất một lúc mới nhận ra, hình như cậu vừa gọi “ba”.
Thật ra thì từ sau khi đổi xưng hô với mẹ Triệu, An Nhu cũng đã có ý muốn đổi cách gọi với ông Bạch rồi.
Nhưng từ ấy, không phải là một từ dễ dàng nói ra.
An Nhu đã từng diễn tập trong đầu rất nhiều lần, nhưng khi định cất tiếng nói thực tế thì lại thấy vốn chẳng hề khó khăn như mình tưởng, thậm chí còn cảm thấy...!nước chảy đá mòn.
Dù sao thì gọi mẹ Triệu là mẹ, nhưng đến Bạch Sùng Đức lại gọi “chú Bạch”, người nào biết họ là vợ chồng thì không nói, chứ ai mù tịt thì còn tưởng Triệu Minh Nguyệt tái giá, Bạch Sùng Đức là “dượng ghẻ”.
Triệu Minh Nguyệt siết di động, sửng sốt hồi lâu, đầu dây bên kia cũng im phăng phắc, có vẻ như đang tiêu hóa nỗi suиɠ sướиɠ bất thình lình này.
An Nhu ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi.
Bạch Sùng Đức đã “cống nạp” mấy chậu cây cảnh ông ấy thích rồi, giờ mà còn lấy mấy cái dụng cụ đó nữa thì đúng là gϊếŧ người không thấy máu.
Triệu Minh Nguyệt cầm di động đơ ra đó rất lâu, hốc mắt dần đỏ.
Đầu dây bên kia cũng im hẳn, phải mãi một lúc sau, giọng của Bạch Sùng Đức mới vang lên, còn nhiễm chút giọng mũi:
“Đợi lát nữa ba đưa cho mấy đứa.”
Điện thoại đã ngắt.
Triệu Minh Nguyệt đỏ mắt, bước đến ôm chầm lấy An Nhu, mãi mà chẳng thốt lên được câu nào.
An Nhu mím môi, thử vươn tay, ôm đáp lại Triệu Minh Nguyệt.
Thế giới này kỳ lạ là thế.
Kiếp trước cậu khát khao tình thân biết bao, muốn biết cảm giác được ba mẹ yêu thương là thế nào xiết bao.
Cậu muốn chứng minh mình là một đứa bé ngoan bằng cách vâng lời, ngoan ngoãn tuân theo.
Nhưng cậu cố gắng bao lâu, cũng vẫn bị tổn thương, nhận lại chỉ toàn thất vọng.
Đời này, cậu không hề ôm lấy hy vọng gì, ngay cả những “ba mẹ ruột” này, thậm chí ban đầu cậu còn không định nhận, chỉ muốn quan sát thái độ của họ mà thôi.
Nhưng kỳ là làm sao, tại sao lại có những con người thân thiết với mình đến thế, mong muốn đối xử tốt với mình dù có đánh đổi thứ gì đến thế?
Có lẽ...!đây chính là khát khao mà mình đã từng mơ mộng có được.
Mối quan hệ này, không cần phải ngoan ngoãn nghe lời, không phải đổi lấy bằng tiền bạc mới có.
Mà đây là một thứ tình yêu khó lòng miêu tả.
Mọi người đều trao đi, đều được nhận lại, lắm khi không đồng đều, nhưng chẳng bao giờ than vãn, oán trách.
Quá trình ấy, mỗi khi ta ngẫm lại thì sẽ cảm thấy lòng mình chìm trong ấm áp, cảm thấy an toàn, và đồng thời khi nghĩ đến một tương lai có thể sẽ đánh mất họ, thì ta sẽ thấy mình cô độc, không chốn dung thân, không kìm nổi mà bật khóc.
An Nhu tựa vai Triệu Minh Nguyệt nhắm mắt lại.
Cái ôm ghì lấy của Triệu Minh Nguyệt thật ấm áp, vương vít mùi nước hoa, là sự gần gũi không thể diễn tả bằng lời.
Mạc Thịnh Hoan và thím Phương cũng giữ im lặng.
Mạc Thịnh Hoan nhìn bóng hình An Nhu, bất giác ôm chặt hai bé con trong lòng, hôn lên gương mặt trắng nõn của hai bé con mỗi đứa một cái.
Thành Mân ngủ ngon ơi là ngon, không nhận ra chút dịu dàng bất thình lình của ba.
