Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!
Chương 73
La Vĩ Kỳ gửi cho Giang Phóng một đoạn video do Tiểu Đông quay hình ở sân bay, hầu hết đều là những người chụp ảnh thuê đang phát sóng trực tiếp.
Vì Giang Phóng vẫn luôn không ủng hộ hành vi đưa đón ở sân bay của fan hâm mộ, anh cho rằng điều đó sẽ làm mất trật tự sân bay, vậy nên La Vĩ Kỳ đã nhờ hậu viện hội (*) quản thúc hành vi của các fan cẩn thận.
(*) Hậu viện hội là tổ chức chính thức được chính chủ và fandom thừa nhận, đại diện cho fandom của một nghệ sĩ, công ty hay tác phẩm nào đó để thực hiện các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ cho đối tượng.
Chỉ là trên đời không có bức tường nào không bị lọt gió, chỉ cần có lợi ích để bám theo thì có một số người chụp ảnh thuê sẽ bí quá hoá liều.
Số lần kinh doanh (*) của Giang Phóng khá ít, ngoại trừ ghi hình chương trình thì bình thường anh vốn không xuất hiện nhiều, nhưng cố tình trên người anh lại có một nguồn lưu lượng khổng lồ, đương nhiên sẽ có rất nhiều người chụp ảnh thuê và blogger của các website đổ xô nhào vào, mà hiện tượng này sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn trong tương lai.
(*) Kinh doanh [营业]: Có nghĩa là bắt đầu công việc, thường dùng trong vòng fan. Chỉ việc idol có lịch trình làm việc, còn fan hâm mộ lại có cái để xem, gọi là idol kinh doanh.
Trình Tứ còn phải đến công ty một chuyến nên không trở về cùng bọn họ, xe của công ty cũng đang chờ hắn tại lối VIP.
Khi sắp ra khỏi lối đi VIP, Trình Tứ quay đầu nhìn Giang Phóng, không ngờ đúng lúc đó Giang Phóng cũng đang nhìn về phía hắn.
Hai người nhìn nhau, Giang Phóng cười với hắn: “Tối nay gặp?”
Trình Tứ móc một thứ gì đó từ trong túi ra, đặt vào trong tay anh, là một chiếc bánh ngọt nhỏ, “Nếu đói bụng thì ăn cái này lót dạ trước.”
Giang Phóng nhìn bánh ngọt nhỏ trong lòng bàn tay, mỉm cười nói: “Không phải đây là bánh ngọt trên máy bay sao, anh còn mang xuống theo?”
Trình Tứ cứ cảm thấy nơi da thịt của bọn họ tiếp xúc với nhau có chút nóng, có lẽ là do nhiệt độ cơ thể của hắn quá cao, sợ làm Giang Phóng không thoải mái, hắn liền nhanh chóng rút tay về: “Chẳng phải cậu nói bánh ngọt nhỏ này ăn rất ngon sao?”
Giang Phóng khẽ ngừng, lúc đó trên máy bay anh chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ người này không chỉ nhớ rõ, mà còn mang bánh ngọt nhỏ xuống theo, “Đúng là rất ngon.”
Nói xong anh nhét bánh ngọt nhỏ vào trong túi, “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Trình Tứ gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi xong thì mới ngồi lên chiếc xe đến đón mình, hắn nói với tài xế: “Về công ty.”
Trên xe bảo mẫu của Giang Tề, bên trong chiếc xe này khá rộng rãi, sau khi Giang Tề nổi tiếng, Vương Triệu Trung đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua cho cậu, thế nên không gian xe rất lớn.
Vốn dĩ Vương Triệu Trung cũng định mua cho Giang Phóng một chiếc tốt hơn, nhưng đã bị Giang Phóng từ chối, anh cảm thấy chiếc mình đang dùng hiện tại tuy không lớn, nhưng nếu vẫn còn dùng được thì cũng không cần thiết phải đổi, chưa kể lãng phí tài nguyên mà còn lãng phí tiền, chuyện đó khiến Vương Triệu Trung vô cùng cảm động.
Nghệ sĩ như vậy thì nên cho ông cả một tá đi, quá biết tiết kiệm tiền thay ông, sau đó ông liền bị La Vĩ Kỳ vạch trần một cách tàn nhẫn rằng người ta chỉ đơn giản là sống tiết kiệm mà thôi.
Mấy ngày nay ghi hình chương trình ở bãi biển, Giang Tề bị rám đen hơn một tông, trái ngược với Giang Phóng, thể chất của cậu dễ bị rám nắng, sau mỗi lần bị phơi đen thì đều phải dưỡng cả tháng mới trắng lại được.
Giang Tề cũng rất hâm mộ, nhưng hiện giờ cậu càng khao khát chiếc bánh ngọt nhỏ mà anh trai lấy ra cầm trên tay hơn, cậu nói với vẻ thèm ăn: “Anh hai, anh có ăn cái bánh ngọt này không?”
Bánh ngọt nhỏ là đồ ăn nhẹ do khoang hạng nhất đưa tặng, ăn cực kỳ ngon, ở trên máy bay cậu đã ăn hết mấy cái.
Nếu không phải vì cảm thấy quá xấu hổ khi cứ lấy từ tiếp viên hàng không thì cậu có thể ăn mười mấy cái bánh ngọt nhỏ cùng một lúc.
Nói xong cậu liền vươn tay bắt lấy, cậu nghĩ chắc chắn anh trai sẽ không từ chối mình.
Giang Phóng đút bánh ngọt nhỏ vào lại trong túi một lần nữa, “Ăn.”
Giang Tề bĩu môi: “Anh hai, sao anh nhỏ mọn thế, chẳng phải chỉ là một cái bánh thôi sao.”
Giang Phóng vẫn không thay đổi: “Nếu chỉ là một cái bánh nhỏ, vậy em tự mua đi.”
Giang Tề thấy thế liền lấy điện thoại di động ra, cậu định lên mạng tìm xem có loại bánh ngọt nhỏ này hay không, ai ngờ Taobao vạn năng cũng không kiếm ra được.
Có vài loại nhìn qua thì tương tự, nhưng bao bì lại khác, bao bì của bánh ngọt nhỏ do khoang hạng nhất tặng không có bất cứ logo nào.
Để cậu không nhớ thương bánh ngọt nhỏ của mình, Giang Phóng nhìn về phía La Vĩ Kỳ: “Chuyện mà anh muốn nói là gì?”
Quả nhiên, Giang Tề đã bị dời sự chú ý ngay, “Đúng á.”
La Vĩ Kỳ nói ngắn gọn một lần, đêm qua có hai fan hâm mộ cãi nhau vì chuyện mua bán lịch trình và ảnh chụp.
“Hiện nay cơ số fan của cậu rất lớn, cậu lại không thường xuyên kinh doanh, không đăng nhiều ảnh chụp, ngày nào fan hâm mộ cũng mong ngóng, một số người chụp ảnh thuê và trạm tỷ sẽ dễ dàng nhân lúc vắng mà vào, giống như lần này, có một trạm tỷ lợi dụng tâm lý cấp thiết của fan hâm mộ để thu lợi khổng lồ.”
La Vĩ Kỳ nói ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra hôm qua.
Có một trạm tỷ biết được lịch trình của Giang Phóng từ chỗ một fan hâm mộ khác, sau đó cô ta lại lén bán tin đó cho người chụp ảnh thuê và các fan của anh, sau khi bị fan hâm mộ phát hiện thì hai bên liền bắt đầu cự cãi.
Trạm tỷ đó phủ nhận việc bán lịch trình của người nổi tiếng, do thường vô tư hiến dâng một ít ảnh chụp thần thánh đã qua chỉnh sửa nên có không ít fan tin tưởng cô ta.
Ngược lại, người hâm mộ tố cáo trạm tỷ chỉ là một tài khoản mới vừa được chú ý chưa đến nửa tháng nên không có sức thuyết phục gì, còn có người hoài nghi liệu cô có phải là do đối thủ của Giang Phóng cử tới để gây chia rẽ nội bộ hay không.
“Nếu cậu thường xuyên ra ngoài kinh doanh thì sẽ có thể hạn chế phần nào loại hiện tượng này.” La Vĩ Kỳ nói, “Nghe nói trạm tỷ này đã kiếm lời được mấy trăm ngàn tệ, càng về sau sẽ có nhiều người bắt chước cô ta hơn.”
Giang Phóng mở Weibo lên, đúng lúc nhìn thấy có một bài viết sửa sang lại sự kiện cãi vã đêm qua, anh đọc sơ qua một lần, sau đó bật chức năng chụp ảnh của điện thoại, “lách tách” đã chụp xong một tấm, tiếp theo anh trực tiếp đăng ảnh lên Weibo mà không chỉnh sửa gì.
Đến khi La Vĩ Kỳ phát hiện ra anh không chỉnh sửa ảnh, thì bức ảnh selfie này đã bị đăng lên, sau đó lập tức nhận được hơn hàng nghìn lượt bình luận.
