Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 73 Tín vật định tình
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Sau khi sắp xếp mọi việc thỏa đáng, Trần Hư báo cáo lại với Bùi Cảnh: “Thi đấu tông môn lần này tổ chức trên đài tỷ võ ở Huyền Vân Phong, nơi có diện tích rộng nhất. Dựa theo quy củ cũ, bảy mươi hai tòa ngoại phong, mỗi phong độc chiếm một võ đài, trước tiên, các đệ tử nội phong rút thăm tỷ thí tự do, chọn ra năm mươi vị trí đầu vào hiệp tiếp theo.”
Bùi Cảnh nói: “Chậc, phiền thật, còn phải bắt nạt bọn nhỏ.”
Trần Hư cười ha ha: “Ta thấy huynh đang vui lắm mà.” Trương Nhất Minh là người có tiếng tăm ở Thượng Dương Phong, mà nhắc tới cái này là Trần Hư lại bực mình: “Huynh bảo huynh muốn nhập thế, huynh kiểu đấy mà gọi là nhập thế à? Tính nết không thay đổi nửa phần, nói trắng ra là chuyển sang nơi khác tiếp tục gây hoạ mà thôi.”
Bùi Cảnh không đồng ý với cậu: “Nhập thế trong mắt đệ là nhất định phải đi trải nghiệm khó khăn của nhân gian? — Chẳng hạn như ngũ linh căn nhập môn, tu vi hàng chót, đủ loại bắt nạt, chèn ép thê thảm, thế này mới gọi là trải nghiệm nhân thế một lần?”
Trần Hư: “…”
Bùi Cảnh: “Ta ở Nghênh Huy Phong một năm, làm ruộng, đọc sách, trừ yêu, đồng thời thu hoạch được kính yêu của một đám đệ tử bằng phẩm cách cao thượng, sao lại không gọi là nhập thế.”
Trần Hư bị cái sự không biết xấu hổ của y hù doạ: “Huynh xác định đó là kính yêu?”
Còn phẩm cách cao thượng, oẹ.
Bùi Cảnh đã biến thành bộ dáng Trương Nhất Minh, tựa như hồi đầu mới vào Nghênh Huy Phong. Áo ngắn nâu gọn gàng, giày đen giản dị, tóc cắt ngắn có thể buộc lại dễ dàng bằng lá cỏ. Khoé môi tủm tỉm, khí chất rặt vẻ sáng sủa ngông cuồng.
Có lẽ chẳng người nào có thể liên tưởng y với đệ nhất Thiên Bảng xa ngoài tầm với sống trong truyền thuyết.
Nhảy xuống bậc thềm đá cẩm thạch trước điện Thiên Tiệm, Bùi Cảnh chợt nhớ tới một sự kiện, quay đầu hỏi Trần Hư: “Vậy đệ tử nội phong ở đâu?”
Trần Hư đáp: “Nội phong chắc chắn phải khác với ngoại phong, có sân khác, huynh khỏi phải lo lắng.” Cậu tận tình khuyên bảo căn dặn: “Còn nữa, tốt nhất là huynh đừng bại lộ thân phận.”
Bùi Cảnh cũng nghĩ như cậu.
Sư tôn bồi dưỡng y như Chưởng môn từ khi còn nhỏ, cách ăn mặc tiêu chuẩn ngọc quan áo tuyết chính là bởi tạo nên hình tượng cao quý lạnh lùng uy nghiêm. Thực tế thì Bùi Cảnh cảm thấy không cần thiết, xét cho cùng, bản thân sư tôn là lão già cáu kỉnh, còn muốn đào tạo ra loại đồ đệ cứng nhắc thế nào.
Vả lại uy hiếp mọi người bằng vẻ bề ngoài ngu xuẩn thật sự, trước giờ y đều lấy đức phục người, dùng phẩm chất cao thượng giành lấy kính yêu.
Có điều, suy nghĩ đến vài hành vi của mình ở Thượng Dương Phong, Bùi Cảnh cũng hơi ngại ngùng, ho một tiếng rồi nói: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.”
Vô danh tiểu tốt buông thả bản thân lâu như vậy, vẫn thôi đừng kéo quý danh cao cao tại thượng xuống nước.
Đi đến Thượng Dương Phong, từ biệt Trần Hư, Bùi Cảnh nhảy xuống khỏi Vân hạc.
Trên đường về động phủ, gặp được đồng song nào của Thượng Dương Phong là kẻ ấy lại nhìn y với vẻ mặt phức tạp.
Dọc đường có người gọi y lại, là nữ tu bộ dáng thanh tú, Bùi Cảnh nhớ ra cô nàng, lần đầu tiên vào Thượng Dương Phong, y đã nuôi một con chuột linh, sau đó giao cho cô nàng.
Nữ tu gọi y lại, nói: “Huynh muốn về động phủ à, khéo quá, ta cũng ở bên đó, chúng ta có thể thuận đường cùng đi.”
Bùi Cảnh: “???”
Nếu y nhớ không lầm, cái nơi gần vách núi bên đó chỉ có mỗi y và Sở Quân Dự.
Nữ tu hiển nhiên có dụng ý khác, thoạt đầu hàn huyên hai câu: “Đã lâu không gặp, huynh ra ngoài rèn luyện hả?”
Bùi Cảnh khách khí: “Đúng vậy.”
