Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
Chương 22
Xa Sơn Tuyết sao lại khen hắn?
Xa Sơn Tuyết sao lại khen hắn?!
Xa Sơn Tuyết sao lại khen hắn?!!!
Hơn nữa khen cái gì cơ? Đẹp? Nói ai đó? Coi hắn là nữ tử sao?
Trong lòng Kham Nguy không có một chút vui sướng nào khi được khích lệ, hắn híp mắt lại đánh giá cái gia hỏa mở miệng không nói tiếng người này, trực tiếp hỏi: “Ngươi là ai?”
Xa Sơn Tuyết sẽ không khích lệ Kham Nguy, ít nhất, y sẽ không khen trước mặt Kham Nguy.
Bởi vậy có thể chứng minh, người này không phải Xa Sơn Tuyết.
Kho sách Thanh Thành có ghi lại, Chúc sư nghiên cứu quỷ đạo thành công sau khi chết có thể làm cho thần hồn mình trường tồn, bám vào thân thể người sống, đoạt xác người khác. Tuy rằng Xa Sơn Tuyết làm chủ nhân Cung Phụng viện mà lại để cho người khác đoạt xác thì vô cùng khó tin, nhưng mà so với một Xa Sơn Tuyết sẽ khen hắn, Kham Nguy thà tin điều này còn hơn.
Hắn thả ra sát khí khiến không khí xung quanh Xa Sơn Tuyết hạ xuống âm độ, hơi lạnh từ dưới chân hai người khuếch tán ra bốn phía, làm cho Xa Sơn Tuyết không mặc đủ quần áo rùng mình.
“Ngươi là ai?” Kham Nguy hỏi lại.
Gió lạnh trong rừng trúc đột nhiên thổi cuồn cuộn, nụ cười của Xa Sơn Tuyết cứng đờ, nội tâm lại có hàng ngàn hàng vạn âm thanh ha ha ha.
Đây lần đầu tiên Xa Sơn Tuyết sau khi mất trí nhớ đối mặt với người quen, đặc biệt là người quen này lại có mối quan hệ không bình thường với y —— nghe nói là kẻ thù trăm năm, trước đây không lâu lại đột nhiên ra tay cứu y một mạng. Chỉ ngắn ngủi một câu như thế thôi cũng đủ để nhìn ra yêu hận tình thù giữa y và Kham Nguy phức tạp đến nhường nào, cắt sao cũng không đứt, càng gỡ càng rối hơn.
Nguy hiểm hơn chính là, Xa Sơn Tuyết còn đang mất trí nhớ.
Cho nên lần đối thoại đầu này nhất định phải cực kì thận trọng, đề tài mở đầu cần phải suy nghĩ tỉ mỉ. Đương nhiên, câu khen vừa rồi đột nhiên thốt ra kia, Xa Sơn Tuyết nói là chân tâm thực lòng, tuyệt không hề giả dối.
Kết quả là Kham Nguy lại hỏi: “Ngươi là ai?”
Chỉ là một câu nói bình thường mà thôi, nhưng Xa Sơn Tuyết lại nghe được sự tức giận, không, phải nói là, giọng điệu nói chuyện của Kham Nguy người này —— cái loại không có tình cảm thẳng thừng chất vấn, cách ngắt nghỉ cùng âm thanh nặng nề trong toàn câu nói, cộng với trên người còn chưa tản đi kiếm ý sắc bén… làm cho Xa Sơn Tuyết rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Bình tĩnh lại một chút, Xa Sơn Tuyết nghĩ, đây chẳng qua là do ký ức quá khứ quấy phá, nói thế nào đi chăng nữa thì Kham Nguy đã cứu y một mạng, quan hệ của bọn họ cũng nên hòa hoãn hơn một chút, miễn cho y bị xem như là một con bạch nhãn lang không biết báo ân.
Xa Sơn Tuyết khôi phục thói quen cười tươi, có chút lúng túng nỗ lực gợi mở đề tài.
“Trên mặt ngươi là cái nụ cười giả dối gì vậy”, Kham Nguy nói: “Như là đeo một tấm da người.”
“…” Xa Sơn Tuyết.
Chuyện này không liên quan tới y, là do mỗ Kiếm thánh sẽ không nói chuyện tử tế.
Ở trong đầu phản bác lý trí của chính mình, Xa Sơn Tuyết tiến lên một bước, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng của Kham Nguy ngã vào ngực hắn.
