Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!
Chương 41
Sau khi tất cả khách mời đã chọn được nhiệm vụ yêu thích, xe do ekip chương trình sắp xếp đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Chỉ có một mình Giang Tề chọn nhiệm vụ hai mươi tệ, lúc đầu Vương Hạc cũng định chọn như vậy, nhưng sau đó cô ngẫm lại, lỡ như chồng mình không hoàn thành nhiệm vụ thì hai mươi tệ tất nhiên sẽ không đủ cho hai người.
Ảnh đế Chu còn nói rằng bà xã không tin tưởng mình, kế đó anh ta liền nhận được ánh mắt khinh bỉ của Thị Hậu.
Tần Khả Khả nhìn Giang Tề vẫn giữ bình tĩnh, dường như còn chưa biết có chuyện gì sắp xảy đến: “Cậu không sợ anh cậu cũng không làm được à?”
Giang Tề bĩu môi, “Anh hai em rất lợi hại, người trần mắt thịt như các chị cứ đợi mà xem, thời khắc để mọi người mở rộng tầm mắt sắp đến rồi.”
Tần Khả Khả cười ha ha nói: “Cho dù Giang Phóng có lợi hại thì đó cũng không phải là cậu, cậu đắc ý cho ai xem chứ.”
Giang Tề ưỡn ngực đầy kiêu ngạo: “Ai bảo em là em trai ruột của anh ấy làm chi.”
“Lên xe.”
Tiếng nói của Giang Phóng truyền tới.
Giang Tề lập tức chạy lon ton đến cạnh xe.
Hai anh em đi chung một chiếc xe, ekip chương trình sẽ đưa Giang Tề đến địa điểm làm nhiệm vụ trước, rồi sau đó mới chở Giang Phóng đến địa chỉ trên tấm thẻ.
“Anh hai, địa chỉ nhiệm vụ của anh hình như là ở khu vực ngoại thành nhỉ?”
“Không hẳn là ngoại thành, cách vị trí của chúng ta khoảng mười mấy kilomet, người sống ở đó phần lớn đều rất giàu có.”
Người giàu ở thành phố Yến phải là những người rất giàu, cũng không biết ekip chương trình đã thuyết phục thế nào mà người ta đồng ý dâng vườn hoa ra cho bọn họ làm nhiệm vụ.
Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe trước tiên dừng lại ở cổng chính của một sở thú.
Cho đến bây giờ Giang Tề mới biết nhiệm vụ của mình có liên quan đến sở thú, vừa xuống xe cậu liền ngửi được mùi hôi, nghĩ cũng biết chắc chắn ekip chương trình sẽ không để cậu cầm được hai mươi tệ một cách dễ dàng, vậy nên đa phần sẽ không phải là các công việc đại loại như đứng đón khách gì gì đó.
“Cậu Giang, nhiệm vụ của cậu là dọn sạch phân và nước tiểu của các loài động vật, chỉ cần làm trong hai giờ là được.”
Nhân viên công tác đã đứng chờ ở cổng chính từ lâu, sau đó liền cười híp mắt đọc xong nội dung của nhiệm vụ lần này.
Sắc mặt Giang Tề tái nhợt, phải quét dọn hai tiếng nữa ư, cậu cảm thấy mình sắp tắt thở tới nơi rồi, cậu cần máy thở oxy gấp.
Trước khi đi, Giang Phóng còn dặn dò: “Không được lười biếng, cố gắng dọn dẹp, chắc hẳn ekip chương trình sẽ cử người giám sát em, nếu bọn họ đánh giá em lười biếng thì em còn phải tốn nhiều thời gian hơn, hiểu chưa?”
Vừa rồi Giang Tề thật sự lóe lên ý nghĩ này, nghe anh nói thế, cậu lập tức nhìn về phía nhân viên công tác: “Mấy người gian xảo thật đó, cố ý không nói rõ cho tôi biết đúng không?”
Nhân viên công tác nói rằng anh ta cũng chỉ tuân theo lời của đạo diễn mà thôi, vốn định bẫy khách mời một phát, ai ngờ đã bị Giang Phóng lật tẩy ngay tức khắc.
Thảo nào đạo diễn cứ luôn muốn thắng Giang Phóng một lần, khách mời quá thông minh, đạo diễn cũng rất nhức đầu.