Ngón tay nữ tu xoắn ống tay áo, hơi ảo não, mặt ửng hồng, nhưng vẫn thu hết can đảm, nhỏ giọng nói: “Ta… có thể hỏi huynh một việc không?”
Bùi Cảnh nghiêng đầu nhìn cô nàng, chút hoang mang xen lẫn khó hiểu chứa trong đôi mắt.
Quả nhiên, mị lực của một người đã không giấu được thì dẫu khiêm tốn kín tiếng thêm nữa cũng vô dụng.
“Ngươi nói đi.”
Bùi Cảnh tưởng rằng sẽ nhận được tỏ tình bất tận liên miên. Đang âm thầm cân nhắc nên từ chối thế nào, dù sao giờ y là Trương Nhất Minh, không thể phá nát hình tượng. Vả lại một phần do tâm tư đơn thuần của thiếu nữ, phải xử lý có chừng mực, uyển chuyển một chút.
Kết quả là trông thấy khuôn mặt của thiếu nữ đột nhiên đỏ bừng, giọng càng thấp hơn: “Huynh biết Sở… Sở Quân Dự đi đâu không. Ta, ta đã không gặp huynh ấy rất lâu rồi.”
Bùi Cảnh dập tắt phần uyển chuyển trong lòng, bộc trực vô tình dưới nụ cười: “Ồ, ngươi thích hắn?”
Thiếu nữ bị y hù dọa, nhưng mặt lại càng đỏ, cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Bùi Cảnh nói: “Vậy có thể là ngươi giao trái tim cho sai người rồi, Sở Quân Dự đã có vị hôn thê ở nhân gian.”
“Hả?” Thiếu nữ trừng lớn mắt, mất mát không thể che đậy, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa: “Nhưng ta cảm thấy hắn hẳn là không có, ta quan sát huynh ấy ở Thượng Dương Phong từng li từng tí, cũng chưa từng thấy huynh ấy liên lạc với nhân gian.”
Bùi Cảnh quyết tâm làm cô nàng từ bỏ, nói y như thật: “Bởi vì vị hôn thê của hắn chạy theo người khác rồi, vì thế hắn đau thấu tim gan, quyết định tu Vô Tình đạo nên mới tới Vân Tiêu. Bằng không ngươi cho rằng sao hắn lại lạnh lùng quái gở như vậy, chính là vì bị con gái các người làm tổn thương trái tim.”
Tay của thiếu nữ sắp vò nát tay áo, hồi lâu sau mới nói bằng vẻ vừa tủi thân vừa khổ sở: “Thế à.”
Bùi Cảnh còn thêm vào: “Giờ ngươi còn chưa đến Trúc Cơ mà còn nghĩ đến chuyện bạn đời, kiểm điểm lại bản thân một chút, trong đầu toàn là tình tình yêu yêu, làm sao mà tu hành! Phong chủ bảo đồng môn chúng ta đoàn kết, đối đãi với nhau như huynh đệ tỷ muội, cho nên ngươi thế này gọi là gì ngươi biết không, là loạn luân đó.”
Thiếu nữ sắp choáng đến nơi: “… Hu hu hu Trương sư huynh ta sai rồi.”
Bùi Cảnh không nhịn được mà cười thành tiếng, mới thế này đã tin rồi?
Đường về động phủ hơi vắng vẻ, hai bên đều là cỏ rất dày, cây bách kỳ quái mọc thành bụi trên vách đá, gió cuốn tay áo, Bùi Cảnh lười biếng nói: “Ngươi có đi lên nữa cũng không thấy người đâu. Đi về trước đi, thi đấu sắp bắt đầu rồi mà ngươi còn có tâm tư để ý đến những thứ này.”
Thiếu nữ vừa bị y dạy dỗ như vậy đã đau lòng gần chết, nghe thấy y nói đến chuyện thi đấu, hơi khôi phục lại chút tinh thần: “Trương sư huynh, giờ huynh đã Trúc Cơ chưa?”
Bùi Cảnh nói: “Ta không thể nói việc này cho ngươi được.”
Thiếu nữ gật đầu, mắt lốm đốm những vì sao: “Vậy chắc chắn huynh đã Trúc Cơ rồi, đỉnh quá đi mất, Trúc Cơ trong vòng trăm tuổi, ta lớn chừng này mà chỉ mới thấy một mình huynh.”
Bùi Cảnh thẹn thùng cười trừ: “Cũng tạm được.” Kết Đan trong vòng trăm tuổi ngươi muốn hiểu không?
Thiếu nữ lại nói: “Trương sư huynh lúc này chắc chắn có thể vào nội phong.”
Bùi Cảnh vẫn chỉ mỉm cười.
Thiếu nữ nói tiếp: “Có bốn người được xem trọng trong cuộc tỷ thí lần này. Bộ Hoành sư tỷ của Tử Dương Phong, Trường Ngô sư huynh của Chung Nam Phong, Lâm Phong sư huynh của Huyền Vân Phong, còn một người nữa là huynh. Ba người trước đầu đứng đầu trong lần thi đấu trước, Trương sư huynh, đừng để Thượng Dương Phong chúng ta thất vọng đó.”
