Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài
Chương 1
Dòng nước trong suốt từ máy lọc nước đều đặn chảy xuống, rơi xuống lưới lọc tinh mịn, hoà tan bột cà phê, kích phát ra hương vị nồng đậm.
Diệp Thu Đồng vừa trầm mặc pha cà phê, vừa âm thầm nhớ lại nội dung trong bản ghi nhớ trên điện thoại.
Sau khi xác nhận không có sai sót, cậu lấy ra lưới lọc, thêm sữa bò, cuối cùng, mấu chốt là rải thêm bột nhục quế.
Cậu pha cà phê xong, cầm trên tay, đứng thẳng eo, đi về phía văn phòng tổng tài.
Trong văn phòng, hai người đàn ông đang trò chuyện vui vẻ, trong đó có một người đàn ông trung niên hơi mập, mang gương mặt hòa ái dễ gần, cũng là khách của hôm nay, là ông tổng bên chỗ cung ứng, họ Hoàng, trực tiếp tới công ty để bàn bạc.
Mà một người đàn ông trẻ tuổi khác thì đang ngồi dựa trên ghế sô pha, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười mỉm, chuyên chú mà nhìn đối tác ngồi đối diện, thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy câu, không mất lễ phép lại bình tĩnh, tự nhiên.
Người nọ cũng là cấp trên của Diệp Thu Đồng, là người nắm giữ cổ phần kiêm người điều hành công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thời Duệ, tổng tài Tần Dịch.
Mới tháng trước, Diệp Thu Đồng được thuyên chuyển từ bộ quản lý hành chính đến bên người tổng tài, trở thành thư ký hành chính riêng của Tần Dịch, ở bên cửa văn phòng tổng tài có một bàn làm việc độc lập, chuyên phụ trách sự vụ hằng ngày của Tần Dịch trong công ty.
Nội dung công việc có sự thay đổi rất lớn, trong một tháng này, Diệp Thu Đồng làm việc vô cùng cẩn thận, vị thư ký trước đã chia sẻ lại kinh nghiệm tích góp được trong 5 năm làm việc của mình cho cậu, Diệp Thu Đồng viết lại những ý trọng điểm vào điện thoại, lặp lại học thuộc, chỉ cầu không xảy ra sai sót, để không cô phụ đợt thăng chức tăng lương lần này.
Diệp Thu Đồng mang theo cà phê, đi về phía hai người, khom lưng nhẹ nhàng đặt cà phê lên bàn trà, đúng lúc lên tiếng: “Hoàng tổng, xin mời dùng.”
Cậu nói xong, liền muốn lui ra sau vài bước rời khỏi phòng.
Hoàng tổng lại không có duỗi tay cầm lấy cà phê, cảm giác nghi hoặc thoáng hiện lên trong lòng Diệp Thu Đồng.
Hoàng tổng tuy đã lớn tuổi, nhưng chỉ thích cà phê không thích trà, cà phê nhất định phải thêm bột nhục quế, những chuyện này đã được viết rõ ràng trên bản ghi nhớ của tiền bối, không nên sai được.
Tần Dịch liếc sang Diệp Thu Đồng một cái, tiện đà mỉm cười nói với Hoàng tổng: “Cậu thư ký này của tôi mới vào làm, còn trẻ tuổi không đủ kinh nghiệm, vẫn cần rèn luyện thêm.”
Hoàng tổng cười ha ha, nói: “Người trẻ tuổi mà, từ từ tới.”
Tần Dịch lại nhìn sang Diệp Thu Đồng, cười nói: “Cậu quên rồi sao? Lần trước Hoàng tổng đã có nói, sau này không dùng bột nhục quế nữa, nên nhớ cho kỹ.”
Diệp Thu Đồng tiến lên, một lần nữa cầm lấy cà phê, trịnh trọng nói với Hoàng tổng: “Xin lỗi, Hoàng tổng, là sai sót của tôi, tôi sẽ pha lại một ly khác cho ngài.”
Cậu vững vàng lại nhanh chóng rời khỏi văn phòng tổng tài, giữ nét mặt bình tĩnh mà pha cà phê lại lần nữa.
Cũng không phải cậu nhớ lầm, hẳn là lúc cậu và vị thư ký cũ bàn giao công việc có sơ hở, giữa chừng Hoàng tổng sửa lại thói quen uống cà phê, nên cậu cũng không biết.
