Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới
Chương 45
Lâm Lạc ngước mắt lên và thấy Tỉnh Ngộ đang cúi đầu nhìn mình, gương mặt cậu phản chiếu trong đôi mắt nâu đen.
Ánh hoàng hôn vàng vọt từ cửa sổ hắt lên mặt Tỉnh Ngộ.
Trên gương mặt anh hiện lên sự quan tâm và lo lắng, còn cả một chút bất lực.
Lâm Lạc đột ngột quay mặt đi, nhìn xuống cửa sổ như muốn che giấu tâm tình, rồi cậu ho nhẹ một tiếng, đưa tay sờ lên tóc của anh, trầm giọng hỏi:
“…………..Với bất cứ ai anh cũng đều thích làm động tác này sao?”
Tỉnh Ngộ đã xoa tóc của Miêu Tố Quân và gõ trán cô ấy.
Lâm Lạc cho rằng đây là một hành động rất thân mật, chỉ có thể làm với những người thân thiết với mình.
Nhưng Tỉnh Ngộ cũng làm vậy với cô gái đó.
Tỉnh Ngộ khẽ mấp máy môi, anh thì thào:
"Nặc Nặc..."
Lỗ tai Lâm Lạc bị hai chữ này làm cho tê rần, cậu xấu hổ không thôi, giơ tay đẩy Tỉnh Ngộ:
"Anh tránh xa tôi ra."
Nhưng ngay khi lòng bàn tay chạm vào ngực Tỉnh Ngộ, cậu đã cảm giác được độ ấm từ anh.
Cậu nhanh chóng thu tay lại, rồi từ từ cuộn tròn các ngón tay.
Tỉnh Ngộ bị đẩy ra ngoài cửa.
"Nặc Nặc," thanh âm Tỉnh Ngộ có hơi vội vàng, anh đứng dựa vào cửa, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lâm Lạc và giải thích với cậu, "Bố mẹ của Tố Quân và bố mẹ tôi là bạn tốt của nhau, chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, cô ấy giống như em gái tôi vậy. "
Thực ra anh không cần phải giải thích.
“Anh có nhiều em trai em gái thật, nghĩ mình là Đoàn Dự sao?” Lâm Lạc nói.
Tỉnh Ngộ cũng từng nói với mọi người Lâm Lạc là em trai của anh.
"..." Tỉnh Ngộ sững sờ, "Cậu cũng từng xem bộ phim cổ trang cũ như vậy sao?"
Nếu Tỉnh Ngộ nhớ không nhầm, bộ phim đó được phát sóng khi anh còn nhỏ, khi Lâm Lạc còn chưa được sinh ra.
"..." Lâm Lạc từ xấu hổ biến thành bực mình, "Tôi thích, không được sao?"
“Tôi chỉ là không thích anh như vậy.”
Lâm Lạc nói xong, cảm thấy mình không có tư cách gì đối với việc này, chỉ đành nói thêm:
"Anh không phải anh trai cô ấy, một nam một nữ chưa kết hôn, anh làm vậy là không thích hợp, người khác sẽ nghĩ hai người có gì đó."
Cậu dường như đang cố biện minh cho yêu cầu của mình.
Tỉnh Ngộ nhìn Lâm Lạc một lúc lâu, chậm rãi trả lời: "Uh, cậu nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý.”
Ngọn lửa không tên trong lòng Lâm Lạc tới giờ mới dịu đi một chút.
Ngừng một chút, cậu xoay người, dựa vào bệ cửa sổ, đứng đối diện với Tỉnh Ngộ rồi cúi đầu nói: "Còn nữa, tôi nghĩ cô ấy thích anh."
Tỉnh Ngộ im lặng.
Lâm Lạc: "Đừng nói với tôi là anh không biết."
“Tôi biết.” Tỉnh Ngộ nói, “nhưng tôi không có ý đó với cô ấy.”
Nghe vậy, Lâm Lạc lại cảm thấy khá hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Vậy mà anh còn thân thiết với cô ấy như vậy, nếu cô ấy hiểu lầm thì phải làm sao?"
