Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 70
Gương giả tiếp tục dùng lực, lão già vững bụng ở một bên chờ đợi kết quả cuối cùng, tiến triển sự việc còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của lão, chỉ cần loại bỏ hoàn toàn ý thức của của Hàn Dịch đang không có chút lực phản kháng nào, thì linh căn biến dị trăm năm khó gặp này sẽ là của lão.
Nghĩ đến đây, lão già hài lòng vuốt chòm râu của mình. Lại nghĩ cả đời Cận Đan lão, dù rằng hai trăm năm trước không quá thuận lợi, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, đều sẽ có được kỳ ngộ tuyệt vời.
Nhìn lão bây giờ mà xem, lão tổ Kim Đan duy nhất của huyền môn, độc hưởng tài nguyên và sùng bái suốt ba trăm năm, tuy từ khi lên Kim Đan tu hành không thuận, nhưng trước khi Cận Đan gặp đại họa tuổi thọ, thì lại bỗng dưng có một tên lôi linh căn hiếm thấy nhảy ra trước mắt, đây đơn giản chính là trời xanh muốn giúp lão!
Cận Đan dạt dào mãn nguyện, song cũng chưa buông hoàn toàn cảnh giác với Hàn Dịch, tuy nhiên sức mạnh của gương giả rất ổn định, đến tận khi quá trình chiếm đoạt linh lực kết thúc, vẫn không hề phát hiện điều gì lạ thường.
Gương giả đứng dậy từ bên người Hàn Dịch đã không còn hơi thở, thấy Cận Đan lộ vẻ hài lòng, đệ tử đứng đầu mừng rỡ nói: "Sư tôn, có phải thành công rồi không ạ?"
"Ừm."
Đệ tử rối rít chắp tay: "Chúc mừng sư tôn!"
Cận Đan khoát tay một cái, ra lệnh cho gương giả vừa xong việc lớn: "Đi đi, lấy linh căn của nó ra."
Gương giả không nhúc nhích.
Cận Đan cau mày, lặp lại lần nữa, giọng nói đã ẩn chứa uy hiếp.
"Nhanh."
Lần này gương giả thật sự hành động, một mũi dao quấn linh khí xuất hiện trong tay gã, trong tình huống không đủ ánh sáng, mà lưỡi dao vẫn lóa lên tia sáng sắc lạnh.
Lúc này Cận Đan mới hài lòng.
"Chớ có thả lỏng, chờ mi hoàn toàn đoạt được linh căn, mới thật sự là..."
Lời còn chưa dứt, mũi dao đã phóng đến trước mặt lão.
Nhưng thái độ của lão cũng không mấy hoảng hốt, cặp mắt đục ngầu ngập tràn u ám, vung tay một cái, một tấm phù gỗ đào cuốn theo linh lực nổ tung trước mặt gương giả.
Lôi và hỏa đều là khắc tinh của âm tà, gương giả đã bị chuyển hóa thành năng lượng chí âm thậm chí còn không thể đến gần cơ thể Cận Đan, lập tức bị đẩy lùi.
Cận Đan không hề dừng tay, đồng thời tung một vũng đỏ tươi về phía Hàn Dịch, tuy nhiên vũng máu này nhanh chóng rơi dính xuống đất phát ra tiếng "pọc", do không tìm được mục tiêu mà bắt đầu rục rịch.
Hàn Dịch vốn đã thoi thóp lại bỗng nhiên không thấy tăm hơi, trái lại là đệ tử đứng một bên suýt bị vũng máu đói khát công kích. Cận Đan nổi cơn tam bành, lão vừa dùng từng tấm phù gỗ đào đẩy lùi gương giả, vừa triệu hồi vũng máu bên cạnh đệ tử đang kêu cứu thảm thiết, sai vũng máu tấn công gương giả.
Đệ tử khó khăn mãi mới tránh được một kiếp run lên hai cái, người khác thì không nói, chứ y thì hiểu rất rõ sức mạnh của vũng máu này. Y đã chứng kiến không biết bao nhiêu người bị thứ này hút cạn, mặc dù vũng máu đã chuyển sang công kích gương giả, nhưng đệ tử vẫn còn nghẹn ngào nức nở.
"Sư tôn! Phải, phải làm sao đây, không thấy tên lôi linh căn kia đâu nữa!"
