Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ
Chương 67: Ngoại truyện 4 : Giận dỗi là quyền lợi của phụ nữ
Đoàn văn công của quân khu thường mỗi năm một lần xuống đoàn bộ liên hoan, phàm là lính từ trên xuống dưới người nào mà không biết đây là cơ hội khó có được. Hơn nữa trong doanh trại nhiều sư tử mà ít thịt thì các cô gái đến đây quả là chuyện khó lường. Hơn nữa lần này còn đến một đoàn lớn, lần lượt nhìn sang từng người đều là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, ngũ quan thanh tú, nhìn trong sáng như giọt nước vừa hát vừa múa khiến cho các đồng chí lính đói thịt kinh niên từng người từng người như một lũ sói với con mắt xanh lè.
Từ thủ trưởng đến lính lâu năm, thậm chí là ban cấp dưỡng anh nuôi cũng hận không được có cơ hội luồn cúi, đổ xô về để lấy lòng chỉ vì kiếm vợ nếu kiếm không được cũng phải nhìn cho đỡ thèm nha! Vì thế đoàn văn công vào Đoàn Tăng Cương đủ biết náo nhiệt như thế nào, đám lính không thể nào rời được khỏi doanh trại bên cạnh. Lão Phùng nhìn cũng nói thầm:
“Chấn Đông, cậu xem cái lũ tiểu tử không có tiền đồ này y như đám ruồi xanh vo ve bên cạnh trứng gà thúi, không thể nào cản nổi. Nếu là huấn luyện cũng như thế này thì Đoàn Tăng Cường chúng ta đã đứng thứ nhất ở quân khu rồi. Tôi thấy lần nào đoàn văn công đến cũng như vậy, sao đám lính ngu ngốc này nhìn các cô ấy như là tiên trên trời vậy? Nghe nói cô gái có vẻ được nhất gọi là Bạch…..”
Tiểu Lưu ở một bên đáp lời:
“Gọi là Bạch Lệ Lệ!”
“Đúng , đúng, đúng rồi!”
Lão Phùng gõ gõ bàn một cái:
“Như tên vậy, người khá được nhưng so với Tiểu Hàn nhà cậu xem ra vẫn còn kém lắm. Tiểu Lưu, cậu nói xem có đúng không?”
Tiểu Lưu len lén liếc Đoàn Trưởng một cái, cười hắc hắc không nói lời nào, Lão Phùng đưa tay đập vào gáy anh một cái:
“Cái tên tiểu tử này, đuôi sau mông của cậu còn dài hơn cả đuôi khỉ, xinh đẹp thì nói là xinh đẹp, có gì không dám nói, việc gì phải sợ?”
Trong lòng Tiểu Lưu nhủ thầm: “Có xinh đẹp cũng không dám nói, cũng không thể nhìn nếu không Đoàn Trưởng bá đạo thích ăn dấm chua của bọn họ sẽ cho biết tay. Bọn họ mà dám nhìn chị dâu chắc chắn sẽ bị trừng phạt đích đáng. Bạch Lệ Lệ thì không như vậy, tuy không xinh đẹp như chị dâu của bọn họ nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trắng trẻo non mềm, mắt to vụt sáng, hát dễ nghe mà giọng nói thì thánh thót. Quan trọng nhất là bọn họ có thể nhìn Bạch Lệ Lệ còn chị dâu dù có xinh đẹp cũng không làm gì được, đã dán nhãn Đoàn Trưởng rồi.”
Tiểu Lưu đang nói thầm chợt nghe có âm thanh có chút nhộn nhịp ở cửa, ngẩn đầu lên không phải là Bạch Lệ Lệ đang bước vào đây sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười như bông hoa dưới mặt trời hết sức đẹp mắt.
Lão Phùng không khỏi nở nụ cười, lại gần Phương Chấn Đông nhỏ giọng nói:
“Tôi thấy nha đầu này nhất định là nhìn trúng cậu, cậu xem mấy hôm nay không có việc gì cũng tới đoàn bộ, báo cáo công tác là ngụy trang, còn hai mắt to vụt sáng cứ nhắm vào cậu, nếu để vợ cậu biết thì hắc hắc…..”
Lão Phùng có vẻ hả hê cười nhẹ hai tiếng, năm ngoái Phương Chấn Đông đem vợ mình ném vào huấn luyện tân binh ba ngày, buổi tối trở lại giày vò Lão Phùng ở nhà đối diện cũng nghe được. Hôm sau nghe lính gác đêm nói Đoàn Trưởng của bọn họ đêm qua tựa như tên đầu trộm đuôi cướp leo cửa sổ vào phòng. Đây quả là mới mẻ nha, nhà có cửa chính sao không đi mà phải lao lực để trèo tường?
