Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh
Chương 31: “Đúng vậy, em đang theo đuổi người ta đấy.”
Câu nói kia không sai một chút nào, người nọ người kia, đều không có tuổi trẻ như Nguyên Dã.
Khi đó Phương Thiệu Nhất hỏi “Em có thích anh không” lập tức gõ lên đầu Nguyên Hầu tuổi mười bảy, khiến cậu chàng bối rối tại trận.
Nguyên Dã run lẩy bẩy nói lắp: “Thích, thích, thích cái gì anh cơ?”
Có người không đành lòng nhìn dáng vẻ hoang mang hoảng loạn của anh, anh còn nhỏ quá mà. Phương Thiệu Nhất mỉm cười lắc đầu, vẫy tay về phía anh: “Đùa em thôi, qua đây nào.”
Nguyên Dã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phương Thiệu Nhất, thở phào một hơi: “Dọa em hết hồn, em còn tưởng anh muốn chọn em làm đối tượng.”
Phương Thiệu Nhất cầm kịch bản trong tay đánh yêu một cái, nói rằng: “Ngốc xít.”
Nguyên Dã vuốt đầu, sau đó nói: “Em chẳng nghĩ tới mấy chuyện này.”
“Ừm,” Phương Thiệu Nhất nhìn tấm lưng anh, khóe mắt chân mày đều mang theo sự dịu dàng, “Không vội.”
Trước đây Nguyên Dã thật sự không nghĩ tới, nhưng anh cũng không phải không có đầu óc. Tuy rằng lúc đó Phương Thiệu Nhất nói là đùa anh, nhưng trạng thái của hai người bây giờ, Nguyên Dã chỉ vừa nghĩ qua đã cảm thấy không đúng lắm. Hơn nữa anh cảm mến Phương Thiệu Nhất mà không có lý do, muốn chơi với hắn, muốn nói chuyện với hắn, hẳn là cũng phải có nguyên nhân.
Chỉ là anh chưa từng đi suy xét tỉ mỉ, nhưng đó giờ Nguyên Dã không phải kẻ ngốc, đầu óc rất linh hoạt.
Nghĩ đủ rồi, anh đi dạo loanh quanh trong phim trường, cắm đầu đi về phía trước, không để ý va phải một người. Nguyên Dã tránh ra đằng sau, xin lỗi: “Thật ngại quá.”
Đối phương là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, thường nhìn thấy trong phim trường, hẳn là Phương Thiệu Nhất đã nói với anh ông ta là ai, nhưng anh không để tâm tới những chuyện này. Đối phương dìu lấy cánh tay anh, cười đến là ôn hòa, nói với anh rằng: “Đi cẩn thận nhé.”
Lòng bàn tay ông ta đổ mồ hôi, chạm vào người không thoải mái, nhưng Nguyên Dã cũng không nghĩ nhiều, chỉ lui về phía sau một chút, tránh bàn tay ông ta ra, sau đó gật đầu, cúi đầu đi tiếp.
Không biết có phải anh suy nghĩ nhiều hay nhạy cảm quá mức không, mà cứ có cảm giác trong khoảnh khắc anh tránh ra, ngón tay người nọ vuốt ve cánh tay anh, có lẽ không phải cố ý, nhưng sự tiếp xúc bất ngờ này vẫn khiến trong lòng Nguyên Dã thấy ghét bỏ, cảm giác dính dấp trên cánh tay khiến anh không được thoải mái.
Có hai người di chuyển tấm hắt sáng đi đằng sau người anh, nói rằng: “Tới đây tới đây, tránh ra một chút.”
Nguyên Dã vội vã nhảy sang bên cạnh nhường đường cho người ta, sau đó đi xung quanh tìm Phương Thiệu Nhất. Phương Thiệu Nhất đang nói chuyện với đạo diễn, Nguyên Dã cúi đầu đi tới sau lưng hắn, không lên tiếng, đợi Phương Thiệu Nhất nói xong, bộ dạng yên tĩnh ngoan ngoãn. Phương Thiệu Nhất nói chuyện với đạo diễn, quay đầu lại trông thấy anh, sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện với đạo diễn, chỉ là duỗi tay ra nắm lấy cổ tay anh xem như bắt chuyện, biết anh đã ở đây.
Phương Thiệu Nhất nói xong liền kéo Nguyên Dã đi sang một bên, Nguyên Dã liền chìa cánh tay ra phía trước, chỉ vào chỗ ban nãy, nói với hắn: “Sờ một chút.”
Phương Thiệu Nhất không biết anh lại đang nghĩ cái gì, có những lúc hắn không hiểu được mạch não của Nguyên Dã, liền sờ vào cánh tay theo lời anh, Nguyên Dã lại chỉ xuống một chỗ khác: “Bên này.”
“Sao vậy?” Phương Thiệu Nhất nhẹ nhàng bóp cánh tay anh, xoa xoa rồi hỏi anh, “Va vào đâu à?”
“Không.” Lúc bấy giờ Nguyên Dã nở nụ cười, nói rằng, “Em chỉ cảm nhận một chút.”
Phương Thiệu Nhất không làm gì được anh, xoa xoa gáy anh, nói rằng: “Suốt ngày nghĩ lung tung.”
Đúng là không giống nhau, Phương Thiệu Nhất sờ thế nào anh cũng cảm thấy rất thoải mái, không có chút tâm lý mâu thuẫn nào, cảm giác ghét bỏ ban nãy cũng sắp bị lu mờ. Không biết vì sao trong lòng lúc này lại có cảm giác ngọt ngào, có lẽ càng ngày càng nghĩ thông những tâm sự thiếu niên vô tư trước đó.
