Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
Chương 8: Leo núi
Xe chạy băng băng, đêm khuya đường xá tương đối trống trải, ánh đèn đường hai bên chỉ kịp vụt loé qua.
"Cảm phiền chạy nhanh một chút."
Lái xe là một nữ tài xế, từ gương chiếu hậu nhìn khách hàng phía sau một cái, đạp chân ga.
Vài sợi tóc rối trên trán Lâm Trì Ngang bị gió ngoài cửa sổ cuốn lên, khuôn mặt cứng cáp góc cạnh.
Vận may gần đây thật sự có chút không quá tốt, ngay cả xe đậu sát lề đường cũng có thể bị thủng lốp vô lý, hại anh chỉ có thể đón xe về nhà.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, đầu dây bên kia nói đã tìm được kẻ chủ mưu thông qua camera an ninh, Lâm Trì Ngang nhìn thời gian: "Cậu tự xử lý là được."
Ngay lúc điện thoại vừa kết thúc, một nấc pin cuối cùng vừa vặn hao hết.
Lâm Trì Ngang hơi bĩu môi, tiếp tục chăm chú nhìn bóng đêm bên ngoài.
Theo tốc độ đã được tăng lên, xe mau chóng đến địa chỉ yêu cầu.
Lâm Trì Ngang trả tiền xong lại đợi thêm một chốc, thấy tài xế vẫn không có phản ứng, kiên nhẫn cạn kiệt, ngón tay trên cửa xe nhẹ nhàng gõ hai lần: "Thối tiền."
Nữ tài xế không thể tin được bật người quay đầu, đứt quãng lặp lại: "Anh muốn thối tiền?"
Lâm Trì Ngang nhíu nhíu mày.
Một lát sau, lấy đến tiền xong liền dứt khoát xuống xe rời đi.
Chờ anh đã đi ra thật xa, nữ tài xế mới như tỉnh mộng, vội vã lấy di động ra chụp một tấm ảnh theo bóng lưng đăng lên Weibo:
May mắn chở được Lâm Trì Ngang đi một cuốc xe, lúc đến nơi anh ta đưa tờ một trăm, nhưng cuối cùng lại đòi tôi thối tiền!!!!
Gã xấu xa, anh thay đổi. (mặt chó.jpg)
Đăng xong đến công việc cũng tạm gác sang bên, dừng xe lại ven đường, ngồi đợi bình luận.
Cô thường hay đăng đôi ba tấm ảnh sống ảo kèm ít photoshop lên Weibo, fan cũng được kha khá, còn được xưng làm nữa tài xế đẹp nhất. Nhanh chóng, có không ít bình luận hiện lên.
[ Tháp Tháp: Điêu! ]
[ Slime Người Thật: Ban ngày cũng có người chụp được hình tổng giám đốc Lâm thị, trông rất giống bộ đồ người đàn ông trong hình mặc. ]
[ Ngôi Sao BABALA: Còn cùng kiểu đồng hồ đeo tay, là một người, giám định hoàn tất! ]
[ Một Nhà Chó Mèo: Chia buồn chủ thớt! Buổi chiều mới đọc xong "Sám Hối Lục", Trần Trản còn càm ràm Lâm Trì Ngang không bao giờ lấy tiền thối. ]
[ Quản Gia Sora: Ngay lúc này chỉ muốn hát lên: Nước chảy cuốn đi thời gian, đường đời làm ta thay đổi... ] [*]
Bình luận phía sau hầu hết đều là trêu chọc nói cười ha ha, tài xế taxi ngửa đầu cảm thán, vốn tưởng rằng chở nhân vật lớn một chuyến có thể kiếm chút tiền boa, chẳng ngờ đối phương vậy mà lại bắt đầu đổi tính quan tâm dăm ba xu lẻ.
Ra đường không coi giờ.
Buổi chiều lúc Trần Trản cập nhật truyện xong mọi thứ vẫn như thường, mấy chương trước đã có tình tiết tương tự, vẫn chưa gây tiếng vang quá lớn. Kết quả đến tối sau khi tài xế taxi đăng Weibo, Lâm Trì Ngang vững vàng treo ở top 3 hot search, muốn xuống cũng xuống không được.
Trần Trản khi biết đến tất cả chuyện này là vào sáng ngày hôm sau, Lâm Trì Ngang vẫn còn cắm chốt trên hot search, mỗi lần sắp rơi xuống, lập tức lại cưỡi một tiêu đề tương tự khác chạy trở lên đỉnh.
