Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn
Chương 65-3: Biến cố (3)
Thường thường mà nói, Ôn Noãn đều là binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, dùng phương pháp đối phó Đường Tử Khoáng ứng phó với cậu.
Chẳng qua là khi mẹ Hàn mời cô qua ăn cơm hoặc lấy danh nghĩa hẹn cô, thì cô không thể dễ dàng cự tuyệt, cô tìm một lý do, mẹ Hàn sẽ nói: “Ôn Noãn à, rốt cuộc là cháu ghét bỏ mẹ Hàn dài dòng sao?” Giọng nói rất ai oán.
Hơn nữa hai nhà cách nhau rất gần, cô nói láo, mẹ Hàn đi tới “La cà”, thì cô lập tức bị hãm lại, cho nên trừ khi cô thật sự làm thêm giờ hoặc như thế nào đó, nếu không sẽ không tìm được lý do tốt nào.
Sinh nhật mẹ Hàn, Hàn Triết đặc biệt tới mời, cái này có bất luận thế nào cô cũng không tiện cự tuyệt. Vốn tưởng rằng chỉ có ba người bọn họ ăn một bữa tối phong phú, lại không nghĩ tới, cậu lại trực tiếp lái xe đưa cô đến thế gia Nam Phong ở Sóc Thành.
Ý đồ Hàn Triết rất rõ ràng, mặc dù lúc giới thiệu cho trưởng bối thân thích bên kia không tỏ rõ bất kỳ quan hệ gì, nhưng nhìn nụ cười trưởng bối một chút, Ôn Noãn biết, cậu là muốn mượn việc này để giới thiệu cho người nhà cậu biết.
Trong bữa tiệc gia đình nhỏ, đồng thời cô gặp được Nam Phong Lâm, Hàn Triết gọi Nam Phong Lâm là chị. Sau đó cô mới biết, gia thế Nam Phong là Hào Môn Vọng Tộc ở Sóc Thành, nhưng nhân khẩu vẫn thưa thớt, cơ hồ là nhất mạch đều là độc đinh, tới thế hệ Nam Phong Thuỵ này, cũng chỉ có một mình Nam Phong Lâm là con gái, vợ đầu của ông qua đời sớm, cho đến khi gặp Đồng Tố Hinh mới tái giá.
Nam Phong Lâm vô ý tiếp nhận sự nghiệp lớn của gia tộc thành nữ cường nhân, ngay sau khi gả cho đạo diễn nổi tiếng Cố Dực Thần, thì chỉ chuyên tâm vào thiết kế thời trang. Tuy Hàn Triết là con riêng không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng được tập đoàn Nam Phong nhận định là người nối nghiệp, trước mắt phái cậu phát triển thị trường ở Phong Thành.
Sau khi Nam Phong Lâm và cô thân thiện trò chuyện, thì cô ấy nói một câu ý vị sâu xa: “Ôn Noãn, cô nói tôi nên ủng hộ người nào để cô làm em dâu, hay là cháu dâu đây?” Nói xong thì không giải thích gì với Ôn Noãn nữa.
Đối với Hàn Triết, từ đầu tới cuối trong lòng Ôn Noãn đối với việc cậu ấy vẫn giữ một phần tình yêu thời niên thiếu đều không liên quan tới tình cảm bạn bè, bất luận có làm như thế nào, làm bao nhiêu, cũng đều không thể yêu, không thể sản sinh ra sóng điện, cũng may Hàn Triết mặc kệ cô có trở về hay đáp trả hay không, cũng không buông tha.
Mà hai người Đường Tử Khoáng và Hàn Triết đồng thời lựa chọn hành động, thì cô như bị tấn công hai mặt, cũng sẽ bị làm cho dở khóc dở cười. Bởi vì hai người sẽ khó tránh khỏi hiệp lộ tương phùng.
(Hiệp lộ tương phùng: Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm)
Cảnh thường xuyên bắt gặp chính là sáng sớm ở Tường Vi Hoa Viên dưới toà nhà của cô.
Bởi vì đoạn thời gian này cô đều phải đi ra ngoại ô đến nhà máy để tự mình cắt may mẫu trang phục tình nhân, tám giờ mỗi ngày đều tới nhà máy, Đường Tử Khoáng và Hàn Triết cũng sẽ ở dưới lầu đợi cô từ bảy giờ sáng.
Vừa bắt đầu bọn họ đều không ai nhường ai, may mà cũng coi như là có nghỉ ngơi, tất cả chiến đấu đều không có khói thuốc súng, chỉ dừng ở trên đầu môi.
Thỉnh thoảng Ôn Noãn xuống lầu, sẽ nghe được bọn họ nói chuyện giống như:
“Kiến trúc khu đất ở Tây Giao kia, cảm ơn Đường Tổng đã chuyển nhượng.”