Nguyên Dã mỉm cười với Phương Thiệu Nhất, cười lộ ra hàm răng trắng: “Anh Nhất à em muốn theo đuổi một người!”
Câu nói này khiến trái tim Phương Thiệu Nhất trĩu xuống một chút, hắn khẽ chau mày hỏi: “Ai?”
Nguyên Dã vô tâm vô phế cười ha hả, sau đó nói: “Vầng trăng.”
“Vầng trăng cái gì,” Phương Thiệu Nhất thấp giọng nói, “Em còn nhỏ, đừng làm những chuyện ấy.”
“Haha, em sắp mười tám rồi! Em sắp thành niên tới nơi rồi mà chưa thể có đối tượng à?” Nguyên Dã nhìn hắn nói, “Em không biết theo đuổi, anh dạy em đi.”
Phương Thiệu Nhất không phản ứng lại anh, dắt anh ra băng ghế nhỏ ngồi xuống, quay đầu lại đóng phim. Nguyên Dã dùng một tay chống đầu, đắc ý nhìn Phương Thiệu Nhất đóng phim. Hắn mặc áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, trông hết sức đẹp trai.
Có một số việc khi đã thông tỏ thì như “tinh hỏa liệu nguyên”, người khác tầm tuổi này tâm hồn treo ngược nhớ nhung cô gái trong lòng mình, mà Nguyên Dã thì bắt đầu tơ tưởng tới anh chàng đẹp trai sáng sủa tinh khôi trong lòng anh. Thế nhưng chàng trai này cao cấp quá, đâu chỉ có mình anh tơ tưởng đâu, người ta là ngôi sao mà. Bọn họ một người trên trời một người dưới đất, từ bối cảnh cho tới thân phận và sinh hoạt bình thường đều không có bất cứ điểm tương đồng nào. Phương Thiệu Nhất chính là vầng trăng treo trên bầu trời cao vút, anh thì là chú khỉ con vắt vẻo trên cây nhìn ánh trăng in bóng nơi mặt hồ.
(Tinh hỏa liệu nguyên: lửa của ánh sao có thể cháy lan đồng cỏ)
Nguyên Dã cảm thấy mình chẳng có điểm nào để người ta yêu thích, tính cách cũng không được tốt, anh ngang bướng, đầu óc lại thẳng thắn. Thế nhưng có hề gì, cứ theo đuổi thử xem. Không đuổi kịp thì thôi, dẫu sao cũng phải thử một chút.
Nguyên Dã gửi tin nhắn cho cậu bạn thân Ninh Lục: Bình thường mấy chú theo đuổi con gái kiểu gì thế?
Ninh Lục không biết xấu hổ trả lời anh: Xưa giờ em đây không cần theo đuổi, toàn là con gái theo đuổi em thôi.
Nguyên Dã cũng không để ý tới lời chém gió của cậu ta, lại hỏi: Thế mấy ẻm theo đuổi chú kiểu gì.
Ninh Lục: Tới xem em chơi bóng, hẹn em đi ăn, viết thư tình cho em.
Nguyên Dã không ưng ý với những cách này lắm, sao toàn mấy kiểu cũ rích vậy, trong tivi đã chiếu mấy cách này đến nhàm rồi, không có chút mới mẻ nào. Mấy thứ này cũng chỉ có thể theo đuổi người bình thường, chứ đem ra theo đuổi anh Nhất thì thấp kém quá.
Dạo gần đây Phương Thiệu Nhất không để ý tới Nguyên Dã, bởi vì Nguyên Dã cứ bảo hắn dạy anh cách theo đuổi người ta thế nào. Trong lòng Phương Thiệu Nhất tuy không vui nhưng không nỡ xụ mặt với anh, đành phải bớt nói chuyện với anh, cả ngày ở đoàn phim không biết móc đâu ra vầng trăng, giữ bên người quan sát mà cũng không tập trung được.
Có một buổi tối hắn ở trong phòng tắm rửa, Nguyên Dã gõ cửa, dựa vào cửa nói: “Anh Nhất à, em có thứ này muốn đưa cho anh.”
Nước chảy ào ào, Phương Thiệu Nhất không nghe rõ anh nói gì, cho rằng anh lại bảo hắn dạy anh theo đuổi người ta, chỉ nói: “Đợi lát nữa anh ra ngoài nói.”
Nguyên Dã vẫn đứng ở đó đợi, lúc Phương Thiệu Nhất đi ra đã mặc quần áo vào, Nguyên Dã từ phía sau lấy đồ ra dúi vào trong tay Phương Thiệu Nhất: “Tặng anh này.”
Phương Thiệu Nhất hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn, trong tay hắn là một món đồ điêu khắc gỗ.. cúp ư? Chắc là cúp rồi, hắn chau mày: “Cái gì đây?”
Nguyên Dã cười hì hì hai tiếng, gãi đầu nói: “Cúp đó, ảnh đế mà, tặng anh đấy, hy vọng anh Nhất của em sớm trở thành ảnh đế. Hơi xấu một chút, nhưng em không có dụng cụ, em mà có dụng cụ thì sẽ làm đẹp hơn một chút.”
Trong lòng Phương Thiệu Nhất mềm mại trướng đầy, hỏi anh: “Làm khi nào vậy?”
“Thì mấy bữa nay đó,” Nguyên Dã chớp mắt, “Anh không thấy mấy hôm nay em không ở phim trường xem anh đóng phim à?”
Ngón tay Phương Thiệu Nhất vuốt ve đỉnh đầu chiếc cúp hình con khỉ, khẽ cười: “Anh tưởng em đi theo đuổi người ta.”
“Đúng vậy, em đang theo đuổi người ta đó.” Nguyên Dã gật đầu nói.
