Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 76 Bồng Lai trăm nẻo không đến được
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Bầu trời trên Huyền Vân Phong bao phủ một màu hoảng sợ, theo thân hình rõ ràng từng nét của người con gái, cuồng phong nổi lên, gió lốc xanh đen gào thét cuồn cuộn trên mặt đất, thổi tung váy áo nàng ta, đồng thời thổi càn quét đến nỗi các đệ tử ngoại phong khiếp sợ không thôi hồn bay phách lạc, té lăn trên đất. Uy áp đến từ vị thần thượng cổ đè nặng trong lòng, một ngụm máu trào ra trong tiếng kêu gào thảm thiết.
Mọi người chống tay xuống đất, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, kinh hoàng sợ hãi ngập trong mắt.
“Nàng là ai?”
“… Sức mạnh quá khủng bố.”
Phản ứng của bọn họ khi đối mặt với nguy hiểm là trốn tránh, là nhượng bộ, là sởn da gà, là miệng đắng lưỡi khô trong vô thức. Nhưng lúc ánh mắt chạm đến bóng dáng trắng như tuyết giữa võ đài, bọn họ lại an tâm như kỳ tích. Đoạn, há hốc mồm, chậm chạp đứng dậy.
Đó là Bùi Ngự Chi, là tín ngưỡng của Vân Tiêu cả thế hệ này.
Lực lượng của Vương Mẫu Côn Luân kinh khủng như vậy, khoảnh khắc cơn gió của tạo hoá hoành hành, trên cả đỉnh núi dường như bị một thanh đao lớn kề sát.
Bùi Cảnh quay đầu, nhìn vào thi thể của Trường Ngô bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Kiếm Lăng Trần trong tay lộ ra vẻ hưng phấn bởi đối thủ cường đại, ong ong rung động.
Tây Vương Mẫu nở nụ cười xinh đẹp, môi đỏ như máu, giọng nói dịu dàng: “Là hậu duệ của lão già Vân Tiêu Kiếm Tôn thật à? Chỉ là bây giờ ngươi còn trẻ như vậy, há có thể là đối thủ của ta, ta trốn từ Tây Côn Luân đến đây, là thần linh chín kiếp cao quý, bị đệ tử trong môn phái của ngươi mạo phạm như vậy — thù này, phải dùng máu kết thúc.”
Bốn chữ dùng máu kết thúc thốt lên, không khí dồn dập trong nháy mắt, cây đao trên trời kia ngo ngoe chuyển động!
Bùi Cảnh nghe vậy, chỉ cười lạnh: “Đệ tử trong môn ta mạo phạm ngươi? — Không phải ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, uy hiếp đệ tử trong môn phái của ta sát sinh tác quái trước hay sao?”
Y nâng Lăng Trần, mặt lạnh như băng: “Ngươi phụng oan có đầu nợ có chủ, vậy thì hôm nay, ta cũng muốn ngươi đền mạng thay hơn mấy chục người chết oan ấy.”
“Ha ha ha ha.” Tây Vương Mẫu cười to, tới khi ngừng lại, đôi mắt đầy sát khí, vẻ mặt méo mó, cả người điên cuồng, không giống với Vương Mẫu đoan trang nhã nhặn trong truyền thuyết mà tựa như thần giết chóc đến từ địa ngục sâu thẳm: “Thằng nhãi dốt nát!”
Nàng ta trút bỏ vẻ bề ngoài đoan trang thanh nhã, giờ đây là tên điên chỉ có oán hận, sát phạt chiếm lấy đầu óc!
Vù — gió lốc sau lưng nàng ta thành hình, như một người khổng lồ, có thể dời non lấp biển, xé nát vạn vật. Tây Vương Mẫu vươn tay — năm ngón tay thon dài trắng nõn bởi sống trong an nhàn sung sướng. Một con mắt bão lập tức lượn vòng lên từ dưới chân Bùi Cảnh, mắt bão đen nhánh chứa đầy sức mạnh cuồng bạo huỷ diệt đất trời!
Bùi Cảnh đâm kiếm vào trong mắt bão, kiếm Lăng Trần bắn ra tia sáng bạc dữ dội. Kiếm Lăng Trần là món quà mà sư tổ Hư Hàm tặng cho y lúc vào viện Kinh Thiên. Nếu là kiếm bình thường, chỉ sợ lúc này đã bị ngọn gió từ thời hồng hoang bẻ nát, mà bây giờ, lại là kiếm Lăng Trần xoắn nát mắt bão.
Bùm, mắt bão vỡ vụn.
Kiếm tu áo trắng tiến lên một bước, khoé môi Bùi Cảnh cong lên nụ cười đùa cợt: “Ngươi cho rằng mình có thể làm càn như ở Tây Côn Luân trong Vân Tiêu?”
Thật ra bàn về đấu đơn, y hoàn toàn không thể đánh lại người con gái này, không những thế còn có thể bị nàng ta giết chết chưa đầy hai chiêu — Tây Vương Mẫu tối thiểu đã tu vi nửa Hoá Thần, trên thân có một loại sức mạnh tà ác hỗn độn, bất tử vĩnh sinh giống hệt Trương Thanh Thư.
Thanh Nghênh nói rằng dùng mặt nạ mới có thể trấn áp, Bùi Cảnh cũng biết hôm nay không giết chết được nàng ta — nhưng mà, trận pháp ngàn vạn năm của Vân Tiêu ngay trên mảnh đất này, nàng ta thật sự coi mình vô địch?
Tây Vương Mẫu nheo mắt lại, nói: “Ngươi cho rằng, ta sẽ để mặc ngươi khởi động trận pháp của Vân Tiêu?”
“— Lên!”
Nàng ta hét vang, “người khổng lồ” xoáy nên bởi gió bỗng há mồm, rống một tiếng thật to.
Sóng âm thành hình, ở trên võ đài, tất cả mọi người ngoại trừ Bùi Cảnh đều đau thấu tim can, ộc máu đầy miệng, ngã nhào xuống đất.
Thùng thùng, người khổng lồ gió đạp lên võ đài, một vết nứt toác, lan ra dưới chân. Thân hình nó to lớn, cũng không kém phần mạnh mẽ.
Chứa đựng sức mạnh của cơn gió tạo hoá từ thời thượng cổ thần bí mênh mông, có thể dễ dàng huỷ diệt tất cả chỉ trong tích tắc.
Tay áo Bùi Cảnh tung bay, trầm mặc ngẩng đầu nhìn người khổng lồ cao hơn mình mấy chục lần.
