Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn
Chương 44: Hồi sinh
Kết quả cuộc thi thiết kế đến tận buổi chiều ngày thức hai mới có, người đứng đầu để trống, người đứng thứ hai là Kỷ Ngân Huân và Sở Hành cùng hạng, đứng thứ ba là một trợ lý thiết kế.
Bởi vì Ôn Noãn bị khả nghi là có sự chỉ đạo của nhà thiết kế, không tuân theo quy tắc cuộc thi nên trực tiếp bị PIA loại. Đối mặt với ánh mắt cười nhạo của người khác, cô cực kỳ buồn bực, rõ ràng mình thực sự có bản lĩnh lại bị thành nam góc.
(Lovenoo1510: “Nam góc” Cái này ta cũng không hiểu nha.)
Ngày đó, sau khi tan làm Kimi đến tìm cô, hắn vô cùng thành khẩn thể hiện sự áy này của mình: “Tiểu Ôn…..Ôn, ngày đó tôi không phải cố ý xuất hiện, nếu như trong lòng cô có tức giận thì hãy dùng một chưởng đánh chết ta đi!” Hắn chính khí đem đầu đưa tới như đối mặt với đại hình.
Quả thật Ôn Noãn có đưa tay tát hắn một cái, rồi đẩy hắn lảo đảo: “Thiết kế Hoa, anh thật sự cần sám hối!”
”Này, cái cô này, đã nói là không cho phép cô gọi Hoa…..” Kimi lửa giận ngút trời, nói được một nửa lại dừng lại, sưng mặt lên, cắn răng nói “Không được tức giận, mình không tức giận chút nào! Bắt đầu từ ngày hôm nay, Tiểu Ôn…..Ôn, Tiểu Ôn một mình cô được phép hưởng vinh hạnh đặc biệt này!”
Ôn Noãn vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không hề oán giận Kimi, cô chỉ có thể trách mình không cẩn thận để cho người khác có cơ hội lợi dụng thôi. Hơn nữa, có tin đồn từ phòng tài vụ truyền đến, Kimi cũng bị phạt một tháng bổng lộc, cô cũng có chút đồng tình.
Bạch San Ny bởi vì bị vạch trần bộ mặt xấu xí trước mọi người nên đã chủ động từ chức và rời đi. Ôn Noãn cũng không biết nên nói gì, cô nhớ tới lần trước mình cùng cô ta ngồi taxi đi nhà máy, cô ta còn tranh trả tiền với cô thì trong lòng cô cảm thấy buồn bã, thật ra Bạch San Ny cũng không xấu, chỉ là tâm trí cô ta bị mê muội trong chốc lát thôi! Người cũng đã đi rồi, Ôn Noãn quyết định không so đo với cô ta nữa.
Mấy ngày sau, Ôn Noãn nhận được điện thoại của trợ lý Tô Trữ phòng nhân sự bảo cô đến đấy một chuyến. Cô để điện thoại xuống, không phải là cô bị đuổi việc chứ!
Tinh thần cô thấp thỏm gõ cửa phòng Nhân sự, khuôn mặt trợ lý Tô Trữ tươi cười chào đón: “Đã tới rồi à, Quản lý Hứa đang chờ cô đấy.”
Ôn Noãn kinh ngạc, à, mặc dù không phải là vì yêu quá mà mang hận, nhưng cô cũng không thể quên nhanh như vậy chuyện ban đầu lúc cô đến, trợ lí Tô cho cô cái sắc mặt gì.
”Trợ lí Ôn, mời ngồi.” Hứa Úy Nhiên ngồi ở trước bàn làm việc, cô đưa tay chỉ vào cái ghế đối diện, ánh mắt lanh lợi nhìn cô.
”Cảm ơn.” Ôn Noãn thấp thỏm ngồi xuống chờ đợi phán quyết. Ánh mắt của cô rất đúng mực nhìn thẳng vào mắt Hứa Úy Nhiên.
Cả đời này Hứa Úy Nhiên đều có thói quen mạnh mẽ, làm việc lúc nào cũng hùng hùng, hổ hổ, có lời gì cũng nói thẳng, không dài dòng, dây dưa, trước mặt người dưới hoặc nhân viên luôn có vẻ cực kỳ nghiêm túc. Cô đã năm mươi tuổi nhưng nhìn cũng không đến mức quá già, nhưng làm người ta chỉ nhìn một lần là có thể thấy sự trải đời phong phú của cô, nhất là ánh mắt của cô rất lanh lợi, có rất ít người dám nhìn thẳng vào mắt của cô quá ba giây.
Ôn Noãn thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô làm cô có chút tán thưởng, đẩy về phía cô quyết định công tác, “Đây là quyết định công tác của cô, lệnh điều động sáng sớm ngày mai sẽ có sau.”
”À? Không phải là đuổi việc à!” Bởi vì Ôn Noãn quá mức kinh ngạc nên không khỏi thốt lên lời này.
