Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh
Chương 30: “‘Lúc đó anh thả thính em.. Em mới mười bảy thôi đấy.”
Rút xương đau như vậy.
Cũng chỉ đau rồi mới biết rốt cuộc cảm giác thế nào.
Từ khi Nguyên Dã tới đoàn phim, chung quy vẫn có điểm khác trước, trong lòng nghĩ gì đều có thể nói thẳng, có lẽ bởi vì trong lòng đã xác định Phương Thiệu Nhất vẫn còn tình cảm với anh. Hai người họ đều nắm bắt được tình huống lúc này, cũng không cần phải thăm dò nông sâu làm gì.
Đã nói tới mức này… người có tình người ấy hiểu.
Phương Thiệu Nhất ở đoàn phim vẫn là “Sâm Sát”, đạo diễn Tưởng nói không cần phải cô lập hắn nữa, nhưng vẫn phải để hắn trải nghiệm cảm giác bị bắt nạt này. Để khi vào trong phim ánh mắt biểu cảm khi bị người ta cô lập và bắt nạt được tự nhiên hơn, giống như ngày nào cũng xảy ra.
Trong lòng Nguyên Dã thầm nói chúng ta dựa vào diễn xuất là có thể diễn ra, không cần trải nghiệm gì cả.
Buổi trưa lúc ăn cơm Cát Tiểu Đào đi lấy trễ, cơm bị lấy đi hết rồi. Cát Tiểu Đào ngạc nhiên: “Thời buổi nào rồi còn có chuyện như vậy!”
Phần cơm của Nguyên Dã được người khác đưa tới tận tay, anh nói với Cát Tiểu Đào: “Cậu đặt thêm ít đồ ăn đi, tội nghiệp quá.”
“Ôi trời ạ,” Cát Tiểu Đào không thể tin nổi, “Anh Dã anh nói xem mấy người ở đoàn phim này, có phải nhập vai sâu quá rồi không? Cơm cũng không mang tới cho bọn em, đây là lần thứ mấy rồi?”
Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất cùng ăn một phần cơm hoàn toàn không áp lực, nói với cậu: “Đặt pizza cho anh, lát nữa hai bọn anh có thể ăn hai miếng.”
Cát Tiểu Đào ngồi lầm bầm ở đó đặt thức ăn, trong lòng nói sau này nếu có phim của đạo diễn Tưởng nhất định phải bảo anh cậu từ chối, không thể nhận. Đạo diễn này lắm trò quá, hành hạ người ta muốn chết.
Thảm như vậy ngoài hai người họ ra còn có một người nữa, lúc Cát Tiểu Đào đặt đồ ăn cũng đặt một phần cho Dương Tư Nhiên. Trợ lý của cậu ta bị gọi về, chỉ còn một mình cậu ở lại đoàn phim, Cảnh Cận Duy còn từng dặn Cát Tiểu Đào, lúc có chuyện thì giúp đỡ một chút, không có chuyện gì thì cứ theo cậu ấy thôi, dù sao thì mấy ngày nữa là cậu ta hết cảnh của mình.
Bình thường những lúc cần phối hợp thì Cát Tiểu Đào rất phối hợp, nhưng phần lớn thời gian đều mặc kệ cậu ấy. Nói thật là nghệ sĩ nhỏ như vậy địa vị ở công ty còn không cao bằng Cát Tiểu Đào, dù sao thì cậu cũng là trợ lý của Phương Thiệu Nhất, phải nói cậu là một người không tệ, nếu đổi lại là những người khác, thì người mới như Dương Tư Nhiên bảo họ quản họ cũng chẳng buồn quản.
Cảnh buổi chiều hôm nay không dễ quay, Dương Tư Nhiên mặc quần thể thao ngồi trong phim trường, buổi chiều lúc đóng phim cậu phải cởi quần ra. Cảnh hôm nay là cửa hàng của Sâm Sát bị bẻ khóa, tiền trong ngăn kéo bị trộm sạch sành sanh. Anh ta nhớn nhác chạy tới tìm chủ nhà trọ, lúc đó chủ nhà trọ đang ngủ trưa, chỉ mặc áo ba lỗ và quần lót tứ giác. Bị Sâm Sát đột nhiên đẩy cửa mà sợ hết hồn, nhảy dựng từ sofa lên cầm gối che người mình.