Nhưng cậu không thể giải thích, chỉ có thể vác nồi, tự nhận là bản thân sai sót.
Lại lần nữa pha cà phê, lần này Hoàng tổng cười tủm tỉm uống một ngụm, khen bảo: “Không tồi.” Ông ta nhìn Diệp Thu Đồng, nói với Tần Dịch: “Vừa nãy tôi còn nghĩ sao cậu lại tìm nam thư ký, bây giờ xem ra đúng là không tồi, không nói cái khác, chỉ điều kiện ngoại hình đã cực kỳ ưu tú.”
Diệp Thu Đồng đã quen với chuyện mặc kệ cậu làm gì, người khác luôn là nhìn mặt cậu trước tiên, cậu rũ mắt mỉm cười, khiêm tốn lại ngay thẳng.
Tần Dịch nói: “Nhìn quen là được, nhưng phía Cục xuất nhập khẩu rốt cuộc là chuyện thế nào.”
Diệp Thu Đồng hiểu rõ đây là muốn bắt đầu nói tới chuyện chính, liền rời khỏi văn phòng.
*
Hoàng tổng bàn bạc công việc với Tần Dịch xong thì rời đi.
Diệp Thu Đồng đi tiễn Hoàng tổng trở về, Tần Dịch không có ở trong văn phòng, mà là dựa vào trước bàn thư ký, nâng mắt lên nhìn Diệp Thu Đồng.
Lúc Tần Dịch gặp mặt với phía đối tác sẽ luôn cười tươi như hoa, nhưng sau lưng, lại thường xuyên thích xụ mặt.
Diệp Thu Đồng đi đến trước mặt Tần Dịch, gọi một tiếng: “Tần tổng.”
Tần Dịch nói: “Có phải cậu đã bảy tám chục tuổi rồi không.”
Diệp Thu Đồng sửng sốt.
Tần Dịch tiếp tục nói: “Trí nhớ còn kém hơn cả tôi, già cả mắt mờ à?”
Diệp Thu Đồng cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Xin lỗi ạ.”
Thư ký chính là như vậy, sếp nói cái gì cũng đúng, nồi nào cũng phải vác.
Tần Dịch nhìn đỉnh đầu Diệp Thu Đồng, mặt mày lạnh tanh mà nói với cậu: “Vừa rồi, Hoàng tổng nói bên Cục xuất nhập khẩu đã có chính sách mới về nguyên liệu khoáng thạch, cậu gọi Hứa Mục lại đây, triệu tập chuyên gia nghiên cứu, buổi tối sắp xếp một bữa cơm cho bọn họ.”
Tần Dịch cúi đầu nhìn thời gian, tiếp tục bổ sung: “Bữa tối tôi sẽ có mặt mười phút.”
Diệp Thu Đồng lập tức nói: “Vâng, Tần tổng.”
Tần Dịch ngẩng đầu, không vui nói: “Chưa ăn no sao? Lí nha lí nhí.”
Diệp Thu Đồng lập tức tăng cao âm lượng, lớn tiếng trả lời: “Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp ngay, Tần tổng.”
Tần Dịch nhíu mày, cách xa Diệp Thu Đồng, nói: “To giọng như vậy, cậu nghĩ tôi điếc sao?”
Diệp Thu Đồng: “……”
Tần Dịch xoay người đi về phía văn phòng, giữa chừng hắn giống như cảm nhận được cái gì, đột nhiên xoay đầu lại nhìn Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng nghiêm chỉnh mà đứng ở phía sau, vẻ mặt cung kính, không chê vào đâu được.
Tần Dịch híp mắt đánh giá Diệp Thu Đồng từ trên xuống dưới, nhìn xong một hồi, lúc này mới hoàn toàn bước vào văn phòng.
Diệp Thu Đồng chờ tổng tài đi vào rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình, dùng điện thoại nội tuyến gọi cho trợ lý Hứa.
Hứa Mục là trợ lý đặc biệt của tổng tài, chuyên phụ trách giúp đỡ Tần Dịch về chuyện thương vụ.
Diệp Thu Đồng thông báo công tác bên ngoài cho Hứa Mục, sau đó liên hệ nhà hàng, đặt bàn tiệc cho bữa tối, sau đó phối hợp nối tiếp hành trình của tổng tài.
