Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 8: Thăm dò
“Nếu ngươi nói sai, cái lưỡi liền tặng cho cô đem đi nuôi chó thôi.”
___________________________
Vệ Liễm đang tự thoa thuốc cho bản thân, một cung nữ liền bưng khay tiến vào
Vệ Liễm giương mắt nhìn lên, bước chân cung nữ khựng lại, hai gò má hiện lên sắc hồng nhạt.
Nàng khuỵu gối, cúi đầu nói, “Công tử, đây là quần áo mà bệ hạ lệnh nô tỳ đưa đến cho ngài, thỉnh ngài mau sớm mặc vào.”
Cung nữ đỏ mặt cúi đầu, nghĩ thầm, công tử Liễm thật là dễ nhìn.
Thanh niên ngồi trên giường hẹp tóc đen xõa ra, áo giữa màu trắng xốc xếch rộng mở, xương quai xanh tinh xảo lại thâm thúy. Hầu kết dưới sắc đỏ vết bầm càng hiện ra mấy phần mê người.
Khuôn mặt tươi đẹp, khí chất tuyệt trần, một đôi mắt dịu dàng như nước nhìn sang, ai cũng không thể tránh khỏi một phen mặt đỏ tim đập.
Bệ hạ cũng đẹp mắt, nhưng không ai dám nhìn thẳng thiên nhan. Vị công tử Liễm từ nước Sở này, thoạt trông lại là một quân tử dịu dàng đến trong xương.
Ý lạnh trong đáy mắt Vệ Liễm phút chốc rút đi, ôn hòa nói, “Làm phiền.”
Cung nữ vội vàng nói, “Là bổn phận của nô tỳ, công tử không cần khách khí.”
Vệ Liễm gật đầu, cầm lấy quần áo trên khay.
Cung nữ hỏi, “Công tử có cần nô tỳ hầu hạ?”
Vệ Liễm lắc đầu, cung nữ liền im lặng đứng một bên.
Tần vương cũng không khắc khe y về phương diện quần áo. Bên trong là một thân áo dài màu trắng, áo khoác là một chiếc áo lông cáo trắng, dày dặn giữ ấm, nhưng trông cũng không khiến người mập ra, vô cùng hợp để làm nổi bật dáng vẻ cao cao của Vệ Liễm.
Thay quần áo xong xuôi, Vệ Liễm ngồi trước gương đồng, cầm lược chải tóc. Y chưa cập quan, chỉ dùng một cây trâm cố định một búi tóc sau đầu, ba ngàn sợi tóc đen buông thõng đến thắt lưng. Nam tử vốn đã tuyệt sắc, da trắng hơn tuyết, lại hơi chỉnh trang mình, lập tức khiến cung nữ đứng chờ một bên nhìn ngây người.
Công tử thật quá dễ nhìn… Châu Thúy không nhịn được lại cảm thán.
Vẻ đẹp của Vệ Liễm, liếc mắt thì kinh diễm, sau đó càng nhìn lại càng cảm thấy có ý nhị.
Vệ Liễm cười nhẹ, “Ta đã là thị quân của Tần vương, không được gọi ta là công tử. Để bệ hạ nghe thấy, không tốt cho ngươi.”
Châu Thúy cả kinh. Bây giờ mới phát hiện vừa rồi mình cầm lòng không được, lại nhẹ giọng nói ra cả suy nghĩ trong lòng.
Đây có thể coi là thất lễ. Công tử Liễm lại không trách tội, còn nhắc nhở nàng đổi cách xưng hô, để tránh cho nàng bị bệ hạ nghiêm phạt.
Tính tình công tử cũng thật tốt.
Châu Thúy bất giác liền tăng thêm hảo cảm với Vệ Liễm, càng thêm đồng tình cho tình cảnh của y. Một người quân tử như trời quang trăng sáng, lại phải làm nam sủng của bệ hạ… Thật sự quá thê thảm!
Vệ Liễm nhìn thấy vẻ không đành trên gương mặt Châu Thúy, ánh mắt khẽ đọng lại.
Không đành thì tốt. Cung nữ này hẳn là người hầu hạ thường ngày trong Dưỡng Tâm Điện, sẽ biết được một ít tin tức về Tần vương. Bản thân mình hiện tại không biết gì về Tần vương cả, phải lấy được một ít thông tin từ miệng cung nhân, mới dễ quyết định bước tiếp theo nên đi thế nào.