“Tôi xin lỗi.” Tỉnh Ngộ nhìn lông mi rũ xuống của Lâm Lạc, giơ tay lên xoa tóc Lâm Lạc, sau đó vuốt mái tóc đen của cậu bé xuống thái dương.
Tóc mai hơi ướt mồ hôi, ngọn tóc cọ khiến lòng bàn tay anh ngứa ngáy.
Tỉnh Ngộ xoa xoa tai Lâm Lạc.
Anh sờ vào dái tai cậu, phát hiện trên dái tai của Lâm Lạc có một nốt ruồi nên đã véo nó.
“Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Tỉnh Ngộ thấy Lâm Lạc lỗ tai có chút đỏ, rồi lại từ từ nóng lên.
Tỉnh Ngộ biết mình đang làm gì.
Anh cũng biết mình không nên, nhưng anh không thể kiềm chế được.
“Nặc Nặc.” Tỉnh Ngộ lại thì thầm gọi tên cậu.
Hai má Lâm Lạc nóng bừng, khi cậu đang định nói chuyện, cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ:
"Ừm, xin lỗi..."
Một tân sinh khác trong phòng đang đứng ở cửa, nhìn hai người bên trong, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Tôi muốn đi vệ sinh, có thể..."
Lâm Lạc như từ trong mộng tỉnh lại, liếc mắt nhìn Tỉnh Ngộ, vội vàng nói: "Chúng tôi lập tức ra ngoài, xin lỗi."
Nói xong cậu bỏ chạy như bay.
“Không, không sao.” Nam sinh đảo mắt mấy vòng giữa Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ, không biết đang nghĩ gì.
Tỉnh Ngộ nhìn bóng lưng cậu, cúi đầu xoa xoa ngón tay.
Trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ và cảm giác chạm vào tai của Lâm Lạc, sau đó anh liếc nhìn nam sinh nọ rồi mới đi ra ngoài.
Nam sinh nọ nhận được tín hiệu cảnh cáo từ ánh mắt này, không nhịn được lùi lại một bước.
“Sao con vào nhà vệ sinh lâu vậy?”
Trong ký túc xá, Phùng Quyên đã dọn giường cho Lâm Lạc xong và đang ngồi trên ghế uống nước.
Lâm Lạc sờ sờ lỗ tai, trong lòng vẫn có chút hoảng hốt khi bị "chọc thủng", lại có chút không phục.
“Sao lại phát ngốc rồi?” Phùng Quyên không biết cậu đang nghĩ gì, vì vậy bà hỏi Tỉnh Ngộ phía sau.
“Tiểu Tỉnh, hôm nay cảm ơn con đã giúp đỡ, nếu không hai người chúng tôi lần đầu đến đây chắc chắn sẽ lóng ngóng.”
Sau khi đã thân quen, Phùng Quyên sẽ không gọi ông chủ Tỉnh nữa, mà luôn gọi là "Tiểu Tỉnh", nghe rất thân mật.
“Không sao.” Tỉnh Ngộ liếc mắt nhìn Lâm Lạc cười, “Chỉ là tiện tay thôi, con quen Nặc Nặc lâu như vậy, này có là gì đâu.”
“Đúng đó mẹ, mẹ không cần phải khách sáo với anh ấy.” Lâm Lạc tiếp lời.
"Đồ nhóc con," Phùng Quyên cười, "Được rồi, tiểu Tỉnh, cùng ăn cơm đi, dì mời con. Chắc chắn không ngon bằng đồ ăn bình thường của con, nhưng là tấm lòng của dì, con đừng ghét bỏ."
“Sao có thể?” Tỉnh Ngộ cười, “Dì mời khách, con cao hứng còn không kịp mà.”
Tỉnh Ngộ không bao giờ từ chối thịnh tình của trưởng bối.
Ba người rời khỏi ký túc xá.