Tổng tài trăm công ngàn việc, cho dù chỉ xuất hiện mười phút, cũng sẽ làm thay đổi và kéo dài tất cả hành trình còn lại, vì vậy, cần thiết phải báo lại cho các đơn vị có liên quan.
Diệp Thu Đồng xử lý xong những việc này thì cũng tới giờ nghỉ trưa, cậu thở dài, trước khi ăn cơm lại gọi điện thoại cho bạn trai của mình, Tạ Phi Triết.
“Xin lỗi nhé, Phi Triết, tối nay em không qua đó được, có việc đột xuất rồi.”
Diệp Thu Đồng tràn đầy xin lỗi, vốn dĩ tối nay cậu với Tạ Phi Triết đã hẹn nhau, hai người cùng đi xem nhà ở, bây giờ xem ra, tối nay là không đi được.
Cậu không xác định được tối nay Tần Dịch có mang theo cậu hay không, làm thư ký, có đôi khi cậu chỉ cần canh giữ ở công ty là được, nhưng có đôi khi lại phải đi theo làm việc ở bên ngoài.
Vừa rồi, lúc Tần Dịch sắp xếp công việc lại không có nhắc đến cậu, nhưng nhỡ đâu đến tối Tần Dịch cần dùng người mà cậu lại không có mặt thì phiền lắm.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài lặng lẽ, Tạ Phi Triết nói: “Em đó, còn bận hơn cả anh nữa.”
Tạ Phi Triết là giáo sư tại một trường đại học trong thành phố, lúc trước công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thời Duệ cùng với trường đại học có hợp tác làm Công Nghiệp – Đại Học – Nghiên Cứu, Diệp Thu Đồng với hắn làm quen, thường xuyên qua lại, hai người cũng thành người yêu.
Lại nói tiếp, bọn họ trở thành người yêu chỉ mới ba tháng, hiện tại đúng là thời điểm đường mật ngọt ngào, nhưng công việc của Diệp Thu Đồng lại đột nhiên thay đổi, càng thêm bận rộn hơn trước, mà Tạ Phi Triết lại muốn dọn ra khỏi trường, ở bên ngoài tìm một căn nhà, yêu cầu mua thêm ít đồ dùng.
Diệp Thu Đồng cảm thấy Tạ Phi Triết là vì cậu mới chuyển nhà, cảm động quá chừng, chủ động ngỏ ý muốn giúp hắn chuẩn bị.
Hôm nay vốn đã hẹn nhau đi mua thêm đồ dùng sinh hoạt, giờ lại thả bồ câu Tạ Phi Triết.
Diệp Thu Đồng xin lỗi, nói: “Anh biết tổng tài của tụi em mà, em phải tuỳ lúc đợi mệnh.”
Tạ Phi Triết nói: “Nhà tư bản vạn ác.”
Diệp Thu Đồng lặng lẽ cong cong khóe môi.
“Không sao đâu, em làm việc đi, hôm nào lại nói, cũng không vội.” Tạ Phi Triết nói thế.
“Biết anh tốt nhất mà.” Diệp Thu Đồng thấy bốn bề vắng lặng, kéo dài âm cuối làm nũng với Tạ Phi Triết.
Hai người ở trong điện thoại nũng nịu một hồi, Diệp Thu Đồng cúp điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh mà ngồi phía sau bàn làm việc, lại trở thành một vị thư ký chuyên nghiệp có nề nếp.
*
Quả nhiên đến tối, Tần Dịch mang theo Diệp Thu Đồng.
Hứa Mục đã liên hệ với các vị chuyên gia, buổi chiều đã mở cuộc họp khẩn, đến tối mọi người lại cùng nhau dùng cơm.
Diệp Thu Đồng đến nhà ăn trước, sắp xếp xong mọi thứ, nhóm chuyên gia và Hứa Mục cũng theo nhau tới.
Thời khắc mấu chốt, Tần Dịch trình diện, hắn xụ mặt, bước nhanh về phía ghế lô, tây trang thẳng thớm mặc trên người hắn, không chút cẩu thả lại mang theo vẻ cấm dục, hơn nữa dáng người hắn cao, ngũ quan sắc nét, chính là mang theo phong độ của một đại lão xã hội đen.
Nhưng giây phút hắn bước vào ghế lô, nét mặt lập tức thay đổi, khóe môi hơi cong, vẻ mặt điềm đạm, từ sắc bén biến thành ung dung, ngồi xuống chào hỏi với các chuyên gia.