Y ngẩng mặt hướng về phía Kham Nguy, khóe miệng lộ ra một cái nghiến răng nghiến lợi cười lạnh tuyệt không giả tạo.
“Ta là ai?” Xa Sơn Tuyết ha ha: “Chính ngươi không tự đoán xem?”
Nói xong, y thuận theo tiếng kêu gọi tha thiết có thể cảm giác được từ sau khi Kham Nguy xuất hiện, duỗi tay rút kiếm bên hông hắn.
Cái y rút ra không phải Tương Phu Nhân mà là một thanh bội kiếm khác bên hông Kham Nguy.
Đó chính là thanh tử kiếm trong trí nhớ của Thanh Thành đệ tử, đã được treo rất nhiều năm tại Quân Tử đường, yên tĩnh không một tiếng động.
Nhưng mà thanh tử kiếm này hiện tại không giống như “tử” rồi một chút nào, từ lúc mới bắt đầu, nàng vẫn luôn rung động mãnh liệt vui sướng trong vỏ, leng keng leng keng vang lên không ngừng. Chính là cỗ vui thích này đã hấp dẫn sự chú ý của Xa Sơn Tuyết, không biết tại sao, y có thể cảm giác được chính mình và thanh kiếm này dường như có một mối liên hệ huyết thống.
Khi y duỗi tay nắm chặt chuôi kiếm, hình như còn có thể nghe thấy tiếng tim đập từ từ vang dội và tiếng trường kiếm mừng đến phát khóc hí lên.
“Choeng —— “
Thân kiếm không kịp chờ đợi trượt ra khỏi vỏ.
Xa Sơn Tuyết không nhìn được hình dáng của thanh kiếm, nhưng Kham Nguy có thể thấy rõ. Đã từng là tử kiếm đen kịt nay lại lóe ra ánh bạc lấp lánh, thân kiếm thon dài, mũi kiếm như châm, kiếm tích thẳng tắp, hai bên lưỡi kiếm rất mỏng, mỏng như một tờ giấy.
Dù cho mấy năm chưa từng bảo dưỡng, thanh kiếm này vẫn như là mới vừa được kiếm tượng lấy ra từ lò đúc, phảng phất năm tháng chưa từng trôi qua, phảng phất hắn và Xa Sơn Tuyết vẫn là hai thiếu niên trong tay chỉ có kiếm kia, chuyên chú lẫn nhau.
Ánh mắt của hắn thuận thân kiếm hướng lên trên, rơi vào chuôi kiếm nơi Xa Sơn Tuyết đang nắm chặt, ở đó khắc hai văn tự mờ nhạt.
—— Tinh Mạc.
Bàn tay nắm chuôi kiếm vẫn như quá khứ khớp xương rõ ràng, Kham Nguy mới cảm thán một câu liền thấy cái tay kia bỗng chốc run lên, phóng kiếm đến, nếu không phải hắn phản ứng cực nhanh mà lùi về sau một bước, mũi kiếm đã có thể đâm mù mắt hắn rồi.
“… Xa Sơn Tuyết!”
Kham Nguy chỉ kịp hô lên một câu, mũi kiếm Tinh Mạc liền theo bước hắn lùi về sau mà phóng tới, người cầm kiếm hết sức hùng hổ doạ người, lưỡi kiếm đen bạc vung ra một mảnh đêm tối trước mặt Kham Nguy, ám hắc bóng đêm là thân kiếm Tinh Mạc, ánh sao lấp lánh là mũi kiếm Tinh Mạc, bao phủ khắp nơi, không định cho Kham Nguy một đường sống.
Chỉ là…
Kham Nguy cũng đồng thời giơ kiếm lên, Tương Phu Nhân hò reo mà phát ra một tiếng kiếm ngân càng vui vẻ hơn.
Trường kiếm mang theo hoa văn tím đốm xuyên qua màn đêm trước mắt, mạnh mẽ đánh vào thân kiếm Tinh Mạc.
Ngàn vì sao đêm bỗng chốc tan vỡ, nhanh chóng biến mất như thể ban nãy chỉ là ảo giác của Kham Nguy mà thôi, ngay sau đó, người kia hơi lùi lại một chút tránh khỏi mũi kiếm của hắn, Tinh Mạc trong tay không tiến nữa mà ngược theo kiếm tích Tương Phu Nhân đánh xuống, đến thẳng yếu điểm ở ngực Kham Nguy.
