Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn
Chương 16
Đi vào phòng nghỉ mà đài truyền hình chuẩn bị sẵn cho mình, Văn Dữ chỉ cho những người cần thiết vào phòng, còn những người khác đều chờ ở bên ngoài, cũng là để cho Diệp Diễm Thanh tự nhiên một chút.
Diệp Diễm Thanh muốn hỏi bánh kem ở đâu, nhưng lại xấu hổ vì chuyên viên trang điểm đang ở đó.
Sáng sớm Vu Dĩnh đã đi xếp hàng mua bánh kem, cửa hàng mà Văn Dữ nói không ở vùng phụ cận, chỉ phải thông đồng với Vu Dĩnh để không bị lộ tẩy. Loại chuyện vặt này nguyên bản có thể giao cho trợ lý làm, nhưng Vu Dĩnh sợ trợ lý mua không đúng, lần trước cô nghe Ngải Trừng nói về bệnh tình của Diệp Diễm Thanh cũng chua xót không thôi, cho nên tự mình đi mua để dỗ người ta.
Vu Dĩnh không lái xe, gọi xe đến đài truyền hình thì thấy fans vẫn còn chưa đi, trong đó có mấy em gái còn là fans lâu năm của Văn Dữ.
Vu Dĩnh cho rằng Văn Dữ trực tiếp ngồi xe đi vào, không chào hỏi với các fans, dù gì cũng có Diệp Diễm Thanh ở đó nên Văn Dữ không muốn gây thêm phiền phức. Mà cô thân là người đại diện có trách nhiệm giữ gìn hình tượng cho thân chủ nên chủ động chào hỏi với các fans.
“Không biết các em sẽ đến đây, vất vả qúa.” Vu Dĩnh chào hỏi với fans.
Hôm nay, Vu Dĩnh mang giày cao gót, quần ống rộng, áo lông trắng bên trong, bên ngoài là áo gió dáng dài màu xanh quân đội, vừa giỏi giang vừa dễ gần.
“Chào chị Vu Dĩnh ạ.” Các fan sôi nổi chào hỏi.
“Văn Dữ đã đi vào chưa, mấy đứa thấy cậu ấy chưa?”
Lập tức có fans tỏ vẻ thấy được, còn nói xuống xe có Diệp Diễm Thanh nữa.
Vu Dĩnh biết là mình lo lắng nhiều rồi, bất quá cô cũng không cần phải giải thích gì thêm.
Hôm nay trời quang mây tạnh, nhưng nhiệt độ không khí cũng không cao, nhìn nhóm fans bị gió thổi đến tóc rối bời nên Vu Dĩnh nói: “Vậy mấy đứa khoan đi đã, để chị gọi người mua thức uống nóng cho mấy đứa nha, tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, nhớ về nhà sớm một chút, cũng đừng chờ Văn Dữ, cậu ấy làm xong việc sẽ ngồi xe chạy ngay đi đó.”
Các fan tỏ vẻ không cần phiền toái, các cô vốn là tự nguyện tới, hơn nữa còn gặp được Văn Dữ thì không mệt tí nào.
Nhưng Vu Dĩnh kiên trì, cũng là giữ hình tượng cho Văn Dữ đó mà.
Vu Dĩnh vừa gọi điện thoại kêu trợ lý đặt đồ uống và đồ ăn vặt nóng tới, vừa đi tới hướng cửa chính đài truyền hình. Fans mắt sắc thấy túi giấy cô đang cầm, nhỏ giọng nghị luận chắc là Văn Dữ muốn ăn, bằng không ai có thể bảo Vu Dĩnh đi mua? Vậy thì lát nữa các cô tới cửa hàng đó đi, cũng coi như là hôm nay cùng Văn Dữ đến cùng một tiệm ăn đó, thật là may mắn quá mà.
Nhưng có fans nhanh chóng phản bác, nói: “Tui nhớ tiệm bánh này tuy không nổi tiếng nhưng bánh rất ngon á. Anh Văn Dữ nào giờ có ăn bánh kem đâu, chỉ có Diệp Diễm Thanh……”
Văn Dữ tới đây làm việc thì sao có thời giờ ngồi ăn? Còn Diệp Diễm Thanh tới đây làm khách, nhàn rỗi không có việc gì làm thì có thể làm gì? Chỉ có thể ăn!