Hai người nhìn nhau, đều không nói gì. Trong ánh mắt Phương Thiệu Nhất mang theo ý thăm dò, mà đôi mắt Nguyên Dã thì bình thản, đúng vậy, em theo đuổi anh đấy.
Trước đó Phương Thiệu Nhất không nghĩ về hướng khác, chủ yếu một tiếng “vầng trăng” trong miệng Nguyên Dã khiến Phương Thiệu Nhất thực sự không thể nghĩ về phía mình, không biết từ này lấy đâu ra. Những cảm xúc bé nhỏ vụn vặt trước khi yêu chua xót đan cùng với ngọt ngào, chìm vào trong đó chỉ cảm thấy hạnh phúc đong đầy, ai nỡ nhẫn tâm vạch trần.
Khóe môi Phương Thiệu Nhất cong lên tạo thành một đường cung đẹp đẽ, hỏi rằng: “Đây là cúp gì vậy?”
Nguyên Dã liếm môi nói: “Kim… Hầu đi, cúp Kim Hầu.”
“Được rồi,” Phương Thiệu Nhất gật đầu, cất lời đùa giỡn, “Cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn khách mời trao giải.”
Nguyên Dã cười ha ha nửa buổi, sau đó nói: “Không cần khách sáo, không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng!”
Thực ra Nguyên Dã rất biết làm những món đồ thủ công này, dù sao anh cũng lớn lên trong núi từ nhỏ, không có trò chơi cao cấp nào, bởi vậy nên từ nhỏ đã chỉ chơi những món đồ tự nhiên. Ông nội anh rất giỏi chạm trổ điêu khắc, Nguyên Dã ở bên cạnh ông cũng học ra dáng lắm, đưa anh một mẫu đồ anh có thể làm rất đẹp, nếu không có đồ để dựa theo mà chỉ để bản thân phát huy thì làm không được đẹp lắm, hơn nữa còn cần có dụng cụ. Nguyên Dã ở đoàn phim thì lấy đâu ra dụng cụ có thể sử dụng, lại nói bao nhiêu năm rồi không làm đã gượng tay. Hai bàn tay cầm dao bị ma sát nhiều ngày, bàn tay nổi rộp liền bóc đi, còn không cẩn thận bóc bị thương, anh lười dùng urgo, cũng không để những vết thương nhỏ này vào mắt.
Nhưng anh không để vào mắt lại có người nhìn mà không chịu được, nhìn rồi lại thấy nhói đôi mắt.
Nguyên Dã tắm xong ở phòng vệ sinh giặt quần lót, Phương Thiệu Nhất đi tới cửa, nghe thấy Nguyên Dã kêu “ai u”. Phương Thiệu Nhất đứng ở đấy hỏi anh: “Sao vậy?”
Nguyên Dã lắc đầu nói: “Không sao, nước lạnh.”
“Có nước nóng đấy.” Phương Thiệu Nhất đi tới mở vòi điều chỉnh nước ấm cho anh.
Nguyên Dã huých vai hắn: “Không cần, để em tự làm đi, em giặt quần lót anh đứng ở đây em xấu hổ mà?”
Phương Thiệu Nhất không nhịn được nhoẻn cười, nói anh: “Sao đó giờ không thấy em xấu hổ nhỉ.”
Lúc nói chuyện hắn cúi đầu liếc nhìn bàn tay Nguyên Dã, sau đó chau mày lại. Phương Thiệu Nhất tắt vòi nước, nắm lấy tay Nguyên Dã, nhìn ngón tay của anh, càng nhìn, chân mày càng chau dữ hơn.
Thực ra trên tay Nguyên Dã chồng chéo rất nhiều vết thương cũ, là những vết thương ngày bé chơi trên núi để lại, trên ngón cái còn có ba chấm tròn do thỏ cắn. Vốn là cậy vết rộp đi dăm ba ngày sẽ lành, nhưng gặp nước lại hằn lên rõ ràng. Lúc này đây bị Phương Thiệu Nhất nhìn chòng chọc như vậy anh có chút ngại ngùng, nói: “Anh Nhất à anh làm gì vậy?”
Phương Thiệu Nhất cầm khăn nhẹ nhàng lau bàn tay anh, lau khô rồi dắt anh ra ngoài, hai hàng mày chau vào sắp dính lại với nhau, hắn trầm giọng nói: “Mấy hôm tới đừng để tay chạm nước, tay em như vậy còn giặt cái gì? Dính xà phòng lại nhiễm trùng, không đau à?”
“Haha, không đến nỗi vậy đâu, mấy vết rộp đâu cần phải cẩn thận như vậy,” Nguyên Dã thu tay về, nói với hắn, “Anh xem ngày nào em cũng tắm rửa giặt đồ lót mà có bị nhiễm trùng gì đâu, có sao đâu chứ, từ nhỏ em đã nhây như vậy, không quý giá như ngôi sao các anh.”
“Im miệng.” Phương Thiệu Nhất nói anh, “Sau này đừng làm nữa.”
“Thế cũng không được,” Nguyên Dã lắc đầu, “Em còn phải theo đuổi người ta mà.”
Phương Thiệu Nhất nói: “Em đổi cách theo đuổi đi.”
Nguyên Dã quay đầu thăm dò nhìn hắn, nhướng mắt nói: “Thế anh dạy em nhé.”
Phương Thiệu Nhất nhìn vết sẹo lõm bên mí mắt anh, gật đầu nói: “Được, để anh dạy em.”
Trong phòng chỉ có băng urgo, thế nhưng dán urgo lên những vết thương nhỏ ngược lại càng làm nát vết rộp. Phương Thiệu Nhất nắm tay Nguyên Dã không buông, hắn muốn ra ngoài tìm trợ lý mượn hộp thuốc, Nguyên Dã đi theo hắn.