Nhưng mà người nào đó mấy ngày trước tối mặt như con mèo được ăn uống no đủ cả người toát ra vẻ thư thản có thể thấy là được ăn tiệc lớn rồi. Trùng hợp đêm hôm đó Khưu Thục Trinh sai anh đem dưa chua cùng bánh nhân sủi cảo qua gặp vợ Chấn Đông lại tỉ mỉ xem xét, dáng đi có vẻ không được tự nhiên cho lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu có thể thấy là bị dạy dỗ không ít.
Phong thủy có lúc lưu chuyển, chớ nhìn Phương Chấn Đông bá đạo mà nhìn cô vợ nhỏ nhu nhược mà hiểu nhầm, cô vợ của anh ta mà giận lên thì Phương Chấn Đông chút chiêu cũng không có. Cô ấy giận dỗi thu dọn đồ đạc quay đầu mà đi không thèm ngoái đầu lại thì anh có bá đạo có muốn trừng phạt thì tìm khắp nơi cũng không có người, thanh nồi lãnh lò hai ngày chịu không nổi phải tìm cách mà xuống nước dụ dỗ vợ trở về, lần nào cũng vậy.
Bình thường đàn ông khác mà nhìn vợ anh ta thì mặt anh ta đen đến nửa ngày, nhưng đổi lại hôm nay có cô gái đoàn văn công đến nếu để Tiểu Hàn nhìn thấy, dù sao cũng là phụ nữ, dù có lương thiện đến mấy thì ghen tuông cũng là bản tính. Vì vậy sắp có trò hay để xem rồi.
Suy nghĩ trong lòng Bạch Lệ Lệ Lão Phùng cũng đã quá rõ ràng, Phương Chấn Đông mặc dù khiêm tốn nhưng phàm là người đầu óc linh hoạt một chút cũng biết chút ít bối cảnh nhà anh. Lời nói của Phương Chấn Đông so với bất kỳ ai khác còn có tác dụng hơn. Hơn nữa hôn lễ của Phương Chấn Đông ít người biết, trừ Đoàn Tăng Cường cùng vài người phía trên biết ra thì cũng không mấy người hay chuyện nên trong mắt mọi người Phương Chấn Đông vẫn xem là người đàn ông độc thân hoàng kim, các cô gái không bị cuốn hút mới là lạ.
Thật đúng là khiến Phùng Chính ủy đoán vừa vặn, Bạch Lệ Lệ dáng dấp không tệ, cũng là người cơ trí tự nhiên lòng cũng có chút cao ngạo, lính bình thường sao có thể vào mắt cô. Vừa vào Đoàn Tăng Cường đã liếc thấy Phương Chấn Đông hoàn hảo về mọi mặt, chức vị cao, dáng ngoài hoàn hảo, hơn nữa nghe nói bối cảnh cũng vô cùng lợi hại, nếu có thể gả cho anh thì tiền đồ sau này còn phải lo lắng nữa sao?
Vì vậy cách vài ba hôm lại đến đoàn bộ tìm cơ hội nhưng cố tình phụ trách tiếp đón đoàn văn công bọn họ lại là Phùng Chính Ủy, Phương Đoàn Trưởng ở một bên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô. Bạch Lệ Lệ bị lạnh nhạt như thế này càng thêm hừng hực ý chí chiến đấu.( bao nhiêu chiến sỹ hùng hổ hơn chị đã hy sinh trước đó rồi chị ạ!)
Bạch Lệ Lệ vừa vào cửa, Lão Phùng liền khách sáo không mất nhiệt tình đon đả:
” Đồng chí Tiểu Bạch tới à, ngồi đây đi, Tiểu Lưu đứng ngốc đó làm gì, rót nước cho đồng chí Tiểu Bạch!”
Ai biết chuyện cứ như vậy đúng dịp, Bạch Lệ Lệ vừa mới ngồi xuống thì Hàn Dẫn Tố cũng vừa bước vào. Tiểu Manh Manh ở Phương Gia, mẹ chồng cô sống chết không chịu buông tay, nói hai người còn lo công việc, rồi vẽ tranh rồi lo lắng cho con cái, cứ để cháu cho bà để Tiểu Manh Manh đỡ chịu thiệt thòi.
Hàn Dẫn Tố nghĩ cha chồng cô đi vùng khác công tác không ít ngày, mẹ chồng ở nhà một mình khó tránh khỏi cô đơn tĩnh mịch nên không mang con trở lại. Cô càng không có việc nhiều, mỗi ngày chỉ vác đồ nghề đi cách vùng xung quanh vẽ phong cảnh. Hôm nay đi đến nơi cách không xa đoàn bộ lắm định đến đây đáp nhờ xe Phương Chấn Đông trở về.
Vừa vào đoàn bộ đã nhìn thấy Bạch Lệ Lệ, Hàn Dẫn Tố dĩ nhiên là không ngu, hơn nữa về phương diện này phụ nữ lại càng vô cùng nhạy cảm nên vừa thấy mặt đã hiểu vấn đề. Cô nhìn về Phương Chấn Đông cười nhẹ.