Cận Đan đang ép sát từng bước nghe vậy gầm lên: "Đồ vô dụng, hoảng cái gì! Nó cùng lắm chỉ là một thằng tầng hai Luyện Khí, dù có cộng thêm một tên hàng giả Trúc Cơ này, chẳng lẽ lại động được tới tao chắc?"
Mặc dù chưa biết tại sao gương giả lại mất khống chế, nhưng với thực lực nghiền ép trước mắt, Cận Đan cũng chẳng mấy lo âu. Gương giả đối đầu với lão không hề có cơ hội chiến thắng nào, bắt thêm một lần nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tên Hàn Dịch kia cũng vậy, Cận Đan cười lạnh một tiếng, xem ra tên lôi linh căn này quả nhiên cũng không phế vật đến thế.
"Hàn Dịch, khà khà," Cận Đan u ám lẩm bẩm, lão dùng linh thức tra dò vị trí Hàn Dịch, "Mày bỏ ý định chạy trốn nhân lúc chưa muộn đi, nếu không..."
Cận Đan khoát tay, phù lục nổ tung bên tay phải gương giả. Cánh tay phải của nó bị nổ cho máu thịt bầy nhầy.
"A!!"
Gương giả gào thét thảm thiết, khuôn mặt cứng ngắc hiện lên vẻ đau đớn mãnh liệt.
Một xó xỉnh cách đấy không xa cũng truyền ra tiếng thở dốc nặng nề.
Cận Đan cười lớn, gương giả chật vật ngã vật trước mặt lão, Cận Đan đưa tay, linh lực từ lòng bàn tay bắn về phía ngực gương giả.
"Dám giở trò trước mặt lão tổ?"
Gương giả đau đớn lăn lộn dưới chân lão, giọng điệu già nua của Cận Đan càng thêm gàn dở giữa tiếng gào bi thảm.
"Tao nói cho mày biết, trừ khi bây giờ thăng thẳng thành Kim Đan, còn nếu không mày có nằm mơ cũng..."
Lão còn chưa dứt lời, linh lực trong tay đã đột ngột bị cắt đứt.
Cận Đan sửng sốt một chút, giây tiếp theo lại duỗi tay muốn công kích gương giả bên chân. Nhưng một tia sáng bạc đã tấn công thẳng về phía lão, tia sáng bạc này vừa lạnh lẽo vừa linh hoạt, buộc Cận Đan không thể không lùi về sau một bước.
"Ai!" Cận Đan phẫn nộ gầm lên, tung ra một tấm lưới máu đỏ thẫm, sắc máu đẩy lùi ánh bạc, lúc này Cận Đan mới thấy rõ bộ dạng kẻ mới tới.
Đó là một thiếu niên thon gầy, cùng lắm chỉ mới mười mấy tuổi, đứng cùng một chỗ với Cận Đan mặt đầy nếp nhăn, tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Roi xích dẻo dai quấn trên cổ tay phải của Vân Tử Túc, lưới máu sụp xuống trước mặt cậu, mau chóng ngưng tụ thành một khối. Mặc dù kinh ngạc, Cận Đan vẫn hất tay sai khiến vũng máu lăn đi, những sợi máu đỏ tươi bay ra tới tấp từ trong ống tay áo của lão, giống như những con mãng xà lao về phía Vân Tử Túc.
Trước đó không ra đòn hiểm với gương giả và Hàn Dịch, là bởi bọn chúng vẫn còn tác dụng, còn với tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch nhảy ra giữa đường này lại không giống thế, kẻ tự đến cống mạng, việc gì Cận Đan phải bỏ qua.
Ngay lúc vũng máu tập kích, Cận Đan cũng đồng thời phóng ra uy áp của mình, chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể sử dụng uy áp, chỉ cần là người có tu vi kém hơn thì đều sẽ bị ảnh hưởng, người bị nhẹ thì cử động vất vả, người bị nặng thậm chí có thể trực tiếp trọng thương.
Uy áp vừa được thả ra, đệ tử run lẩy bẩy đằng xa tức thì quỳ rạp xuống, không chỉ như vậy, trong bóng đêm bốn phía cũng xuất hiện mấy tiếng rên rỉ đau đớn.
