Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện
Chương 6-2 Đàm phán (2)
Có nhiều lúc Tề Duyệt có cảm giác cô mới là cháu gái của Thẩm lão gia, còn Thẩm Mục Thâm chính là người ở rể.
Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt trả lời một câu: “Con tự trưng gương mặt ấy cho con nhìn ông nội.”
“Ông đây còn đang bị bệnh nằm trên giường, có phải cháu muốn làm ông tức chết mới vừa lòng?”
Rất rõ ràng, Thẩm lão gia đang diễn trò.
“Các cháu nhanh đi đi, nhìn thấy tên tiểu tử này, ta thở thôi cũng thấy mệt.”
Ông là người gọi hắn đến, rồi cũng là người đuổi hắn đi.
Tề Duyệt sau khi cùng Thẩm Mục Thâm ra khỏi phòng bệnh thì đi thẳng tới cửa bệnh viện. Hai người một câu cũng không nói với nhau.
Ngay tại thời điểm Tề Duyệt suy tính theo lễ phép có nên nói chuyện gì đó phá vỡ bầu không khí cứng ngắc giữa hai người, thì Tống thư ký liền dừng xe trước mặt Thẩm Mục Thâm .
Khi Thẩm Mục Thâm quay đầu lại nhìn cô, Tề Duyệt cảm thấy lập tức không biết nói cái gì cho phải, chỉ ngượng ngùng nói: “Không còn chuyện gì thì tôi đi trước.”
Đang muốn xoay người rời đi, Thẩm Mục Thâm đột nhiên nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”
Sửng sốt ba giây, Tề Duyệt cảm thấy nhất định là tai cô có vấn đề rồi.
Thẩm Mục Thâm không kiên nhẫn nhíu lông mày: “Lên xe.”
Lần này, rốt cuộc Tề Duyệt đã xác định được cô lúc nãy không có nghe lầm. Tề Duyệt nhìn nhìn chiếc xe, tầm mắt lại hướng về Thẩm Mục Thâm, hơi lui về sau một bước.
Tề Duyệt cười gượng gạo: “Không cần phiền phức như vậy đâu. Tôi ngồi tàu điện ngầm về đến nhà cũng rất nhanh.”
Thẩm Mục Thâm giật giật khóe miệng, giọng nói châm chọc: “Sợ tôi gϊếŧ cô rồi đem tới vùng núi hoang vắng không có ai vứt xác?”
Tề Duyệt giật thót tim.
Nhìn sắc mặt Tề Duyệt, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ý vị sâu xa nói: “Đêm tối thanh vắng, quả thật rất thích hợp làm loại chuyện này.”
…
Ông chủ, ông là ma quỷ sao? Tống thư ký ngồi trong xe rất đồng tình yên lặng nhìn thoáng qua Tề Duyệt.
Tề Duyệt vẫn là khuất phục dưới uy quyền của Thẩm Mục Thâm, cô cảm thấy nếu hôm nay cô không lên chiếc xe này thì chính là tội nhân thiên cổ.
Thẩm Mục Thâm ở đây có thể đem không khí trong phạm vi bán kính mười mét ép xuống, thấp đến mức khiến cho Tề Duyệt cảm thấy khó thở.
Mặc dù là loại xe hạng sang, bên trong không gian rất rộng lớn nhưng đối với Tề Duyệt mà nói, không gian như vậy quá chật hẹp.
Thẩm Mục Thâm ngồi ở vị trí bên trái cửa sổ, Tề Duyệt ngồi ở ghế đằng sau dựa vào vị trí bên phải cửa sổ, ở giữa có một khoảng trống. Tuy vậy, Tề Duyệt vẫn cảm thấy khoảng cách như vậy là quá gần, gần đến mức Tề Duyệt có suy nghĩ một lát nữa khi dừng xe sẽ lên ghế đằng trước ngồi.
Nhưng hiện tại muốn chuyển lên đằng trước đã quá muộn.
Trên xe tính thêm cả Tống thư ký là có tổng cộng ba người, tuy nhiên không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy giống như trong xe chỉ có một người lái xe.
Không khí yên tĩnh như vậy duy trì được một lúc, bởi vì Tề Duyệt ăn mặc mỏng manh mà điều hòa bên trong xe lại thấp. Tề Duyệt có chút không chịu được bèn nghiêng người về phía trước, hướng Tống thư ký hạ thấp giọng nói: “Tống thư ký, có thể tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút không?”
Tống thư ký từ gương chiếu hậu liếc nhìn về phía ông chủ nhà mình, yên lặng ba giây sau nói: “Tôi đã cho mức nhiệt ở cao nhất rồi Tề tiểu thư.”
Nhìn theo ánh mắt trầm mặc ba giây của Tống thư ký, Tề Duyệt nháy mắt đã hiểu rõ ý trong lời Tống thư ký và cũng hiểu được tiếng lòng của máy điều hòa.
Điều hòa nói "cái nồi này nó không cõng" ╮(╯_╰)╭, hơi thở lạnh lẽo ấy không phải phát ra từ điều hòa, mà là máy điều hòa di động ngồi đằng sau cùng với Tề Duyệt.
Thật xin lỗi đã hiểu lầm.