Trong lòng Bạch Lệ Lệ rất ngoài ý muốn, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hơn nữa vô cùng khí chất này, hơn nữa, vừa nhìn thấy cô mấy anh lính gác cửa tự nhiên đứng nghiêm cung kính gọi: “Chị dâu!”. Bạch Lệ Lệ liền khẳng định đây không phải là vợ của Phùng Chính Ủy, chẳng lẽ là Phương Đoàn Trưởng……
Vừa nghĩ đến đây đã thấy Phương Đoàn Trưởng thường ngày mặt đen cả nụ cười cũng không có chợt đứng lên tay cầm bản vẽ sau lưng của cô gái kia:
“Sao hôm nay lại tới Đoàn Bộ?”
Cúi đầu xem đồng hồ một chút:
“Đợi thêm chút nữa chúng ta về nhà!”
Giọng nói tuy nói vẫn lạnh lùng nhưng so với ngày thường mềm mại hơn rất nhiều, Bạch Lệ Lệ cắn môi chưa tới phút cuối chưa thôi hỏi:
“Vị này là?”
Trên mặt Lão Phùng thiếu chút nữa cười phá lên vội vội vàng vàng giới thiệu:
“Đây là người yêu Phương Đoàn Trưởng!”
Mặt Bạch Lệ Lệ liền biến sắc cũng không còn hơi đâu mà báo cáo công tác nữa tùy tiện tìm lý do để chạy. Trên đường về Hàn Dẫn Tố một câu không nói gì chỉ thỉnh thoảng nhìn Phương Chấn Đông khiến cho anh rùng mình cảm thấy có gì đó không thích hợp. Cô vẫn vào nhà nấu ăn, ăn cơm, ngủ.
Ngày hôm sau Hàn Dẫn Tố lấy lý do nhớ con nên về Phương Gia, Phương Chấn Đông vẫn không hiểu nổi, sau đó Lão Phùng không nhịn được mới chỉ cho một chút thì Phương Chấn Đông mới hiểu là do Bạch Lệ Lệ. Anh cảm thấy cô vợ nhỏ của anh lần này là cố tình gây sự, đây mà là lý do à? Đến cả nhìn anh còn chưa thèm nhìn cô ta.
Nhưng ba ngày không thấy bóng vợ đâu anh quả không chịu nổi, hôm nay vừa tan tầm một cái liền trực tiếp đi đón vợ nào ngờ chụp hụt. Bà Phương nói cô và sư huynh bàn chuyện rồi thuận tiện ăn cơm luôn. Trong lòng anh phút chốc như một vại dấm chua, không chua không được.
Ở trong phòng khách Phương Gia nóng nảy đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ làm bà Phương vội ôm cháu gái lên lầu hai để khỏi nhìn chướng mắt.
Nghe có tiếng xe bên ngoài, anh liền xông ra ngoài vừa đúng lúc nhìn thấy vợ nhỏ của mình cười đến rực rỡ với Đường Tử Mộ làm mặt Phương Chấn Đông đen như đít nồi, không nói không rằng như thổ phỉ vác vợ lên xe trực tiếp lái về doanh trại.
Vào cửa đặt lên trên giường định xé rách xiêm áo như một con quỷ háo sắc khiến cho Hàn Dẫn Tố không khỏi phì cười, bàn tay nhỏ đè lên bàn tay gấp gáp:
“Không cho xé rách quân áo em, để em!”
Phương Chấn Đông không khỏi sửng sốt, cô vợ nhỏ của anh tựa như yêu tinh đẩy tay của anh ra đứng lên thuần thục cởi khóa đằng sau ra, chiếc váy mềm nhẹ liền rơi xuống đất.
Hô hấp Phương Chấn Đông dần dần nặng nề, tiểu yêu tinh này dám mặc đồ lót ren màu đen ở trong, chất liệu này làm tôn thêm da thịt trắng nõn nà hấp dẫn câu hồn không thể tả.
Sắc mặt anh trầm hơn rồi cắn răng gằn từng chữ:
“Em dám mặc cái này đi ăn cơm với sư huynh sao?”
Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên, cúi đầu nhìn qua nhìn lại trong lòng lẩm bẩm: “Mặc thế này thì sao? Trời thì nóng nực, váy dài như vậy chẳng lẽ phải mặc cả quần bên trong?”
Thật ra thì Hàn Dẫn Tố cũng biết này lần mình không đúng nhưng phụ nữ là thế, không nói đạo lý là chuyện bình thường, ghen tuông là lấy cớ. Nhưng cô biết không thể chọc tới người đàn ông này, tất phải ngọt ngào trấn an nếu không anh sẽ trừng phạt cô đích đáng.