Bùi Cảnh cúi đầu, nhìn nụ cười rõ ràng mất mát nhưng vẫn cố gắng cong môi của thiếu nữ. Bất chợt cảm thấy buồn cười, thế là nói: “Yên tâm đi, trước nay ta chưa từng làm người khác thất vọng.”
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng sàn sạt, nghe như tiếng tay áo người lướt qua cỏ hoa trên đất. Chỉ là nơi này bờ bụi vách rừng, đường xá chật hẹp khó tìm, người bình thường sẽ không đi đến đây. Bùi Cảnh và thiếu nữ đồng thời quay đầu, lập tức trông thấy trúc xanh rủ xuống, thiếu niên như bọc tuyết trên thân chậm rãi bước đến từ mây mù sâu thẳm trong rừng.
Quần áo xanh trắng, tóc đen suôn dài hệt thác nước, đôi mắt màu nhạt của thiếu niên sạch sẽ tựa lưu ly.
“…” Thiếu nữ cũng bị hù dọa, bỗng nhiên trông thấy người trong lòng, hiểu rõ một đoạn chuyện xưa của người ta, sau phút vui mừng là phức tạp sâu sắc: “Sở… Sở sư huynh, huynh đi đâu vậy.”
Sở Quân Dự không trả lời cô nàng, chỉ nhìn Bùi Cảnh ở bên cạnh, nở nụ cười như có như không: “À. Ta đến nhân gian, an táng vị hôn thê của ta.”
Bùi Cảnh: “…” Vì sao lúc gặp phải Sở Quân Dự toàn những chuyện chết dẫm này.
Thiếu nữ: “Hả?!”
Sở Quân Dự nói: “Nếu không còn chuyện gì thì ngươi đi trước đi, ta có lời muốn nói với Trương Nhất Minh.”
Thiếu nữ à à hai tiếng, tâm tình phức tạp hơn, ánh mắt nhìn Sở Quân Dự trừ ngưỡng mộ ra còn có đồng tình sâu sắc. Đợi người đi rồi, Bùi Cảnh ngượng ngùng gãi đầu, cố gắng che giấu chuyện vừa rồi, cười hỏi: “Sao không ở lại Thiên Tiệm Phong?”
Ánh mắt Sở Quân Dự mang theo dò xét rơi xuống người y.
Bùi Cảnh dứt khoát thẳng thắn, nghiêm mặt nói: “Yêu ma tác quái ở ngoại phong dạo gần đây dường như đang ẩn mình trong đám đệ tử nội môn của chúng ta, ta tính mượn cơ hội này để ép nó ra.”
Sở Quân Dự nhàn nhạt hỏi lại: “Ngươi biết yêu ma đó là ai rồi à?”
Bùi Cảnh: “Chắc là biết, nhưng chưa chắc chắn.”
Tẩu thoát cùng với Thanh Nghênh chỉ có vị Tây Vương Mẫu của Côn Luân kia, nhưng thần linh tôn quý, Bùi Cảnh không cho rằng nàng ta sẽ làm ra những việc bi thảm trần gian này. Vả lại, y đã bảo sao mà ba chữ Tây Vương Mẫu này quen tai như vậy, mặc dù y chưa đọc đến phần sau của “Tru kiếm” nhưng kiểm lại khu bình luận, đứng đầu bảng nổi tiếng được hâm mộ cổ vũ nhất trong đám em gái có khả năng trở thành hậu cung của nhân vật chính… hình như là nàng ta. Nữ thần núi Bồng Lai, sức mạnh cường đại, thân phận thôn quý.
Dung mạo tuyệt sắc, khí chất giá băng. Một nữ thần lạnh lùng thuần khiết như vậy quả thực là đối tượng thỏa mãn tất cả ảo tưởng của nam giới.
Cho nên, phanh ngực mổ bụng, nữ chính sẽ máu me vậy à?
“Chưa chắc chắn?” Sở Quân Dự dường như nở nụ cười. Hắn không nói gì nữa, lấy một hạt châu từ trong tay áo ra. Hạt châu tinh khiết trong trẻo, ngọc trắng như cắt son, có thể nhìn thấy rõ ràng giọt nước xanh lấp loáng bên trong, càng lộ vẻ tinh xảo hoàn mỹ dưới ảnh mặt trời.
“Mang nó theo người.”
“??” Bùi Cảnh nhận lấy hạt ngọc ấy, một khoảng ấm áp lăn vào tay.
Sở Quân Dự nói: “Có lẽ, nó sẽ cứu ngươi một mạng.”
Đây coi như cái gì? Bùi Cảnh sững lại cả buổi mới chậm chạp tỉnh ra — đây coi như Sở Quân Dự sợ y xảy ra chuyện nên đặc biệt đưa vật phòng thân cho y?
Hoặc là nói, tín vật đính ước!
Pháo hoa nổ trong đầu ngay tức khắc, non sông gấm vóc của Thượng Dương Phong, sắc trời bóng mây đều trở nên ý nghĩa, sáng tỏ rõ ràng.
Có lẽ biến trở về bộ dáng thiếu niên, mất đi vài phần bận tâm thêm vào vài phần phóng túng, Bùi Cảnh không nhịn được, cười ngây ngô lên tiếng, sau đó kích động ôm chầm.
“Cảm ơn!”
Rất mạnh mẽ, thân cao xấp xỉ, cho nên cằm y gác lên vai Sở Quân Dự.
