Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật
Chương 33: Bị thương
Trên đường về nhà, Lý Hiểu luôn nghĩ tối hôm nay tâm tính mình thay đổi, làm một bác sỹ, mặc dù là bác sỹ nha khoa, nhưng ở thời điểm thực tập, tất cả các khoa anh đều đi qua, cơ thể phụ nữ không phải là chưa nhìn thấy, ảnh AV, bạn gái trước, có thể nói thân thể phụ nữ anh đã thấy không ít, cho nên cảm giác tối hôm nay sao lại mãnh liệt như vậy, anh rất nghi hoặc, phải biết rằng lần đầu anh thấy khỏa thân, chính là lần đầu tiên ở cùng bạn gái trước, nhưng không có trải qua cảm giác mãnh liệt như vậy, anh yêu Tiêu Tĩnh thật rồi sao?
Không đúng, anh thích cô là không sai, nhưng mà, cô không phải mẫu người vợ lý tưởng trong lòng anh, chỉ bàn riêng về vóc người, cô không phải hoàn mỹ, hơn nữa hai người quen biết không lâu, không thể tới mức yêu nông nổi, nhưng vì cái gì, mình lại sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy?
Nghĩ mãi không ra, Lý Hiểu cau mày về đến nhà, không ngờ phát hiện, Tiêu Tĩnh đang ngồi ôm laptop trong phòng khách, dáng vẻ đợi anh về.
"Anh đã về à."
"Cô đang đợi tôi?" Lý Hiểu có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Tĩnh.
"Ừ." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, thì chờ anh." Tiêu Tĩnh duỗi người một cái, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
"Đợi chút." Lý Hiểu vội vàng ngăn lại.
"Làm sao vậy?" Tiêu Tĩnh kỳ quái nhìn Lý Hiểu.
"Cô. . . . . . Cố ý đợi tôi, đây coi là để ý sao?" Lý Hiểu có chút mong đợi nhìn Tiêu Tĩnh, có đúng như anh nghĩ phải không, là Tiêu Tĩnh đang cố ý đợi sao?
"Đúng vậy." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, có chút kỳ quái nhìn Lý Hiểu, "Anh làm sao vậy?"
". . . . . . Không có." Nghe được đáp án chính xác, Lý Hiểu đè xuống rung động đáy lòng, mỉm cười lắc đầu nhìn Tiêu Tĩnh.
"Vậy tôi trở về phòng, ngủ ngon." Tiêu Tĩnh vẫy tay, xoay người trở về phòng.
Lý Hiểu không ngăn lại, nhìn bóng lưng Tiêu Tĩnh, anh đột nhiên phát hiện thấy rất ấm áp, cô sẽ không biết, một cử động nho nhỏ của cô, sẽ dễ dàng khiến cho anh đạt được tâm nguyện nhiều năm, mặc dù thân phận của cô không giống như anh nghĩ, nhưng không thể phủ nhận cô làm cho anh cảm động, không thua gì thân phận kia.
Mặc dù điều kiện của cô không phù hợp chọn bạn đời, nhưng có thể, ở một chỗ cùng cô hẳn là không tệ.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, Lý Hiểu bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, chẳng lẽ anh thật sự bắt đầu đánh chủ ý lên Tiêu Tĩnh?
Tối hôm nay, Lý Hiểu không chợp mắt được, anh có rất nhiều chuyện cần xử lý tốt, anh muốn biết, rốt cuộc mình có cảm giác gì với Tiêu Tĩnh.
Ngược lại, Tiêu Tĩnh ngủ ngon rất ngon, chơi đến đêm, ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, lúc thức dậy giống như thường ngày, đã hơn mười giờ, ngồi ở trên giường một lát, Tiêu Tĩnh lấy ra áo ngủ tối hôm qua Lý Hiểu mua cho mình mặc vào, bởi vì lúc này anh đang phòng khám bệnh, trong nhà chỉ có một mình, cho nên váy ngủ này tuy rằng gợi cảm, nhưng cô không mặc áo lót bên trong, mà chỉ mặc một cái quần lót nhỏ, gần như chân không ra khỏi phòng.
Đến phòng vệ sinh rửa mặt xong, Tiêu Tĩnh chuẩn bị ăn điểm tâm, Lý Hiểu đặt bữa ăn sáng trên bàn ăn, kết quả khi cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, lại thấy được người đàn ông là vốn nên ở phòng khám giờ đang bận rộn trong phòng bếp.
Có lẽ nghe được âm thanh, lúc này Lý Hiểu từ phòng bếp nhô đầu ra, lập tức thấy Tiêu Tĩnh mặc áo ngủ hấp dẫn mình mua, chất liệu nửa trong suốt càng thêm hấp dẫn hơn không mặc gì, một giây thất thần, dao nhỏ trong tay Lý Hiểu lập tức đâm vào.