Bộ dạng một nam thanh niên yếu ớt lại có vẻ lúng túng và khó xử, không biết liệu Dương Tư Nhiên có thể diễn được không.
Lúc Cát Tiểu Đào đưa pizza tới còn nói với cậu: “Đừng lo lắng, cũng không cần phải ngượng ngùng, hiến thân vì nghệ thuật có phải cởi sạch cũng không là cái gì.”
Dương Tư Nhiên ngượng ngùng, gật đầu nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh Tiểu Đào.”
Cảnh này không tính là khó diễn, loại cảnh cần thể hiện năng lực diễn xuất với người mới nhưng có thiên phú như vậy để mà nói khá là đơn giản, những cảnh nội liễm với họ mới khó khăn hơn. Cảnh này cả Phương Thiệu Nhất và đạo diễn đều không giảng giải cho Dương Tư Nhiên, trước tiên xem diễn xuất của cậu ta tới đâu.
Nguyên Dã cầm miếng pizza, đi về phía đạo diễn. Đạo diễn nói với anh: “Cậu đừng qua chỗ tôi, có hiểu chuyện hay không thế! Không đưa đồ cho đạo diễn còn đi tới bên cạnh đạo diễn nhai tóp tép hả?”
Nguyên Dã vội vã chạy về bưng hộp tới, bên trong còn lại hai miếng pizza, anh đưa cho đạo diễn Tưởng ăn. Nguyên Dã nói: “Em có biết anh cũng thích ăn mấy cái này đâu, nếu biết trước em đã mang tới cho anh rồi!”
“Tôi không thích ăn, nhưng mà cơm hộp khó ăn quá.” Đạo diễn cắn một miếng, vừa ăn vừa nói.
Nguyên Dã ngồi bên cạnh đạo diễn quan sát máy theo dõi, bên trong màn ảnh Dương Tư Nhiên đang cởi quần, Phương Thiệu Nhất nói chuyện với cậu ta, một tay kia của đạo diễn cầm bộ đàm, chuẩn bị lát nữa hô bắt đầu. Dương Tư Nhiên mặc quần lót ngồi trên sofa vẫn chưa nằm xuống, cậu cắn môi, nhìn có vẻ không được thả lỏng. Đạo diễn chau mày lại, Nguyên Dã nói: “Cậu nhóc da mặt mỏng, từ từ là được rồi.”
Phương Thiệu Nhất đứng trước mặt Dương Tư Nhiên, đưa lưng về máy quay phim, đột nhiên hắn quay đầu lấy tay ra dấu, nói: “Đợi một chút.”
Đạo diễn hỏi trong bộ đàm: “Có chuyện gì?”
“Có chuyện gì vậy anh Thiệu Nhất?” Thư ký phim trường hỏi.
Phương Thiệu Nhất nói với cậu ta: “Chờ tôi một chút, thật ngại quá.” Sau đó hắn cúi người, nói với Dương Tư Nhiên câu gì đó, Dương Tư Nhiên mặc quần vào đi theo hắn.
Phương Thiệu Nhất dẫn Dương Tư Nhiên vào phòng hóa trang, Cát Tiểu Đào cố ý chạy tới nói với Nguyên Dã: “Anh Dã à, anh em dẫn cậu nhóc đi rồi.”
Nguyên Dã ăn pizza xong phủi tay, còn tỏ vẻ nghiêm túc đùa rằng: “Anh cậu xuân phong đắc ý, vừa có bạn trai cũ chạy tới đoàn phim theo đuổi, lại mắt đi mày lại với cậu bạn trai tin đồn, ôi cái cuộc đời này.”
Phương Thiệu Nhất dẫn Dương Tư Nhiên đi chừng hai mươi phút, lúc quay trở lại Dương Tư Nhiên thả lỏng hơn nhiều, cúi đầu nói với mọi người, cậu xin lỗi: “Thật ngại quá, làm lỡ thời gian của mọi người.”
Không biết Phương Thiệu Nhất đi hướng dẫn cậu ta cái gì, nói chung trạng thái trước và sau của Dương Tư Nhiên khác hẳn nhau, tự nhiên hơn, không còn ngượng ngùng lúng túng nữa. Cát Tiểu Đào len lén nhìn trộm Nguyên Dã, muốn xem thái độ của anh. Nhưng trông Nguyên Dã có vẻ rất bình tĩnh, không nhìn ra được điều gì.