Nhân gian bất sách: Suýt chút nữa đã nghĩ mình bị hoa mắt, không ngờ nam thần của tôi lại kinh doanh!
Một quả trứng gà: Nam thần kinh doanh, giống như trời giáng mưa máu, tôi cứ tưởng là cả đời này sẽ không được nhìn thấy chứ.
Con cá của Schrödinger: Không chỉnh độ sáng, không bật chức năng làm đẹp, lại càng không chỉnh sửa ảnh, đây chính là mặt đẹp thì tùy hứng trong truyền thuyết đó sao?
Không lâu sau, người hâm mộ bỗng phát hiện nam thần thế mà lại online, đã vậy còn trả lời Con Cá Của Schrödinger.
—— Giang Phóng yyds: Ừ, ảnh chụp chân thực như thế này, không đẹp như ảnh đã qua chỉnh sửa nhỉ?
Người hâm mộ cực kỳ phấn khích, cũng có một số fan nhạy bén nhận ra rằng, dường như câu nói này của anh là đang đáp lại hai fan hâm mộ cãi nhau đêm qua.
Có một fan trả lời: Nếu anh thường xuyên đăng Weibo, đăng thêm nhiều ảnh chụp hơn thì fan hâm mộ cũng không đến nỗi đi liếm mấy tấm ảnh chỉnh sửa.
Sau khi đọc hết các bình luận, La Vĩ Kỳ nói với biểu cảm phức tạp: “Lời này của cậu có ý đứng về phía fan hâm mộ đó, Chị Gái Yểu Điệu, là trạm tỷ kia, phỏng chừng cô ta sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy bình luận này.”
Giang Phóng quay lại đọc bài viết lúc nãy, dường như anh cảm thấy rất thú vị, liền nói: “Thật ra fan hâm mộ đó không nói sai, mục đích của trạm tỷ không tốt, lịch sử trò chuyện của bọn họ chủ yếu là gọi điện thoại hoặc ghi âm, không có thông tin quan trọng nào bị tiết lộ dưới dạng chữ viết, không có chứng cứ, trạm tỷ cũng sẽ không thừa nhận.”
La Vĩ Kỳ lại không nghĩ nhiều như vậy, bản thân chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, “Nếu thật sự giống như lời cậu nói, vậy trạm tỷ này đúng là có rắp tâm làm điều xấu.”
Nhưng chân mày anh ta nhanh chóng nhíu lại, vốn dĩ anh ta còn đang suy nghĩ xem có nên hợp tác lâu dài với trạm tỷ này hay không, nhưng một trạm tỷ đã bán lịch trình của nghệ sĩ thì cũng không phải là một fan tốt lành gì.
“Nhưng tôi rất hiếu kì, sao fan hâm mộ này lại biết được một số lịch trình của cậu cơ chứ?”
Giang Phóng mỉm cười nhìn Giang Tề.
Giang Tề cũng đang đọc bài viết đó, thấy anh trai nhìn sang, cậu cười miễn cưỡng rồi nói: “Hình như fan hâm mộ đó chính là Giọt Mưa Nhỏ, bình thường khi trò chuyện, em chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không thể nào kể ra thời gian cụ thể đúng không.”
La Vĩ Kỳ rất ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy không bất ngờ lắm, “Đây không phải là vấn đề, người hâm mộ của Giang Phóng thuộc mọi ngành nghề trong xã hội, chỉ cần biết một chút thông tin thì cũng không khó để suy luận ra, vấn đề hiện tại là chỉ có những fan có quan hệ tốt với Giọt Mưa Nhỏ thì mới tin tưởng cô ấy thôi, trạm tỷ này rất biết dẫn nhịp, hẳn là mấy người bọn họ sắp bị gắn mác antifan rồi.”
Giang Phóng bấm mở Weibo của Giọt Mưa Nhỏ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Giang Tề, em gửi tin nhắn cho em ấy, hỏi xem em ấy có dự định gì.”
“Dạ dạ.” Giang Tề lập tức nhắn tin cho Giọt Mưa Nhỏ.
Một lát sau, Giọt Mưa Nhỏ trả lời.
Giọt Mưa Nhỏ: Tôi sẽ giải quyết.
Giọt Mưa Nhỏ: Với lại nói một câu “xin lỗi” giúp bọn tôi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.
Giang Tề đưa điện thoại cho anh trai xem, Giang Phóng xem xong thì từ chối đưa ra ý kiến.
Ngược lại thì La Vĩ Kỳ rất có cảm tưởng: “Thật ra ý định ban đầu của bọn họ cũng tốt, chỉ là muốn dùng một vài bức ảnh đẹp đẽ để quảng cáo với mọi người, nhằm khiến cho cậu có nhiều người yêu thích hơn, thế nên bọn họ mới giải mã lịch trình của cậu.”
Giang Phóng nói: “Còn quá trẻ tuổi, vẫn chưa bị xã hội vùi dập.”
La Vĩ Kỳ cảm khái nói: “Đoán chừng sau lần giáo huấn này, hẳn là bọn họ cũng không dám nữa, nhưng tôi rất tò mò là cô ấy sẽ giải quyết như thế nào, hiện tại fan hâm mộ đều đứng về phía trạm tỷ cả.”
Trình Tiêu Vũ lần đầu đu idol, cứ tưởng những người khác cũng vì yêu phát điện (*) giống như cô, nhưng hội tụ về phía nguồn sáng không nhất thiết chỉ là những người theo đuổi ánh mặt trời và sự ấm áp, mà cũng có thể là do coi trọng lợi ích bên trong đó.
(*) Vì yêu phát điện [为爱发电]: Những người bảo vệ môi trường ở Đài Loan vì phản đối điện hạt nhân, yêu cầu đóng cửa trạm năng lượng nguyên tử mà đã đưa ra một khẩu hiệu không thiết thực. Sau đó bị cư dân mạng ở Đại Lục ví von ám chỉ một người hoặc một nhóm vẫn kiên trì làm một chuyện gì đó mà không có lợi ích hoặc lợi ích thấp.
Nhìn thấy Giang Tề trả lời là “đã nói rồi”, Trình Tiêu Vũ cố nhịn không hỏi cậu xem idol có phản ứng gì, có trách cô hay không.
Cô quay lại nhóm chat cùng những fan khác, có một cô gái trẻ đang tự trách trong nhóm.
Đóa Đóa Hoa Hoa: Tất cả là lỗi của chị, là do chị giới thiệu trạm tỷ đó cho em.
Trình Tiêu Vũ an ủi rằng không phải là lỗi của đối phương, cô cũng có lỗi, nếu ngay từ đầu cô không nói thì những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Cô không muốn mất đi những người bạn này, so với các bạn học luôn bất giác nhìn cô bằng ánh mắt phiến diện trong trường học, hoặc tiếp cận cô vì tập đoàn Trình Gia, thì cô càng thích kết giao với những người này hơn.
Tuy cách nhau qua mạng, nhưng mọi người đều cùng theo đuổi một mục tiêu chung, không có bất cứ liên quan gì về lợi ích và thực tế, tình cảm cũng rất thuần túy, cô cảm thấy họ dễ thương hơn nhiều so với những người cô đã từng gặp trong quá khứ.
Một bên khác, Trình Tứ trở lại công ty, dành mất mấy tiếng để xử lý xong các công việc chưa hoàn thành, sau đó hắn bảo một mình Từ Kiệt Lượng ở lại.
Từ Kiệt Lượng bị tổng giám đốc nhìn mà có hơi mất tự nhiên, thầm nghĩ hôm nay mình hẳn là không có chỗ nào bất ổn, nhưng bị cấp trên nhìn chằm chằm, cho dù anh ta đã lăn lộn ở nơi làm việc nhiều năm thì cũng không chịu nổi áp lực như vậy.
“Trình tổng, còn có chuyện gì ư?”
“Tôi đã cho cậu ấy thấy ưu điểm của mình rồi, tiếp theo phải làm gì nữa?” Trình Tứ lần đầu yêu đương, có rất nhiều chỗ không biết nên bắt đầu từ đâu.
Theo Từ Kiệt Lượng thấy, ưu điểm lớn nhất của Trình tổng chính là giàu có, nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là Trình tổng dùng tiền nện Giang Phóng.
Một giây sau, anh ta nhanh chóng quăng ý nghĩ này ra khỏi đầu, anh ta cảm thấy trừ phi Trình tổng điên rồi, nếu không chắc chắn hắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
Từ Kiệt Lượng nói: “Tiếp theo anh có thể từ từ xâm nhập vào cuộc sống của cậu ấy, lúc rảnh rỗi thì tìm cậu ấy tâm sự nhiều hơn, nếu cậu ấy không từ chối thì liền có thể tiến thêm một bước, ví dụ như hẹn cậu ấy đi chơi.”
Trình Tứ lắc đầu: “Cậu ấy bận rộn, không có thời gian.”