Chẳng biết bé lại mơ thấy gì ngon mà khóe miệng lại nhiễu tí nước miếng.
Tịch Tịch được thơm một cái thì mở đôi mắt đen lúng liếng nhìn ba mình, cái miệng chúm chím cười toe.
Bỗng có hai nhân viên đi thành nhóm tiến vào, vô tình phá vỡ thời khắc ấm áp này.
Triệu Minh Nguyệt lấy ngón tay lau khóe mắt, nhìn An Nhu nở nụ cười.
Thím Phương đón lấy hai bé con từ tay Mạc Thịnh Hoan, để anh tiếp tục công việc bận rộn.
Lại đưa thêm hai tấm vé lễ hội âm nhạc nữa, bấy giờ Triệu Minh Nguyệt mới nhìn lại túi xách của mình thì đã thấy trống trơn.
Bà ngẫm nghĩ rồi gọi điện, chỉ chốc lát sau một xấp vé vào đại hội âm nhạc dày cộm cùng mấy túi quà ăn vặt được đưa đến.
Lại có thêm hai nhân viên trẻ tuổi vào phòng làm việc, lúc nhận lấy tấm vé tham dự lễ hội thì hưng phấn đến mức đỏ bừng mặt.
“Cảm ơn Bạch phu nhân.
Lễ hội âm nhạc này tôi đã định đi, nhưng tiếc là kỳ trước không cướp được vé.
Bên phe vé đẩy giá lên cao quá, tôi không cách naoff mua nổi.”
“Chuyện này là nhờ mấy người bạn bên ban tổ chức của tôi.
Đúng là vé đã được bán hết, nhưng tôi nhờ họ tăng thêm chỗ ngồi đấy.
Nhưng mà vị trí có lẽ sẽ không đẹp lắm.” Triệu Minh Nguyệt tủm tỉm cười.
“Chỉ cần vào bên trong là tốt lắm rồi ạ!” Ánh mắt cô nhân viên trẻ tuổi lấp la lấp lánh.
Triệu Minh Nguyệt thấy thế thì mỉm cười, đưa cho họ chút đồ ăn vặt.
“Còn ai muốn đi thì cứ đến đây lấy một tấm.” Triệu Minh Nguyệt rất hào phóng: “Chỗ của tôi vẫn còn đồ ăn vặt, cũng có thể đưa mỗi người một phần.”
“Chúng tôi sẽ gọi họ đến!” Hai cô nhân viên trẻ háo hức chạy ra khỏi phòng, lúc đi bộ cũng nhún nhảy.
An Nhu thấy hơi ngượng.
Hôm nay chỉ định đến thăm chú một chút thôi, lại khiến Triệu Minh Nguyệt phải bỏ nhiều sức lực như thế, còn vận dụng cả những mối quan hệ của bà.
Triệu Minh Nguyệt thế mà lại thấy rất vui, càng cần bỏ sức làm thì bà càng hăng hái.
Việc phát vé xem ca nhạc trong phòng làm việc ngày một sốt dẻo hơn, thậm chí còn xếp hàng đợi.
Bạch Sùng Đức vừa mới xuống tầng mười bảy thì từ xa đã thấy một hàng ngũ kéo dài từ văn phòng của Mạc Thịnh Hoan.
Nhân viên đứng xếp hàng ở cửa đang rướn cổ lên nhìn tình trạng bên trong phòng làm việc thì bỗng dưng có người nào đó toan bước vào.
Tất cả đồng tâm hiệp lực chặn người lại: “Cấm chen hàng! Đi ra đứng!” sau
Bạch Sùng Đức ngẩng đầu, mắt đối mắt với mấy cô cậu nhân viên này.
Có nhân viên vừa nhìn là nhận ra ngay, đây là Chủ tịch hàng thật giá thật của Bách Thụy mà!
“Dạ ngài đi trước, đi trước ạ!” Ai nấy rối rít lùi ra sau.
Khung cảnh vốn rất náo nhiệt, nháy mắt im phăng phắc.
Bạch Sùng Đức khẽ chau mày, vào trong phòng rồi mới thấy vợ mình đang hăng hái phát vé ca hội nhạc kèm quà tặng, được các nhân viên nịnh bợ lên chín tầng mây, hãy còn đang cười toe toét; An Nhu với Mạc Thịnh Hoan thì im lặng ngồi trong một góc, mỗi người ôm một bé con, thân mật thủ thỉ.