Cảnh này nói là dễ quay, nhưng vẫn phải quay đi quay lại nhiều lần mất rất nhiều thời gian, cảnh chưa qua thì Dương Tư Nhiên không thể mặc quần vào, đôi chân dài đẹp đẽ trưng ra trước mắt mọi người. Mặc dù khi hô cắt cậu lập tức mặc quần vào, nhưng vẫn rất hút mắt nhìn.
Trong lòng Nguyên Dã cảm thán mắt nhìn của Cảnh Cận Duy trâu bò thật, sau này nói không chừng cậu ta chính là cái cây tiền. Thế nhưng phía Phương Thiệu Nhất không đưa minh tinh đi theo hướng lưu lượng, nếu không nhất định cậu càng nhanh chóng nổi tiếng hơn.
Ở phim trường cấm hút thuốc, trong túi Nguyên Dã không có thuốc lá, anh tìm một lúc cuối cùng bỏ một viên ngậm của Phương Thiệu Nhất vào miệng.
Suy cho cùng đây vẫn là một cảnh quay nghiêm túc, hai người còn không tiếp xúc thân thể. Trước đây khi Phương Thiệu Nhất quay cảnh hơi thân mật một chút Nguyên Dã cũng có mặt ở phim trường, tuy rằng không thể nói trong lòng không chút gợn sóng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Phương Thiệu Nhất làm nghề này, không cần phải so đo ở mặt này, chỉ cần không thân mật quá đáng thì đều không thành vấn đề. Hơn nữa bản thân Phương Thiệu Nhất cũng không nhận những cảnh đó, hắn vẫn có một vài nguyên tắc, mấy năm qua hắn không quay cảnh hôn, cảnh thân mật quá mức lại càng không nhận.
Sau khi cảnh phim qua Dương Tư Nhiên mặc quần vào, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Phương Thiệu Nhất.
Phương Thiệu Nhất lắc đầu với cậu, nói không có gì.
Buổi tối còn một cảnh quay, Phương Thiệu Nhất thay bộ quần áo khác, cũng điều chỉnh lại lớp hóa trang. Nguyên Dã cười hì hì tán gẫu với mọi người trong phim trường, lúc Phương Thiệu Nhất trở về cốc lên đầu anh một cái, Nguyên Dã ngẩng đầu lên nhìn hắn, Phương Thiệu Nhất ngoắc tay với anh, sau đó đi trước.
Nguyên Dã nói với người bên cạnh: “Thủ lĩnh nhà tôi ra chỉ thị.”
Anh nhảy lên đuổi theo Phương Thiệu Nhất, Phương Thiệu Nhất dẫn anh tới cửa tiệm cắt tóc, chính là cửa tiệm của hắn trong bộ phim. Phương Thiệu Nhất vòng cổ anh dẫn đi nhúng đầu vào trong cái chậu nhỏ, đầu bị xối ướt Nguyên Dã mới nhớ ra hỏi: “Anh làm gì vậy.”
Một tay Phương Thiệu Nhất cầm vòi hoa sen, tay kia nhẹ nhàng mát xa lên đầu anh, nhẹ giọng nói với anh: “Tóc dài rồi, cạo tóc cho em.”
“Ồ.” Nguyên Dã hết sức phối hợp, khom người để Phương Thiệu Nhất xối nước cho anh, sau đó tùy tiện kéo cái khăn để lau, ngồi trên ghế.
Hai người đối diện nhau trong gương, kết thúc cảnh họ không quay ở đằng này nữa, bên ngoài người tới người lui, nhưng trong cửa tiệm ngoài họ ra thì không còn ai khác. Phương Thiệu Nhất cầm tông đơ trong tay, cười với anh trong gương, đoạn hỏi: “Mấy phân?”
Nguyên Dã kéo khăn xuống một bên, để Phương Thiệu Nhất choàng cho anh, sau đó nói, “Tùy anh.”
Anh không để ý tới chuyện tóc tai, đưa cho anh một cái tông đơ anh cũng có thể cạo. Bởi Phương Thiệu Nhất rất thích xoa cái đầu đinh của anh nên có chút tâm tư riêng, cạo tóc đến là ngắn.
Cạo được nửa chừng Nguyên Dã nhoẻn cười trước tiên, anh nhìn vào gương nói: “Anh cạo trọc luôn đi cho rồi.”