"A ——"
Nghe được âm thanh Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh không để ý nghi ngờ anh làm sao lại ở nhà, vội vàng đi tới "Làm sao vậy?”
Lý Hiểu vốn chuẩn bị bữa trưa, đang gọt khoai tây, kết quả bởi vì mất hồn đã làm ngón tay mình bị thương, ngón trỏ trái máu tươi chảy thật nhiều, có thể thấy được lực hạ xuống như thế nào.
"Thật là nhiều máu, trước tiên để tay dưới nước một chút." Tiêu Tĩnh mặc dù không học y, nhưng từ nhỏ dưới sự ảnh hưởng của cha mẹ, kiến thức cấp cứu đơn giản không thành vấn đề, nắm tay Lý Hiểu tay đặt dưới vòi nước đang chảy, rửa sạch sẽ tay anh, sau đó nhìn anh.
"Trong nhà không có tiêu độc, còn có băng gạc hoặc là miếng dán miệng vết thương sao?"
"Có." Lý Hiểu làm bác sỹ, tự nhiên trong nhà sẽ chuẩn bị hòm thuốc, giống bị thương như vậy tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ hết thuốc, chỉ vào vị trí để hòm thuốc.
"Hòm thuốc ở nơi đó."
"Anh tự cầm ngón tay của mình đi, tôi đi lấy."
Vào lúc này, Tiêu Tĩnh hiện ra một mặt giàu kinh nghiệm, chỉ huy Lý Hiểu ngồi vào trên ghế sa lon chờ, cầm hòm thuốc, trước tiên lấy cồn ra tiêu độc cho Lý Hiểu, sau đó dùng băng gạc băng bó, cả quá trình không tới hai phút, tốc độ nhanh, làm rất tốt.
Thật ra Lý Hiểu là đấng mày râu một vết thương nhỏ này không tính là cái gì, nhưng nhìn bộ dáng Tiêu Tĩnh thành thục như vậy, anh có chút ngạc nhiên, đồng thời thấy cô thành thục như vậy thật không quen, tưởng tượng một chút trừ ăn uống vui đùa và ngủ ra đột nhiên trở nên giỏi giang lưu loát, là một người sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Càng làm cho Lý Hiểu động tâm chính là Tiêu Tĩnh tự xử lý vết thương cho mình, khiến cho anh cảm thấy được người ta coi trọng, rất cảm giác rất ấm áp, có lẽ là tối ngày hôm qua suy nghĩ quá nhiều, bây giờ Lý Hiểu, thật sự cảm thấy Tiêu Tĩnh nhìn thuận mắt, cộng thêm cô đột nhiên chuyển biến, càng làm cho anh nghĩ muốn hiểu rõ cô thêm.
Lúc này, áo ngủ hấp dẫn của Tiêu Tĩnh dường như không mang đến bất kỳ tình thú gì khác cho hai người, trước đó nhìn thấy Tiêu Tĩnh rất kinh ngạc, giờ phút này biến thành ấm áp, Lý Hiểu đột nhiên có cảm giác là vợ chồng già với Tiêu Tĩnh, mặc dù cảm giác này tới có chút kỳ quái, nhưng có thể khẳng định anh không ghét cảm giác này.
Chớp mắt một cái đã là vạn năm, câu này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lý Hiểu, tuy rằng anh không phải chớp mắt vạn năm với Tiêu Tĩnh, nhưng mà giờ phút này, anh lại có một loại cảm giác chớp mắt vạn năm.
"Này, bị choáng váng sao." Tiêu Tĩnh băng kỹ ngón tay cho Lý Hiểu, ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt Lý Hiểu đờ đẫn, mở miệng nói, "Sẽ không yếu ớt như vậy."
Lý Hiểu hoàn hồn, ánh mắt nhìn Tiêu Tĩnh càng thêm nhu hòa, "Không có, tôi đang mải suy nghĩ, thật xin lỗi, còn nữa, cám ơn cô, cái đó, tôi đi là cơm."
"Vết thương của anh tạm thời không nên động vào nước." Tiêu Tĩnh đè bả vai Lý Hiểu lại không cần anh động tay "Được rồi, để tôi làm đi."
"Cô biết làm cơm?" Lý Hiểu tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Tôi là bà chủ gia đình mười năm, chẳng lẽ không biết làm cơm sao?" Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu một cái.