Tây Vương Mẫu cười tủm tỉm: “Ta giết ngươi trước, sau đó, giết, Vân, Tiêu.”
Người khổng lồ cuồng nộ, vươn tay, bàn tay hoá thành một thanh đao lớn! — Từ trên xuống dưới, che khuất bầu trời, toàn bộ đất trời nơi đây tuyệt vọng không còn lối thoát.
Các trưởng lão nội phong trên đài cao lòng nóng như lửa đốt, làm cách nào cũng không vào được — để bảo vệ đệ tử phía ngoài, Bùi Ngự Chi lấy kiếm Lăng Trần làm chủ, dùng nội lực xây lên một tầng pháp trận ở biên giới võ đài!
Đệ tử dưới võ đài chậm chạp đứng thẳng lên, nhìn kiếm tu áo tuyết dưới lưỡi đao cuồng phong khổng lồ, tim nảy lên tận cổ họng: “Bùi sư huynh!”
Đồng thời ngay khoảnh khắc bọn họ gào thét, Bùi Cảnh nghe được một thanh âm.
Keng, tiếng động cực nhỏ lại cũng hết sức thanh thuý.
Như giọt sương buổi sớm trượt dài xuống đất theo gân lá.
Áp lực của cơn gió tạo hoá tiêu tan.
Sợi dây xanh biếc bảo vệ xung quanh Bùi Cảnh từng chút một, ánh sáng xanh tươi mát tựa như ảo mộng. Trên ngực lạnh buốt, hạt châu y đeo trên cổ thoát khỏi dây thừng, bay lên trên không.
Trời đất tối đen, thế giới đục ngầu, duy nhất ánh xanh chói lọi ấy thắp sáng đất trời.
Nụ cười của Tây Vương Mẫu lạnh dần đi.
Ngón tay siết chặt trong tay áo, đôi mắt dìm nát váng băng.
Hạt châu vỡ vụn, thiếu nữ hoá thành thực thể.
Tóc dài đen nhánh lũ lượt đổ xuống, nàng chậm chạp mở con ngươi xanh biếc ra, đủ loại cảm xúc cứ thể tĩnh lặng. Mình đầy thương tích, chiếc váy dệt tinh xảo từ muôn vàn sợi lông vũ tung bay, phấp phới những chiếc lông đẫm máu. Cả cổ lẫn miệng của Thanh Nghênh đều có vết thương dài khoảng một ngón tay, vằn vèo như một con rết.
Nàng lặng im không nói, hơi quay đầu, chiếc nhẫn thánh vật của tộc Thanh Điểu trong vũng máu chậm rãi bay lên, sau đó bay đến bên cạnh nàng vô cùng thân mật.
Tây Vương Mẫu cười lớn một tiếng, như đã cuồng điên, nàng ta đi lên phía trước, lạnh lẽo sát khí cuồn cuộn giữa không trung, rít lên từng tiếng trong miệng: “Thanh Nghênh! Quả nhiên là ngươi! Ban đầu ta không nên niệm tình cũ mà giữ ngươi lại — thậm chí còn cứu ngươi — tộc của các ngươi nên huỷ diệt trên đỉnh Tây Côn Luân!”
Chiếc nhẫn đeo về tay một lần nữa, Thanh Nghênh nhìn người con gái vừa thân quen vừa lạ lẫm phía trước, đã đau đến chết lặng từ lâu.
Nhân quả quá nặng nề, cuối cùng yêu hận trở nên hoang đường, chẳng còn nghĩa lý.
Thiếu nữ khẽ nói: “Ngươi báo mối nhục hai đời, ta báo mối hận diệt tộc, không có đúng sai.”
Tây Vương Mẫu cười to: “Hay cho một câu không có đúng sai. Tộc Thanh Điểu các ngươi đâm mù hai mắt của ta, cắt đứt tay chân của ta, ăn hết xác thịt của ta, phân tán linh hồn của ta, để ta chuyển thế thành đồ ngu ngốc. Giả nhân giả nghĩa trợ giúp ta, sau lưng lại ngày đêm mài mòn xương cốt của ta — nếu không phải cuối cùng các ngươi quyết định giết chết ta, chỉ sợ ta vẫn không thể khôi phục ký ức.” Nàng ta oán hận đến cực điểm, rõ ràng từng chữ như chém băng cắt ngọc: “Những món nợ này, cả đời này tính không hết!”
Thanh Nghênh nói rất thấp: “Vậy còn ngươi? Tiêu diệt con dân của ta, huỷ mất linh căn của ta. Món nợ giữa ta và ngươi phải tính thế nào?”
Đôi mắt Tây Vương Mẫu vằn vện tia máu, cắn răng cười khanh khách.
Đáy lòng Thanh Nghênh chỉ còn lại mảnh hoang vu tĩnh lặng.
Nàng vươn tay, một ngọn lửa xanh mang theo sấm sét dấy lên trong lòng bàn tay gầy yếu tái nhợt.
Trách nhiệm và sứ mệnh, tình cảm và công lý, suy cho cùng, nàng không thể toàn vẹn cả đôi.
Trong đêm mưa gió trên núi Tây Côn Luân, nàng xông vào như điên, lấy xác thịt ngăn cản sự cắn xé của Tam trưởng lão cho người ấy — Thiếu Tộc chủ chưa thức tỉnh sao mà yếu ớt đến thế, mới chỉ một chút, cánh tay chảy máu đầm đìa, trơ ra xương trắng lạnh lẽo. Các trưởng lão hoá thành hình người, khoé môi hẵng còn vương máu, nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi ra ngoài đi, đây không phải nơi mà ngươi nên tới.” Cô gái bé bỏng lã chã, nước mắt rơi như mưa: “Đừng mà, trưởng lão, đừng ăn thịt nàng ấy. Vì sao phải ăn thịt nàng ấy.” Ba vị trưởng lão trước giờ vẫn không thích nàng, cảm thấy sự hèn nhát nhu nhược của nàng làm nhục linh hồn tổ tiên — một cái tát giáng xuống một cách tàn nhẫn: “Nếu ngươi còn không đi, đến cả ngươi chúng ta cũng ăn sạch.”
Nàng khóc đến độ thở không ra hơi, lồng ngực lạnh ngắt, đại não trống không.
Phía sau là tri kỷ thoi thóp, trước nay vẫn luôn đoan trang nhã nhặn, giờ này ngã khỏi thần đàn, chật vật không chịu nổi.