Phương Thiệu Nhất còn rất hài lòng với tác phẩm của mình, nói rằng: “Đẹp vậy mà.”
Nguyên Dã vốn không coi đây là chuyện gì to tát, theo ý hắn đi.
Căn phòng nhỏ vốn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tông đơ kêu rè rè. Nguyên Dã vẫn nhìn Phương Thiệu Nhất ở trong gương, từ đầu tới cuối Phương Thiệu Nhất vẫn luôn cúi đầu, chăm chú cạo đầu cho Nguyên Dã. Hình ảnh này rất đỗi dịu dàng, có cảm giác giữa hai người họ có mối liên kết lặng lẽ.
Hôm đó Nguyên Dã không về trước, vẫn ở trong phim trường đợi Phương Thiệu Nhất quay xong, quay xong đã gần chín giờ tối. Thời tiết không tệ, gió thoảng hiu hiu, mơn man thổi vào lòng người rất khoan khoái. Hai người không theo xe về khách sạn, mà thong thả dạo bước.
Lúc đi qua một siêu thị mini, Nguyên Dã đi vào mua bao thuốc. Anh chọn thuốc lá, Phương Thiệu Nhất cũng không quản anh.
Nguyên Dã ngậm điếu thuốc, nhìn Phương Thiệu Nhất một chút, sau đó cất tiếng gọi hắn: “Anh à.”
“Ơi.” Phương Thiệu Nhất đáp một tiếng.
Nguyên Dã đột nhiên hỏi hắn: “Anh thích trẻ hay già?”
Thoạt đầu Phương Thiệu Nhất sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được mà nhoẻn cười, hắn duỗi tay xoa cái đầu mới cạo cho Nguyên Dã, nói rằng: “Em muốn hỏi gì.”
Nguyên Dã nói: “Chỉ là hôm nay đột nhiên cảm thấy em đã già rồi.”
Trong đôi mắt Phương Thiệu Nhất vẫn vương vất hơi ấm, mở lời với anh: “Hồi trẻ thì thích trẻ, có tuổi lại thích già.”
Lời hắn nói không có chút sơ hở nào, không hổ là Phương Thiệu Nhất, nói gì cũng kín kẽ không chút lỗ hổng. Nguyên Dã hít một hơi thuốc, sau đó chỉ vào hắn bảo rằng: “Anh giảo hoạt quá.”
Ngày hôm đó họ thong dong dạo bước, dọc con đường lững thững trở về. Có lúc thấy ghế còn ngồi xuống dừng chân, nói bâng quơ điều gì đó, cảm giác rất thư thái. Phương Thiệu Nhất kể với Nguyên Dã, ban ngày đóng phim thấy trên đùi Dương Tư Nhiên có vết bầm tím, nếu bị quay vào sẽ không đẹp, bởi vậy nên đưa cậu ta đi che lại.
Nguyên Dã ngồi ở bệ đá bên cạnh, ngậm điếu thuốc nhìn hắn, lắc đầu: “Em không tò mò chuyện này.”
Phương Thiệu Nhất cười hỏi anh: “Thế à? Anh tưởng thầy Nguyên hơi ghen cơ.”
Nguyên Dã nheo mắt lại, híp mắt nhìn Phương Thiệu Nhất. Bởi ngậm thuốc trên miệng nên hai cánh tay đều gác lên đầu gối, không giữ chút hình tượng nào, trông rất ngả ngớn, nhưng rất có tinh thần. Nguyên Dã cứ nhìn Phương Thiệu Nhất như vậy, nói với hắn: “Em nói em không ghen, anh tin không?”
Phương Thiệu Nhất chau mày, mang theo ý trêu đùa, mỉm cười lặp lại lời Nguyên Dã vừa nói: “Nhưng cậu ta trẻ tuổi.”
Nguyên Dã nhảy từ bệ đá xuống, cách Phương Thiệu Nhất một bước chân, anh lấy điếu thuốc trên miệng xuống, cười “xùy” một tiếng, lúc cất tiếng vẫn mang theo đức hạnh ngông cuồng tự đại thuộc về Nguyên Dã.
“Lúc đó anh thả thính em.. em mới mười bảy thôi đấy.”
“Bây giờ anh lôi một thằng nhóc hơn hai mươi ra nói, em thực sự không để vào mắt.”