"Ách. . . . . . Tôi quên, chủ yếu là mấy ngày nay khiến cho tôi có cảm giác. . . . . . Ha ha, tôi chưa nói gì." Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu tự giác nuốt lời nói còn lại vào, là do Tiêu Tĩnh luôn luôn cho anh cảm giác lười biếng, bây giờ đột nhiên làm mọi thứ, khiến cho anh trong khoảng thời gian ngắn có chút không thích ứng được, nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, dù sao cô là bà chủ gia đình mười năm, sao có thể không biết làm việc nhà?
Không đúng, anh thích cô là không sai, nhưng mà, cô không phải mẫu người vợ lý tưởng trong lòng anh, chỉ bàn riêng về vóc người, cô không phải hoàn mỹ, hơn nữa hai người quen biết không lâu, không thể tới mức yêu nông nổi, nhưng vì cái gì, mình lại sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy?
Nghĩ mãi không ra, Lý Hiểu cau mày về đến nhà, không ngờ phát hiện, Tiêu Tĩnh đang ngồi ôm laptop trong phòng khách, dáng vẻ đợi anh về.
"Anh đã về à."
"Cô đang đợi tôi?" Lý Hiểu có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Tĩnh.
"Ừ." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, thì chờ anh." Tiêu Tĩnh duỗi người một cái, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
"Đợi chút." Lý Hiểu vội vàng ngăn lại.
"Làm sao vậy?" Tiêu Tĩnh kỳ quái nhìn Lý Hiểu.
"Cô. . . . . . Cố ý đợi tôi, đây coi là để ý sao?" Lý Hiểu có chút mong đợi nhìn Tiêu Tĩnh, có đúng như anh nghĩ phải không, là Tiêu Tĩnh đang cố ý đợi sao?
"Đúng vậy." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, có chút kỳ quái nhìn Lý Hiểu, "Anh làm sao vậy?"
". . . . . . Không có." Nghe được đáp án chính xác, Lý Hiểu đè xuống rung động đáy lòng, mỉm cười lắc đầu nhìn Tiêu Tĩnh.
"Vậy tôi trở về phòng, ngủ ngon." Tiêu Tĩnh vẫy tay, xoay người trở về phòng.
Lý Hiểu không ngăn lại, nhìn bóng lưng Tiêu Tĩnh, anh đột nhiên phát hiện thấy rất ấm áp, cô sẽ không biết, một cử động nho nhỏ của cô, sẽ dễ dàng khiến cho anh đạt được tâm nguyện nhiều năm, mặc dù thân phận của cô không giống như anh nghĩ, nhưng không thể phủ nhận cô làm cho anh cảm động, không thua gì thân phận kia.
Mặc dù điều kiện của cô không phù hợp chọn bạn đời, nhưng có thể, ở một chỗ cùng cô hẳn là không tệ.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, Lý Hiểu bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, chẳng lẽ anh thật sự bắt đầu đánh chủ ý lên Tiêu Tĩnh?
Tối hôm nay, Lý Hiểu không chợp mắt được, anh có rất nhiều chuyện cần xử lý tốt, anh muốn biết, rốt cuộc mình có cảm giác gì với Tiêu Tĩnh.
Ngược lại, Tiêu Tĩnh ngủ ngon rất ngon, chơi đến đêm, ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, lúc thức dậy giống như thường ngày, đã hơn mười giờ, ngồi ở trên giường một lát, Tiêu Tĩnh lấy ra áo ngủ tối hôm qua Lý Hiểu mua cho mình mặc vào, bởi vì lúc này anh đang phòng khám bệnh, trong nhà chỉ có một mình, cho nên váy ngủ này tuy rằng gợi cảm, nhưng cô không mặc áo lót bên trong, mà chỉ mặc một cái quần lót nhỏ, gần như chân không ra khỏi phòng.
Đến phòng vệ sinh rửa mặt xong, Tiêu Tĩnh chuẩn bị ăn điểm tâm, Lý Hiểu đặt bữa ăn sáng trên bàn ăn, kết quả khi cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, lại thấy được người đàn ông là vốn nên ở phòng khám giờ đang bận rộn trong phòng bếp.
Có lẽ nghe được âm thanh, lúc này Lý Hiểu từ phòng bếp nhô đầu ra, lập tức thấy Tiêu Tĩnh mặc áo ngủ hấp dẫn mình mua, chất liệu nửa trong suốt càng thêm hấp dẫn hơn không mặc gì, một giây thất thần, dao nhỏ trong tay Lý Hiểu lập tức đâm vào.
"A ——"
Nghe được âm thanh Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh không để ý nghi ngờ anh làm sao lại ở nhà, vội vàng đi tới "Làm sao vậy?”
