Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No Bách Hộ Thiên Đăng
Chương 40 - Chương 40
Vừa xuống xe, Vân Thôn đã nhảy phắt ra ngoài, chạy thẳng đến bờ hồ. Vân Tử Túc và Hàn Dịch nối gót theo sau, tìm một vị trí bằng phẳng hơn chút trên bãi đá, ngồi xuống.
Ngồi bên hồ nước này, vừa vặn có thể nhìn thấy dòng sông ngân hoàn chỉnh. Vân Tử Túc ngẩng đầu nhìn về hướng bầu trời, ngân hà lộng lẫy giống như một dải ruy băng vắt ngang đỉnh đầu, xinh đẹp thần bí, mà hùng vĩ mênh mang.
Hàn Dịch lấy một chiếc khăn choàng từ trong chiếc balo, phủ lên bờ vai Vân Tử Túc. Cậu con trai quay đầu nhìn hắn, hàng lông mày thanh tú thấm ra nét cười nhè nhẹ.
"Khi nào bọn mình rời cao nguyên về nhà, nhất định sẽ tranh thủ thời gian xử lí khôi linh giúp anh."
Cậu từ tốn nói: "Trước đó em đã bàn với Thẩm Thu Vãn, để Toàn Chân tông bọn họ ra mặt, để đến lúc bệnh tim phổi của anh được trị khỏi rồi, sẽ không có người nào nghi ngờ gì hết."
Mà Hàn Dịch vốn cũng không mắc bệnh tim phổi gì, bệnh tật sinh ra trong thân thể hắn cũng đều tại khôi linh.
Hàn Dịch im lặng nghe cậu nói, cánh tay ôm lấy vai cậu dần dần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền tới từ trên người cậu con trai.
Vân Tử Túc nghĩ ngợi, do dự một chút, đoạn nói: "Thật ra cái... phương pháp liếm của bọn mình lúc nãy, cũng có tác dụng đấy, chỉ là có lẽ hơi phiền anh một chút..."
Hàn Dịch cười khẽ một tiếng, hắn trầm giọng nói: "Thật ra, còn có một cách trực tiếp hơn thế nữa."
Vân Tử Túc tò mò: "Là cách gì?"
Màn đêm dịu dàng, ngân hà bát ngát, cao nguyên mỹ lệ mà rộng lớn, tựa như trong cả đất trời, chỉ có một mình hai người bọn họ.
Vân Thôn nghịch nước chán chê, đạp đạp cái chân ướt nhẹp chạy trở về. Nó nhảy phóc lên một hòn đá thật cao, hất đầu một cái, đã nhìn thấy hai bóng người đang ôm nhau bên bờ hồ.
Đỉnh đầu là ngân hà xa thẳm, quanh thân là hồ nước mịt mù, bọn họ kề sát bên nhau, hóa thành một bóng hình duy nhất.
Gió đêm se lạnh, Vân Tử Túc lại cảm thấy không khí quanh mình dần trở nên ấm áp và đặc quánh. Hô hấp và nhịp tim của cậu bị tua chậm lại, từng nhịp từng nhịp chạy dài giữa hơi thở và màng nhĩ.
Cậu chưa bao giờ có cảm giác ấy, dù là hơn ba trăm năm ở Tu linh giới, hay là hơn mười tám năm tại Phàm tục giới. Cảm xúc này vừa tận cùng bỡ ngỡ, vừa khó hiểu vô hình, nó in hằn thật sâu, rõ ràng chỉ là tiếp xúc thân thể, nhưng lại giống như chạm thẳng vào linh đài thâm sâu yếu ớt nhất.
Cảm xúc nóng bỏng bị mút liếm ngón tay cách đây không lâu một lần nữa cháy lên, đầu lưỡi nổi lửa sục sôi, thế lửa dũng mãnh.
Ngọn lửa ấy càng thịnh vượng hơn so với trước kia.
Trong một khoảng thời gian rất dài, mạch suy nghĩ của Vân Tử Túc đã rơi vào trống rỗng. Ban đầu cậu cũng từng thử cố gắng, muốn ép mình tập trung vào chuyện cần làm. Thế nhưng ngọn lửa ngoài dự liệu quấy nhiễu cậu đến độ ruột gan rối bời, khiến cho cậu bỗng dưng đánh mất sự chuyên tâm và tỉnh táo chưa bao giờ thiếu hụt trong suốt hàng trăm năm qua.
Trong tầm nhìn của cậu, chỉ còn dư lại một người kề sát.
Mặt mũi Hàn Dịch vô cùng xuất chúng, đường cong khuôn mày ngay thẳng, sương mù nơi đáy mắt ngày xưa tan rã, giờ đây chỉ còn lại màu nền đen sậm, tản ra tia sáng còn rực rỡ hơn dải ngân hà giữa chốn cao nguyên.