Từ Kiệt Lượng: “Ở trong nhà cũng được, chẳng hạn như nấu ăn, hoặc xem TV, dù sao thì cũng có rất nhiều việc để làm, nếu thật sự không có, vậy thì tận dụng mọi thứ, cái gì cũng được, chỉ cần có chuyện để làm, có thể tiếp xúc với cậu ấy là được.”
Trình Tứ nhớ lại lần đầu tiên Giang Phóng tới nhà hắn nấu cơm, lúc đó hắn rửa chén, cả hai đã trò chuyện nhiều hơn bình thường.
Từ Kiệt Lượng nói xong liền nhìn thấy Trình Tứ gọi điện thoại, hủy đơn mua một chiếc máy rửa chén: “…”
Sau khi Trình Tứ gọi xong: “Còn gì nữa không?”
Từ Kiệt Lượng chỉ có thể nói hết các chiêu theo đuổi bạn gái mà mình đã từng dùng năm xưa, anh ta và bạn gái quen nhau vào thời đại học, khi đó anh ta còn trẻ, khá là sửu nhi, vậy nên đã làm rất nhiều chuyện mà bây giờ nghĩ lại một chút đã cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Trình Tứ nghe mà đầy vẻ đăm chiêu.
Năm giờ chiều, Trình Tứ tan tầm sớm.
Trở lại tiểu khu, hắn liếc nhìn cánh cửa đóng kín phía đối diện, vừa suy nghĩ nên lấy lý do gì để qua đó, vừa mở cửa bước vào nhà.
Một âm thanh nhỏ cắt ngang suy nghĩ của hắn, nó xuất phát từ phía ban công.
Hắn đổi dép lê, bước ra ban công, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, anh khom người dường như đang làm gì đó với mấy chậu cây xanh.
Giang Phóng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại: “Anh đã về rồi.”
Hình ảnh này cũng là cảnh tượng mà Trình Tứ đã tưởng tượng ra vô số lần.
Lúc nhỏ, mỗi lần về nhà hắn đều có thể nghe thấy mẹ Trình cười nói một câu “con về rồi à” với mình, sau đó kể từ khi Trình Tiêu Vũ mất tích, hắn cũng không bao giờ nghe được câu nói đó nữa.
Có đôi khi người làm trong nhà cũng sẽ nói như vậy, nhưng rốt cuộc đó lại không phải là người mà hắn cần.
Về sau khi Trình Tiêu Vũ được tìm về, mẹ Trình lại tiếp tục nói câu đó, nhưng hắn lại không tìm được cảm giác khi xưa nữa, hắn cứ tưởng là mình đã không còn khát vọng.
Khi nó đột nhiên bị khởi động thì Trình Tứ mới hiểu được, thật ra trong thâm tâm hắn vẫn hy vọng có thể nghe ai đó nói với mình một câu “trở về rồi à”.
Giang Phóng thấy hắn nhìn mình với vẻ ngơ ngác thì đứng thẳng dậy, trên tay anh vẫn đang cầm kéo, “Sao lại ngẩn người ra thế, trên mặt tôi có dính gì à?”
Trình Tứ lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Chỉ là nhớ tới một vài chuyện cũ, vừa rồi cậu đang làm gì vậy?”
Giang Phóng nghiêng người sang bên, để hắn nhìn xem bồn cây trước mặt, “Cắt tỉa, kiểm tra coi có còn sâu bọ gì hay không.”
Trình Tứ: “Dáng vẻ nghiêm túc của cậu vừa rồi trông rất ưa nhìn.”
Giang Phóng cười nói: “Anh còn mang những di chứng ở trên đảo về à?”
Trình Tứ ho nhẹ một tiếng: “Cậu ăn cơm chưa?”
Giang Phóng: “Vẫn chưa.”
Trình Tứ: “Vậy để tôi nấu cơm cho cậu.”
Giang Phóng kinh ngạc, “Chẳng phải anh không biết nấu ăn sao?”
Trình Tứ: “Tôi có thể học.”
Trợ lý của hắn nói, nếu muốn chiếm lấy trái tim của một người đàn ông thì trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó.
Hắn cảm thấy câu nói này rất có lý, Giang Phóng nấu ăn cực kỳ ngon, nên đã chiếm được dạ dày và cả trái tim của hắn, bây giờ hắn muốn thử ngược lại xem sao.
Giang Phóng thấy dáng vẻ nóng lòng thử sức của Trình Tứ, cũng không đành lòng làm giảm sự nhiệt tình ấy, lỡ như Trình Tứ thật sự có thiên phú nấu ăn thì sao.
“Có cần tôi phụ một tay không?”
Trình Tứ vừa định từ chối, nhưng hắn chợt nghĩ tới nếu làm thế thì hai người sẽ có thể tiếp xúc nhiều hơn, thế là hắn liền nói cần.
Giang Phóng đặt kéo xuống, đi theo Trình Tứ vào bếp rồi quan sát hắn.
Trình Tứ lấy điện thoại ra, mở một video nấu ăn đã tải xuống từ trước.
Giang Phóng lại gần xem video, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của hắn, “…Anh nghĩ sớm nhất là mấy giờ thì chúng ta có thể ăn tối?”
Trình Tứ liếc nhìn thời lượng video, chỉ có hai mươi phút, “Một tiếng chắc là đủ.”
Giang Phóng cảm thấy với tốc độ vừa xem vừa học như vậy của hắn, có lẽ hai tiếng sau cũng chưa chắc đã được ăn, vì thế anh xắn tay áo lên, lấy rau trong tủ lạnh ra: “Để tôi rửa rau giúp anh.”
Không gian trong bếp rất rộng, đáng lý ra cho dù hai người đàn ông đứng cạnh nhau cũng sẽ không cảm thấy chật chội.
Giang Phóng rửa một hồi thì thấy Trình Tứ đang từ từ nhích lại gần mình, bên tay phải của đối phương rõ ràng còn có chỗ đủ cho năm sáu người đứng.
Khi hắn sắp tiến thêm một bước nữa, Giang Phóng không nhịn được mà nói: “Nếu anh lại gần nữa thì phía tôi sẽ không còn chỗ đứng.”
Trình Tứ quay đầu đối diện với ánh mắt của anh, lỗ tai hắn đỏ lên, vội vàng lùi về sau hai bước, “Xin lỗi.”
Sau khi rửa rau xong, Giang Phóng lại hỏi hắn có cần anh phụ nấu cơm hay không, nhưng lần này Trình Tứ không để anh hỗ trợ nữa.
Đã nói là nấu cơm cho anh ăn, nếu lại để anh phụ giúp thì sao có thể biểu hiện ra sự chân thành của mình.
“Cậu lên phòng khách đi, đợi tôi làm xong sẽ gọi cậu.”
Giang Phóng mỉm cười không nói gì, chỉ làm động tác OK rồi đi ra ngoài.
Trở lại phòng khách, anh nhìn thấy tin nhắn mà Giang Tề gửi cho mình, cậu hỏi anh chừng nào ăn tối.
Giang Phóng trả lời bảo cậu tự gọi thức ăn ngoài, tiếp đó anh bật tivi, tìm một bộ phim truyền hình cổ trang để xem.
Thời gian tới anh phải vào đoàn phim Phượng Lan Truyện, anh đã đọc xong tiểu thuyết và kịch bản, nhưng vẫn cần học một chút kỹ năng diễn xuất.
Đây là một bộ phim cổ trang chính kịch (*), cốt truyện và kỹ năng diễn của diễn viên đều khá tốt nên đã nổi tiếng suốt nhiều năm.
(*) Chính kịch là một loại kịch chính, gồm bi kịch và hài kịch. Lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong kịch rất phức tạp, thường phản ánh sinh hoạt xã hội.
Giang Phóng xem rất nghiêm túc, nhất thời quên luôn cả Trình Tứ còn đang nấu ăn trong bếp, cho đến khi có một tiếng động lớn vang lên.
Giang Phóng chạy vào trong bếp, anh dò xét Trình Tứ từ trên xuống dưới, xác định hắn không bị gì thì mới thở phào một hơi, sau đó anh liền chú ý tới cái nồi nằm dưới đất và trên sàn nhà trắng tinh còn có một thứ gì đó đen thùi lùi, anh phải mất một lúc lâu mới nhận ra đó là rau xanh đã bị xào quá tay.
Ngoại trừ rau xanh bị xào hư, thì trên bàn đảo bếp còn có một đĩa sườn xào, chỉ có điều miếng sườn nào cũng đen thui.
Trình Tứ bị anh nhìn đến nỗi xấu hổ, hắn lấy một cái nắp che đĩa sườn xào lại, ánh mắt có hơi vô định, “Trước kia tôi thấy cậu nấu ăn, với lại trong video người ta nấu ăn đều rất dễ dàng.”