“Tịch Tịch giống anh lắm, thông minh lại còn ham quan sát.”
“Đáng yêu, giống em.”
“Thành Mân ngủ say chưa kìa, tiếng động lớn quá chừng mà không đánh thức thằng bé nổi.
Dễ nuôi lắm đây.”
“Đáng yêu, giống em.”
Nhìn sang vợ bơ đẹp mình, lại nhìn sang hai đứa ngồi trong góc chuẩn bị hôn nhau, Bạch Sùng Đức dời tầm mắt, họ khan hai cái.
Hai tiếng họ này đã thu hút sự chú ý của cặp chồng chồng.
An Nhu ngẩng đầu nhìn thì thấy Bạch Sùng Đức đã đến đây.
Đôi chồng chồng tức tốc đứng lên, An Nhu còn hơi đỏ mặt.
“Tới rồi đấy à?” Triệu Minh Nguyệt cũng đã thấy chồng của mình: “Đồ đâu rồi?”
Chúng nhân viên thấy Chủ tịch xuất hiện thì rối rít lùi về sau, giữ im lặng.
Bạch Sùng Đức hơi ngượng ngùng tằng hắng một cái, giấu một cái túi giấy ra phía sau lưng.
“Con lấy đi, ba đi nói chuyện với Vương tổng một lát.”
Nhận ra bầu không khí vốn đang vui vẻ trở nên nặng nề vì mình, Bạch Sùng Đức tinh ý xách túi giấy rời đi, để lại không gian cho vợ.
Nhìn bóng lưng thê lương của chồng mình, Triệu Minh Nguyệt nhanh chóng phát cho hết đồ, lúc gặp những nhân viên cấp cao của công ty còn cười đon đả nhờ họ chăm sóc cho Mạc Thịnh Hoan nhiều hơn.
Phu nhân của Chủ tịch cũng đã lên tiếng thì chắc chắn phải để tâm hơn nhiều rồi.
Có câu nói: “Không nhìn mặt tăng cũng nên thương mặt Phật”, nói gì đây còn là hai tượng Phật to tướng, hẳn là đã trải xong con đường phát triển tương lai của vị Phó tổng đương nhiệm này rồi.
Một xấp vé ca nhạc lẫn quà tặng đều được phân phát sạch sẽ.
Triệu Minh Nguyệt cầm lấy đồ trang điểm chỉnh lại nhan sắc, rồi mới nhấc máy gọi cho Bạch Sùng Đức.
Bạch Sùng Đức nhận được điện thoại của vợ yêu thì tức tốc chạy đến, cầm theo túi giấy của mình, lấy ra đồ dùng bên trong.
Hệt như đang ủy thác, Bạch Sùng Đức giao dụng cụ cho Mạc Thịnh Hoan, còn dạy anh cách sử dụng.
“Đây là phân bón, con đừng đổ thẳng vào chậu cây đấy.
Phải lấy cái xẻng nhỏ, đào một vòng đất trong chậu, cách cái gốc cây ra, rồi bỏ một ít, chôn xuống dưới đất...”
An Nhu và Triệu Minh Nguyệt nhìn Bạch Sùng Đức với Mạc Thịnh Hoan tụm đầu vào một chậu cây, Bạch Sùng Đức truyền thụ kinh nghiệm làm vườn của mình còn Mạc Thịnh Hoan thì nghiêm túc nghe, trông chăm học hết biết.
tytnovel.
com
Bạch Sùng Đức cực kỳ có tư cách trong vấn đề làm vườn này, ông còn giới thiệu từng chậu một cho Mạc Thịnh Hoan biết.
An Nhu âm Tịch Tịch, thấy bé con đánh cái ngáp.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Bạch Sùng Đức cũng đã kể xong, lúc đứng lên thì cơ thể lảo đảo, Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng vươn tay ra đỡ, vững vàng đỡ được Bạch Sùng Đức.
“Già rồi, già mất rồi.” Bạch Sùng Đức lúng túng cười xòa.
Sau khi đứng vững thì vỗ bả vai Mạc Thịnh Hoan một cái.
“Ai ngồi xổm lâu thì lúc đứng lên cũng choáng váng mà.” Triệu Minh Nguyệt chẳng nể nang cất lời: “Còn tê chân nữa.”
Bạch Sùng Đức nhất thời cạn ngôn.