Các fans cảm thấy mình phát hiện điều gì đó vừa ngọt vừa chua quanh quẩn trong không khí là như thế nào?!
Diệp Diễm Thanh cái gì cũng không biết, hắn chưa từng ăn qua bánh kem của cửa hàng này, hương vị rất ngon, vị ngọt vừa phải, kem tươi không quá béo, trên mặt được trang trí bằng quả việt quất, nhìn qua rất đơn giản nhưng lại chiếm được cảm tình nhờ vào hương vị.
Diệp Diễm Thanh thích lắm, tra địa chỉ cửa hàng này trên di động, nghĩ tới lần sau sẽ đến cửa hàng này mua tiếp. Tra một hồi hắn mới phát hiện, cửa hàng cách nơi này tới bảy trạm tàu điện ngầm lận, gần đâu mà gần! Nhưng hắn cũng hiểu thì ra Văn Dữ muốn để mình ra khỏi cửa nên mới nói dối, thôi thì hắn nhận phần ân tình này vậy.
Sợ hắn nhàm chán, Văn Dữ còn mang theo ipad để hắn xem phim, một buổi sáng trôi qua nhanh chóng.
Văn Dữ chụp xong trở lại phòng nghỉ, Diệp Diễm Thanh cũng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục trầm mê vào bộ phim.
Văn Dữ đi qua lấy ra tai nghe, cười nói: “Anh mời em bánh kem rồi đó nha, tốt xấu gì cũng nên hoan nghênh anh trở lại chứ.”
Diệp Diễm Thanh liếm liếm môi, nói: “Bánh kem ăn rất ngon, lát nữa tiện đường mua thêm vài cái nữa đi anh.”
Văn Dữ ngây người, bất động thanh sắc nói tiếp nói: “Mỗi ngày ăn một cái là được rồi, ăn nhiều sẽ ngán đó. Em thích thì ngày mai lại mua tiếp cho em.”
Diệp Diễm Thanh ngồi ở trên sô pha ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, đặc biệt đẹp: “Anh, fans anh có biết idol nhà mình thích lừa gạt người ta không?”
Văn Dữ bật cười, biết mình bị lòi đuôi rồi, cũng không hoảng hốt: “Mấy cô bé đó không cần biết, còn em thì…… Anh có cần phải hối lộ em không nhỉ?”
Tư thế và khoảng cách của hai người lúc này là một cảnh hôn môi đắt giá trong phim thần tượng, nhưng đây chỉ là phòng nghỉ, không có ánh đèn, cũng không có máy quay phim, chỉ có nhan sắc của Diệp Diễm Thanh đang phản chiếu trong con ngươi của Văn Dữ, giống như một pha quay chậm không tiếng động, không tì vết.
Văn Dữ đã gặp qua vô số mỹ nữ soái ca trong giới, nhưng không ai có nhan sắc đẹp bằng Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh thu hồi tầm mắt, mang lên tai nghe: “Hối lộ à…… Mua cho em thêm vài miếng bánh kem đi.”
Văn Dữ cười bất đắc dĩ, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cậu ta đừng đi theo mà hãy đi mua bánh kem cho Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh lặng lẽ nâng khóe miệng, Văn Dữ có chút bất đồng với hình tượng của anh ta, nhưng tổng thể mà nói người này không tồi tí nào.
Ảnh chụp Văn Dữ mang theo Diệp Diễm Thanh tới đài truyền hình bị các fans ở hiện trường đăng lên mạng, fans hai nhà đều náo nhiệt vì hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi, đều là người có nhan sắc đỉnh cao, nói theo lương tâm thì có nhan sắc là có tất cả. Hơn nữa động tác thân mật của hai người lại không quá phô trương, không phải cố tình ra vẻ làm cho người xem rất thoải mái.
Dù hồi trước fans có phản đối cuộc hôn nhân của hai người thế nào thì nhìn đến mấy bức ảnh này cũng đều sôi nổi đưa lên chúc phúc —— thích một người là mong người ta hạnh phúc mà.