Diệp Thu Đồng ở một bên nhìn thấy, trong lòng cảm khái, Tần tổng là tốt nghiệp từ Học viện điện ảnh đi.
Giữa nhóm người vang lên tiếng nói cười vui vẻ, Diệp Thu Đồng không có vào trong, mà là đứng chờ ở bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Mục từ bên trong bước ra, Diệp Thu Đồng vội vàng hỏi: “Trợ lý Hứa, có yêu cầu gì sao?”
Hứa Mục cười nói: “Không có gì, tôi chỉ ra đây gọi điện thoại.”
Hứa Mục cũng không có vội vã gọi điện thoại, mà là hỏi: “Thư ký Diệp, cậu ăn cơm chưa?”
Diệp Thu Đồng lắc đầu, nói: “Tôi đợi lát nữa lại ăn.”
Hứa Mục nói: “Để tôi bảo nhà hàng sắp xếp cho cậu.”
Diệp Thu Đồng xua tay: “Không cần đâu, trợ lý Hứa.” Cậu khẽ nở nụ cười, nói: “Tôi có hẹn rồi, đợi lát nữa sẽ cùng đi ăn.”
Vừa rồi, Diệp Thu Đồng có tính thời gian, làm xong công việc trong tay hẳn là cũng không trễ, đi xem nhà là không kịp, nhưng đi gặp Tạ Phi Triết hẳn là được.
Hứa Mục bấy giờ nhận ra: “Ồ, tôi hiểu rồi.” Hắn trêu chọc hỏi lại: “Có phải là vị phó giáo sư kia đúng không?”
Diệp Thu Đồng có chút ngượng ngùng, chuyện này ngay cả trợ lý Hứa cũng biết.
Nhưng dù sao, Tạ Phi Triết với bộ nghiên cứu phát minh của Thời Duệ đã giao lưu với nhau rồi, cũng không có gì là lạ.
Hứa Mục có chút chua: “Làm nghề này của chúng ta, muốn bóp chút thời gian để yêu đương cũng không dễ, giống tôi, vợ tương lai là mập hay ốm cũng không biết.”
“Có muốn công ty phát cho anh một bà vợ không.”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Hứa Mục với Diệp Thu Đồng đồng thời rùng mình, vội vàng gọi: “Tần tổng.”
Tần Dịch khống chế mọi thứ rất tốt, nói là chỉ trình diện mười phút thì đúng là mười phút, không kém một phút, không hơn một giây.
Tần Dịch liếc nhìn hai người, nói với Hứa Mục: “Tiếp đãi chuyên gia cho tốt.”
Mấy vị chuyên gia này, đa số là đã từng tham dự chính sách nghiên cứu và điều tra, có giá trị rất lớn.
Sau đó, hắn nâng cằm ý bảo Diệp Thu Đồng: “Cậu.”
Diệp Thu Đồng chạy nhanh đợi mệnh, cho rằng có chuyện cần làm, Tần Dịch lại nói: “Không cần cậu nữa, ra về đi.”
Diệp Thu Đồng suýt nữa thì hô to ‘Tạ chủ long ân’, nhưng cậu nghẹn lại, đầy mặt sầu lo, nhìn Tần Dịch, hỏi: “Tần tổng, không có chuyện gì khác sao?”
Tần Dịch có chút không vui: “Ở lại cũng vướng bận.”
Diệp Thu Đồng lập tức nói: “Vậy ngày mai gặp lại, Tần tổng.”
Nói xong, cậu lui ra sau một bước, bình tĩnh xoay người, lấy tốc độ không nhanh không chậm rời đi.
Tần Dịch không có lập tức tiếp tục hành trình tiếp theo, mà là hỏi Hứa Mục: “Phó giáo sư gì?”
Tổng tài quả nhiên là nghe lén bọn họ nói chuyện, Hứa Mục trả lời: “Là bạn trai của thư ký Diệp, là phó giáo sư ở đại học S thành, từng có hợp tác với bộ nghiên cứu phát minh.”
Tần Dịch chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Tuổi còn trẻ chỉ biết yêu đương, đàn ông thì phải nên phấn đấu vì sự nghiệp.”
Hứa Mục nghĩ thầm, trong mắt ai cũng chỉ có sự nghiệp, thì người ta lại giống như ngài mất, 30 tuổi vẫn là quả vương.