“Ừ đúng thế, lúc đầu lão hòa thượng và sư đệ tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Giang Phóng biết mình không nên gửi hy vọng vào hắn, có người trời sinh đã không biết nấu ăn, chỉ là trùng hợp đều bị anh gặp phải mà thôi.
Trình Tứ đổ sườn xào khét vào trong thùng rác, nếu để Giang Phóng ăn thứ này, đừng nói là chiếm lấy dạ dày của anh, có lẽ dạ dày đã đi trước một bước rồi.
Giang Phóng nhận lấy chiếc đĩa trên tay hắn rồi đặt vào trong bồn rửa chén, anh nói một cách bất đắc dĩ: “Tôi biết ngay số mệnh đời này của mình là nấu ăn mà.”
Trình Tứ cũng cảm thấy lúng túng, “Hay là để tôi thuê một dì nấu cơm.”
Giang Phóng gật đầu: “Nên thuê một người, ngày mai tôi lại bắt đầu bận rộn, mấy ngày nữa còn phải vào đoàn phim, không có người nấu cơm cho anh, anh cũng không thể ăn thức ăn ngoài mãi được.”
Trình Tứ nhíu mày: “Phải đi mấy ngày?”
Giang Phóng: “Đạo diễn Chu nói sẽ giúp tôi sắp xếp các cảnh của Tiêu Nam Sênh ở cùng một chỗ, nếu thuận lợi thì năm sáu ngày là đủ rồi, chỉ là một vai phụ, phần diễn cũng không nhiều lắm.”
Trình Tứ vừa nghĩ tới năm sáu ngày không được gặp anh, đôi mày hắn nhíu càng sâu hơn, “Vậy nếu không thuận lợi thì sao?”
Giang Phóng tìm được một cái nồi mới, cũng may số rau vừa rửa lúc nãy vẫn còn một ít, làm bừa cũng có thể xào ra hai món, “Nếu không thuận lợi, thì có thể mất tận mười ngày.”
Trình Tứ: “Vậy tôi có thể đến thăm quan (*) không?”
(*) Thăm quan (Tham ban): Chỉ việc không phải người trong đoàn phim nhưng đến phim trường để thăm hỏi hoặc quan sát họ quay phim, chế tác.
Động tác của Giang Phóng khẽ ngừng lại: “Chắc là được, anh không bận sao?”
Trình Tứ: “Có thể tăng ca.”
Giang Phóng cười.
Giang Phóng làm hai món rau một món canh đơn giản, đang ăn giữa chừng với Trình Tứ thì Giang Tề đến.
Cậu vốn định qua hỏi anh trai tại sao lại ở đây lâu như vậy, có cần cậu gọi một phần thức ăn ngoài giúp anh hay không, ai dè lại nhìn thấy hai người đang dùng cơm.
“Grao, anh hai anh thật là quá đáng, để em ăn thức ăn ngoài một mình, trong khi các anh lại nấu cơm ăn!” Giang Tề khóc huhu, anh ruột cứ thế mà bỏ rơi cậu.
Giang Phóng bưng chén cơm mà Trình Tứ bới cho mình: “Nếu không có chuyện gì khác thì về đi, chừng nào ăn xong thì anh sẽ qua đó.”
Tiếng khóc của Giang Tề bị nghẹn lại, “…Thật ra còn có một chuyện, chuyện của Giọt Mưa Nhỏ đã lật ngược tình thế, vào nửa tiếng trước, có một fan hâm mộ trong nhóm họ đã đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện khi trạm tỷ bán lịch trình của anh, trạm tỷ kia bị vạch mặt, những người từng bảo vệ cô ta lúc trước hiện giờ đang trình diễn tiết mục thoát fan quay ra chửi (*) cỡ lớn.”
(*) Thoát fan quay ra chửi [脱粉回踩]: Chỉ việc lúc trước là fan của ai đó, nhưng khi không còn thích nữa thì bắt đầu bôi đen, loan tin bậy bạ về người đó trên khắp các trang web và diễn đàn.
Trình Tứ nhớ hình như tên Wechat của Trình Tiêu Vũ là cái tên này, “Mua bán lịch trình gì vậy?”
Giang Phóng: “Chuyện này không quan trọng, đã qua rồi.”
Anh không nói, Trình Tứ cũng không truy hỏi, dù sao đợi đến tối hắn lên Super Topic điều tra liền sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.
Cơm nước xong xuôi, Giang Phóng quay về nhà, hình ảnh Giang Phóng đứng bên cạnh nhìn mình rửa chén do Trình Tứ tưởng tượng ra cũng chưa từng xuất hiện, thế là hắn lại cho người giao máy rửa chén đến một lần nữa.
Ở nhà kế bên, Giang Phóng tiếp tục theo dõi một nửa bộ phim truyền hình mà anh đã xem trước khi ăn tối, bỗng nhiên Giang Tề ngồi xuống bên cạnh anh.
“Anh hai.” Giang Tề nói với vẻ ngập ngừng, “Anh có cảm thấy anh trai của Giọt Mưa Nhỏ đối xử với anh có hơi quá tốt hay không? Dường như đã vượt qua giới hạn giữa fan và thần tượng một chút rồi, hơn nữa anh cũng đối xử quá tốt với anh ấy, còn nấu cơm cho anh ấy nhiều lần như vậy.”
Lúc trước cậu còn chưa nhận ra điều đó, nhưng gần đây không chỉ có thế, vị Trình tổng này còn chạy ra đảo tìm anh hai, cậu cảm thấy rằng đó đã không còn là đu idol bình thường nữa.
“Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào, chẳng lẽ bài tập anh giao cho em còn chưa đủ nhiều hay sao, để em còn có thời gian rảnh để ý đến chuyện của anh?” Ánh mắt Giang Phóng chuyển qua trên người cậu.
Giang Tề bĩu môi: “Anh là anh trai của em, đương nhiên em phải quan tâm rồi.”
Giang Phóng gõ đầu cậu một cái, “Được rồi, anh có chừng mực mà.”
Giang Tề chỉ hỏi vậy thôi, cậu cũng không cảm thấy mình thật sự có thể quản thúc anh trai, chỉ hy vọng là anh có lòng đề phòng chuyện này.
Sau khi cậu về phòng, Giang Phóng tiếp tục xem TV nhưng lại không thể tập trung được, anh dứt khoát tắt TV, mở nhóm chat với bọn người Bạch Thăng Thủy lên.
Đúng lúc Bạch Thăng Thủy và Mạc Vũ Thu đang tán gẫu, còn Triệu Anh Hoa bình thường online suốt lại không thấy tăm hơi.
Giang Phóng: Hỏi hai cậu một chuyện.
Bạch Thăng Thủy: Nói.
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Nói.
Giang Phóng: Nếu cậu phát hiện ra bên cạnh dường như có một người đàn ông đang theo đuổi mình, vậy thì cậu sẽ có cảm giác gì?
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Chuyện này còn cần phải hỏi à, đương nhiên là khiến người đàn ông đó cút đi càng xa càng tốt, tôi đã có bạn gái rồi, sợ vãi cả linh hồn.
Bạch Thăng Thủy: Dựa theo kinh nghiệm của tôi, đây là series tôi có một người bạn.
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Ấy chết, tôi cũng quên mất, tôi nhớ cậu cũng đã từng được một đàn anh tỏ tình vào năm nhất mà, chẳng phải lúc đó cậu xử lý rất tốt sao?
Khi ấy, đối mặt với các cô gái tỏ tình với mình thì Giang Phóng đều sẽ nói là anh có bạn gái rồi, còn đối mặt với các chàng trai tỏ tình thì anh liền sẽ nói mình là dị tính luyến ái, từ chối sự theo đuổi của hết người này đến người khác, thế là hot boy của đại học Yến thành công độc thân cho đến bây giờ.
Giang Phóng biết là không lừa được bọn họ, khi anh hỏi ý kiến bọn họ thì vốn cũng không định giấu giếm.
Giang Phóng: Anh ấy còn chưa tỏ tình.
Bạch Thăng Thủy: Chưa tỏ tình cũng không ngăn cản được ý chí sắt đá của cậu, cậu quên rằng năm ngoái cậu vừa từ chối không thương tiếc một cậu trai đàn em ngày nào cũng đưa đồ ăn sáng cho cậu mà chưa kịp tỏ tình sao?
Giang Phóng: Vấn đề là, người này khiến ý chí của tôi không thể sắt đá nổi, hơn nữa tôi còn cảm thấy anh ấy rất đáng yêu.
Chỉ cần vừa nghĩ tới gần đây Trình Tứ hở một tí là khen ngợi, cùng với dáng vẻ cố gắng tiếp cận mình của hắn thì anh liền không nhịn được cười, anh từng được đủ loại đủ kiểu người theo đuổi tỏ tình, vậy nên biến hóa của Trình Tứ trong mấy ngày nay anh đều nhìn thấy.
Bạch Thăng Thủy: Bạn học Giang Phóng, cậu tiêu rồi!
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Bạn học Giang Phóng, cậu tiêu rồi!