【 Đạo diễn: Hố này tôi còn chưa kịp đào thì đã vô dụng rồi.】
【 Tôi dám cá, nếu Giang Phóng không nói thì chắc chắn Giang Tề sẽ lười biếng mà chịu đựng cho qua hai tiếng.】
【 Giang Phóng quá thông minh, tôi xem các khách mời khác, bọn họ đều không phản ứng kịp.】
Các khách mời khác lần lượt đến chỗ cần đến, Giang Phóng là người cuối cùng đến nơi, địa điểm làm nhiệm vụ của anh khá xa.
Trong một khu biệt thự, sau khi vào cổng, xe lại chạy vào trong thêm mười phút nữa rồi mới dừng lại trước một ngôi nhà lớn.
Ekip chương trình đã chào hỏi với người trong nhà từ trước, sợ Giang Phóng ngại ngùng, nhân viên công tác còn cố tình nhỏ giọng giải thích với anh, gia đình này là người quen của đạo diễn, vậy nên mới có thể mượn để ghi hình chương trình.
Bọn họ không vào nhà, nội dung nhiệm vụ là ở trong vườn hoa, người hầu đã được dặn dò trước đó nên liền dẫn bọn họ vào trong vườn.
Gọi là vườn hoa nhưng thật ra lại là một vườn thực vật, bà chủ của ngôi nhà này cực kỳ thích hoa cỏ nên đã xây dựng một vườn thực vật cỡ nhỏ ở sau nhà, bên trong trồng đủ các loại hoa và cây xanh, còn lớn hơn cả sân vườn mà Giang Phóng xây ở tập hai.
Hiện tại đang là mùa hè, trong vườn tràn ngập hoa thơm và cây cối xanh tươi, bởi vì ekip chương trình đã nói rõ chuyện này với chủ nhà từ trước cho nên trên đường đi đến đây, bọn họ không gặp phải người nào cả.
Nhân viên công tác dẫn Giang Phóng đến nơi, sau đó mới bắt đầu công bố nội dung nhiệm vụ.
“Do người làm vườn của gia đình này vắng mặt vào hôm nay nên nhiệm vụ của cậu chính là thay người làm vườn chăm sóc tất cả hoa cỏ trong vườn thực vật cho tốt, đến trước sáu giờ tối, chỉ cần chủ nhà không có bất kỳ ý kiến gì trước khi kết thúc thì nhiệm vụ sẽ được tính là hoàn thành.”
Trong phòng livestream lập tức có mưa đạn nói nhiệm vụ của Giang Phóng quá đơn giản so với Chu Đồng Lâm, dù những loại cỏ cây này có “dễ vỡ” cỡ nào thì cũng không đến nỗi không chăm sóc được trong một ngày, hơn nữa với năng lực mà Giang Phóng đã thể hiện ở cả hai tập, nhiệm vụ này cứ như là được thiết kế riêng cho anh.
【 Đừng có nói không công bằng bla bla nữa, nhiệm vụ được rút bằng thực lực, rút trúng nhiệm vụ nào thì làm nhiệm vụ đó.】
【 Mấy người nghĩ chăm sóc mấy cây hoa này dễ dàng như thế à, bộ tưởng mỗi ngày chỉ cần tưới miếng nước phơi miếng nắng là xong hả, việc này còn cần rất nhiều kiến thức lắm luôn á.】
Giang Phóng: “Không thành vấn đề.”
Vườn thực vật này cũng không tính là gì.
Mảnh đất mà anh khoanh vùng để trồng trọt ở trên ngọn núi đằng sau chùa Hương Sơn còn lớn hơn nữa kìa.
Tuy không có nhiều loài hoa mỏng manh như thế này, nhưng đối với những người đã hiểu rõ thì việc chăm sóc những loài hoa này cũng không hề khó.
Nhân viên công tác thấy anh bình tĩnh như thế thì có hơi an tâm, tập nào Giang Phóng cũng thể hiện tốt, hẳn là không có vấn đề gì.
Ekip chương trình lưu lại một người quay phim, còn những người còn lại sẽ rời đi trước, chờ đến sáu giờ chiều thì xe sẽ tới đón hai người.
Giang Phóng nhìn về phía cửa ra vào, phát hiện có thêm một người hầu đang nhìn thăm dò sang đây, chắc là chủ nhà sợ anh chăm sóc không tốt nên sai người đến xem, anh cũng không để tâm.