***
Diệp Thu Đồng vừa trầm mặc pha cà phê, vừa âm thầm nhớ lại nội dung trong bản ghi nhớ trên điện thoại.
Sau khi xác nhận không có sai sót, cậu lấy ra lưới lọc, thêm sữa bò, cuối cùng, mấu chốt là rải thêm bột nhục quế.
Cậu pha cà phê xong, cầm trên tay, đứng thẳng eo, đi về phía văn phòng tổng tài.
Trong văn phòng, hai người đàn ông đang trò chuyện vui vẻ, trong đó có một người đàn ông trung niên hơi mập, mang gương mặt hòa ái dễ gần, cũng là khách của hôm nay, là ông tổng bên chỗ cung ứng, họ Hoàng, trực tiếp tới công ty để bàn bạc.
Mà một người đàn ông trẻ tuổi khác thì đang ngồi dựa trên ghế sô pha, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười mỉm, chuyên chú mà nhìn đối tác ngồi đối diện, thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy câu, không mất lễ phép lại bình tĩnh, tự nhiên.
Người nọ cũng là cấp trên của Diệp Thu Đồng, là người nắm giữ cổ phần kiêm người điều hành công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thời Duệ, tổng tài Tần Dịch.
Mới tháng trước, Diệp Thu Đồng được thuyên chuyển từ bộ quản lý hành chính đến bên người tổng tài, trở thành thư ký hành chính riêng của Tần Dịch, ở bên cửa văn phòng tổng tài có một bàn làm việc độc lập, chuyên phụ trách sự vụ hằng ngày của Tần Dịch trong công ty.
Nội dung công việc có sự thay đổi rất lớn, trong một tháng này, Diệp Thu Đồng làm việc vô cùng cẩn thận, vị thư ký trước đã chia sẻ lại kinh nghiệm tích góp được trong 5 năm làm việc của mình cho cậu, Diệp Thu Đồng viết lại những ý trọng điểm vào điện thoại, lặp lại học thuộc, chỉ cầu không xảy ra sai sót, để không cô phụ đợt thăng chức tăng lương lần này.
Diệp Thu Đồng mang theo cà phê, đi về phía hai người, khom lưng nhẹ nhàng đặt cà phê lên bàn trà, đúng lúc lên tiếng: “Hoàng tổng, xin mời dùng.”
Cậu nói xong, liền muốn lui ra sau vài bước rời khỏi phòng.
Hoàng tổng lại không có duỗi tay cầm lấy cà phê, cảm giác nghi hoặc thoáng hiện lên trong lòng Diệp Thu Đồng.
Hoàng tổng tuy đã lớn tuổi, nhưng chỉ thích cà phê không thích trà, cà phê nhất định phải thêm bột nhục quế, những chuyện này đã được viết rõ ràng trên bản ghi nhớ của tiền bối, không nên sai được.
Tần Dịch liếc sang Diệp Thu Đồng một cái, tiện đà mỉm cười nói với Hoàng tổng: “Cậu thư ký này của tôi mới vào làm, còn trẻ tuổi không đủ kinh nghiệm, vẫn cần rèn luyện thêm.”
Hoàng tổng cười ha ha, nói: “Người trẻ tuổi mà, từ từ tới.”
Tần Dịch lại nhìn sang Diệp Thu Đồng, cười nói: “Cậu quên rồi sao? Lần trước Hoàng tổng đã có nói, sau này không dùng bột nhục quế nữa, nên nhớ cho kỹ.”
Diệp Thu Đồng tiến lên, một lần nữa cầm lấy cà phê, trịnh trọng nói với Hoàng tổng: “Xin lỗi, Hoàng tổng, là sai sót của tôi, tôi sẽ pha lại một ly khác cho ngài.”
Cậu vững vàng lại nhanh chóng rời khỏi văn phòng tổng tài, giữ nét mặt bình tĩnh mà pha cà phê lại lần nữa.
Cũng không phải cậu nhớ lầm, hẳn là lúc cậu và vị thư ký cũ bàn giao công việc có sơ hở, giữa chừng Hoàng tổng sửa lại thói quen uống cà phê, nên cậu cũng không biết.
Nhưng cậu không thể giải thích, chỉ có thể vác nồi, tự nhận là bản thân sai sót.