Im lặng một lúc lâu mới trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, dậm chân trước mặt Triệu Minh Nguyệt.
Không có tê nhé.
An Nhu đứng bên cạnh nín cười, vừa ngước mắt đã thấy Mạc Thịnh Hoan nhìn mình đầy dịu dàng.
Trông thấy An Nhu bắt gặp ánh nhìn của mình thì hơi nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong.
Hiệu quả của việc đến thăm rất rõ rệt, đó là sau này Mạc Thịnh Hoan về nhà sớm hơn hẳn.
An Nhu hỏi thì Tổng giám đốc bảo, làm xong việc có thể về sớm.
An Nhu cứ thấy sai sai chỗ nào, nhưng cậu không chỉ ra được.
Mỗi chiều chú về sớm sẽ làm thức ăn cho An Nhu, nhân tiện kèm cặp cậu học bài.
Mỗi khi ăn xong cơm tối, Mạc Thịnh Hoan đều sẽ dọn dẹp cát mèo, dọn rác xong thì đi tản bộ với An Nhu, vừa tản bộ, lắm khi cò tiện thể đổ rác.
An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, hai người đi qua sạp thịt nướng, đậu hũ thối, tiệm trà sữa, xiên que nhúng lẩu,...
An Nhu nuốt nước miếng, mắt không sao chớp nổi, nếu chú mà không nắm tay chặt thì kế hoạch giảm cân của An Nhu chắc đã thất bại từ đời nào.
Trong tuần thi thoảng cũng sẽ thả một lần.
Mạc Thịnh Hoan sẽ lẽo đẽo theo sau An Nhu phụ trách trả tiền, hai người còn phải ăn cho bằng hết ở bên ngoài, vì một khi mua về nhà, để bé con ngửi được mủi thì kiểu gì cũng chảy nước miệng oe oe đòi ăn.
Trời tháng hai của Tấn Thành hãy còn lạnh, An Nhu vừa ăn đậu hũ thối mới ra lò, tay còn lại đút trong tay áo, hà hơi toàn là sương trắng, lúc cắn đậu hũ thối còn cắn ra nước mằn mặn ngon miệng.
Mạc Thịnh Hoan bưng cái chén nhỏ cho An Nhu, cổ tay còn lủng lẳng cái túi đựng thịt xiên nướng.
Ngón tay thon dài lành lạnh lướt qua sợi tóc trên trán cậu thiếu niên, nhìn cậu ăn thỏa thuê vô cùng.
“Ui cha.” An Nhu cúi đầu.
Đang ăn thịt xiên nướng, sơ ý để dầu bắn vào khăn quàng cổ rồi.
Mạc Thịnh Hoan rút khăn giấy ra giúp An Nhu lau chùi.
An Nhu nhanh chóng xử gọn thịt xiên lẫn đậu hũ thối, sau đó há miệng, để Mạc Thịnh Hoan mở một viên kẹo cao su ra bỏ vào miệng cậu.
An Nhu nhai nhóp nhép, lúc sắp đến nhà, còn cẩn thận thả chậm tốc độ đi đường.
Vừa vào đến cửa, tuyển thủ nhào đến đầu tiên chính là Hoàng thượng.
An Nhu ôm lấy mèo, hít hà mấy cái liền, không biết nó ngửi thấy mùi gì mà sau khi An Nhu hít hà xong đã đào một cái hố trong chậu cát.
Kế đến là thím Phương đang ôm mấy bé, gần đến xuân, hai bé con đều ăn bận rất là tươi tắn.
Mạc Thịnh Hoan giúp cậu gỡ khăn choàng ra, An Nhu ôm lấy bé con, nhìn chúng hít cái mũi ngửi ngửi thì nụ cười có hơi chột dạ.
“Đem theo hai bé con, xuân này kiểu gì cũng phải gom được một khoản là xì khấm khá.” An Nhu đi vào phòng làm việc, có sẵn kế hoạch từ sớm: “Tiền cưới vợ của Thành Mân này, đồ cưới cho Tịch Tịch này, còn em sẽ rút trong đó ra mười phần trăm để tiết kiệm.”
Mạc Thịnh Hoan chỉ im lặng nhìn cậu thiếu niên.
An Nhu chớp chớp mắt, bỗng nghĩ ra điều gì.
Cậu cười tít mắt ôm lấy cổ Mạc Thịnh Hoan:
“Chồng ơi, em cũng phải được lì xì.”