Vệ Liễm ở trong cung của Tần vương chỉ là người ngoài. Nếu y tùy tiện hỏi, đối phương sẽ không nói nhiều. Y lại một nghèo hai trắng, những thứ từ nước Sở mang tới đều thuộc sở hữu của nước Tần cả rồi, trong túi nghèo nàn, không thể lấy tiền bạc để đút lót.
Vậy chỉ có đánh đòn tâm lý.
Hôm nay nói dăm ba câu làm nữ tử mềm lòng, y mới dễ tìm hiểu tin tức muốn biết.
“Ngươi tên gì?” Vệ Liễm nhẹ giọng hỏi.
Hai tai Châu Thúy nóng lên, “Nô tỳ gọi Châu Thúy.”
Quả thật là nàng không có tâm tư dư thừa với công tử Liễm, thế nhưng ai chẳng thích thưởng thức mỹ nhân? Ai có thể từ chối câu hỏi từ mỹ nhân chứ?
“Ngươi là cung nữ trong Dưỡng Tâm Điện, có hiểu biết gì về bệ hạ chăng?” Vệ Liễm lại hỏi.
“Chuyện này…” Dính đến Tần vương, Châu Thúy có hơi chần chờ, không dám tiết lộ.
Các nàng là nô tỳ, nào dám cả gan nói chuyện về chủ nhân. Nhất là bệ hạ còn là một bạo quân…
Vệ Liễm thấy thế, rũ mắt, hiện ra vẻ bi thương nhàn nhạt, “Ta thân là nam nhi, vốn cũng có chí vươn cao, có lòng vì dân, không muốn vào cung của Tần vương…”
Y miễn cưỡng cười cười, “Ta đã chấp nhận, không hề có ý nghĩ rục rịch. Mà nay chỉ thầm nghĩ cố gắng hầu hạ quân vương cho tốt, để cầu được sống yên ổn. Vệ Liễm mới đến, chẳng biết tính tình bệ hạ, e sợ sẽ chọc long nhan tức giận. Ta chết là chuyện nhỏ, nếu khiến bệ hạ giận chó đánh mèo các ngươi, ta ở nơi chín suối cũng khó mà yên lòng.”
Lòng Châu Thúy run lên, cảm thấy người trước mắt này thật là ưu tú như ngọc, đời không ai bì được.
Người như vậy, vốn không nên sa vào tình cảnh hôm nay, nàng làm sao nhẫn tâm nhìn người nọ gian nan giãy dụa?
Châu Thúy lúc này liền nói thẳng ra những gì mình biết, “Công tử… Vệ thị quân, nô tỳ hầu hạ ba năm ở Dưỡng Tâm Điện, có biết chút ít về thói quen của bệ hạ. Khẩu vị của bệ hạ khá kén chọn, thích ăn nhất là sủi cảo thủy tinh nhân tôm lột, không ăn hành, gừng, tỏi, hoa tiêu… Bệ hạ không thích màu tím, vì Tiên Thái hậu thích mặc đồ màu tím…”
Vệ Liễm nghe, nhớ kỹ từng thứ Tần vương kiêng kỵ và yêu thích.
Cuối cùng, y thở dài nói, “Cảm ơn Châu Thúy cô nương, Vệ Liễm vô cùng cảm kích.”
“Một cái nhấc tay mà thôi, Vệ thị quân đề cao nô tỳ.” Châu Thúy vội nghiêng người tránh lễ, lại cúi người, “Bệ hạ lúc này hẳn đã hạ triều, đang về cung. Nô tỳ xin cáo lui.”
Nàng nghĩ một chút, lại nói, “Vệ thị quân ngày sau có gì cần, có thể phân phó nô tỳ một tiếng.”
Vệ Liễm vuốt cằm nói cảm ơn.
_
Châu Thúy lui ra, Vệ Liễm không nhanh không chậm ngồi trở lại trên giường, lấy phần thuốc mỡ còn lại thoa cho xong.
Đến khi dấu vết trên cổ đã nhạt gần như không thấy, thân ảnh của Tần vương cũng xuất hiện ở cửa cung điện.
Vệ Liễm đặt thuốc xuống, đứng dậy hành lễ, “Bệ hạ.”
Cơ Việt quét mắt nhìn cổ Vệ Liễm, thấy không còn vết thương mới đáp một tiếng, “Ừm.”
Vệ Liễm đứng dậy, chăm chú nhìn vào gương mặt không có cảm xúc gì của Cơ Việt, “Tâm tình bệ hạ dường như không tốt.”
Cơ Việt không bảo đúng sai, “Thế nào, ngươi cũng muốn học theo phỏng đoán tâm tư của cô?”