Xem ra đám chuột nhắt nửa đường xen chân, còn lũ lượt mà tới. Tuy nhiên đối với đám oắt chỉ cần trở bàn tay cũng có thể nghiền chết này, Cận Đan cũng chẳng coi ra gì.
Nhìn Vân Tử Túc bị vũng máu bao vây, Cận Đan cười gằn quát lớn: "Chịu chết đi!"
Lão chờ được thấy dáng vẻ bị uy áp nghiền vỡ bị máu hút khô của Vân Tử Túc, nhưng thực tế xảy ra lại hoàn toàn ngoài dự liệu.
Vân Tử Túc giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, động tác không hề gặp trở ngại. Ánh bạc xé rách không trung bổ ngang vũng máu, đòn tấn công tàn bạo còn chẳng thể đụng đến vạt áo của cậu.
Cận Đan khó mà tin nổi, tại sao có thể có người không chịu ảnh hưởng của uy áp?
Lão không từ bỏ ý định tiếp tục tăng cường uy áp, đệ tử của lão đến kêu cũng đã không thể kêu thành tiếng, nằm rạp xuống đất không rõ sống chết. Nhưng mục tiêu bị Cận Đan chú trọng tấn công là Vân Tử Túc lại vẫn không hề có phản ứng gì. Không chỉ vậy, cậu còn nhân lúc Cận Đan phân tâm mà lao về phía lão, roi xích vung lên, tấn công thẳng mặt.
Cận Đan chỉ có thể thu uy áp, nhưng chờ đến khi né tránh, lại đột nhiên cảm nhận được trọng lực như bị núi to áp xuống.
Áp lực nặng nề này khiến Cận Đan không thể nhúc nhích nổi, sau lưng nhanh chóng toát mồ hôi lạnh.
Tia sáng bạc hung hiểm xoẹt qua trước ngực Cận Đan, thiếu chút nữa đã đâm xuyên lồng ngực lão. Cận Đan mồ hôi đầy đầu, trố mắt líu lưỡi, lẩy bẩy luôn miệng: "Tu sĩ Kim Đan... Tại sao có thể?!"
Vân Tử Túc không ngừng công kích, nghe vậy cười nhạt một tiếng.
"Không phải ngươi vừa muốn tìm Kim Đan đối đầu à, không phải ta đến đây rồi sao."
Khu vực bỏ trống dưới lòng đất trở thành chiến trường của hai người, dù Vân Tử Túc đã bày kết giới từ trước, nhưng hai tu sĩ Kim Đan đánh nhau vẫn gây rung chấn không nhỏ.
Ánh bạc và sắc máu đan xen, bọn họ đánh nhau tối mặt tối mũi, tu vi Vân Tử Túc cao hơn một bậc, nhưng Cận Đan đã tỉnh táo lại cũng không hề dễ dàng đối phó. Lão chiến đấu bằng cả mạng sống, ngoại trừ huyết dịch hung mãnh, còn cả pháp khí hộ thân nhiều vô số kể. Chẳng được bao lâu, trên mặt đất đã la liệt linh phù linh kiếm.
Lại nhìn sang Vân Tử Túc, ngoại trừ roi xích màu bạc, cậu không dùng thêm thứ gì, thậm chí cả vu tảo cũng không xuất hiện.
Hai người giao tranh kịch liệt hồi lâu, khuynh hướng thắng bại ngày càng lộ rõ, thể lực Cận Đan vốn dĩ có hạn, pháp khí của lão cũng không có khả năng dồi dào vô tận.
Mắt thấy công kích từ phía đối phương ngày càng hiểm hóc, trên người mình cũng ngập tràn thương tích, Cận Đan cắn răng, rốt cuộc cũng sử dụng đến ranh giới cuối cùng.
Lão nghiến răng dùng máu tấn công lần cuối, thời điểm màn đỏ tươi ùn ùn kéo đến, một chiếc pháp ấn đen xì bất ngờ lơ lửng giữa không trung.
Linh lực từ lồng ngực truyền vào bên trong pháp ấn, khóe miệng Cận Đan rỉ máu tươi. Pháp ấn màu đen phát sáng, lão hét lớn một tiếng, dùng toàn lực điều khiển pháp ấn lao về phía Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc vừa chém rớt vũng máu rùng mình một cái, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía pháp ấn giữa không trung.