“Tốt, có thể thu mua được Y Tạp Đan, cũng là nhờ Hàn Tổng bỏ được những thứ mình yêu thích rồi.”
Hai người nghe phong thanh vân đạm, khen ngợi lẫn nhau, nhưng trên thực tế, lại là cạnh tranh trong kinh doanh trận chiến giữa hai bên nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Ôn Noãn đối với bọn họ rất là im lặng, ở trên xe của ai cũng không được, cuối cùng dứt khoát thừa dịp bọn họ “Làm khó” hoặc “Khen tặng” lẫn nhau thì tự mình chạy ra khỏi chung cư, trực tiếp ngồi taxi đi làm.
Sau này không biết có phải do hai người mỗi sáng đều gặp nhau “Nói chuyện phiếm” mà nảy sinh tình cảm hay không, cộng thêm việc Ôn Noãn không ngồi xe của ai cả, nên hai người lại hợp kế, quyết định mỗi người đổi phiên một ngày, mưa mặc mưa, gió mặc gió.
Sau khi bọn họ quyết định thật tốt, thì Ôn Noãn nghe được một đoạn nói chuyện khiến cô không nhịn được mà trợn trắng mắt.
“Anh biết Cố Dạ Thâm?” Đường Tử Khoáng hỏi.
“Ừ, biết, là hàng xóm trước khi Ôn Noãn dời đến nơi này.” Hàn Triết đáp.
“Sao lại không thấy anh ta có hành động gì………”
“Có hai chúng ta quyết đấu ở nơi này là đủ rồi.”
“Có phải ngày nào đó nên rủ anh ta ra ngoài uống ly cà phê hay không?”
“Ừ, đương nhiên. Đến, đá kéo vải, người nào thắng thì hôm nay được đưa trước.”
“………..”
Ôn Noãn lặng lẽ hộc máu, chỉ là sáng sớm ở Tường Vi Hoa Viên, cuối cùng cũng an tĩnh thái bình.
Rửa sạch bát đũa, lau xong sàn phòng khách, Ôn Noãn ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, thời gian kinh hoảng đã biến mất, bóng đêm chìm dần, khi đồng hồ treo tường chỉ hướng mười giờ, cô không nhịn được cầm điện thoại nhìn một cái, nó vẫn an tĩnh làm cô thấy một hồi mất mác, đồng thời lại không khỏi mong đợi một chút.
Khi thói quen mỗi ngày đều có người gọi điện tới lúc này, đột nhiên có một ngày sai hẹn, bất luận là ai cũng sẽ thất vọng.
Mười giờ mười lăm phút, cô tắt tivi trở về phòng, đang chuẩn bị về phòng, thì chuông điện thoại di động chợt vang lên, bài 《 Forever 》nghe rất êm tai trong màn đêm yên tĩnh, cô từ từ cầm lên, khoé miệng ẩn hiện nụ cười mà cô chưa hề phát giác.
“Noãn Noãn, đã ngủ chưa? Họp ở tổng bộ đến tận chín rưỡi, mới vừa về đến nhà.” Trong điện thoại, là giọng nói của Cố Dạ Thâm vì mệt mỏi mà có chút khàn khàn, nhưng trầm thấp khi xuyên qua điện thoại truyền tới, lại giống như có từ tính.
“Vẫn chưa, mới chuẩn bị ngủ thôi.” Ôn Noãn bước thong thả đến ban công, gió đêm còn mang theo hơi ấm khẽ thổi qua, bầu trời đêm đầy sao, vô cùng đẹp đẽ.
Kể từ sau khi cô chuyển vào Tường Vi Hoa Viên, thì rất ít khi gặp mặt Cố Dạ Thâm, thỉnh thoảng ở công ty cũng vội vội vàng vàng, anh cũng không có hẹn cô ra ngoài nữa, thậm chí đi “Vong Xuyên” làm thôi miên cũng đều là cô đi một mình.
Nhưng, mỗi đêm đúng mười giờ, anh sẽ gọi điện thoại tới nói chuyện một chút với cô, không có nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ là thăm hỏi đơn giản và quan tâm, hoặc là tuỳ ý hàn huyên một chút, thời gian cũng không quá dài, khoảng mười tới mười lăm phút.
Cô không hỏi hôm đó cô bị thương, anh rõ ràng là còn đang công tác ở Thượng Hải, vì sao lại có thể kịp thời chạy tới cứu cô trong thời gian ngắn nhất; cô cũng không hỏi, anh có biết Kỷ Như Cẩn nói cô mang thai thật ra có thể là cố ý hay không……Cô không hiểu duyên cớ gì, nhưng trực giác của phụ nữ thì nói là có.
Có vài người không cần hỏi, có một số việc không cần phải nói, chỉ hiểu ý, không nói ra, cũng đủ rồi.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, giọng nói hai người đều rất thả lỏng, rất nhẹ, nhẹ nhàng làm cho người ta lầm tưởng rằng những lời nói trên môi của người kia ở sát bên tai.