Nữ thần vươn tay, run rẩy tuyệt vọng níu chặt ống tay áo của nàng, như chỗ dựa cuối cùng.
Thanh Nghênh nhắm mắt, lại mở ra, lau sạch nước mắt, nói: “Ta sẽ không để cho bọn họ giết nàng!”
Đó là lần đầu tiên Thanh Nghênh dùng sức mạnh của Thanh Điểu. Không ngờ tới, kẻ mình đối phó lại là người trong tộc. Cung điện của Tây Côn Luân, Nam Minh Ly Hoả(1) cháy hừng hực, ba vị trưởng lão hoàn toàn tức giận, cũng nảy ý giết chết nàng. Trong lúc giao đấu, Thanh Nghênh chuyển dời toàn bộ đau đớn cùng với trận pháp gia tăng trên người Tây Vương Mẫu — để cho mình, chịu hết khổ sở thần hồn tan biến thay người ấy!
(1) lửa bản mệnh của Khổng Tước
Cuối cùng lưỡng bại câu thương, nàng thoi thóp trên mặt đất, lại nghe thấy một tiếng cười lạnh cực kỳ thấp sau lưng mình.
Non sông lay lắt, ánh trăng giá băng.
Nữ thần đứng dậy khỏi vũng máu, váy áo tan nát, tóc rủ xuống, bị chia ăn ngay lúc sống sờ sờ mới cười lên, khoé mắt đều là vân máu. Nàng ta oán hận tột độ, trở về từ vực sâu, trên thân nhiều thêm một hơi thở.
Khiến Thanh Nghênh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
“Tộc Thanh Điểu bội bạc, bôi nhọ thần linh, tội lỗi, đáng, giết.”
Ký ức sau đó, nàng không muốn nhớ lại. Tam trưởng lão cùng với Thiếu Tộc chủ tự giết lẫn nhau, thân bị thương nặng. Toàn bộ Tây Côn Luân, những con dân vô tội đến chở che cho nàng. Trong cuồng phong bão táp, đôi mắt xanh biếc của nàng chỉ có tuyệt vọng.
Trước khi chết, Tam trưởng lão chỉ hận không thể chém nàng thành trăm mảnh: “Là ngươi—! Là ngươi hại chết tộc Thanh Điểu! Khốn nạn — ngươi làm sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông!” Câu nói này, trở thành ác mộng mãi sau này của nàng.
Cuối cùng, Thanh Nghênh chìm vào hôn mê, được người ôm vào lòng, giữa hương mơ quen thuộc, nước mắt nàng lại trào ra.
Chuyện cũ miên man tựa như giấc mộng.
Nàng có lỗi với tộc Thanh Điểu, có lỗi với Phượng Hoàng.
Tội nhân như nàng, còn mặt mũi nào sống trên đời này.
Ngọn lửa trong lòng bàn tay càng cháy càng mạnh, chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng cực kỳ bi ai, tựa như linh hồn liệt tổ liệt tông đang ngăn trở nàng.
Nụ cười hiện lên khoé môi, Thanh Nghênh lại lắc đầu.
Chiêu thức mạnh nhất của tộc Thanh Điểu là chân hoả bản bệnh, Nam Minh Ly Hoả. Trước kia nàng trọng thương, không thể điều khiển, nên mới lựa chọn dùng sức mạnh của Thiên Diện Nữ cùng nhau giết chết Tây Vương Mẫu. Nhưng bây giờ, Phượng Hoàng cũng đang ở trên ngọn núi này, viên ngọc châu đó cũng làm lành tổn thương trên thần hồn của nàng.
Thần hồn thiêu đốt muôn đời, vẽ nên Nam Minh Ly hoả cuối cùng, cùng chết đi, cũng là biện pháp cuối cùng.
Ân ân oán oán ở Tây Côn Luân, đã nên mai táng từ lâu.
Tây Vương Mẫu nhìn thấy ngọn lửa trên lòng bàn tay nàng, sắc mặt trắng bệch, sau đó tức giận tột cùng, cười lên: “Nam Minh Ly Hoả! Ha ha ha Nam Minh Ly Hoả! Ngươi muốn giết ta đến vậy! Không tiếc hồn phi phách tán cũng muốn giết ta. Thanh Nghênh, được lắm, ha ha ha ha, ngươi không niệm tình xưa, ta cần gì phải buông tha cho ngươi — ta tiễn ngươi xuống dưới, đưa ngươi đi đoàn tụ với con dân mà ngươi hằng mong nhớ.”
Một câu cuối cùng, nàng ta hét lên.
Bùi Cảnh bỗng nhiên sững sờ, quay đầu, nhìn thiếu nữ lơ lửng trên không trung, mở miệng: “Cô đừng như vậy, Phượng Hoàng cũng không trách cô.”
Nghe thấy hai chữ Phượng Hoàng, thiếu nữ vẫn luôn bình thản không gợn sóng lại tuôn lệ như mưa.
Mắt nàng ngập nước, run rẩy nói: “Xin lỗi… Xin lỗi, là ta vô dụng — là ta không bảo vệ được tộc Thanh Điểu.”
Sấm sét trong Nam Minh Ly Hoả thịnh nộ, sức mạnh huyết mạch đến từ Thần thú thượng cổ xuyên phá thời không — cơ thể gầy gò của Thanh Nghênh cũng trở nên vô cùng thần thánh giữa ngọn lửa.
Nàng đang tự đốt thần hồn!
Bùi Cảnh muốn ngăn cản nàng, nhưng lại không biết nên ngăn cản ra sao. Đủ loại ân oán ở Tây Côn Luân kỳ thật chẳng can hệ gì đến nàng, nhưng nàng là Thiếu Tộc chủ của tộc Thanh Điểu, dù không nhận được sự tôn trọng thích đáng ngay từ nhỏ, nhưng lại vừa sinh đã gánh sứ mệnh trên vai.
Ngay lúc Nam Minh Ly Hoả sắp thiêu đốt nàng hoàn toàn, hoá thành con rồng lớn đánh với Tây Vương Mẫu một trận! Tiếng Phượng Hoàng gáy lớn truyền đến từ chân trời — khổ sở đau thương lại phẫn nộ — lửa Niết Bàn đỏ thẫm hừng hực, tới từ phương xa.
Phượng đế khoác áo bào đỏ vàng cất tiếng lạnh lẽo: “Chuyện diệt vong của tộc Thanh Điểu không liên quan gì đến ngươi! Ngươi không hề có lỗi với bất kỳ kẻ nào!”