Lá gan thật lớn!
Không vận nội tức, không động kiếm khí, Kham Nguy trở tay chống đỡ, hai thanh trường kiếm leng keng chạm vào nhau, lập tức tách rời.
Xa Sơn Tuyết đổi chỗ với Kham Nguy, xoay người lại đánh tiếp.
Nếu người ngoài nhìn vào, nhìn thấy hai người này một thì liên tục cười lạnh, một thì trợn mắt mím môi, ra tay đều là nhắm vào điểm yếu của đối phương đại khái còn sẽ cho rằng giữa bọn họ có mối thù gì đó tỉ như giết thân đoạt vợ.
Nhưng mà người trong cuộc thì lại là một người đấu, một người vui vẻ, chỉ cần là người hơi tinh thông kiếm ý một chút đều có thể cảm giác được cái cỗ vui thích kia, khi một thanh kiếm hướng chỗ yếu đâm, một thanh khác sẽ ngăn lại, Tương Phu Nhân cùng Tinh Mạc va chạm vào nhau, ở giữa không trung cọ ra tia lửa liên tiếp.
Xa Sơn Tuyết thực ra chỉ dùng một chiêu liền ý thức được mình đánh không lại.
Đó là đương nhiên, kinh mạch y không thông, nội tức không chuyển, xương cốt thân thể cũng không phải quá khỏe mạnh, nâng kiếm lướt nhẹ, dưới chân phù phiếm, lúc xuất kiếm cũng không thuần thục, có lúc xuất được một nửa liền quên mất phần sau kiếm nên đi đâu về đâu.
Mà Kham Nguy cũng kỳ quái không vận nội tức, mỗi khi Xa Sơn Tuyết kiếm chiêu đình trệ còn cố ý cho y một sơ hở.
Tuyệt đối là cố ý, Xa Sơn Tuyết khẳng định. Y không cảm thấy bản thân mình có thể tóm được kẽ hở của võ đạo Đại tông sư, đặc biệt còn ở trong hoàn cảnh mắt không nhìn thấy, nhưng bản năng thúc đẩy y hướng mũi kiếm về phía kẽ hở, sau đó vốn là nhớ không rõ kiếm chiêu đột nhiên rõ ràng, trôi chảy mà xuất ra.
Xa Sơn Tuyết ý thức được một sự thật, đối với chiêu kiếm trong Tử Vi kiếm ca, Kham Nguy còn thành thục hơn y hiện tại.
Đó là bởi vì, bọn họ đã đánh nhau rất nhiều lần rồi.
Đầu Xa Sơn Tuyết tràn ngập đau đớn, cảm giác nóng cháy dọc theo vết thương đã khép lại tràn ra, những hình ảnh kia, phần ký ức này đó chìm sâu dưới đáy nước làm cho y không tìm thấy đang dần dần nổi lên, hỗn độn xuất hiện trước mắt Xa Sơn Tuyết.
Y thật giống như trong phút chốc biến thành hài tử còn chưa cao bằng kiếm, nắm lấy vách đá lồi ra, dùng cả tứ chi để leo lên, mắt thấy đã sắp vượt qua tên khốn phía trước kia thì đột nhiên hòn đá dưới chân hắn rơi xuống, thẳng tắp nện vào mũi y…
Một hồi lại biến thành thiếu niên đẹp đẽ, cùng một người khác chen chúc trên xích đu đan bằng tre, bọn họ đang cúi đầu lật một quyển kiếm pháp, phát biểu cách nhìn của mình đối với kiếm chiêu, sau đó cãi lộn, lại lật một tờ, tiếp tục phát biểu cách nhìn, tiếp tục cãi lộn.
Lá trúc bay xuống trang sách, tùy theo động tác lật, phảng phất cứ một năm rồi lại một năm trôi qua.
Bọn họ cao hơn, mỗi lần gặp gỡ nhất định phải âm thầm so sánh chiều cao của mình với đối phương. Sau đó dáng người bọn họ dần dần trưởng thành hết, trong lúc vung tay nhấc chân tạo ra cảm giác hiên ngang của thanh niên trẻ tuổi. Thật nhiều, thật nhiều hình ảnh đều là bọn họ đang so kiếm, sáng sớm tại đỉnh núi, đêm tối ở bên hồ, trong bão tuyết nơi vùng hoang dã, trên hoang mạc cùng gió cát giao tranh.