”Đuổi việc?” Lông mày Hứa Úy Nhiên nhăn lại, tiếp đó thì hiểu ra, “Cô ở cuộc thi thiết kế mặc dù có bị tình nghi đầu cơ chuộc lợi, nhưng Thâm Khang chúng tôi luôn luôn là người trọng nhân tài, sáu vị giám khảo đều nhất trí cho rằng, nếu như cô không có thực lực thì cho dù cô có được nhà thiết kế tốt nhất chỉ bảo cũng không thể Nhất Minh Kinh Nhân được (Nhất Minh Kinh Nhân: bỗng nhiên làm người khác kinh ngạc). Cho nên mọi người cuối cùng nghiên cứu quyết định cho cô một cơ hội nữa. Còn nữa, Kimi cũng tới đây cầu xin cho cô chuyện này, anh ta nói anh ta không có chỉ bảo cho cô, chẳng qua là không có cách nào để chứng minh. Tôi tin anh ta, đây cũng coi như là lần đầu dậy dỗ cô.”
Ôn Noãn như trút được gánh nặng thở phào một cái, “Cảm ơn Quản lí Hứa!” Cô cầm quyết định công tác lên lại thấy cột chức vụ đột nhiên ghi là “Trợ lý Tổng Giám đốc” thì kinh ngạc. “Quản lý Hứa, chức vụ này sợ là tôi không thể đảm nhiệm được!” Phải biết rằng, ở Thâm Khang, chức trợ lí Tổng Giám đốc này tương đương với vị trí quản lí cấp cao.
”Là ý của Tổng Giám đốc.” Hứa Úy Nhiên nghiêm mặt nói, “Ban đầu lúc tìm trợ lí thiết kế, Tổng Giám đốc muốn chọn một trong ba trợ lí mới làm trợ lí, hiện tại Kỷ Ngân Huân và Sở Hành cũng đã lấy được chức danh nhà thiết kế, cho nên mới chọn cô.”
Ôn Noãn càng kinh ngạc hơn, là ý của Cố Dạ Thâm sao? Hơn nữa, lúc ban đầu tìm trợ lí thiết kế đã có ý định………..
Nhưng cô vẫn tương đối thích thiết kế chứ không phải là chân chạy việc vặt, mặc dù công việc trước mắt ở phòng thiết kế của cô vẫn là người chạy việc vặt.
Hứa Úy Nhiên đã cúi đầu làm việc của mình, Ôn Noãn chỉ có thể thức thời rời đi. Ra khỏi phòng Nhân sự, cô liền trực tiếp vào thang máy lên phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở tầng hai mươi tám.
Cô gõ cửa, giọng nói của thư ký Tổng Giám đốc là Tang Lạc Vi truyền ra: “Mời vào.”
Ôn Noãn đẩy cửa đi vào, từ đống tài liệu, Tang Lạc Vi ngẩng đầu lên, thấy cô lập tức cười, “Trợ lí Ôn cô đã tới rồi, ừ, bên kia là bàn làm việc của cô.” Cô ấy chỉ vào cái bàn màu sữa ở trong phòng, “Trước hết cô ngồi ở đây, chờ tôi xử lý xong văn kiện gấp này rồi sẽ nói nội dung công việc cho cô.”
”À?” Ôn Noãn sửng sốt, không phải là lệnh điều động còn chưa có hay sao?
Giống như là biết cô đang nghi ngờ điều gì, Tang Lạc Vi vội vàng giải thích: “Tổng Giám đốc đã thông báo với tôi rồi.”
”Nhưng tôi là đến tìm Tổng Giám đốc để yêu cầu anh ấy để tôi trở về phòng thiết kế.” Ôn Noãn nháy mắt mấy cái, “Anh ấy không có ở đây sao?”
”Ha ha?” Tang Lạc Vi ngẩng đầu nhìn cô, mặt tràn đầu kinh ngạc, thấy cô không phải đang nói đùa liền chỉ tay về cửa phía sau, “Anh ấy đang ở bên trong.”
Sau khi Ôn Noãn cảm ơn xong, cô gõ cửa đi vào. Cố Dạ Thâm đang nghe điện thoại, nhìn thấy cô đi vào anh ý bảo cô ngồi trước, Ôn Noãn vẫn đứng, dõi mắt quan sát phòng làm việc của anh, căn phòng rộng rãi, sáng sủa, đơn giản phóng khoáng, nhưng bởi vì lấy màu đen làm chủ đạo nên có vẻ hơi trầm lặng. Trên bàn trà còn có một bồn cây cảnh Thúy Trúc xanh biếc, một cái cửa sổ bằng kính khổng lồ tách phòng Tang Lạc Vị đang ngồi.
Mấy phút sau, Cố Dạ Thâm nghe điện thoại xong, anh không mở miệng, chỉ nhìn cô, ánh mắt anh thâm thúy không thấy đáy.
Nháy mắt, bên trong phòng trở nên im ắng, yên tĩnh. Ôn Noãn đột nhiên quay đầu lại đụng vào ánh mắt của anh, trong nháy mắt nội tâm của cô trở nên kinh hãi, nhưng chỉ nháy mắt trong đôi mắt ẩn chứa tình cảm của anh lại giống như là ảo giác, cô nhìn lại chỉ thấy là sự bình tĩnh.
Anh vẫn không nói lời nào như cũ, Ôn Noãn lấy lại bình tĩnh, tiến lên hai bước thong thả mở miệng: “Tổng giám đốc Cố, quản lý Hứa nói điều tôi tới phụ trách làm trợ lý là ý của ngài, mà tôi lại thích thiết kế, huống chi công việc của trợ lí Tổng Giám đốc tôi cũng không cách nào làm được.”
”Tôi biết rõ.” Cố Dạ Thâm bình tĩnh trả lời.
”Ha ha?”