Buổi trưa hai người đến phòng làm việc của Văn Dữ để dùng cơm.
Văn Dữ có trang điểm, cũng tạo kiểu tóc, buổi chiều chụp ảnh có tạo kiểu khác nên phải tắm rửa. Phòng làm việc củaVăn Dữ có phòng tắm, đầy đủ đồ dùng, đây cũng là căn nhà thứ hai của Văn Dữ.
Văn Dữ đi tắm, còn Diệp Diễm Thanh ngồi ở trong phòng ăn cơm trước. Phòng nghỉ này có rất ít người tới, nhân viên phụ trách quét tước cũng cố định, chính là để bảo đảm sẽ không có người có tâm tư bất chính đánh chủ ý lên nơi này.
Chụp ảnh buổi chiều không có yêu cầu lộ nửa thân trên nên bọn họ có thể yên tâm ăn cơm. Vu Dĩnh thống nhất gọi cơm hộp, phần cơm tiêu chuẩn nên không ai có phàn nàn gì.
Di động của Văn Dữ vang lên, Diệp Diễm Thanh sửng sốt một chút —— Nhạc chuông của Văn Dữ không biết từ khi nào biến thành giọng hát của hắn. Đây là bài hát đầu tiên của hắn, lúc ấy hắn còn chưa tiến vào Five1, ghi lại mấy bài hát tạo thành mini album, phát hành trong lúc kinh tế thị trường đang đi xuống nên không có tuyên truyền gì hết. Nhưng rồi sau khi thành lập nhóm, mấy bài hát hắn phát hành lúc trước bị các fans lục ra được, vậy mà nghịch tập đạt thứ hạng cao trên bảng xếp hạng.
Lấy lại tinh thần, Diệp Diễm Thanh đi gõ gõ cửa phòng tắm: “Anh Văn Dữ ơi, anh có điện thoại nè.”
Hòa lẫn với tiếng nước hỗn loạn là giọng nói của Văn Dữ: “Không cần để ý đến nó.”
Diệp Diễm Thanh tiếp tục ăn cơm, chỉ là nghe nhạcc của mình để ăn cơm thì thật sự có chút ngượng ngùng.
Mười lăm phút trôi qua, Văn Dữ ra ngoài, tóc đã hong khô một nửa, quần áo cũng thay đổi, cả người tản ra mùi hương của dầu gội, sạch sẽ và tươi mát.
Văn Dữ lấy di động, nhìn thoáng qua cuộc gọi nhỡ, nói với Diệp Diễm Thanh mình phải gọi điện thoại liền đi ra ngoài.
Diệp Diễm Thanh ăn no bảy phần liền bất động nghỉ ngơi một lát, rồi chạy đi lấy miếng bánh kem thứ hai trong ngày.
Văn Dữ đến phòng họp, gọi điện thoại cho Lộ Ngôn Chi.
“Mới tắm xong, có việc gì vậy?” Văn Dữ hỏi.
Lộ Ngôn Chi tựa hồ cũng rất bận, trực tiếp hỏi: “Nghe nói cậu chỉ kí hợp đồng ba tháng với đại ngôn nước hoa từ tay Diệp Diễm Thanh phải không?”
Bình thường phải kí một năm, ba tháng là biến số.
Văn Dữ ngữ khí bất biến, thong dong nói: “Tớ có tính toán riêng, không nói với cậu là lỗi của tớ, xin lỗi nha.”
Lộ Ngôn Chi bất đắc dĩ nói: “Tớ không phải tới hưng sư vấn tội.”
“Tớ biết, chúng ta là bằng hữu, nhưng việc nào ra việc đó, tớ không nói với cậu trước là lỗi của tớ thật mà.” Văn Dữ sẽ không đào hố với bạn bè mình, có một số việc hắn có tính toán, lại chưa biết có thành công hay không nên đợi thêm một thời gian nữa mới nói, “Bên kia tớ sẽ nói Vu Dĩnh phối hợp, để xem ba tháng sau thế nào rồi kí tiếp.”
“Tớ còn tưởng giữa chừng có chuyện gì nữa chứ.” Lộ Ngôn Chi cũng không phải chất vấn theo kiểu ông chủ, huống hồ hắn không còn là ông chủ của Văn Dữ nữa, “Cậu biết mình làm gì thì tớ không quản nữa.”