Xa Sơn Tuyết quả thực là tham lam nhìn từng cảnh tượng ấy, muốn từ trong kí ức mơ hồ nhìn thấy rõ chính mình, thấy rõ người bên cạnh y.
Nhưng mà đoạn ký ức này lại đột nhiên chuyển sang một địa phương hết sức yên ắng.
Đại khái là vào mùa hè, đêm khuya, trời mưa to.
Không khí oi bức, nước mưa thuận theo mái hiên chảy xuống ào ào, hàng trăm ngọn nến đỏ đang cháy sáng, vô số ánh nến nhảy lên giống như một gốc cây đang hừng hực thiêu đốt.
Trước điện thờ trống rỗng cắm một cây đèn nhang to bằng cánh tay con nít, bụi bay phủ kín cống phẩm hoa quả, nơi này là một góc nhỏ tại Cung Phụng viện Hồng Kinh.
Xa Sơn Tuyết, nhìn qua là chân chính tuổi trẻ Xa Sơn Tuyết, không phải cái lão già hiện tại mà là người thiếu niên hơi thở ngây ngô, chừng hai mươi tuổi Xa Sơn Tuyết. Y xuyên áo bào trắng như tuyết quỳ gối trước điện thờ, sống lưng thẳng tắp lại đơn bạc, đầu rũ, tóc dài cũng buông xõa, như là một mảnh suối đen.
Ánh nến phả vào khuôn mặt tái nhợt của y, che đậy đi vài phần yếu ớt và bệnh tật.
Xa Sơn Tuyết ở ngoài kí ức ý thức được, đây là… a, là sự tình sau khi phế võ công không lâu đi.
Trong viện truyền đến tiếng động nho nhỏ.
Có người vượt qua tường rào Cung Phụng viện nhảy vào sân, lúc chạm đất làm bắn lên bọt nước, lẫn vào tiếng mưa ào ạt, gần như không thể nghe thấy được.
Trước điện thờ, Xa Sơn Tuyết đang cúi đầu khẽ động. Y dường như muốn quay đầu lại nhìn xem khách tới là ai, nhưng khách nhân đứng trong màn mưa tầm tã lại không hề lên tiếng, lập tức khiến cho Xa Sơn Tuyết nhận ra thân phận người này.
Vì vậy y lại ngồi xuống, giống như từ mười triệu năm trước đến bây giờ, y vẫn luôn là một cục đất đá, không bao giờ động.
Bên ngoài tường rào, cấm quân đang khua chiêng gõ trống hò hét, ánh lửa cùng ánh khói bốc hơi trong màn mưa, vô cùng náo nhiệt.
Một phen náo nhiệt này là bởi vì có người nửa đêm xông vào Cung Phụng viện.
Chắc hẳn chính là vị khách leo tường mà đến này.
Các cấm quân do dự đứng bên ngoài viện hồi lâu, lại không dám tiến vào tiểu viện hẻo lánh này, mãi cho đến tận nửa đêm canh ba mới chịu tản đi. Mà ở phía trong, cách bọn cấm quân một bức tường, lại đang yên tĩnh đến độ giống như không tồn tại người sống.
Nước mưa rầm rầm trút xuống, ánh nến bập bùng cháy, hoa lay ơn ướt đẫm tựa như đang gào khóc, thế nhưng trong viện vẫn như cũ rất yên tĩnh, đối với hai người trong viện mà nói càng là như vậy.
Xa Sơn Tuyết trước tiên phá vỡ bầu không khí an tĩnh quái dị này.
“Mời trở về đi.” Y nói.
Thanh âm này so với người bệnh nặng vừa khỏi càng yếu ớt vô lực hơn, khách nhân trong mưa nghe được lập tức cứng thành một cây trúc.
Hắn do dự nói: “Ta nghe nói ngươi…”
Còn lại vài chữ khách nhân thực sự không thể nào thốt lên thành lời, vì để thoát khỏi loại vô lực ấy, vị khách nọ tiến lên phía trước vài bước, từ đêm mưa tối tăm đi tới dưới ánh nến vàng.
Xa Sơn Tuyết của mấy thập niên sau lập tức nhận ra cái người này là ai, hoặc là nói, đích xác cũng sẽ chỉ có một người vì nghe rằng Xa Sơn Tuyết phế võ công tuyệt kinh mạch mà đêm khuya xông vào Cung Phụng viện.