Tuy rằng cảm thấy không cần thiết, nhưng được Phương Thiệu Nhất nắm tay đi như vậy cũng rất tốt, hì hì.
Phòng của trợ lý ở tầng dưới, Phương Thiệu Nhất dắt tay Nguyên Dã đi tới cầu thang, phải đi qua một hành lang rất dài.
Có mấy người nọ ra khỏi một căn phòng, Nguyên Dã nhận ra người đi cuối cùng, chính là người lần trước anh thấy ở đoàn phim. Thế nhưng càng tới gần, Nguyên Dã càng trợn tròn con mắt.
Mấy người này thế mà kéo một người ra, hai người kéo tay, phía sau có người kéo chân, lưng và mông người kia bị lê dưới đất, bị kéo đi như vậy. Người nọ không được mặc quần tử tế, lộ cả mông ra ngoài.
Phương Thiệu Nhất đột nhiên buông bàn tay đang nắm tay Nguyên Dã, che mắt Nguyên Dã lại, nhỏ giọng nói với anh: “Đừng nhìn nữa.. nhắm mắt vào.”
Gương mặt Nguyên Dã trắng bệch, hàng mi run rẩy dưới lòng bàn tay Phương Thiệu Nhất.
Phương Thiệu Nhất che chậm mất rồi, Nguyên Dã đã thấy rõ tất cả.
Người bị kéo đi là một diễn viên được mời tới đoàn, so với các vai diễn qua đường và quần chúng thì nhiều đất diễn hơn một chút, có mấy cảnh quay. Anh có ấn tượng với cậu ấy cũng bởi cậu trai này có dung mạo rất giống với Phương Thiệu Nhất, bởi vậy nên Nguyên Dã nhìn nhiều thêm mấy lần, cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai, nói không chừng sau này có thể nổi tiếng. Thế nhưng bây giờ gương mặt cậu ấy trắng bệch, không có chút sức sống nào, bị kéo lê chật vật như vậy mà vẫn nhắm hờ đôi mắt, không có chút động tĩnh nào.
Quần và mông cậu ấy đều dính máu.
Tuy rằng Nguyên Dã nghịch ngợm, ngang tàng, nhưng môi trường trưởng thành chung quy vẫn đơn thuần sạch sẽ. Hồi ở trong núi chỉ có sông và núi, ra khỏi núi giáo sư văn học dạy dỗ vừa cứng nhắc vừa khoan dung, xưa giờ Nguyên Dã không có cơ hội tiếp xúc với những thứ khác. Anh chưa từng thích ai, đến theo đuổi người khác cũng u u mê mê, cảnh tượng đáng sợ như vậy bày ra ngay trước mắt anh vẫn gây kích động tâm lý rất mạnh.
Đám người kia càng đi càng xa, họ kéo người đi về phía thang máy, bàn tay Phương Thiệu Nhất vẫn còn che mắt Nguyên Dã, Nguyên Dã giơ tay nắm lấy bàn tay Phương Thiệu Nhất, đầu ngón tay lạnh căm.
Phương Thiệu Nhất không che mắt anh nữa, hắn duỗi cánh tay ôm lấy Nguyên Dã, bờ vai che đi tầm mắt anh. Trán Nguyên Dã đụng vào bả vai Phương Thiệu Nhất, hơi thở của Phương Thiệu Nhất vẫn bao trùm xung quanh anh, Nguyên Dã dùng hết sức níu giữ hơi thở của hắn, ra sức hít hà mùi hương thoang thoảng kia, mùi hương có thể khiến anh bình tâm lại.
Phương Thiệu Nhất ôm lấy anh, trở tay xoa đầu, nhẹ nhàng xoa cái gáy rắn rỏi của Nguyên Dã, ghé bên tai anh nỉ non: “Đừng sợ.”
Nguyên Dã không ngẩng đầu lên, Phương Thiệu Nhất vỗ về khiến anh thấy rất dễ chịu, chỉ muốn thiếp đi luôn. Anh được Phương Thiệu Nhất bao bọc lấy, khẽ hít hà.
Lòng bàn tay Phương Thiệu Nhất khô ráo mà ấm áp, dịu dàng vỗ về trên đầu anh. Nguyên Dã khẽ cất tiếng hỏi: “Anh Nhất à, anh ta sao vậy…”
Câu hỏi này Phương Thiệu Nhất không thể trả lời, ban nãy trong đầu hắn chỉ mải nghĩ tới chuyện nắm tay Nguyên Dã, những người kia đi ra hắn cũng chẳng để ý nhìn, đến khi hắn nhìn thấy đã muộn rồi, nếu không hắn sẽ lập tức che mắt Nguyên Dã. Những lúc Giản Tự nhắc tới những chuyện trong đoàn phim hắn đều không cho anh ta nói, không muốn để Nguyên Dã nghe thấy, anh còn nhỏ quá, lại rất đơn thuần, đó giờ Phương Thiệu Nhất không muốn để những chuyện này vấy bẩn tai anh. Thế nhưng hôm nay hắn lại để Nguyên Dã nhìn thấy cảnh tượng tệ hại nhất.
Gương mặt Phương Thiệu Nhất tối sầm đến đáng sợ, rủ rỉ lặp lại bên tai Nguyên Dã: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Nguyên Dã cọ trán lên người Phương Thiệu Nhất, bờ môi anh cũng kề sát người hắn, âm thanh nghe nghèn nghẹn. Lúc anh nói chuyện bờ môi khẽ mấp máy, cào vào lòng Phương Thiệu Nhất. Nguyên Dã khàn giọng nói: “Anh à, cái giới này… đáng sợ quá.”