Lúc này Ôn Noãn rất thưởng thức thái độ của Cố Dạ Thâm đối với cô, không đặc biệt đến gần, cũng không xa lánh. Bởi vì nếu lúc này anh kiên nhẫn truy đuổi, cô sẽ vẫn không thể đáp lại cái gì cả, giống như Đường Tử Khoáng và Hàn Triết, chỉ bị gạt sang một bên làm bạn bè.
Ngược lại, anh xa lánh như vậy, mỗi đêm cô sẽ mong đợi một cuộc điện thoại của anh, tại những lúc nấu cơm cô sẽ không nhịn được nghĩ, nếu như còn ở Tân Giang Hoa Viên, tuần này sẽ đến phiên anh xuống phòng bếp………
“Tốt, anh muốn đi tắm cho Noãn Noãn.” Chấm dứt một đề tài, Cố Dạ Thâm chuẩn bị kết thúc cuộc điện thoại này như vậy.
Sau khi Ôn Noãn sửng sốt, kinh hãi: “À? Tắm, cho em?”
Đúng lúc đó trong điện thoại truyền đến tiếng chó sủa “gâu gâu”, Cố Dạ Thâm cười nhẹ: “Là một thú cưng một con chó nhỏ, mẹ, gọi là Niếp Niếp, thời gian trước ở nhà một người bạn thấy một thú cưng, có đôi mắt rất giống em, nên anh đã mua nó.”
Noãn Noãn? Sủng vật nhỏ? Còn có mắt rất giống cô! Nói thế nào thì cô cũng thấy mình với chó mẹ giống nhau! Ôn Noãn buồn bực mà nói không ra lời.
Bên kia điện thoại như đồng thời ý thức được chút gì, mang theo tiếng cười thích thú trầm thấp truyền tới: “Ngày mai anh mang tới cho em nhìn xem.”
Ngày hôm sau, buổi chiều Ôn Noãn từ nhà máy về công ty, vừa vào phòng thiết kế, liền thấy Tang Lạc Vi nhận lấy một con chó hồ điệp màu đen lại xấu xí từ tay một nhân viên cười nói: “Được, Tổng Giám đốc để cho tôi dắt Niếp Niếp đi tản bộ, giúp nó tiêu hoá thức ăn, tôi cũng không thể ôm tới ôm lui như vậy được. Còn nửa tiếng làm việc nữa, tôi phải nắm chắc thời gian xuống lầu đưa nó đi dạo đây.”
Xoay người lại thấy Ôn Noãn, lại cười: “Ôn Noãn cô tới rồi à, tới xem Tổng giám đốc hôm nay mang thú cưng nhỏ tới, thật là đáng yêu.” Cô ấy không nói lời nào đã đưa đến trong ngực Ôn Noãn, “Đi, đi theo tôi cùng xuống lầu dắt nó đi dạo.”
Ôn Noãn nhìn trong ngực mình thấy một con chó nhỏ màu đen với đối mắt vừa ngập nước vừa linh hoạt, cô rùng mình một cái, ánh mắt của con chó nhỏ này rất giống cô? Thấy Tang Lạc Vi đã ra tới cửa, cô đành phải đi xuống cùng.
Trước toà nhà của tập đoàn Thâm Khang có một thảm cỏ xanh um tươi tốt, sau khi hạ Niếp Niếp xuống, mặc kệ lúc này mặt trời đang nhô cao, bốn bàn chân nhỏ của nó đều chạy đến vui vẻ, còn không ngừng sủa “Gâu gâu”.
Đứng ở dưới bóng cây nhãn lớn, Ôn Noãn nhìn bóng dáng hoạt bát của tiểu tử hỏi: “Nó gọi là, Noãn Noãn?”
“Ừ, Niếp Niếp.” Tang Lạc Vi mỉm cười ý vị dạt dào, “Sáng sớm hôm nay lúc Tổng Giám đốc dùng cái hộp chứa nó đến đây, tôi và thư ký Thẩm cũng chấn kinh, đi theo Tổng Giám đốc nhiều năm như vậy, tôi tuyệt đối không ngờ được thế nhưng anh ấy lại nuôi thú cưng!”
Bộ mặt Ôn Noãn đầy vạch đen, tại sao lại gọi con chó nhỏ này thành Noãn Noãn, người khác sẽ nghĩ đến cái không thể tưởng được, Tang Lạc Vi này cô đã chung đụng mấy tháng……….
“Niếp Niếp, Niếp Niếp, Noãn Noãn……..” Quả nhiên Tang Lạc Vi ở đó lẩm bẩm, sau đó giảo hoạt nhìn cô cười không ngừng, “Ôn Noãn, cô và Tổng Giám đốc……..”