Mắt Đỏ đau lòng khóc rống lên, con chim mập giương cánh bay thật nhanh, vừa bay vừa rơi nước mắt, xuyên qua màn chắn ngoài võ đài, không thèm nhìn đến Nam Minh Ly Hoả, bay thẳng đến bên cạnh Thanh Nghênh. Nó chíp chíp chíp chíp kêu một hồi lâu, không nói ra được là phẫn nộ hay gì khác, nước mặt lại rớt vào tay Thanh Nghênh từng giọt một.
Nàng ngây ngẩn cả người.
Mắt Đỏ muốn lấy mỏ mổ vào tay nàng, nhưng nhìn thấy những vết thương dữ tợn đó thì sững lại, vụng về dùng cánh nhẹ nhàng nâng lên.
Thanh Nghênh như đứa trẻ mắc lỗi, thì thào: “… Chủ nhân… Ta…”
Nước mắt của Mắt Đỏ dần dập tắt Nam Minh Ly Hoả còn chưa thành hình trong lòng bàn tay nàng.
Phượng Căng từ trên trời xuống, lửa giận bùng lên trong đôi mắt vàng sậm, hận không thể giết chết người con gái đối diện kia.
“Tộc Thanh Điểu nợ ngươi chưa trả hết, vậy thì tội ác mà ngươi nợ Phượng tộc của ta, cũng nên trả lại đây.”
Tĩnh lặng hồi lâu.
Tây Vương Mẫu chẳng tỏ vẻ gì, cơn phẫn nộ tột độ tan đi, nàng ta cũng như hoàn toàn biến thành người khác, một chút nhân tính cuối cùng bị dập tắt.
Tóc đen theo gió, váy áo xoay tròn, khuôn mặt thần tiên xinh đẹp mang theo hơi lạnh lẽo.
Nàng cười lạnh, mở miệng: “Vân Tiêu Kiếm Tôn, Phượng Hoàng linh chủ, hậu duệ của bọn họ đều không biết tự lượng sức mình thế sao.”
“Chưa kể đến ta là thần linh chín kiếp. Bây giờ ta kế thừa sức mạnh của Thiên Đạo, bất tử vĩnh sinh, các ngươi liên thủ, cũng chỉ là chịu chết!”
Thanh Nghênh chợt ngẩng đầu, lo âu nhìn về phía Phượng Căng: “Phượng đế…”
Phượng Căng quay đầu, đôi mắt vàng sậm phẫn nộ, quát lên với nàng: “Câm miệng! Trơ mắt nhìn ngươi tự thiêu, ta còn mặt mũi nào đi gặp Khổng Tước.”
Thanh Nghênh muốn nói lại thôi: “Nhưng…” Nàng đã thức tỉnh, kế thừa sức mạnh của tổ tiên mới có thể triệu hồi Nam Minh Ly Hoả. Mà bây giờ Phượng đế vẫn còn trẻ, sao có thể chống lại Tây Vương Mẫu.
Phượng Căng nói: “Ngươi không nghe nàng ta nói à, Tây Vương Mẫu kế thừa Thiên Đạo, bất tử vĩnh sinh. Dù cho ngươi có tự thiêu triệu hồi Nam Minh Ly Hoả, chẳng qua cũng là tổn thương nàng ta tạm thời mà thôi.”
Thanh Nghênh mím môi, ánh mắt nhìn sang người con gái váy áo xanh lam bên kia.
Nhưng Tây Vương Mẫu không nhìn nàng, chỉ cười âm u liếc qua cả đám.
Ngay khoảnh khắc Thanh Nghênh triệu hồi Nam Minh Ly Hoả vừa rồi.
Tình nghĩa giữa hai người bọn họ, đứt đoạn.
Không có một nhánh trần thế cuối cùng ràng buộc, khí thế cả người nàng ta càng toát ra thêm kinh khủng.
Răng rắc, màn chắn Bùi Cảnh tạo bởi kiếm Lăng Trần, vỡ nát.
Không ít đệ tử dưới võ đài lần đầu tiên đối mặt với uy áp của Tây Vương Mẫu, thét gào, lục phủ ngũ tạng đau nhức kịch liệt, phun đầy máu tươi — các trưởng lão trên đài cao cũng hoảng loạn, bị ép quỳ xuống. Trần Hư cầm kiếm Vấn Tình trong tay, nhảy xuống khỏi đám mây, đứng trên võ đài. Toàn bộ Huyền Vân Phong đều chìm ngập trong rên rỉ sợ hãi.
Hoa văn máu trên khoé mắt Tây Vương Mẫu lan ra, biến thành bông hoa nở rộ trên ấn đường. Tóc mai giữa trâm cài phất phới, ngọc bội cùng reo, váy áo thần tiên, nữ thần đứng giữa đỉnh mây, tuyệt thế chẳng ai sánh bằng. “Người khổng lồ” bên cạnh nàng ta tự tan tác. Bốn phương tám hướng, nương rẫy gào thét, một sức mạnh trước nay chưa từng thấy ập đến như thuỷ triều, còn lớn hơn trước đó gấp trăm lần.
Cuồng bạo như muốn xé nát cả đất trời! Sâu trong vũ trụ, trên cả Thiên Đạo!
“Á—!” Đệ tử ngoại phong không chút phòng bị đứt đoạn xương cốt, thét ầm lên.
Đám người chật vật ngã xuống đất, đau không thiết sống.
Nàng ta đứng cuối gió, ở đầu mây, trên thân không chỉ mang sức mạnh của nữ thần Bồng Lai mà còn thêm cả hơi thở xa ngoài lục giới.
Tây Vương Mẫu: “Ta nói rồi, không ai sống sót.”
…
Động tĩnh ở Huyền Vân Phong quá lớn.
Thậm chí truyền đến Thiên Tiệm Phong.
Hoàng oanh sợ đến mức run lẩy bẩy, tè ra quần, muốn dùng cánh ôm lấy đầu ngón tay tái nhợt của người kia.
Sở Quân Dự lại lạnh lùng rút tay về, ống tay áo phất qua bàn, đứng dậy khỏi ghế ngồi. Áo bào đen đung đưa theo gió, cơn gió của tạo hoá chấn động khắp nơi không ảnh hưởng chút nào đến hắn. Tóc bạc tung bay, cả dòng sông băng con ngươi đỏ như máu.
“Rốt cuộc thoát ra rồi sao.”