【 Hệ thống: Anh trâu bò thật đó! 】
Trần Trản đang ăn điểm tâm, sau live stream cuộc sống của cậu đã có chút cải thiện, đã từ bánh bao chay biến thành sườn bò. Bởi vì quá mức gầy guộc, cậu bây giờ đối với việc ăn thịt hết mực yêu thương.
Giờ khắc này âm thanh dao nĩa cắt qua mặt đĩa đặc biệt chói tai.
【 Hệ thống: Xin tin tưởng em không có ác ý. 】
Thời điểm Trần Trản viết truyện là hoàn toàn dựa theo nội tâm nguyên chủ, những đố kị được che giấu trong ký ức này, nhìn từ góc độ người ngoài cuộc vô cùng buồn cười. Sau khi lục lại ký ức, cậu cũng không cảm giác được nam phụ có bao nhiêu tình cảm đối với nữ chính, có lẽ tâm lý và tinh thần nguyên thân đã sớm có vấn đề, chỉ là dùng Khương Dĩnh làm điểm bộc phát.
Điểm tâm ăn được một nửa, Ân Vinh Lan đột nhiên tới cửa.
Trần Trản tỉ mỉ quan sát y, việc làm công ăn lương, người bình thường đều 9 giờ đi 5 giờ về, đối phương lại có thời gian đến làm khách, chẳng lẽ thật sự là không việc làm?
Ân Vinh Lan vẫn mang nụ cười như trước, di động Trần Trản đột nhiên vang lên, gật gật đầu trực tiếp mời y vào rồi đi nhận điện thoại.
Đầu kia không biết nói gì, Trần Trản lễ phép đáp lời tượng trưng vài câu rồi từ chối, cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.
Ân Vinh Lan mơ hồ bắt được vài chữ, liên kết lại hỏi: "Hướng Tây lại tìm cậu làm live stream?"
Trần Trản gật đầu: "Nghe nói Nguyên Thụy có được tư cách làm nhà tài trợ ngày hội Bác Duyệt, Hướng Tây đang cuống lên."
Ân Vinh Lan mỉm cười nói: "Cơ hội tốt để nâng giá, vì sao từ chối?"
Trần Trản: "Hướng Tây nếu như thông minh, sau live stream nên nghĩ cách làm nhà tài trợ nâng lên danh tiếng, hiện tại đi tiếp con đường cũ chỉ có thể bị chế giễu câu fame."
Ân Vinh Lan: "Nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến việc cậu kiếm tiền."
Trần Trản: "Tốt quá hoá lốp."
Ân Vinh Lan trong ánh mắt chứa tán thưởng: "Cậu rất thông minh."
Giọng điệu như người lớn khen trẻ con làm Trần Trản không khỏi bật cười, dò hỏi mục đích y đến đây.
Ân Vinh Lan trả lời xong Trần Trản hơi cau mày: "Leo núi?"
"Gần đây khí trời rất thích hợp." Ân Vinh Lan tìm chỗ ngồi xuống: "Núi Thiên Vân quanh năm hiếm được vài ngày tản bớt mây mù, chỉ có đi vào khoảng thời gian này là vừa vặn."
Vốn muốn từ chối, tầm mắt thoáng thấy cánh tay có hơi mềm mại hơn so với đàn ông bình thường, Trần Trản rút lại lời nói, gật gật đầu: "Rèn luyện một chút cũng tốt."
Núi Thiên Vân, bởi vì mang đến người ta cảm giác sắp chạm tới trời cao vô tận mà được đặt tên.
Thành phố này hàng năm dùng chỉ số tăng trưởng kinh tế điên cuồng mà hấp dẫn người người từ tứ phương đến định cư lập nghiệp, lại không có bao nhiêu di tích văn hoá để phát triển du lịch, may thay hành khách mộ danh núi Thiên Vân mà đến cũng không ít.
Dưới chân núi người đi bộ lác đác không có mấy, phần lớn đều bắt taxi đến giữa sườn núi mới bắt đầu leo lên, Trần Trản mặc một bộ quần áo thể dục, không nói một lời yên lặng bước đi.
