Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
Chương 53
Hồng Kinh, hoàng lăng.
Hai đời hoàng đế quá cố của Đại Diễn đều không phải là người thích xây dựng chỗ ở của mình sau khi chết.
Bọn họ thậm chí còn không chuyển mộ phần của mình đến nơi cách xa đô thành một chút, dường như chỉ là tùy ý tìm một đỉnh núi nhỏ ở ngoại ô kinh thành, sửa chữa qua loa vài chi tiết, ngay cả vật bồi táng cũng không có bao nhiêu, chứ đừng nói gì tới tuẫn táng.
Xa Sơn Xương bị chết quá đột ngột, hắn tuy rằng không có thực lực cao cường như Xa Sơn Tuyết hay Kham Nguy, nhưng cũng có thực lực ngang bằng với một cao thủ nhất lưu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sống đến một trăm tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề. Lúc bị ám sát khát vọng vẫn chưa thành, căn bản không nghĩ tới mình sẽ chết.
Sau khi hắn chết, mấy vị hoàng tử lập tức bắt đầu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Một ít vật bồi táng trong lăng mộ của hắn, đều là do Xa Sơn Tuyết sau khi làm Đại quốc sư bỏ vào.
Xa Viêm thì lại khác.
Hắn đại khái là chết bệnh, nhưng mà từ lúc phát bệnh đến khi chết, ở giữa có mấy ngày, đủ cho hắn sắp xếp ổn thỏa.
Xa Viêm đồng táng với hoàng hậu Ngu thị của mình, trước khi chết gạch bỏ toàn bộ vật bồi táng trong danh sách Lễ Bộ đưa lên.
Vị hoàng đế khai quốc này khi còn sống nắm giữ trong tay quốc thổ hưng thịnh, có được quân đội vô song, ngoại trừ hai thứ này thì hắn không muốn mang theo bất kỳ đồ vật gì khác. Thế nhưng hai thứ này hắn lại không thể mang theo được, nếu không phải Xa Sơn Xương kiên trì, e rằng Xa Viêm sẽ chỉ mang theo kiếm của mình đi vào lăng mộ.
Nhưng mà, bảo vệ hoàng lăng chính là Lang Hổ quân dưới trướng của Xa Viêm.
Đã từng là vậy.
Cũng giống như cấm quân hoàng cung đời sau, lính già bảo vệ hoàng lăng vừa chết đi, những gia đình này đó thấy việc thủ vệ hoàng lăng vừa nhàn nhã lại vừa có tiền quân liền tìm quan hệ, đưa con trai mình vào. Bởi vậy, thủ vệ hoàng lăng và cấm quân hoàng cung, cứ thế trở thành nơi tụ tập của đám con cháu đời thứ hai.
Đổi một cách hình dung thì chính là.
Giá áo túi cơm(*).
(*)Giá áo túi cơm: Giá để treo áo, túi để đựng cơm. Ý chỉ những người bất tài, vô dụng, không làm được việc gì.
Ngu Thao Hành không cần phí nhiều sức lực đã lôi được Xa Hoằng Vĩnh bị Đại quốc sư hạ lệnh ốm bệnh từ trong cung ra, dẫn hắn đi tới hoàng lăng. Trên đường đi thậm chí còn không vấp phải sự ngăn cản nào.
Thế gia không muốn đắc tội Thừa tướng. Mà lực lượng Đại quốc sư lưu lại Hồng Kinh coi bảo vệ bản thân mình là chính, bọn họ không mấy tôn trọng Thánh thượng hiện nay, chỉ hơi ra vẻ tượng trưng ngăn cản một chút, so với Xa Hoằng Vĩnh thì bọn họ lại càng để ý Thái tử tuổi nhỏ hơn một ít. Chân chính nỗ lực bảo vệ Xa Hoằng Vĩnh, ngược lại chính là phái cải cách không được hắn nhìn vào mắt, nhưng đáng tiếc những người này phần lớn là quan văn, lại trẻ tuổi, nhiệt huyết xông lên đầu, đứng chắn ở trước ngựa Ngu Thao Hành tức giận mắng chửi, liền trực tiếp nộp mạng.
Vô dụng, thực sự là quá vô dụng, ngay cả đi tìm cứu binh cũng không làm được sao?!
Bị vải rách nhét vào miệng, Xa Hoằng Vĩnh không thể mắng người phẫn nộ nghĩ, lại quên mất bởi vì tiêu diệt phản tặc thất bại, Binh bộ Thượng thư và hai thị lang đã bị hắn tước quan. Cuối năm tạm thời không có người bổ sung, Binh bộ giờ đây chỉ để làm cảnh mà thôi.
Ngu Thao Hành và người của hắn phi ngựa chạy nhanh tới hoàng lăng ở ngoại ô, thậm chí còn chưa cần phải đánh một trận ra hồn đã khống chế được toàn bộ quân coi giữ hoàng lăng.