Trông hắn vẫn lạnh lẽo giá rét, giống như một khối băng đông cứng từ lâu. Chỉ có điều bờ môi của hắn lại mềm mại dịu dàng, khiến cho Vân Tử Túc chợt cảm nhận được, giữa cơn hoảng hốt ngẩn ngơ, ngọn lửa kia dâng lên ngày càng mãnh liệt.
Đến cuối cùng, ngay cả mùi vị ngọt dịu của linh khí, cũng bị nướng cho đặc sệt dính dớp, giống như cục kẹo bông gòn rối tung bị hơ nóng.
Lý trí, suy nghĩ, sáng suốt, hết thảy đều bị vị ngọt nhấn chìm.
Rất rất lâu sau đó, bọn họ mới từ từ tách ra.
Vân Tử Túc há miệng thở hổn hển, cảm giác choáng váng khiến đáy lòng cậu bối rối cực kỳ.
Mà mỗi bối rối thôi thì cũng không nói làm gì.... đây lại còn cảm thấy chuếnh choáng men say?
Không phải là cậu không bị phản ứng cao nguyên ảnh hưởng à?
Cậu ngẩng đầu lên, va phải ánh nhìn của người đàn ông đối diện, ánh mắt hắn sâu thẳm, vẻ mặt hắn dịu dàng.
Thấy cậu đã hoàn hồn, Hàn Dịch thấp giọng hỏi: "Còn ổn không?"
Vân Tử Túc hô hấp rối loạn, nhiệt độ trên khuôn mặt dường như đang hấp nóng không khí quanh thân.
Hàn Dịch cũng không hỏi dồn, chỉ kiên nhẫn chờ người bình phục.
Mất một lúc lâu, Vân Tử Túc mới đột nhiên nhận ra điều gì, "ay ya" một tiếng.
Hàn Dịch hỏi: "Sao thế?"
Vân Tử Túc sầu muộn: "Em quên hấp thu khôi linh mất rồi."
Hàn Dịch: "..."
Vân Tử Túc cảm thấy suy nghĩ của mình vẫn chưa được sắp xếp gọn gàng, cậu căn bản không biết ban nãy mình đã nghĩ cái gì.
Dù là ngay lúc này, cậu cũng không rõ lắm.
Phương pháp mà Hàn đại thiếu đề nghị quấy nhiễu mạch suy nghĩ của cậu vô cớ, tuy nhiên cậu vẫn còn nhớ được điều gì là quan trọng.
Vân Tử Túc nghĩ ngợi, đoạn kéo vạt áo Hàn Dịch một cái.
"Xin lỗi."
Cậu hỏi một cách cực kỳ áy náy:
"Em vừa quên hấp thu khôi linh mất rồi... có thể thử lại lần nữa được không?"
_______________
Ngồi bên hồ nước này, vừa vặn có thể nhìn thấy dòng sông ngân hoàn chỉnh. Vân Tử Túc ngẩng đầu nhìn về hướng bầu trời, ngân hà lộng lẫy giống như một dải ruy băng vắt ngang đỉnh đầu, xinh đẹp thần bí, mà hùng vĩ mênh mang.
Hàn Dịch lấy một chiếc khăn choàng từ trong chiếc balo, phủ lên bờ vai Vân Tử Túc. Cậu con trai quay đầu nhìn hắn, hàng lông mày thanh tú thấm ra nét cười nhè nhẹ.
"Khi nào bọn mình rời cao nguyên về nhà, nhất định sẽ tranh thủ thời gian xử lí khôi linh giúp anh."
Cậu từ tốn nói: "Trước đó em đã bàn với Thẩm Thu Vãn, để Toàn Chân tông bọn họ ra mặt, để đến lúc bệnh tim phổi của anh được trị khỏi rồi, sẽ không có người nào nghi ngờ gì hết."
Mà Hàn Dịch vốn cũng không mắc bệnh tim phổi gì, bệnh tật sinh ra trong thân thể hắn cũng đều tại khôi linh.
Hàn Dịch im lặng nghe cậu nói, cánh tay ôm lấy vai cậu dần dần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền tới từ trên người cậu con trai.
Vân Tử Túc nghĩ ngợi, do dự một chút, đoạn nói: "Thật ra cái... phương pháp liếm của bọn mình lúc nãy, cũng có tác dụng đấy, chỉ là có lẽ hơi phiền anh một chút..."
Hàn Dịch cười khẽ một tiếng, hắn trầm giọng nói: "Thật ra, còn có một cách trực tiếp hơn thế nữa."
Vân Tử Túc tò mò: "Là cách gì?"
Màn đêm dịu dàng, ngân hà bát ngát, cao nguyên mỹ lệ mà rộng lớn, tựa như trong cả đất trời, chỉ có một mình hai người bọn họ.
Vân Thôn nghịch nước chán chê, đạp đạp cái chân ướt nhẹp chạy trở về. Nó nhảy phóc lên một hòn đá thật cao, hất đầu một cái, đã nhìn thấy hai bóng người đang ôm nhau bên bờ hồ.