Kham Nguy.
Xa Sơn Tuyết sao lại khen hắn?!
Xa Sơn Tuyết sao lại khen hắn?!!!
Hơn nữa khen cái gì cơ? Đẹp? Nói ai đó? Coi hắn là nữ tử sao?
Trong lòng Kham Nguy không có một chút vui sướng nào khi được khích lệ, hắn híp mắt lại đánh giá cái gia hỏa mở miệng không nói tiếng người này, trực tiếp hỏi: “Ngươi là ai?”
Xa Sơn Tuyết sẽ không khích lệ Kham Nguy, ít nhất, y sẽ không khen trước mặt Kham Nguy.
Bởi vậy có thể chứng minh, người này không phải Xa Sơn Tuyết.
Kho sách Thanh Thành có ghi lại, Chúc sư nghiên cứu quỷ đạo thành công sau khi chết có thể làm cho thần hồn mình trường tồn, bám vào thân thể người sống, đoạt xác người khác. Tuy rằng Xa Sơn Tuyết làm chủ nhân Cung Phụng viện mà lại để cho người khác đoạt xác thì vô cùng khó tin, nhưng mà so với một Xa Sơn Tuyết sẽ khen hắn, Kham Nguy thà tin điều này còn hơn.
Hắn thả ra sát khí khiến không khí xung quanh Xa Sơn Tuyết hạ xuống âm độ, hơi lạnh từ dưới chân hai người khuếch tán ra bốn phía, làm cho Xa Sơn Tuyết không mặc đủ quần áo rùng mình.
“Ngươi là ai?” Kham Nguy hỏi lại.
Gió lạnh trong rừng trúc đột nhiên thổi cuồn cuộn, nụ cười của Xa Sơn Tuyết cứng đờ, nội tâm lại có hàng ngàn hàng vạn âm thanh ha ha ha.
Đây lần đầu tiên Xa Sơn Tuyết sau khi mất trí nhớ đối mặt với người quen, đặc biệt là người quen này lại có mối quan hệ không bình thường với y —— nghe nói là kẻ thù trăm năm, trước đây không lâu lại đột nhiên ra tay cứu y một mạng. Chỉ ngắn ngủi một câu như thế thôi cũng đủ để nhìn ra yêu hận tình thù giữa y và Kham Nguy phức tạp đến nhường nào, cắt sao cũng không đứt, càng gỡ càng rối hơn.
Nguy hiểm hơn chính là, Xa Sơn Tuyết còn đang mất trí nhớ.
Cho nên lần đối thoại đầu này nhất định phải cực kì thận trọng, đề tài mở đầu cần phải suy nghĩ tỉ mỉ. Đương nhiên, câu khen vừa rồi đột nhiên thốt ra kia, Xa Sơn Tuyết nói là chân tâm thực lòng, tuyệt không hề giả dối.
Kết quả là Kham Nguy lại hỏi: “Ngươi là ai?”
Chỉ là một câu nói bình thường mà thôi, nhưng Xa Sơn Tuyết lại nghe được sự tức giận, không, phải nói là, giọng điệu nói chuyện của Kham Nguy người này —— cái loại không có tình cảm thẳng thừng chất vấn, cách ngắt nghỉ cùng âm thanh nặng nề trong toàn câu nói, cộng với trên người còn chưa tản đi kiếm ý sắc bén… làm cho Xa Sơn Tuyết rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Bình tĩnh lại một chút, Xa Sơn Tuyết nghĩ, đây chẳng qua là do ký ức quá khứ quấy phá, nói thế nào đi chăng nữa thì Kham Nguy đã cứu y một mạng, quan hệ của bọn họ cũng nên hòa hoãn hơn một chút, miễn cho y bị xem như là một con bạch nhãn lang không biết báo ân.
Xa Sơn Tuyết khôi phục thói quen cười tươi, có chút lúng túng nỗ lực gợi mở đề tài.
“Trên mặt ngươi là cái nụ cười giả dối gì vậy”, Kham Nguy nói: “Như là đeo một tấm da người.”
“…” Xa Sơn Tuyết.
Chuyện này không liên quan tới y, là do mỗ Kiếm thánh sẽ không nói chuyện tử tế.
Ở trong đầu phản bác lý trí của chính mình, Xa Sơn Tuyết tiến lên một bước, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng của Kham Nguy ngã vào ngực hắn.