“Cậu ta trẻ tuổi? Ai có tuổi trẻ như em.”
Cũng chỉ đau rồi mới biết rốt cuộc cảm giác thế nào.
Từ khi Nguyên Dã tới đoàn phim, chung quy vẫn có điểm khác trước, trong lòng nghĩ gì đều có thể nói thẳng, có lẽ bởi vì trong lòng đã xác định Phương Thiệu Nhất vẫn còn tình cảm với anh. Hai người họ đều nắm bắt được tình huống lúc này, cũng không cần phải thăm dò nông sâu làm gì.
Đã nói tới mức này… người có tình người ấy hiểu.
Phương Thiệu Nhất ở đoàn phim vẫn là “Sâm Sát”, đạo diễn Tưởng nói không cần phải cô lập hắn nữa, nhưng vẫn phải để hắn trải nghiệm cảm giác bị bắt nạt này. Để khi vào trong phim ánh mắt biểu cảm khi bị người ta cô lập và bắt nạt được tự nhiên hơn, giống như ngày nào cũng xảy ra.
Trong lòng Nguyên Dã thầm nói chúng ta dựa vào diễn xuất là có thể diễn ra, không cần trải nghiệm gì cả.
Buổi trưa lúc ăn cơm Cát Tiểu Đào đi lấy trễ, cơm bị lấy đi hết rồi. Cát Tiểu Đào ngạc nhiên: “Thời buổi nào rồi còn có chuyện như vậy!”
Phần cơm của Nguyên Dã được người khác đưa tới tận tay, anh nói với Cát Tiểu Đào: “Cậu đặt thêm ít đồ ăn đi, tội nghiệp quá.”
“Ôi trời ạ,” Cát Tiểu Đào không thể tin nổi, “Anh Dã anh nói xem mấy người ở đoàn phim này, có phải nhập vai sâu quá rồi không? Cơm cũng không mang tới cho bọn em, đây là lần thứ mấy rồi?”
Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất cùng ăn một phần cơm hoàn toàn không áp lực, nói với cậu: “Đặt pizza cho anh, lát nữa hai bọn anh có thể ăn hai miếng.”
Cát Tiểu Đào ngồi lầm bầm ở đó đặt thức ăn, trong lòng nói sau này nếu có phim của đạo diễn Tưởng nhất định phải bảo anh cậu từ chối, không thể nhận. Đạo diễn này lắm trò quá, hành hạ người ta muốn chết.
Thảm như vậy ngoài hai người họ ra còn có một người nữa, lúc Cát Tiểu Đào đặt đồ ăn cũng đặt một phần cho Dương Tư Nhiên. Trợ lý của cậu ta bị gọi về, chỉ còn một mình cậu ở lại đoàn phim, Cảnh Cận Duy còn từng dặn Cát Tiểu Đào, lúc có chuyện thì giúp đỡ một chút, không có chuyện gì thì cứ theo cậu ấy thôi, dù sao thì mấy ngày nữa là cậu ta hết cảnh của mình.
Bình thường những lúc cần phối hợp thì Cát Tiểu Đào rất phối hợp, nhưng phần lớn thời gian đều mặc kệ cậu ấy. Nói thật là nghệ sĩ nhỏ như vậy địa vị ở công ty còn không cao bằng Cát Tiểu Đào, dù sao thì cậu cũng là trợ lý của Phương Thiệu Nhất, phải nói cậu là một người không tệ, nếu đổi lại là những người khác, thì người mới như Dương Tư Nhiên bảo họ quản họ cũng chẳng buồn quản.
Cảnh buổi chiều hôm nay không dễ quay, Dương Tư Nhiên mặc quần thể thao ngồi trong phim trường, buổi chiều lúc đóng phim cậu phải cởi quần ra. Cảnh hôm nay là cửa hàng của Sâm Sát bị bẻ khóa, tiền trong ngăn kéo bị trộm sạch sành sanh. Anh ta nhớn nhác chạy tới tìm chủ nhà trọ, lúc đó chủ nhà trọ đang ngủ trưa, chỉ mặc áo ba lỗ và quần lót tứ giác. Bị Sâm Sát đột nhiên đẩy cửa mà sợ hết hồn, nhảy dựng từ sofa lên cầm gối che người mình.
Bộ dạng một nam thanh niên yếu ớt lại có vẻ lúng túng và khó xử, không biết liệu Dương Tư Nhiên có thể diễn được không.