Giống như một năm ở Nghênh Huy Phong, tuỳ tiện kề vai sát cánh.
Chỉ là tứ chi tiếp xúc lần này, cảm xúc trong lòng y càng thêm dễ chịu vui vẻ, trong mắt là ý cười khó nén.
Sở Quân Dự sững sờ. Bùi Cảnh đột nhiên xáp lại, trọng lực đè hết lên người hắn, cơ thể cũng vô thức lùi lại, vươn tay ôm lấy eo Bùi Cảnh mới đứng thẳng được.
Chỉ là tư thế này lại càng thêm mập mờ.
Thật ra bọn họ đã từng ôm nhau trong đêm đầu tiên ở Vân Tiêu, trong giếng cạn giữa đêm hôm khuya khoắt. Hơi thở như cỏ xanh y tuyết đầu mùa của thiếu niên vẫn như trước, nhưng cảm giác mang đến cho hắn lại khác xa. Ở đáy giếng ngày hôm đó lơ đãng suy nghĩ, quả nhiên vẫn ngu ngốc như vậy. Mà bây giờ tâm tư sâu kín, không thể truy rõ tới cùng.
Mỗi một bộ dáng của hắn đều khiến Bùi Cảnh yêu thích không thôi, mà ở dạng thiếu niên là quen thuộc nhất.
Thế là cũng không hề câu nệ, cười thành tiếng: “Sở Quân Dự, sao ngươi có thể tốt như vậy!”
Đôi mắt màu nhạt của Sở Quân Dự che giấu sắc mặt, ngữ điệu hờ hững: “Ta tốt như vậy, ngươi còn khiến ta bị vị hôn thê vứt bỏ?”
Bùi Cảnh biết hắn đang nhắc đến chuyện vị hôn thê. Nhưng bây giờ chút cảm giác xấu hổ cũng mất sạch sành sanh, chỉ là vui vẻ ngập lòng, phu nhân tương lai của y đâu kém gì nữ thần Côn Luân. Tướng mạo khí chất đệ nhất thiên hạ, tu vi cũng sâu không lường được, mặc dù luôn luôn xa cách ngàn dặm, nhưng thực chất bên trong vẫn là dịu dàng ấm áp.
Bùi Cảnh rướn đến bên tai hắn, nụ cười kèm theo chút phong lưu: “Khiến ngươi mất một vị hôn thê, ta trả lại ngươi một vị hôn phu, thế nào?” Thậm chí còn tặng cho ngươi vị trí Chưởng môn phu nhân.
Nói xong rồi lại hơi xấu hổ, vành tai nóng bừng, không đợi Sở Quân Dự phản ứng, y rụt tay về, đứng thẳng lại.
Sau đó, ngón tay vạch một cái, hơi nước trên không ngưng kết thành một cây châm thật dài, xuyên qua hạt châu thành dây thừng, tự đeo lên cổ mình. Mà ngay lúc đeo lên, ánh sáng xanh trong hạt châu dường như hơi loé lên, Bùi Cảnh cảm thấy khó hiểu, người trong hạt châu rốt cuộc yên tâm ngủ say… Chờ đã, trong hạt châu có người?
Sở Quân Dự lại cụp mắt, suy ngẫm câu nói ấy của thiếu niên, lặp lại từng từ từng chữ: “Trả cho ta một vị hôn phu?”
Bùi Cảnh gãi đầu, đáp: “Ừm.”
Sở Quân Dự nhìn Bùi Cảnh, nhìn vành tai đỏ bừng của y, nở nụ cười, thấp giọng nói: “Đây coi như bất ngờ đáng mừng thứ hai ngươi tặng ta à.”
Bùi Cảnh đã sắp cà lăm: “Coi, coi như là thế đi.”
…
Sở Quân Dự không nán lại Thượng Dương Phong bao lâu đã đi mất.
Bùi Cảnh cũng không đứng đấy được, tiếp tục đi về phía động phủ, vừa đi vừa giơ ngọc lên nhìn ánh sáng bầu trời, híp mắt nhìn giọt máu xanh trong hạt châu chậm rãi loé lên, khoé môi cong lên nãy giờ vẫn chưa hạ xuống: “Hay lắm, tín vật đính ước cũng có rồi!”
Chắc ăn rồi.
Nhưng mà sao tín vật đính ước này của Sở Quân Dự lại gây cho y cảm giác rất áp lực? Thôi kệ, đồ mà người trong lòng tặng cho lúc nào chẳng tốt.
Qua loa thu dọn một chút, lật ra quần áo đệ tử ngoại phong sắp mốc meo trong động phủ, thay đổi xong, Bùi Cảnh định cầm kiếm gỗ ra ngoài. Mới đi được một bước, y chợt nghe thấy một tiếng nghẹn ngào rất khẽ.
Giật mình, Bùi Cảnh cúi đầu, nhìn xuống ngọc châu.
Ánh sáng xanh dịu nhẹ mà tinh khiết.
Như đã từng quen biết.
Vừa rồi y mới bị cơn phấn khởi làm cho mụ mị đầu óc, giờ đây tỉnh táo lại, cũng tìm được manh mối.