(Lovenoo1510: Cái này các nàng có thể hiểu nôm na là Noãn Noãn và Niếp mặc dù viết khác nhau, nhưng trong tiếng trung thì phát âm giống nhau, nên Ôn Noãn mới hiểu nhầm là Cố Dạ Thâm lấy tên mình đặt tên con chỏ nhỏ. Mặc dù đúng là anh cố ý chơi chữ như vậy ^.^)
Ôn Noãn đầu hàng: “Lạc Vi, đừng……..” Đoán mò.
“Đừng cái gì! Tôi biết rồi.” Vẻ mặt Tang Lạc Vi là tôi đã rõ như lòng bàn tay rồi, “Lần trước, lúc Tổng Giám đốc đi công tác Thượng Hải, thật ra thì ngày thứ hai đã quay trở về, mỗi ngày đều ở văn phòng, buổi sáng mấy ngày sau ở công ty đang mở hội nghị cao cấp, điện thoại di động của anh ấy vang lên, sau khi nhận, chỉ nói một câu ‘Noãn Noãn em đang ở đâu’ rồi lập tức tuyên bố hội nghị kết thúc, trước khi đi bộ dáng rất là nóng vội, có thể khiến cho tất cả các cán bộ cấp cao đều rớt cả mắt kính!”
Tang Lạc Vi dí dỏm nhìn chằm chằm vào cô, một bộ dáng rất chắc chắn “Noãn Noãn trong miệng anh ấy không phải là cô sao”.
Ôn Noãn rất lúng túng, đúng lúc Niếp Niếp chạy tới, cô lập tức ôm lấy, nhét vào trong ngực Tang Lạc Vi: “Nó chạy đến một thân mồ hôi rồi, cô mau ôm về đi.”
Tang Lạc Vi mím môi cười nhận lấy, cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa.
Trở lại phòng thiết kế, cô lập tức phát hiện trên bàn làm việc lại có thêm hai bó hoa mới, Chân Điềm Điềm cười trêu ghẹo: “Chị Ôn, lại có người tặng hoa cho chị, đào hoa nha!” Lúc trước Ôn Noãn làm việc ở phòng Tổng Giám đốc thì bình thường rất ít khi gặp cô ấy, sau khi trở về phòng thiết kế, thái độ của cô ấy vẫn thân thiết giống như trước.
Bộ mặt Ôn Noãn đã sớm đầy vạch đen, thẻ hai bó hoa có ghi một “T”, một “H”, cô lặng lẽ đem hai bó hoa đưa đến bồn rửa tay trong toilet, dì quét dọn thấy cô, khen: “Lại cắm ở đây à, cô thật là người tốt, kể từ lúc cô đem hoa bày ở đây, trên bồn rửa tay sạch sẽ hơn nhiều so với trước.”
Ôn Noãn xấu hổ cười.
Ba người này, hình như thật sự chuẩn bị tiến hành “Đại chiến thế giới lần thứ ba.”
Nghe nói, trang phục mùa thu của đối thủ tiêu thụ được rất lớn, Hằng Phong thắng Thâm Khang ba điểm;
Nghe nói, tập đoàn W.D kêu gọi đầu tư sản xuất hai mươi vạn đồng phục nhân viên, Thâm Khang chiến thắng Hằng Phong, lấy được đơn đặt hàng gần 200 triệu;
Nghe nói, khu nghỉ mát Tây Giao, bị tập đoàn Nam Phong đoạt được, tập đoàn Thâm Khang và Hằng Phong muốn chia một chén cơm nhưng lực bất tòng tâm;
Nghe nói, xung quanh Quốc Khánh Hoàng Kim, tập đoàn Nam Phong đã sớm thành lập công ty bất động sản mới đồng thời bán hoặc cho thuê nhà tại toà cao ốc, bởi vì để lộ giá cả, nên khách hàng cũng chạy tới căn hộ tương tự của tập đoàn Thâm Khang mới thành lập công ty bất động sản bán cao ốc không lâu.
…………..
Không thể không nói, ba người này trên thương trường đều là người nổi bật, cạnh tranh lành mạnh là một loại nhu cầu của thị trường, nhưng thời gian trôi qua, thanh xuân qua đi đối với Ôn Noãn mà nói, được ba người đàn ông ưu tú coi trọng, cô không biết phải làm sao.
Cố Dạ Thâm, anh kín kẽ lại ấm áp, một cái ôm, một nụ hôn, cũng làm lòng người thoả mãn an bình như vậy; Đường Tử Khoáng, là người đàn ông đầu tiên chiếm cứ thân thể cô, anh cũng không có phản bội cô; Hàn Triết, với mối tình thắm thiết nhiều năm như vậy, trước khi Đồng Diệu lâm chung còn đặt tay bọn họ vào một chỗ, muốn cậu ấy cưới cô, hơn nữa, coi như dù cô có không chút kiêng kỵ mà nhớ nhung Đồng Diệu, thì cậu ấy nhất định có thể hiểu.