Lại lần nữa pha cà phê, lần này Hoàng tổng cười tủm tỉm uống một ngụm, khen bảo: “Không tồi.” Ông ta nhìn Diệp Thu Đồng, nói với Tần Dịch: “Vừa nãy tôi còn nghĩ sao cậu lại tìm nam thư ký, bây giờ xem ra đúng là không tồi, không nói cái khác, chỉ điều kiện ngoại hình đã cực kỳ ưu tú.”
Diệp Thu Đồng đã quen với chuyện mặc kệ cậu làm gì, người khác luôn là nhìn mặt cậu trước tiên, cậu rũ mắt mỉm cười, khiêm tốn lại ngay thẳng.
Tần Dịch nói: “Nhìn quen là được, nhưng phía Cục xuất nhập khẩu rốt cuộc là chuyện thế nào.”
Diệp Thu Đồng hiểu rõ đây là muốn bắt đầu nói tới chuyện chính, liền rời khỏi văn phòng.
*
Hoàng tổng bàn bạc công việc với Tần Dịch xong thì rời đi.
Diệp Thu Đồng đi tiễn Hoàng tổng trở về, Tần Dịch không có ở trong văn phòng, mà là dựa vào trước bàn thư ký, nâng mắt lên nhìn Diệp Thu Đồng.
Lúc Tần Dịch gặp mặt với phía đối tác sẽ luôn cười tươi như hoa, nhưng sau lưng, lại thường xuyên thích xụ mặt.
Diệp Thu Đồng đi đến trước mặt Tần Dịch, gọi một tiếng: “Tần tổng.”
Tần Dịch nói: “Có phải cậu đã bảy tám chục tuổi rồi không.”
Diệp Thu Đồng sửng sốt.
Tần Dịch tiếp tục nói: “Trí nhớ còn kém hơn cả tôi, già cả mắt mờ à?”
Diệp Thu Đồng cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Xin lỗi ạ.”
Thư ký chính là như vậy, sếp nói cái gì cũng đúng, nồi nào cũng phải vác.
Tần Dịch nhìn đỉnh đầu Diệp Thu Đồng, mặt mày lạnh tanh mà nói với cậu: “Vừa rồi, Hoàng tổng nói bên Cục xuất nhập khẩu đã có chính sách mới về nguyên liệu khoáng thạch, cậu gọi Hứa Mục lại đây, triệu tập chuyên gia nghiên cứu, buổi tối sắp xếp một bữa cơm cho bọn họ.”
Tần Dịch cúi đầu nhìn thời gian, tiếp tục bổ sung: “Bữa tối tôi sẽ có mặt mười phút.”
Diệp Thu Đồng lập tức nói: “Vâng, Tần tổng.”
Tần Dịch ngẩng đầu, không vui nói: “Chưa ăn no sao? Lí nha lí nhí.”
Diệp Thu Đồng lập tức tăng cao âm lượng, lớn tiếng trả lời: “Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp ngay, Tần tổng.”
Tần Dịch nhíu mày, cách xa Diệp Thu Đồng, nói: “To giọng như vậy, cậu nghĩ tôi điếc sao?”
Diệp Thu Đồng: “……”
Tần Dịch xoay người đi về phía văn phòng, giữa chừng hắn giống như cảm nhận được cái gì, đột nhiên xoay đầu lại nhìn Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng nghiêm chỉnh mà đứng ở phía sau, vẻ mặt cung kính, không chê vào đâu được.
Tần Dịch híp mắt đánh giá Diệp Thu Đồng từ trên xuống dưới, nhìn xong một hồi, lúc này mới hoàn toàn bước vào văn phòng.
Diệp Thu Đồng chờ tổng tài đi vào rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình, dùng điện thoại nội tuyến gọi cho trợ lý Hứa.
Hứa Mục là trợ lý đặc biệt của tổng tài, chuyên phụ trách giúp đỡ Tần Dịch về chuyện thương vụ.
Diệp Thu Đồng thông báo công tác bên ngoài cho Hứa Mục, sau đó liên hệ nhà hàng, đặt bàn tiệc cho bữa tối, sau đó phối hợp nối tiếp hành trình của tổng tài.
Tổng tài trăm công ngàn việc, cho dù chỉ xuất hiện mười phút, cũng sẽ làm thay đổi và kéo dài tất cả hành trình còn lại, vì vậy, cần thiết phải báo lại cho các đơn vị có liên quan.