Edit: Fio
Bầu trời trên Huyền Vân Phong bao phủ một màu hoảng sợ, theo thân hình rõ ràng từng nét của người con gái, cuồng phong nổi lên, gió lốc xanh đen gào thét cuồn cuộn trên mặt đất, thổi tung váy áo nàng ta, đồng thời thổi càn quét đến nỗi các đệ tử ngoại phong khiếp sợ không thôi hồn bay phách lạc, té lăn trên đất. Uy áp đến từ vị thần thượng cổ đè nặng trong lòng, một ngụm máu trào ra trong tiếng kêu gào thảm thiết.
Mọi người chống tay xuống đất, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, kinh hoàng sợ hãi ngập trong mắt.
“Nàng là ai?”
“… Sức mạnh quá khủng bố.”
Phản ứng của bọn họ khi đối mặt với nguy hiểm là trốn tránh, là nhượng bộ, là sởn da gà, là miệng đắng lưỡi khô trong vô thức. Nhưng lúc ánh mắt chạm đến bóng dáng trắng như tuyết giữa võ đài, bọn họ lại an tâm như kỳ tích. Đoạn, há hốc mồm, chậm chạp đứng dậy.
Đó là Bùi Ngự Chi, là tín ngưỡng của Vân Tiêu cả thế hệ này.
Lực lượng của Vương Mẫu Côn Luân kinh khủng như vậy, khoảnh khắc cơn gió của tạo hoá hoành hành, trên cả đỉnh núi dường như bị một thanh đao lớn kề sát.
Bùi Cảnh quay đầu, nhìn vào thi thể của Trường Ngô bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Kiếm Lăng Trần trong tay lộ ra vẻ hưng phấn bởi đối thủ cường đại, ong ong rung động.
Tây Vương Mẫu nở nụ cười xinh đẹp, môi đỏ như máu, giọng nói dịu dàng: “Là hậu duệ của lão già Vân Tiêu Kiếm Tôn thật à? Chỉ là bây giờ ngươi còn trẻ như vậy, há có thể là đối thủ của ta, ta trốn từ Tây Côn Luân đến đây, là thần linh chín kiếp cao quý, bị đệ tử trong môn phái của ngươi mạo phạm như vậy — thù này, phải dùng máu kết thúc.”
Bốn chữ dùng máu kết thúc thốt lên, không khí dồn dập trong nháy mắt, cây đao trên trời kia ngo ngoe chuyển động!
Bùi Cảnh nghe vậy, chỉ cười lạnh: “Đệ tử trong môn ta mạo phạm ngươi? — Không phải ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, uy hiếp đệ tử trong môn phái của ta sát sinh tác quái trước hay sao?”
Y nâng Lăng Trần, mặt lạnh như băng: “Ngươi phụng oan có đầu nợ có chủ, vậy thì hôm nay, ta cũng muốn ngươi đền mạng thay hơn mấy chục người chết oan ấy.”
“Ha ha ha ha.” Tây Vương Mẫu cười to, tới khi ngừng lại, đôi mắt đầy sát khí, vẻ mặt méo mó, cả người điên cuồng, không giống với Vương Mẫu đoan trang nhã nhặn trong truyền thuyết mà tựa như thần giết chóc đến từ địa ngục sâu thẳm: “Thằng nhãi dốt nát!”
Nàng ta trút bỏ vẻ bề ngoài đoan trang thanh nhã, giờ đây là tên điên chỉ có oán hận, sát phạt chiếm lấy đầu óc!
Vù — gió lốc sau lưng nàng ta thành hình, như một người khổng lồ, có thể dời non lấp biển, xé nát vạn vật. Tây Vương Mẫu vươn tay — năm ngón tay thon dài trắng nõn bởi sống trong an nhàn sung sướng. Một con mắt bão lập tức lượn vòng lên từ dưới chân Bùi Cảnh, mắt bão đen nhánh chứa đầy sức mạnh cuồng bạo huỷ diệt đất trời!
Bùi Cảnh đâm kiếm vào trong mắt bão, kiếm Lăng Trần bắn ra tia sáng bạc dữ dội. Kiếm Lăng Trần là món quà mà sư tổ Hư Hàm tặng cho y lúc vào viện Kinh Thiên. Nếu là kiếm bình thường, chỉ sợ lúc này đã bị ngọn gió từ thời hồng hoang bẻ nát, mà bây giờ, lại là kiếm Lăng Trần xoắn nát mắt bão.
Bùm, mắt bão vỡ vụn.
Kiếm tu áo trắng tiến lên một bước, khoé môi Bùi Cảnh cong lên nụ cười đùa cợt: “Ngươi cho rằng mình có thể làm càn như ở Tây Côn Luân trong Vân Tiêu?”
Thật ra bàn về đấu đơn, y hoàn toàn không thể đánh lại người con gái này, không những thế còn có thể bị nàng ta giết chết chưa đầy hai chiêu — Tây Vương Mẫu tối thiểu đã tu vi nửa Hoá Thần, trên thân có một loại sức mạnh tà ác hỗn độn, bất tử vĩnh sinh giống hệt Trương Thanh Thư.
Thanh Nghênh nói rằng dùng mặt nạ mới có thể trấn áp, Bùi Cảnh cũng biết hôm nay không giết chết được nàng ta — nhưng mà, trận pháp ngàn vạn năm của Vân Tiêu ngay trên mảnh đất này, nàng ta thật sự coi mình vô địch?
Tây Vương Mẫu nheo mắt lại, nói: “Ngươi cho rằng, ta sẽ để mặc ngươi khởi động trận pháp của Vân Tiêu?”
“— Lên!”
Nàng ta hét vang, “người khổng lồ” xoáy nên bởi gió bỗng há mồm, rống một tiếng thật to.
Sóng âm thành hình, ở trên võ đài, tất cả mọi người ngoại trừ Bùi Cảnh đều đau thấu tim can, ộc máu đầy miệng, ngã nhào xuống đất.
Thùng thùng, người khổng lồ gió đạp lên võ đài, một vết nứt toác, lan ra dưới chân. Thân hình nó to lớn, cũng không kém phần mạnh mẽ.
Chứa đựng sức mạnh của cơn gió tạo hoá từ thời thượng cổ thần bí mênh mông, có thể dễ dàng huỷ diệt tất cả chỉ trong tích tắc.
Tay áo Bùi Cảnh tung bay, trầm mặc ngẩng đầu nhìn người khổng lồ cao hơn mình mấy chục lần.
