Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ
Chương 22 Nhận Nhầm
Giang Hạc nhìn tin nhắn trong điện thoại gửi tới, vẻ mặt trầm thấp hai ngày, rốt cục một lần nữa lộ ra nụ cười.
Giang Hạc: Khương Trà dễ uống không?
Yuan: Dễ uống.
Giang Hạc: Còn khó chịu sao?
Yuan: Không khó chịu nữa.
Giang Hạc nhíu mày, lại có tác dụng như vậy.
"Tiểu Du." Giang Hạc cầm điện thoại di động nói với trợ lý đang ở một bên tùy thời chờ lệnh, "Cô có thể gửi thông tin liên lạc của người vừa rồi cô đặt Khương Trà cho tôi được không.”
"Đương nhiên có thể." Phùng Du nhìn Giang Hạc khôi phục bình thường, cũng thở phào nhẹ nhõm theo, hai ngày trước khi ông chủ không liên lạc được với bạn gái, gấp đến độ cả đêm không ngủ được, còn kéo mấy trợ lý bọn họ tới bàn bạc phương pháp, cuối cùng dưới điều kiện không động đến hắc khoa học kỹ thuật, dùng phương thức phát tờ rơi khắp thành phố, và đã tìm được người.
Sau khi gửi thông tin liên lạc cho Giang Hạc, Phùng Du thuận tiện chia sẻ cho Giang Hạc một cái APP, "APP này cũng là đặc sắc của nhà bọn họ, không chỉ có thể dùng để ghi chép lại thời gian kinh nguyệt, mỗi ngày còn có một gợi ý nhỏ tri kỷ, rất thuận tiện.”
Giang Hạc vừa tải về, vừa chăm chú lắng nghe, chờ ứng dụng vừa cài đặt xong, cậu lập tức đánh dấu hai ngày này lên, như vậy tháng sau cậu có thể nhắc nhở Viện Viện trước.
Phùng Du nhìn thấy hành động nhỏ này của Giang Hạc, tán thưởng một câu: "Giang Tổng, anh đối với bạn gái thật chu đáo.”
Giang Hạc nói: "Là chuyện nên làm.”
Tuy rằng không rõ Giang Hạc qua lại với bạn gái từ khi nào, nhưng Phùng Du thấy thái độ nghiêm túc của Giang Hạc đối với người bạn gái này, nghĩ thầm, vị này chỉ sợ sau này chính là phu nhân ông chủ của cô, vì sau nhìn thấy chân nhân phải thật cẩn thận hầu hạ.
Thời gian trôi qua, triển lãm khoa học kỹ thuật rất nhanh tiến đến hồi kết, Giang Hạc sau khi trao giải thưởng cho một đám công ty đoạt giải thưởng, liền ngựa không dừng vó bay về thành phố S.
Vừa xuống máy bay, Phùng Du cùng cậu đi hơn nửa tháng liền lập tức báo cáo xin nghỉ: "Giang Tổng, chồng tôi đến đón tôi, tôi liền đi trước.”
Giang Hạc gật đầu, nửa tháng nay ngoại trừ điện thoại công tác, cậu nghe được nhiều nhất chính là điện thoại mà chồng Phùng Du quan tâm hỏi thăm cô, ngoại trừ hâm mộ vẫn là hâm mộ.
Bất quá may mắn, cậu cũng tìm được người có thể quan tâm cậu.
Giang Hạc mở điện thoại ra, quả nhiên trong khung chat trên điện thoại di động, nhìn thấy một tin nhắn mười phút trước hỏi cậu đã đến hay chưa.
Giang Hạc mỉm cười, trả lời đối phương một giọng nói an tâm: "Đã đến, không cần lo lắng.”
Yuan: Được.
Giang Hạc lại hỏi: ,"Tối nay tôi không có công vụ phải xử lý, có muốn tôi đặt nhà hàng hay không, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm. ”
Đối diện rất nhanh liền trả lời tin tức.
Yuan: "Rất không trùng hợp, tối nay phải tăng ca, hôm khác lại hẹn được không? ”
"Được rồi." Giang Hạc hơi mất mát thu hồi điện thoại di động, kéo vali đi về phía bãi đỗ xe bên ngoài sân bay.
Bên ngoài có trợ lý đặc biệt đến đón cậu.
Giang Hạc bước ra khỏi bãi đỗ xe, đang muốn gọi điện thoại hỏi trợ lý ở lối ra nào, khóe mắt liền liếc nhìn thấy quầy hoa quả bên cạnh có một gương mặt quen thuộc.
Giang Hạc đang gọi điện thoại dừng tay, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, cậu kéo vali, bước nhanh xuyên qua đám người xung quanh, tâm tình kích động hướng về phía quầy hoa quả kia.
"Viện Viện."
Giang Hạc đứng bên cạnh cô gái hơi khom người chọn trái cây, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhưng cô gái dáng người mảnh khảnh thon thả trước mặt cậu đang khom lưng nghiêm túc lựa chọn hoa quả, rõ ràng không nghe thấy thanh âm của cậu.