Vết xe đổ của một người dám cả gan đoán ý còn ngay đó. Lý Phúc Toàn lúc này còn nằm trên giường không dậy nổi chính là ví dụ.
Lý Phúc Toàn thuở nhỏ đã hầu hạ bên người Tần vương mà còn lãnh ba mươi roi. Vệ Liễm chẳng qua mới quen biết một ngày, lại dựa vào đâu cho rằng y sẽ là ngoại lệ.
Vệ Liễm buông mắt, “Thần không dám.”
Y bình tĩnh nói, “Chỉ là bệ hạ đang không vui, lại viết rõ ràng trên mặt. Thần cho dù không cố tình đoán tâm tư ngài, cũng nhìn ra được.”
Cơ Việt cởi bỏ triều phục nặng nề, mặt mày nhờ áo khoác đen dài thêu kim long càng nổi thêm mấy phần yêu nghiệt. Gương mặt này thậm chí còn có chút diễm lệ, chỉ là uy nghiêm lạnh lùng từ lâu đã đè ép dung mạo của hắn.
Bỏ qua thành kiến và sát ý, Tần vương cũng là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Cơ Việt quay đầu ngắm Vệ Liễm, khóe môi khẽ nhếch, “Trên mặt cô viết cái gì?”
Tâm tư Tần vương khó dò. Hắn cười thì không nhất định là vui vẻ, mà cũng có thể là đang tức giận. Giọng điệu hắn nhẹ nhàng không nhất định là tâm tình đang tốt, mà cũng có thể là muốn giết người.
Cung nhân hầu hạ hắn nhiều năm đều biết điểm này, nhưng cũng chưa bao giờ rõ ràng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Vệ Liễm định nói tiếp, Cơ Việt lại nhẹ như mây gió mà nói, “Nếu ngươi nói sai, cái lưỡi liền tặng cho cô đem đi nuôi chó thôi.”
Vệ Liễm, “…”
Tần vương rốt cuộc có chấp niệm gì với cái lưỡi của y vậy.
___________________________
Mỗi ngày tui vẫn đang theo dõi ngoại truyện của 2 người này, trời ạ quắn quéo hết cả lên, muốn nhảy thẳng sang làm ngoại truyện luôn cho rồi:))))))))))))))
___________________________
Vệ Liễm đang tự thoa thuốc cho bản thân, một cung nữ liền bưng khay tiến vào
Vệ Liễm giương mắt nhìn lên, bước chân cung nữ khựng lại, hai gò má hiện lên sắc hồng nhạt.
Nàng khuỵu gối, cúi đầu nói, “Công tử, đây là quần áo mà bệ hạ lệnh nô tỳ đưa đến cho ngài, thỉnh ngài mau sớm mặc vào.”
Cung nữ đỏ mặt cúi đầu, nghĩ thầm, công tử Liễm thật là dễ nhìn.
Thanh niên ngồi trên giường hẹp tóc đen xõa ra, áo giữa màu trắng xốc xếch rộng mở, xương quai xanh tinh xảo lại thâm thúy. Hầu kết dưới sắc đỏ vết bầm càng hiện ra mấy phần mê người.
Khuôn mặt tươi đẹp, khí chất tuyệt trần, một đôi mắt dịu dàng như nước nhìn sang, ai cũng không thể tránh khỏi một phen mặt đỏ tim đập.
Bệ hạ cũng đẹp mắt, nhưng không ai dám nhìn thẳng thiên nhan. Vị công tử Liễm từ nước Sở này, thoạt trông lại là một quân tử dịu dàng đến trong xương.
Ý lạnh trong đáy mắt Vệ Liễm phút chốc rút đi, ôn hòa nói, “Làm phiền.”
Cung nữ vội vàng nói, “Là bổn phận của nô tỳ, công tử không cần khách khí.”
Vệ Liễm gật đầu, cầm lấy quần áo trên khay.
Cung nữ hỏi, “Công tử có cần nô tỳ hầu hạ?”
Vệ Liễm lắc đầu, cung nữ liền im lặng đứng một bên.
Tần vương cũng không khắc khe y về phương diện quần áo. Bên trong là một thân áo dài màu trắng, áo khoác là một chiếc áo lông cáo trắng, dày dặn giữ ấm, nhưng trông cũng không khiến người mập ra, vô cùng hợp để làm nổi bật dáng vẻ cao cao của Vệ Liễm.
Thay quần áo xong xuôi, Vệ Liễm ngồi trước gương đồng, cầm lược chải tóc. Y chưa cập quan, chỉ dùng một cây trâm cố định một búi tóc sau đầu, ba ngàn sợi tóc đen buông thõng đến thắt lưng. Nam tử vốn đã tuyệt sắc, da trắng hơn tuyết, lại hơi chỉnh trang mình, lập tức khiến cung nữ đứng chờ một bên nhìn ngây người.
Công tử thật quá dễ nhìn… Châu Thúy không nhịn được lại cảm thán.
Vẻ đẹp của Vệ Liễm, liếc mắt thì kinh diễm, sau đó càng nhìn lại càng cảm thấy có ý nhị.
Vệ Liễm cười nhẹ, “Ta đã là thị quân của Tần vương, không được gọi ta là công tử. Để bệ hạ nghe thấy, không tốt cho ngươi.”
Châu Thúy cả kinh. Bây giờ mới phát hiện vừa rồi mình cầm lòng không được, lại nhẹ giọng nói ra cả suy nghĩ trong lòng.
Đây có thể coi là thất lễ. Công tử Liễm lại không trách tội, còn nhắc nhở nàng đổi cách xưng hô, để tránh cho nàng bị bệ hạ nghiêm phạt.
Tính tình công tử cũng thật tốt.
Châu Thúy bất giác liền tăng thêm hảo cảm với Vệ Liễm, càng thêm đồng tình cho tình cảnh của y. Một người quân tử như trời quang trăng sáng, lại phải làm nam sủng của bệ hạ… Thật sự quá thê thảm!
Vệ Liễm nhìn thấy vẻ không đành trên gương mặt Châu Thúy, ánh mắt khẽ đọng lại.
Không đành thì tốt. Cung nữ này hẳn là người hầu hạ thường ngày trong Dưỡng Tâm Điện, sẽ biết được một ít tin tức về Tần vương. Bản thân mình hiện tại không biết gì về Tần vương cả, phải lấy được một ít thông tin từ miệng cung nhân, mới dễ quyết định bước tiếp theo nên đi thế nào.
Vệ Liễm ở trong cung của Tần vương chỉ là người ngoài. Nếu y tùy tiện hỏi, đối phương sẽ không nói nhiều. Y lại một nghèo hai trắng, những thứ từ nước Sở mang tới đều thuộc sở hữu của nước Tần cả rồi, trong túi nghèo nàn, không thể lấy tiền bạc để đút lót.
Vậy chỉ có đánh đòn tâm lý.
Hôm nay nói dăm ba câu làm nữ tử mềm lòng, y mới dễ tìm hiểu tin tức muốn biết.
“Ngươi tên gì?” Vệ Liễm nhẹ giọng hỏi.
Hai tai Châu Thúy nóng lên, “Nô tỳ gọi Châu Thúy.”
Quả thật là nàng không có tâm tư dư thừa với công tử Liễm, thế nhưng ai chẳng thích thưởng thức mỹ nhân? Ai có thể từ chối câu hỏi từ mỹ nhân chứ?
“Ngươi là cung nữ trong Dưỡng Tâm Điện, có hiểu biết gì về bệ hạ chăng?” Vệ Liễm lại hỏi.
“Chuyện này…” Dính đến Tần vương, Châu Thúy có hơi chần chờ, không dám tiết lộ.
Các nàng là nô tỳ, nào dám cả gan nói chuyện về chủ nhân. Nhất là bệ hạ còn là một bạo quân…
Vệ Liễm thấy thế, rũ mắt, hiện ra vẻ bi thương nhàn nhạt, “Ta thân là nam nhi, vốn cũng có chí vươn cao, có lòng vì dân, không muốn vào cung của Tần vương…”
Y miễn cưỡng cười cười, “Ta đã chấp nhận, không hề có ý nghĩ rục rịch. Mà nay chỉ thầm nghĩ cố gắng hầu hạ quân vương cho tốt, để cầu được sống yên ổn. Vệ Liễm mới đến, chẳng biết tính tình bệ hạ, e sợ sẽ chọc long nhan tức giận. Ta chết là chuyện nhỏ, nếu khiến bệ hạ giận chó đánh mèo các ngươi, ta ở nơi chín suối cũng khó mà yên lòng.”
Lòng Châu Thúy run lên, cảm thấy người trước mắt này thật là ưu tú như ngọc, đời không ai bì được.
Người như vậy, vốn không nên sa vào tình cảnh hôm nay, nàng làm sao nhẫn tâm nhìn người nọ gian nan giãy dụa?
Châu Thúy lúc này liền nói thẳng ra những gì mình biết, “Công tử… Vệ thị quân, nô tỳ hầu hạ ba năm ở Dưỡng Tâm Điện, có biết chút ít về thói quen của bệ hạ. Khẩu vị của bệ hạ khá kén chọn, thích ăn nhất là sủi cảo thủy tinh nhân tôm lột, không ăn hành, gừng, tỏi, hoa tiêu… Bệ hạ không thích màu tím, vì Tiên Thái hậu thích mặc đồ màu tím…”
Vệ Liễm nghe, nhớ kỹ từng thứ Tần vương kiêng kỵ và yêu thích.
Cuối cùng, y thở dài nói, “Cảm ơn Châu Thúy cô nương, Vệ Liễm vô cùng cảm kích.”
“Một cái nhấc tay mà thôi, Vệ thị quân đề cao nô tỳ.” Châu Thúy vội nghiêng người tránh lễ, lại cúi người, “Bệ hạ lúc này hẳn đã hạ triều, đang về cung. Nô tỳ xin cáo lui.”
Nàng nghĩ một chút, lại nói, “Vệ thị quân ngày sau có gì cần, có thể phân phó nô tỳ một tiếng.”
Vệ Liễm vuốt cằm nói cảm ơn.
_
Châu Thúy lui ra, Vệ Liễm không nhanh không chậm ngồi trở lại trên giường, lấy phần thuốc mỡ còn lại thoa cho xong.
Đến khi dấu vết trên cổ đã nhạt gần như không thấy, thân ảnh của Tần vương cũng xuất hiện ở cửa cung điện.
Vệ Liễm đặt thuốc xuống, đứng dậy hành lễ, “Bệ hạ.”
Cơ Việt quét mắt nhìn cổ Vệ Liễm, thấy không còn vết thương mới đáp một tiếng, “Ừm.”
Vệ Liễm đứng dậy, chăm chú nhìn vào gương mặt không có cảm xúc gì của Cơ Việt, “Tâm tình bệ hạ dường như không tốt.”
Cơ Việt không bảo đúng sai, “Thế nào, ngươi cũng muốn học theo phỏng đoán tâm tư của cô?”
Vết xe đổ của một người dám cả gan đoán ý còn ngay đó. Lý Phúc Toàn lúc này còn nằm trên giường không dậy nổi chính là ví dụ.
Lý Phúc Toàn thuở nhỏ đã hầu hạ bên người Tần vương mà còn lãnh ba mươi roi. Vệ Liễm chẳng qua mới quen biết một ngày, lại dựa vào đâu cho rằng y sẽ là ngoại lệ.
Vệ Liễm buông mắt, “Thần không dám.”
Y bình tĩnh nói, “Chỉ là bệ hạ đang không vui, lại viết rõ ràng trên mặt. Thần cho dù không cố tình đoán tâm tư ngài, cũng nhìn ra được.”
Cơ Việt cởi bỏ triều phục nặng nề, mặt mày nhờ áo khoác đen dài thêu kim long càng nổi thêm mấy phần yêu nghiệt. Gương mặt này thậm chí còn có chút diễm lệ, chỉ là uy nghiêm lạnh lùng từ lâu đã đè ép dung mạo của hắn.
Bỏ qua thành kiến và sát ý, Tần vương cũng là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Cơ Việt quay đầu ngắm Vệ Liễm, khóe môi khẽ nhếch, “Trên mặt cô viết cái gì?”
Tâm tư Tần vương khó dò. Hắn cười thì không nhất định là vui vẻ, mà cũng có thể là đang tức giận. Giọng điệu hắn nhẹ nhàng không nhất định là tâm tình đang tốt, mà cũng có thể là muốn giết người.
Cung nhân hầu hạ hắn nhiều năm đều biết điểm này, nhưng cũng chưa bao giờ rõ ràng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Vệ Liễm định nói tiếp, Cơ Việt lại nhẹ như mây gió mà nói, “Nếu ngươi nói sai, cái lưỡi liền tặng cho cô đem đi nuôi chó thôi.”
Vệ Liễm, “…”
Tần vương rốt cuộc có chấp niệm gì với cái lưỡi của y vậy.
___________________________
Mỗi ngày tui vẫn đang theo dõi ngoại truyện của 2 người này, trời ạ quắn quéo hết cả lên, muốn nhảy thẳng sang làm ngoại truyện luôn cho rồi:))))))))))))))
Tác giả :
Phù Bạch Khúc