Sau đó, kéo lấy Xa Hoằng Vĩnh đang run lẩy bẩy, Ngu Thao Hành dẫn người tiến vào trong hoàng lăng.
Lăng mộ Xa Viêm quá mức mộc mạc, đường vào mộ không hề có bẫy, trên dưới trái phải chỉ có những bức họa mà nhóm thợ thủ công đã vẽ xuống, hình ảnh bên trên khi thì là hai quân giằng co, cờ xí ngợp trời, khi thì là so kiếm trên núi cao, sấm vang chớp giật. Trong mỗi bức họa đều có hình ảnh Xa Viêm mặc quân trang, khoác áo choàng đỏ thẫm xuất hiện, rõ ràng chính là đang tái hiện lại cuộc đời của vị Thái Tổ Đại Diễn này.
Nhưng mà, trong những bức họa này, ngoại trừ Xa Viêm luôn luôn xuất hiện ra thì còn có hình ảnh của một người khác nữa, cũng chiếm tới hơn một nửa.
Đó là một người phụ nữ da trắng, nàng đôi khi đội mũ phượng, đa phần là mặc nam trang cùng phóng ngựa với Xa Viêm, có lúc lại xuất hiện bên trong binh mã, một mình một xe, thổi kèn hiệu.
Tay nghề nhóm thợ thủ công xây dựng hoàng lăng rất tinh diệu, dung mạo nữ nhân này hiện lên có mấy phần giống Xa Sơn Tuyết và Ngu Thao Hành.
Người phụ nữ này tất nhiên là Thánh nữ Ngu thị của Đại – tiểu Hưng Lĩnh.
Đến cuối con đường vào mộ, cuộc đời Thái Tổ Đại Diễn và hoàng hậu của hắn cũng đến hồi kết. Một cánh cửa nặng trịch chắn ở trên đường, bên trên không có lỗ khóa, chứ đừng nói gì tới khe hở đủ để đẩy cửa ra.
Ngu Thao Hành quăng Xa Hoằng Vĩnh xuống đất, kéo miếng vải chặn trong miệng hắn ra. Càng khiến cho người ta sợ hãi chính là, mặc dù động tác của gã hết sức thô bạo, nụ cười trên mặt thoạt nhìn lại chân thành vô cùng.
Gã nói: “Thánh thượng, mở cánh cửa này ra đi.”
Xa Hoằng Vĩnh: “Đồ tiểu nhân vô sỉ, Ngu Thao Hành trẫm xx ngươi nha nha nha nha!”
Ngu Thao Hành liếc hắn một cái, nhét miếng vải trở lại, vỗ vỗ tay cho thuộc hạ phía sau tiến lên.
Đầu tiên, con Chim sẻ kia khống chế động tác của Xa Hoằng Vĩnh, sau đó hắn rút một cây chủy thủ ra, dùng lưỡi dao cứa nhẹ trên ngón tay cái Xa Hoằng Vĩnh một chút, rất nhanh, máu tươi liền chảy ra.
Hắn bóp chặt cánh tay đang giãy dụa của Xa Hoằng Vĩnh, bôi máu tươi lên cánh cửa.
Trong nháy mắt, vô số bùa chú hiện ra, mấy nhịp thở sau, ánh sáng đạt đến tối thịnh. Đám người trước cửa nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, cửa đá chặn đường đã không còn tăm hơi.
Bọn họ nối đuôi nhau tiến vào bên trong chủ mộ thất rộng rãi, vòng qua không ít vàng bạc, bảo khí, đầu tiên là nhìn thấy một đôi quan tài một lớn, một nhỏ song song đặt ở trung tâm.
Quan tài lớn có đặt một thanh trường kiếm ở bên ngoài, nhưng mà mục tiêu của Ngu Thao Hành không phải cái này.
Con Chim sẻ kia mời Ngu Thao Hành đứng ở vị trí an toàn, đến một bên khác của quan tài tìm tòi hồi lâu, không biết đụng trúng chỗ nào, những người đang đứng ở phía xa xa đột nhiên nghe thấy một tiếng “Cạch”, âm khí xốc lên từ một khe nhỏ phía dưới nắp quan tài.
Dù gì cũng là hoàng lăng của hoàng đế khai quốc, tất nhiên sẽ có dạ minh châu chiếu rọi, miễn đi nỗi khổ đèn đuốc bị tắt. Đám người Ngu Thao Hành chờ đợi trong chốc lát, sau khi xác nhận không có chuyện gì, Chim sẻ mới bảo đám người còn lại cùng di chuyển nắp quan tài với hắn.
Phía dưới nắp quan tài, là một bộ đeo vàng bạc, quấn vải lụa…
Xương trắng.