Gần Học viện Mỹ thuật Quốc gia còn có một số trường đại học khác, Tỉnh Ngộ là cựu sinh viên Đại học Tự nhiên gần đó, hồi đó anh cũng quen biết nhiều sinh viên của Học viện Mỹ thuật Quốc gia, cũng rất thông thuộc nơi đây.
Vì vậy địa điểm sẽ do anh chọn.
Tỉnh Ngộ chọn một nhà hàng Quảng Đông do người Quảng Đông mở, các món ăn đều chính gốc, ngon miệng, giá cả hợp lý, hầu hết các nhà hàng mở gần trường đại học đều có giá tương đối bình dân, không quá đắt.
Ẩm thực Quảng Đông tương đối nhẹ nhàng, hương vị tươi ngon, phù hợp với khẩu vị của Phùng Quyên hơn.
Ăn tối xong đã muộn, cả hai đưa Phùng Quyên về khách sạn nghỉ ngơi.
Tỉnh Ngộ đã định đưa Lâm Lạc trở lại trường học rồi về nhà, nhưng Lâm Lạc đã túm anh lại.
Cậu bé ngẩng đầu lên, nói với anh dưới ánh đèn neon ban đêm của khu phố đại học:
"Tỉnh Ngộ, cùng tôi đi dạo một vòng đi."
Sắp sửa bước vào một tháng huấn luyện quân sự ma quỷ rồi, Lâm Lạc sẽ rất khó có cơ hội gặp Tỉnh Ngộ.
“Tôi muốn đi dạo quanh trường học của chúng ta và làm quen với nó.” Lâm Lạc viện đại một cái cớ.
Tỉnh Ngộ cúi đầu nhìn cậu, cười hỏi: "Cậu không mệt sao? Cậu đi máy bay cả buổi sáng, bận rộn cả buổi chiều, giờ không muốn về ký túc xá nghỉ ngơi sao?"
“Không mệt, không muốn.” Lâm Lạc lắc đầu, “Tôi muốn cùng anh đi dạo một vòng.”
“Được.” Tỉnh Ngộ đồng ý.
Hai người đi dọc theo cổng chính của trường, băng qua một con đường nhựa rất rộng, hai bên đường trồng những hàng cây rất cao, cành lá sum suê rung rinh trong gió đêm.
Một biểu ngữ dài đã được kéo ra trước con đường, có nội dung "Học viện Mỹ thuật Quốc gia chào đón bạn".
Đi xa hơn nữa là tòa nhà mang phong cách Châu Âu, ban đêm bật đèn nhiều màu nhìn rất đẹp.
"Trước tiên đưa cậu đi xem tòa nhà của khoa sơn dầu nhé?"
“Được.” Lâm Lạc đồng ý.
Đi đâu cậu cũng chẳng quan tâm, cậu chỉ muốn ở một mình với Tỉnh Ngộ một lúc.
Lâm Lạc đi theo bên cạnh Tỉnh Ngộ, mắt cậu liếc nhìn tay người đàn ông.
Cậu muốn nắm tay Tỉnh Ngộ một cách tự nhiên giống như Miêu Tố Quân, nhưng cậu chỉ dám nghĩ.
Vẫn không dám thực sự làm vậy.
Tỉnh Ngộ rẽ phải trước tòa nhà, băng qua một con đường lát đá cuội, xuyên qua bãi cỏ và bụi rậm, rồi đi về phía trước.
Dù trời đã về đêm nhưng vẫn có không ít tân sinh viên đi cùng phụ huynh dạo quanh trường.
Cả hai đều rất thu hút ánh nhìn, môi trường cũng không đủ yên tĩnh nên không thể khiến mong muốn "một mình bên nhau" của Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ thành công.
Sau bảy rẽ tám quẹo, hai người đã tới trước khoa sơn dầu.
Tòa nhà màu trắng ẩn hiện giữa lá thu vàng đỏ, dưới ánh đèn đường tỏa sáng càng có ý vị của những bức tranh sơn dầu.
“Đây là nơi sau này cậu sẽ đi học.” Tỉnh Ngộ giới thiệu, sau đó nắm lấy tay cậu thanh niên cười nói: “Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi.”