Giang Hạc đợi một chút, lại gọi một tiếng: "Viện Viện.”
Tấn Tĩnh đem chín quả táo chọn xong trên quầy hoa quả bỏ vào một cái túi nhựa màu trắng, đưa cho ông chủ cân, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên, xuất phát từ hiếu kỳ, cô nhìn thoáng qua bên người, chỉ thấy phía sau cô có một người mặc âu phục giày da, dáng người thon dài ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Tấn Tĩnh sửng sốt một khắc, lễ phép gất đầu với đối phương: "Tiên sinh, ngài đang gọi tôi sao? ”
Giang Hạc nhìn gương mặt của Tấn Tĩnh có năm sáu phần giống với người cậu nhớ tới, nhưng không phải người cậu muốn tìm kia, ngay cả thanh âm cũng không phải là thanh âm cậu muốn nghe, ánh mắt thoáng cái cô đơn xuống: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi.”
Tấn Tĩnh thản nhiên cười cười, hào phóng lắc đầu: "Không sao.”
Lúc này, chủ quầy trái cây cân nặng xong trái cây Tấn Tĩnh chọn, trả lại cho cô: "Hai mươi đồng.”
Tấn Tĩnh đang muốn lấy điện thoại di động thanh toán, Giang Hạc lại nhanh hơn cô một bước: "Vừa rồi quấy rầy cô rồi, tiền hoa quả này để tôi trả cho.”
Tấn Tĩnh vừa định mở miệng nói không cần, mã thu tiền của ông chủ bên kia đã phát ra âm thanh nhắc nhở.
Tấn Tĩnh đờ đẫn há miệng: "Cảm ơn."
"Nên như vậy, không cần cảm ơn." Giang Hạc cười cười, dừng một chút nhìn dung nhan có năm sáu phần tương tự Viện Viện của Tấn Tĩnh, suy nghĩ một chút lại hỏi một câu, "Thưa cô, mạo muội hỏi một chút, nhà cô có phải còn có chị hay em gái có bộ dạng rất giống cô không?”
Vấn đề này thật sự quá kỳ quái, hiện tại người đi bắt chuyện đều là phong cách này sao, Tấn Tĩnh trong lòng thổ tào một câu, bất quá vẫn thành thật trả lời cậu: "Không có, nhà tôi cũng chỉ có tôi cùng em trai, hai chị em tôi, không có chị em gái nào khác.”
"Được," Giang Hạc một lần nữa không thể che giấu được sự mất mát, "Quấy rầy.”
Tấn Tĩnh cầm lên túi nilon trong tay: "Không sao, cảm ơn trái cây.”
Nói xong cô liền tiêu sái ra khỏi khỏi quầy hoa quả, sang một bên bắt xe.
Giang Hạc thấy cô còn chưa đi được hai bước, bên cạnh cây cột phía sau cô liền chạy ra một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dáng người thon dài hoàn mỹ, đeo khẩu trang màu đen cùng mũ lưỡi trai thật dày, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp mà sắc bén, nhìn cậu một cái.
Người phụ nữ thấy thiếu niên dường như có chút kinh hỉ, hỏi anh hai câu, lại lấy hai quả táo từ trong túi nilon cho anh.
Giang Hạc cho rằng đây chính là em trai mà cô nói, cũng không để ý, liên lạc với trợ lý đang chờ ở bãi đậu xe, kéo vali rời đi.
—
Buổi tối Tấn Viễn ngồi trên sô pha trong nhà, uống đường đỏ Khương Trà mới pha của anh, nhìn tin tức nói chuyện phiếm trong điện thoại di động, phát sầu.
Anh rốt cuộc cảm nhận được nỗi đau của việc nói dối với vô số lời nói dối.
Lúc Giang Hạc còn chưa về thành phố S thì còn đỡ, anh không cần lo lắng cái gì, nhưng Giang Hạc vừa về thành phố S liền hẹn anh ra ngoài, anh chỉ có thể dùng tăng ca làm ngụy trang, kéo dài thời gian.
Nhưng rất rõ ràng, lớp ngụy trang này căn bản là không kéo dài được bao lâu, Giang Hạc trên điện thoại lại đang hỏi thăm.
Giang Hạc: Nửa tháng tới đều phải tăng ca sao?
Tấn Viễn mím môi, buông chén đường đỏ Khương Trà của anh xuống, thở dài trả lời tin tức.
Yuan: Ừ, thật xin lỗi, tôi không nghĩ rằng thời gian này lại bận rộn như vậy.
Giang Hạc: Không có gì, chính cô chú ý thân thể một chút.
Giang Hạc: Lại nói tiếp, hôm nay tôi còn gặp một người lớn lên rất giống cô ở sân bay.
Giang Hạc: Nhìn thấy cô ấy từ xa, tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy cô.
Tấn Viễn cũng không để ý: Thật sự giống như vậy, không phải là em nhìn lầm chứ.
Giang Hạc: Không, tôi còn giúp cô ấy mua trái cây, thật sự rất giống, thoạt nhìn còn tưởng rằng đó là chị gái hoặc em gái cô.