Tôi đẹp trai lai láng: Bạn học Giang Phóng, cậu tiêu rồi!
Vì Giang Phóng vẫn luôn không ủng hộ hành vi đưa đón ở sân bay của fan hâm mộ, anh cho rằng điều đó sẽ làm mất trật tự sân bay, vậy nên La Vĩ Kỳ đã nhờ hậu viện hội (*) quản thúc hành vi của các fan cẩn thận.
(*) Hậu viện hội là tổ chức chính thức được chính chủ và fandom thừa nhận, đại diện cho fandom của một nghệ sĩ, công ty hay tác phẩm nào đó để thực hiện các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ cho đối tượng.
Chỉ là trên đời không có bức tường nào không bị lọt gió, chỉ cần có lợi ích để bám theo thì có một số người chụp ảnh thuê sẽ bí quá hoá liều.
Số lần kinh doanh (*) của Giang Phóng khá ít, ngoại trừ ghi hình chương trình thì bình thường anh vốn không xuất hiện nhiều, nhưng cố tình trên người anh lại có một nguồn lưu lượng khổng lồ, đương nhiên sẽ có rất nhiều người chụp ảnh thuê và blogger của các website đổ xô nhào vào, mà hiện tượng này sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn trong tương lai.
(*) Kinh doanh [营业]: Có nghĩa là bắt đầu công việc, thường dùng trong vòng fan. Chỉ việc idol có lịch trình làm việc, còn fan hâm mộ lại có cái để xem, gọi là idol kinh doanh.
Trình Tứ còn phải đến công ty một chuyến nên không trở về cùng bọn họ, xe của công ty cũng đang chờ hắn tại lối VIP.
Khi sắp ra khỏi lối đi VIP, Trình Tứ quay đầu nhìn Giang Phóng, không ngờ đúng lúc đó Giang Phóng cũng đang nhìn về phía hắn.
Hai người nhìn nhau, Giang Phóng cười với hắn: “Tối nay gặp?”
Trình Tứ móc một thứ gì đó từ trong túi ra, đặt vào trong tay anh, là một chiếc bánh ngọt nhỏ, “Nếu đói bụng thì ăn cái này lót dạ trước.”
Giang Phóng nhìn bánh ngọt nhỏ trong lòng bàn tay, mỉm cười nói: “Không phải đây là bánh ngọt trên máy bay sao, anh còn mang xuống theo?”
Trình Tứ cứ cảm thấy nơi da thịt của bọn họ tiếp xúc với nhau có chút nóng, có lẽ là do nhiệt độ cơ thể của hắn quá cao, sợ làm Giang Phóng không thoải mái, hắn liền nhanh chóng rút tay về: “Chẳng phải cậu nói bánh ngọt nhỏ này ăn rất ngon sao?”
Giang Phóng khẽ ngừng, lúc đó trên máy bay anh chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ người này không chỉ nhớ rõ, mà còn mang bánh ngọt nhỏ xuống theo, “Đúng là rất ngon.”
Nói xong anh nhét bánh ngọt nhỏ vào trong túi, “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Trình Tứ gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi xong thì mới ngồi lên chiếc xe đến đón mình, hắn nói với tài xế: “Về công ty.”
Trên xe bảo mẫu của Giang Tề, bên trong chiếc xe này khá rộng rãi, sau khi Giang Tề nổi tiếng, Vương Triệu Trung đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua cho cậu, thế nên không gian xe rất lớn.
Vốn dĩ Vương Triệu Trung cũng định mua cho Giang Phóng một chiếc tốt hơn, nhưng đã bị Giang Phóng từ chối, anh cảm thấy chiếc mình đang dùng hiện tại tuy không lớn, nhưng nếu vẫn còn dùng được thì cũng không cần thiết phải đổi, chưa kể lãng phí tài nguyên mà còn lãng phí tiền, chuyện đó khiến Vương Triệu Trung vô cùng cảm động.
Nghệ sĩ như vậy thì nên cho ông cả một tá đi, quá biết tiết kiệm tiền thay ông, sau đó ông liền bị La Vĩ Kỳ vạch trần một cách tàn nhẫn rằng người ta chỉ đơn giản là sống tiết kiệm mà thôi.
Mấy ngày nay ghi hình chương trình ở bãi biển, Giang Tề bị rám đen hơn một tông, trái ngược với Giang Phóng, thể chất của cậu dễ bị rám nắng, sau mỗi lần bị phơi đen thì đều phải dưỡng cả tháng mới trắng lại được.
Giang Tề cũng rất hâm mộ, nhưng hiện giờ cậu càng khao khát chiếc bánh ngọt nhỏ mà anh trai lấy ra cầm trên tay hơn, cậu nói với vẻ thèm ăn: “Anh hai, anh có ăn cái bánh ngọt này không?”
Bánh ngọt nhỏ là đồ ăn nhẹ do khoang hạng nhất đưa tặng, ăn cực kỳ ngon, ở trên máy bay cậu đã ăn hết mấy cái.
Nếu không phải vì cảm thấy quá xấu hổ khi cứ lấy từ tiếp viên hàng không thì cậu có thể ăn mười mấy cái bánh ngọt nhỏ cùng một lúc.
Nói xong cậu liền vươn tay bắt lấy, cậu nghĩ chắc chắn anh trai sẽ không từ chối mình.
Giang Phóng đút bánh ngọt nhỏ vào lại trong túi một lần nữa, “Ăn.”
Giang Tề bĩu môi: “Anh hai, sao anh nhỏ mọn thế, chẳng phải chỉ là một cái bánh thôi sao.”
Giang Phóng vẫn không thay đổi: “Nếu chỉ là một cái bánh nhỏ, vậy em tự mua đi.”
Giang Tề thấy thế liền lấy điện thoại di động ra, cậu định lên mạng tìm xem có loại bánh ngọt nhỏ này hay không, ai ngờ Taobao vạn năng cũng không kiếm ra được.
Có vài loại nhìn qua thì tương tự, nhưng bao bì lại khác, bao bì của bánh ngọt nhỏ do khoang hạng nhất tặng không có bất cứ logo nào.
Để cậu không nhớ thương bánh ngọt nhỏ của mình, Giang Phóng nhìn về phía La Vĩ Kỳ: “Chuyện mà anh muốn nói là gì?”
Quả nhiên, Giang Tề đã bị dời sự chú ý ngay, “Đúng á.”
La Vĩ Kỳ nói ngắn gọn một lần, đêm qua có hai fan hâm mộ cãi nhau vì chuyện mua bán lịch trình và ảnh chụp.
“Hiện nay cơ số fan của cậu rất lớn, cậu lại không thường xuyên kinh doanh, không đăng nhiều ảnh chụp, ngày nào fan hâm mộ cũng mong ngóng, một số người chụp ảnh thuê và trạm tỷ sẽ dễ dàng nhân lúc vắng mà vào, giống như lần này, có một trạm tỷ lợi dụng tâm lý cấp thiết của fan hâm mộ để thu lợi khổng lồ.”
La Vĩ Kỳ nói ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra hôm qua.
Có một trạm tỷ biết được lịch trình của Giang Phóng từ chỗ một fan hâm mộ khác, sau đó cô ta lại lén bán tin đó cho người chụp ảnh thuê và các fan của anh, sau khi bị fan hâm mộ phát hiện thì hai bên liền bắt đầu cự cãi.
Trạm tỷ đó phủ nhận việc bán lịch trình của người nổi tiếng, do thường vô tư hiến dâng một ít ảnh chụp thần thánh đã qua chỉnh sửa nên có không ít fan tin tưởng cô ta.
Ngược lại, người hâm mộ tố cáo trạm tỷ chỉ là một tài khoản mới vừa được chú ý chưa đến nửa tháng nên không có sức thuyết phục gì, còn có người hoài nghi liệu cô có phải là do đối thủ của Giang Phóng cử tới để gây chia rẽ nội bộ hay không.
“Nếu cậu thường xuyên ra ngoài kinh doanh thì sẽ có thể hạn chế phần nào loại hiện tượng này.” La Vĩ Kỳ nói, “Nghe nói trạm tỷ này đã kiếm lời được mấy trăm ngàn tệ, càng về sau sẽ có nhiều người bắt chước cô ta hơn.”
Giang Phóng mở Weibo lên, đúng lúc nhìn thấy có một bài viết sửa sang lại sự kiện cãi vã đêm qua, anh đọc sơ qua một lần, sau đó bật chức năng chụp ảnh của điện thoại, “lách tách” đã chụp xong một tấm, tiếp theo anh trực tiếp đăng ảnh lên Weibo mà không chỉnh sửa gì.
Đến khi La Vĩ Kỳ phát hiện ra anh không chỉnh sửa ảnh, thì bức ảnh selfie này đã bị đăng lên, sau đó lập tức nhận được hơn hàng nghìn lượt bình luận.
Nhân gian bất sách: Suýt chút nữa đã nghĩ mình bị hoa mắt, không ngờ nam thần của tôi lại kinh doanh!