”Cô làm trợ lí nội bộ, chỉ cần làm những việc ví dụ như sửa chữa lại tài liệu, chuyển điện thoại, tiếp đãi khách hàng và một ít việc vụn vặt khác. Quyết sách, đối ngoại, cùng khách hàng đàm phán là việc của thư lý Tang.”
”Trợ lí bình thương……..Thật ra anh có thể chỉ định người khác.”
”Không phải là cô thì không được.”
”Tại sao vậy?” Ôn Noãn cả kinh, giọng nói bất giác lớn hơn mấy đề xi ben.
Cố Dạ Thâm tùy ý dựa vào ghế nhìn về phía cô, ánh mắt anh lấp lánh thấm đẫm nụ cười: “Tôi đã quyết định, quý tiếp theo sẽ khai thác sản phẩm mới từ sáng kiến của cô: Trang phục tình nhân. Cô nhất định phải là chủ thiết kế, nhưng tạm thời không thể công khai, cô ở lại chỗ này an tâm thiết kế. Ngoài ra, kế hoạch đưa sản phẩm mới ra, thủ tục tuyên truyền liên quan lẫn nhau cũng đều do cô đưa ra kế hoạch.”
Ôn Noãn há miệng, không thể tin được sự thật vừa nghe. Làm trợ lí Tổng Giám đốc thật ra chỉ là che dấu tai mắt của mọi người sao?
”Cô vui đến mức ngớ ngẩn rồi sao?” Giọng nói Cố Dạ Thâm mang theo nụ cười, “Cô như vậy là muốn hay không muốn trở về phòng thiết kế đây?”
”Không trở về, dĩ nhiên là không trở về rồi!” Ôn Noãn kích động, “Cảm ơn anh, Cố Dạ Thâm……..À, Tổng Giám đốc Cố!”
Cố Dạ Thâm vừa lòng nhìn cô, cứ giày vò đi, bận rộn cũng tốt, chịu uất ức cũng được, chỉ cần cô không bởi vì nhớ nhung một người mà trong lúc ngủ mơ cũng khóc đến sáng, như thế nào cũng đều tốt hơn.
Lệnh điều động sáng ngày hôm sau xuống đúng lúc, các cô gái của phòng thiết kế không khỏi hâm mộ cô đỏ mắt, trợ lí Tổng Giám đốc nha.
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. Ai nói không phải đây.
(Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: Cái này ta cũng không hiểu rõ lắm, ngụ ý là núi non trùng điệp không có đường, lại hi vọng gặp được một thôn).
”Chị Ôn, chúc mừng, chúc mừng nha!” Chân Điềm Điềm nhảy qua chỗ cô, mặt không nhìn ra manh mối chân thành nào.
”Cảm ơn.” Ôn Noãn mỉm cười, thu dọn lại bàn làm việc, tâm tình phấn chấn rời khỏi phòng thiết kế.
Chân Điềm Điềm nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa, trong đôi mắt hiện lên sự không cam lòng, nhưng chỉ trong thoáng chốc lại khôi phục lại cái vẻ “Vô cùng hồn nhiên” của Chân Điềm Điềm.
Sau khi tự mang đồ lên tầng hai mươi tám, mặc dù Ôn Noãn không thể thoải mái hơn so với trước kia nhưng cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Sáng sớm khi cô tới đây, trong vòng nửa canh giờ cô đã đem tài liệu cần phê chuẩn sắp xếp theo mức độ thỏa đáng đặt ở trên bàn Tổng Giám đốc, sau đó cô ngồi vẽ bản thiết kế, viết kế hoạch, ngoài việc thỉnh thoảng nghe điện thoại ra thì không có bị người khác quấy rầy.
Thư ký Tang Lạc Vi ban đầu làm thay thế cho công việc của trợ lí Tiêu, vốn bản thân cô cũng phải chịu trách nhiệm hơn phân nửa, mỗi ngày loay hoay với công việc, ít có cơ hội được ngồi xuống, cô muốn giúp đỡ nhưng thư ký Tang lại chính nghĩa nghiêm từ: “Ôn Noãn, tha thứ cho tôi là cô gái hám tiền, một kẻ hám tiền, duy trì một nửa công việc nhưng lại được Tổng Giám đốc phát cho hai phần tiền lương. Cô xen vào không phải là cướp chén cơm, cướp kế mưu sinh của tôi sao!”
Giọng nói khi nói câu cuối cùng của cô vô cùng dí dỏm, Ôn Noãn mỉm cười, sau nhiều lần bị cự tuyệt rốt cuộc cô cũng không kiên trì nữa. Ước chừng Tang Lạc Vi nhỏ hơn cô hai, ba tuổi, tính tình hào phóng, dễ thân, vừa được rảnh rỗi đã tán gẫu cùng cô.
Cô ấy kể khổ: “Cô mà không có lên đây làm thì ngay cả người nói chuyện tôi cũng không có! Cô hiện tại lên đây, miệng của tôi cuối cùng cũng không đến nỗi bị rỉ sắt!”
Cô ấy vui vẻ: “Hắc hắc, ngày hôm qua tôi mua vé số trúng được hai trăm khối, một lát nữa Tổng Giám đốc không có ở đây, buổi trưa chúng ta lén chạy ra ngoài uống trà đi.”
Cô ấy mặt mày ủ ê: “Tối hôm qua tôi đi nhảy về bị mất ngủ……..”