Chẳng qua là khi mẹ Hàn mời cô qua ăn cơm hoặc lấy danh nghĩa hẹn cô, thì cô không thể dễ dàng cự tuyệt, cô tìm một lý do, mẹ Hàn sẽ nói: “Ôn Noãn à, rốt cuộc là cháu ghét bỏ mẹ Hàn dài dòng sao?” Giọng nói rất ai oán.
Hơn nữa hai nhà cách nhau rất gần, cô nói láo, mẹ Hàn đi tới “La cà”, thì cô lập tức bị hãm lại, cho nên trừ khi cô thật sự làm thêm giờ hoặc như thế nào đó, nếu không sẽ không tìm được lý do tốt nào.
Sinh nhật mẹ Hàn, Hàn Triết đặc biệt tới mời, cái này có bất luận thế nào cô cũng không tiện cự tuyệt. Vốn tưởng rằng chỉ có ba người bọn họ ăn một bữa tối phong phú, lại không nghĩ tới, cậu lại trực tiếp lái xe đưa cô đến thế gia Nam Phong ở Sóc Thành.
Ý đồ Hàn Triết rất rõ ràng, mặc dù lúc giới thiệu cho trưởng bối thân thích bên kia không tỏ rõ bất kỳ quan hệ gì, nhưng nhìn nụ cười trưởng bối một chút, Ôn Noãn biết, cậu là muốn mượn việc này để giới thiệu cho người nhà cậu biết.
Trong bữa tiệc gia đình nhỏ, đồng thời cô gặp được Nam Phong Lâm, Hàn Triết gọi Nam Phong Lâm là chị. Sau đó cô mới biết, gia thế Nam Phong là Hào Môn Vọng Tộc ở Sóc Thành, nhưng nhân khẩu vẫn thưa thớt, cơ hồ là nhất mạch đều là độc đinh, tới thế hệ Nam Phong Thuỵ này, cũng chỉ có một mình Nam Phong Lâm là con gái, vợ đầu của ông qua đời sớm, cho đến khi gặp Đồng Tố Hinh mới tái giá.
Nam Phong Lâm vô ý tiếp nhận sự nghiệp lớn của gia tộc thành nữ cường nhân, ngay sau khi gả cho đạo diễn nổi tiếng Cố Dực Thần, thì chỉ chuyên tâm vào thiết kế thời trang. Tuy Hàn Triết là con riêng không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng được tập đoàn Nam Phong nhận định là người nối nghiệp, trước mắt phái cậu phát triển thị trường ở Phong Thành.
Sau khi Nam Phong Lâm và cô thân thiện trò chuyện, thì cô ấy nói một câu ý vị sâu xa: “Ôn Noãn, cô nói tôi nên ủng hộ người nào để cô làm em dâu, hay là cháu dâu đây?” Nói xong thì không giải thích gì với Ôn Noãn nữa.
Đối với Hàn Triết, từ đầu tới cuối trong lòng Ôn Noãn đối với việc cậu ấy vẫn giữ một phần tình yêu thời niên thiếu đều không liên quan tới tình cảm bạn bè, bất luận có làm như thế nào, làm bao nhiêu, cũng đều không thể yêu, không thể sản sinh ra sóng điện, cũng may Hàn Triết mặc kệ cô có trở về hay đáp trả hay không, cũng không buông tha.
Mà hai người Đường Tử Khoáng và Hàn Triết đồng thời lựa chọn hành động, thì cô như bị tấn công hai mặt, cũng sẽ bị làm cho dở khóc dở cười. Bởi vì hai người sẽ khó tránh khỏi hiệp lộ tương phùng.
(Hiệp lộ tương phùng: Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm)
Cảnh thường xuyên bắt gặp chính là sáng sớm ở Tường Vi Hoa Viên dưới toà nhà của cô.
Bởi vì đoạn thời gian này cô đều phải đi ra ngoại ô đến nhà máy để tự mình cắt may mẫu trang phục tình nhân, tám giờ mỗi ngày đều tới nhà máy, Đường Tử Khoáng và Hàn Triết cũng sẽ ở dưới lầu đợi cô từ bảy giờ sáng.
Vừa bắt đầu bọn họ đều không ai nhường ai, may mà cũng coi như là có nghỉ ngơi, tất cả chiến đấu đều không có khói thuốc súng, chỉ dừng ở trên đầu môi.
Thỉnh thoảng Ôn Noãn xuống lầu, sẽ nghe được bọn họ nói chuyện giống như:
“Kiến trúc khu đất ở Tây Giao kia, cảm ơn Đường Tổng đã chuyển nhượng.”
“Tốt, có thể thu mua được Y Tạp Đan, cũng là nhờ Hàn Tổng bỏ được những thứ mình yêu thích rồi.”