Mà vệt sáng kia cũng thế, muốn cầu y giúp đỡ, lan tràn theo sợi dây từng, ảo ảnh nho nhỏ xuất hiện ngoài ngọc châu, là Thanh Điểu còn thơ ấu — gầy gò đáng thương, mình đầy thương tích. Một đôi mắt xanh trong veo đẫm lệ bi ai tủi hờn.
Bùi Cảnh dừng bước, đưa tay nắm chặt hạt châu, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói cực nhẹ: “Thanh Nghênh, là cô sao?”
Vị Thiếu Tộc chủ tộc Thanh Điểu này không nói chuyện với y nữa. Có lẽ thời gian y ở chung với Phượng Căng quá dài, trên thân cũng lây nhiễm hơi thở khiến nàng quen thuộc không muốn rời xa, cho nên nằm trong lòng bàn tay y, nàng ngoan ngoãn như đứa trẻ, như bé con chưa trưởng thành chưa trải mưa gió trước mặt Phượng Hoàng.
Bùi Cảnh nói: “Ta mang cô đi tìm Phượng Căng.”
… Đồ vật mà người trong lòng y tặng đúng là khác biệt.
Quầng sáng xanh bỗng nhiên bùng lên, hạt châu run rẩy, trong cõi u minh, Bùi Cảnh nghe thấy chất giọng yếu ớt của thiếu nữ: “Đừng…”
Nàng đang ngăn cản y.
Xuất phát từ lòng thương hại, Bùi Cảnh kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Hắn là Phượng Hoàng chuyển thế, theo lý mà nói, hắn là trưởng bối của ngươi. Cô bị thương rất nặng, phải tìm hắn để hồi phục.”
Thanh Nghênh vẫn lắc đầu, sau khi yết hầu bị tổn thương, nói chuyện cũng đứt quãng: “Đừng, làm phiền, xin lỗi.”
Lại là xin lỗi.
Edit: Fio
Sau khi sắp xếp mọi việc thỏa đáng, Trần Hư báo cáo lại với Bùi Cảnh: “Thi đấu tông môn lần này tổ chức trên đài tỷ võ ở Huyền Vân Phong, nơi có diện tích rộng nhất. Dựa theo quy củ cũ, bảy mươi hai tòa ngoại phong, mỗi phong độc chiếm một võ đài, trước tiên, các đệ tử nội phong rút thăm tỷ thí tự do, chọn ra năm mươi vị trí đầu vào hiệp tiếp theo.”
Bùi Cảnh nói: “Chậc, phiền thật, còn phải bắt nạt bọn nhỏ.”
Trần Hư cười ha ha: “Ta thấy huynh đang vui lắm mà.” Trương Nhất Minh là người có tiếng tăm ở Thượng Dương Phong, mà nhắc tới cái này là Trần Hư lại bực mình: “Huynh bảo huynh muốn nhập thế, huynh kiểu đấy mà gọi là nhập thế à? Tính nết không thay đổi nửa phần, nói trắng ra là chuyển sang nơi khác tiếp tục gây hoạ mà thôi.”
Bùi Cảnh không đồng ý với cậu: “Nhập thế trong mắt đệ là nhất định phải đi trải nghiệm khó khăn của nhân gian? — Chẳng hạn như ngũ linh căn nhập môn, tu vi hàng chót, đủ loại bắt nạt, chèn ép thê thảm, thế này mới gọi là trải nghiệm nhân thế một lần?”
Trần Hư: “…”
Bùi Cảnh: “Ta ở Nghênh Huy Phong một năm, làm ruộng, đọc sách, trừ yêu, đồng thời thu hoạch được kính yêu của một đám đệ tử bằng phẩm cách cao thượng, sao lại không gọi là nhập thế.”
Trần Hư bị cái sự không biết xấu hổ của y hù doạ: “Huynh xác định đó là kính yêu?”
Còn phẩm cách cao thượng, oẹ.
Bùi Cảnh đã biến thành bộ dáng Trương Nhất Minh, tựa như hồi đầu mới vào Nghênh Huy Phong. Áo ngắn nâu gọn gàng, giày đen giản dị, tóc cắt ngắn có thể buộc lại dễ dàng bằng lá cỏ. Khoé môi tủm tỉm, khí chất rặt vẻ sáng sủa ngông cuồng.
Có lẽ chẳng người nào có thể liên tưởng y với đệ nhất Thiên Bảng xa ngoài tầm với sống trong truyền thuyết.
Nhảy xuống bậc thềm đá cẩm thạch trước điện Thiên Tiệm, Bùi Cảnh chợt nhớ tới một sự kiện, quay đầu hỏi Trần Hư: “Vậy đệ tử nội phong ở đâu?”
Trần Hư đáp: “Nội phong chắc chắn phải khác với ngoại phong, có sân khác, huynh khỏi phải lo lắng.” Cậu tận tình khuyên bảo căn dặn: “Còn nữa, tốt nhất là huynh đừng bại lộ thân phận.”
Bùi Cảnh cũng nghĩ như cậu.
Sư tôn bồi dưỡng y như Chưởng môn từ khi còn nhỏ, cách ăn mặc tiêu chuẩn ngọc quan áo tuyết chính là bởi tạo nên hình tượng cao quý lạnh lùng uy nghiêm. Thực tế thì Bùi Cảnh cảm thấy không cần thiết, xét cho cùng, bản thân sư tôn là lão già cáu kỉnh, còn muốn đào tạo ra loại đồ đệ cứng nhắc thế nào.