Lúc Cát Tiểu Đào đưa pizza tới còn nói với cậu: “Đừng lo lắng, cũng không cần phải ngượng ngùng, hiến thân vì nghệ thuật có phải cởi sạch cũng không là cái gì.”
Dương Tư Nhiên ngượng ngùng, gật đầu nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh Tiểu Đào.”
Cảnh này không tính là khó diễn, loại cảnh cần thể hiện năng lực diễn xuất với người mới nhưng có thiên phú như vậy để mà nói khá là đơn giản, những cảnh nội liễm với họ mới khó khăn hơn. Cảnh này cả Phương Thiệu Nhất và đạo diễn đều không giảng giải cho Dương Tư Nhiên, trước tiên xem diễn xuất của cậu ta tới đâu.
Nguyên Dã cầm miếng pizza, đi về phía đạo diễn. Đạo diễn nói với anh: “Cậu đừng qua chỗ tôi, có hiểu chuyện hay không thế! Không đưa đồ cho đạo diễn còn đi tới bên cạnh đạo diễn nhai tóp tép hả?”
Nguyên Dã vội vã chạy về bưng hộp tới, bên trong còn lại hai miếng pizza, anh đưa cho đạo diễn Tưởng ăn. Nguyên Dã nói: “Em có biết anh cũng thích ăn mấy cái này đâu, nếu biết trước em đã mang tới cho anh rồi!”
“Tôi không thích ăn, nhưng mà cơm hộp khó ăn quá.” Đạo diễn cắn một miếng, vừa ăn vừa nói.
Nguyên Dã ngồi bên cạnh đạo diễn quan sát máy theo dõi, bên trong màn ảnh Dương Tư Nhiên đang cởi quần, Phương Thiệu Nhất nói chuyện với cậu ta, một tay kia của đạo diễn cầm bộ đàm, chuẩn bị lát nữa hô bắt đầu. Dương Tư Nhiên mặc quần lót ngồi trên sofa vẫn chưa nằm xuống, cậu cắn môi, nhìn có vẻ không được thả lỏng. Đạo diễn chau mày lại, Nguyên Dã nói: “Cậu nhóc da mặt mỏng, từ từ là được rồi.”
Phương Thiệu Nhất đứng trước mặt Dương Tư Nhiên, đưa lưng về máy quay phim, đột nhiên hắn quay đầu lấy tay ra dấu, nói: “Đợi một chút.”
Đạo diễn hỏi trong bộ đàm: “Có chuyện gì?”
“Có chuyện gì vậy anh Thiệu Nhất?” Thư ký phim trường hỏi.
Phương Thiệu Nhất nói với cậu ta: “Chờ tôi một chút, thật ngại quá.” Sau đó hắn cúi người, nói với Dương Tư Nhiên câu gì đó, Dương Tư Nhiên mặc quần vào đi theo hắn.
Phương Thiệu Nhất dẫn Dương Tư Nhiên vào phòng hóa trang, Cát Tiểu Đào cố ý chạy tới nói với Nguyên Dã: “Anh Dã à, anh em dẫn cậu nhóc đi rồi.”
Nguyên Dã ăn pizza xong phủi tay, còn tỏ vẻ nghiêm túc đùa rằng: “Anh cậu xuân phong đắc ý, vừa có bạn trai cũ chạy tới đoàn phim theo đuổi, lại mắt đi mày lại với cậu bạn trai tin đồn, ôi cái cuộc đời này.”
Phương Thiệu Nhất dẫn Dương Tư Nhiên đi chừng hai mươi phút, lúc quay trở lại Dương Tư Nhiên thả lỏng hơn nhiều, cúi đầu nói với mọi người, cậu xin lỗi: “Thật ngại quá, làm lỡ thời gian của mọi người.”
Không biết Phương Thiệu Nhất đi hướng dẫn cậu ta cái gì, nói chung trạng thái trước và sau của Dương Tư Nhiên khác hẳn nhau, tự nhiên hơn, không còn ngượng ngùng lúng túng nữa. Cát Tiểu Đào len lén nhìn trộm Nguyên Dã, muốn xem thái độ của anh. Nhưng trông Nguyên Dã có vẻ rất bình tĩnh, không nhìn ra được điều gì.