Hai người nghe phong thanh vân đạm, khen ngợi lẫn nhau, nhưng trên thực tế, lại là cạnh tranh trong kinh doanh trận chiến giữa hai bên nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Ôn Noãn đối với bọn họ rất là im lặng, ở trên xe của ai cũng không được, cuối cùng dứt khoát thừa dịp bọn họ “Làm khó” hoặc “Khen tặng” lẫn nhau thì tự mình chạy ra khỏi chung cư, trực tiếp ngồi taxi đi làm.
Sau này không biết có phải do hai người mỗi sáng đều gặp nhau “Nói chuyện phiếm” mà nảy sinh tình cảm hay không, cộng thêm việc Ôn Noãn không ngồi xe của ai cả, nên hai người lại hợp kế, quyết định mỗi người đổi phiên một ngày, mưa mặc mưa, gió mặc gió.
Sau khi bọn họ quyết định thật tốt, thì Ôn Noãn nghe được một đoạn nói chuyện khiến cô không nhịn được mà trợn trắng mắt.
“Anh biết Cố Dạ Thâm?” Đường Tử Khoáng hỏi.
“Ừ, biết, là hàng xóm trước khi Ôn Noãn dời đến nơi này.” Hàn Triết đáp.
“Sao lại không thấy anh ta có hành động gì………”
“Có hai chúng ta quyết đấu ở nơi này là đủ rồi.”
“Có phải ngày nào đó nên rủ anh ta ra ngoài uống ly cà phê hay không?”
“Ừ, đương nhiên. Đến, đá kéo vải, người nào thắng thì hôm nay được đưa trước.”
“………..”
Ôn Noãn lặng lẽ hộc máu, chỉ là sáng sớm ở Tường Vi Hoa Viên, cuối cùng cũng an tĩnh thái bình.
Rửa sạch bát đũa, lau xong sàn phòng khách, Ôn Noãn ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, thời gian kinh hoảng đã biến mất, bóng đêm chìm dần, khi đồng hồ treo tường chỉ hướng mười giờ, cô không nhịn được cầm điện thoại nhìn một cái, nó vẫn an tĩnh làm cô thấy một hồi mất mác, đồng thời lại không khỏi mong đợi một chút.
Khi thói quen mỗi ngày đều có người gọi điện tới lúc này, đột nhiên có một ngày sai hẹn, bất luận là ai cũng sẽ thất vọng.
Mười giờ mười lăm phút, cô tắt tivi trở về phòng, đang chuẩn bị về phòng, thì chuông điện thoại di động chợt vang lên, bài 《 Forever 》nghe rất êm tai trong màn đêm yên tĩnh, cô từ từ cầm lên, khoé miệng ẩn hiện nụ cười mà cô chưa hề phát giác.
“Noãn Noãn, đã ngủ chưa? Họp ở tổng bộ đến tận chín rưỡi, mới vừa về đến nhà.” Trong điện thoại, là giọng nói của Cố Dạ Thâm vì mệt mỏi mà có chút khàn khàn, nhưng trầm thấp khi xuyên qua điện thoại truyền tới, lại giống như có từ tính.
“Vẫn chưa, mới chuẩn bị ngủ thôi.” Ôn Noãn bước thong thả đến ban công, gió đêm còn mang theo hơi ấm khẽ thổi qua, bầu trời đêm đầy sao, vô cùng đẹp đẽ.
Kể từ sau khi cô chuyển vào Tường Vi Hoa Viên, thì rất ít khi gặp mặt Cố Dạ Thâm, thỉnh thoảng ở công ty cũng vội vội vàng vàng, anh cũng không có hẹn cô ra ngoài nữa, thậm chí đi “Vong Xuyên” làm thôi miên cũng đều là cô đi một mình.
Nhưng, mỗi đêm đúng mười giờ, anh sẽ gọi điện thoại tới nói chuyện một chút với cô, không có nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ là thăm hỏi đơn giản và quan tâm, hoặc là tuỳ ý hàn huyên một chút, thời gian cũng không quá dài, khoảng mười tới mười lăm phút.
Cô không hỏi hôm đó cô bị thương, anh rõ ràng là còn đang công tác ở Thượng Hải, vì sao lại có thể kịp thời chạy tới cứu cô trong thời gian ngắn nhất; cô cũng không hỏi, anh có biết Kỷ Như Cẩn nói cô mang thai thật ra có thể là cố ý hay không……Cô không hiểu duyên cớ gì, nhưng trực giác của phụ nữ thì nói là có.
Có vài người không cần hỏi, có một số việc không cần phải nói, chỉ hiểu ý, không nói ra, cũng đủ rồi.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, giọng nói hai người đều rất thả lỏng, rất nhẹ, nhẹ nhàng làm cho người ta lầm tưởng rằng những lời nói trên môi của người kia ở sát bên tai.