Cô ấy nói lời thề son sắc: “Tôi muốn xin Tổng Giám đốc cho tôi chút thời gian để yêu đương, quan trọng là không trừ tiền lương, không trừ tiền lương nha!”
Ý chí chiến đấu của cô ấy sục sôi: “Tôi muốn phấn đấu, phấn đấu nha, trước ba mươi tuổi nhất định phải có nhà, có xe nha, a mạng của ta!”
Hoạt sắc sinh hương. (Đầy mầu sắc, hương vị)
Ôn Noãn cảm thấy mặc dù Tang Lạc Vị bận rộn nhưng lại trôi qua hoạt sắc sinh hương, không giống với cô, thật yên lặng, không có sóng gió, giống như ao tù nước đọng vậy.
Cô không khỏi có chút hâm mộ.
Vừa đến lúc tan làm, Tang Lạc Vị xách một túi nhỏ lên tiếng chào Ôn Noãn rồi chuồn mất. Cô ấy vừa mới kéo cửa ra thì Tổng Giám đốc đại nhân từ bên ngoài đi vào, cô nhanh chóng xoay người chạy về chỗ ngồi, lão đại không tan làm thì người hầu nào có thể chuồn về trước! Nguy hiểm, nguy hiểm thật!
Ôn Noãn ở một bên rất không phúc hậu mà cười ra tiếng, đổi lại sự coi thường của Tang Lạc Vị.
Cố Dạ Thâm đi vào thì nghe thấy tiếng cười, anh nhướng mày, ánh mắt xẹt qua Ôn Noãn anh khẽ mỉm cười, “Thư ký Tang, đã đến lúc tan làm rồi.”
”Hôm nay Tổng Giám đốc không làm thêm à?” Tang Lạc Vị tận lực nghiêm trang, nghiêm túc, nhưng Tổng Giám đốc rõ ràng là đang cười……..
Cố Dạ Thâm lắc đầu, “Không làm thêm.”
Anh vào trong phòng làm việc cầm chìa khóa xe rồi rời đi, Tang Lạc Vị ngược lại lại không vội về, thần thần bí bí nói với Ôn Noãn: “Ôi chao, cô có phát hiện ra hay không, Tổng Giám đốc gần đây rất như mộc xuân phong nha.”
( Như mộc xuân phong: Đứng trong gió xuân ấm áp)
”Hả?” Như mộc xuân phong? Chẳng qua là không nghiêm túc như vậy mà thôi!
”Thời gian trước kia mới gọi là kinh khủng nha, anh ấy liều mạng đi công tác, làm thêm giờ, tôi đi theo anh ấy bay tới bay lui đến choáng váng hết cả đầu óc, không biết anh ấy bị cái gì kích thích nữa, có một ngày đi Thanh Đảo, hơn nửa đêm anh ấy còn ở trên bờ biển lớn tiếng gào thét, có thể là anh ấy quá mệt mọi nên muốn trút ra. Nhưng bây giờ đã liên tục mười lăm ngày anh ấy không có làm thêm giờ, phá kỷ lục nha!”
”À…..” Ôn Noãn cẩn thận liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, cô hạ thấp giọng, ”Trước kia Tổng Giám đốc làm việc điên cuồng như vậy sao?”
”Ừm!” Tang Lạc Vị trịnh trọng gật đầu, “Tuyệt đối là cuồng công việc, điên cuồng vì công việc! Nhớ năm đó, từ nền móng ban đầu anh ấy làm nên, tôi chính là trợ thủ cho anh ấy, động một chút là làm thêm giờ, tôi mê muội đến mức khóc lóc nức nở nha! Sau khi có trợ lí Tiêu thì tôi được giải phóng một trận, nhưng hai năm trước anh ấy từ quản lý phòng thị trường thăng chức lên làm Tổng Giám đốc thì lại làm việc điên cuồng hơn, tôi lại bị ngược đãi.”
”Cô đi theo anh ấy lâu vậy sao?” Bộ dáng Tang Lạc Vi kinh hãi như nhìn thấy quỷ, Ôn Noãn không nhịn được bật cười.
Tang Lạc Vi bẻ ngón tay, giọng nói đè nén: “Sáu năm rưỡi, lúc tôi theo anh ấy là lúc tôi vừa tốt nghiệp đại học, cái gì cũng không hiểu, anh ấy rất biết hướng dẫn người khác, cũng ăn nói thận trọng, kỳ thực là người rất tốt, ngoài công việc cũng rất biết cách chăm sóc cấp dưới, đặc biệt là ở phương diện tiền lương, thật là rất yêu quý!”
Ôn Noãn cười nhẹ nhàng nhìn cô gái trước mặt, có khác biệt. Cô ấy thản nhiên đón lấy: ”Không có gì khó mà nói, lúc tôi mới vừa làm cùng anh ấy đã thành tri kỷ của anh ấy rồi, nhưng lúc đó anh ấy đã là đàn ông có vợ, hơn nữa lại rất yêu vợ nên tôi cũng không dám tâm si vọng tưởng nữa. Sau này mọi thứ cũng phai nhạt, tôi thấy anh ấy li hôn cũng không muốn noi theo, nếu không cô cho rằng tôi có thể làm thuộc hạ cho anh ấy lâu như vậy sao?”
Ôn Noãn mỉm cười, mí mắt trái đột nhiên giật mạnh, à, cô thế nào lại hăng hái theo người ta đi bát quái rồi? Hơn nữa đối tượng bát quái còn là …….Cố Dạ Thâm? Tổng Giám đốc?