Lý Hiểu vốn chuẩn bị bữa trưa, đang gọt khoai tây, kết quả bởi vì mất hồn đã làm ngón tay mình bị thương, ngón trỏ trái máu tươi chảy thật nhiều, có thể thấy được lực hạ xuống như thế nào.
"Thật là nhiều máu, trước tiên để tay dưới nước một chút." Tiêu Tĩnh mặc dù không học y, nhưng từ nhỏ dưới sự ảnh hưởng của cha mẹ, kiến thức cấp cứu đơn giản không thành vấn đề, nắm tay Lý Hiểu tay đặt dưới vòi nước đang chảy, rửa sạch sẽ tay anh, sau đó nhìn anh.
"Trong nhà không có tiêu độc, còn có băng gạc hoặc là miếng dán miệng vết thương sao?"
"Có." Lý Hiểu làm bác sỹ, tự nhiên trong nhà sẽ chuẩn bị hòm thuốc, giống bị thương như vậy tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ hết thuốc, chỉ vào vị trí để hòm thuốc.
"Hòm thuốc ở nơi đó."
"Anh tự cầm ngón tay của mình đi, tôi đi lấy."
Vào lúc này, Tiêu Tĩnh hiện ra một mặt giàu kinh nghiệm, chỉ huy Lý Hiểu ngồi vào trên ghế sa lon chờ, cầm hòm thuốc, trước tiên lấy cồn ra tiêu độc cho Lý Hiểu, sau đó dùng băng gạc băng bó, cả quá trình không tới hai phút, tốc độ nhanh, làm rất tốt.
Thật ra Lý Hiểu là đấng mày râu một vết thương nhỏ này không tính là cái gì, nhưng nhìn bộ dáng Tiêu Tĩnh thành thục như vậy, anh có chút ngạc nhiên, đồng thời thấy cô thành thục như vậy thật không quen, tưởng tượng một chút trừ ăn uống vui đùa và ngủ ra đột nhiên trở nên giỏi giang lưu loát, là một người sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Càng làm cho Lý Hiểu động tâm chính là Tiêu Tĩnh tự xử lý vết thương cho mình, khiến cho anh cảm thấy được người ta coi trọng, rất cảm giác rất ấm áp, có lẽ là tối ngày hôm qua suy nghĩ quá nhiều, bây giờ Lý Hiểu, thật sự cảm thấy Tiêu Tĩnh nhìn thuận mắt, cộng thêm cô đột nhiên chuyển biến, càng làm cho anh nghĩ muốn hiểu rõ cô thêm.
Lúc này, áo ngủ hấp dẫn của Tiêu Tĩnh dường như không mang đến bất kỳ tình thú gì khác cho hai người, trước đó nhìn thấy Tiêu Tĩnh rất kinh ngạc, giờ phút này biến thành ấm áp, Lý Hiểu đột nhiên có cảm giác là vợ chồng già với Tiêu Tĩnh, mặc dù cảm giác này tới có chút kỳ quái, nhưng có thể khẳng định anh không ghét cảm giác này.
Chớp mắt một cái đã là vạn năm, câu này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lý Hiểu, tuy rằng anh không phải chớp mắt vạn năm với Tiêu Tĩnh, nhưng mà giờ phút này, anh lại có một loại cảm giác chớp mắt vạn năm.
"Này, bị choáng váng sao." Tiêu Tĩnh băng kỹ ngón tay cho Lý Hiểu, ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt Lý Hiểu đờ đẫn, mở miệng nói, "Sẽ không yếu ớt như vậy."
Lý Hiểu hoàn hồn, ánh mắt nhìn Tiêu Tĩnh càng thêm nhu hòa, "Không có, tôi đang mải suy nghĩ, thật xin lỗi, còn nữa, cám ơn cô, cái đó, tôi đi là cơm."
"Vết thương của anh tạm thời không nên động vào nước." Tiêu Tĩnh đè bả vai Lý Hiểu lại không cần anh động tay "Được rồi, để tôi làm đi."
"Cô biết làm cơm?" Lý Hiểu tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Tôi là bà chủ gia đình mười năm, chẳng lẽ không biết làm cơm sao?" Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu một cái.
"Ách. . . . . . Tôi quên, chủ yếu là mấy ngày nay khiến cho tôi có cảm giác. . . . . . Ha ha, tôi chưa nói gì." Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu tự giác nuốt lời nói còn lại vào, là do Tiêu Tĩnh luôn luôn cho anh cảm giác lười biếng, bây giờ đột nhiên làm mọi thứ, khiến cho anh trong khoảng thời gian ngắn có chút không thích ứng được, nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, dù sao cô là bà chủ gia đình mười năm, sao có thể không biết làm việc nhà?
Tác giả :
Trúc Mộng Hề