Phương Thiệu Nhất nhắm nghiền mắt lại, ngoài việc động viên xoa đầu anh ra, hắn không biết nói gì khác.
Khi đó Phương Thiệu Nhất hỏi “Em có thích anh không” lập tức gõ lên đầu Nguyên Hầu tuổi mười bảy, khiến cậu chàng bối rối tại trận.
Nguyên Dã run lẩy bẩy nói lắp: “Thích, thích, thích cái gì anh cơ?”
Có người không đành lòng nhìn dáng vẻ hoang mang hoảng loạn của anh, anh còn nhỏ quá mà. Phương Thiệu Nhất mỉm cười lắc đầu, vẫy tay về phía anh: “Đùa em thôi, qua đây nào.”
Nguyên Dã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phương Thiệu Nhất, thở phào một hơi: “Dọa em hết hồn, em còn tưởng anh muốn chọn em làm đối tượng.”
Phương Thiệu Nhất cầm kịch bản trong tay đánh yêu một cái, nói rằng: “Ngốc xít.”
Nguyên Dã vuốt đầu, sau đó nói: “Em chẳng nghĩ tới mấy chuyện này.”
“Ừm,” Phương Thiệu Nhất nhìn tấm lưng anh, khóe mắt chân mày đều mang theo sự dịu dàng, “Không vội.”
Trước đây Nguyên Dã thật sự không nghĩ tới, nhưng anh cũng không phải không có đầu óc. Tuy rằng lúc đó Phương Thiệu Nhất nói là đùa anh, nhưng trạng thái của hai người bây giờ, Nguyên Dã chỉ vừa nghĩ qua đã cảm thấy không đúng lắm. Hơn nữa anh cảm mến Phương Thiệu Nhất mà không có lý do, muốn chơi với hắn, muốn nói chuyện với hắn, hẳn là cũng phải có nguyên nhân.
Chỉ là anh chưa từng đi suy xét tỉ mỉ, nhưng đó giờ Nguyên Dã không phải kẻ ngốc, đầu óc rất linh hoạt.
Nghĩ đủ rồi, anh đi dạo loanh quanh trong phim trường, cắm đầu đi về phía trước, không để ý va phải một người. Nguyên Dã tránh ra đằng sau, xin lỗi: “Thật ngại quá.”
Đối phương là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, thường nhìn thấy trong phim trường, hẳn là Phương Thiệu Nhất đã nói với anh ông ta là ai, nhưng anh không để tâm tới những chuyện này. Đối phương dìu lấy cánh tay anh, cười đến là ôn hòa, nói với anh rằng: “Đi cẩn thận nhé.”
Lòng bàn tay ông ta đổ mồ hôi, chạm vào người không thoải mái, nhưng Nguyên Dã cũng không nghĩ nhiều, chỉ lui về phía sau một chút, tránh bàn tay ông ta ra, sau đó gật đầu, cúi đầu đi tiếp.
Không biết có phải anh suy nghĩ nhiều hay nhạy cảm quá mức không, mà cứ có cảm giác trong khoảnh khắc anh tránh ra, ngón tay người nọ vuốt ve cánh tay anh, có lẽ không phải cố ý, nhưng sự tiếp xúc bất ngờ này vẫn khiến trong lòng Nguyên Dã thấy ghét bỏ, cảm giác dính dấp trên cánh tay khiến anh không được thoải mái.
Có hai người di chuyển tấm hắt sáng đi đằng sau người anh, nói rằng: “Tới đây tới đây, tránh ra một chút.”
Nguyên Dã vội vã nhảy sang bên cạnh nhường đường cho người ta, sau đó đi xung quanh tìm Phương Thiệu Nhất. Phương Thiệu Nhất đang nói chuyện với đạo diễn, Nguyên Dã cúi đầu đi tới sau lưng hắn, không lên tiếng, đợi Phương Thiệu Nhất nói xong, bộ dạng yên tĩnh ngoan ngoãn. Phương Thiệu Nhất nói chuyện với đạo diễn, quay đầu lại trông thấy anh, sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện với đạo diễn, chỉ là duỗi tay ra nắm lấy cổ tay anh xem như bắt chuyện, biết anh đã ở đây.
Phương Thiệu Nhất nói xong liền kéo Nguyên Dã đi sang một bên, Nguyên Dã liền chìa cánh tay ra phía trước, chỉ vào chỗ ban nãy, nói với hắn: “Sờ một chút.”
Phương Thiệu Nhất không biết anh lại đang nghĩ cái gì, có những lúc hắn không hiểu được mạch não của Nguyên Dã, liền sờ vào cánh tay theo lời anh, Nguyên Dã lại chỉ xuống một chỗ khác: “Bên này.”
“Sao vậy?” Phương Thiệu Nhất nhẹ nhàng bóp cánh tay anh, xoa xoa rồi hỏi anh, “Va vào đâu à?”
“Không.” Lúc bấy giờ Nguyên Dã nở nụ cười, nói rằng, “Em chỉ cảm nhận một chút.”
Phương Thiệu Nhất không làm gì được anh, xoa xoa gáy anh, nói rằng: “Suốt ngày nghĩ lung tung.”
Đúng là không giống nhau, Phương Thiệu Nhất sờ thế nào anh cũng cảm thấy rất thoải mái, không có chút tâm lý mâu thuẫn nào, cảm giác ghét bỏ ban nãy cũng sắp bị lu mờ. Không biết vì sao trong lòng lúc này lại có cảm giác ngọt ngào, có lẽ càng ngày càng nghĩ thông những tâm sự thiếu niên vô tư trước đó.
Nguyên Dã mỉm cười với Phương Thiệu Nhất, cười lộ ra hàm răng trắng: “Anh Nhất à em muốn theo đuổi một người!”