Người quay phim đi theo phía sau anh, Giang Phóng không lên tiếng, anh ta cũng không nói gì, cứ im lặng ghi hình như thế, đột nhiên Giang Phóng dừng lại, anh ngồi xổm xuống rồi nhìn chằm chằm vào loại thực vật trước mắt, lúc đó người quay phim mới mở miệng hỏi có chuyện gì.
Giang Phóng: “Gốc huệ tây này có hơi không ổn, hẳn là sắp chết rồi.”
Người quay phim “hả” một tiếng, nhìn đóa huệ tây vẫn đang nở rất xinh đẹp kia, thực sự không nhìn ra nó sắp chết ở chỗ nào, “Sao cậu biết nó sắp chết? Cậu nhìn ở chỗ nào vậy?”
Giang Phóng đưa tay chạm vào thân huệ tây: “Phần gốc rễ có màu nâu thối rữa, triệu chứng của thân hành còn chưa rõ ràng lắm, nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là bệnh tàn rụi (*).”
(*) Bệnh tàn rụi: Bệnh ở thực vật khi bị nhiễm trùng bởi một sinh vật gây bệnh.
Người quay phim: “Làm sao cậu nhìn ra được vậy, cậu đã từng học rồi ư?”
Giang Phóng: “Học rồi, tôi chuyên nghiệp.”
Người quay phim: “Vậy có thể trị khỏi không?”
Giang Phóng: “Trị thì trị được.”
Anh không nói rõ, người quay phim cũng không hiểu về lĩnh vực này, nhưng anh ta lại không biết, mưa đạn trong phòng livestream bỗng trở nên kỳ lạ.
【 Bệnh tàn rụi ở thực vật có thể trị hả? Giang Phóng lấy mặt mũi ở đâu mà nói ra câu đó vậy, không biết thì cũng đừng giả bộ là biết chứ.】
【 Hướng chuyên ngành của tôi cũng thuộc lĩnh vực này, tôi nhớ là cho đến nay vẫn chưa có phương pháp trị tận gốc vấn đề, không thể không nói, lời này của Giang Phóng bị thổi phồng hơi quá rồi.】
【 Ngôi sao thích xây dựng hình tượng là rất bình thường, nhưng không biết thì nhất định phải giả vờ là biết, miễn cưỡng xây dựng hình tượng thì có hơi low, vốn đang có chút hảo cảm với anh ta, cứ nghĩ cuối cùng cũng gặp được một ngôi sao vừa chân thành vừa thú vị, không ngờ rằng ha ha.】
【 Trong mưa đạn có thể đừng móc mỉa nữa hay không, Giang Phóng chỉ nói là “trị thì trị được”, nhưng cũng không nói là trị tận gốc, đừng có vội vàng khẳng định thay người ta có được không vậy.】
【 Mới nhìn có một cái mà cậu ta đã nói là bệnh tàn rụi, tôi cũng là dân chuyên nè, sao tôi không nhìn ra? Nếu sau này cây huệ tây vẫn bình thường, ok, hình tượng đã được xây dựng thành công.】
【 Trước đó thấy Giang Phóng rất thông minh, nếu như anh ta không cố tình xây dựng kiểu hình tượng này thì chắc là có thể đi xa hơn trong giới giải trí, đáng tiếc, có ngôi sao nào xây dựng hình tượng chuyên nghiệp kiểu này mà không bị lật xe đâu chứ, diễn được nhất thời nhưng lại không diễn được cả một đời.】
Sự ầm ĩ trong phòng phát sóng trực tiếp không hề ảnh hưởng đến Giang Phóng, nhiệm vụ của anh bây giờ là chăm sóc hoa cỏ trong vườn, nếu đã phát hiện vấn đề thì chắc chắn phải giải quyết.
Giang Phóng đi tìm người hầu rồi nói cho đối phương biết tình trạng của gốc huệ tây, nếu không muốn gây ảnh hưởng đến các loài thực vật khác thì tốt nhất là nên di chuyển cây có bệnh đi trước.
Người hầu có hơi sững sờ, hiển nhiên là không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, cho nên chỉ có thể nói cho bọn họ biết rằng hôm nay bà chủ không có ở nhà.
“Như vậy đi, chị gọi điện hỏi bà chủ của chị thử xem sao.”
Người hầu do dự một hồi, cô không phải là người làm vườn, cũng không hiểu chuyện anh nói là như thế nào, nhưng cô lén liếc mắt nhìn Giang Phóng một cái, thoạt nhìn qua anh rất ôn hòa, hình như là một ngôi sao, nhưng anh cũng không ra vẻ kiêu căng gì, vậy nên cô liền đồng ý hỏi thử một chút.