Mong muốn được nắm tay của Lâm Lạc cuối cùng cũng được thực hiện.
Ánh hoàng hôn vàng vọt từ cửa sổ hắt lên mặt Tỉnh Ngộ.
Trên gương mặt anh hiện lên sự quan tâm và lo lắng, còn cả một chút bất lực.
Lâm Lạc đột ngột quay mặt đi, nhìn xuống cửa sổ như muốn che giấu tâm tình, rồi cậu ho nhẹ một tiếng, đưa tay sờ lên tóc của anh, trầm giọng hỏi:
“…………..Với bất cứ ai anh cũng đều thích làm động tác này sao?”
Tỉnh Ngộ đã xoa tóc của Miêu Tố Quân và gõ trán cô ấy.
Lâm Lạc cho rằng đây là một hành động rất thân mật, chỉ có thể làm với những người thân thiết với mình.
Nhưng Tỉnh Ngộ cũng làm vậy với cô gái đó.
Tỉnh Ngộ khẽ mấp máy môi, anh thì thào:
"Nặc Nặc..."
Lỗ tai Lâm Lạc bị hai chữ này làm cho tê rần, cậu xấu hổ không thôi, giơ tay đẩy Tỉnh Ngộ:
"Anh tránh xa tôi ra."
Nhưng ngay khi lòng bàn tay chạm vào ngực Tỉnh Ngộ, cậu đã cảm giác được độ ấm từ anh.
Cậu nhanh chóng thu tay lại, rồi từ từ cuộn tròn các ngón tay.
Tỉnh Ngộ bị đẩy ra ngoài cửa.
"Nặc Nặc," thanh âm Tỉnh Ngộ có hơi vội vàng, anh đứng dựa vào cửa, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lâm Lạc và giải thích với cậu, "Bố mẹ của Tố Quân và bố mẹ tôi là bạn tốt của nhau, chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, cô ấy giống như em gái tôi vậy. "
Thực ra anh không cần phải giải thích.
“Anh có nhiều em trai em gái thật, nghĩ mình là Đoàn Dự sao?” Lâm Lạc nói.
Tỉnh Ngộ cũng từng nói với mọi người Lâm Lạc là em trai của anh.
"..." Tỉnh Ngộ sững sờ, "Cậu cũng từng xem bộ phim cổ trang cũ như vậy sao?"
Nếu Tỉnh Ngộ nhớ không nhầm, bộ phim đó được phát sóng khi anh còn nhỏ, khi Lâm Lạc còn chưa được sinh ra.
"..." Lâm Lạc từ xấu hổ biến thành bực mình, "Tôi thích, không được sao?"
“Tôi chỉ là không thích anh như vậy.”
Lâm Lạc nói xong, cảm thấy mình không có tư cách gì đối với việc này, chỉ đành nói thêm:
"Anh không phải anh trai cô ấy, một nam một nữ chưa kết hôn, anh làm vậy là không thích hợp, người khác sẽ nghĩ hai người có gì đó."
Cậu dường như đang cố biện minh cho yêu cầu của mình.
Tỉnh Ngộ nhìn Lâm Lạc một lúc lâu, chậm rãi trả lời: "Uh, cậu nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý.”
Ngọn lửa không tên trong lòng Lâm Lạc tới giờ mới dịu đi một chút.
Ngừng một chút, cậu xoay người, dựa vào bệ cửa sổ, đứng đối diện với Tỉnh Ngộ rồi cúi đầu nói: "Còn nữa, tôi nghĩ cô ấy thích anh."
Tỉnh Ngộ im lặng.
Lâm Lạc: "Đừng nói với tôi là anh không biết."
“Tôi biết.” Tỉnh Ngộ nói, “nhưng tôi không có ý đó với cô ấy.”
Nghe vậy, Lâm Lạc lại cảm thấy khá hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Vậy mà anh còn thân thiết với cô ấy như vậy, nếu cô ấy hiểu lầm thì phải làm sao?"