“Ừ, sau này có cơ hội tớ sẽ giải thích.”
Giọng nói của Lộ Ngôn Chi có vài phần ý cười: “Có giải thích hay không thì tớ cũng đâu có đoạn tuyệt với cậu.”
Văn Dữ cười nói: “Tớ tìm người cà khịa đó, được chưa?”
“Ừ, để xem lịch cái đã. Tớ còn có việc bận, cúp đây.”
Văn Dữ trở lại phòng thì nhìn thấy Diệp Diễm Thanh đang ôm bánh kem ăn đến hạnh phúc, giống như chú mèo con xinh đẹp đang ăn trộm miếng cá, biểu tình sinh động như vậy làm Diệp Diễm Thanh càng thêm đẹp mắt, quả thực tốt hơn trước kia rất nhiều.
Văn Dữ cũng không chọc hắn để hắn ăn xong miếng bánh kem, còn mình cầm lên hộp cơm giải quyết cái bụng đói thì đột nhiên cảm thấy —— cơm bữa nay không ngon.
Buổi chiều, hai người cùng nhau tới studio chụp hình.
Có thể là do gần đây tâm tình có khá hơn, lại chụp hình cùng Văn Dữ, nên Diệp Diễm Thanh cũng không gặp nhiều khó khăn, vì thế buổi chụp hình hôm nay phi thường thuận lợi, nhiếp ảnh gia cũng cảm khái có thể trực tiếp dùng thành phẩm không cần chỉnh sửa gì nhiều.
Buổi chiều Ngải Trừng mới tới đây, nhìn thấy thần sắc sáng láng của Diệp Diễm Thanh làm cô rất vui mừng, nhưng đồng thời không thể không tự hỏi tại sao Văn Dữ lại đối xử tốt với Diễm Thanh nhà mình? Cầu mong không phải là chủ ý xấu xa chiếm tiện nghi gì đó, nếu không thì cô phải liều mạng với cậu ta.
Có điều mọi thứ trước mắt khá là hòa hợp.
Vì hiệu quả tuyên truyền, tối hôm đó, tòa soạn thả vài bức ảnh lên mạng.
Ảnh chụp của cặp đôi không ngờ lại ấm áp, hường phấn đến không ngờ.
【 oa a a a a, cầu ký tên poster! 】
【 hai người xứng đôi quá, vậy mà hôm nay tôi mới phát hiện QAQ. 】
【 tuyệt vời quá đi, chẳng phô trương tí nào! 】
【 Ánh mắt anh Văn Dữ thiệt là ôn nhu, mị xem ảnh chụp từ fans qua đường rồi, hai người bọn họ quả thật là chân ái mà. 】
【 Diễm Thanh tuy rằng hơi gầy nhưng rất đẹp trai đó, đứng chung với Văn Dữ siêu thích hợp luôn! 】
【 Diệp Diễm Thanh hết thời rồi mới phải dựa hơi Văn Dữ ha? Phản đồ đi tìm chết đi, lăn ra giới giải trí! 】
Tin nhắn độc hại dần dần trồi lên, đều là công kích Diệp Diễm Thanh.
Fans Diệp sớm đã chuẩn bị chiến đấu, chỉ cần có một ngọn lửa nhỏ là lập tức nhào lên ấn chết! Tình cảnh của Diệp Diễm Thanh ở trên mạng thế nào các fans chân chính đều biết, cũng là vì hiểu biết, nên mới càng đau lòng, sớm đã có kinh nghiệm phản công.
Lúc này, fans Văn Dữ cũng không cao hứng, đây là lần đầu tiên Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh cùng lên ảnh bìa, có ý nghĩa trọng đại. Hơn nữa nói theo lương tâm thì ảnh chụp không có gì để chê, mấy người đó dựa vào cái gì công kích idol nhà mình?
Trong lúc fans Văn Dữ chuẩn bị công kích thì Văn Dữ lại đăng bài Weibo trước các cô một bước.