Cảnh này nói là dễ quay, nhưng vẫn phải quay đi quay lại nhiều lần mất rất nhiều thời gian, cảnh chưa qua thì Dương Tư Nhiên không thể mặc quần vào, đôi chân dài đẹp đẽ trưng ra trước mắt mọi người. Mặc dù khi hô cắt cậu lập tức mặc quần vào, nhưng vẫn rất hút mắt nhìn.
Trong lòng Nguyên Dã cảm thán mắt nhìn của Cảnh Cận Duy trâu bò thật, sau này nói không chừng cậu ta chính là cái cây tiền. Thế nhưng phía Phương Thiệu Nhất không đưa minh tinh đi theo hướng lưu lượng, nếu không nhất định cậu càng nhanh chóng nổi tiếng hơn.
Ở phim trường cấm hút thuốc, trong túi Nguyên Dã không có thuốc lá, anh tìm một lúc cuối cùng bỏ một viên ngậm của Phương Thiệu Nhất vào miệng.
Suy cho cùng đây vẫn là một cảnh quay nghiêm túc, hai người còn không tiếp xúc thân thể. Trước đây khi Phương Thiệu Nhất quay cảnh hơi thân mật một chút Nguyên Dã cũng có mặt ở phim trường, tuy rằng không thể nói trong lòng không chút gợn sóng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Phương Thiệu Nhất làm nghề này, không cần phải so đo ở mặt này, chỉ cần không thân mật quá đáng thì đều không thành vấn đề. Hơn nữa bản thân Phương Thiệu Nhất cũng không nhận những cảnh đó, hắn vẫn có một vài nguyên tắc, mấy năm qua hắn không quay cảnh hôn, cảnh thân mật quá mức lại càng không nhận.
Sau khi cảnh phim qua Dương Tư Nhiên mặc quần vào, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Phương Thiệu Nhất.
Phương Thiệu Nhất lắc đầu với cậu, nói không có gì.
Buổi tối còn một cảnh quay, Phương Thiệu Nhất thay bộ quần áo khác, cũng điều chỉnh lại lớp hóa trang. Nguyên Dã cười hì hì tán gẫu với mọi người trong phim trường, lúc Phương Thiệu Nhất trở về cốc lên đầu anh một cái, Nguyên Dã ngẩng đầu lên nhìn hắn, Phương Thiệu Nhất ngoắc tay với anh, sau đó đi trước.
Nguyên Dã nói với người bên cạnh: “Thủ lĩnh nhà tôi ra chỉ thị.”
Anh nhảy lên đuổi theo Phương Thiệu Nhất, Phương Thiệu Nhất dẫn anh tới cửa tiệm cắt tóc, chính là cửa tiệm của hắn trong bộ phim. Phương Thiệu Nhất vòng cổ anh dẫn đi nhúng đầu vào trong cái chậu nhỏ, đầu bị xối ướt Nguyên Dã mới nhớ ra hỏi: “Anh làm gì vậy.”
Một tay Phương Thiệu Nhất cầm vòi hoa sen, tay kia nhẹ nhàng mát xa lên đầu anh, nhẹ giọng nói với anh: “Tóc dài rồi, cạo tóc cho em.”
“Ồ.” Nguyên Dã hết sức phối hợp, khom người để Phương Thiệu Nhất xối nước cho anh, sau đó tùy tiện kéo cái khăn để lau, ngồi trên ghế.
Hai người đối diện nhau trong gương, kết thúc cảnh họ không quay ở đằng này nữa, bên ngoài người tới người lui, nhưng trong cửa tiệm ngoài họ ra thì không còn ai khác. Phương Thiệu Nhất cầm tông đơ trong tay, cười với anh trong gương, đoạn hỏi: “Mấy phân?”
Nguyên Dã kéo khăn xuống một bên, để Phương Thiệu Nhất choàng cho anh, sau đó nói, “Tùy anh.”
Anh không để ý tới chuyện tóc tai, đưa cho anh một cái tông đơ anh cũng có thể cạo. Bởi Phương Thiệu Nhất rất thích xoa cái đầu đinh của anh nên có chút tâm tư riêng, cạo tóc đến là ngắn.
Cạo được nửa chừng Nguyên Dã nhoẻn cười trước tiên, anh nhìn vào gương nói: “Anh cạo trọc luôn đi cho rồi.”
Phương Thiệu Nhất còn rất hài lòng với tác phẩm của mình, nói rằng: “Đẹp vậy mà.”