Vả lại uy hiếp mọi người bằng vẻ bề ngoài ngu xuẩn thật sự, trước giờ y đều lấy đức phục người, dùng phẩm chất cao thượng giành lấy kính yêu.
Có điều, suy nghĩ đến vài hành vi của mình ở Thượng Dương Phong, Bùi Cảnh cũng hơi ngại ngùng, ho một tiếng rồi nói: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.”
Vô danh tiểu tốt buông thả bản thân lâu như vậy, vẫn thôi đừng kéo quý danh cao cao tại thượng xuống nước.
Đi đến Thượng Dương Phong, từ biệt Trần Hư, Bùi Cảnh nhảy xuống khỏi Vân hạc.
Trên đường về động phủ, gặp được đồng song nào của Thượng Dương Phong là kẻ ấy lại nhìn y với vẻ mặt phức tạp.
Dọc đường có người gọi y lại, là nữ tu bộ dáng thanh tú, Bùi Cảnh nhớ ra cô nàng, lần đầu tiên vào Thượng Dương Phong, y đã nuôi một con chuột linh, sau đó giao cho cô nàng.
Nữ tu gọi y lại, nói: “Huynh muốn về động phủ à, khéo quá, ta cũng ở bên đó, chúng ta có thể thuận đường cùng đi.”
Bùi Cảnh: “???”
Nếu y nhớ không lầm, cái nơi gần vách núi bên đó chỉ có mỗi y và Sở Quân Dự.
Nữ tu hiển nhiên có dụng ý khác, thoạt đầu hàn huyên hai câu: “Đã lâu không gặp, huynh ra ngoài rèn luyện hả?”
Bùi Cảnh khách khí: “Đúng vậy.”
Ngón tay nữ tu xoắn ống tay áo, hơi ảo não, mặt ửng hồng, nhưng vẫn thu hết can đảm, nhỏ giọng nói: “Ta… có thể hỏi huynh một việc không?”
Bùi Cảnh nghiêng đầu nhìn cô nàng, chút hoang mang xen lẫn khó hiểu chứa trong đôi mắt.
Quả nhiên, mị lực của một người đã không giấu được thì dẫu khiêm tốn kín tiếng thêm nữa cũng vô dụng.
“Ngươi nói đi.”
Bùi Cảnh tưởng rằng sẽ nhận được tỏ tình bất tận liên miên. Đang âm thầm cân nhắc nên từ chối thế nào, dù sao giờ y là Trương Nhất Minh, không thể phá nát hình tượng. Vả lại một phần do tâm tư đơn thuần của thiếu nữ, phải xử lý có chừng mực, uyển chuyển một chút.
Kết quả là trông thấy khuôn mặt của thiếu nữ đột nhiên đỏ bừng, giọng càng thấp hơn: “Huynh biết Sở… Sở Quân Dự đi đâu không. Ta, ta đã không gặp huynh ấy rất lâu rồi.”
Bùi Cảnh dập tắt phần uyển chuyển trong lòng, bộc trực vô tình dưới nụ cười: “Ồ, ngươi thích hắn?”
Thiếu nữ bị y hù dọa, nhưng mặt lại càng đỏ, cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Bùi Cảnh nói: “Vậy có thể là ngươi giao trái tim cho sai người rồi, Sở Quân Dự đã có vị hôn thê ở nhân gian.”
“Hả?” Thiếu nữ trừng lớn mắt, mất mát không thể che đậy, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa: “Nhưng ta cảm thấy hắn hẳn là không có, ta quan sát huynh ấy ở Thượng Dương Phong từng li từng tí, cũng chưa từng thấy huynh ấy liên lạc với nhân gian.”
Bùi Cảnh quyết tâm làm cô nàng từ bỏ, nói y như thật: “Bởi vì vị hôn thê của hắn chạy theo người khác rồi, vì thế hắn đau thấu tim gan, quyết định tu Vô Tình đạo nên mới tới Vân Tiêu. Bằng không ngươi cho rằng sao hắn lại lạnh lùng quái gở như vậy, chính là vì bị con gái các người làm tổn thương trái tim.”
Tay của thiếu nữ sắp vò nát tay áo, hồi lâu sau mới nói bằng vẻ vừa tủi thân vừa khổ sở: “Thế à.”
Bùi Cảnh còn thêm vào: “Giờ ngươi còn chưa đến Trúc Cơ mà còn nghĩ đến chuyện bạn đời, kiểm điểm lại bản thân một chút, trong đầu toàn là tình tình yêu yêu, làm sao mà tu hành! Phong chủ bảo đồng môn chúng ta đoàn kết, đối đãi với nhau như huynh đệ tỷ muội, cho nên ngươi thế này gọi là gì ngươi biết không, là loạn luân đó.”
Thiếu nữ sắp choáng đến nơi: “… Hu hu hu Trương sư huynh ta sai rồi.”
Bùi Cảnh không nhịn được mà cười thành tiếng, mới thế này đã tin rồi?
Đường về động phủ hơi vắng vẻ, hai bên đều là cỏ rất dày, cây bách kỳ quái mọc thành bụi trên vách đá, gió cuốn tay áo, Bùi Cảnh lười biếng nói: “Ngươi có đi lên nữa cũng không thấy người đâu. Đi về trước đi, thi đấu sắp bắt đầu rồi mà ngươi còn có tâm tư để ý đến những thứ này.”