Đám Chim sẻ giật nảy mình, bọn họ vốn cho rằng người trong quan tài dù gì cũng là hoàng hậu, áo ngọc dây vàng không mặc thì thôi, dù sao cũng nên có ngọc thiền (ve sầu ngọc) có thể bảo đảm thi thể ngàn năm không hư hoại chứ. Ngu thị chết bệnh mới chỉ hơn chín mươi năm, trong quan tài ấy thế nhưng chỉ còn sót lại xương trắng âm u?
“Các đời Thánh nữ Ngu thị thân thông âm dương, coi nhẹ cái chết, không muốn làm mấy trò đấy trên thi thể của mình.” Ngu Thao Hành vừa nói, vừa lấy đầu lâu trắng trong quan tài ra, giơ thẳng lên phía trước mặt mình, gã nói: “Dì Hai, đúng là đã lâu không gặp.”
Những người khác nghe thấy câu nói ấy của gã, đều không nhịn được rùng mình một cái.
Có một người to gan lớn mật cất giọng hỏi: “Không phải chúng ta đến đây để lấy trái tim Ngu thị sao?”
Ngu Thao Hành liếc hắn, thoạt nhìn không hề để tâm tới việc Ngu thị trong lời hắn nói chính là dì Hai của mình.
“Sao có thể còn có tim được? Nếu không thì hay là cầm của ta đi đi.”
Đám thuộc hạ cuống quít nhận sai, nhưng mà cái người to gan kia vẫn còn nói tiếp: “Nếu vậy thì chúng ta lấy cái gì để đưa cho Túc lâu chủ đây?”
Ngu Thao Hành không đáp lời, gã đặt đầu lâu của Ngu thị trên nắp quan tài, rút một cái kiếm nhỏ ở bên hông ra, cứa trên đầu ngón tay một chút.
Động tác này của gã mạnh hơn so với lúc con Chim sẻ kia cứa ngón tay của Xa Hoằng Vĩnh, lưỡi kiếm vừa nhấc lên, máu tươi đã chảy ra, nhỏ từng giọt lên đầu lâu.
Ngu Thao Hành dường như không cảm thấy đau, ngón tay đặt trên đầu lâu, rồng bay phượng múa viết xuống một cái bùa chú phức tạp không ai hiểu.
Khi gã lấy ngón tay ra, vết thương đã tự động khép lại, nhưng máu tươi vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng bốc lên từ vị trí giữa trán của đầu lâu, giống như thể ở đó có một dòng suối máu.
Thịch ——
Thịch ——
Thịch ——
Tiếng tim đập truyền tới từ đầu lâu, đám thuộc hạ của Ngu Thao Hành liếc mắt nhìn nhau, nhanh trí nâng tráp gỗ mạ vàng bọn họ mang đến để đựng trái tim.
Ngu Thao Hành bỏ đầu lâu vào, đóng nắp lại.
“Đầu lâu này trong vòng ba ngày có thể tạm thời thay thế trái tim, đi đưa cho Túc lâu chủ đi”, gã không chút để ý mà vỗ tay một cái, nói: “Nói cho hắn đừng quên cam kết của mình, lúc trước bảo hắn đầu quân cho ta, hắn không chịu. Đã vậy thì ta cũng không có ưu đãi cho hắn.”
“Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời”, thuộc hạ vội vã đáp: “Trước khi mọi chuyện ở Hồng Kinh được chuẩn bị kỹ càng, quyết không để cho Đại quốc sư rời khỏi Đào phủ.”
“Cả Kham Nguy nữa.”
“Vâng, cả Thanh Thành chưởng môn nữa.”
Nói xong, người kia cố gắng rời đi càng nhanh càng tốt.
Từ Hồng Kinh đến núi Vũ di xa xôi vạn dặm, nhưng mà mượn thuật tinh linh truyền vật của chúc sư, đưa cái tráp đến tay Túc Phi cũng không mất nhiều thời gian lắm, chuyện còn lại chắc hẳn không cần Ngu Thao Hành phải lo lắng.
Gã lại để cho thuộc hạ mang quan tài của Xa Viêm đi, hơn mười người thở hồng hộc mới kéo được quan tài của hoàng đế khai quốc, trói Xa Hoằng Vĩnh lại, cùng nhau rời đi.
Chỉ còn dư lại mình Ngu Thao Hành đứng trong mộ thất, và một bộ xương trắng không đầu.
“Dì Hai”, gã nói: “Dù sao thì bây giờ ngài cũng không nghe thấy lời ta nói, vậy ta sẽ tùy tiện nói một chút.”
“Tuyết biểu đệ đi theo con đường mà các ngươi đã kiên trì, còn ta thì lựa chọn con đường mà vị tổ tiên năm ấy đi. Bất kể là ai trong chúng ta thành công, chuyện đã quấy nhiễu Nhân tộc ngàn năm nay đều có thể giải quyết.”