Đang tán gẫu, ngoài phòng vang lên một trận tiếng mở cửa, không bao lâu, Tấn Tĩnh từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tấn Viễn giương mắt lên: "Đã trở về.”
Tấn Tĩnh nhanh chóng kéo giày cao gót thay dép bông, ôm bụng đưa túi nilon đựng táo cho Tấn Viễn, nhìn thấy đường đỏ Khương Trà anh pha trên bàn, hỏi thăm một tiếng: "Trà của em có thể cho chị uống một ngụm không? ”
"Không thể," Tấn Viễn vừa nhìn bộ dáng này của Tấn Tĩnh liền biết chuyện gì xảy ra, lấy noãn bảo bảo đắp bụng cho cô, lại đi vào phòng bếp tự tay pha cho cô một chén Khương Trà, "Mua bên ngoài, không có gì tốt nên em mới pha cho chị.”
"Gạt người, không tốt mà chính em mỗi ngày đều uống," Tấn Tĩnh uống trà Tấn Viễn pha, trợn trắng mắt, "Keo kiệt chính là keo kiệt mà.”
Hôm nay cô không quá thoải mái, Tấn Viễn lười tranh luận với cô, nhặt túi nilon đựng táo đem đi rửa sạch, Tấn Tĩnh mở miệng: "Lại nói tiếp, táo hôm nay không phải chị mua, là một soái ca bắt chuyện với chị trả tiền cho.”
"Vóc người thật sự rất có khí chất, vừa nhìn đã biết là loại ông chủ, nhưng lời nói lại có chút ngốc nghếch, cư nhiên vừa gặp đã hỏi trong nhà mình có chị em gái hay không, hiện tại đều là loại phương thức bắt chuyện kiểu này sao, là chị già rồi, hay là chúng ta còn quá trẻ." Tấn Tĩnh lắc đầu, "Nếu không phải anh ta bắt chuyện quá quê mùa, không chừng chị thật sự sẽ đáp ứng anh ta, bộ dạng lớn lên thật sự quá đẹp trai, giống như Giang Hạc giàu nhất thành phố S chúng ta.”
"Ai.." Tấn Tĩnh uống một ngụm trà, "Đừng nói, hai người đó lớn lên giống nhau.”
Tấn Viễn cả người dừng lại, nhìn điện thoại, lại nhìn Tấn Tĩnh, bực mình đưa tay từ trong túi nilon lấy ra một quả táo, vừa nhìn số lượng bên trong còn thấy không đúng, ngữ khí nhất thời liền suy sụp: "Sao lại thiếu hai quả?”
"Ah," Tấn Tĩnh ngước mắt lên, "Ở sân bay gặp một đứa trẻ chưa ăn cơm, cho nó hai quả. ”
Tấn Viễn nhíu mày: "Lại là đứa trẻ chưa ăn cơm, gần đây chị có phải đã có tuổi rồi không, tình mẫu tử tràn lan như vậy?"
"Tấn Viễn!" Tấn Tĩnh tức giận, "Sớm muộn gì cũng có một ngày chị đây khâu miệng em lại, chị cầm kéo cắt, sau đó lấy bàn là ủi, xem có làm cho miệng em nát bét không!”
Tấn Viễn rửa sạch táo đi ra, dùng sức gặm: "Đợi đến ngày đó rồi nói sau.”
Tấn Tĩnh nhắm mắt lại, bình tâm nói: "Một chút cũng không đáng yêu như khi còn bé.”
Tấn Viễn trả lời cô: "Chị cũng không tốt như trước, trước kia chị chưa bao giờ chia táo của em cho người khác. ”
"Haa," Tấn Tĩnh đều bị anh làm cho tức giận, "Em một đại nam nhân còn so đo với một tiểu hài tử?”
Tấn Viễn cụp mắt lại: "Cho nên chị cùng em so đo cái gì. ”
"Đình chiến, chị đây không ồn ào được em." Tấn Tĩnh cảm thấy cô mà còn ở cùng một không gian với Tấn Viễn, nhất định cô sẽ nổ tung, "Chị đi ngủ một giấc, ăn cơm gọi chị.”
Tấn Viễn cúi đầu nhìn di động không có đáp lại.
Yuan: Thật sự giống như vậy?
Giang Hạc: Thật sự.
Yuan: Vậy em cảm thấy cô ấy lớn lên đẹp không?
Giang Hạc: Đẹp, người giống cô đều đẹp.
Bàn tay Tấn Viễn cầm điện thoại di động xiết chặt, lực đạo gặm táo lại gia tăng một chút.
Yuan: Tôi đột nhiên nhớ rằng vào thứ bảy, tôi có thể tìm một người nào đó làm thay tôi tăng ca một ngày.
Giang Hạc: Có phiền phức không?
Yuan: Sẽ không, lần sau tôi làm lại giúp họ.
Yuan: Cho nên, em có muốn ra ngoài xem rốt cuộc là tôi đẹp hay cô ấy đẹp không?
-------
27/8/2021
#NTT