Nếu là bất cứ người nào khác, thời điểm ở cùng Ân Vinh Lan nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế chủ động tìm đề tài hâm nóng bầu không khí, như Trần Trản chỉ chuyên tâm đi đường như vậy có thể xưng là ngoại lệ.
Cuối cùng mở miệng trước chính là Ân Vinh Lan, hỏi một vấn đề không quá quan trọng: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Trần Trản im lặng không nói thuần túy là vì tiết kiệm thể lực, dùng tố chất thân thể hiện nay của cậu, không nhờ giúp đỡ tự lên đỉnh núi, là một chuyện khá có tính khiêu chiến. Nhìn đỉnh núi xa không thể với, gật gật đầu.
Hai người tìm hòn đá dựa vào, nhưng chỉ tầm năm phút đồng hồ, Trần Trản lại lần nữa đứng dậy: "Thừa thế xông lên, tiếp tục đi."
Bản thân Ân Vinh Lan cũng không mệt, biểu thị đồng ý.
Người người ngậm đắng nuốt cay không vì gì khác ngoài một lần chiêm ngưỡng cảnh đẹp núi non, khi lên đến đỉnh bầu trời xanh trong vắt, không có mây mù che lấp, có thể rõ ràng nhìn xuống cây rừng tươi tốt xanh um dưới núi, đáy mắt phản chiếu ra một đại dương xanh lục bát ngát.
Trần Trản lúc nghiêng mặt sang cùng Ân Vinh Lan trò chuyện tầm mắt không nhịn được dừng lại thêm một giây, quần áo màu nhạt rất kén người mặc, leo núi vốn cũng là một việc khổ cực, hai điều kiện cộng lại cũng không tổn hại đến phong thái vốn có trên người đối phương.
Ân Vinh Lan hai tay cắm trong túi, mắt nhìn phía trước, khi nói chuyện dùng tầm mắt nhàn nhạt lướt nhìn: "Đứng ở đỉnh núi cao, rất dễ khiến một ít tâm tình khuếch đại đến mức tận cùng."
Trần Trản không tỏ rõ ý kiến: "Có cảm tưởng gì?"
"Cao xứ bất thắng hàn, còn cậu?" [**]
"Cơ hội làm ăn." Trần Trản mắt sáng như chim ưng, uể oải nơi con ngươi nháy mắt rút đi: "Xem xem những người đi bộ xuống núi, chân đều đang run rẩy, phỏng chừng đến thắng xe cũng đạp không nổi."
Ân Vinh Lan hơi run: "Cho nên?"
Trần Trản: "Bọn họ cần một tài xế tri kỷ." Vừa nói vừa lục lọi túi: "Lúc tôi ra ngoài đặc biệt có mang theo bằng lái."
"..."
Ân Vinh Lan phải sắp xếp lại từ ngữ một chút, vừa muốn mở miệng Trần Trản đã trước một bước vỗ lên vai y: "Có tiền cùng kiếm, có mang bằng lái không?"
Không đợi trả lời, Trần Trản lại mang theo ánh mắt soi mói mở miệng: "Nâng cằm nhấp môi, ánh mắt chếch sang trái, đây là chuẩn bị nói dối?"
"..."
Thể lực dù tốt hơn nữa, chỉ dựa vào hai chân xuống tới chân núi, thân mình Ân Vinh Lan cũng có hơi run rẩy, y coi như có sức chịu đựng đã tương đối khá, huống chi Trần Trản?
Nhưng mà hơi liếc mắt sang —
Con ngươi đen nhánh lập loè ánh sáng xanh lục, như sói đói ở núi hoang. Đáng nói là người trong cuộc lại vô cùng bình tĩnh, canh giữ ở bãi đỗ xe bình tĩnh kiếm khách, không quá mấy phút cậu còn thật sự tìm được một khách hàng.
Trần Trản hướng Ân Vinh Lan, rộng lượng nói: "Đơn hàng này nhường cho anh."
Vốn đang chuẩn bị thừa lúc cậu lái xe rời đi liền gọi tài xế tới đón, Ân Vinh Lan nụ cười hơi cứng đờ.
"Mau lên." Hành khách chờ tài xế không nhịn được thúc giục.
Ân Vinh Lan dưới ánh mắt không cần cảm kích của Trần Trản, trong lòng sinh ra mấy phần dở khóc dở cười, lên chức tài xế tạm thời.
Qua thêm năm phút đồng hồ, Trần Trản mới tìm được khách hàng tiếp theo.