Lúc này Ôn Noãn rất thưởng thức thái độ của Cố Dạ Thâm đối với cô, không đặc biệt đến gần, cũng không xa lánh. Bởi vì nếu lúc này anh kiên nhẫn truy đuổi, cô sẽ vẫn không thể đáp lại cái gì cả, giống như Đường Tử Khoáng và Hàn Triết, chỉ bị gạt sang một bên làm bạn bè.
Ngược lại, anh xa lánh như vậy, mỗi đêm cô sẽ mong đợi một cuộc điện thoại của anh, tại những lúc nấu cơm cô sẽ không nhịn được nghĩ, nếu như còn ở Tân Giang Hoa Viên, tuần này sẽ đến phiên anh xuống phòng bếp………
“Tốt, anh muốn đi tắm cho Noãn Noãn.” Chấm dứt một đề tài, Cố Dạ Thâm chuẩn bị kết thúc cuộc điện thoại này như vậy.
Sau khi Ôn Noãn sửng sốt, kinh hãi: “À? Tắm, cho em?”
Đúng lúc đó trong điện thoại truyền đến tiếng chó sủa “gâu gâu”, Cố Dạ Thâm cười nhẹ: “Là một thú cưng một con chó nhỏ, mẹ, gọi là Niếp Niếp, thời gian trước ở nhà một người bạn thấy một thú cưng, có đôi mắt rất giống em, nên anh đã mua nó.”
Noãn Noãn? Sủng vật nhỏ? Còn có mắt rất giống cô! Nói thế nào thì cô cũng thấy mình với chó mẹ giống nhau! Ôn Noãn buồn bực mà nói không ra lời.
Bên kia điện thoại như đồng thời ý thức được chút gì, mang theo tiếng cười thích thú trầm thấp truyền tới: “Ngày mai anh mang tới cho em nhìn xem.”
Ngày hôm sau, buổi chiều Ôn Noãn từ nhà máy về công ty, vừa vào phòng thiết kế, liền thấy Tang Lạc Vi nhận lấy một con chó hồ điệp màu đen lại xấu xí từ tay một nhân viên cười nói: “Được, Tổng Giám đốc để cho tôi dắt Niếp Niếp đi tản bộ, giúp nó tiêu hoá thức ăn, tôi cũng không thể ôm tới ôm lui như vậy được. Còn nửa tiếng làm việc nữa, tôi phải nắm chắc thời gian xuống lầu đưa nó đi dạo đây.”
Xoay người lại thấy Ôn Noãn, lại cười: “Ôn Noãn cô tới rồi à, tới xem Tổng giám đốc hôm nay mang thú cưng nhỏ tới, thật là đáng yêu.” Cô ấy không nói lời nào đã đưa đến trong ngực Ôn Noãn, “Đi, đi theo tôi cùng xuống lầu dắt nó đi dạo.”
Ôn Noãn nhìn trong ngực mình thấy một con chó nhỏ màu đen với đối mắt vừa ngập nước vừa linh hoạt, cô rùng mình một cái, ánh mắt của con chó nhỏ này rất giống cô? Thấy Tang Lạc Vi đã ra tới cửa, cô đành phải đi xuống cùng.
Trước toà nhà của tập đoàn Thâm Khang có một thảm cỏ xanh um tươi tốt, sau khi hạ Niếp Niếp xuống, mặc kệ lúc này mặt trời đang nhô cao, bốn bàn chân nhỏ của nó đều chạy đến vui vẻ, còn không ngừng sủa “Gâu gâu”.
Đứng ở dưới bóng cây nhãn lớn, Ôn Noãn nhìn bóng dáng hoạt bát của tiểu tử hỏi: “Nó gọi là, Noãn Noãn?”
“Ừ, Niếp Niếp.” Tang Lạc Vi mỉm cười ý vị dạt dào, “Sáng sớm hôm nay lúc Tổng Giám đốc dùng cái hộp chứa nó đến đây, tôi và thư ký Thẩm cũng chấn kinh, đi theo Tổng Giám đốc nhiều năm như vậy, tôi tuyệt đối không ngờ được thế nhưng anh ấy lại nuôi thú cưng!”
Bộ mặt Ôn Noãn đầy vạch đen, tại sao lại gọi con chó nhỏ này thành Noãn Noãn, người khác sẽ nghĩ đến cái không thể tưởng được, Tang Lạc Vi này cô đã chung đụng mấy tháng……….
“Niếp Niếp, Niếp Niếp, Noãn Noãn……..” Quả nhiên Tang Lạc Vi ở đó lẩm bẩm, sau đó giảo hoạt nhìn cô cười không ngừng, “Ôn Noãn, cô và Tổng Giám đốc……..”