Sức uy hiếp cuồn cuộn khổng lồ áp xuống từ trên đỉnh đầu, mặc dù trước đấy Cận Đan đã tung ra không ít pháp khí, nhưng đây là thứ đầu tiên thật sự gây phiền phức cho Vân Tử Túc.
Nhân lúc cậu toàn tâm ứng phó không rảnh để ý đến lão, Cận Đan thở ra một hơi, lập tức bỏ chạy.
Lão phải trốn thoát, giữ được rừng chẳng sợ thiếu củi khô, lão còn dự trữ một tên đơn linh căn ở Bắc thành làm đồ dự trữ...
Nhưng Cận Đan vừa mới quay người, đã nhìn thấy một gương mặt cứng ngắc.
Gương giả giữ chặt lấy Cận Đan, không đợi lão ra tay công kích, một tiếng nổ lớn đã oanh tạc bốn phía.
Luồng sáng nhức mắt rọi phủ khuôn mặt lọm khọm nhằng nhịt nếp nhăn, Cận Đan mở bừng cặp mắt, tiếng gào chìm nghỉm giữa âm thanh đinh tai điếc óc.
"Ầm!"
Gương giả được tạo nên bởi ba loại năng lượng chí dương là nguồn sức mạnh thuần linh, uy lực tự bạo của gã hoàn toàn có thể gây ra thiệt hại vượt cấp.
Dư âm của trận nổ này lớn, ánh sáng chiếu rọi khắp các ngõ ngách khu hầm trú ẩn. Nếu không có Vân Tử Túc lập kết giới, quảng trường bên trên đã lập tức sụp đổ.
Qua một hồi lâu, ánh sáng mới nhạt dần đi.
Bốn bề ngổn ngang lộn xộn, ngoại trừ Vân Tử Túc đang bị vây quanh bởi sức mạnh pháp ấn, những nơi khác đã không thấy một bóng người.
Một cánh tay nhớp máu già cỗi vùng ra từ trong đất đá đổ vỡ.
Giãy giụa một hồi lâu, Cận Đan máu me đầy đầu mới bò được ra bên ngoài.
Suy cho cùng lão cũng là tu sĩ Kim Đan, dù tuổi thọ sắp cạn, thì linh lực hộ thân cũng không thể khinh thường.
"Khụ, khụ khụ..." Cận Đan sặc sụa ho khan, kiêng dè nhìn Vân Tử Túc vẫn đang chống lại pháp ấn, cắn răng bò dậy.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ đột nhiên duỗi đến.
Bàn tay này nhấn khẽ một cái, đã cắt đứt hoàn toàn kế hoạch chạy trốn lần hai của Cận Đan. Một mũi dao nhọn sắc lẹm cũng đồng thời xuất hiện, chĩa thẳng vào lồng ngực lão.
Cận Đan trố mắt nghẹn họng, âm điệu khàn khàn kẹt trong cổ họng: "Không, không phải mày đã nổ chết..."
Người ghé mắt nhìn xuống lão mặt không biểu cảm, từ đầu đến chân không vương một hạt bụi, sạch sẽ đến độ hoàn toàn lạc lõng so với khu vực chướng khí mù mịt này.
Cận Đan đột nhiên hiểu được.
"Mày... mày là tên lôi linh căn!"
Lời chưa dứt, mũi dao nhọn đã cắm thẳng vào lồng ngực phập phồng của lão không hề do dự.
"A!!"
Hàn Dịch ra tay nhuần nhuyễn, tiếng gào thảm cũng không hề làm chệch chuyển tay hắn.
Động tác của hắn chẳng khác nào dùng dao dĩa cắt miếng bò bít tết trong tiệm Tây sang trọng, không cho phép Cận Đan chết trong một đao, lão cố hớp không khí, cặp mắt đục ngầu lộ ra trên khuôn mặt be bét máu me.
Lão trơ mắt nhìn Hàn Dịch cầm chuôi dao mà lão cho gương giả, mổ sống Kim Đan trong lồng ngực lão.
"Không... hự..."
Tiếng nói của lão ngày càng yếu ớt, mũi dao chỉ nhẹ nhàng khều một cái, một viên cầu xoay tít tức khắc lăn ra.
"Mày..."