Diệp Thu Đồng xử lý xong những việc này thì cũng tới giờ nghỉ trưa, cậu thở dài, trước khi ăn cơm lại gọi điện thoại cho bạn trai của mình, Tạ Phi Triết.
“Xin lỗi nhé, Phi Triết, tối nay em không qua đó được, có việc đột xuất rồi.”
Diệp Thu Đồng tràn đầy xin lỗi, vốn dĩ tối nay cậu với Tạ Phi Triết đã hẹn nhau, hai người cùng đi xem nhà ở, bây giờ xem ra, tối nay là không đi được.
Cậu không xác định được tối nay Tần Dịch có mang theo cậu hay không, làm thư ký, có đôi khi cậu chỉ cần canh giữ ở công ty là được, nhưng có đôi khi lại phải đi theo làm việc ở bên ngoài.
Vừa rồi, lúc Tần Dịch sắp xếp công việc lại không có nhắc đến cậu, nhưng nhỡ đâu đến tối Tần Dịch cần dùng người mà cậu lại không có mặt thì phiền lắm.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài lặng lẽ, Tạ Phi Triết nói: “Em đó, còn bận hơn cả anh nữa.”
Tạ Phi Triết là giáo sư tại một trường đại học trong thành phố, lúc trước công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thời Duệ cùng với trường đại học có hợp tác làm Công Nghiệp – Đại Học – Nghiên Cứu, Diệp Thu Đồng với hắn làm quen, thường xuyên qua lại, hai người cũng thành người yêu.
Lại nói tiếp, bọn họ trở thành người yêu chỉ mới ba tháng, hiện tại đúng là thời điểm đường mật ngọt ngào, nhưng công việc của Diệp Thu Đồng lại đột nhiên thay đổi, càng thêm bận rộn hơn trước, mà Tạ Phi Triết lại muốn dọn ra khỏi trường, ở bên ngoài tìm một căn nhà, yêu cầu mua thêm ít đồ dùng.
Diệp Thu Đồng cảm thấy Tạ Phi Triết là vì cậu mới chuyển nhà, cảm động quá chừng, chủ động ngỏ ý muốn giúp hắn chuẩn bị.
Hôm nay vốn đã hẹn nhau đi mua thêm đồ dùng sinh hoạt, giờ lại thả bồ câu Tạ Phi Triết.
Diệp Thu Đồng xin lỗi, nói: “Anh biết tổng tài của tụi em mà, em phải tuỳ lúc đợi mệnh.”
Tạ Phi Triết nói: “Nhà tư bản vạn ác.”
Diệp Thu Đồng lặng lẽ cong cong khóe môi.
“Không sao đâu, em làm việc đi, hôm nào lại nói, cũng không vội.” Tạ Phi Triết nói thế.
“Biết anh tốt nhất mà.” Diệp Thu Đồng thấy bốn bề vắng lặng, kéo dài âm cuối làm nũng với Tạ Phi Triết.
Hai người ở trong điện thoại nũng nịu một hồi, Diệp Thu Đồng cúp điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh mà ngồi phía sau bàn làm việc, lại trở thành một vị thư ký chuyên nghiệp có nề nếp.
*
Quả nhiên đến tối, Tần Dịch mang theo Diệp Thu Đồng.
Hứa Mục đã liên hệ với các vị chuyên gia, buổi chiều đã mở cuộc họp khẩn, đến tối mọi người lại cùng nhau dùng cơm.
Diệp Thu Đồng đến nhà ăn trước, sắp xếp xong mọi thứ, nhóm chuyên gia và Hứa Mục cũng theo nhau tới.
Thời khắc mấu chốt, Tần Dịch trình diện, hắn xụ mặt, bước nhanh về phía ghế lô, tây trang thẳng thớm mặc trên người hắn, không chút cẩu thả lại mang theo vẻ cấm dục, hơn nữa dáng người hắn cao, ngũ quan sắc nét, chính là mang theo phong độ của một đại lão xã hội đen.
Nhưng giây phút hắn bước vào ghế lô, nét mặt lập tức thay đổi, khóe môi hơi cong, vẻ mặt điềm đạm, từ sắc bén biến thành ung dung, ngồi xuống chào hỏi với các chuyên gia.