(Lovenoo1510: Cái này các nàng có thể hiểu nôm na là Noãn Noãn và Niếp mặc dù viết khác nhau, nhưng trong tiếng trung thì phát âm giống nhau, nên Ôn Noãn mới hiểu nhầm là Cố Dạ Thâm lấy tên mình đặt tên con chỏ nhỏ. Mặc dù đúng là anh cố ý chơi chữ như vậy ^.^)
Ôn Noãn đầu hàng: “Lạc Vi, đừng……..” Đoán mò.
“Đừng cái gì! Tôi biết rồi.” Vẻ mặt Tang Lạc Vi là tôi đã rõ như lòng bàn tay rồi, “Lần trước, lúc Tổng Giám đốc đi công tác Thượng Hải, thật ra thì ngày thứ hai đã quay trở về, mỗi ngày đều ở văn phòng, buổi sáng mấy ngày sau ở công ty đang mở hội nghị cao cấp, điện thoại di động của anh ấy vang lên, sau khi nhận, chỉ nói một câu ‘Noãn Noãn em đang ở đâu’ rồi lập tức tuyên bố hội nghị kết thúc, trước khi đi bộ dáng rất là nóng vội, có thể khiến cho tất cả các cán bộ cấp cao đều rớt cả mắt kính!”
Tang Lạc Vi dí dỏm nhìn chằm chằm vào cô, một bộ dáng rất chắc chắn “Noãn Noãn trong miệng anh ấy không phải là cô sao”.
Ôn Noãn rất lúng túng, đúng lúc Niếp Niếp chạy tới, cô lập tức ôm lấy, nhét vào trong ngực Tang Lạc Vi: “Nó chạy đến một thân mồ hôi rồi, cô mau ôm về đi.”
Tang Lạc Vi mím môi cười nhận lấy, cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa.
Trở lại phòng thiết kế, cô lập tức phát hiện trên bàn làm việc lại có thêm hai bó hoa mới, Chân Điềm Điềm cười trêu ghẹo: “Chị Ôn, lại có người tặng hoa cho chị, đào hoa nha!” Lúc trước Ôn Noãn làm việc ở phòng Tổng Giám đốc thì bình thường rất ít khi gặp cô ấy, sau khi trở về phòng thiết kế, thái độ của cô ấy vẫn thân thiết giống như trước.
Bộ mặt Ôn Noãn đã sớm đầy vạch đen, thẻ hai bó hoa có ghi một “T”, một “H”, cô lặng lẽ đem hai bó hoa đưa đến bồn rửa tay trong toilet, dì quét dọn thấy cô, khen: “Lại cắm ở đây à, cô thật là người tốt, kể từ lúc cô đem hoa bày ở đây, trên bồn rửa tay sạch sẽ hơn nhiều so với trước.”
Ôn Noãn xấu hổ cười.
Ba người này, hình như thật sự chuẩn bị tiến hành “Đại chiến thế giới lần thứ ba.”
Nghe nói, trang phục mùa thu của đối thủ tiêu thụ được rất lớn, Hằng Phong thắng Thâm Khang ba điểm;
Nghe nói, tập đoàn W.D kêu gọi đầu tư sản xuất hai mươi vạn đồng phục nhân viên, Thâm Khang chiến thắng Hằng Phong, lấy được đơn đặt hàng gần 200 triệu;
Nghe nói, khu nghỉ mát Tây Giao, bị tập đoàn Nam Phong đoạt được, tập đoàn Thâm Khang và Hằng Phong muốn chia một chén cơm nhưng lực bất tòng tâm;
Nghe nói, xung quanh Quốc Khánh Hoàng Kim, tập đoàn Nam Phong đã sớm thành lập công ty bất động sản mới đồng thời bán hoặc cho thuê nhà tại toà cao ốc, bởi vì để lộ giá cả, nên khách hàng cũng chạy tới căn hộ tương tự của tập đoàn Thâm Khang mới thành lập công ty bất động sản bán cao ốc không lâu.
…………..
Không thể không nói, ba người này trên thương trường đều là người nổi bật, cạnh tranh lành mạnh là một loại nhu cầu của thị trường, nhưng thời gian trôi qua, thanh xuân qua đi đối với Ôn Noãn mà nói, được ba người đàn ông ưu tú coi trọng, cô không biết phải làm sao.
Cố Dạ Thâm, anh kín kẽ lại ấm áp, một cái ôm, một nụ hôn, cũng làm lòng người thoả mãn an bình như vậy; Đường Tử Khoáng, là người đàn ông đầu tiên chiếm cứ thân thể cô, anh cũng không có phản bội cô; Hàn Triết, với mối tình thắm thiết nhiều năm như vậy, trước khi Đồng Diệu lâm chung còn đặt tay bọn họ vào một chỗ, muốn cậu ấy cưới cô, hơn nữa, coi như dù cô có không chút kiêng kỵ mà nhớ nhung Đồng Diệu, thì cậu ấy nhất định có thể hiểu.
Tác giả :
Trương Oản Quân