Văn Dữ V: Diễm Thanh là ca sĩ tốt nhất trong lòng tôi, không có gì sánh nổi, không cần đồng thuận, cũng không tiếp thu phản bác. Công kích idol của tôi thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Diệp Diễm Thanh muốn hỏi bánh kem ở đâu, nhưng lại xấu hổ vì chuyên viên trang điểm đang ở đó.
Sáng sớm Vu Dĩnh đã đi xếp hàng mua bánh kem, cửa hàng mà Văn Dữ nói không ở vùng phụ cận, chỉ phải thông đồng với Vu Dĩnh để không bị lộ tẩy. Loại chuyện vặt này nguyên bản có thể giao cho trợ lý làm, nhưng Vu Dĩnh sợ trợ lý mua không đúng, lần trước cô nghe Ngải Trừng nói về bệnh tình của Diệp Diễm Thanh cũng chua xót không thôi, cho nên tự mình đi mua để dỗ người ta.
Vu Dĩnh không lái xe, gọi xe đến đài truyền hình thì thấy fans vẫn còn chưa đi, trong đó có mấy em gái còn là fans lâu năm của Văn Dữ.
Vu Dĩnh cho rằng Văn Dữ trực tiếp ngồi xe đi vào, không chào hỏi với các fans, dù gì cũng có Diệp Diễm Thanh ở đó nên Văn Dữ không muốn gây thêm phiền phức. Mà cô thân là người đại diện có trách nhiệm giữ gìn hình tượng cho thân chủ nên chủ động chào hỏi với các fans.
“Không biết các em sẽ đến đây, vất vả qúa.” Vu Dĩnh chào hỏi với fans.
Hôm nay, Vu Dĩnh mang giày cao gót, quần ống rộng, áo lông trắng bên trong, bên ngoài là áo gió dáng dài màu xanh quân đội, vừa giỏi giang vừa dễ gần.
“Chào chị Vu Dĩnh ạ.” Các fan sôi nổi chào hỏi.
“Văn Dữ đã đi vào chưa, mấy đứa thấy cậu ấy chưa?”
Lập tức có fans tỏ vẻ thấy được, còn nói xuống xe có Diệp Diễm Thanh nữa.
Vu Dĩnh biết là mình lo lắng nhiều rồi, bất quá cô cũng không cần phải giải thích gì thêm.
Hôm nay trời quang mây tạnh, nhưng nhiệt độ không khí cũng không cao, nhìn nhóm fans bị gió thổi đến tóc rối bời nên Vu Dĩnh nói: “Vậy mấy đứa khoan đi đã, để chị gọi người mua thức uống nóng cho mấy đứa nha, tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, nhớ về nhà sớm một chút, cũng đừng chờ Văn Dữ, cậu ấy làm xong việc sẽ ngồi xe chạy ngay đi đó.”
Các fan tỏ vẻ không cần phiền toái, các cô vốn là tự nguyện tới, hơn nữa còn gặp được Văn Dữ thì không mệt tí nào.
Nhưng Vu Dĩnh kiên trì, cũng là giữ hình tượng cho Văn Dữ đó mà.
Vu Dĩnh vừa gọi điện thoại kêu trợ lý đặt đồ uống và đồ ăn vặt nóng tới, vừa đi tới hướng cửa chính đài truyền hình. Fans mắt sắc thấy túi giấy cô đang cầm, nhỏ giọng nghị luận chắc là Văn Dữ muốn ăn, bằng không ai có thể bảo Vu Dĩnh đi mua? Vậy thì lát nữa các cô tới cửa hàng đó đi, cũng coi như là hôm nay cùng Văn Dữ đến cùng một tiệm ăn đó, thật là may mắn quá mà.
Nhưng có fans nhanh chóng phản bác, nói: “Tui nhớ tiệm bánh này tuy không nổi tiếng nhưng bánh rất ngon á. Anh Văn Dữ nào giờ có ăn bánh kem đâu, chỉ có Diệp Diễm Thanh……”
Văn Dữ tới đây làm việc thì sao có thời giờ ngồi ăn? Còn Diệp Diễm Thanh tới đây làm khách, nhàn rỗi không có việc gì làm thì có thể làm gì? Chỉ có thể ăn!