Một quả trứng gà: Nam thần kinh doanh, giống như trời giáng mưa máu, tôi cứ tưởng là cả đời này sẽ không được nhìn thấy chứ.
Con cá của Schrödinger: Không chỉnh độ sáng, không bật chức năng làm đẹp, lại càng không chỉnh sửa ảnh, đây chính là mặt đẹp thì tùy hứng trong truyền thuyết đó sao?
Không lâu sau, người hâm mộ bỗng phát hiện nam thần thế mà lại online, đã vậy còn trả lời Con Cá Của Schrödinger.
—— Giang Phóng yyds: Ừ, ảnh chụp chân thực như thế này, không đẹp như ảnh đã qua chỉnh sửa nhỉ?
Người hâm mộ cực kỳ phấn khích, cũng có một số fan nhạy bén nhận ra rằng, dường như câu nói này của anh là đang đáp lại hai fan hâm mộ cãi nhau đêm qua.
Có một fan trả lời: Nếu anh thường xuyên đăng Weibo, đăng thêm nhiều ảnh chụp hơn thì fan hâm mộ cũng không đến nỗi đi liếm mấy tấm ảnh chỉnh sửa.
Sau khi đọc hết các bình luận, La Vĩ Kỳ nói với biểu cảm phức tạp: “Lời này của cậu có ý đứng về phía fan hâm mộ đó, Chị Gái Yểu Điệu, là trạm tỷ kia, phỏng chừng cô ta sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy bình luận này.”
Giang Phóng quay lại đọc bài viết lúc nãy, dường như anh cảm thấy rất thú vị, liền nói: “Thật ra fan hâm mộ đó không nói sai, mục đích của trạm tỷ không tốt, lịch sử trò chuyện của bọn họ chủ yếu là gọi điện thoại hoặc ghi âm, không có thông tin quan trọng nào bị tiết lộ dưới dạng chữ viết, không có chứng cứ, trạm tỷ cũng sẽ không thừa nhận.”
La Vĩ Kỳ lại không nghĩ nhiều như vậy, bản thân chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, “Nếu thật sự giống như lời cậu nói, vậy trạm tỷ này đúng là có rắp tâm làm điều xấu.”
Nhưng chân mày anh ta nhanh chóng nhíu lại, vốn dĩ anh ta còn đang suy nghĩ xem có nên hợp tác lâu dài với trạm tỷ này hay không, nhưng một trạm tỷ đã bán lịch trình của nghệ sĩ thì cũng không phải là một fan tốt lành gì.
“Nhưng tôi rất hiếu kì, sao fan hâm mộ này lại biết được một số lịch trình của cậu cơ chứ?”
Giang Phóng mỉm cười nhìn Giang Tề.
Giang Tề cũng đang đọc bài viết đó, thấy anh trai nhìn sang, cậu cười miễn cưỡng rồi nói: “Hình như fan hâm mộ đó chính là Giọt Mưa Nhỏ, bình thường khi trò chuyện, em chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không thể nào kể ra thời gian cụ thể đúng không.”
La Vĩ Kỳ rất ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy không bất ngờ lắm, “Đây không phải là vấn đề, người hâm mộ của Giang Phóng thuộc mọi ngành nghề trong xã hội, chỉ cần biết một chút thông tin thì cũng không khó để suy luận ra, vấn đề hiện tại là chỉ có những fan có quan hệ tốt với Giọt Mưa Nhỏ thì mới tin tưởng cô ấy thôi, trạm tỷ này rất biết dẫn nhịp, hẳn là mấy người bọn họ sắp bị gắn mác antifan rồi.”
Giang Phóng bấm mở Weibo của Giọt Mưa Nhỏ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Giang Tề, em gửi tin nhắn cho em ấy, hỏi xem em ấy có dự định gì.”
“Dạ dạ.” Giang Tề lập tức nhắn tin cho Giọt Mưa Nhỏ.
Một lát sau, Giọt Mưa Nhỏ trả lời.
Giọt Mưa Nhỏ: Tôi sẽ giải quyết.
Giọt Mưa Nhỏ: Với lại nói một câu “xin lỗi” giúp bọn tôi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.
Giang Tề đưa điện thoại cho anh trai xem, Giang Phóng xem xong thì từ chối đưa ra ý kiến.
Ngược lại thì La Vĩ Kỳ rất có cảm tưởng: “Thật ra ý định ban đầu của bọn họ cũng tốt, chỉ là muốn dùng một vài bức ảnh đẹp đẽ để quảng cáo với mọi người, nhằm khiến cho cậu có nhiều người yêu thích hơn, thế nên bọn họ mới giải mã lịch trình của cậu.”
Giang Phóng nói: “Còn quá trẻ tuổi, vẫn chưa bị xã hội vùi dập.”
La Vĩ Kỳ cảm khái nói: “Đoán chừng sau lần giáo huấn này, hẳn là bọn họ cũng không dám nữa, nhưng tôi rất tò mò là cô ấy sẽ giải quyết như thế nào, hiện tại fan hâm mộ đều đứng về phía trạm tỷ cả.”
Trình Tiêu Vũ lần đầu đu idol, cứ tưởng những người khác cũng vì yêu phát điện (*) giống như cô, nhưng hội tụ về phía nguồn sáng không nhất thiết chỉ là những người theo đuổi ánh mặt trời và sự ấm áp, mà cũng có thể là do coi trọng lợi ích bên trong đó.
(*) Vì yêu phát điện [为爱发电]: Những người bảo vệ môi trường ở Đài Loan vì phản đối điện hạt nhân, yêu cầu đóng cửa trạm năng lượng nguyên tử mà đã đưa ra một khẩu hiệu không thiết thực. Sau đó bị cư dân mạng ở Đại Lục ví von ám chỉ một người hoặc một nhóm vẫn kiên trì làm một chuyện gì đó mà không có lợi ích hoặc lợi ích thấp.
Nhìn thấy Giang Tề trả lời là “đã nói rồi”, Trình Tiêu Vũ cố nhịn không hỏi cậu xem idol có phản ứng gì, có trách cô hay không.
Cô quay lại nhóm chat cùng những fan khác, có một cô gái trẻ đang tự trách trong nhóm.
Đóa Đóa Hoa Hoa: Tất cả là lỗi của chị, là do chị giới thiệu trạm tỷ đó cho em.
Trình Tiêu Vũ an ủi rằng không phải là lỗi của đối phương, cô cũng có lỗi, nếu ngay từ đầu cô không nói thì những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Cô không muốn mất đi những người bạn này, so với các bạn học luôn bất giác nhìn cô bằng ánh mắt phiến diện trong trường học, hoặc tiếp cận cô vì tập đoàn Trình Gia, thì cô càng thích kết giao với những người này hơn.
Tuy cách nhau qua mạng, nhưng mọi người đều cùng theo đuổi một mục tiêu chung, không có bất cứ liên quan gì về lợi ích và thực tế, tình cảm cũng rất thuần túy, cô cảm thấy họ dễ thương hơn nhiều so với những người cô đã từng gặp trong quá khứ.
Một bên khác, Trình Tứ trở lại công ty, dành mất mấy tiếng để xử lý xong các công việc chưa hoàn thành, sau đó hắn bảo một mình Từ Kiệt Lượng ở lại.
Từ Kiệt Lượng bị tổng giám đốc nhìn mà có hơi mất tự nhiên, thầm nghĩ hôm nay mình hẳn là không có chỗ nào bất ổn, nhưng bị cấp trên nhìn chằm chằm, cho dù anh ta đã lăn lộn ở nơi làm việc nhiều năm thì cũng không chịu nổi áp lực như vậy.
“Trình tổng, còn có chuyện gì ư?”
“Tôi đã cho cậu ấy thấy ưu điểm của mình rồi, tiếp theo phải làm gì nữa?” Trình Tứ lần đầu yêu đương, có rất nhiều chỗ không biết nên bắt đầu từ đâu.
Theo Từ Kiệt Lượng thấy, ưu điểm lớn nhất của Trình tổng chính là giàu có, nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là Trình tổng dùng tiền nện Giang Phóng.
Một giây sau, anh ta nhanh chóng quăng ý nghĩ này ra khỏi đầu, anh ta cảm thấy trừ phi Trình tổng điên rồi, nếu không chắc chắn hắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
Từ Kiệt Lượng nói: “Tiếp theo anh có thể từ từ xâm nhập vào cuộc sống của cậu ấy, lúc rảnh rỗi thì tìm cậu ấy tâm sự nhiều hơn, nếu cậu ấy không từ chối thì liền có thể tiến thêm một bước, ví dụ như hẹn cậu ấy đi chơi.”
Trình Tứ lắc đầu: “Cậu ấy bận rộn, không có thời gian.”