Một đường hoàn toàn dựa vào ý chí kiếm tiền liều mình.
Trước thanh toán là bạch dương sừng sững đón gió, tiếng tiền thanh toán xong vừa vang lên Trần Trản suýt nữa nhão thành vũng bùn.
Lái xe chở khách hàng đến đích xong xuôi, vì tiết kiệm tiền đành chọn ngồi xe buýt về nhà. Lần nữa trở lại hoàn cảnh quen thuộc, Trần Trản đến giày cũng không thay, đỡ tường dựa cửa nghỉ ngơi.
"Giữa leo núi và tập gym, sau này mình sẽ chọn cái thứ hai." Cậu ngửa mặt lẩm bẩm, muốn uống ngụm nước cũng lười đứng dậy đi lấy. Đợi đến sức lực dần dần hồi phục, căn cứ theo chủ nghĩa nhân đạo gọi điện cho Ân Vinh Lan: "An toàn về đến nhà không?"
Âm thanh Ân Vinh Lan nghe không thấy quá phập phồng: "Lần này chưa qua mười hai tiếng."
Trần Trản sửng sốt một chút, mới nhớ tới nội dung cuộc gọi cách đây không lâu của hai người, vừa bò lên rót nước vừa nói: "Sợ anh làm tài xế bị cướp sắc."
Ân Vinh Lan than thở: "Tôi rất bình an."
"Cám ơn anh hôm nay mời tôi đi leo núi, " Trần Trản nói lời khách sáo: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Đầu kia trả lời cũng rất bình thường: "Cậu cũng vậy."
Cuộc gọi ở mấy câu chúc ngủ ngon lẫn nhau tẻ nhạt kết thúc.
Làm người hành nghề tự do, hôm sau Trần Trản không hề áp lực mà ngủ thẳng đến hơn mười giờ, so sánh với nhau mà nói, Ân Vinh Lan chỉ ngủ một nửa thời gian.
Bầu không khí trong công ty so với thường ngày tốt đẹp hơn một ít.
Nguyên Thụy chỉ mới được mua lại, hiệu quả và lợi ích sản sinh hoàn toàn không bằng một phần trăm thu nhập công ty, nhưng bởi vì ba mươi triệu tiền đại diện lần trước đổ sông đổ bể, sau khi lấy được quyền tài trợ, bộ phận tiêu thụ mới gỡ hoà một bàn, cuối cùng cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc phòng làm việc thả lỏng tinh thần, giám đốc dự án chỉ hướng người đàn ông dừng xe dưới lầu nói: "Ông chủ đến."
"Ảo giác à? Cứ cảm thấy bước chân tổng giám đốc hôm nay có hơi uể oải."
"Đúng là không có lực như trước. Nói không chừng đêm qua cùng bạn gái tận hưởng đêm xuân."
"Nếu xem bằng dáng đi, cùng bạn trai có tỉ lệ khả thi còn lớn hơn."
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Nhân viên vừa phát biểu cảm nghĩ chột dạ nhìn xung quanh, bảo đảm không có thêm nhiều người khác nghe được.
Hai mặt nhìn nhau, dìm xuống ý tưởng đáng sợ mới trở lại cương vị làm việc.
Lúc Ân Vinh Lan đi ngang qua dừng lại một chút, để bọn họ lấy tới văn kiện cần thiết ký tên, giám đốc dự án ôm văn kiện bước lên trước, lúc đi tới đồng thời giả ý quan tâm: "Thân thể ngài không thoải mái sao?"
Ân Vinh Lan lật xem một nội dung một tờ văn kiện, nhàn nhạt nói: "Vì một cuộc giao dịch giá tám mươi đồng."
"..."
---
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: Đã học được chờ thối tiền, tôi còn sai chỗ nào nữa?!
Lời Không Cánh:
Chủ tịch giả nghèo làm lái xe và cái kết =)))
---
Chú thích:
[*] Câu hát trong bài Câu chuyện thời gian (光陰的故事)
[**] Cao xứ bất thắng hàn: Nguồn gốc từ bài Thuỷ điệu ca đầu.
Nghĩa đen là nơi cao khó tránh khỏi giá rét, ý chỉ người tài cao, chức lớn thường cô đơn.
Bonus: Minh hoạ câu này bởi hoạ sĩ 不二马大叔 =)))