“Tôi có thể hỏi ý bà chủ, nhưng có thể là bà chủ sẽ không đồng ý, huệ tây là loại hoa mà bà chủ chúng tôi yêu quý nhất.”
Giang Phóng: “Không sao cả, chị cứ hỏi ý trước, nếu bà chủ không đồng ý thì tính sau.”
“Vậy hai người hãy đi theo tôi.”
Người hầu dẫn bọn họ vào trong nhà, dùng điện thoại bàn trong phòng khách để gọi cho bà chủ, vì không mở loa nên bọn họ cũng không nghe được người hầu và bà chủ nói gì.
Giang Phóng quan sát vẻ mặt của người hầu, vào trước lúc cô kết thúc cuộc gọi thì liền mở miệng hỏi: “Tôi có thể nói hai câu với bà chủ được không?”
Người hầu khẽ sửng sốt, cô hỏi ý bà chủ ở đầu dây bên kia, sau khi được đối phương đồng ý thì mới đưa tay cầm cho Giang Phóng.
Giang Phóng trình bày tình trạng của bệnh tàn rụi cho bà chủ nghe, có lẽ do sự chân thành của anh đã thuyết phục được đối phương, bà chủ liền đồng ý di chuyển gốc huệ tây đi trước.
Giải quyết xong vấn đề này thì chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều, Giang Phóng lại dạo qua một vòng trong vườn thực vật nhưng không phát hiện thêm loại cây nào mắc bệnh tương tự nữa.
Mà một số loài hoa nhìn qua vốn ỉu xìu mất sức sống, dưới sự chăm sóc chu đáo của anh thì dường như cũng dần trở nên tốt hơn.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cả biển hoa trong vườn bỗng gợn lăn tăn như những cơn sóng.
Sau khi tan tầm, trên đường ngồi xe về nhà, Trình Tứ vừa mở phòng livestream liền nhìn thấy cảnh này.
Thanh niên mặc áo sơ mi trắng đứng giữa biển hoa, ánh chiều tà rơi xuống trên người anh, tạo thành một bức tranh sơn dầu đậm màu nổi bật.
Chỉ có một mình Giang Tề chọn nhiệm vụ hai mươi tệ, lúc đầu Vương Hạc cũng định chọn như vậy, nhưng sau đó cô ngẫm lại, lỡ như chồng mình không hoàn thành nhiệm vụ thì hai mươi tệ tất nhiên sẽ không đủ cho hai người.
Ảnh đế Chu còn nói rằng bà xã không tin tưởng mình, kế đó anh ta liền nhận được ánh mắt khinh bỉ của Thị Hậu.
Tần Khả Khả nhìn Giang Tề vẫn giữ bình tĩnh, dường như còn chưa biết có chuyện gì sắp xảy đến: “Cậu không sợ anh cậu cũng không làm được à?”
Giang Tề bĩu môi, “Anh hai em rất lợi hại, người trần mắt thịt như các chị cứ đợi mà xem, thời khắc để mọi người mở rộng tầm mắt sắp đến rồi.”
Tần Khả Khả cười ha ha nói: “Cho dù Giang Phóng có lợi hại thì đó cũng không phải là cậu, cậu đắc ý cho ai xem chứ.”
Giang Tề ưỡn ngực đầy kiêu ngạo: “Ai bảo em là em trai ruột của anh ấy làm chi.”
“Lên xe.”
Tiếng nói của Giang Phóng truyền tới.
Giang Tề lập tức chạy lon ton đến cạnh xe.
Hai anh em đi chung một chiếc xe, ekip chương trình sẽ đưa Giang Tề đến địa điểm làm nhiệm vụ trước, rồi sau đó mới chở Giang Phóng đến địa chỉ trên tấm thẻ.
“Anh hai, địa chỉ nhiệm vụ của anh hình như là ở khu vực ngoại thành nhỉ?”
“Không hẳn là ngoại thành, cách vị trí của chúng ta khoảng mười mấy kilomet, người sống ở đó phần lớn đều rất giàu có.”
Người giàu ở thành phố Yến phải là những người rất giàu, cũng không biết ekip chương trình đã thuyết phục thế nào mà người ta đồng ý dâng vườn hoa ra cho bọn họ làm nhiệm vụ.
Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe trước tiên dừng lại ở cổng chính của một sở thú.
Cho đến bây giờ Giang Tề mới biết nhiệm vụ của mình có liên quan đến sở thú, vừa xuống xe cậu liền ngửi được mùi hôi, nghĩ cũng biết chắc chắn ekip chương trình sẽ không để cậu cầm được hai mươi tệ một cách dễ dàng, vậy nên đa phần sẽ không phải là các công việc đại loại như đứng đón khách gì gì đó.
“Cậu Giang, nhiệm vụ của cậu là dọn sạch phân và nước tiểu của các loài động vật, chỉ cần làm trong hai giờ là được.”
Nhân viên công tác đã đứng chờ ở cổng chính từ lâu, sau đó liền cười híp mắt đọc xong nội dung của nhiệm vụ lần này.
Sắc mặt Giang Tề tái nhợt, phải quét dọn hai tiếng nữa ư, cậu cảm thấy mình sắp tắt thở tới nơi rồi, cậu cần máy thở oxy gấp.
Trước khi đi, Giang Phóng còn dặn dò: “Không được lười biếng, cố gắng dọn dẹp, chắc hẳn ekip chương trình sẽ cử người giám sát em, nếu bọn họ đánh giá em lười biếng thì em còn phải tốn nhiều thời gian hơn, hiểu chưa?”
Vừa rồi Giang Tề thật sự lóe lên ý nghĩ này, nghe anh nói thế, cậu lập tức nhìn về phía nhân viên công tác: “Mấy người gian xảo thật đó, cố ý không nói rõ cho tôi biết đúng không?”
Nhân viên công tác nói rằng anh ta cũng chỉ tuân theo lời của đạo diễn mà thôi, vốn định bẫy khách mời một phát, ai ngờ đã bị Giang Phóng lật tẩy ngay tức khắc.
Thảo nào đạo diễn cứ luôn muốn thắng Giang Phóng một lần, khách mời quá thông minh, đạo diễn cũng rất nhức đầu.
【 Đạo diễn: Hố này tôi còn chưa kịp đào thì đã vô dụng rồi.】
【 Tôi dám cá, nếu Giang Phóng không nói thì chắc chắn Giang Tề sẽ lười biếng mà chịu đựng cho qua hai tiếng.】
【 Giang Phóng quá thông minh, tôi xem các khách mời khác, bọn họ đều không phản ứng kịp.】
Các khách mời khác lần lượt đến chỗ cần đến, Giang Phóng là người cuối cùng đến nơi, địa điểm làm nhiệm vụ của anh khá xa.
Trong một khu biệt thự, sau khi vào cổng, xe lại chạy vào trong thêm mười phút nữa rồi mới dừng lại trước một ngôi nhà lớn.
Ekip chương trình đã chào hỏi với người trong nhà từ trước, sợ Giang Phóng ngại ngùng, nhân viên công tác còn cố tình nhỏ giọng giải thích với anh, gia đình này là người quen của đạo diễn, vậy nên mới có thể mượn để ghi hình chương trình.
Bọn họ không vào nhà, nội dung nhiệm vụ là ở trong vườn hoa, người hầu đã được dặn dò trước đó nên liền dẫn bọn họ vào trong vườn.
Gọi là vườn hoa nhưng thật ra lại là một vườn thực vật, bà chủ của ngôi nhà này cực kỳ thích hoa cỏ nên đã xây dựng một vườn thực vật cỡ nhỏ ở sau nhà, bên trong trồng đủ các loại hoa và cây xanh, còn lớn hơn cả sân vườn mà Giang Phóng xây ở tập hai.
Hiện tại đang là mùa hè, trong vườn tràn ngập hoa thơm và cây cối xanh tươi, bởi vì ekip chương trình đã nói rõ chuyện này với chủ nhà từ trước cho nên trên đường đi đến đây, bọn họ không gặp phải người nào cả.
Nhân viên công tác dẫn Giang Phóng đến nơi, sau đó mới bắt đầu công bố nội dung nhiệm vụ.
“Do người làm vườn của gia đình này vắng mặt vào hôm nay nên nhiệm vụ của cậu chính là thay người làm vườn chăm sóc tất cả hoa cỏ trong vườn thực vật cho tốt, đến trước sáu giờ tối, chỉ cần chủ nhà không có bất kỳ ý kiến gì trước khi kết thúc thì nhiệm vụ sẽ được tính là hoàn thành.”