Nghĩ đến đây cô nịnh nọt hôn lên khuôn mặt đen kia, đẩy ngã anh xuống giường. Phương Chấn Đông cũng theo hoa chiêu của cô tùy ý cho cô làm, bàn tay nhỏ bé linh hoạt giúp anh cởi áo sơ mi lộ ra lồng ngực vững chắc….Bàn tay nhỏ bé giữ lấy quần lót còn chút chần chừ, khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn rỉ máu.
Bộ dáng vợ nhỏ rơi vào mắt anh khiến anh quyết định lần này sẽ hào phóng tha thứ cho việc cô cố tình gây sự, tuy áo lót có bại lộ một chút nhưng không tiện nghi cho người đàn ông khác, hơn nữa hôm nay cô vợ nhỏ ban phúc lợi lớn như vậy thật là ngàn năm có một……
Rốt cuộc cuối cùng một chút chống đỡ cũng không còn, anh bị cấm dục mấy ngày bên dưới đã sớm “nhất trụ kình thiên”, muốn nứt ra rồi lại phải cố gắng chịu đựng xem hôm nay cô vợ nhỏ của anh muốn làm gì. Bàn tay không tự chủ vuốt ve thân thể trơn bóng không bỏ qua một tấc nào cũng đã đưa tới một trận run rẩy.
Hàn Dẫn Tố len lén liếc Phương Chấn Đông một cái, khiêu khích đến đây là đủ rồi, làm một lần thôi tiết kiệm sức lực bị người đàn ông này tính nợ. Khẽ cắn răng, đùi trắng nõn mở ra trực tiếp ngồi lên…..
“A….”
Phương Chấn Đông khẽ rên lên một tiếng….
Hàn Dẫn Tố đốt lửa đến đây rồi, còn phía sau đó không do cô quyết định…..Cho đến khi bị người đàn ông này lăn qua lăn lại đến mệt mỏi rã rời, cầu xin tha vô số lần mới chịu thả cô ra…..
Nhiệt tình lắng xuống, Phương Chấn Đông đem vợ ôm vào trong ngực, chợt nhớ tới một chuyện, có chút chần chừ nói:
“Hôm nay anh nhận được tin, Hàn Dĩnh chết rồi…..Tự sát….”
Thân thể Hàn Dẫn Tố cứng đờ, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô trấn an tiếp tục nói:
“Mẹ cô ta là Triệu Hồng tâm thần có chút vấn đề giờ đã được đưa vào bệnh viện tâm thần trị liệu rồi.”
Phương Chấn Đông cảm thấy những thứ này cô vợ nhỏ nên biết, tuy nói sau khi cha vợ chết đi thì đối với mẹ con Hàn Dĩnh đã không còn quan hệ nào nữa nhưng anh vẫn biết trong lòng vợ anh vẫn còn khúc mắc. Biết kết quả của mẹ con Hàn Dĩnh rồi thì anh hy vọng về sau cô sẽ quên được những thứ này.
Hàn Dẫn Tố khẽ ngửa đầu, dán môi vào môi của anh một cái:
“Thật ra thì em đã sớm quên rồi!”
Chợt thở thật dài một cái:
“Ban đầu cha nhìn nhật ký của mẹ hiểu lầm, cha chỉ nhìn đầu chứ không chịu nhìn cuối mới hiểu lầm đáng tiếc. Mẹ từ đầu đến cuối vẫn yêu cha nhưng chẳng qua là cha không biết mà thôi! Cảm ơn anh đã nói cho em những điều đó, còn nữa….Chấn Đông, em yêu anh…..”
Ánh mắt Phương Chấn Đông lấp la lấp lánh, đột nhiên nói:
“Giờ lấy lòng anh cũng vô dụng, ngày mai đừng quên viết bản kiểm điểm, lần này là em cố tình gây sự…..”
Hàn Dẫn Tố suýt nữa nghẹn chết, tức giận xoay người kéo chăn bọc mình. Giận một lát chợt nhớ hôm nay lúc thuê xe ra ngoài, người lái xe lại là chồng trước Trịnh Vĩ. Chỉ là ngắn ngủi mấy năm mà hắn không còn vinh quang chói lọi như trước nữa, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi giống như vô số người tầm thường khác, lẫn vào trong đám người chắc chắn sẽ không nhận ra được.
Hai người thậm chí không nói một câu, bây giờ nghĩ lại cũng không khỏi than: “Nếu như không phải là Phương Chấn Đông…..”
Chợt nhớ tới chuyện xưa không khỏi lộ ra một nụ cười, xoay người, chống tay lên, một tay vuốt ve mặt anh:
“Phương Chấn Đông, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lần anh giúp em khuân rất nhiều đồ đó?”
Phương Chấn Đông trợn mắt nhìn liếc cô một cái:
“Ngủ! Nếu như em không mệt mỏi, chúng ta có thể tìm thêm chút chuyện làm. . . . . .”