“Tôi xin lỗi.” Tỉnh Ngộ nhìn lông mi rũ xuống của Lâm Lạc, giơ tay lên xoa tóc Lâm Lạc, sau đó vuốt mái tóc đen của cậu bé xuống thái dương.
Tóc mai hơi ướt mồ hôi, ngọn tóc cọ khiến lòng bàn tay anh ngứa ngáy.
Tỉnh Ngộ xoa xoa tai Lâm Lạc.
Anh sờ vào dái tai cậu, phát hiện trên dái tai của Lâm Lạc có một nốt ruồi nên đã véo nó.
“Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Tỉnh Ngộ thấy Lâm Lạc lỗ tai có chút đỏ, rồi lại từ từ nóng lên.
Tỉnh Ngộ biết mình đang làm gì.
Anh cũng biết mình không nên, nhưng anh không thể kiềm chế được.
“Nặc Nặc.” Tỉnh Ngộ lại thì thầm gọi tên cậu.
Hai má Lâm Lạc nóng bừng, khi cậu đang định nói chuyện, cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ:
"Ừm, xin lỗi..."
Một tân sinh khác trong phòng đang đứng ở cửa, nhìn hai người bên trong, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Tôi muốn đi vệ sinh, có thể..."
Lâm Lạc như từ trong mộng tỉnh lại, liếc mắt nhìn Tỉnh Ngộ, vội vàng nói: "Chúng tôi lập tức ra ngoài, xin lỗi."
Nói xong cậu bỏ chạy như bay.
“Không, không sao.” Nam sinh đảo mắt mấy vòng giữa Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ, không biết đang nghĩ gì.
Tỉnh Ngộ nhìn bóng lưng cậu, cúi đầu xoa xoa ngón tay.
Trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ và cảm giác chạm vào tai của Lâm Lạc, sau đó anh liếc nhìn nam sinh nọ rồi mới đi ra ngoài.
Nam sinh nọ nhận được tín hiệu cảnh cáo từ ánh mắt này, không nhịn được lùi lại một bước.
“Sao con vào nhà vệ sinh lâu vậy?”
Trong ký túc xá, Phùng Quyên đã dọn giường cho Lâm Lạc xong và đang ngồi trên ghế uống nước.
Lâm Lạc sờ sờ lỗ tai, trong lòng vẫn có chút hoảng hốt khi bị "chọc thủng", lại có chút không phục.
“Sao lại phát ngốc rồi?” Phùng Quyên không biết cậu đang nghĩ gì, vì vậy bà hỏi Tỉnh Ngộ phía sau.
“Tiểu Tỉnh, hôm nay cảm ơn con đã giúp đỡ, nếu không hai người chúng tôi lần đầu đến đây chắc chắn sẽ lóng ngóng.”
Sau khi đã thân quen, Phùng Quyên sẽ không gọi ông chủ Tỉnh nữa, mà luôn gọi là "Tiểu Tỉnh", nghe rất thân mật.
“Không sao.” Tỉnh Ngộ liếc mắt nhìn Lâm Lạc cười, “Chỉ là tiện tay thôi, con quen Nặc Nặc lâu như vậy, này có là gì đâu.”
“Đúng đó mẹ, mẹ không cần phải khách sáo với anh ấy.” Lâm Lạc tiếp lời.
"Đồ nhóc con," Phùng Quyên cười, "Được rồi, tiểu Tỉnh, cùng ăn cơm đi, dì mời con. Chắc chắn không ngon bằng đồ ăn bình thường của con, nhưng là tấm lòng của dì, con đừng ghét bỏ."
“Sao có thể?” Tỉnh Ngộ cười, “Dì mời khách, con cao hứng còn không kịp mà.”
Tỉnh Ngộ không bao giờ từ chối thịnh tình của trưởng bối.
Ba người rời khỏi ký túc xá.
Gần Học viện Mỹ thuật Quốc gia còn có một số trường đại học khác, Tỉnh Ngộ là cựu sinh viên Đại học Tự nhiên gần đó, hồi đó anh cũng quen biết nhiều sinh viên của Học viện Mỹ thuật Quốc gia, cũng rất thông thuộc nơi đây.