Tây Vương Mẫu cười tủm tỉm: “Ta giết ngươi trước, sau đó, giết, Vân, Tiêu.”
Người khổng lồ cuồng nộ, vươn tay, bàn tay hoá thành một thanh đao lớn! — Từ trên xuống dưới, che khuất bầu trời, toàn bộ đất trời nơi đây tuyệt vọng không còn lối thoát.
Các trưởng lão nội phong trên đài cao lòng nóng như lửa đốt, làm cách nào cũng không vào được — để bảo vệ đệ tử phía ngoài, Bùi Ngự Chi lấy kiếm Lăng Trần làm chủ, dùng nội lực xây lên một tầng pháp trận ở biên giới võ đài!
Đệ tử dưới võ đài chậm chạp đứng thẳng lên, nhìn kiếm tu áo tuyết dưới lưỡi đao cuồng phong khổng lồ, tim nảy lên tận cổ họng: “Bùi sư huynh!”
Đồng thời ngay khoảnh khắc bọn họ gào thét, Bùi Cảnh nghe được một thanh âm.
Keng, tiếng động cực nhỏ lại cũng hết sức thanh thuý.
Như giọt sương buổi sớm trượt dài xuống đất theo gân lá.
Áp lực của cơn gió tạo hoá tiêu tan.
Sợi dây xanh biếc bảo vệ xung quanh Bùi Cảnh từng chút một, ánh sáng xanh tươi mát tựa như ảo mộng. Trên ngực lạnh buốt, hạt châu y đeo trên cổ thoát khỏi dây thừng, bay lên trên không.
Trời đất tối đen, thế giới đục ngầu, duy nhất ánh xanh chói lọi ấy thắp sáng đất trời.
Nụ cười của Tây Vương Mẫu lạnh dần đi.
Ngón tay siết chặt trong tay áo, đôi mắt dìm nát váng băng.
Hạt châu vỡ vụn, thiếu nữ hoá thành thực thể.
Tóc dài đen nhánh lũ lượt đổ xuống, nàng chậm chạp mở con ngươi xanh biếc ra, đủ loại cảm xúc cứ thể tĩnh lặng. Mình đầy thương tích, chiếc váy dệt tinh xảo từ muôn vàn sợi lông vũ tung bay, phấp phới những chiếc lông đẫm máu. Cả cổ lẫn miệng của Thanh Nghênh đều có vết thương dài khoảng một ngón tay, vằn vèo như một con rết.
Nàng lặng im không nói, hơi quay đầu, chiếc nhẫn thánh vật của tộc Thanh Điểu trong vũng máu chậm rãi bay lên, sau đó bay đến bên cạnh nàng vô cùng thân mật.
Tây Vương Mẫu cười lớn một tiếng, như đã cuồng điên, nàng ta đi lên phía trước, lạnh lẽo sát khí cuồn cuộn giữa không trung, rít lên từng tiếng trong miệng: “Thanh Nghênh! Quả nhiên là ngươi! Ban đầu ta không nên niệm tình cũ mà giữ ngươi lại — thậm chí còn cứu ngươi — tộc của các ngươi nên huỷ diệt trên đỉnh Tây Côn Luân!”
Chiếc nhẫn đeo về tay một lần nữa, Thanh Nghênh nhìn người con gái vừa thân quen vừa lạ lẫm phía trước, đã đau đến chết lặng từ lâu.
Nhân quả quá nặng nề, cuối cùng yêu hận trở nên hoang đường, chẳng còn nghĩa lý.
Thiếu nữ khẽ nói: “Ngươi báo mối nhục hai đời, ta báo mối hận diệt tộc, không có đúng sai.”
Tây Vương Mẫu cười to: “Hay cho một câu không có đúng sai. Tộc Thanh Điểu các ngươi đâm mù hai mắt của ta, cắt đứt tay chân của ta, ăn hết xác thịt của ta, phân tán linh hồn của ta, để ta chuyển thế thành đồ ngu ngốc. Giả nhân giả nghĩa trợ giúp ta, sau lưng lại ngày đêm mài mòn xương cốt của ta — nếu không phải cuối cùng các ngươi quyết định giết chết ta, chỉ sợ ta vẫn không thể khôi phục ký ức.” Nàng ta oán hận đến cực điểm, rõ ràng từng chữ như chém băng cắt ngọc: “Những món nợ này, cả đời này tính không hết!”
Thanh Nghênh nói rất thấp: “Vậy còn ngươi? Tiêu diệt con dân của ta, huỷ mất linh căn của ta. Món nợ giữa ta và ngươi phải tính thế nào?”
Đôi mắt Tây Vương Mẫu vằn vện tia máu, cắn răng cười khanh khách.
Đáy lòng Thanh Nghênh chỉ còn lại mảnh hoang vu tĩnh lặng.
Nàng vươn tay, một ngọn lửa xanh mang theo sấm sét dấy lên trong lòng bàn tay gầy yếu tái nhợt.
Trách nhiệm và sứ mệnh, tình cảm và công lý, suy cho cùng, nàng không thể toàn vẹn cả đôi.
Trong đêm mưa gió trên núi Tây Côn Luân, nàng xông vào như điên, lấy xác thịt ngăn cản sự cắn xé của Tam trưởng lão cho người ấy — Thiếu Tộc chủ chưa thức tỉnh sao mà yếu ớt đến thế, mới chỉ một chút, cánh tay chảy máu đầm đìa, trơ ra xương trắng lạnh lẽo. Các trưởng lão hoá thành hình người, khoé môi hẵng còn vương máu, nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi ra ngoài đi, đây không phải nơi mà ngươi nên tới.” Cô gái bé bỏng lã chã, nước mắt rơi như mưa: “Đừng mà, trưởng lão, đừng ăn thịt nàng ấy. Vì sao phải ăn thịt nàng ấy.” Ba vị trưởng lão trước giờ vẫn không thích nàng, cảm thấy sự hèn nhát nhu nhược của nàng làm nhục linh hồn tổ tiên — một cái tát giáng xuống một cách tàn nhẫn: “Nếu ngươi còn không đi, đến cả ngươi chúng ta cũng ăn sạch.”
Nàng khóc đến độ thở không ra hơi, lồng ngực lạnh ngắt, đại não trống không.
Phía sau là tri kỷ thoi thóp, trước nay vẫn luôn đoan trang nhã nhặn, giờ này ngã khỏi thần đàn, chật vật không chịu nổi.