Con mắt sắc chợt trầm xuống một chút khiến Hàn Dẫn Tố sợ hết hồn vội vàng nằm xuống nhắm hai mắt lại. Khóe miệng Phương Chấn Đông hơi nhếch lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống, trong đầu lại hiện lên hình ảnh trưa mùa đông năm nào, tuyết rơi trĩu cành, bạch mai nở rộ. Hoa mai như cô vợ nhỏ trong ngực anh, đẹp đến động lòng người…….
Hoàn
Từ thủ trưởng đến lính lâu năm, thậm chí là ban cấp dưỡng anh nuôi cũng hận không được có cơ hội luồn cúi, đổ xô về để lấy lòng chỉ vì kiếm vợ nếu kiếm không được cũng phải nhìn cho đỡ thèm nha! Vì thế đoàn văn công vào Đoàn Tăng Cương đủ biết náo nhiệt như thế nào, đám lính không thể nào rời được khỏi doanh trại bên cạnh. Lão Phùng nhìn cũng nói thầm:
“Chấn Đông, cậu xem cái lũ tiểu tử không có tiền đồ này y như đám ruồi xanh vo ve bên cạnh trứng gà thúi, không thể nào cản nổi. Nếu là huấn luyện cũng như thế này thì Đoàn Tăng Cường chúng ta đã đứng thứ nhất ở quân khu rồi. Tôi thấy lần nào đoàn văn công đến cũng như vậy, sao đám lính ngu ngốc này nhìn các cô ấy như là tiên trên trời vậy? Nghe nói cô gái có vẻ được nhất gọi là Bạch…..”
Tiểu Lưu ở một bên đáp lời:
“Gọi là Bạch Lệ Lệ!”
“Đúng , đúng, đúng rồi!”
Lão Phùng gõ gõ bàn một cái:
“Như tên vậy, người khá được nhưng so với Tiểu Hàn nhà cậu xem ra vẫn còn kém lắm. Tiểu Lưu, cậu nói xem có đúng không?”
Tiểu Lưu len lén liếc Đoàn Trưởng một cái, cười hắc hắc không nói lời nào, Lão Phùng đưa tay đập vào gáy anh một cái:
“Cái tên tiểu tử này, đuôi sau mông của cậu còn dài hơn cả đuôi khỉ, xinh đẹp thì nói là xinh đẹp, có gì không dám nói, việc gì phải sợ?”
Trong lòng Tiểu Lưu nhủ thầm: “Có xinh đẹp cũng không dám nói, cũng không thể nhìn nếu không Đoàn Trưởng bá đạo thích ăn dấm chua của bọn họ sẽ cho biết tay. Bọn họ mà dám nhìn chị dâu chắc chắn sẽ bị trừng phạt đích đáng. Bạch Lệ Lệ thì không như vậy, tuy không xinh đẹp như chị dâu của bọn họ nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trắng trẻo non mềm, mắt to vụt sáng, hát dễ nghe mà giọng nói thì thánh thót. Quan trọng nhất là bọn họ có thể nhìn Bạch Lệ Lệ còn chị dâu dù có xinh đẹp cũng không làm gì được, đã dán nhãn Đoàn Trưởng rồi.”
Tiểu Lưu đang nói thầm chợt nghe có âm thanh có chút nhộn nhịp ở cửa, ngẩn đầu lên không phải là Bạch Lệ Lệ đang bước vào đây sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười như bông hoa dưới mặt trời hết sức đẹp mắt.
Lão Phùng không khỏi nở nụ cười, lại gần Phương Chấn Đông nhỏ giọng nói:
“Tôi thấy nha đầu này nhất định là nhìn trúng cậu, cậu xem mấy hôm nay không có việc gì cũng tới đoàn bộ, báo cáo công tác là ngụy trang, còn hai mắt to vụt sáng cứ nhắm vào cậu, nếu để vợ cậu biết thì hắc hắc…..”
Lão Phùng có vẻ hả hê cười nhẹ hai tiếng, năm ngoái Phương Chấn Đông đem vợ mình ném vào huấn luyện tân binh ba ngày, buổi tối trở lại giày vò Lão Phùng ở nhà đối diện cũng nghe được. Hôm sau nghe lính gác đêm nói Đoàn Trưởng của bọn họ đêm qua tựa như tên đầu trộm đuôi cướp leo cửa sổ vào phòng. Đây quả là mới mẻ nha, nhà có cửa chính sao không đi mà phải lao lực để trèo tường?
Nhưng mà người nào đó mấy ngày trước tối mặt như con mèo được ăn uống no đủ cả người toát ra vẻ thư thản có thể thấy là được ăn tiệc lớn rồi. Trùng hợp đêm hôm đó Khưu Thục Trinh sai anh đem dưa chua cùng bánh nhân sủi cảo qua gặp vợ Chấn Đông lại tỉ mỉ xem xét, dáng đi có vẻ không được tự nhiên cho lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu có thể thấy là bị dạy dỗ không ít.