Trong phòng livestream lập tức có mưa đạn nói nhiệm vụ của Giang Phóng quá đơn giản so với Chu Đồng Lâm, dù những loại cỏ cây này có “dễ vỡ” cỡ nào thì cũng không đến nỗi không chăm sóc được trong một ngày, hơn nữa với năng lực mà Giang Phóng đã thể hiện ở cả hai tập, nhiệm vụ này cứ như là được thiết kế riêng cho anh.
【 Đừng có nói không công bằng bla bla nữa, nhiệm vụ được rút bằng thực lực, rút trúng nhiệm vụ nào thì làm nhiệm vụ đó.】
【 Mấy người nghĩ chăm sóc mấy cây hoa này dễ dàng như thế à, bộ tưởng mỗi ngày chỉ cần tưới miếng nước phơi miếng nắng là xong hả, việc này còn cần rất nhiều kiến thức lắm luôn á.】
Giang Phóng: “Không thành vấn đề.”
Vườn thực vật này cũng không tính là gì.
Mảnh đất mà anh khoanh vùng để trồng trọt ở trên ngọn núi đằng sau chùa Hương Sơn còn lớn hơn nữa kìa.
Tuy không có nhiều loài hoa mỏng manh như thế này, nhưng đối với những người đã hiểu rõ thì việc chăm sóc những loài hoa này cũng không hề khó.
Nhân viên công tác thấy anh bình tĩnh như thế thì có hơi an tâm, tập nào Giang Phóng cũng thể hiện tốt, hẳn là không có vấn đề gì.
Ekip chương trình lưu lại một người quay phim, còn những người còn lại sẽ rời đi trước, chờ đến sáu giờ chiều thì xe sẽ tới đón hai người.
Giang Phóng nhìn về phía cửa ra vào, phát hiện có thêm một người hầu đang nhìn thăm dò sang đây, chắc là chủ nhà sợ anh chăm sóc không tốt nên sai người đến xem, anh cũng không để tâm.
Người quay phim đi theo phía sau anh, Giang Phóng không lên tiếng, anh ta cũng không nói gì, cứ im lặng ghi hình như thế, đột nhiên Giang Phóng dừng lại, anh ngồi xổm xuống rồi nhìn chằm chằm vào loại thực vật trước mắt, lúc đó người quay phim mới mở miệng hỏi có chuyện gì.
Giang Phóng: “Gốc huệ tây này có hơi không ổn, hẳn là sắp chết rồi.”
Người quay phim “hả” một tiếng, nhìn đóa huệ tây vẫn đang nở rất xinh đẹp kia, thực sự không nhìn ra nó sắp chết ở chỗ nào, “Sao cậu biết nó sắp chết? Cậu nhìn ở chỗ nào vậy?”
Giang Phóng đưa tay chạm vào thân huệ tây: “Phần gốc rễ có màu nâu thối rữa, triệu chứng của thân hành còn chưa rõ ràng lắm, nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là bệnh tàn rụi (*).”
(*) Bệnh tàn rụi: Bệnh ở thực vật khi bị nhiễm trùng bởi một sinh vật gây bệnh.
Người quay phim: “Làm sao cậu nhìn ra được vậy, cậu đã từng học rồi ư?”
Giang Phóng: “Học rồi, tôi chuyên nghiệp.”
Người quay phim: “Vậy có thể trị khỏi không?”
Giang Phóng: “Trị thì trị được.”
Anh không nói rõ, người quay phim cũng không hiểu về lĩnh vực này, nhưng anh ta lại không biết, mưa đạn trong phòng livestream bỗng trở nên kỳ lạ.