Kim đan lóe lên ánh sáng yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ không gợn sóng của Hàn Dịch, lại khiến cho hắn chẳng khác nào Tu La, một cái liếc nhìn cũng đủ làm người ta sinh ra nỗi sợ vô cùng tận.
Nghĩ đến đây, lão già hài lòng vuốt chòm râu của mình. Lại nghĩ cả đời Cận Đan lão, dù rằng hai trăm năm trước không quá thuận lợi, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, đều sẽ có được kỳ ngộ tuyệt vời.
Nhìn lão bây giờ mà xem, lão tổ Kim Đan duy nhất của huyền môn, độc hưởng tài nguyên và sùng bái suốt ba trăm năm, tuy từ khi lên Kim Đan tu hành không thuận, nhưng trước khi Cận Đan gặp đại họa tuổi thọ, thì lại bỗng dưng có một tên lôi linh căn hiếm thấy nhảy ra trước mắt, đây đơn giản chính là trời xanh muốn giúp lão!
Cận Đan dạt dào mãn nguyện, song cũng chưa buông hoàn toàn cảnh giác với Hàn Dịch, tuy nhiên sức mạnh của gương giả rất ổn định, đến tận khi quá trình chiếm đoạt linh lực kết thúc, vẫn không hề phát hiện điều gì lạ thường.
Gương giả đứng dậy từ bên người Hàn Dịch đã không còn hơi thở, thấy Cận Đan lộ vẻ hài lòng, đệ tử đứng đầu mừng rỡ nói: "Sư tôn, có phải thành công rồi không ạ?"
"Ừm."
Đệ tử rối rít chắp tay: "Chúc mừng sư tôn!"
Cận Đan khoát tay một cái, ra lệnh cho gương giả vừa xong việc lớn: "Đi đi, lấy linh căn của nó ra."
Gương giả không nhúc nhích.
Cận Đan cau mày, lặp lại lần nữa, giọng nói đã ẩn chứa uy hiếp.
"Nhanh."
Lần này gương giả thật sự hành động, một mũi dao quấn linh khí xuất hiện trong tay gã, trong tình huống không đủ ánh sáng, mà lưỡi dao vẫn lóa lên tia sáng sắc lạnh.
Lúc này Cận Đan mới hài lòng.
"Chớ có thả lỏng, chờ mi hoàn toàn đoạt được linh căn, mới thật sự là..."
Lời còn chưa dứt, mũi dao đã phóng đến trước mặt lão.
Nhưng thái độ của lão cũng không mấy hoảng hốt, cặp mắt đục ngầu ngập tràn u ám, vung tay một cái, một tấm phù gỗ đào cuốn theo linh lực nổ tung trước mặt gương giả.
Lôi và hỏa đều là khắc tinh của âm tà, gương giả đã bị chuyển hóa thành năng lượng chí âm thậm chí còn không thể đến gần cơ thể Cận Đan, lập tức bị đẩy lùi.
Cận Đan không hề dừng tay, đồng thời tung một vũng đỏ tươi về phía Hàn Dịch, tuy nhiên vũng máu này nhanh chóng rơi dính xuống đất phát ra tiếng "pọc", do không tìm được mục tiêu mà bắt đầu rục rịch.
Hàn Dịch vốn đã thoi thóp lại bỗng nhiên không thấy tăm hơi, trái lại là đệ tử đứng một bên suýt bị vũng máu đói khát công kích. Cận Đan nổi cơn tam bành, lão vừa dùng từng tấm phù gỗ đào đẩy lùi gương giả, vừa triệu hồi vũng máu bên cạnh đệ tử đang kêu cứu thảm thiết, sai vũng máu tấn công gương giả.
Đệ tử khó khăn mãi mới tránh được một kiếp run lên hai cái, người khác thì không nói, chứ y thì hiểu rất rõ sức mạnh của vũng máu này. Y đã chứng kiến không biết bao nhiêu người bị thứ này hút cạn, mặc dù vũng máu đã chuyển sang công kích gương giả, nhưng đệ tử vẫn còn nghẹn ngào nức nở.
"Sư tôn! Phải, phải làm sao đây, không thấy tên lôi linh căn kia đâu nữa!"
Cận Đan đang ép sát từng bước nghe vậy gầm lên: "Đồ vô dụng, hoảng cái gì! Nó cùng lắm chỉ là một thằng tầng hai Luyện Khí, dù có cộng thêm một tên hàng giả Trúc Cơ này, chẳng lẽ lại động được tới tao chắc?"