Từ Kiệt Lượng: “Ở trong nhà cũng được, chẳng hạn như nấu ăn, hoặc xem TV, dù sao thì cũng có rất nhiều việc để làm, nếu thật sự không có, vậy thì tận dụng mọi thứ, cái gì cũng được, chỉ cần có chuyện để làm, có thể tiếp xúc với cậu ấy là được.”
Trình Tứ nhớ lại lần đầu tiên Giang Phóng tới nhà hắn nấu cơm, lúc đó hắn rửa chén, cả hai đã trò chuyện nhiều hơn bình thường.
Từ Kiệt Lượng nói xong liền nhìn thấy Trình Tứ gọi điện thoại, hủy đơn mua một chiếc máy rửa chén: “…”
Sau khi Trình Tứ gọi xong: “Còn gì nữa không?”
Từ Kiệt Lượng chỉ có thể nói hết các chiêu theo đuổi bạn gái mà mình đã từng dùng năm xưa, anh ta và bạn gái quen nhau vào thời đại học, khi đó anh ta còn trẻ, khá là sửu nhi, vậy nên đã làm rất nhiều chuyện mà bây giờ nghĩ lại một chút đã cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Trình Tứ nghe mà đầy vẻ đăm chiêu.
Năm giờ chiều, Trình Tứ tan tầm sớm.
Trở lại tiểu khu, hắn liếc nhìn cánh cửa đóng kín phía đối diện, vừa suy nghĩ nên lấy lý do gì để qua đó, vừa mở cửa bước vào nhà.
Một âm thanh nhỏ cắt ngang suy nghĩ của hắn, nó xuất phát từ phía ban công.
Hắn đổi dép lê, bước ra ban công, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, anh khom người dường như đang làm gì đó với mấy chậu cây xanh.
Giang Phóng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại: “Anh đã về rồi.”
Hình ảnh này cũng là cảnh tượng mà Trình Tứ đã tưởng tượng ra vô số lần.
Lúc nhỏ, mỗi lần về nhà hắn đều có thể nghe thấy mẹ Trình cười nói một câu “con về rồi à” với mình, sau đó kể từ khi Trình Tiêu Vũ mất tích, hắn cũng không bao giờ nghe được câu nói đó nữa.
Có đôi khi người làm trong nhà cũng sẽ nói như vậy, nhưng rốt cuộc đó lại không phải là người mà hắn cần.
Về sau khi Trình Tiêu Vũ được tìm về, mẹ Trình lại tiếp tục nói câu đó, nhưng hắn lại không tìm được cảm giác khi xưa nữa, hắn cứ tưởng là mình đã không còn khát vọng.
Khi nó đột nhiên bị khởi động thì Trình Tứ mới hiểu được, thật ra trong thâm tâm hắn vẫn hy vọng có thể nghe ai đó nói với mình một câu “trở về rồi à”.
Giang Phóng thấy hắn nhìn mình với vẻ ngơ ngác thì đứng thẳng dậy, trên tay anh vẫn đang cầm kéo, “Sao lại ngẩn người ra thế, trên mặt tôi có dính gì à?”
Trình Tứ lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Chỉ là nhớ tới một vài chuyện cũ, vừa rồi cậu đang làm gì vậy?”
Giang Phóng nghiêng người sang bên, để hắn nhìn xem bồn cây trước mặt, “Cắt tỉa, kiểm tra coi có còn sâu bọ gì hay không.”
Trình Tứ: “Dáng vẻ nghiêm túc của cậu vừa rồi trông rất ưa nhìn.”
Giang Phóng cười nói: “Anh còn mang những di chứng ở trên đảo về à?”
Trình Tứ ho nhẹ một tiếng: “Cậu ăn cơm chưa?”
Giang Phóng: “Vẫn chưa.”
Trình Tứ: “Vậy để tôi nấu cơm cho cậu.”
Giang Phóng kinh ngạc, “Chẳng phải anh không biết nấu ăn sao?”
Trình Tứ: “Tôi có thể học.”
Trợ lý của hắn nói, nếu muốn chiếm lấy trái tim của một người đàn ông thì trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó.
Hắn cảm thấy câu nói này rất có lý, Giang Phóng nấu ăn cực kỳ ngon, nên đã chiếm được dạ dày và cả trái tim của hắn, bây giờ hắn muốn thử ngược lại xem sao.
Giang Phóng thấy dáng vẻ nóng lòng thử sức của Trình Tứ, cũng không đành lòng làm giảm sự nhiệt tình ấy, lỡ như Trình Tứ thật sự có thiên phú nấu ăn thì sao.
“Có cần tôi phụ một tay không?”
Trình Tứ vừa định từ chối, nhưng hắn chợt nghĩ tới nếu làm thế thì hai người sẽ có thể tiếp xúc nhiều hơn, thế là hắn liền nói cần.
Giang Phóng đặt kéo xuống, đi theo Trình Tứ vào bếp rồi quan sát hắn.
Trình Tứ lấy điện thoại ra, mở một video nấu ăn đã tải xuống từ trước.
Giang Phóng lại gần xem video, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của hắn, “…Anh nghĩ sớm nhất là mấy giờ thì chúng ta có thể ăn tối?”
Trình Tứ liếc nhìn thời lượng video, chỉ có hai mươi phút, “Một tiếng chắc là đủ.”
Giang Phóng cảm thấy với tốc độ vừa xem vừa học như vậy của hắn, có lẽ hai tiếng sau cũng chưa chắc đã được ăn, vì thế anh xắn tay áo lên, lấy rau trong tủ lạnh ra: “Để tôi rửa rau giúp anh.”
Không gian trong bếp rất rộng, đáng lý ra cho dù hai người đàn ông đứng cạnh nhau cũng sẽ không cảm thấy chật chội.
Giang Phóng rửa một hồi thì thấy Trình Tứ đang từ từ nhích lại gần mình, bên tay phải của đối phương rõ ràng còn có chỗ đủ cho năm sáu người đứng.
Khi hắn sắp tiến thêm một bước nữa, Giang Phóng không nhịn được mà nói: “Nếu anh lại gần nữa thì phía tôi sẽ không còn chỗ đứng.”
Trình Tứ quay đầu đối diện với ánh mắt của anh, lỗ tai hắn đỏ lên, vội vàng lùi về sau hai bước, “Xin lỗi.”
Sau khi rửa rau xong, Giang Phóng lại hỏi hắn có cần anh phụ nấu cơm hay không, nhưng lần này Trình Tứ không để anh hỗ trợ nữa.
Đã nói là nấu cơm cho anh ăn, nếu lại để anh phụ giúp thì sao có thể biểu hiện ra sự chân thành của mình.
“Cậu lên phòng khách đi, đợi tôi làm xong sẽ gọi cậu.”
Giang Phóng mỉm cười không nói gì, chỉ làm động tác OK rồi đi ra ngoài.
Trở lại phòng khách, anh nhìn thấy tin nhắn mà Giang Tề gửi cho mình, cậu hỏi anh chừng nào ăn tối.
Giang Phóng trả lời bảo cậu tự gọi thức ăn ngoài, tiếp đó anh bật tivi, tìm một bộ phim truyền hình cổ trang để xem.
Thời gian tới anh phải vào đoàn phim Phượng Lan Truyện, anh đã đọc xong tiểu thuyết và kịch bản, nhưng vẫn cần học một chút kỹ năng diễn xuất.
Đây là một bộ phim cổ trang chính kịch (*), cốt truyện và kỹ năng diễn của diễn viên đều khá tốt nên đã nổi tiếng suốt nhiều năm.
(*) Chính kịch là một loại kịch chính, gồm bi kịch và hài kịch. Lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong kịch rất phức tạp, thường phản ánh sinh hoạt xã hội.
Giang Phóng xem rất nghiêm túc, nhất thời quên luôn cả Trình Tứ còn đang nấu ăn trong bếp, cho đến khi có một tiếng động lớn vang lên.
Giang Phóng chạy vào trong bếp, anh dò xét Trình Tứ từ trên xuống dưới, xác định hắn không bị gì thì mới thở phào một hơi, sau đó anh liền chú ý tới cái nồi nằm dưới đất và trên sàn nhà trắng tinh còn có một thứ gì đó đen thùi lùi, anh phải mất một lúc lâu mới nhận ra đó là rau xanh đã bị xào quá tay.
Ngoại trừ rau xanh bị xào hư, thì trên bàn đảo bếp còn có một đĩa sườn xào, chỉ có điều miếng sườn nào cũng đen thui.
Trình Tứ bị anh nhìn đến nỗi xấu hổ, hắn lấy một cái nắp che đĩa sườn xào lại, ánh mắt có hơi vô định, “Trước kia tôi thấy cậu nấu ăn, với lại trong video người ta nấu ăn đều rất dễ dàng.”
“Ừ đúng thế, lúc đầu lão hòa thượng và sư đệ tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Giang Phóng biết mình không nên gửi hy vọng vào hắn, có người trời sinh đã không biết nấu ăn, chỉ là trùng hợp đều bị anh gặp phải mà thôi.