Phong thủy có lúc lưu chuyển, chớ nhìn Phương Chấn Đông bá đạo mà nhìn cô vợ nhỏ nhu nhược mà hiểu nhầm, cô vợ của anh ta mà giận lên thì Phương Chấn Đông chút chiêu cũng không có. Cô ấy giận dỗi thu dọn đồ đạc quay đầu mà đi không thèm ngoái đầu lại thì anh có bá đạo có muốn trừng phạt thì tìm khắp nơi cũng không có người, thanh nồi lãnh lò hai ngày chịu không nổi phải tìm cách mà xuống nước dụ dỗ vợ trở về, lần nào cũng vậy.
Bình thường đàn ông khác mà nhìn vợ anh ta thì mặt anh ta đen đến nửa ngày, nhưng đổi lại hôm nay có cô gái đoàn văn công đến nếu để Tiểu Hàn nhìn thấy, dù sao cũng là phụ nữ, dù có lương thiện đến mấy thì ghen tuông cũng là bản tính. Vì vậy sắp có trò hay để xem rồi.
Suy nghĩ trong lòng Bạch Lệ Lệ Lão Phùng cũng đã quá rõ ràng, Phương Chấn Đông mặc dù khiêm tốn nhưng phàm là người đầu óc linh hoạt một chút cũng biết chút ít bối cảnh nhà anh. Lời nói của Phương Chấn Đông so với bất kỳ ai khác còn có tác dụng hơn. Hơn nữa hôn lễ của Phương Chấn Đông ít người biết, trừ Đoàn Tăng Cường cùng vài người phía trên biết ra thì cũng không mấy người hay chuyện nên trong mắt mọi người Phương Chấn Đông vẫn xem là người đàn ông độc thân hoàng kim, các cô gái không bị cuốn hút mới là lạ.
Thật đúng là khiến Phùng Chính ủy đoán vừa vặn, Bạch Lệ Lệ dáng dấp không tệ, cũng là người cơ trí tự nhiên lòng cũng có chút cao ngạo, lính bình thường sao có thể vào mắt cô. Vừa vào Đoàn Tăng Cường đã liếc thấy Phương Chấn Đông hoàn hảo về mọi mặt, chức vị cao, dáng ngoài hoàn hảo, hơn nữa nghe nói bối cảnh cũng vô cùng lợi hại, nếu có thể gả cho anh thì tiền đồ sau này còn phải lo lắng nữa sao?
Vì vậy cách vài ba hôm lại đến đoàn bộ tìm cơ hội nhưng cố tình phụ trách tiếp đón đoàn văn công bọn họ lại là Phùng Chính Ủy, Phương Đoàn Trưởng ở một bên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô. Bạch Lệ Lệ bị lạnh nhạt như thế này càng thêm hừng hực ý chí chiến đấu.( bao nhiêu chiến sỹ hùng hổ hơn chị đã hy sinh trước đó rồi chị ạ!)
Bạch Lệ Lệ vừa vào cửa, Lão Phùng liền khách sáo không mất nhiệt tình đon đả:
” Đồng chí Tiểu Bạch tới à, ngồi đây đi, Tiểu Lưu đứng ngốc đó làm gì, rót nước cho đồng chí Tiểu Bạch!”
Ai biết chuyện cứ như vậy đúng dịp, Bạch Lệ Lệ vừa mới ngồi xuống thì Hàn Dẫn Tố cũng vừa bước vào. Tiểu Manh Manh ở Phương Gia, mẹ chồng cô sống chết không chịu buông tay, nói hai người còn lo công việc, rồi vẽ tranh rồi lo lắng cho con cái, cứ để cháu cho bà để Tiểu Manh Manh đỡ chịu thiệt thòi.
Hàn Dẫn Tố nghĩ cha chồng cô đi vùng khác công tác không ít ngày, mẹ chồng ở nhà một mình khó tránh khỏi cô đơn tĩnh mịch nên không mang con trở lại. Cô càng không có việc nhiều, mỗi ngày chỉ vác đồ nghề đi cách vùng xung quanh vẽ phong cảnh. Hôm nay đi đến nơi cách không xa đoàn bộ lắm định đến đây đáp nhờ xe Phương Chấn Đông trở về.
Vừa vào đoàn bộ đã nhìn thấy Bạch Lệ Lệ, Hàn Dẫn Tố dĩ nhiên là không ngu, hơn nữa về phương diện này phụ nữ lại càng vô cùng nhạy cảm nên vừa thấy mặt đã hiểu vấn đề. Cô nhìn về Phương Chấn Đông cười nhẹ.