Mặc dù chưa biết tại sao gương giả lại mất khống chế, nhưng với thực lực nghiền ép trước mắt, Cận Đan cũng chẳng mấy lo âu. Gương giả đối đầu với lão không hề có cơ hội chiến thắng nào, bắt thêm một lần nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tên Hàn Dịch kia cũng vậy, Cận Đan cười lạnh một tiếng, xem ra tên lôi linh căn này quả nhiên cũng không phế vật đến thế.
"Hàn Dịch, khà khà," Cận Đan u ám lẩm bẩm, lão dùng linh thức tra dò vị trí Hàn Dịch, "Mày bỏ ý định chạy trốn nhân lúc chưa muộn đi, nếu không..."
Cận Đan khoát tay, phù lục nổ tung bên tay phải gương giả. Cánh tay phải của nó bị nổ cho máu thịt bầy nhầy.
"A!!"
Gương giả gào thét thảm thiết, khuôn mặt cứng ngắc hiện lên vẻ đau đớn mãnh liệt.
Một xó xỉnh cách đấy không xa cũng truyền ra tiếng thở dốc nặng nề.
Cận Đan cười lớn, gương giả chật vật ngã vật trước mặt lão, Cận Đan đưa tay, linh lực từ lòng bàn tay bắn về phía ngực gương giả.
"Dám giở trò trước mặt lão tổ?"
Gương giả đau đớn lăn lộn dưới chân lão, giọng điệu già nua của Cận Đan càng thêm gàn dở giữa tiếng gào bi thảm.
"Tao nói cho mày biết, trừ khi bây giờ thăng thẳng thành Kim Đan, còn nếu không mày có nằm mơ cũng..."
Lão còn chưa dứt lời, linh lực trong tay đã đột ngột bị cắt đứt.
Cận Đan sửng sốt một chút, giây tiếp theo lại duỗi tay muốn công kích gương giả bên chân. Nhưng một tia sáng bạc đã tấn công thẳng về phía lão, tia sáng bạc này vừa lạnh lẽo vừa linh hoạt, buộc Cận Đan không thể không lùi về sau một bước.
"Ai!" Cận Đan phẫn nộ gầm lên, tung ra một tấm lưới máu đỏ thẫm, sắc máu đẩy lùi ánh bạc, lúc này Cận Đan mới thấy rõ bộ dạng kẻ mới tới.
Đó là một thiếu niên thon gầy, cùng lắm chỉ mới mười mấy tuổi, đứng cùng một chỗ với Cận Đan mặt đầy nếp nhăn, tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Roi xích dẻo dai quấn trên cổ tay phải của Vân Tử Túc, lưới máu sụp xuống trước mặt cậu, mau chóng ngưng tụ thành một khối. Mặc dù kinh ngạc, Cận Đan vẫn hất tay sai khiến vũng máu lăn đi, những sợi máu đỏ tươi bay ra tới tấp từ trong ống tay áo của lão, giống như những con mãng xà lao về phía Vân Tử Túc.
Trước đó không ra đòn hiểm với gương giả và Hàn Dịch, là bởi bọn chúng vẫn còn tác dụng, còn với tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch nhảy ra giữa đường này lại không giống thế, kẻ tự đến cống mạng, việc gì Cận Đan phải bỏ qua.
Ngay lúc vũng máu tập kích, Cận Đan cũng đồng thời phóng ra uy áp của mình, chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể sử dụng uy áp, chỉ cần là người có tu vi kém hơn thì đều sẽ bị ảnh hưởng, người bị nhẹ thì cử động vất vả, người bị nặng thậm chí có thể trực tiếp trọng thương.
Uy áp vừa được thả ra, đệ tử run lẩy bẩy đằng xa tức thì quỳ rạp xuống, không chỉ như vậy, trong bóng đêm bốn phía cũng xuất hiện mấy tiếng rên rỉ đau đớn.
Xem ra đám chuột nhắt nửa đường xen chân, còn lũ lượt mà tới. Tuy nhiên đối với đám oắt chỉ cần trở bàn tay cũng có thể nghiền chết này, Cận Đan cũng chẳng coi ra gì.