Nữ thần vươn tay, run rẩy tuyệt vọng níu chặt ống tay áo của nàng, như chỗ dựa cuối cùng.
Thanh Nghênh nhắm mắt, lại mở ra, lau sạch nước mắt, nói: “Ta sẽ không để cho bọn họ giết nàng!”
Đó là lần đầu tiên Thanh Nghênh dùng sức mạnh của Thanh Điểu. Không ngờ tới, kẻ mình đối phó lại là người trong tộc. Cung điện của Tây Côn Luân, Nam Minh Ly Hoả(1) cháy hừng hực, ba vị trưởng lão hoàn toàn tức giận, cũng nảy ý giết chết nàng. Trong lúc giao đấu, Thanh Nghênh chuyển dời toàn bộ đau đớn cùng với trận pháp gia tăng trên người Tây Vương Mẫu — để cho mình, chịu hết khổ sở thần hồn tan biến thay người ấy!
(1) lửa bản mệnh của Khổng Tước
Cuối cùng lưỡng bại câu thương, nàng thoi thóp trên mặt đất, lại nghe thấy một tiếng cười lạnh cực kỳ thấp sau lưng mình.
Non sông lay lắt, ánh trăng giá băng.
Nữ thần đứng dậy khỏi vũng máu, váy áo tan nát, tóc rủ xuống, bị chia ăn ngay lúc sống sờ sờ mới cười lên, khoé mắt đều là vân máu. Nàng ta oán hận tột độ, trở về từ vực sâu, trên thân nhiều thêm một hơi thở.
Khiến Thanh Nghênh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
“Tộc Thanh Điểu bội bạc, bôi nhọ thần linh, tội lỗi, đáng, giết.”
Ký ức sau đó, nàng không muốn nhớ lại. Tam trưởng lão cùng với Thiếu Tộc chủ tự giết lẫn nhau, thân bị thương nặng. Toàn bộ Tây Côn Luân, những con dân vô tội đến chở che cho nàng. Trong cuồng phong bão táp, đôi mắt xanh biếc của nàng chỉ có tuyệt vọng.
Trước khi chết, Tam trưởng lão chỉ hận không thể chém nàng thành trăm mảnh: “Là ngươi—! Là ngươi hại chết tộc Thanh Điểu! Khốn nạn — ngươi làm sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông!” Câu nói này, trở thành ác mộng mãi sau này của nàng.
Cuối cùng, Thanh Nghênh chìm vào hôn mê, được người ôm vào lòng, giữa hương mơ quen thuộc, nước mắt nàng lại trào ra.
Chuyện cũ miên man tựa như giấc mộng.
Nàng có lỗi với tộc Thanh Điểu, có lỗi với Phượng Hoàng.
Tội nhân như nàng, còn mặt mũi nào sống trên đời này.
Ngọn lửa trong lòng bàn tay càng cháy càng mạnh, chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng cực kỳ bi ai, tựa như linh hồn liệt tổ liệt tông đang ngăn trở nàng.
Nụ cười hiện lên khoé môi, Thanh Nghênh lại lắc đầu.
Chiêu thức mạnh nhất của tộc Thanh Điểu là chân hoả bản bệnh, Nam Minh Ly Hoả. Trước kia nàng trọng thương, không thể điều khiển, nên mới lựa chọn dùng sức mạnh của Thiên Diện Nữ cùng nhau giết chết Tây Vương Mẫu. Nhưng bây giờ, Phượng Hoàng cũng đang ở trên ngọn núi này, viên ngọc châu đó cũng làm lành tổn thương trên thần hồn của nàng.
Thần hồn thiêu đốt muôn đời, vẽ nên Nam Minh Ly hoả cuối cùng, cùng chết đi, cũng là biện pháp cuối cùng.
Ân ân oán oán ở Tây Côn Luân, đã nên mai táng từ lâu.
Tây Vương Mẫu nhìn thấy ngọn lửa trên lòng bàn tay nàng, sắc mặt trắng bệch, sau đó tức giận tột cùng, cười lên: “Nam Minh Ly Hoả! Ha ha ha Nam Minh Ly Hoả! Ngươi muốn giết ta đến vậy! Không tiếc hồn phi phách tán cũng muốn giết ta. Thanh Nghênh, được lắm, ha ha ha ha, ngươi không niệm tình xưa, ta cần gì phải buông tha cho ngươi — ta tiễn ngươi xuống dưới, đưa ngươi đi đoàn tụ với con dân mà ngươi hằng mong nhớ.”
Một câu cuối cùng, nàng ta hét lên.
Bùi Cảnh bỗng nhiên sững sờ, quay đầu, nhìn thiếu nữ lơ lửng trên không trung, mở miệng: “Cô đừng như vậy, Phượng Hoàng cũng không trách cô.”
Nghe thấy hai chữ Phượng Hoàng, thiếu nữ vẫn luôn bình thản không gợn sóng lại tuôn lệ như mưa.
Mắt nàng ngập nước, run rẩy nói: “Xin lỗi… Xin lỗi, là ta vô dụng — là ta không bảo vệ được tộc Thanh Điểu.”
Sấm sét trong Nam Minh Ly Hoả thịnh nộ, sức mạnh huyết mạch đến từ Thần thú thượng cổ xuyên phá thời không — cơ thể gầy gò của Thanh Nghênh cũng trở nên vô cùng thần thánh giữa ngọn lửa.
Nàng đang tự đốt thần hồn!
Bùi Cảnh muốn ngăn cản nàng, nhưng lại không biết nên ngăn cản ra sao. Đủ loại ân oán ở Tây Côn Luân kỳ thật chẳng can hệ gì đến nàng, nhưng nàng là Thiếu Tộc chủ của tộc Thanh Điểu, dù không nhận được sự tôn trọng thích đáng ngay từ nhỏ, nhưng lại vừa sinh đã gánh sứ mệnh trên vai.
Ngay lúc Nam Minh Ly Hoả sắp thiêu đốt nàng hoàn toàn, hoá thành con rồng lớn đánh với Tây Vương Mẫu một trận! Tiếng Phượng Hoàng gáy lớn truyền đến từ chân trời — khổ sở đau thương lại phẫn nộ — lửa Niết Bàn đỏ thẫm hừng hực, tới từ phương xa.
Phượng đế khoác áo bào đỏ vàng cất tiếng lạnh lẽo: “Chuyện diệt vong của tộc Thanh Điểu không liên quan gì đến ngươi! Ngươi không hề có lỗi với bất kỳ kẻ nào!”