Thiếu nữ vừa bị y dạy dỗ như vậy đã đau lòng gần chết, nghe thấy y nói đến chuyện thi đấu, hơi khôi phục lại chút tinh thần: “Trương sư huynh, giờ huynh đã Trúc Cơ chưa?”
Bùi Cảnh nói: “Ta không thể nói việc này cho ngươi được.”
Thiếu nữ gật đầu, mắt lốm đốm những vì sao: “Vậy chắc chắn huynh đã Trúc Cơ rồi, đỉnh quá đi mất, Trúc Cơ trong vòng trăm tuổi, ta lớn chừng này mà chỉ mới thấy một mình huynh.”
Bùi Cảnh thẹn thùng cười trừ: “Cũng tạm được.” Kết Đan trong vòng trăm tuổi ngươi muốn hiểu không?
Thiếu nữ lại nói: “Trương sư huynh lúc này chắc chắn có thể vào nội phong.”
Bùi Cảnh vẫn chỉ mỉm cười.
Thiếu nữ nói tiếp: “Có bốn người được xem trọng trong cuộc tỷ thí lần này. Bộ Hoành sư tỷ của Tử Dương Phong, Trường Ngô sư huynh của Chung Nam Phong, Lâm Phong sư huynh của Huyền Vân Phong, còn một người nữa là huynh. Ba người trước đầu đứng đầu trong lần thi đấu trước, Trương sư huynh, đừng để Thượng Dương Phong chúng ta thất vọng đó.”
Bùi Cảnh cúi đầu, nhìn nụ cười rõ ràng mất mát nhưng vẫn cố gắng cong môi của thiếu nữ. Bất chợt cảm thấy buồn cười, thế là nói: “Yên tâm đi, trước nay ta chưa từng làm người khác thất vọng.”
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng sàn sạt, nghe như tiếng tay áo người lướt qua cỏ hoa trên đất. Chỉ là nơi này bờ bụi vách rừng, đường xá chật hẹp khó tìm, người bình thường sẽ không đi đến đây. Bùi Cảnh và thiếu nữ đồng thời quay đầu, lập tức trông thấy trúc xanh rủ xuống, thiếu niên như bọc tuyết trên thân chậm rãi bước đến từ mây mù sâu thẳm trong rừng.
Quần áo xanh trắng, tóc đen suôn dài hệt thác nước, đôi mắt màu nhạt của thiếu niên sạch sẽ tựa lưu ly.
“…” Thiếu nữ cũng bị hù dọa, bỗng nhiên trông thấy người trong lòng, hiểu rõ một đoạn chuyện xưa của người ta, sau phút vui mừng là phức tạp sâu sắc: “Sở… Sở sư huynh, huynh đi đâu vậy.”
Sở Quân Dự không trả lời cô nàng, chỉ nhìn Bùi Cảnh ở bên cạnh, nở nụ cười như có như không: “À. Ta đến nhân gian, an táng vị hôn thê của ta.”
Bùi Cảnh: “…” Vì sao lúc gặp phải Sở Quân Dự toàn những chuyện chết dẫm này.
Thiếu nữ: “Hả?!”
Sở Quân Dự nói: “Nếu không còn chuyện gì thì ngươi đi trước đi, ta có lời muốn nói với Trương Nhất Minh.”
Thiếu nữ à à hai tiếng, tâm tình phức tạp hơn, ánh mắt nhìn Sở Quân Dự trừ ngưỡng mộ ra còn có đồng tình sâu sắc. Đợi người đi rồi, Bùi Cảnh ngượng ngùng gãi đầu, cố gắng che giấu chuyện vừa rồi, cười hỏi: “Sao không ở lại Thiên Tiệm Phong?”
Ánh mắt Sở Quân Dự mang theo dò xét rơi xuống người y.
Bùi Cảnh dứt khoát thẳng thắn, nghiêm mặt nói: “Yêu ma tác quái ở ngoại phong dạo gần đây dường như đang ẩn mình trong đám đệ tử nội môn của chúng ta, ta tính mượn cơ hội này để ép nó ra.”
Sở Quân Dự nhàn nhạt hỏi lại: “Ngươi biết yêu ma đó là ai rồi à?”
Bùi Cảnh: “Chắc là biết, nhưng chưa chắc chắn.”
Tẩu thoát cùng với Thanh Nghênh chỉ có vị Tây Vương Mẫu của Côn Luân kia, nhưng thần linh tôn quý, Bùi Cảnh không cho rằng nàng ta sẽ làm ra những việc bi thảm trần gian này. Vả lại, y đã bảo sao mà ba chữ Tây Vương Mẫu này quen tai như vậy, mặc dù y chưa đọc đến phần sau của “Tru kiếm” nhưng kiểm lại khu bình luận, đứng đầu bảng nổi tiếng được hâm mộ cổ vũ nhất trong đám em gái có khả năng trở thành hậu cung của nhân vật chính… hình như là nàng ta. Nữ thần núi Bồng Lai, sức mạnh cường đại, thân phận thôn quý.
Dung mạo tuyệt sắc, khí chất giá băng. Một nữ thần lạnh lùng thuần khiết như vậy quả thực là đối tượng thỏa mãn tất cả ảo tưởng của nam giới.