Các fans cảm thấy mình phát hiện điều gì đó vừa ngọt vừa chua quanh quẩn trong không khí là như thế nào?!
Diệp Diễm Thanh cái gì cũng không biết, hắn chưa từng ăn qua bánh kem của cửa hàng này, hương vị rất ngon, vị ngọt vừa phải, kem tươi không quá béo, trên mặt được trang trí bằng quả việt quất, nhìn qua rất đơn giản nhưng lại chiếm được cảm tình nhờ vào hương vị.
Diệp Diễm Thanh thích lắm, tra địa chỉ cửa hàng này trên di động, nghĩ tới lần sau sẽ đến cửa hàng này mua tiếp. Tra một hồi hắn mới phát hiện, cửa hàng cách nơi này tới bảy trạm tàu điện ngầm lận, gần đâu mà gần! Nhưng hắn cũng hiểu thì ra Văn Dữ muốn để mình ra khỏi cửa nên mới nói dối, thôi thì hắn nhận phần ân tình này vậy.
Sợ hắn nhàm chán, Văn Dữ còn mang theo ipad để hắn xem phim, một buổi sáng trôi qua nhanh chóng.
Văn Dữ chụp xong trở lại phòng nghỉ, Diệp Diễm Thanh cũng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục trầm mê vào bộ phim.
Văn Dữ đi qua lấy ra tai nghe, cười nói: “Anh mời em bánh kem rồi đó nha, tốt xấu gì cũng nên hoan nghênh anh trở lại chứ.”
Diệp Diễm Thanh liếm liếm môi, nói: “Bánh kem ăn rất ngon, lát nữa tiện đường mua thêm vài cái nữa đi anh.”
Văn Dữ ngây người, bất động thanh sắc nói tiếp nói: “Mỗi ngày ăn một cái là được rồi, ăn nhiều sẽ ngán đó. Em thích thì ngày mai lại mua tiếp cho em.”
Diệp Diễm Thanh ngồi ở trên sô pha ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, đặc biệt đẹp: “Anh, fans anh có biết idol nhà mình thích lừa gạt người ta không?”
Văn Dữ bật cười, biết mình bị lòi đuôi rồi, cũng không hoảng hốt: “Mấy cô bé đó không cần biết, còn em thì…… Anh có cần phải hối lộ em không nhỉ?”
Tư thế và khoảng cách của hai người lúc này là một cảnh hôn môi đắt giá trong phim thần tượng, nhưng đây chỉ là phòng nghỉ, không có ánh đèn, cũng không có máy quay phim, chỉ có nhan sắc của Diệp Diễm Thanh đang phản chiếu trong con ngươi của Văn Dữ, giống như một pha quay chậm không tiếng động, không tì vết.
Văn Dữ đã gặp qua vô số mỹ nữ soái ca trong giới, nhưng không ai có nhan sắc đẹp bằng Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh thu hồi tầm mắt, mang lên tai nghe: “Hối lộ à…… Mua cho em thêm vài miếng bánh kem đi.”
Văn Dữ cười bất đắc dĩ, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cậu ta đừng đi theo mà hãy đi mua bánh kem cho Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh lặng lẽ nâng khóe miệng, Văn Dữ có chút bất đồng với hình tượng của anh ta, nhưng tổng thể mà nói người này không tồi tí nào.
Ảnh chụp Văn Dữ mang theo Diệp Diễm Thanh tới đài truyền hình bị các fans ở hiện trường đăng lên mạng, fans hai nhà đều náo nhiệt vì hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi, đều là người có nhan sắc đỉnh cao, nói theo lương tâm thì có nhan sắc là có tất cả. Hơn nữa động tác thân mật của hai người lại không quá phô trương, không phải cố tình ra vẻ làm cho người xem rất thoải mái.
Dù hồi trước fans có phản đối cuộc hôn nhân của hai người thế nào thì nhìn đến mấy bức ảnh này cũng đều sôi nổi đưa lên chúc phúc —— thích một người là mong người ta hạnh phúc mà.
Buổi trưa hai người đến phòng làm việc của Văn Dữ để dùng cơm.