【 Bệnh tàn rụi ở thực vật có thể trị hả? Giang Phóng lấy mặt mũi ở đâu mà nói ra câu đó vậy, không biết thì cũng đừng giả bộ là biết chứ.】
【 Hướng chuyên ngành của tôi cũng thuộc lĩnh vực này, tôi nhớ là cho đến nay vẫn chưa có phương pháp trị tận gốc vấn đề, không thể không nói, lời này của Giang Phóng bị thổi phồng hơi quá rồi.】
【 Ngôi sao thích xây dựng hình tượng là rất bình thường, nhưng không biết thì nhất định phải giả vờ là biết, miễn cưỡng xây dựng hình tượng thì có hơi low, vốn đang có chút hảo cảm với anh ta, cứ nghĩ cuối cùng cũng gặp được một ngôi sao vừa chân thành vừa thú vị, không ngờ rằng ha ha.】
【 Trong mưa đạn có thể đừng móc mỉa nữa hay không, Giang Phóng chỉ nói là “trị thì trị được”, nhưng cũng không nói là trị tận gốc, đừng có vội vàng khẳng định thay người ta có được không vậy.】
【 Mới nhìn có một cái mà cậu ta đã nói là bệnh tàn rụi, tôi cũng là dân chuyên nè, sao tôi không nhìn ra? Nếu sau này cây huệ tây vẫn bình thường, ok, hình tượng đã được xây dựng thành công.】
【 Trước đó thấy Giang Phóng rất thông minh, nếu như anh ta không cố tình xây dựng kiểu hình tượng này thì chắc là có thể đi xa hơn trong giới giải trí, đáng tiếc, có ngôi sao nào xây dựng hình tượng chuyên nghiệp kiểu này mà không bị lật xe đâu chứ, diễn được nhất thời nhưng lại không diễn được cả một đời.】
Sự ầm ĩ trong phòng phát sóng trực tiếp không hề ảnh hưởng đến Giang Phóng, nhiệm vụ của anh bây giờ là chăm sóc hoa cỏ trong vườn, nếu đã phát hiện vấn đề thì chắc chắn phải giải quyết.
Giang Phóng đi tìm người hầu rồi nói cho đối phương biết tình trạng của gốc huệ tây, nếu không muốn gây ảnh hưởng đến các loài thực vật khác thì tốt nhất là nên di chuyển cây có bệnh đi trước.
Người hầu có hơi sững sờ, hiển nhiên là không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, cho nên chỉ có thể nói cho bọn họ biết rằng hôm nay bà chủ không có ở nhà.
“Như vậy đi, chị gọi điện hỏi bà chủ của chị thử xem sao.”
Người hầu do dự một hồi, cô không phải là người làm vườn, cũng không hiểu chuyện anh nói là như thế nào, nhưng cô lén liếc mắt nhìn Giang Phóng một cái, thoạt nhìn qua anh rất ôn hòa, hình như là một ngôi sao, nhưng anh cũng không ra vẻ kiêu căng gì, vậy nên cô liền đồng ý hỏi thử một chút.
“Tôi có thể hỏi ý bà chủ, nhưng có thể là bà chủ sẽ không đồng ý, huệ tây là loại hoa mà bà chủ chúng tôi yêu quý nhất.”
Giang Phóng: “Không sao cả, chị cứ hỏi ý trước, nếu bà chủ không đồng ý thì tính sau.”
“Vậy hai người hãy đi theo tôi.”
Người hầu dẫn bọn họ vào trong nhà, dùng điện thoại bàn trong phòng khách để gọi cho bà chủ, vì không mở loa nên bọn họ cũng không nghe được người hầu và bà chủ nói gì.
Giang Phóng quan sát vẻ mặt của người hầu, vào trước lúc cô kết thúc cuộc gọi thì liền mở miệng hỏi: “Tôi có thể nói hai câu với bà chủ được không?”
Người hầu khẽ sửng sốt, cô hỏi ý bà chủ ở đầu dây bên kia, sau khi được đối phương đồng ý thì mới đưa tay cầm cho Giang Phóng.
Giang Phóng trình bày tình trạng của bệnh tàn rụi cho bà chủ nghe, có lẽ do sự chân thành của anh đã thuyết phục được đối phương, bà chủ liền đồng ý di chuyển gốc huệ tây đi trước.
Giải quyết xong vấn đề này thì chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều, Giang Phóng lại dạo qua một vòng trong vườn thực vật nhưng không phát hiện thêm loại cây nào mắc bệnh tương tự nữa.
Mà một số loài hoa nhìn qua vốn ỉu xìu mất sức sống, dưới sự chăm sóc chu đáo của anh thì dường như cũng dần trở nên tốt hơn.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cả biển hoa trong vườn bỗng gợn lăn tăn như những cơn sóng.
Sau khi tan tầm, trên đường ngồi xe về nhà, Trình Tứ vừa mở phòng livestream liền nhìn thấy cảnh này.
Thanh niên mặc áo sơ mi trắng đứng giữa biển hoa, ánh chiều tà rơi xuống trên người anh, tạo thành một bức tranh sơn dầu đậm màu nổi bật.
Tác giả :
Nhạn Phi Hành