Bởi vì Ôn Noãn bị khả nghi là có sự chỉ đạo của nhà thiết kế, không tuân theo quy tắc cuộc thi nên trực tiếp bị PIA loại. Đối mặt với ánh mắt cười nhạo của người khác, cô cực kỳ buồn bực, rõ ràng mình thực sự có bản lĩnh lại bị thành nam góc.
(Lovenoo1510: “Nam góc” Cái này ta cũng không hiểu nha.)
Ngày đó, sau khi tan làm Kimi đến tìm cô, hắn vô cùng thành khẩn thể hiện sự áy này của mình: “Tiểu Ôn…..Ôn, ngày đó tôi không phải cố ý xuất hiện, nếu như trong lòng cô có tức giận thì hãy dùng một chưởng đánh chết ta đi!” Hắn chính khí đem đầu đưa tới như đối mặt với đại hình.
Quả thật Ôn Noãn có đưa tay tát hắn một cái, rồi đẩy hắn lảo đảo: “Thiết kế Hoa, anh thật sự cần sám hối!”
”Này, cái cô này, đã nói là không cho phép cô gọi Hoa…..” Kimi lửa giận ngút trời, nói được một nửa lại dừng lại, sưng mặt lên, cắn răng nói “Không được tức giận, mình không tức giận chút nào! Bắt đầu từ ngày hôm nay, Tiểu Ôn…..Ôn, Tiểu Ôn một mình cô được phép hưởng vinh hạnh đặc biệt này!”
Ôn Noãn vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không hề oán giận Kimi, cô chỉ có thể trách mình không cẩn thận để cho người khác có cơ hội lợi dụng thôi. Hơn nữa, có tin đồn từ phòng tài vụ truyền đến, Kimi cũng bị phạt một tháng bổng lộc, cô cũng có chút đồng tình.
Bạch San Ny bởi vì bị vạch trần bộ mặt xấu xí trước mọi người nên đã chủ động từ chức và rời đi. Ôn Noãn cũng không biết nên nói gì, cô nhớ tới lần trước mình cùng cô ta ngồi taxi đi nhà máy, cô ta còn tranh trả tiền với cô thì trong lòng cô cảm thấy buồn bã, thật ra Bạch San Ny cũng không xấu, chỉ là tâm trí cô ta bị mê muội trong chốc lát thôi! Người cũng đã đi rồi, Ôn Noãn quyết định không so đo với cô ta nữa.
Mấy ngày sau, Ôn Noãn nhận được điện thoại của trợ lý Tô Trữ phòng nhân sự bảo cô đến đấy một chuyến. Cô để điện thoại xuống, không phải là cô bị đuổi việc chứ!
Tinh thần cô thấp thỏm gõ cửa phòng Nhân sự, khuôn mặt trợ lý Tô Trữ tươi cười chào đón: “Đã tới rồi à, Quản lý Hứa đang chờ cô đấy.”
Ôn Noãn kinh ngạc, à, mặc dù không phải là vì yêu quá mà mang hận, nhưng cô cũng không thể quên nhanh như vậy chuyện ban đầu lúc cô đến, trợ lí Tô cho cô cái sắc mặt gì.
”Trợ lí Ôn, mời ngồi.” Hứa Úy Nhiên ngồi ở trước bàn làm việc, cô đưa tay chỉ vào cái ghế đối diện, ánh mắt lanh lợi nhìn cô.
”Cảm ơn.” Ôn Noãn thấp thỏm ngồi xuống chờ đợi phán quyết. Ánh mắt của cô rất đúng mực nhìn thẳng vào mắt Hứa Úy Nhiên.
Cả đời này Hứa Úy Nhiên đều có thói quen mạnh mẽ, làm việc lúc nào cũng hùng hùng, hổ hổ, có lời gì cũng nói thẳng, không dài dòng, dây dưa, trước mặt người dưới hoặc nhân viên luôn có vẻ cực kỳ nghiêm túc. Cô đã năm mươi tuổi nhưng nhìn cũng không đến mức quá già, nhưng làm người ta chỉ nhìn một lần là có thể thấy sự trải đời phong phú của cô, nhất là ánh mắt của cô rất lanh lợi, có rất ít người dám nhìn thẳng vào mắt của cô quá ba giây.
Ôn Noãn thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô làm cô có chút tán thưởng, đẩy về phía cô quyết định công tác, “Đây là quyết định công tác của cô, lệnh điều động sáng sớm ngày mai sẽ có sau.”
”À? Không phải là đuổi việc à!” Bởi vì Ôn Noãn quá mức kinh ngạc nên không khỏi thốt lên lời này.
”Đuổi việc?” Lông mày Hứa Úy Nhiên nhăn lại, tiếp đó thì hiểu ra, “Cô ở cuộc thi thiết kế mặc dù có bị tình nghi đầu cơ chuộc lợi, nhưng Thâm Khang chúng tôi luôn luôn là người trọng nhân tài, sáu vị giám khảo đều nhất trí cho rằng, nếu như cô không có thực lực thì cho dù cô có được nhà thiết kế tốt nhất chỉ bảo cũng không thể Nhất Minh Kinh Nhân được (Nhất Minh Kinh Nhân: bỗng nhiên làm người khác kinh ngạc). Cho nên mọi người cuối cùng nghiên cứu quyết định cho cô một cơ hội nữa. Còn nữa, Kimi cũng tới đây cầu xin cho cô chuyện này, anh ta nói anh ta không có chỉ bảo cho cô, chẳng qua là không có cách nào để chứng minh. Tôi tin anh ta, đây cũng coi như là lần đầu dậy dỗ cô.”