Y ngẩng mặt hướng về phía Kham Nguy, khóe miệng lộ ra một cái nghiến răng nghiến lợi cười lạnh tuyệt không giả tạo.
“Ta là ai?” Xa Sơn Tuyết ha ha: “Chính ngươi không tự đoán xem?”
Nói xong, y thuận theo tiếng kêu gọi tha thiết có thể cảm giác được từ sau khi Kham Nguy xuất hiện, duỗi tay rút kiếm bên hông hắn.
Cái y rút ra không phải Tương Phu Nhân mà là một thanh bội kiếm khác bên hông Kham Nguy.
Đó chính là thanh tử kiếm trong trí nhớ của Thanh Thành đệ tử, đã được treo rất nhiều năm tại Quân Tử đường, yên tĩnh không một tiếng động.
Nhưng mà thanh tử kiếm này hiện tại không giống như “tử” rồi một chút nào, từ lúc mới bắt đầu, nàng vẫn luôn rung động mãnh liệt vui sướng trong vỏ, leng keng leng keng vang lên không ngừng. Chính là cỗ vui thích này đã hấp dẫn sự chú ý của Xa Sơn Tuyết, không biết tại sao, y có thể cảm giác được chính mình và thanh kiếm này dường như có một mối liên hệ huyết thống.
Khi y duỗi tay nắm chặt chuôi kiếm, hình như còn có thể nghe thấy tiếng tim đập từ từ vang dội và tiếng trường kiếm mừng đến phát khóc hí lên.
“Choeng —— “
Thân kiếm không kịp chờ đợi trượt ra khỏi vỏ.
Xa Sơn Tuyết không nhìn được hình dáng của thanh kiếm, nhưng Kham Nguy có thể thấy rõ. Đã từng là tử kiếm đen kịt nay lại lóe ra ánh bạc lấp lánh, thân kiếm thon dài, mũi kiếm như châm, kiếm tích thẳng tắp, hai bên lưỡi kiếm rất mỏng, mỏng như một tờ giấy.
Dù cho mấy năm chưa từng bảo dưỡng, thanh kiếm này vẫn như là mới vừa được kiếm tượng lấy ra từ lò đúc, phảng phất năm tháng chưa từng trôi qua, phảng phất hắn và Xa Sơn Tuyết vẫn là hai thiếu niên trong tay chỉ có kiếm kia, chuyên chú lẫn nhau.
Ánh mắt của hắn thuận thân kiếm hướng lên trên, rơi vào chuôi kiếm nơi Xa Sơn Tuyết đang nắm chặt, ở đó khắc hai văn tự mờ nhạt.
—— Tinh Mạc.
Bàn tay nắm chuôi kiếm vẫn như quá khứ khớp xương rõ ràng, Kham Nguy mới cảm thán một câu liền thấy cái tay kia bỗng chốc run lên, phóng kiếm đến, nếu không phải hắn phản ứng cực nhanh mà lùi về sau một bước, mũi kiếm đã có thể đâm mù mắt hắn rồi.
“… Xa Sơn Tuyết!”
Kham Nguy chỉ kịp hô lên một câu, mũi kiếm Tinh Mạc liền theo bước hắn lùi về sau mà phóng tới, người cầm kiếm hết sức hùng hổ doạ người, lưỡi kiếm đen bạc vung ra một mảnh đêm tối trước mặt Kham Nguy, ám hắc bóng đêm là thân kiếm Tinh Mạc, ánh sao lấp lánh là mũi kiếm Tinh Mạc, bao phủ khắp nơi, không định cho Kham Nguy một đường sống.
Chỉ là…
Kham Nguy cũng đồng thời giơ kiếm lên, Tương Phu Nhân hò reo mà phát ra một tiếng kiếm ngân càng vui vẻ hơn.
Trường kiếm mang theo hoa văn tím đốm xuyên qua màn đêm trước mắt, mạnh mẽ đánh vào thân kiếm Tinh Mạc.
Ngàn vì sao đêm bỗng chốc tan vỡ, nhanh chóng biến mất như thể ban nãy chỉ là ảo giác của Kham Nguy mà thôi, ngay sau đó, người kia hơi lùi lại một chút tránh khỏi mũi kiếm của hắn, Tinh Mạc trong tay không tiến nữa mà ngược theo kiếm tích Tương Phu Nhân đánh xuống, đến thẳng yếu điểm ở ngực Kham Nguy.
Lá gan thật lớn!