Câu nói này khiến trái tim Phương Thiệu Nhất trĩu xuống một chút, hắn khẽ chau mày hỏi: “Ai?”
Nguyên Dã vô tâm vô phế cười ha hả, sau đó nói: “Vầng trăng.”
“Vầng trăng cái gì,” Phương Thiệu Nhất thấp giọng nói, “Em còn nhỏ, đừng làm những chuyện ấy.”
“Haha, em sắp mười tám rồi! Em sắp thành niên tới nơi rồi mà chưa thể có đối tượng à?” Nguyên Dã nhìn hắn nói, “Em không biết theo đuổi, anh dạy em đi.”
Phương Thiệu Nhất không phản ứng lại anh, dắt anh ra băng ghế nhỏ ngồi xuống, quay đầu lại đóng phim. Nguyên Dã dùng một tay chống đầu, đắc ý nhìn Phương Thiệu Nhất đóng phim. Hắn mặc áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, trông hết sức đẹp trai.
Có một số việc khi đã thông tỏ thì như “tinh hỏa liệu nguyên”, người khác tầm tuổi này tâm hồn treo ngược nhớ nhung cô gái trong lòng mình, mà Nguyên Dã thì bắt đầu tơ tưởng tới anh chàng đẹp trai sáng sủa tinh khôi trong lòng anh. Thế nhưng chàng trai này cao cấp quá, đâu chỉ có mình anh tơ tưởng đâu, người ta là ngôi sao mà. Bọn họ một người trên trời một người dưới đất, từ bối cảnh cho tới thân phận và sinh hoạt bình thường đều không có bất cứ điểm tương đồng nào. Phương Thiệu Nhất chính là vầng trăng treo trên bầu trời cao vút, anh thì là chú khỉ con vắt vẻo trên cây nhìn ánh trăng in bóng nơi mặt hồ.
(Tinh hỏa liệu nguyên: lửa của ánh sao có thể cháy lan đồng cỏ)
Nguyên Dã cảm thấy mình chẳng có điểm nào để người ta yêu thích, tính cách cũng không được tốt, anh ngang bướng, đầu óc lại thẳng thắn. Thế nhưng có hề gì, cứ theo đuổi thử xem. Không đuổi kịp thì thôi, dẫu sao cũng phải thử một chút.
Nguyên Dã gửi tin nhắn cho cậu bạn thân Ninh Lục: Bình thường mấy chú theo đuổi con gái kiểu gì thế?
Ninh Lục không biết xấu hổ trả lời anh: Xưa giờ em đây không cần theo đuổi, toàn là con gái theo đuổi em thôi.
Nguyên Dã cũng không để ý tới lời chém gió của cậu ta, lại hỏi: Thế mấy ẻm theo đuổi chú kiểu gì.
Ninh Lục: Tới xem em chơi bóng, hẹn em đi ăn, viết thư tình cho em.
Nguyên Dã không ưng ý với những cách này lắm, sao toàn mấy kiểu cũ rích vậy, trong tivi đã chiếu mấy cách này đến nhàm rồi, không có chút mới mẻ nào. Mấy thứ này cũng chỉ có thể theo đuổi người bình thường, chứ đem ra theo đuổi anh Nhất thì thấp kém quá.
Dạo gần đây Phương Thiệu Nhất không để ý tới Nguyên Dã, bởi vì Nguyên Dã cứ bảo hắn dạy anh cách theo đuổi người ta thế nào. Trong lòng Phương Thiệu Nhất tuy không vui nhưng không nỡ xụ mặt với anh, đành phải bớt nói chuyện với anh, cả ngày ở đoàn phim không biết móc đâu ra vầng trăng, giữ bên người quan sát mà cũng không tập trung được.
Có một buổi tối hắn ở trong phòng tắm rửa, Nguyên Dã gõ cửa, dựa vào cửa nói: “Anh Nhất à, em có thứ này muốn đưa cho anh.”
Nước chảy ào ào, Phương Thiệu Nhất không nghe rõ anh nói gì, cho rằng anh lại bảo hắn dạy anh theo đuổi người ta, chỉ nói: “Đợi lát nữa anh ra ngoài nói.”
Nguyên Dã vẫn đứng ở đó đợi, lúc Phương Thiệu Nhất đi ra đã mặc quần áo vào, Nguyên Dã từ phía sau lấy đồ ra dúi vào trong tay Phương Thiệu Nhất: “Tặng anh này.”
Phương Thiệu Nhất hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn, trong tay hắn là một món đồ điêu khắc gỗ.. cúp ư? Chắc là cúp rồi, hắn chau mày: “Cái gì đây?”
Nguyên Dã cười hì hì hai tiếng, gãi đầu nói: “Cúp đó, ảnh đế mà, tặng anh đấy, hy vọng anh Nhất của em sớm trở thành ảnh đế. Hơi xấu một chút, nhưng em không có dụng cụ, em mà có dụng cụ thì sẽ làm đẹp hơn một chút.”
Trong lòng Phương Thiệu Nhất mềm mại trướng đầy, hỏi anh: “Làm khi nào vậy?”
“Thì mấy bữa nay đó,” Nguyên Dã chớp mắt, “Anh không thấy mấy hôm nay em không ở phim trường xem anh đóng phim à?”
Ngón tay Phương Thiệu Nhất vuốt ve đỉnh đầu chiếc cúp hình con khỉ, khẽ cười: “Anh tưởng em đi theo đuổi người ta.”
“Đúng vậy, em đang theo đuổi người ta đó.” Nguyên Dã gật đầu nói.
Hai người nhìn nhau, đều không nói gì. Trong ánh mắt Phương Thiệu Nhất mang theo ý thăm dò, mà đôi mắt Nguyên Dã thì bình thản, đúng vậy, em theo đuổi anh đấy.