Ôn Noãn như trút được gánh nặng thở phào một cái, “Cảm ơn Quản lí Hứa!” Cô cầm quyết định công tác lên lại thấy cột chức vụ đột nhiên ghi là “Trợ lý Tổng Giám đốc” thì kinh ngạc. “Quản lý Hứa, chức vụ này sợ là tôi không thể đảm nhiệm được!” Phải biết rằng, ở Thâm Khang, chức trợ lí Tổng Giám đốc này tương đương với vị trí quản lí cấp cao.
”Là ý của Tổng Giám đốc.” Hứa Úy Nhiên nghiêm mặt nói, “Ban đầu lúc tìm trợ lí thiết kế, Tổng Giám đốc muốn chọn một trong ba trợ lí mới làm trợ lí, hiện tại Kỷ Ngân Huân và Sở Hành cũng đã lấy được chức danh nhà thiết kế, cho nên mới chọn cô.”
Ôn Noãn càng kinh ngạc hơn, là ý của Cố Dạ Thâm sao? Hơn nữa, lúc ban đầu tìm trợ lí thiết kế đã có ý định………..
Nhưng cô vẫn tương đối thích thiết kế chứ không phải là chân chạy việc vặt, mặc dù công việc trước mắt ở phòng thiết kế của cô vẫn là người chạy việc vặt.
Hứa Úy Nhiên đã cúi đầu làm việc của mình, Ôn Noãn chỉ có thể thức thời rời đi. Ra khỏi phòng Nhân sự, cô liền trực tiếp vào thang máy lên phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở tầng hai mươi tám.
Cô gõ cửa, giọng nói của thư ký Tổng Giám đốc là Tang Lạc Vi truyền ra: “Mời vào.”
Ôn Noãn đẩy cửa đi vào, từ đống tài liệu, Tang Lạc Vi ngẩng đầu lên, thấy cô lập tức cười, “Trợ lí Ôn cô đã tới rồi, ừ, bên kia là bàn làm việc của cô.” Cô ấy chỉ vào cái bàn màu sữa ở trong phòng, “Trước hết cô ngồi ở đây, chờ tôi xử lý xong văn kiện gấp này rồi sẽ nói nội dung công việc cho cô.”
”À?” Ôn Noãn sửng sốt, không phải là lệnh điều động còn chưa có hay sao?
Giống như là biết cô đang nghi ngờ điều gì, Tang Lạc Vi vội vàng giải thích: “Tổng Giám đốc đã thông báo với tôi rồi.”
”Nhưng tôi là đến tìm Tổng Giám đốc để yêu cầu anh ấy để tôi trở về phòng thiết kế.” Ôn Noãn nháy mắt mấy cái, “Anh ấy không có ở đây sao?”
”Ha ha?” Tang Lạc Vi ngẩng đầu nhìn cô, mặt tràn đầu kinh ngạc, thấy cô không phải đang nói đùa liền chỉ tay về cửa phía sau, “Anh ấy đang ở bên trong.”
Sau khi Ôn Noãn cảm ơn xong, cô gõ cửa đi vào. Cố Dạ Thâm đang nghe điện thoại, nhìn thấy cô đi vào anh ý bảo cô ngồi trước, Ôn Noãn vẫn đứng, dõi mắt quan sát phòng làm việc của anh, căn phòng rộng rãi, sáng sủa, đơn giản phóng khoáng, nhưng bởi vì lấy màu đen làm chủ đạo nên có vẻ hơi trầm lặng. Trên bàn trà còn có một bồn cây cảnh Thúy Trúc xanh biếc, một cái cửa sổ bằng kính khổng lồ tách phòng Tang Lạc Vị đang ngồi.
Mấy phút sau, Cố Dạ Thâm nghe điện thoại xong, anh không mở miệng, chỉ nhìn cô, ánh mắt anh thâm thúy không thấy đáy.
Nháy mắt, bên trong phòng trở nên im ắng, yên tĩnh. Ôn Noãn đột nhiên quay đầu lại đụng vào ánh mắt của anh, trong nháy mắt nội tâm của cô trở nên kinh hãi, nhưng chỉ nháy mắt trong đôi mắt ẩn chứa tình cảm của anh lại giống như là ảo giác, cô nhìn lại chỉ thấy là sự bình tĩnh.
Anh vẫn không nói lời nào như cũ, Ôn Noãn lấy lại bình tĩnh, tiến lên hai bước thong thả mở miệng: “Tổng giám đốc Cố, quản lý Hứa nói điều tôi tới phụ trách làm trợ lý là ý của ngài, mà tôi lại thích thiết kế, huống chi công việc của trợ lí Tổng Giám đốc tôi cũng không cách nào làm được.”
”Tôi biết rõ.” Cố Dạ Thâm bình tĩnh trả lời.
”Ha ha?”
”Cô làm trợ lí nội bộ, chỉ cần làm những việc ví dụ như sửa chữa lại tài liệu, chuyển điện thoại, tiếp đãi khách hàng và một ít việc vụn vặt khác. Quyết sách, đối ngoại, cùng khách hàng đàm phán là việc của thư lý Tang.”