Không vận nội tức, không động kiếm khí, Kham Nguy trở tay chống đỡ, hai thanh trường kiếm leng keng chạm vào nhau, lập tức tách rời.
Xa Sơn Tuyết đổi chỗ với Kham Nguy, xoay người lại đánh tiếp.
Nếu người ngoài nhìn vào, nhìn thấy hai người này một thì liên tục cười lạnh, một thì trợn mắt mím môi, ra tay đều là nhắm vào điểm yếu của đối phương đại khái còn sẽ cho rằng giữa bọn họ có mối thù gì đó tỉ như giết thân đoạt vợ.
Nhưng mà người trong cuộc thì lại là một người đấu, một người vui vẻ, chỉ cần là người hơi tinh thông kiếm ý một chút đều có thể cảm giác được cái cỗ vui thích kia, khi một thanh kiếm hướng chỗ yếu đâm, một thanh khác sẽ ngăn lại, Tương Phu Nhân cùng Tinh Mạc va chạm vào nhau, ở giữa không trung cọ ra tia lửa liên tiếp.
Xa Sơn Tuyết thực ra chỉ dùng một chiêu liền ý thức được mình đánh không lại.
Đó là đương nhiên, kinh mạch y không thông, nội tức không chuyển, xương cốt thân thể cũng không phải quá khỏe mạnh, nâng kiếm lướt nhẹ, dưới chân phù phiếm, lúc xuất kiếm cũng không thuần thục, có lúc xuất được một nửa liền quên mất phần sau kiếm nên đi đâu về đâu.
Mà Kham Nguy cũng kỳ quái không vận nội tức, mỗi khi Xa Sơn Tuyết kiếm chiêu đình trệ còn cố ý cho y một sơ hở.
Tuyệt đối là cố ý, Xa Sơn Tuyết khẳng định. Y không cảm thấy bản thân mình có thể tóm được kẽ hở của võ đạo Đại tông sư, đặc biệt còn ở trong hoàn cảnh mắt không nhìn thấy, nhưng bản năng thúc đẩy y hướng mũi kiếm về phía kẽ hở, sau đó vốn là nhớ không rõ kiếm chiêu đột nhiên rõ ràng, trôi chảy mà xuất ra.
Xa Sơn Tuyết ý thức được một sự thật, đối với chiêu kiếm trong Tử Vi kiếm ca, Kham Nguy còn thành thục hơn y hiện tại.
Đó là bởi vì, bọn họ đã đánh nhau rất nhiều lần rồi.
Đầu Xa Sơn Tuyết tràn ngập đau đớn, cảm giác nóng cháy dọc theo vết thương đã khép lại tràn ra, những hình ảnh kia, phần ký ức này đó chìm sâu dưới đáy nước làm cho y không tìm thấy đang dần dần nổi lên, hỗn độn xuất hiện trước mắt Xa Sơn Tuyết.
Y thật giống như trong phút chốc biến thành hài tử còn chưa cao bằng kiếm, nắm lấy vách đá lồi ra, dùng cả tứ chi để leo lên, mắt thấy đã sắp vượt qua tên khốn phía trước kia thì đột nhiên hòn đá dưới chân hắn rơi xuống, thẳng tắp nện vào mũi y…
Một hồi lại biến thành thiếu niên đẹp đẽ, cùng một người khác chen chúc trên xích đu đan bằng tre, bọn họ đang cúi đầu lật một quyển kiếm pháp, phát biểu cách nhìn của mình đối với kiếm chiêu, sau đó cãi lộn, lại lật một tờ, tiếp tục phát biểu cách nhìn, tiếp tục cãi lộn.
Lá trúc bay xuống trang sách, tùy theo động tác lật, phảng phất cứ một năm rồi lại một năm trôi qua.
Bọn họ cao hơn, mỗi lần gặp gỡ nhất định phải âm thầm so sánh chiều cao của mình với đối phương. Sau đó dáng người bọn họ dần dần trưởng thành hết, trong lúc vung tay nhấc chân tạo ra cảm giác hiên ngang của thanh niên trẻ tuổi. Thật nhiều, thật nhiều hình ảnh đều là bọn họ đang so kiếm, sáng sớm tại đỉnh núi, đêm tối ở bên hồ, trong bão tuyết nơi vùng hoang dã, trên hoang mạc cùng gió cát giao tranh.