Đỉnh đầu là ngân hà xa thẳm, quanh thân là hồ nước mịt mù, bọn họ kề sát bên nhau, hóa thành một bóng hình duy nhất.
Gió đêm se lạnh, Vân Tử Túc lại cảm thấy không khí quanh mình dần trở nên ấm áp và đặc quánh. Hô hấp và nhịp tim của cậu bị tua chậm lại, từng nhịp từng nhịp chạy dài giữa hơi thở và màng nhĩ.
Cậu chưa bao giờ có cảm giác ấy, dù là hơn ba trăm năm ở Tu linh giới, hay là hơn mười tám năm tại Phàm tục giới. Cảm xúc này vừa tận cùng bỡ ngỡ, vừa khó hiểu vô hình, nó in hằn thật sâu, rõ ràng chỉ là tiếp xúc thân thể, nhưng lại giống như chạm thẳng vào linh đài thâm sâu yếu ớt nhất.
Cảm xúc nóng bỏng bị mút liếm ngón tay cách đây không lâu một lần nữa cháy lên, đầu lưỡi nổi lửa sục sôi, thế lửa dũng mãnh.
Ngọn lửa ấy càng thịnh vượng hơn so với trước kia.
Trong một khoảng thời gian rất dài, mạch suy nghĩ của Vân Tử Túc đã rơi vào trống rỗng. Ban đầu cậu cũng từng thử cố gắng, muốn ép mình tập trung vào chuyện cần làm. Thế nhưng ngọn lửa ngoài dự liệu quấy nhiễu cậu đến độ ruột gan rối bời, khiến cho cậu bỗng dưng đánh mất sự chuyên tâm và tỉnh táo chưa bao giờ thiếu hụt trong suốt hàng trăm năm qua.
Trong tầm nhìn của cậu, chỉ còn dư lại một người kề sát.
Mặt mũi Hàn Dịch vô cùng xuất chúng, đường cong khuôn mày ngay thẳng, sương mù nơi đáy mắt ngày xưa tan rã, giờ đây chỉ còn lại màu nền đen sậm, tản ra tia sáng còn rực rỡ hơn dải ngân hà giữa chốn cao nguyên.
Trông hắn vẫn lạnh lẽo giá rét, giống như một khối băng đông cứng từ lâu. Chỉ có điều bờ môi của hắn lại mềm mại dịu dàng, khiến cho Vân Tử Túc chợt cảm nhận được, giữa cơn hoảng hốt ngẩn ngơ, ngọn lửa kia dâng lên ngày càng mãnh liệt.
Đến cuối cùng, ngay cả mùi vị ngọt dịu của linh khí, cũng bị nướng cho đặc sệt dính dớp, giống như cục kẹo bông gòn rối tung bị hơ nóng.
Lý trí, suy nghĩ, sáng suốt, hết thảy đều bị vị ngọt nhấn chìm.
Rất rất lâu sau đó, bọn họ mới từ từ tách ra.
Vân Tử Túc há miệng thở hổn hển, cảm giác choáng váng khiến đáy lòng cậu bối rối cực kỳ.
Mà mỗi bối rối thôi thì cũng không nói làm gì.... đây lại còn cảm thấy chuếnh choáng men say?
Không phải là cậu không bị phản ứng cao nguyên ảnh hưởng à?
Cậu ngẩng đầu lên, va phải ánh nhìn của người đàn ông đối diện, ánh mắt hắn sâu thẳm, vẻ mặt hắn dịu dàng.
Thấy cậu đã hoàn hồn, Hàn Dịch thấp giọng hỏi: "Còn ổn không?"
Vân Tử Túc hô hấp rối loạn, nhiệt độ trên khuôn mặt dường như đang hấp nóng không khí quanh thân.
Hàn Dịch cũng không hỏi dồn, chỉ kiên nhẫn chờ người bình phục.
Mất một lúc lâu, Vân Tử Túc mới đột nhiên nhận ra điều gì, "ay ya" một tiếng.
Hàn Dịch hỏi: "Sao thế?"
Vân Tử Túc sầu muộn: "Em quên hấp thu khôi linh mất rồi."
Hàn Dịch: "..."
Vân Tử Túc cảm thấy suy nghĩ của mình vẫn chưa được sắp xếp gọn gàng, cậu căn bản không biết ban nãy mình đã nghĩ cái gì.
Dù là ngay lúc này, cậu cũng không rõ lắm.
Phương pháp mà Hàn đại thiếu đề nghị quấy nhiễu mạch suy nghĩ của cậu vô cớ, tuy nhiên cậu vẫn còn nhớ được điều gì là quan trọng.
Vân Tử Túc nghĩ ngợi, đoạn kéo vạt áo Hàn Dịch một cái.
"Xin lỗi."
Cậu hỏi một cách cực kỳ áy náy:
"Em vừa quên hấp thu khôi linh mất rồi... có thể thử lại lần nữa được không?"
_______________
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Bách Hộ Thiên Đăng