Văn Dữ có trang điểm, cũng tạo kiểu tóc, buổi chiều chụp ảnh có tạo kiểu khác nên phải tắm rửa. Phòng làm việc củaVăn Dữ có phòng tắm, đầy đủ đồ dùng, đây cũng là căn nhà thứ hai của Văn Dữ.
Văn Dữ đi tắm, còn Diệp Diễm Thanh ngồi ở trong phòng ăn cơm trước. Phòng nghỉ này có rất ít người tới, nhân viên phụ trách quét tước cũng cố định, chính là để bảo đảm sẽ không có người có tâm tư bất chính đánh chủ ý lên nơi này.
Chụp ảnh buổi chiều không có yêu cầu lộ nửa thân trên nên bọn họ có thể yên tâm ăn cơm. Vu Dĩnh thống nhất gọi cơm hộp, phần cơm tiêu chuẩn nên không ai có phàn nàn gì.
Di động của Văn Dữ vang lên, Diệp Diễm Thanh sửng sốt một chút —— Nhạc chuông của Văn Dữ không biết từ khi nào biến thành giọng hát của hắn. Đây là bài hát đầu tiên của hắn, lúc ấy hắn còn chưa tiến vào Five1, ghi lại mấy bài hát tạo thành mini album, phát hành trong lúc kinh tế thị trường đang đi xuống nên không có tuyên truyền gì hết. Nhưng rồi sau khi thành lập nhóm, mấy bài hát hắn phát hành lúc trước bị các fans lục ra được, vậy mà nghịch tập đạt thứ hạng cao trên bảng xếp hạng.
Lấy lại tinh thần, Diệp Diễm Thanh đi gõ gõ cửa phòng tắm: “Anh Văn Dữ ơi, anh có điện thoại nè.”
Hòa lẫn với tiếng nước hỗn loạn là giọng nói của Văn Dữ: “Không cần để ý đến nó.”
Diệp Diễm Thanh tiếp tục ăn cơm, chỉ là nghe nhạcc của mình để ăn cơm thì thật sự có chút ngượng ngùng.
Mười lăm phút trôi qua, Văn Dữ ra ngoài, tóc đã hong khô một nửa, quần áo cũng thay đổi, cả người tản ra mùi hương của dầu gội, sạch sẽ và tươi mát.
Văn Dữ lấy di động, nhìn thoáng qua cuộc gọi nhỡ, nói với Diệp Diễm Thanh mình phải gọi điện thoại liền đi ra ngoài.
Diệp Diễm Thanh ăn no bảy phần liền bất động nghỉ ngơi một lát, rồi chạy đi lấy miếng bánh kem thứ hai trong ngày.
Văn Dữ đến phòng họp, gọi điện thoại cho Lộ Ngôn Chi.
“Mới tắm xong, có việc gì vậy?” Văn Dữ hỏi.
Lộ Ngôn Chi tựa hồ cũng rất bận, trực tiếp hỏi: “Nghe nói cậu chỉ kí hợp đồng ba tháng với đại ngôn nước hoa từ tay Diệp Diễm Thanh phải không?”
Bình thường phải kí một năm, ba tháng là biến số.
Văn Dữ ngữ khí bất biến, thong dong nói: “Tớ có tính toán riêng, không nói với cậu là lỗi của tớ, xin lỗi nha.”
Lộ Ngôn Chi bất đắc dĩ nói: “Tớ không phải tới hưng sư vấn tội.”
“Tớ biết, chúng ta là bằng hữu, nhưng việc nào ra việc đó, tớ không nói với cậu trước là lỗi của tớ thật mà.” Văn Dữ sẽ không đào hố với bạn bè mình, có một số việc hắn có tính toán, lại chưa biết có thành công hay không nên đợi thêm một thời gian nữa mới nói, “Bên kia tớ sẽ nói Vu Dĩnh phối hợp, để xem ba tháng sau thế nào rồi kí tiếp.”
“Tớ còn tưởng giữa chừng có chuyện gì nữa chứ.” Lộ Ngôn Chi cũng không phải chất vấn theo kiểu ông chủ, huống hồ hắn không còn là ông chủ của Văn Dữ nữa, “Cậu biết mình làm gì thì tớ không quản nữa.”
“Ừ, sau này có cơ hội tớ sẽ giải thích.”