Xa Sơn Tuyết quả thực là tham lam nhìn từng cảnh tượng ấy, muốn từ trong kí ức mơ hồ nhìn thấy rõ chính mình, thấy rõ người bên cạnh y.
Nhưng mà đoạn ký ức này lại đột nhiên chuyển sang một địa phương hết sức yên ắng.
Đại khái là vào mùa hè, đêm khuya, trời mưa to.
Không khí oi bức, nước mưa thuận theo mái hiên chảy xuống ào ào, hàng trăm ngọn nến đỏ đang cháy sáng, vô số ánh nến nhảy lên giống như một gốc cây đang hừng hực thiêu đốt.
Trước điện thờ trống rỗng cắm một cây đèn nhang to bằng cánh tay con nít, bụi bay phủ kín cống phẩm hoa quả, nơi này là một góc nhỏ tại Cung Phụng viện Hồng Kinh.
Xa Sơn Tuyết, nhìn qua là chân chính tuổi trẻ Xa Sơn Tuyết, không phải cái lão già hiện tại mà là người thiếu niên hơi thở ngây ngô, chừng hai mươi tuổi Xa Sơn Tuyết. Y xuyên áo bào trắng như tuyết quỳ gối trước điện thờ, sống lưng thẳng tắp lại đơn bạc, đầu rũ, tóc dài cũng buông xõa, như là một mảnh suối đen.
Ánh nến phả vào khuôn mặt tái nhợt của y, che đậy đi vài phần yếu ớt và bệnh tật.
Xa Sơn Tuyết ở ngoài kí ức ý thức được, đây là… a, là sự tình sau khi phế võ công không lâu đi.
Trong viện truyền đến tiếng động nho nhỏ.
Có người vượt qua tường rào Cung Phụng viện nhảy vào sân, lúc chạm đất làm bắn lên bọt nước, lẫn vào tiếng mưa ào ạt, gần như không thể nghe thấy được.
Trước điện thờ, Xa Sơn Tuyết đang cúi đầu khẽ động. Y dường như muốn quay đầu lại nhìn xem khách tới là ai, nhưng khách nhân đứng trong màn mưa tầm tã lại không hề lên tiếng, lập tức khiến cho Xa Sơn Tuyết nhận ra thân phận người này.
Vì vậy y lại ngồi xuống, giống như từ mười triệu năm trước đến bây giờ, y vẫn luôn là một cục đất đá, không bao giờ động.
Bên ngoài tường rào, cấm quân đang khua chiêng gõ trống hò hét, ánh lửa cùng ánh khói bốc hơi trong màn mưa, vô cùng náo nhiệt.
Một phen náo nhiệt này là bởi vì có người nửa đêm xông vào Cung Phụng viện.
Chắc hẳn chính là vị khách leo tường mà đến này.
Các cấm quân do dự đứng bên ngoài viện hồi lâu, lại không dám tiến vào tiểu viện hẻo lánh này, mãi cho đến tận nửa đêm canh ba mới chịu tản đi. Mà ở phía trong, cách bọn cấm quân một bức tường, lại đang yên tĩnh đến độ giống như không tồn tại người sống.
Nước mưa rầm rầm trút xuống, ánh nến bập bùng cháy, hoa lay ơn ướt đẫm tựa như đang gào khóc, thế nhưng trong viện vẫn như cũ rất yên tĩnh, đối với hai người trong viện mà nói càng là như vậy.
Xa Sơn Tuyết trước tiên phá vỡ bầu không khí an tĩnh quái dị này.
“Mời trở về đi.” Y nói.
Thanh âm này so với người bệnh nặng vừa khỏi càng yếu ớt vô lực hơn, khách nhân trong mưa nghe được lập tức cứng thành một cây trúc.
Hắn do dự nói: “Ta nghe nói ngươi…”
Còn lại vài chữ khách nhân thực sự không thể nào thốt lên thành lời, vì để thoát khỏi loại vô lực ấy, vị khách nọ tiến lên phía trước vài bước, từ đêm mưa tối tăm đi tới dưới ánh nến vàng.
Xa Sơn Tuyết của mấy thập niên sau lập tức nhận ra cái người này là ai, hoặc là nói, đích xác cũng sẽ chỉ có một người vì nghe rằng Xa Sơn Tuyết phế võ công tuyệt kinh mạch mà đêm khuya xông vào Cung Phụng viện.
Kham Nguy.
Tác giả :
Ninh Thế Cửu