Nhìn Vân Tử Túc bị vũng máu bao vây, Cận Đan cười gằn quát lớn: "Chịu chết đi!"
Lão chờ được thấy dáng vẻ bị uy áp nghiền vỡ bị máu hút khô của Vân Tử Túc, nhưng thực tế xảy ra lại hoàn toàn ngoài dự liệu.
Vân Tử Túc giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, động tác không hề gặp trở ngại. Ánh bạc xé rách không trung bổ ngang vũng máu, đòn tấn công tàn bạo còn chẳng thể đụng đến vạt áo của cậu.
Cận Đan khó mà tin nổi, tại sao có thể có người không chịu ảnh hưởng của uy áp?
Lão không từ bỏ ý định tiếp tục tăng cường uy áp, đệ tử của lão đến kêu cũng đã không thể kêu thành tiếng, nằm rạp xuống đất không rõ sống chết. Nhưng mục tiêu bị Cận Đan chú trọng tấn công là Vân Tử Túc lại vẫn không hề có phản ứng gì. Không chỉ vậy, cậu còn nhân lúc Cận Đan phân tâm mà lao về phía lão, roi xích vung lên, tấn công thẳng mặt.
Cận Đan chỉ có thể thu uy áp, nhưng chờ đến khi né tránh, lại đột nhiên cảm nhận được trọng lực như bị núi to áp xuống.
Áp lực nặng nề này khiến Cận Đan không thể nhúc nhích nổi, sau lưng nhanh chóng toát mồ hôi lạnh.
Tia sáng bạc hung hiểm xoẹt qua trước ngực Cận Đan, thiếu chút nữa đã đâm xuyên lồng ngực lão. Cận Đan mồ hôi đầy đầu, trố mắt líu lưỡi, lẩy bẩy luôn miệng: "Tu sĩ Kim Đan... Tại sao có thể?!"
Vân Tử Túc không ngừng công kích, nghe vậy cười nhạt một tiếng.
"Không phải ngươi vừa muốn tìm Kim Đan đối đầu à, không phải ta đến đây rồi sao."
Khu vực bỏ trống dưới lòng đất trở thành chiến trường của hai người, dù Vân Tử Túc đã bày kết giới từ trước, nhưng hai tu sĩ Kim Đan đánh nhau vẫn gây rung chấn không nhỏ.
Ánh bạc và sắc máu đan xen, bọn họ đánh nhau tối mặt tối mũi, tu vi Vân Tử Túc cao hơn một bậc, nhưng Cận Đan đã tỉnh táo lại cũng không hề dễ dàng đối phó. Lão chiến đấu bằng cả mạng sống, ngoại trừ huyết dịch hung mãnh, còn cả pháp khí hộ thân nhiều vô số kể. Chẳng được bao lâu, trên mặt đất đã la liệt linh phù linh kiếm.
Lại nhìn sang Vân Tử Túc, ngoại trừ roi xích màu bạc, cậu không dùng thêm thứ gì, thậm chí cả vu tảo cũng không xuất hiện.
Hai người giao tranh kịch liệt hồi lâu, khuynh hướng thắng bại ngày càng lộ rõ, thể lực Cận Đan vốn dĩ có hạn, pháp khí của lão cũng không có khả năng dồi dào vô tận.
Mắt thấy công kích từ phía đối phương ngày càng hiểm hóc, trên người mình cũng ngập tràn thương tích, Cận Đan cắn răng, rốt cuộc cũng sử dụng đến ranh giới cuối cùng.
Lão nghiến răng dùng máu tấn công lần cuối, thời điểm màn đỏ tươi ùn ùn kéo đến, một chiếc pháp ấn đen xì bất ngờ lơ lửng giữa không trung.
Linh lực từ lồng ngực truyền vào bên trong pháp ấn, khóe miệng Cận Đan rỉ máu tươi. Pháp ấn màu đen phát sáng, lão hét lớn một tiếng, dùng toàn lực điều khiển pháp ấn lao về phía Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc vừa chém rớt vũng máu rùng mình một cái, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía pháp ấn giữa không trung.
Sức uy hiếp cuồn cuộn khổng lồ áp xuống từ trên đỉnh đầu, mặc dù trước đấy Cận Đan đã tung ra không ít pháp khí, nhưng đây là thứ đầu tiên thật sự gây phiền phức cho Vân Tử Túc.