Nguyên Dã vốn không coi đây là chuyện gì to tát, theo ý hắn đi.
Căn phòng nhỏ vốn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tông đơ kêu rè rè. Nguyên Dã vẫn nhìn Phương Thiệu Nhất ở trong gương, từ đầu tới cuối Phương Thiệu Nhất vẫn luôn cúi đầu, chăm chú cạo đầu cho Nguyên Dã. Hình ảnh này rất đỗi dịu dàng, có cảm giác giữa hai người họ có mối liên kết lặng lẽ.
Hôm đó Nguyên Dã không về trước, vẫn ở trong phim trường đợi Phương Thiệu Nhất quay xong, quay xong đã gần chín giờ tối. Thời tiết không tệ, gió thoảng hiu hiu, mơn man thổi vào lòng người rất khoan khoái. Hai người không theo xe về khách sạn, mà thong thả dạo bước.
Lúc đi qua một siêu thị mini, Nguyên Dã đi vào mua bao thuốc. Anh chọn thuốc lá, Phương Thiệu Nhất cũng không quản anh.
Nguyên Dã ngậm điếu thuốc, nhìn Phương Thiệu Nhất một chút, sau đó cất tiếng gọi hắn: “Anh à.”
“Ơi.” Phương Thiệu Nhất đáp một tiếng.
Nguyên Dã đột nhiên hỏi hắn: “Anh thích trẻ hay già?”
Thoạt đầu Phương Thiệu Nhất sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được mà nhoẻn cười, hắn duỗi tay xoa cái đầu mới cạo cho Nguyên Dã, nói rằng: “Em muốn hỏi gì.”
Nguyên Dã nói: “Chỉ là hôm nay đột nhiên cảm thấy em đã già rồi.”
Trong đôi mắt Phương Thiệu Nhất vẫn vương vất hơi ấm, mở lời với anh: “Hồi trẻ thì thích trẻ, có tuổi lại thích già.”
Lời hắn nói không có chút sơ hở nào, không hổ là Phương Thiệu Nhất, nói gì cũng kín kẽ không chút lỗ hổng. Nguyên Dã hít một hơi thuốc, sau đó chỉ vào hắn bảo rằng: “Anh giảo hoạt quá.”
Ngày hôm đó họ thong dong dạo bước, dọc con đường lững thững trở về. Có lúc thấy ghế còn ngồi xuống dừng chân, nói bâng quơ điều gì đó, cảm giác rất thư thái. Phương Thiệu Nhất kể với Nguyên Dã, ban ngày đóng phim thấy trên đùi Dương Tư Nhiên có vết bầm tím, nếu bị quay vào sẽ không đẹp, bởi vậy nên đưa cậu ta đi che lại.
Nguyên Dã ngồi ở bệ đá bên cạnh, ngậm điếu thuốc nhìn hắn, lắc đầu: “Em không tò mò chuyện này.”
Phương Thiệu Nhất cười hỏi anh: “Thế à? Anh tưởng thầy Nguyên hơi ghen cơ.”
Nguyên Dã nheo mắt lại, híp mắt nhìn Phương Thiệu Nhất. Bởi ngậm thuốc trên miệng nên hai cánh tay đều gác lên đầu gối, không giữ chút hình tượng nào, trông rất ngả ngớn, nhưng rất có tinh thần. Nguyên Dã cứ nhìn Phương Thiệu Nhất như vậy, nói với hắn: “Em nói em không ghen, anh tin không?”
Phương Thiệu Nhất chau mày, mang theo ý trêu đùa, mỉm cười lặp lại lời Nguyên Dã vừa nói: “Nhưng cậu ta trẻ tuổi.”
Nguyên Dã nhảy từ bệ đá xuống, cách Phương Thiệu Nhất một bước chân, anh lấy điếu thuốc trên miệng xuống, cười “xùy” một tiếng, lúc cất tiếng vẫn mang theo đức hạnh ngông cuồng tự đại thuộc về Nguyên Dã.
“Lúc đó anh thả thính em.. em mới mười bảy thôi đấy.”
“Bây giờ anh lôi một thằng nhóc hơn hai mươi ra nói, em thực sự không để vào mắt.”
“Cậu ta trẻ tuổi? Ai có tuổi trẻ như em.”
Tác giả :
Bất Vấn Tam Cửu