Trước đó Phương Thiệu Nhất không nghĩ về hướng khác, chủ yếu một tiếng “vầng trăng” trong miệng Nguyên Dã khiến Phương Thiệu Nhất thực sự không thể nghĩ về phía mình, không biết từ này lấy đâu ra. Những cảm xúc bé nhỏ vụn vặt trước khi yêu chua xót đan cùng với ngọt ngào, chìm vào trong đó chỉ cảm thấy hạnh phúc đong đầy, ai nỡ nhẫn tâm vạch trần.
Khóe môi Phương Thiệu Nhất cong lên tạo thành một đường cung đẹp đẽ, hỏi rằng: “Đây là cúp gì vậy?”
Nguyên Dã liếm môi nói: “Kim… Hầu đi, cúp Kim Hầu.”
“Được rồi,” Phương Thiệu Nhất gật đầu, cất lời đùa giỡn, “Cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn khách mời trao giải.”
Nguyên Dã cười ha ha nửa buổi, sau đó nói: “Không cần khách sáo, không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng!”
Thực ra Nguyên Dã rất biết làm những món đồ thủ công này, dù sao anh cũng lớn lên trong núi từ nhỏ, không có trò chơi cao cấp nào, bởi vậy nên từ nhỏ đã chỉ chơi những món đồ tự nhiên. Ông nội anh rất giỏi chạm trổ điêu khắc, Nguyên Dã ở bên cạnh ông cũng học ra dáng lắm, đưa anh một mẫu đồ anh có thể làm rất đẹp, nếu không có đồ để dựa theo mà chỉ để bản thân phát huy thì làm không được đẹp lắm, hơn nữa còn cần có dụng cụ. Nguyên Dã ở đoàn phim thì lấy đâu ra dụng cụ có thể sử dụng, lại nói bao nhiêu năm rồi không làm đã gượng tay. Hai bàn tay cầm dao bị ma sát nhiều ngày, bàn tay nổi rộp liền bóc đi, còn không cẩn thận bóc bị thương, anh lười dùng urgo, cũng không để những vết thương nhỏ này vào mắt.
Nhưng anh không để vào mắt lại có người nhìn mà không chịu được, nhìn rồi lại thấy nhói đôi mắt.
Nguyên Dã tắm xong ở phòng vệ sinh giặt quần lót, Phương Thiệu Nhất đi tới cửa, nghe thấy Nguyên Dã kêu “ai u”. Phương Thiệu Nhất đứng ở đấy hỏi anh: “Sao vậy?”
Nguyên Dã lắc đầu nói: “Không sao, nước lạnh.”
“Có nước nóng đấy.” Phương Thiệu Nhất đi tới mở vòi điều chỉnh nước ấm cho anh.
Nguyên Dã huých vai hắn: “Không cần, để em tự làm đi, em giặt quần lót anh đứng ở đây em xấu hổ mà?”
Phương Thiệu Nhất không nhịn được nhoẻn cười, nói anh: “Sao đó giờ không thấy em xấu hổ nhỉ.”
Lúc nói chuyện hắn cúi đầu liếc nhìn bàn tay Nguyên Dã, sau đó chau mày lại. Phương Thiệu Nhất tắt vòi nước, nắm lấy tay Nguyên Dã, nhìn ngón tay của anh, càng nhìn, chân mày càng chau dữ hơn.
Thực ra trên tay Nguyên Dã chồng chéo rất nhiều vết thương cũ, là những vết thương ngày bé chơi trên núi để lại, trên ngón cái còn có ba chấm tròn do thỏ cắn. Vốn là cậy vết rộp đi dăm ba ngày sẽ lành, nhưng gặp nước lại hằn lên rõ ràng. Lúc này đây bị Phương Thiệu Nhất nhìn chòng chọc như vậy anh có chút ngại ngùng, nói: “Anh Nhất à anh làm gì vậy?”
Phương Thiệu Nhất cầm khăn nhẹ nhàng lau bàn tay anh, lau khô rồi dắt anh ra ngoài, hai hàng mày chau vào sắp dính lại với nhau, hắn trầm giọng nói: “Mấy hôm tới đừng để tay chạm nước, tay em như vậy còn giặt cái gì? Dính xà phòng lại nhiễm trùng, không đau à?”
“Haha, không đến nỗi vậy đâu, mấy vết rộp đâu cần phải cẩn thận như vậy,” Nguyên Dã thu tay về, nói với hắn, “Anh xem ngày nào em cũng tắm rửa giặt đồ lót mà có bị nhiễm trùng gì đâu, có sao đâu chứ, từ nhỏ em đã nhây như vậy, không quý giá như ngôi sao các anh.”
“Im miệng.” Phương Thiệu Nhất nói anh, “Sau này đừng làm nữa.”
“Thế cũng không được,” Nguyên Dã lắc đầu, “Em còn phải theo đuổi người ta mà.”
Phương Thiệu Nhất nói: “Em đổi cách theo đuổi đi.”
Nguyên Dã quay đầu thăm dò nhìn hắn, nhướng mắt nói: “Thế anh dạy em nhé.”
Phương Thiệu Nhất nhìn vết sẹo lõm bên mí mắt anh, gật đầu nói: “Được, để anh dạy em.”
Trong phòng chỉ có băng urgo, thế nhưng dán urgo lên những vết thương nhỏ ngược lại càng làm nát vết rộp. Phương Thiệu Nhất nắm tay Nguyên Dã không buông, hắn muốn ra ngoài tìm trợ lý mượn hộp thuốc, Nguyên Dã đi theo hắn.
Tuy rằng cảm thấy không cần thiết, nhưng được Phương Thiệu Nhất nắm tay đi như vậy cũng rất tốt, hì hì.