Trong lòng Bạch Lệ Lệ rất ngoài ý muốn, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hơn nữa vô cùng khí chất này, hơn nữa, vừa nhìn thấy cô mấy anh lính gác cửa tự nhiên đứng nghiêm cung kính gọi: “Chị dâu!”. Bạch Lệ Lệ liền khẳng định đây không phải là vợ của Phùng Chính Ủy, chẳng lẽ là Phương Đoàn Trưởng……
Vừa nghĩ đến đây đã thấy Phương Đoàn Trưởng thường ngày mặt đen cả nụ cười cũng không có chợt đứng lên tay cầm bản vẽ sau lưng của cô gái kia:
“Sao hôm nay lại tới Đoàn Bộ?”
Cúi đầu xem đồng hồ một chút:
“Đợi thêm chút nữa chúng ta về nhà!”
Giọng nói tuy nói vẫn lạnh lùng nhưng so với ngày thường mềm mại hơn rất nhiều, Bạch Lệ Lệ cắn môi chưa tới phút cuối chưa thôi hỏi:
“Vị này là?”
Trên mặt Lão Phùng thiếu chút nữa cười phá lên vội vội vàng vàng giới thiệu:
“Đây là người yêu Phương Đoàn Trưởng!”
Mặt Bạch Lệ Lệ liền biến sắc cũng không còn hơi đâu mà báo cáo công tác nữa tùy tiện tìm lý do để chạy. Trên đường về Hàn Dẫn Tố một câu không nói gì chỉ thỉnh thoảng nhìn Phương Chấn Đông khiến cho anh rùng mình cảm thấy có gì đó không thích hợp. Cô vẫn vào nhà nấu ăn, ăn cơm, ngủ.
Ngày hôm sau Hàn Dẫn Tố lấy lý do nhớ con nên về Phương Gia, Phương Chấn Đông vẫn không hiểu nổi, sau đó Lão Phùng không nhịn được mới chỉ cho một chút thì Phương Chấn Đông mới hiểu là do Bạch Lệ Lệ. Anh cảm thấy cô vợ nhỏ của anh lần này là cố tình gây sự, đây mà là lý do à? Đến cả nhìn anh còn chưa thèm nhìn cô ta.
Nhưng ba ngày không thấy bóng vợ đâu anh quả không chịu nổi, hôm nay vừa tan tầm một cái liền trực tiếp đi đón vợ nào ngờ chụp hụt. Bà Phương nói cô và sư huynh bàn chuyện rồi thuận tiện ăn cơm luôn. Trong lòng anh phút chốc như một vại dấm chua, không chua không được.
Ở trong phòng khách Phương Gia nóng nảy đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ làm bà Phương vội ôm cháu gái lên lầu hai để khỏi nhìn chướng mắt.
Nghe có tiếng xe bên ngoài, anh liền xông ra ngoài vừa đúng lúc nhìn thấy vợ nhỏ của mình cười đến rực rỡ với Đường Tử Mộ làm mặt Phương Chấn Đông đen như đít nồi, không nói không rằng như thổ phỉ vác vợ lên xe trực tiếp lái về doanh trại.
Vào cửa đặt lên trên giường định xé rách xiêm áo như một con quỷ háo sắc khiến cho Hàn Dẫn Tố không khỏi phì cười, bàn tay nhỏ đè lên bàn tay gấp gáp:
“Không cho xé rách quân áo em, để em!”
Phương Chấn Đông không khỏi sửng sốt, cô vợ nhỏ của anh tựa như yêu tinh đẩy tay của anh ra đứng lên thuần thục cởi khóa đằng sau ra, chiếc váy mềm nhẹ liền rơi xuống đất.
Hô hấp Phương Chấn Đông dần dần nặng nề, tiểu yêu tinh này dám mặc đồ lót ren màu đen ở trong, chất liệu này làm tôn thêm da thịt trắng nõn nà hấp dẫn câu hồn không thể tả.
Sắc mặt anh trầm hơn rồi cắn răng gằn từng chữ:
“Em dám mặc cái này đi ăn cơm với sư huynh sao?”
Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên, cúi đầu nhìn qua nhìn lại trong lòng lẩm bẩm: “Mặc thế này thì sao? Trời thì nóng nực, váy dài như vậy chẳng lẽ phải mặc cả quần bên trong?”
Thật ra thì Hàn Dẫn Tố cũng biết này lần mình không đúng nhưng phụ nữ là thế, không nói đạo lý là chuyện bình thường, ghen tuông là lấy cớ. Nhưng cô biết không thể chọc tới người đàn ông này, tất phải ngọt ngào trấn an nếu không anh sẽ trừng phạt cô đích đáng.
Nghĩ đến đây cô nịnh nọt hôn lên khuôn mặt đen kia, đẩy ngã anh xuống giường. Phương Chấn Đông cũng theo hoa chiêu của cô tùy ý cho cô làm, bàn tay nhỏ bé linh hoạt giúp anh cởi áo sơ mi lộ ra lồng ngực vững chắc….Bàn tay nhỏ bé giữ lấy quần lót còn chút chần chừ, khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn rỉ máu.