”Trợ lí bình thương……..Thật ra anh có thể chỉ định người khác.”
”Không phải là cô thì không được.”
”Tại sao vậy?” Ôn Noãn cả kinh, giọng nói bất giác lớn hơn mấy đề xi ben.
Cố Dạ Thâm tùy ý dựa vào ghế nhìn về phía cô, ánh mắt anh lấp lánh thấm đẫm nụ cười: “Tôi đã quyết định, quý tiếp theo sẽ khai thác sản phẩm mới từ sáng kiến của cô: Trang phục tình nhân. Cô nhất định phải là chủ thiết kế, nhưng tạm thời không thể công khai, cô ở lại chỗ này an tâm thiết kế. Ngoài ra, kế hoạch đưa sản phẩm mới ra, thủ tục tuyên truyền liên quan lẫn nhau cũng đều do cô đưa ra kế hoạch.”
Ôn Noãn há miệng, không thể tin được sự thật vừa nghe. Làm trợ lí Tổng Giám đốc thật ra chỉ là che dấu tai mắt của mọi người sao?
”Cô vui đến mức ngớ ngẩn rồi sao?” Giọng nói Cố Dạ Thâm mang theo nụ cười, “Cô như vậy là muốn hay không muốn trở về phòng thiết kế đây?”
”Không trở về, dĩ nhiên là không trở về rồi!” Ôn Noãn kích động, “Cảm ơn anh, Cố Dạ Thâm……..À, Tổng Giám đốc Cố!”
Cố Dạ Thâm vừa lòng nhìn cô, cứ giày vò đi, bận rộn cũng tốt, chịu uất ức cũng được, chỉ cần cô không bởi vì nhớ nhung một người mà trong lúc ngủ mơ cũng khóc đến sáng, như thế nào cũng đều tốt hơn.
Lệnh điều động sáng ngày hôm sau xuống đúng lúc, các cô gái của phòng thiết kế không khỏi hâm mộ cô đỏ mắt, trợ lí Tổng Giám đốc nha.
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. Ai nói không phải đây.
(Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: Cái này ta cũng không hiểu rõ lắm, ngụ ý là núi non trùng điệp không có đường, lại hi vọng gặp được một thôn).
”Chị Ôn, chúc mừng, chúc mừng nha!” Chân Điềm Điềm nhảy qua chỗ cô, mặt không nhìn ra manh mối chân thành nào.
”Cảm ơn.” Ôn Noãn mỉm cười, thu dọn lại bàn làm việc, tâm tình phấn chấn rời khỏi phòng thiết kế.
Chân Điềm Điềm nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa, trong đôi mắt hiện lên sự không cam lòng, nhưng chỉ trong thoáng chốc lại khôi phục lại cái vẻ “Vô cùng hồn nhiên” của Chân Điềm Điềm.
Sau khi tự mang đồ lên tầng hai mươi tám, mặc dù Ôn Noãn không thể thoải mái hơn so với trước kia nhưng cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Sáng sớm khi cô tới đây, trong vòng nửa canh giờ cô đã đem tài liệu cần phê chuẩn sắp xếp theo mức độ thỏa đáng đặt ở trên bàn Tổng Giám đốc, sau đó cô ngồi vẽ bản thiết kế, viết kế hoạch, ngoài việc thỉnh thoảng nghe điện thoại ra thì không có bị người khác quấy rầy.
Thư ký Tang Lạc Vi ban đầu làm thay thế cho công việc của trợ lí Tiêu, vốn bản thân cô cũng phải chịu trách nhiệm hơn phân nửa, mỗi ngày loay hoay với công việc, ít có cơ hội được ngồi xuống, cô muốn giúp đỡ nhưng thư ký Tang lại chính nghĩa nghiêm từ: “Ôn Noãn, tha thứ cho tôi là cô gái hám tiền, một kẻ hám tiền, duy trì một nửa công việc nhưng lại được Tổng Giám đốc phát cho hai phần tiền lương. Cô xen vào không phải là cướp chén cơm, cướp kế mưu sinh của tôi sao!”
Giọng nói khi nói câu cuối cùng của cô vô cùng dí dỏm, Ôn Noãn mỉm cười, sau nhiều lần bị cự tuyệt rốt cuộc cô cũng không kiên trì nữa. Ước chừng Tang Lạc Vi nhỏ hơn cô hai, ba tuổi, tính tình hào phóng, dễ thân, vừa được rảnh rỗi đã tán gẫu cùng cô.
Cô ấy kể khổ: “Cô mà không có lên đây làm thì ngay cả người nói chuyện tôi cũng không có! Cô hiện tại lên đây, miệng của tôi cuối cùng cũng không đến nỗi bị rỉ sắt!”
Cô ấy vui vẻ: “Hắc hắc, ngày hôm qua tôi mua vé số trúng được hai trăm khối, một lát nữa Tổng Giám đốc không có ở đây, buổi trưa chúng ta lén chạy ra ngoài uống trà đi.”
Cô ấy mặt mày ủ ê: “Tối hôm qua tôi đi nhảy về bị mất ngủ……..”
Cô ấy nói lời thề son sắc: “Tôi muốn xin Tổng Giám đốc cho tôi chút thời gian để yêu đương, quan trọng là không trừ tiền lương, không trừ tiền lương nha!”