Trình Tứ đổ sườn xào khét vào trong thùng rác, nếu để Giang Phóng ăn thứ này, đừng nói là chiếm lấy dạ dày của anh, có lẽ dạ dày đã đi trước một bước rồi.
Giang Phóng nhận lấy chiếc đĩa trên tay hắn rồi đặt vào trong bồn rửa chén, anh nói một cách bất đắc dĩ: “Tôi biết ngay số mệnh đời này của mình là nấu ăn mà.”
Trình Tứ cũng cảm thấy lúng túng, “Hay là để tôi thuê một dì nấu cơm.”
Giang Phóng gật đầu: “Nên thuê một người, ngày mai tôi lại bắt đầu bận rộn, mấy ngày nữa còn phải vào đoàn phim, không có người nấu cơm cho anh, anh cũng không thể ăn thức ăn ngoài mãi được.”
Trình Tứ nhíu mày: “Phải đi mấy ngày?”
Giang Phóng: “Đạo diễn Chu nói sẽ giúp tôi sắp xếp các cảnh của Tiêu Nam Sênh ở cùng một chỗ, nếu thuận lợi thì năm sáu ngày là đủ rồi, chỉ là một vai phụ, phần diễn cũng không nhiều lắm.”
Trình Tứ vừa nghĩ tới năm sáu ngày không được gặp anh, đôi mày hắn nhíu càng sâu hơn, “Vậy nếu không thuận lợi thì sao?”
Giang Phóng tìm được một cái nồi mới, cũng may số rau vừa rửa lúc nãy vẫn còn một ít, làm bừa cũng có thể xào ra hai món, “Nếu không thuận lợi, thì có thể mất tận mười ngày.”
Trình Tứ: “Vậy tôi có thể đến thăm quan (*) không?”
(*) Thăm quan (Tham ban): Chỉ việc không phải người trong đoàn phim nhưng đến phim trường để thăm hỏi hoặc quan sát họ quay phim, chế tác.
Động tác của Giang Phóng khẽ ngừng lại: “Chắc là được, anh không bận sao?”
Trình Tứ: “Có thể tăng ca.”
Giang Phóng cười.
Giang Phóng làm hai món rau một món canh đơn giản, đang ăn giữa chừng với Trình Tứ thì Giang Tề đến.
Cậu vốn định qua hỏi anh trai tại sao lại ở đây lâu như vậy, có cần cậu gọi một phần thức ăn ngoài giúp anh hay không, ai dè lại nhìn thấy hai người đang dùng cơm.
“Grao, anh hai anh thật là quá đáng, để em ăn thức ăn ngoài một mình, trong khi các anh lại nấu cơm ăn!” Giang Tề khóc huhu, anh ruột cứ thế mà bỏ rơi cậu.
Giang Phóng bưng chén cơm mà Trình Tứ bới cho mình: “Nếu không có chuyện gì khác thì về đi, chừng nào ăn xong thì anh sẽ qua đó.”
Tiếng khóc của Giang Tề bị nghẹn lại, “…Thật ra còn có một chuyện, chuyện của Giọt Mưa Nhỏ đã lật ngược tình thế, vào nửa tiếng trước, có một fan hâm mộ trong nhóm họ đã đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện khi trạm tỷ bán lịch trình của anh, trạm tỷ kia bị vạch mặt, những người từng bảo vệ cô ta lúc trước hiện giờ đang trình diễn tiết mục thoát fan quay ra chửi (*) cỡ lớn.”
(*) Thoát fan quay ra chửi [脱粉回踩]: Chỉ việc lúc trước là fan của ai đó, nhưng khi không còn thích nữa thì bắt đầu bôi đen, loan tin bậy bạ về người đó trên khắp các trang web và diễn đàn.
Trình Tứ nhớ hình như tên Wechat của Trình Tiêu Vũ là cái tên này, “Mua bán lịch trình gì vậy?”
Giang Phóng: “Chuyện này không quan trọng, đã qua rồi.”
Anh không nói, Trình Tứ cũng không truy hỏi, dù sao đợi đến tối hắn lên Super Topic điều tra liền sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.
Cơm nước xong xuôi, Giang Phóng quay về nhà, hình ảnh Giang Phóng đứng bên cạnh nhìn mình rửa chén do Trình Tứ tưởng tượng ra cũng chưa từng xuất hiện, thế là hắn lại cho người giao máy rửa chén đến một lần nữa.
Ở nhà kế bên, Giang Phóng tiếp tục theo dõi một nửa bộ phim truyền hình mà anh đã xem trước khi ăn tối, bỗng nhiên Giang Tề ngồi xuống bên cạnh anh.
“Anh hai.” Giang Tề nói với vẻ ngập ngừng, “Anh có cảm thấy anh trai của Giọt Mưa Nhỏ đối xử với anh có hơi quá tốt hay không? Dường như đã vượt qua giới hạn giữa fan và thần tượng một chút rồi, hơn nữa anh cũng đối xử quá tốt với anh ấy, còn nấu cơm cho anh ấy nhiều lần như vậy.”
Lúc trước cậu còn chưa nhận ra điều đó, nhưng gần đây không chỉ có thế, vị Trình tổng này còn chạy ra đảo tìm anh hai, cậu cảm thấy rằng đó đã không còn là đu idol bình thường nữa.
“Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào, chẳng lẽ bài tập anh giao cho em còn chưa đủ nhiều hay sao, để em còn có thời gian rảnh để ý đến chuyện của anh?” Ánh mắt Giang Phóng chuyển qua trên người cậu.
Giang Tề bĩu môi: “Anh là anh trai của em, đương nhiên em phải quan tâm rồi.”
Giang Phóng gõ đầu cậu một cái, “Được rồi, anh có chừng mực mà.”
Giang Tề chỉ hỏi vậy thôi, cậu cũng không cảm thấy mình thật sự có thể quản thúc anh trai, chỉ hy vọng là anh có lòng đề phòng chuyện này.
Sau khi cậu về phòng, Giang Phóng tiếp tục xem TV nhưng lại không thể tập trung được, anh dứt khoát tắt TV, mở nhóm chat với bọn người Bạch Thăng Thủy lên.
Đúng lúc Bạch Thăng Thủy và Mạc Vũ Thu đang tán gẫu, còn Triệu Anh Hoa bình thường online suốt lại không thấy tăm hơi.
Giang Phóng: Hỏi hai cậu một chuyện.
Bạch Thăng Thủy: Nói.
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Nói.
Giang Phóng: Nếu cậu phát hiện ra bên cạnh dường như có một người đàn ông đang theo đuổi mình, vậy thì cậu sẽ có cảm giác gì?
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Chuyện này còn cần phải hỏi à, đương nhiên là khiến người đàn ông đó cút đi càng xa càng tốt, tôi đã có bạn gái rồi, sợ vãi cả linh hồn.
Bạch Thăng Thủy: Dựa theo kinh nghiệm của tôi, đây là series tôi có một người bạn.
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Ấy chết, tôi cũng quên mất, tôi nhớ cậu cũng đã từng được một đàn anh tỏ tình vào năm nhất mà, chẳng phải lúc đó cậu xử lý rất tốt sao?
Khi ấy, đối mặt với các cô gái tỏ tình với mình thì Giang Phóng đều sẽ nói là anh có bạn gái rồi, còn đối mặt với các chàng trai tỏ tình thì anh liền sẽ nói mình là dị tính luyến ái, từ chối sự theo đuổi của hết người này đến người khác, thế là hot boy của đại học Yến thành công độc thân cho đến bây giờ.
Giang Phóng biết là không lừa được bọn họ, khi anh hỏi ý kiến bọn họ thì vốn cũng không định giấu giếm.
Giang Phóng: Anh ấy còn chưa tỏ tình.
Bạch Thăng Thủy: Chưa tỏ tình cũng không ngăn cản được ý chí sắt đá của cậu, cậu quên rằng năm ngoái cậu vừa từ chối không thương tiếc một cậu trai đàn em ngày nào cũng đưa đồ ăn sáng cho cậu mà chưa kịp tỏ tình sao?
Giang Phóng: Vấn đề là, người này khiến ý chí của tôi không thể sắt đá nổi, hơn nữa tôi còn cảm thấy anh ấy rất đáng yêu.
Chỉ cần vừa nghĩ tới gần đây Trình Tứ hở một tí là khen ngợi, cùng với dáng vẻ cố gắng tiếp cận mình của hắn thì anh liền không nhịn được cười, anh từng được đủ loại đủ kiểu người theo đuổi tỏ tình, vậy nên biến hóa của Trình Tứ trong mấy ngày nay anh đều nhìn thấy.
Bạch Thăng Thủy: Bạn học Giang Phóng, cậu tiêu rồi!
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Bạn học Giang Phóng, cậu tiêu rồi!
Tôi đẹp trai lai láng: Bạn học Giang Phóng, cậu tiêu rồi!
Tác giả :
Nhạn Phi Hành