Mắt Đỏ đau lòng khóc rống lên, con chim mập giương cánh bay thật nhanh, vừa bay vừa rơi nước mắt, xuyên qua màn chắn ngoài võ đài, không thèm nhìn đến Nam Minh Ly Hoả, bay thẳng đến bên cạnh Thanh Nghênh. Nó chíp chíp chíp chíp kêu một hồi lâu, không nói ra được là phẫn nộ hay gì khác, nước mặt lại rớt vào tay Thanh Nghênh từng giọt một.
Nàng ngây ngẩn cả người.
Mắt Đỏ muốn lấy mỏ mổ vào tay nàng, nhưng nhìn thấy những vết thương dữ tợn đó thì sững lại, vụng về dùng cánh nhẹ nhàng nâng lên.
Thanh Nghênh như đứa trẻ mắc lỗi, thì thào: “… Chủ nhân… Ta…”
Nước mắt của Mắt Đỏ dần dập tắt Nam Minh Ly Hoả còn chưa thành hình trong lòng bàn tay nàng.
Phượng Căng từ trên trời xuống, lửa giận bùng lên trong đôi mắt vàng sậm, hận không thể giết chết người con gái đối diện kia.
“Tộc Thanh Điểu nợ ngươi chưa trả hết, vậy thì tội ác mà ngươi nợ Phượng tộc của ta, cũng nên trả lại đây.”
Tĩnh lặng hồi lâu.
Tây Vương Mẫu chẳng tỏ vẻ gì, cơn phẫn nộ tột độ tan đi, nàng ta cũng như hoàn toàn biến thành người khác, một chút nhân tính cuối cùng bị dập tắt.
Tóc đen theo gió, váy áo xoay tròn, khuôn mặt thần tiên xinh đẹp mang theo hơi lạnh lẽo.
Nàng cười lạnh, mở miệng: “Vân Tiêu Kiếm Tôn, Phượng Hoàng linh chủ, hậu duệ của bọn họ đều không biết tự lượng sức mình thế sao.”
“Chưa kể đến ta là thần linh chín kiếp. Bây giờ ta kế thừa sức mạnh của Thiên Đạo, bất tử vĩnh sinh, các ngươi liên thủ, cũng chỉ là chịu chết!”
Thanh Nghênh chợt ngẩng đầu, lo âu nhìn về phía Phượng Căng: “Phượng đế…”
Phượng Căng quay đầu, đôi mắt vàng sậm phẫn nộ, quát lên với nàng: “Câm miệng! Trơ mắt nhìn ngươi tự thiêu, ta còn mặt mũi nào đi gặp Khổng Tước.”
Thanh Nghênh muốn nói lại thôi: “Nhưng…” Nàng đã thức tỉnh, kế thừa sức mạnh của tổ tiên mới có thể triệu hồi Nam Minh Ly Hoả. Mà bây giờ Phượng đế vẫn còn trẻ, sao có thể chống lại Tây Vương Mẫu.
Phượng Căng nói: “Ngươi không nghe nàng ta nói à, Tây Vương Mẫu kế thừa Thiên Đạo, bất tử vĩnh sinh. Dù cho ngươi có tự thiêu triệu hồi Nam Minh Ly Hoả, chẳng qua cũng là tổn thương nàng ta tạm thời mà thôi.”
Thanh Nghênh mím môi, ánh mắt nhìn sang người con gái váy áo xanh lam bên kia.
Nhưng Tây Vương Mẫu không nhìn nàng, chỉ cười âm u liếc qua cả đám.
Ngay khoảnh khắc Thanh Nghênh triệu hồi Nam Minh Ly Hoả vừa rồi.
Tình nghĩa giữa hai người bọn họ, đứt đoạn.
Không có một nhánh trần thế cuối cùng ràng buộc, khí thế cả người nàng ta càng toát ra thêm kinh khủng.
Răng rắc, màn chắn Bùi Cảnh tạo bởi kiếm Lăng Trần, vỡ nát.
Không ít đệ tử dưới võ đài lần đầu tiên đối mặt với uy áp của Tây Vương Mẫu, thét gào, lục phủ ngũ tạng đau nhức kịch liệt, phun đầy máu tươi — các trưởng lão trên đài cao cũng hoảng loạn, bị ép quỳ xuống. Trần Hư cầm kiếm Vấn Tình trong tay, nhảy xuống khỏi đám mây, đứng trên võ đài. Toàn bộ Huyền Vân Phong đều chìm ngập trong rên rỉ sợ hãi.
Hoa văn máu trên khoé mắt Tây Vương Mẫu lan ra, biến thành bông hoa nở rộ trên ấn đường. Tóc mai giữa trâm cài phất phới, ngọc bội cùng reo, váy áo thần tiên, nữ thần đứng giữa đỉnh mây, tuyệt thế chẳng ai sánh bằng. “Người khổng lồ” bên cạnh nàng ta tự tan tác. Bốn phương tám hướng, nương rẫy gào thét, một sức mạnh trước nay chưa từng thấy ập đến như thuỷ triều, còn lớn hơn trước đó gấp trăm lần.
Cuồng bạo như muốn xé nát cả đất trời! Sâu trong vũ trụ, trên cả Thiên Đạo!
“Á—!” Đệ tử ngoại phong không chút phòng bị đứt đoạn xương cốt, thét ầm lên.
Đám người chật vật ngã xuống đất, đau không thiết sống.
Nàng ta đứng cuối gió, ở đầu mây, trên thân không chỉ mang sức mạnh của nữ thần Bồng Lai mà còn thêm cả hơi thở xa ngoài lục giới.
Tây Vương Mẫu: “Ta nói rồi, không ai sống sót.”
…
Động tĩnh ở Huyền Vân Phong quá lớn.
Thậm chí truyền đến Thiên Tiệm Phong.
Hoàng oanh sợ đến mức run lẩy bẩy, tè ra quần, muốn dùng cánh ôm lấy đầu ngón tay tái nhợt của người kia.
Sở Quân Dự lại lạnh lùng rút tay về, ống tay áo phất qua bàn, đứng dậy khỏi ghế ngồi. Áo bào đen đung đưa theo gió, cơn gió của tạo hoá chấn động khắp nơi không ảnh hưởng chút nào đến hắn. Tóc bạc tung bay, cả dòng sông băng con ngươi đỏ như máu.
“Rốt cuộc thoát ra rồi sao.”
Tác giả :
Thiếp Tại Sơn Dương