Vì vậy địa điểm sẽ do anh chọn.
Tỉnh Ngộ chọn một nhà hàng Quảng Đông do người Quảng Đông mở, các món ăn đều chính gốc, ngon miệng, giá cả hợp lý, hầu hết các nhà hàng mở gần trường đại học đều có giá tương đối bình dân, không quá đắt.
Ẩm thực Quảng Đông tương đối nhẹ nhàng, hương vị tươi ngon, phù hợp với khẩu vị của Phùng Quyên hơn.
Ăn tối xong đã muộn, cả hai đưa Phùng Quyên về khách sạn nghỉ ngơi.
Tỉnh Ngộ đã định đưa Lâm Lạc trở lại trường học rồi về nhà, nhưng Lâm Lạc đã túm anh lại.
Cậu bé ngẩng đầu lên, nói với anh dưới ánh đèn neon ban đêm của khu phố đại học:
"Tỉnh Ngộ, cùng tôi đi dạo một vòng đi."
Sắp sửa bước vào một tháng huấn luyện quân sự ma quỷ rồi, Lâm Lạc sẽ rất khó có cơ hội gặp Tỉnh Ngộ.
“Tôi muốn đi dạo quanh trường học của chúng ta và làm quen với nó.” Lâm Lạc viện đại một cái cớ.
Tỉnh Ngộ cúi đầu nhìn cậu, cười hỏi: "Cậu không mệt sao? Cậu đi máy bay cả buổi sáng, bận rộn cả buổi chiều, giờ không muốn về ký túc xá nghỉ ngơi sao?"
“Không mệt, không muốn.” Lâm Lạc lắc đầu, “Tôi muốn cùng anh đi dạo một vòng.”
“Được.” Tỉnh Ngộ đồng ý.
Hai người đi dọc theo cổng chính của trường, băng qua một con đường nhựa rất rộng, hai bên đường trồng những hàng cây rất cao, cành lá sum suê rung rinh trong gió đêm.
Một biểu ngữ dài đã được kéo ra trước con đường, có nội dung "Học viện Mỹ thuật Quốc gia chào đón bạn".
Đi xa hơn nữa là tòa nhà mang phong cách Châu Âu, ban đêm bật đèn nhiều màu nhìn rất đẹp.
"Trước tiên đưa cậu đi xem tòa nhà của khoa sơn dầu nhé?"
“Được.” Lâm Lạc đồng ý.
Đi đâu cậu cũng chẳng quan tâm, cậu chỉ muốn ở một mình với Tỉnh Ngộ một lúc.
Lâm Lạc đi theo bên cạnh Tỉnh Ngộ, mắt cậu liếc nhìn tay người đàn ông.
Cậu muốn nắm tay Tỉnh Ngộ một cách tự nhiên giống như Miêu Tố Quân, nhưng cậu chỉ dám nghĩ.
Vẫn không dám thực sự làm vậy.
Tỉnh Ngộ rẽ phải trước tòa nhà, băng qua một con đường lát đá cuội, xuyên qua bãi cỏ và bụi rậm, rồi đi về phía trước.
Dù trời đã về đêm nhưng vẫn có không ít tân sinh viên đi cùng phụ huynh dạo quanh trường.
Cả hai đều rất thu hút ánh nhìn, môi trường cũng không đủ yên tĩnh nên không thể khiến mong muốn "một mình bên nhau" của Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ thành công.
Sau bảy rẽ tám quẹo, hai người đã tới trước khoa sơn dầu.
Tòa nhà màu trắng ẩn hiện giữa lá thu vàng đỏ, dưới ánh đèn đường tỏa sáng càng có ý vị của những bức tranh sơn dầu.
“Đây là nơi sau này cậu sẽ đi học.” Tỉnh Ngộ giới thiệu, sau đó nắm lấy tay cậu thanh niên cười nói: “Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi.”
Mong muốn được nắm tay của Lâm Lạc cuối cùng cũng được thực hiện.
Tác giả :
Xuân Mộc Tiên Sinh