Nhân lúc cậu toàn tâm ứng phó không rảnh để ý đến lão, Cận Đan thở ra một hơi, lập tức bỏ chạy.
Lão phải trốn thoát, giữ được rừng chẳng sợ thiếu củi khô, lão còn dự trữ một tên đơn linh căn ở Bắc thành làm đồ dự trữ...
Nhưng Cận Đan vừa mới quay người, đã nhìn thấy một gương mặt cứng ngắc.
Gương giả giữ chặt lấy Cận Đan, không đợi lão ra tay công kích, một tiếng nổ lớn đã oanh tạc bốn phía.
Luồng sáng nhức mắt rọi phủ khuôn mặt lọm khọm nhằng nhịt nếp nhăn, Cận Đan mở bừng cặp mắt, tiếng gào chìm nghỉm giữa âm thanh đinh tai điếc óc.
"Ầm!"
Gương giả được tạo nên bởi ba loại năng lượng chí dương là nguồn sức mạnh thuần linh, uy lực tự bạo của gã hoàn toàn có thể gây ra thiệt hại vượt cấp.
Dư âm của trận nổ này lớn, ánh sáng chiếu rọi khắp các ngõ ngách khu hầm trú ẩn. Nếu không có Vân Tử Túc lập kết giới, quảng trường bên trên đã lập tức sụp đổ.
Qua một hồi lâu, ánh sáng mới nhạt dần đi.
Bốn bề ngổn ngang lộn xộn, ngoại trừ Vân Tử Túc đang bị vây quanh bởi sức mạnh pháp ấn, những nơi khác đã không thấy một bóng người.
Một cánh tay nhớp máu già cỗi vùng ra từ trong đất đá đổ vỡ.
Giãy giụa một hồi lâu, Cận Đan máu me đầy đầu mới bò được ra bên ngoài.
Suy cho cùng lão cũng là tu sĩ Kim Đan, dù tuổi thọ sắp cạn, thì linh lực hộ thân cũng không thể khinh thường.
"Khụ, khụ khụ..." Cận Đan sặc sụa ho khan, kiêng dè nhìn Vân Tử Túc vẫn đang chống lại pháp ấn, cắn răng bò dậy.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ đột nhiên duỗi đến.
Bàn tay này nhấn khẽ một cái, đã cắt đứt hoàn toàn kế hoạch chạy trốn lần hai của Cận Đan. Một mũi dao nhọn sắc lẹm cũng đồng thời xuất hiện, chĩa thẳng vào lồng ngực lão.
Cận Đan trố mắt nghẹn họng, âm điệu khàn khàn kẹt trong cổ họng: "Không, không phải mày đã nổ chết..."
Người ghé mắt nhìn xuống lão mặt không biểu cảm, từ đầu đến chân không vương một hạt bụi, sạch sẽ đến độ hoàn toàn lạc lõng so với khu vực chướng khí mù mịt này.
Cận Đan đột nhiên hiểu được.
"Mày... mày là tên lôi linh căn!"
Lời chưa dứt, mũi dao nhọn đã cắm thẳng vào lồng ngực phập phồng của lão không hề do dự.
"A!!"
Hàn Dịch ra tay nhuần nhuyễn, tiếng gào thảm cũng không hề làm chệch chuyển tay hắn.
Động tác của hắn chẳng khác nào dùng dao dĩa cắt miếng bò bít tết trong tiệm Tây sang trọng, không cho phép Cận Đan chết trong một đao, lão cố hớp không khí, cặp mắt đục ngầu lộ ra trên khuôn mặt be bét máu me.
Lão trơ mắt nhìn Hàn Dịch cầm chuôi dao mà lão cho gương giả, mổ sống Kim Đan trong lồng ngực lão.
"Không... hự..."
Tiếng nói của lão ngày càng yếu ớt, mũi dao chỉ nhẹ nhàng khều một cái, một viên cầu xoay tít tức khắc lăn ra.
"Mày..."
Kim đan lóe lên ánh sáng yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ không gợn sóng của Hàn Dịch, lại khiến cho hắn chẳng khác nào Tu La, một cái liếc nhìn cũng đủ làm người ta sinh ra nỗi sợ vô cùng tận.
Tác giả :
Bách Hộ Thiên Đăng