Phòng của trợ lý ở tầng dưới, Phương Thiệu Nhất dắt tay Nguyên Dã đi tới cầu thang, phải đi qua một hành lang rất dài.
Có mấy người nọ ra khỏi một căn phòng, Nguyên Dã nhận ra người đi cuối cùng, chính là người lần trước anh thấy ở đoàn phim. Thế nhưng càng tới gần, Nguyên Dã càng trợn tròn con mắt.
Mấy người này thế mà kéo một người ra, hai người kéo tay, phía sau có người kéo chân, lưng và mông người kia bị lê dưới đất, bị kéo đi như vậy. Người nọ không được mặc quần tử tế, lộ cả mông ra ngoài.
Phương Thiệu Nhất đột nhiên buông bàn tay đang nắm tay Nguyên Dã, che mắt Nguyên Dã lại, nhỏ giọng nói với anh: “Đừng nhìn nữa.. nhắm mắt vào.”
Gương mặt Nguyên Dã trắng bệch, hàng mi run rẩy dưới lòng bàn tay Phương Thiệu Nhất.
Phương Thiệu Nhất che chậm mất rồi, Nguyên Dã đã thấy rõ tất cả.
Người bị kéo đi là một diễn viên được mời tới đoàn, so với các vai diễn qua đường và quần chúng thì nhiều đất diễn hơn một chút, có mấy cảnh quay. Anh có ấn tượng với cậu ấy cũng bởi cậu trai này có dung mạo rất giống với Phương Thiệu Nhất, bởi vậy nên Nguyên Dã nhìn nhiều thêm mấy lần, cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai, nói không chừng sau này có thể nổi tiếng. Thế nhưng bây giờ gương mặt cậu ấy trắng bệch, không có chút sức sống nào, bị kéo lê chật vật như vậy mà vẫn nhắm hờ đôi mắt, không có chút động tĩnh nào.
Quần và mông cậu ấy đều dính máu.
Tuy rằng Nguyên Dã nghịch ngợm, ngang tàng, nhưng môi trường trưởng thành chung quy vẫn đơn thuần sạch sẽ. Hồi ở trong núi chỉ có sông và núi, ra khỏi núi giáo sư văn học dạy dỗ vừa cứng nhắc vừa khoan dung, xưa giờ Nguyên Dã không có cơ hội tiếp xúc với những thứ khác. Anh chưa từng thích ai, đến theo đuổi người khác cũng u u mê mê, cảnh tượng đáng sợ như vậy bày ra ngay trước mắt anh vẫn gây kích động tâm lý rất mạnh.
Đám người kia càng đi càng xa, họ kéo người đi về phía thang máy, bàn tay Phương Thiệu Nhất vẫn còn che mắt Nguyên Dã, Nguyên Dã giơ tay nắm lấy bàn tay Phương Thiệu Nhất, đầu ngón tay lạnh căm.
Phương Thiệu Nhất không che mắt anh nữa, hắn duỗi cánh tay ôm lấy Nguyên Dã, bờ vai che đi tầm mắt anh. Trán Nguyên Dã đụng vào bả vai Phương Thiệu Nhất, hơi thở của Phương Thiệu Nhất vẫn bao trùm xung quanh anh, Nguyên Dã dùng hết sức níu giữ hơi thở của hắn, ra sức hít hà mùi hương thoang thoảng kia, mùi hương có thể khiến anh bình tâm lại.
Phương Thiệu Nhất ôm lấy anh, trở tay xoa đầu, nhẹ nhàng xoa cái gáy rắn rỏi của Nguyên Dã, ghé bên tai anh nỉ non: “Đừng sợ.”
Nguyên Dã không ngẩng đầu lên, Phương Thiệu Nhất vỗ về khiến anh thấy rất dễ chịu, chỉ muốn thiếp đi luôn. Anh được Phương Thiệu Nhất bao bọc lấy, khẽ hít hà.
Lòng bàn tay Phương Thiệu Nhất khô ráo mà ấm áp, dịu dàng vỗ về trên đầu anh. Nguyên Dã khẽ cất tiếng hỏi: “Anh Nhất à, anh ta sao vậy…”
Câu hỏi này Phương Thiệu Nhất không thể trả lời, ban nãy trong đầu hắn chỉ mải nghĩ tới chuyện nắm tay Nguyên Dã, những người kia đi ra hắn cũng chẳng để ý nhìn, đến khi hắn nhìn thấy đã muộn rồi, nếu không hắn sẽ lập tức che mắt Nguyên Dã. Những lúc Giản Tự nhắc tới những chuyện trong đoàn phim hắn đều không cho anh ta nói, không muốn để Nguyên Dã nghe thấy, anh còn nhỏ quá, lại rất đơn thuần, đó giờ Phương Thiệu Nhất không muốn để những chuyện này vấy bẩn tai anh. Thế nhưng hôm nay hắn lại để Nguyên Dã nhìn thấy cảnh tượng tệ hại nhất.
Gương mặt Phương Thiệu Nhất tối sầm đến đáng sợ, rủ rỉ lặp lại bên tai Nguyên Dã: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Nguyên Dã cọ trán lên người Phương Thiệu Nhất, bờ môi anh cũng kề sát người hắn, âm thanh nghe nghèn nghẹn. Lúc anh nói chuyện bờ môi khẽ mấp máy, cào vào lòng Phương Thiệu Nhất. Nguyên Dã khàn giọng nói: “Anh à, cái giới này… đáng sợ quá.”
Phương Thiệu Nhất nhắm nghiền mắt lại, ngoài việc động viên xoa đầu anh ra, hắn không biết nói gì khác.
Tác giả :
Bất Vấn Tam Cửu