Bộ dáng vợ nhỏ rơi vào mắt anh khiến anh quyết định lần này sẽ hào phóng tha thứ cho việc cô cố tình gây sự, tuy áo lót có bại lộ một chút nhưng không tiện nghi cho người đàn ông khác, hơn nữa hôm nay cô vợ nhỏ ban phúc lợi lớn như vậy thật là ngàn năm có một……
Rốt cuộc cuối cùng một chút chống đỡ cũng không còn, anh bị cấm dục mấy ngày bên dưới đã sớm “nhất trụ kình thiên”, muốn nứt ra rồi lại phải cố gắng chịu đựng xem hôm nay cô vợ nhỏ của anh muốn làm gì. Bàn tay không tự chủ vuốt ve thân thể trơn bóng không bỏ qua một tấc nào cũng đã đưa tới một trận run rẩy.
Hàn Dẫn Tố len lén liếc Phương Chấn Đông một cái, khiêu khích đến đây là đủ rồi, làm một lần thôi tiết kiệm sức lực bị người đàn ông này tính nợ. Khẽ cắn răng, đùi trắng nõn mở ra trực tiếp ngồi lên…..
“A….”
Phương Chấn Đông khẽ rên lên một tiếng….
Hàn Dẫn Tố đốt lửa đến đây rồi, còn phía sau đó không do cô quyết định…..Cho đến khi bị người đàn ông này lăn qua lăn lại đến mệt mỏi rã rời, cầu xin tha vô số lần mới chịu thả cô ra…..
Nhiệt tình lắng xuống, Phương Chấn Đông đem vợ ôm vào trong ngực, chợt nhớ tới một chuyện, có chút chần chừ nói:
“Hôm nay anh nhận được tin, Hàn Dĩnh chết rồi…..Tự sát….”
Thân thể Hàn Dẫn Tố cứng đờ, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô trấn an tiếp tục nói:
“Mẹ cô ta là Triệu Hồng tâm thần có chút vấn đề giờ đã được đưa vào bệnh viện tâm thần trị liệu rồi.”
Phương Chấn Đông cảm thấy những thứ này cô vợ nhỏ nên biết, tuy nói sau khi cha vợ chết đi thì đối với mẹ con Hàn Dĩnh đã không còn quan hệ nào nữa nhưng anh vẫn biết trong lòng vợ anh vẫn còn khúc mắc. Biết kết quả của mẹ con Hàn Dĩnh rồi thì anh hy vọng về sau cô sẽ quên được những thứ này.
Hàn Dẫn Tố khẽ ngửa đầu, dán môi vào môi của anh một cái:
“Thật ra thì em đã sớm quên rồi!”
Chợt thở thật dài một cái:
“Ban đầu cha nhìn nhật ký của mẹ hiểu lầm, cha chỉ nhìn đầu chứ không chịu nhìn cuối mới hiểu lầm đáng tiếc. Mẹ từ đầu đến cuối vẫn yêu cha nhưng chẳng qua là cha không biết mà thôi! Cảm ơn anh đã nói cho em những điều đó, còn nữa….Chấn Đông, em yêu anh…..”
Ánh mắt Phương Chấn Đông lấp la lấp lánh, đột nhiên nói:
“Giờ lấy lòng anh cũng vô dụng, ngày mai đừng quên viết bản kiểm điểm, lần này là em cố tình gây sự…..”
Hàn Dẫn Tố suýt nữa nghẹn chết, tức giận xoay người kéo chăn bọc mình. Giận một lát chợt nhớ hôm nay lúc thuê xe ra ngoài, người lái xe lại là chồng trước Trịnh Vĩ. Chỉ là ngắn ngủi mấy năm mà hắn không còn vinh quang chói lọi như trước nữa, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi giống như vô số người tầm thường khác, lẫn vào trong đám người chắc chắn sẽ không nhận ra được.
Hai người thậm chí không nói một câu, bây giờ nghĩ lại cũng không khỏi than: “Nếu như không phải là Phương Chấn Đông…..”
Chợt nhớ tới chuyện xưa không khỏi lộ ra một nụ cười, xoay người, chống tay lên, một tay vuốt ve mặt anh:
“Phương Chấn Đông, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lần anh giúp em khuân rất nhiều đồ đó?”
Phương Chấn Đông trợn mắt nhìn liếc cô một cái:
“Ngủ! Nếu như em không mệt mỏi, chúng ta có thể tìm thêm chút chuyện làm. . . . . .”
Con mắt sắc chợt trầm xuống một chút khiến Hàn Dẫn Tố sợ hết hồn vội vàng nằm xuống nhắm hai mắt lại. Khóe miệng Phương Chấn Đông hơi nhếch lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống, trong đầu lại hiện lên hình ảnh trưa mùa đông năm nào, tuyết rơi trĩu cành, bạch mai nở rộ. Hoa mai như cô vợ nhỏ trong ngực anh, đẹp đến động lòng người…….
Hoàn
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh