Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới
Chương 93
Thực ra, từ khi biết Miêu Ngạn Quân chính là thủ phạm gây tai nạn cho Phùng Quyên, Tỉnh Ngộ đã bí mật cho gã vào danh sách đen. Toàn bộ chứng cứ đã bị gã tiêu hủy, có thể Tỉnh Ngộ anh không thể buộc tội gã. Nhưng là một thương nhân, là chủ một doanh nghiệp lớn, Tỉnh Ngộ vẫn có cách khiến cho nhà họ Miêu phải trả giá. Hơn nữa bây giờ Miêu Ngạn Quân đã một lần nữa động chạm tới Lâm Lạc, vậy thì càng phải chịu trừng phạt.
Đối với nhà họ Miêu, Tỉnh Ngộ vốn dĩ chỉ có ấn tượng tốt với cô bé Miêu Tố Quân, nhưng hiện tại anh lại phát hiện Miêu Tố Quân cũng không khác gì người nhà của cô ta, Tỉnh Ngộ cũng không cần mềm lòng nữa.
Nhìn vẻ mặt u ám của Tỉnh Ngộ, rõ ràng tâm trạng anh không hề tốt.
Lâm Lạc dùng tay trái không bị thương nắm lấy tay Tỉnh Ngộ, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Anh đừng tức giận, tức giận vì loại người này thật không đáng."
Tỉnh Ngộ định thần lại, nhìn vào mắt cậu bé, cười nhẹ: "Ừ, anh không tức giận."
"Anh chỉ đang nghĩ cách trả thù cho em."
Lâm Lạc cười hôn lên mặt Tỉnh Ngộ: "Vậy trước tiên cảm ơn anh nhé, bạn trai."
Chu Tích Duyệt ho mạnh.
Biểu cảm của Mao Tuấn cũng rạn nứt.
Shit, đây có phải là Lâm Nặc mà cậu ta biết không vậy?!
Ọe.
Cứu với.
Mùi tình yêu nồng quá đi……
Cho dù chậm chạp như Mao Tuấn thì cũng biết bây giờ ở lại đây thật không thích hợp, sẽ làm ảnh hưởng đến hai người kia hẹn hò, cậu ta liền đứng dậy và nói: "Tỉnh tổng đã đến rồi, vậy anh ở đây cùng Nặc Nặc nhé, chúng tôi đi trước."
Chu Tích Duyệt cũng gật đầu phụ họa.
Lâm Lạc: “Nhưng giờ ký túc đóng cửa rồi, các cậu về kiểu gì?”
Mao Tuấn: "Cái này..."
Tỉnh Ngộ: "Nếu không các bạn đến khách sạn gần đó nghỉ qua đêm rồi sáng mai trở lại trường được không?"
Chu Tích Duyệt: "Nhưng tôi không mang theo chứng minh thư."
"Tôi cũng không..." Mao Tuấn vò đầu bứt tai, ai ra sân tập thể dục mà còn mang theo chứng minh thư chứ, lỡ mất thì phải làm sao, làm lại phiền phức lắm.
“Không sao.” Tỉnh Ngộ nói, “Gần đây có một khách sạn do công ty tôi đầu tư, tôi sẽ đặt hai phòng cho các bạn, đến nơi chỉ cần báo tên tôi là được.”
Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn: "..."
Cảm giác ôm đùi lớn thích thế nhở. Không chỉ không cần chứng minh thư, mà còn không phải trả tiền phòng.
Cứ như vậy, Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn rời đi, chỉ còn lại Tỉnh Ngộ ở trong phòng cấp cứu cùng với Lâm Lạc.
Tỉnh Ngộ sờ sờ mặt Lâm Lạc hỏi: "Em buồn ngủ chưa, anh sẽ xin chuyển sang phòng bệnh độc lập, em nghỉ một chút nhé?"
Lâm Lạc không buồn ngủ, cậu chỉ thấy đau.
Tay đau đến mức không ngủ nổi.
Nhưng cậu vẫn gật đầu.
Phòng cấp cứu có quá nhiều người, cậu chỉ muốn ở một mình với Tỉnh Ngộ.
Tỉnh Ngộ đến làm thủ tục nhập viện cho Lâm Lạc và yêu cầu một phòng bệnh độc lập, có giường cho người nhà đi cùng cậu nghỉ ngơi.
Nhưng Lâm Lạc muốn Tỉnh Ngộ ngủ với mình.
Vì vậy sau khi Tỉnh Ngộ giúp Lâm Lạc cởi áo khoác và quần dài, anh cũng cởi quần áo của mình, nằm xuống bên cạnh Lâm Lạc.
Tuy nhiên, cả hai đều không buồn ngủ.
Lâm Lạc là do đau đớn, còn Tỉnh Ngộ thì căng thẳng và lo lắng.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ bắt đầu tìm chủ đề trò chuyện với cậu.
Khi đang trò chuyện, anh đột nhiên hỏi:
"Nặc Nặc, ngày nhập mật khẩu màn hình khóa điện thoại của em có nghĩa gì vậy?"
Đó không phải là sinh nhật của Lâm Lạc, cũng không phải sinh nhật Phùng Quyên, cũng không phải là sinh nhật của anh, càng không phải là ngày Phùng Quyên bị tai nạn xe hơi…..Đó là một ngày bình thường về mọi mặt.
Lâm Lạc dừng lại một lúc.
Đó là ngày gì ư, là ngày mà cậu sống lại đó.
Là ngày Lâm Lạc trở lại thế giới này với cái tên Lâm Nặc.
Nguyên chủ Lâm Nặc là một người rất thích vẽ tranh, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên cậu ấy không có điều kiện để học vẽ, hàng ngày chỉ biết cầm bút vẽ lung tung.
Người họa sĩ mà cậu ấy ngưỡng mộ nhất chính là Lâm Lạc. Cậu ấy muốn trở thành một người như Lâm Lạc, làm những gì cậu ấy thích và vẽ những bức tranh tuyệt vời như vậy.
Nhưng khi bị người bạn Ngũ Tư Huy vô tình đẩy xuống nước, mọi ước mơ và cuộc sống của cậu ấy đều đột ngột dừng lại ngay lúc đó.
Có thể là nỗi lòng không cam tâm của cậu ấy và nỗi lòng không cam tâm của Lâm Lạc trước cái chết đang giao thoa với nhau. Nói tóm lại, Lâm Lạc đã tái sinh một cách kỳ lạ như vậy, tái sinh trong thân thể cậu bé đáng thương này.
Bí mật này, cậu chưa từng nói cho ai biết. Bây giờ Tỉnh Ngộ hỏi, Lâm Lạc liền chìm vào im lặng. Cậu không muốn nói dối Tỉnh Ngộ, nhưng cậu sợ Tỉnh Ngộ sẽ không tin mình.
“Em không muốn nói?” Giọng người đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng, không hề có ý trách móc, “Vậy thì không cần nói.”
“Cũng không có gì quan trọng cả.”
“Không phải là em không muốn nói.” Lâm Lạc thì thào, ngước mắt nhìn Tỉnh Ngộ, “Em sợ anh không tin, anh sẽ cho rằng em đang nói dối rồi giận em.”
“Điều này chứng tỏ anh chưa đáng để em hoàn toàn tin tưởng, đó là vấn đề của anh.” Tỉnh Ngộ xoa xoa tóc của Lâm Lạc, “Anh có thể đợi đến khi em tin tưởng anh rồi nói cho anh biết.”
“Anh sẽ không hối thúc em.”
Phòng bệnh còn chưa tắt đèn. Ngọn đèn sợi đốt hắt sáng lên mắt Tỉnh Ngộ, khiến đôi mắt sâu thẳm của anh chói lọi như biển sao.
Lâm Lạc nhếch lên khóe môi gật đầu:
"Vâng."
Đầu xuân không khí vẫn còn lạnh, tay Lâm Lạc sưng tấy, đau đến mức không muốn cử động cả cánh tay, cậu cảm thấy lạnh cứng cả người.
Cậu rúc vào vòng tay Tỉnh Ngộ. Tỉnh Ngộ khẽ nhấc chăn bông lên, nhìn bàn tay như củ cải của Lâm Lạc, anh không nhịn được đưa tay ra khẽ chạm vào.
Tay Lâm Lạc vì sưng tấy nên hơi nóng. Tỉnh Ngộ nâng tay Lâm Lạc, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu.
“Em có đau lắm không?”
Khóe môi Lâm Lạc mấp máy, cậu vốn muốn bảo mình không đau.
Lời nói đến trên môi, đột nhiên cậu lại không muốn nói nữa.
Khóe mắt thiếu niên nóng lên, cậu thành thực gật đầu: “Em đau lắm.”
"Tỉnh Ngộ, tay em đau quá."
“Anh thổi thổi cho em đi.”
Làm sao có thể không đau, xương cốt đều gãy, hơn nữa còn là tay phải.
Đau đến mức hắn rõ ràng là rất buồn ngủ rồi, nhưng lại không ngủ được.
Tỉnh Ngộ liền thổi thổi cho cậu, còn nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngoan, anh thổi thổi cho em, không sao nữa rồi.”
Nhìn người đàn ông cẩn thận và dịu dàng như vậy, Lâm Lạc cảm thấy mình như sắp khóc, như thể mọi nỗi bất bình, khó chịu của cậu đều có chỗ để trút bỏ, sẽ có người hết lòng lắng nghe và san sẻ với cậu.
Nhưng cậu không muốn khóc trước mặt Tỉnh Ngộ.
Xấu hổ lắm.
Cậu là một người đàn ông trưởng thành, mấy chục tuổi đầu rồi, giờ lại còn khóc, nói ra người ta cười chết.
Nhưng cậu bây giờ chỉ là một cậu sinh viên mới lớn, khóc là chuyện đương nhiên, sẽ không ai cười cậu cả.
Ít nhất Tỉnh Ngộ sẽ không.
Nước mắt bỗng tuôn rơi.
Lâm Lạc hít hít mũi.
Tỉnh Ngộ ngước mắt lên, thấy cậu đang khóc, cảm giác đau lòng trong mắt anh gần như trào ra.
“Nặc Nặc, sao em lại khóc?” Tỉnh Ngộ hỏi.
Tỉnh Ngộ chưa bao giờ thấy Lâm Lạc khóc.
Cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ, tuy còn nhỏ nhưng cậu giống như một người đàn ông thực thụ vậy, một mình gánh vác mọi việc, cũng một tay chăm lo cho cuộc sống của cả hai mẹ con.
Nhưng dù sao cũng vẫn là một cậu thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi.
Tỉnh Ngộ nghe thấy Lâm Lạc nghẹn ngào nói: "Em đau."
"Tỉnh Ngộ, anh thơm thơm em đi."
Ai quy định đàn ông không được khóc hoặc làm nũng chứ?
Cậu muốn khóc thì sẽ khóc, còn muốn làm nũng nữa. Cậu muốn Tỉnh Ngộ dỗ dành mình.
Tỉnh Ngộ cúi người nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt trên má Lâm Lạc, đầu lưỡi anh nếm được vị mặn chát, mát lạnh.
Tỉnh Ngộ lại cúi đầu hôn lên môi Lâm Lạc.
Anh di chuyển rất nhẹ, sợ sẽ đè lên tay cậu.
Lâm Lạc ngẩng mặt nhắm mắt lại, hai tay cậu không tiện ôm Tỉnh Ngộ, chỉ có thể nằm im trên giường mặc cho Tỉnh Ngộ hôn mình.
Dop.amine dường như thực sự làm dịu cơn đau trên tay, Lâm Lạc vừa hôn vừa nghĩ.
Đến kiểm tra bình truyền dịch, cô y tá vừa bước đến cửa đã nhìn thấy hình ảnh bên trong, cô sững sờ một lúc, không biết có nên vào không.
-
Ngày hôm sau, Tỉnh Ngộ không đi làm mà ở cùng Lâm Lạc trong bệnh viện. Hai người đã thỏa thuận không nói với Phùng Quyên việc này, tránh làm cho bà lo lắng. Do được cứu chữa kịp thời nên Lâm Lạc cũng phục hồi khá tốt, ngày hôm sau vết sưng tấy của cậu đã biến mất và có thể tiến hành phẫu thuật.
Thời gian phẫu thuật không lâu, chỉ một giờ.
Đây không phải là một ca phẫu thuật lớn, nhưng Tỉnh Ngộ vẫn rất hồi hộp khi đứng đợi ở cửa phòng mổ. Bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, nếu có thể, anh không muốn Nặc Nặc chịu bất kỳ rủi ro nào.
Nhưng điều này sao có thể.
Cổ tay của Lâm Lạc cần được đóng đinh bên trong để cố định xương bị gãy, còn bên ngoài thì cần được cố định bằng thạch cao, có thể giúp phục hồi và giảm đau. Với chấn thương của Lâm Lạc, cậu có thể lựa chọn nhập viện hoặc không cũng được.
Lâm Lạc không muốn nằm viện, mấy ngày vừa rồi ở trong phòng bệnh cũng chán rồi. Cậu chỉ bị thương ở cổ tay chứ không phải não, đi học cũng sẽ không ảnh hưởng. Nhưng nếu cậu về ký túc thì Tỉnh Ngộ lại lo lắng, sợ người khác không chăm sóc được cậu.
Vì vậy khi làm thủ tục xuất viện cho Lâm Lạc, trước khi tay cậu hoàn toàn bình phục, Tỉnh Ngộ đã bảo cậu đến sống chung với mình, đích thân anh sẽ chăm sóc Lâm Lạc.
Đến ngày thứ ba, Lâm Lạc dùng băng quấn tay phải quanh cổ và đến trường. Tỉnh Ngộ lái xe đưa Lâm Lạc đến cửa khoa sơn dầu, nhìn cậu đi vào tòa nhà dạy học rồi mới lái xe rời đi.
Lâm Lạc vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả giáo viên.
Cảnh Vân đang ở trong lớp. Nhìn tay phải cậu bị thương, ông cau mày hỏi cậu có chuyện gì. Lâm Lạc cười cười đáp cậu bị thương khi đánh nhau, nhưng đó không phải là vấn đề lớn, rất nhanh sẽ ổn.
Cậu sao có thể nói là mình bị đánh chứ….xấu hổ chết.
“Tại sao lại đánh nhau với người ta?” Cảnh Vân biết Lâm Lạc không phải người sẽ chủ động gây chuyện.
Lâm Lạc: “Một lời khó nói hết, nhưng thầy đừng lo lắng, em sẽ không sao, cũng không ảnh hưởng đến khả năng vẽ sau này của em đâu ạ.”
Nhìn thấy cậu hờ hững, Cảnh Vân lườm một cái ra chiều không đồng ý:
"Được rồi, về chỗ ngồi đi. Sau này em đừng đánh nhau nữa, bị thương tay em sẽ hối hận đấy."
“Vâng,” Lâm Lạc mỉm cười, “Em cảm ơn thầy đã quan tâm ạ.”
Cậu quay lại chỗ ngồi, lại thấy Hạ Văn Thu ở hàng ghế thứ ba đang vẫy tay gọi, Lâm Lạc chạy đến ngồi bên cạnh họ.
Không tiện mang cặp sách, nên cậu chỉ mang hai cuốn sách và một cây bút đến lớp.
Hạ Văn Thu thấy cậu ngồi xuống thì nghiêng người nhìn tay Lâm Lạc, bên ngoài chỉ nhìn thấy thạch cao, ngoài ra cũng không nhìn thấy gì nữa.
Lâm Lạc an ủi hồi lâu, Hạ Văn Thu mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Cảnh Vân khi lên lớp có hơi cổ hủ, bao giờ ông cũng yêu cầu tất cả sinh viên phải đứng dậy chào, sau khi ông chào đáp lễ lại rồi mọi người mới ngồi xuống bắt đầu bài học.
Sau khi bài giảng bắt đầu, cũng có rất nhiều sinh xung quanh thì thầm hỏi thăm cậu xảy ra chuyện gì. Lâm Lạc luôn trả lời rằng không sao cả, đừng lo, có gì lát tan học nói tiếp.
Lâm Lạc không dám nói chuyện riêng trong tiết của Cảnh Vân. Mặc dù Cảnh Vân tốt bụng nhưng ông dạy học rất nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không cho phép sinh viên làm việc riêng trong lớp.
Ai không muốn nghe thì cứ ra ngoài.
Chờ mãi mới hết tiết, tất cả bạn cùng lớp đều đổ ra hỏi xem tay cậu bị làm sao.
Đối với nhà họ Miêu, Tỉnh Ngộ vốn dĩ chỉ có ấn tượng tốt với cô bé Miêu Tố Quân, nhưng hiện tại anh lại phát hiện Miêu Tố Quân cũng không khác gì người nhà của cô ta, Tỉnh Ngộ cũng không cần mềm lòng nữa.
Nhìn vẻ mặt u ám của Tỉnh Ngộ, rõ ràng tâm trạng anh không hề tốt.
Lâm Lạc dùng tay trái không bị thương nắm lấy tay Tỉnh Ngộ, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Anh đừng tức giận, tức giận vì loại người này thật không đáng."
Tỉnh Ngộ định thần lại, nhìn vào mắt cậu bé, cười nhẹ: "Ừ, anh không tức giận."
"Anh chỉ đang nghĩ cách trả thù cho em."
Lâm Lạc cười hôn lên mặt Tỉnh Ngộ: "Vậy trước tiên cảm ơn anh nhé, bạn trai."
Chu Tích Duyệt ho mạnh.
Biểu cảm của Mao Tuấn cũng rạn nứt.
Shit, đây có phải là Lâm Nặc mà cậu ta biết không vậy?!
Ọe.
Cứu với.
Mùi tình yêu nồng quá đi……
Cho dù chậm chạp như Mao Tuấn thì cũng biết bây giờ ở lại đây thật không thích hợp, sẽ làm ảnh hưởng đến hai người kia hẹn hò, cậu ta liền đứng dậy và nói: "Tỉnh tổng đã đến rồi, vậy anh ở đây cùng Nặc Nặc nhé, chúng tôi đi trước."
Chu Tích Duyệt cũng gật đầu phụ họa.
Lâm Lạc: “Nhưng giờ ký túc đóng cửa rồi, các cậu về kiểu gì?”
Mao Tuấn: "Cái này..."
Tỉnh Ngộ: "Nếu không các bạn đến khách sạn gần đó nghỉ qua đêm rồi sáng mai trở lại trường được không?"
Chu Tích Duyệt: "Nhưng tôi không mang theo chứng minh thư."
"Tôi cũng không..." Mao Tuấn vò đầu bứt tai, ai ra sân tập thể dục mà còn mang theo chứng minh thư chứ, lỡ mất thì phải làm sao, làm lại phiền phức lắm.
“Không sao.” Tỉnh Ngộ nói, “Gần đây có một khách sạn do công ty tôi đầu tư, tôi sẽ đặt hai phòng cho các bạn, đến nơi chỉ cần báo tên tôi là được.”
Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn: "..."
Cảm giác ôm đùi lớn thích thế nhở. Không chỉ không cần chứng minh thư, mà còn không phải trả tiền phòng.
Cứ như vậy, Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn rời đi, chỉ còn lại Tỉnh Ngộ ở trong phòng cấp cứu cùng với Lâm Lạc.
Tỉnh Ngộ sờ sờ mặt Lâm Lạc hỏi: "Em buồn ngủ chưa, anh sẽ xin chuyển sang phòng bệnh độc lập, em nghỉ một chút nhé?"
Lâm Lạc không buồn ngủ, cậu chỉ thấy đau.
Tay đau đến mức không ngủ nổi.
Nhưng cậu vẫn gật đầu.
Phòng cấp cứu có quá nhiều người, cậu chỉ muốn ở một mình với Tỉnh Ngộ.
Tỉnh Ngộ đến làm thủ tục nhập viện cho Lâm Lạc và yêu cầu một phòng bệnh độc lập, có giường cho người nhà đi cùng cậu nghỉ ngơi.
Nhưng Lâm Lạc muốn Tỉnh Ngộ ngủ với mình.
Vì vậy sau khi Tỉnh Ngộ giúp Lâm Lạc cởi áo khoác và quần dài, anh cũng cởi quần áo của mình, nằm xuống bên cạnh Lâm Lạc.
Tuy nhiên, cả hai đều không buồn ngủ.
Lâm Lạc là do đau đớn, còn Tỉnh Ngộ thì căng thẳng và lo lắng.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ bắt đầu tìm chủ đề trò chuyện với cậu.
Khi đang trò chuyện, anh đột nhiên hỏi:
"Nặc Nặc, ngày nhập mật khẩu màn hình khóa điện thoại của em có nghĩa gì vậy?"
Đó không phải là sinh nhật của Lâm Lạc, cũng không phải sinh nhật Phùng Quyên, cũng không phải là sinh nhật của anh, càng không phải là ngày Phùng Quyên bị tai nạn xe hơi…..Đó là một ngày bình thường về mọi mặt.
Lâm Lạc dừng lại một lúc.
Đó là ngày gì ư, là ngày mà cậu sống lại đó.
Là ngày Lâm Lạc trở lại thế giới này với cái tên Lâm Nặc.
Nguyên chủ Lâm Nặc là một người rất thích vẽ tranh, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên cậu ấy không có điều kiện để học vẽ, hàng ngày chỉ biết cầm bút vẽ lung tung.
Người họa sĩ mà cậu ấy ngưỡng mộ nhất chính là Lâm Lạc. Cậu ấy muốn trở thành một người như Lâm Lạc, làm những gì cậu ấy thích và vẽ những bức tranh tuyệt vời như vậy.
Nhưng khi bị người bạn Ngũ Tư Huy vô tình đẩy xuống nước, mọi ước mơ và cuộc sống của cậu ấy đều đột ngột dừng lại ngay lúc đó.
Có thể là nỗi lòng không cam tâm của cậu ấy và nỗi lòng không cam tâm của Lâm Lạc trước cái chết đang giao thoa với nhau. Nói tóm lại, Lâm Lạc đã tái sinh một cách kỳ lạ như vậy, tái sinh trong thân thể cậu bé đáng thương này.
Bí mật này, cậu chưa từng nói cho ai biết. Bây giờ Tỉnh Ngộ hỏi, Lâm Lạc liền chìm vào im lặng. Cậu không muốn nói dối Tỉnh Ngộ, nhưng cậu sợ Tỉnh Ngộ sẽ không tin mình.
“Em không muốn nói?” Giọng người đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng, không hề có ý trách móc, “Vậy thì không cần nói.”
“Cũng không có gì quan trọng cả.”
“Không phải là em không muốn nói.” Lâm Lạc thì thào, ngước mắt nhìn Tỉnh Ngộ, “Em sợ anh không tin, anh sẽ cho rằng em đang nói dối rồi giận em.”
“Điều này chứng tỏ anh chưa đáng để em hoàn toàn tin tưởng, đó là vấn đề của anh.” Tỉnh Ngộ xoa xoa tóc của Lâm Lạc, “Anh có thể đợi đến khi em tin tưởng anh rồi nói cho anh biết.”
“Anh sẽ không hối thúc em.”
Phòng bệnh còn chưa tắt đèn. Ngọn đèn sợi đốt hắt sáng lên mắt Tỉnh Ngộ, khiến đôi mắt sâu thẳm của anh chói lọi như biển sao.
Lâm Lạc nhếch lên khóe môi gật đầu:
"Vâng."
Đầu xuân không khí vẫn còn lạnh, tay Lâm Lạc sưng tấy, đau đến mức không muốn cử động cả cánh tay, cậu cảm thấy lạnh cứng cả người.
Cậu rúc vào vòng tay Tỉnh Ngộ. Tỉnh Ngộ khẽ nhấc chăn bông lên, nhìn bàn tay như củ cải của Lâm Lạc, anh không nhịn được đưa tay ra khẽ chạm vào.
Tay Lâm Lạc vì sưng tấy nên hơi nóng. Tỉnh Ngộ nâng tay Lâm Lạc, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu.
“Em có đau lắm không?”
Khóe môi Lâm Lạc mấp máy, cậu vốn muốn bảo mình không đau.
Lời nói đến trên môi, đột nhiên cậu lại không muốn nói nữa.
Khóe mắt thiếu niên nóng lên, cậu thành thực gật đầu: “Em đau lắm.”
"Tỉnh Ngộ, tay em đau quá."
“Anh thổi thổi cho em đi.”
Làm sao có thể không đau, xương cốt đều gãy, hơn nữa còn là tay phải.
Đau đến mức hắn rõ ràng là rất buồn ngủ rồi, nhưng lại không ngủ được.
Tỉnh Ngộ liền thổi thổi cho cậu, còn nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngoan, anh thổi thổi cho em, không sao nữa rồi.”
Nhìn người đàn ông cẩn thận và dịu dàng như vậy, Lâm Lạc cảm thấy mình như sắp khóc, như thể mọi nỗi bất bình, khó chịu của cậu đều có chỗ để trút bỏ, sẽ có người hết lòng lắng nghe và san sẻ với cậu.
Nhưng cậu không muốn khóc trước mặt Tỉnh Ngộ.
Xấu hổ lắm.
Cậu là một người đàn ông trưởng thành, mấy chục tuổi đầu rồi, giờ lại còn khóc, nói ra người ta cười chết.
Nhưng cậu bây giờ chỉ là một cậu sinh viên mới lớn, khóc là chuyện đương nhiên, sẽ không ai cười cậu cả.
Ít nhất Tỉnh Ngộ sẽ không.
Nước mắt bỗng tuôn rơi.
Lâm Lạc hít hít mũi.
Tỉnh Ngộ ngước mắt lên, thấy cậu đang khóc, cảm giác đau lòng trong mắt anh gần như trào ra.
“Nặc Nặc, sao em lại khóc?” Tỉnh Ngộ hỏi.
Tỉnh Ngộ chưa bao giờ thấy Lâm Lạc khóc.
Cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ, tuy còn nhỏ nhưng cậu giống như một người đàn ông thực thụ vậy, một mình gánh vác mọi việc, cũng một tay chăm lo cho cuộc sống của cả hai mẹ con.
Nhưng dù sao cũng vẫn là một cậu thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi.
Tỉnh Ngộ nghe thấy Lâm Lạc nghẹn ngào nói: "Em đau."
"Tỉnh Ngộ, anh thơm thơm em đi."
Ai quy định đàn ông không được khóc hoặc làm nũng chứ?
Cậu muốn khóc thì sẽ khóc, còn muốn làm nũng nữa. Cậu muốn Tỉnh Ngộ dỗ dành mình.
Tỉnh Ngộ cúi người nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt trên má Lâm Lạc, đầu lưỡi anh nếm được vị mặn chát, mát lạnh.
Tỉnh Ngộ lại cúi đầu hôn lên môi Lâm Lạc.
Anh di chuyển rất nhẹ, sợ sẽ đè lên tay cậu.
Lâm Lạc ngẩng mặt nhắm mắt lại, hai tay cậu không tiện ôm Tỉnh Ngộ, chỉ có thể nằm im trên giường mặc cho Tỉnh Ngộ hôn mình.
Dop.amine dường như thực sự làm dịu cơn đau trên tay, Lâm Lạc vừa hôn vừa nghĩ.
Đến kiểm tra bình truyền dịch, cô y tá vừa bước đến cửa đã nhìn thấy hình ảnh bên trong, cô sững sờ một lúc, không biết có nên vào không.
-
Ngày hôm sau, Tỉnh Ngộ không đi làm mà ở cùng Lâm Lạc trong bệnh viện. Hai người đã thỏa thuận không nói với Phùng Quyên việc này, tránh làm cho bà lo lắng. Do được cứu chữa kịp thời nên Lâm Lạc cũng phục hồi khá tốt, ngày hôm sau vết sưng tấy của cậu đã biến mất và có thể tiến hành phẫu thuật.
Thời gian phẫu thuật không lâu, chỉ một giờ.
Đây không phải là một ca phẫu thuật lớn, nhưng Tỉnh Ngộ vẫn rất hồi hộp khi đứng đợi ở cửa phòng mổ. Bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, nếu có thể, anh không muốn Nặc Nặc chịu bất kỳ rủi ro nào.
Nhưng điều này sao có thể.
Cổ tay của Lâm Lạc cần được đóng đinh bên trong để cố định xương bị gãy, còn bên ngoài thì cần được cố định bằng thạch cao, có thể giúp phục hồi và giảm đau. Với chấn thương của Lâm Lạc, cậu có thể lựa chọn nhập viện hoặc không cũng được.
Lâm Lạc không muốn nằm viện, mấy ngày vừa rồi ở trong phòng bệnh cũng chán rồi. Cậu chỉ bị thương ở cổ tay chứ không phải não, đi học cũng sẽ không ảnh hưởng. Nhưng nếu cậu về ký túc thì Tỉnh Ngộ lại lo lắng, sợ người khác không chăm sóc được cậu.
Vì vậy khi làm thủ tục xuất viện cho Lâm Lạc, trước khi tay cậu hoàn toàn bình phục, Tỉnh Ngộ đã bảo cậu đến sống chung với mình, đích thân anh sẽ chăm sóc Lâm Lạc.
Đến ngày thứ ba, Lâm Lạc dùng băng quấn tay phải quanh cổ và đến trường. Tỉnh Ngộ lái xe đưa Lâm Lạc đến cửa khoa sơn dầu, nhìn cậu đi vào tòa nhà dạy học rồi mới lái xe rời đi.
Lâm Lạc vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả giáo viên.
Cảnh Vân đang ở trong lớp. Nhìn tay phải cậu bị thương, ông cau mày hỏi cậu có chuyện gì. Lâm Lạc cười cười đáp cậu bị thương khi đánh nhau, nhưng đó không phải là vấn đề lớn, rất nhanh sẽ ổn.
Cậu sao có thể nói là mình bị đánh chứ….xấu hổ chết.
“Tại sao lại đánh nhau với người ta?” Cảnh Vân biết Lâm Lạc không phải người sẽ chủ động gây chuyện.
Lâm Lạc: “Một lời khó nói hết, nhưng thầy đừng lo lắng, em sẽ không sao, cũng không ảnh hưởng đến khả năng vẽ sau này của em đâu ạ.”
Nhìn thấy cậu hờ hững, Cảnh Vân lườm một cái ra chiều không đồng ý:
"Được rồi, về chỗ ngồi đi. Sau này em đừng đánh nhau nữa, bị thương tay em sẽ hối hận đấy."
“Vâng,” Lâm Lạc mỉm cười, “Em cảm ơn thầy đã quan tâm ạ.”
Cậu quay lại chỗ ngồi, lại thấy Hạ Văn Thu ở hàng ghế thứ ba đang vẫy tay gọi, Lâm Lạc chạy đến ngồi bên cạnh họ.
Không tiện mang cặp sách, nên cậu chỉ mang hai cuốn sách và một cây bút đến lớp.
Hạ Văn Thu thấy cậu ngồi xuống thì nghiêng người nhìn tay Lâm Lạc, bên ngoài chỉ nhìn thấy thạch cao, ngoài ra cũng không nhìn thấy gì nữa.
Lâm Lạc an ủi hồi lâu, Hạ Văn Thu mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Cảnh Vân khi lên lớp có hơi cổ hủ, bao giờ ông cũng yêu cầu tất cả sinh viên phải đứng dậy chào, sau khi ông chào đáp lễ lại rồi mọi người mới ngồi xuống bắt đầu bài học.
Sau khi bài giảng bắt đầu, cũng có rất nhiều sinh xung quanh thì thầm hỏi thăm cậu xảy ra chuyện gì. Lâm Lạc luôn trả lời rằng không sao cả, đừng lo, có gì lát tan học nói tiếp.
Lâm Lạc không dám nói chuyện riêng trong tiết của Cảnh Vân. Mặc dù Cảnh Vân tốt bụng nhưng ông dạy học rất nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không cho phép sinh viên làm việc riêng trong lớp.
Ai không muốn nghe thì cứ ra ngoài.
Chờ mãi mới hết tiết, tất cả bạn cùng lớp đều đổ ra hỏi xem tay cậu bị làm sao.
Tác giả :
Xuân Mộc Tiên Sinh