Diệp Thu Đồng ở một bên nhìn thấy, trong lòng cảm khái, Tần tổng là tốt nghiệp từ Học viện điện ảnh đi.
Giữa nhóm người vang lên tiếng nói cười vui vẻ, Diệp Thu Đồng không có vào trong, mà là đứng chờ ở bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Mục từ bên trong bước ra, Diệp Thu Đồng vội vàng hỏi: “Trợ lý Hứa, có yêu cầu gì sao?”
Hứa Mục cười nói: “Không có gì, tôi chỉ ra đây gọi điện thoại.”
Hứa Mục cũng không có vội vã gọi điện thoại, mà là hỏi: “Thư ký Diệp, cậu ăn cơm chưa?”
Diệp Thu Đồng lắc đầu, nói: “Tôi đợi lát nữa lại ăn.”
Hứa Mục nói: “Để tôi bảo nhà hàng sắp xếp cho cậu.”
Diệp Thu Đồng xua tay: “Không cần đâu, trợ lý Hứa.” Cậu khẽ nở nụ cười, nói: “Tôi có hẹn rồi, đợi lát nữa sẽ cùng đi ăn.”
Vừa rồi, Diệp Thu Đồng có tính thời gian, làm xong công việc trong tay hẳn là cũng không trễ, đi xem nhà là không kịp, nhưng đi gặp Tạ Phi Triết hẳn là được.
Hứa Mục bấy giờ nhận ra: “Ồ, tôi hiểu rồi.” Hắn trêu chọc hỏi lại: “Có phải là vị phó giáo sư kia đúng không?”
Diệp Thu Đồng có chút ngượng ngùng, chuyện này ngay cả trợ lý Hứa cũng biết.
Nhưng dù sao, Tạ Phi Triết với bộ nghiên cứu phát minh của Thời Duệ đã giao lưu với nhau rồi, cũng không có gì là lạ.
Hứa Mục có chút chua: “Làm nghề này của chúng ta, muốn bóp chút thời gian để yêu đương cũng không dễ, giống tôi, vợ tương lai là mập hay ốm cũng không biết.”
“Có muốn công ty phát cho anh một bà vợ không.”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Hứa Mục với Diệp Thu Đồng đồng thời rùng mình, vội vàng gọi: “Tần tổng.”
Tần Dịch khống chế mọi thứ rất tốt, nói là chỉ trình diện mười phút thì đúng là mười phút, không kém một phút, không hơn một giây.
Tần Dịch liếc nhìn hai người, nói với Hứa Mục: “Tiếp đãi chuyên gia cho tốt.”
Mấy vị chuyên gia này, đa số là đã từng tham dự chính sách nghiên cứu và điều tra, có giá trị rất lớn.
Sau đó, hắn nâng cằm ý bảo Diệp Thu Đồng: “Cậu.”
Diệp Thu Đồng chạy nhanh đợi mệnh, cho rằng có chuyện cần làm, Tần Dịch lại nói: “Không cần cậu nữa, ra về đi.”
Diệp Thu Đồng suýt nữa thì hô to ‘Tạ chủ long ân’, nhưng cậu nghẹn lại, đầy mặt sầu lo, nhìn Tần Dịch, hỏi: “Tần tổng, không có chuyện gì khác sao?”
Tần Dịch có chút không vui: “Ở lại cũng vướng bận.”
Diệp Thu Đồng lập tức nói: “Vậy ngày mai gặp lại, Tần tổng.”
Nói xong, cậu lui ra sau một bước, bình tĩnh xoay người, lấy tốc độ không nhanh không chậm rời đi.
Tần Dịch không có lập tức tiếp tục hành trình tiếp theo, mà là hỏi Hứa Mục: “Phó giáo sư gì?”
Tổng tài quả nhiên là nghe lén bọn họ nói chuyện, Hứa Mục trả lời: “Là bạn trai của thư ký Diệp, là phó giáo sư ở đại học S thành, từng có hợp tác với bộ nghiên cứu phát minh.”
Tần Dịch chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Tuổi còn trẻ chỉ biết yêu đương, đàn ông thì phải nên phấn đấu vì sự nghiệp.”
Hứa Mục nghĩ thầm, trong mắt ai cũng chỉ có sự nghiệp, thì người ta lại giống như ngài mất, 30 tuổi vẫn là quả vương.
***
Tác giả :
Mạc Tâm Thương