Ý chí chiến đấu của cô ấy sục sôi: “Tôi muốn phấn đấu, phấn đấu nha, trước ba mươi tuổi nhất định phải có nhà, có xe nha, a mạng của ta!”
Hoạt sắc sinh hương. (Đầy mầu sắc, hương vị)
Ôn Noãn cảm thấy mặc dù Tang Lạc Vị bận rộn nhưng lại trôi qua hoạt sắc sinh hương, không giống với cô, thật yên lặng, không có sóng gió, giống như ao tù nước đọng vậy.
Cô không khỏi có chút hâm mộ.
Vừa đến lúc tan làm, Tang Lạc Vị xách một túi nhỏ lên tiếng chào Ôn Noãn rồi chuồn mất. Cô ấy vừa mới kéo cửa ra thì Tổng Giám đốc đại nhân từ bên ngoài đi vào, cô nhanh chóng xoay người chạy về chỗ ngồi, lão đại không tan làm thì người hầu nào có thể chuồn về trước! Nguy hiểm, nguy hiểm thật!
Ôn Noãn ở một bên rất không phúc hậu mà cười ra tiếng, đổi lại sự coi thường của Tang Lạc Vị.
Cố Dạ Thâm đi vào thì nghe thấy tiếng cười, anh nhướng mày, ánh mắt xẹt qua Ôn Noãn anh khẽ mỉm cười, “Thư ký Tang, đã đến lúc tan làm rồi.”
”Hôm nay Tổng Giám đốc không làm thêm à?” Tang Lạc Vị tận lực nghiêm trang, nghiêm túc, nhưng Tổng Giám đốc rõ ràng là đang cười……..
Cố Dạ Thâm lắc đầu, “Không làm thêm.”
Anh vào trong phòng làm việc cầm chìa khóa xe rồi rời đi, Tang Lạc Vị ngược lại lại không vội về, thần thần bí bí nói với Ôn Noãn: “Ôi chao, cô có phát hiện ra hay không, Tổng Giám đốc gần đây rất như mộc xuân phong nha.”
( Như mộc xuân phong: Đứng trong gió xuân ấm áp)
”Hả?” Như mộc xuân phong? Chẳng qua là không nghiêm túc như vậy mà thôi!
”Thời gian trước kia mới gọi là kinh khủng nha, anh ấy liều mạng đi công tác, làm thêm giờ, tôi đi theo anh ấy bay tới bay lui đến choáng váng hết cả đầu óc, không biết anh ấy bị cái gì kích thích nữa, có một ngày đi Thanh Đảo, hơn nửa đêm anh ấy còn ở trên bờ biển lớn tiếng gào thét, có thể là anh ấy quá mệt mọi nên muốn trút ra. Nhưng bây giờ đã liên tục mười lăm ngày anh ấy không có làm thêm giờ, phá kỷ lục nha!”
”À…..” Ôn Noãn cẩn thận liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, cô hạ thấp giọng, ”Trước kia Tổng Giám đốc làm việc điên cuồng như vậy sao?”
”Ừm!” Tang Lạc Vị trịnh trọng gật đầu, “Tuyệt đối là cuồng công việc, điên cuồng vì công việc! Nhớ năm đó, từ nền móng ban đầu anh ấy làm nên, tôi chính là trợ thủ cho anh ấy, động một chút là làm thêm giờ, tôi mê muội đến mức khóc lóc nức nở nha! Sau khi có trợ lí Tiêu thì tôi được giải phóng một trận, nhưng hai năm trước anh ấy từ quản lý phòng thị trường thăng chức lên làm Tổng Giám đốc thì lại làm việc điên cuồng hơn, tôi lại bị ngược đãi.”
”Cô đi theo anh ấy lâu vậy sao?” Bộ dáng Tang Lạc Vi kinh hãi như nhìn thấy quỷ, Ôn Noãn không nhịn được bật cười.
Tang Lạc Vi bẻ ngón tay, giọng nói đè nén: “Sáu năm rưỡi, lúc tôi theo anh ấy là lúc tôi vừa tốt nghiệp đại học, cái gì cũng không hiểu, anh ấy rất biết hướng dẫn người khác, cũng ăn nói thận trọng, kỳ thực là người rất tốt, ngoài công việc cũng rất biết cách chăm sóc cấp dưới, đặc biệt là ở phương diện tiền lương, thật là rất yêu quý!”
Ôn Noãn cười nhẹ nhàng nhìn cô gái trước mặt, có khác biệt. Cô ấy thản nhiên đón lấy: ”Không có gì khó mà nói, lúc tôi mới vừa làm cùng anh ấy đã thành tri kỷ của anh ấy rồi, nhưng lúc đó anh ấy đã là đàn ông có vợ, hơn nữa lại rất yêu vợ nên tôi cũng không dám tâm si vọng tưởng nữa. Sau này mọi thứ cũng phai nhạt, tôi thấy anh ấy li hôn cũng không muốn noi theo, nếu không cô cho rằng tôi có thể làm thuộc hạ cho anh ấy lâu như vậy sao?”
Ôn Noãn mỉm cười, mí mắt trái đột nhiên giật mạnh, à, cô thế nào lại hăng hái theo người ta đi bát quái rồi? Hơn nữa đối tượng bát quái còn là …….Cố Dạ Thâm? Tổng Giám đốc?
Tác giả :
Trương Oản Quân