Giọng nói của Lộ Ngôn Chi có vài phần ý cười: “Có giải thích hay không thì tớ cũng đâu có đoạn tuyệt với cậu.”
Văn Dữ cười nói: “Tớ tìm người cà khịa đó, được chưa?”
“Ừ, để xem lịch cái đã. Tớ còn có việc bận, cúp đây.”
Văn Dữ trở lại phòng thì nhìn thấy Diệp Diễm Thanh đang ôm bánh kem ăn đến hạnh phúc, giống như chú mèo con xinh đẹp đang ăn trộm miếng cá, biểu tình sinh động như vậy làm Diệp Diễm Thanh càng thêm đẹp mắt, quả thực tốt hơn trước kia rất nhiều.
Văn Dữ cũng không chọc hắn để hắn ăn xong miếng bánh kem, còn mình cầm lên hộp cơm giải quyết cái bụng đói thì đột nhiên cảm thấy —— cơm bữa nay không ngon.
Buổi chiều, hai người cùng nhau tới studio chụp hình.
Có thể là do gần đây tâm tình có khá hơn, lại chụp hình cùng Văn Dữ, nên Diệp Diễm Thanh cũng không gặp nhiều khó khăn, vì thế buổi chụp hình hôm nay phi thường thuận lợi, nhiếp ảnh gia cũng cảm khái có thể trực tiếp dùng thành phẩm không cần chỉnh sửa gì nhiều.
Buổi chiều Ngải Trừng mới tới đây, nhìn thấy thần sắc sáng láng của Diệp Diễm Thanh làm cô rất vui mừng, nhưng đồng thời không thể không tự hỏi tại sao Văn Dữ lại đối xử tốt với Diễm Thanh nhà mình? Cầu mong không phải là chủ ý xấu xa chiếm tiện nghi gì đó, nếu không thì cô phải liều mạng với cậu ta.
Có điều mọi thứ trước mắt khá là hòa hợp.
Vì hiệu quả tuyên truyền, tối hôm đó, tòa soạn thả vài bức ảnh lên mạng.
Ảnh chụp của cặp đôi không ngờ lại ấm áp, hường phấn đến không ngờ.
【 oa a a a a, cầu ký tên poster! 】
【 hai người xứng đôi quá, vậy mà hôm nay tôi mới phát hiện QAQ. 】
【 tuyệt vời quá đi, chẳng phô trương tí nào! 】
【 Ánh mắt anh Văn Dữ thiệt là ôn nhu, mị xem ảnh chụp từ fans qua đường rồi, hai người bọn họ quả thật là chân ái mà. 】
【 Diễm Thanh tuy rằng hơi gầy nhưng rất đẹp trai đó, đứng chung với Văn Dữ siêu thích hợp luôn! 】
【 Diệp Diễm Thanh hết thời rồi mới phải dựa hơi Văn Dữ ha? Phản đồ đi tìm chết đi, lăn ra giới giải trí! 】
Tin nhắn độc hại dần dần trồi lên, đều là công kích Diệp Diễm Thanh.
Fans Diệp sớm đã chuẩn bị chiến đấu, chỉ cần có một ngọn lửa nhỏ là lập tức nhào lên ấn chết! Tình cảnh của Diệp Diễm Thanh ở trên mạng thế nào các fans chân chính đều biết, cũng là vì hiểu biết, nên mới càng đau lòng, sớm đã có kinh nghiệm phản công.
Lúc này, fans Văn Dữ cũng không cao hứng, đây là lần đầu tiên Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh cùng lên ảnh bìa, có ý nghĩa trọng đại. Hơn nữa nói theo lương tâm thì ảnh chụp không có gì để chê, mấy người đó dựa vào cái gì công kích idol nhà mình?
Trong lúc fans Văn Dữ chuẩn bị công kích thì Văn Dữ lại đăng bài Weibo trước các cô một bước.
Văn Dữ V: Diễm Thanh là ca sĩ tốt nhất trong lòng tôi, không có gì sánh nổi, không cần đồng thuận, cũng không tiếp thu phản bác. Công kích idol của tôi thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Tác giả :
Y Đình Mạt Đồng