Ngu Thao Hành vừa nói, vừa một tay đẩy nắp quan tài lúc trước mấy người mới có thể di chuyển được, dường như không phải không thể tập võ như trong lời dân chúng vẫn đồn.
“Tất nhiên ngài sẽ hi vọng Tuyết biểu đệ thành công đúng chứ, dù sao thì giữa ta với y chỉ có một người có thể sống sót mà thôi, thế nhưng…”
Nắp quan tài “cạch” một tiếng, một lần nữa khép lại. Ngu Thao Hành buông tay xoay người, đi về phía cửa vào của chủ mộ thất, lúc đi đến đường ra đột nhiên quay người lại.
Gã liếc mắt nhìn Thánh nữ cuối cùng của Ngu thị một chút, khóe mắt mang theo tia cười lạnh lẽo.
“… Ta mới đúng là người chính xác, năm đó vị tổ tiên kia giết chết Chúc Long bảo hộ địa mạch, chính là vì mục đích này. Lại không ngờ các ngài trách trời, thương dân, quy tội về mình, uổng phí mất cơ hội tốt. Nhưng mà, đàn ông tất phải lập được công lao sự nghiệp lớn, tâm nguyện của Ngu gia, ta sẽ là người thực hiện.”
***
Đào phủ, Thuần An, phủ của Giang phủ lệnh.
Xa Sơn Tuyết suýt bị sặc chết ho khan một hồi lâu, sau đó mới chật vật ngẩng đầu lên.
Y đẩy bàn tay đang định vỗ lưng thay y của Kham Nguy ra, lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Diêu Thiên Minh.
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Xa Sơn Tuyết không hỏi Hồng Kinh đã xảy chuyện gì, cũng không hỏi hài cốt cha mẹ bị làm sao, trái lại nhắc tới một nhân vật không chút liên quan đến việc này.
“Lão Ngũ đã tới chưa?”
“Vạn sư đệ?” Diêu Thiên Minh kinh ngạc: “Hắn thì liên quan gì đến việc này chứ… Đúng rồi! Ngài không nói thì ta cũng quên mất, Đại quốc sư, sao ngài có thể giao Vạn sư đệ vào tay cái tên tiểu nhân hèn hạ Túc Phi kia chứ? Từ sau khi tin tức ngài giả chết được truyền ra, ta lên núi Vũ Di cũng không gặp được Vạn sư đệ nữa, không biết bị bọn chúng nhốt ở đâu rồi…”
Xa Sơn Tuyết ngắt lời hắn, nói: “An toàn của hắn không cần lo lắng, nhưng mà, ta đến Thuần An đã hơn một ngày, hắn vẫn chưa từng tới lần nào sao?”
Diêu Thiên Minh càng thêm mờ mịt: “Vạn sư đệ bị Võ Di lâu bắt nhốt, làm sao có thể đến được?”
Kham Nguy vừa ngồi xuống nghe thấy vậy thì quay sang liếc nhìn Xa Sơn Tuyết một chút.
Trong kiếp trước, Vạn Tử Hoa khác với phần lớn sư huynh của hắn, không hề bị mất tung tích không biết sống chết, mà trái lại là nổi tiếng khắp thiên hạ.
Làm khách ở Võ Di lâu, giết chết Túc Phi, sau đó trở thành lâu chủ Võ Di lâu, quả thực một nhân vật truyền kỳ.
Vốn dĩ Kham Nguy cũng giống như người đời, cảm thấy sở dĩ Vạn Tử Hoa tới Võ Di lâu là bởi vì hắn muốn nghiên cứu các loại bẫy. Nhưng bây giờ nghe thấy Xa Sơn Tuyết nói vậy, dường như Vạn Tử Hoa cũng không phải là tự nguyện đi đến Võ Di lâu, mà là được Xa Sơn Tuyết phái tới sao?
Mục đích là gì? Vì cái thứ cơ quan hình người sau này sẽ tỏa sáng rực rỡ – “Võ thần” ư?
Cơ quan hình người kia có thể sánh với đại tông sư, nhưng mà nó lại không dùng kiếm, cho nên Kham Nguy chưa từng để ý quá nhiều.
Hắn đã từng thấy “Võ thần” một lần từ xa, không có cảm nghĩ gì, chỉ cảm thấy “Võ thần” tuyệt đối không đơn giản chỉ là một cái cơ quan hình người như vậy.
Sự không đơn giản này, đáng giá Xa Sơn Tuyết phải đặc biệt phái một đệ tử đi vào xem sao?
Xa Sơn Tuyết bị Kham Nguy quan sát đang trầm ngâm, y cau mày, ngón tay gõ lên ghế gỗ, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc, dọa cho Diêu Thiên Minh sợ hãi, nín thở chờ đợi.
Đột nhiên, y đứng dậy.
“Chọn vài người tới đây”, y giao phó Diêu Thiên Minh: “Theo ta đi đến núi Vũ Di.”
Hai đời hoàng đế quá cố của Đại Diễn đều không phải là người thích xây dựng chỗ ở của mình sau khi chết.
Bọn họ thậm chí còn không chuyển mộ phần của mình đến nơi cách xa đô thành một chút, dường như chỉ là tùy ý tìm một đỉnh núi nhỏ ở ngoại ô kinh thành, sửa chữa qua loa vài chi tiết, ngay cả vật bồi táng cũng không có bao nhiêu, chứ đừng nói gì tới tuẫn táng.
Xa Sơn Xương bị chết quá đột ngột, hắn tuy rằng không có thực lực cao cường như Xa Sơn Tuyết hay Kham Nguy, nhưng cũng có thực lực ngang bằng với một cao thủ nhất lưu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sống đến một trăm tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề. Lúc bị ám sát khát vọng vẫn chưa thành, căn bản không nghĩ tới mình sẽ chết.
Sau khi hắn chết, mấy vị hoàng tử lập tức bắt đầu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Một ít vật bồi táng trong lăng mộ của hắn, đều là do Xa Sơn Tuyết sau khi làm Đại quốc sư bỏ vào.
Xa Viêm thì lại khác.
Hắn đại khái là chết bệnh, nhưng mà từ lúc phát bệnh đến khi chết, ở giữa có mấy ngày, đủ cho hắn sắp xếp ổn thỏa.
Xa Viêm đồng táng với hoàng hậu Ngu thị của mình, trước khi chết gạch bỏ toàn bộ vật bồi táng trong danh sách Lễ Bộ đưa lên.
Vị hoàng đế khai quốc này khi còn sống nắm giữ trong tay quốc thổ hưng thịnh, có được quân đội vô song, ngoại trừ hai thứ này thì hắn không muốn mang theo bất kỳ đồ vật gì khác. Thế nhưng hai thứ này hắn lại không thể mang theo được, nếu không phải Xa Sơn Xương kiên trì, e rằng Xa Viêm sẽ chỉ mang theo kiếm của mình đi vào lăng mộ.
Nhưng mà, bảo vệ hoàng lăng chính là Lang Hổ quân dưới trướng của Xa Viêm.
Đã từng là vậy.
Cũng giống như cấm quân hoàng cung đời sau, lính già bảo vệ hoàng lăng vừa chết đi, những gia đình này đó thấy việc thủ vệ hoàng lăng vừa nhàn nhã lại vừa có tiền quân liền tìm quan hệ, đưa con trai mình vào. Bởi vậy, thủ vệ hoàng lăng và cấm quân hoàng cung, cứ thế trở thành nơi tụ tập của đám con cháu đời thứ hai.
Đổi một cách hình dung thì chính là.
Giá áo túi cơm(*).
(*)Giá áo túi cơm: Giá để treo áo, túi để đựng cơm. Ý chỉ những người bất tài, vô dụng, không làm được việc gì.
Ngu Thao Hành không cần phí nhiều sức lực đã lôi được Xa Hoằng Vĩnh bị Đại quốc sư hạ lệnh ốm bệnh từ trong cung ra, dẫn hắn đi tới hoàng lăng. Trên đường đi thậm chí còn không vấp phải sự ngăn cản nào.
Thế gia không muốn đắc tội Thừa tướng. Mà lực lượng Đại quốc sư lưu lại Hồng Kinh coi bảo vệ bản thân mình là chính, bọn họ không mấy tôn trọng Thánh thượng hiện nay, chỉ hơi ra vẻ tượng trưng ngăn cản một chút, so với Xa Hoằng Vĩnh thì bọn họ lại càng để ý Thái tử tuổi nhỏ hơn một ít. Chân chính nỗ lực bảo vệ Xa Hoằng Vĩnh, ngược lại chính là phái cải cách không được hắn nhìn vào mắt, nhưng đáng tiếc những người này phần lớn là quan văn, lại trẻ tuổi, nhiệt huyết xông lên đầu, đứng chắn ở trước ngựa Ngu Thao Hành tức giận mắng chửi, liền trực tiếp nộp mạng.
Vô dụng, thực sự là quá vô dụng, ngay cả đi tìm cứu binh cũng không làm được sao?!
Bị vải rách nhét vào miệng, Xa Hoằng Vĩnh không thể mắng người phẫn nộ nghĩ, lại quên mất bởi vì tiêu diệt phản tặc thất bại, Binh bộ Thượng thư và hai thị lang đã bị hắn tước quan. Cuối năm tạm thời không có người bổ sung, Binh bộ giờ đây chỉ để làm cảnh mà thôi.
Ngu Thao Hành và người của hắn phi ngựa chạy nhanh tới hoàng lăng ở ngoại ô, thậm chí còn chưa cần phải đánh một trận ra hồn đã khống chế được toàn bộ quân coi giữ hoàng lăng.
Sau đó, kéo lấy Xa Hoằng Vĩnh đang run lẩy bẩy, Ngu Thao Hành dẫn người tiến vào trong hoàng lăng.
Lăng mộ Xa Viêm quá mức mộc mạc, đường vào mộ không hề có bẫy, trên dưới trái phải chỉ có những bức họa mà nhóm thợ thủ công đã vẽ xuống, hình ảnh bên trên khi thì là hai quân giằng co, cờ xí ngợp trời, khi thì là so kiếm trên núi cao, sấm vang chớp giật. Trong mỗi bức họa đều có hình ảnh Xa Viêm mặc quân trang, khoác áo choàng đỏ thẫm xuất hiện, rõ ràng chính là đang tái hiện lại cuộc đời của vị Thái Tổ Đại Diễn này.
Nhưng mà, trong những bức họa này, ngoại trừ Xa Viêm luôn luôn xuất hiện ra thì còn có hình ảnh của một người khác nữa, cũng chiếm tới hơn một nửa.
Đó là một người phụ nữ da trắng, nàng đôi khi đội mũ phượng, đa phần là mặc nam trang cùng phóng ngựa với Xa Viêm, có lúc lại xuất hiện bên trong binh mã, một mình một xe, thổi kèn hiệu.
Tay nghề nhóm thợ thủ công xây dựng hoàng lăng rất tinh diệu, dung mạo nữ nhân này hiện lên có mấy phần giống Xa Sơn Tuyết và Ngu Thao Hành.
Người phụ nữ này tất nhiên là Thánh nữ Ngu thị của Đại – tiểu Hưng Lĩnh.
Đến cuối con đường vào mộ, cuộc đời Thái Tổ Đại Diễn và hoàng hậu của hắn cũng đến hồi kết. Một cánh cửa nặng trịch chắn ở trên đường, bên trên không có lỗ khóa, chứ đừng nói gì tới khe hở đủ để đẩy cửa ra.
Ngu Thao Hành quăng Xa Hoằng Vĩnh xuống đất, kéo miếng vải chặn trong miệng hắn ra. Càng khiến cho người ta sợ hãi chính là, mặc dù động tác của gã hết sức thô bạo, nụ cười trên mặt thoạt nhìn lại chân thành vô cùng.
Gã nói: “Thánh thượng, mở cánh cửa này ra đi.”
Xa Hoằng Vĩnh: “Đồ tiểu nhân vô sỉ, Ngu Thao Hành trẫm xx ngươi nha nha nha nha!”
Ngu Thao Hành liếc hắn một cái, nhét miếng vải trở lại, vỗ vỗ tay cho thuộc hạ phía sau tiến lên.
Đầu tiên, con Chim sẻ kia khống chế động tác của Xa Hoằng Vĩnh, sau đó hắn rút một cây chủy thủ ra, dùng lưỡi dao cứa nhẹ trên ngón tay cái Xa Hoằng Vĩnh một chút, rất nhanh, máu tươi liền chảy ra.
Hắn bóp chặt cánh tay đang giãy dụa của Xa Hoằng Vĩnh, bôi máu tươi lên cánh cửa.
Trong nháy mắt, vô số bùa chú hiện ra, mấy nhịp thở sau, ánh sáng đạt đến tối thịnh. Đám người trước cửa nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, cửa đá chặn đường đã không còn tăm hơi.
Bọn họ nối đuôi nhau tiến vào bên trong chủ mộ thất rộng rãi, vòng qua không ít vàng bạc, bảo khí, đầu tiên là nhìn thấy một đôi quan tài một lớn, một nhỏ song song đặt ở trung tâm.
Quan tài lớn có đặt một thanh trường kiếm ở bên ngoài, nhưng mà mục tiêu của Ngu Thao Hành không phải cái này.
Con Chim sẻ kia mời Ngu Thao Hành đứng ở vị trí an toàn, đến một bên khác của quan tài tìm tòi hồi lâu, không biết đụng trúng chỗ nào, những người đang đứng ở phía xa xa đột nhiên nghe thấy một tiếng “Cạch”, âm khí xốc lên từ một khe nhỏ phía dưới nắp quan tài.
Dù gì cũng là hoàng lăng của hoàng đế khai quốc, tất nhiên sẽ có dạ minh châu chiếu rọi, miễn đi nỗi khổ đèn đuốc bị tắt. Đám người Ngu Thao Hành chờ đợi trong chốc lát, sau khi xác nhận không có chuyện gì, Chim sẻ mới bảo đám người còn lại cùng di chuyển nắp quan tài với hắn.
Phía dưới nắp quan tài, là một bộ đeo vàng bạc, quấn vải lụa…
Xương trắng.
Đám Chim sẻ giật nảy mình, bọn họ vốn cho rằng người trong quan tài dù gì cũng là hoàng hậu, áo ngọc dây vàng không mặc thì thôi, dù sao cũng nên có ngọc thiền (ve sầu ngọc) có thể bảo đảm thi thể ngàn năm không hư hoại chứ. Ngu thị chết bệnh mới chỉ hơn chín mươi năm, trong quan tài ấy thế nhưng chỉ còn sót lại xương trắng âm u?
“Các đời Thánh nữ Ngu thị thân thông âm dương, coi nhẹ cái chết, không muốn làm mấy trò đấy trên thi thể của mình.” Ngu Thao Hành vừa nói, vừa lấy đầu lâu trắng trong quan tài ra, giơ thẳng lên phía trước mặt mình, gã nói: “Dì Hai, đúng là đã lâu không gặp.”
Những người khác nghe thấy câu nói ấy của gã, đều không nhịn được rùng mình một cái.
Có một người to gan lớn mật cất giọng hỏi: “Không phải chúng ta đến đây để lấy trái tim Ngu thị sao?”
Ngu Thao Hành liếc hắn, thoạt nhìn không hề để tâm tới việc Ngu thị trong lời hắn nói chính là dì Hai của mình.
“Sao có thể còn có tim được? Nếu không thì hay là cầm của ta đi đi.”
Đám thuộc hạ cuống quít nhận sai, nhưng mà cái người to gan kia vẫn còn nói tiếp: “Nếu vậy thì chúng ta lấy cái gì để đưa cho Túc lâu chủ đây?”
Ngu Thao Hành không đáp lời, gã đặt đầu lâu của Ngu thị trên nắp quan tài, rút một cái kiếm nhỏ ở bên hông ra, cứa trên đầu ngón tay một chút.
Động tác này của gã mạnh hơn so với lúc con Chim sẻ kia cứa ngón tay của Xa Hoằng Vĩnh, lưỡi kiếm vừa nhấc lên, máu tươi đã chảy ra, nhỏ từng giọt lên đầu lâu.
Ngu Thao Hành dường như không cảm thấy đau, ngón tay đặt trên đầu lâu, rồng bay phượng múa viết xuống một cái bùa chú phức tạp không ai hiểu.
Khi gã lấy ngón tay ra, vết thương đã tự động khép lại, nhưng máu tươi vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng bốc lên từ vị trí giữa trán của đầu lâu, giống như thể ở đó có một dòng suối máu.
Thịch ——
Thịch ——
Thịch ——
Tiếng tim đập truyền tới từ đầu lâu, đám thuộc hạ của Ngu Thao Hành liếc mắt nhìn nhau, nhanh trí nâng tráp gỗ mạ vàng bọn họ mang đến để đựng trái tim.
Ngu Thao Hành bỏ đầu lâu vào, đóng nắp lại.
“Đầu lâu này trong vòng ba ngày có thể tạm thời thay thế trái tim, đi đưa cho Túc lâu chủ đi”, gã không chút để ý mà vỗ tay một cái, nói: “Nói cho hắn đừng quên cam kết của mình, lúc trước bảo hắn đầu quân cho ta, hắn không chịu. Đã vậy thì ta cũng không có ưu đãi cho hắn.”
“Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời”, thuộc hạ vội vã đáp: “Trước khi mọi chuyện ở Hồng Kinh được chuẩn bị kỹ càng, quyết không để cho Đại quốc sư rời khỏi Đào phủ.”
“Cả Kham Nguy nữa.”
“Vâng, cả Thanh Thành chưởng môn nữa.”
Nói xong, người kia cố gắng rời đi càng nhanh càng tốt.
Từ Hồng Kinh đến núi Vũ di xa xôi vạn dặm, nhưng mà mượn thuật tinh linh truyền vật của chúc sư, đưa cái tráp đến tay Túc Phi cũng không mất nhiều thời gian lắm, chuyện còn lại chắc hẳn không cần Ngu Thao Hành phải lo lắng.
Gã lại để cho thuộc hạ mang quan tài của Xa Viêm đi, hơn mười người thở hồng hộc mới kéo được quan tài của hoàng đế khai quốc, trói Xa Hoằng Vĩnh lại, cùng nhau rời đi.
Chỉ còn dư lại mình Ngu Thao Hành đứng trong mộ thất, và một bộ xương trắng không đầu.
“Dì Hai”, gã nói: “Dù sao thì bây giờ ngài cũng không nghe thấy lời ta nói, vậy ta sẽ tùy tiện nói một chút.”
“Tuyết biểu đệ đi theo con đường mà các ngươi đã kiên trì, còn ta thì lựa chọn con đường mà vị tổ tiên năm ấy đi. Bất kể là ai trong chúng ta thành công, chuyện đã quấy nhiễu Nhân tộc ngàn năm nay đều có thể giải quyết.”
Ngu Thao Hành vừa nói, vừa một tay đẩy nắp quan tài lúc trước mấy người mới có thể di chuyển được, dường như không phải không thể tập võ như trong lời dân chúng vẫn đồn.
“Tất nhiên ngài sẽ hi vọng Tuyết biểu đệ thành công đúng chứ, dù sao thì giữa ta với y chỉ có một người có thể sống sót mà thôi, thế nhưng…”
Nắp quan tài “cạch” một tiếng, một lần nữa khép lại. Ngu Thao Hành buông tay xoay người, đi về phía cửa vào của chủ mộ thất, lúc đi đến đường ra đột nhiên quay người lại.
Gã liếc mắt nhìn Thánh nữ cuối cùng của Ngu thị một chút, khóe mắt mang theo tia cười lạnh lẽo.
“… Ta mới đúng là người chính xác, năm đó vị tổ tiên kia giết chết Chúc Long bảo hộ địa mạch, chính là vì mục đích này. Lại không ngờ các ngài trách trời, thương dân, quy tội về mình, uổng phí mất cơ hội tốt. Nhưng mà, đàn ông tất phải lập được công lao sự nghiệp lớn, tâm nguyện của Ngu gia, ta sẽ là người thực hiện.”
***
Đào phủ, Thuần An, phủ của Giang phủ lệnh.
Xa Sơn Tuyết suýt bị sặc chết ho khan một hồi lâu, sau đó mới chật vật ngẩng đầu lên.
Y đẩy bàn tay đang định vỗ lưng thay y của Kham Nguy ra, lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Diêu Thiên Minh.
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Xa Sơn Tuyết không hỏi Hồng Kinh đã xảy chuyện gì, cũng không hỏi hài cốt cha mẹ bị làm sao, trái lại nhắc tới một nhân vật không chút liên quan đến việc này.
“Lão Ngũ đã tới chưa?”
“Vạn sư đệ?” Diêu Thiên Minh kinh ngạc: “Hắn thì liên quan gì đến việc này chứ… Đúng rồi! Ngài không nói thì ta cũng quên mất, Đại quốc sư, sao ngài có thể giao Vạn sư đệ vào tay cái tên tiểu nhân hèn hạ Túc Phi kia chứ? Từ sau khi tin tức ngài giả chết được truyền ra, ta lên núi Vũ Di cũng không gặp được Vạn sư đệ nữa, không biết bị bọn chúng nhốt ở đâu rồi…”
Xa Sơn Tuyết ngắt lời hắn, nói: “An toàn của hắn không cần lo lắng, nhưng mà, ta đến Thuần An đã hơn một ngày, hắn vẫn chưa từng tới lần nào sao?”
Diêu Thiên Minh càng thêm mờ mịt: “Vạn sư đệ bị Võ Di lâu bắt nhốt, làm sao có thể đến được?”
Kham Nguy vừa ngồi xuống nghe thấy vậy thì quay sang liếc nhìn Xa Sơn Tuyết một chút.
Trong kiếp trước, Vạn Tử Hoa khác với phần lớn sư huynh của hắn, không hề bị mất tung tích không biết sống chết, mà trái lại là nổi tiếng khắp thiên hạ.
Làm khách ở Võ Di lâu, giết chết Túc Phi, sau đó trở thành lâu chủ Võ Di lâu, quả thực một nhân vật truyền kỳ.
Vốn dĩ Kham Nguy cũng giống như người đời, cảm thấy sở dĩ Vạn Tử Hoa tới Võ Di lâu là bởi vì hắn muốn nghiên cứu các loại bẫy. Nhưng bây giờ nghe thấy Xa Sơn Tuyết nói vậy, dường như Vạn Tử Hoa cũng không phải là tự nguyện đi đến Võ Di lâu, mà là được Xa Sơn Tuyết phái tới sao?
Mục đích là gì? Vì cái thứ cơ quan hình người sau này sẽ tỏa sáng rực rỡ – “Võ thần” ư?
Cơ quan hình người kia có thể sánh với đại tông sư, nhưng mà nó lại không dùng kiếm, cho nên Kham Nguy chưa từng để ý quá nhiều.
Hắn đã từng thấy “Võ thần” một lần từ xa, không có cảm nghĩ gì, chỉ cảm thấy “Võ thần” tuyệt đối không đơn giản chỉ là một cái cơ quan hình người như vậy.
Sự không đơn giản này, đáng giá Xa Sơn Tuyết phải đặc biệt phái một đệ tử đi vào xem sao?
Xa Sơn Tuyết bị Kham Nguy quan sát đang trầm ngâm, y cau mày, ngón tay gõ lên ghế gỗ, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc, dọa cho Diêu Thiên Minh sợ hãi, nín thở chờ đợi.
Đột nhiên, y đứng dậy.
“Chọn vài người tới đây”, y giao phó Diêu Thiên Minh: “Theo ta đi đến núi Vũ Di.”
Tác giả :
Ninh Thế Cửu