Cho nên, phanh ngực mổ bụng, nữ chính sẽ máu me vậy à?
“Chưa chắc chắn?” Sở Quân Dự dường như nở nụ cười. Hắn không nói gì nữa, lấy một hạt châu từ trong tay áo ra. Hạt châu tinh khiết trong trẻo, ngọc trắng như cắt son, có thể nhìn thấy rõ ràng giọt nước xanh lấp loáng bên trong, càng lộ vẻ tinh xảo hoàn mỹ dưới ảnh mặt trời.
“Mang nó theo người.”
“??” Bùi Cảnh nhận lấy hạt ngọc ấy, một khoảng ấm áp lăn vào tay.
Sở Quân Dự nói: “Có lẽ, nó sẽ cứu ngươi một mạng.”
Đây coi như cái gì? Bùi Cảnh sững lại cả buổi mới chậm chạp tỉnh ra — đây coi như Sở Quân Dự sợ y xảy ra chuyện nên đặc biệt đưa vật phòng thân cho y?
Hoặc là nói, tín vật đính ước!
Pháo hoa nổ trong đầu ngay tức khắc, non sông gấm vóc của Thượng Dương Phong, sắc trời bóng mây đều trở nên ý nghĩa, sáng tỏ rõ ràng.
Có lẽ biến trở về bộ dáng thiếu niên, mất đi vài phần bận tâm thêm vào vài phần phóng túng, Bùi Cảnh không nhịn được, cười ngây ngô lên tiếng, sau đó kích động ôm chầm.
“Cảm ơn!”
Rất mạnh mẽ, thân cao xấp xỉ, cho nên cằm y gác lên vai Sở Quân Dự.
Giống như một năm ở Nghênh Huy Phong, tuỳ tiện kề vai sát cánh.
Chỉ là tứ chi tiếp xúc lần này, cảm xúc trong lòng y càng thêm dễ chịu vui vẻ, trong mắt là ý cười khó nén.
Sở Quân Dự sững sờ. Bùi Cảnh đột nhiên xáp lại, trọng lực đè hết lên người hắn, cơ thể cũng vô thức lùi lại, vươn tay ôm lấy eo Bùi Cảnh mới đứng thẳng được.
Chỉ là tư thế này lại càng thêm mập mờ.
Thật ra bọn họ đã từng ôm nhau trong đêm đầu tiên ở Vân Tiêu, trong giếng cạn giữa đêm hôm khuya khoắt. Hơi thở như cỏ xanh y tuyết đầu mùa của thiếu niên vẫn như trước, nhưng cảm giác mang đến cho hắn lại khác xa. Ở đáy giếng ngày hôm đó lơ đãng suy nghĩ, quả nhiên vẫn ngu ngốc như vậy. Mà bây giờ tâm tư sâu kín, không thể truy rõ tới cùng.
Mỗi một bộ dáng của hắn đều khiến Bùi Cảnh yêu thích không thôi, mà ở dạng thiếu niên là quen thuộc nhất.
Thế là cũng không hề câu nệ, cười thành tiếng: “Sở Quân Dự, sao ngươi có thể tốt như vậy!”
Đôi mắt màu nhạt của Sở Quân Dự che giấu sắc mặt, ngữ điệu hờ hững: “Ta tốt như vậy, ngươi còn khiến ta bị vị hôn thê vứt bỏ?”
Bùi Cảnh biết hắn đang nhắc đến chuyện vị hôn thê. Nhưng bây giờ chút cảm giác xấu hổ cũng mất sạch sành sanh, chỉ là vui vẻ ngập lòng, phu nhân tương lai của y đâu kém gì nữ thần Côn Luân. Tướng mạo khí chất đệ nhất thiên hạ, tu vi cũng sâu không lường được, mặc dù luôn luôn xa cách ngàn dặm, nhưng thực chất bên trong vẫn là dịu dàng ấm áp.
Bùi Cảnh rướn đến bên tai hắn, nụ cười kèm theo chút phong lưu: “Khiến ngươi mất một vị hôn thê, ta trả lại ngươi một vị hôn phu, thế nào?” Thậm chí còn tặng cho ngươi vị trí Chưởng môn phu nhân.
Nói xong rồi lại hơi xấu hổ, vành tai nóng bừng, không đợi Sở Quân Dự phản ứng, y rụt tay về, đứng thẳng lại.
Sau đó, ngón tay vạch một cái, hơi nước trên không ngưng kết thành một cây châm thật dài, xuyên qua hạt châu thành dây thừng, tự đeo lên cổ mình. Mà ngay lúc đeo lên, ánh sáng xanh trong hạt châu dường như hơi loé lên, Bùi Cảnh cảm thấy khó hiểu, người trong hạt châu rốt cuộc yên tâm ngủ say… Chờ đã, trong hạt châu có người?
Sở Quân Dự lại cụp mắt, suy ngẫm câu nói ấy của thiếu niên, lặp lại từng từ từng chữ: “Trả cho ta một vị hôn phu?”
Bùi Cảnh gãi đầu, đáp: “Ừm.”
Sở Quân Dự nhìn Bùi Cảnh, nhìn vành tai đỏ bừng của y, nở nụ cười, thấp giọng nói: “Đây coi như bất ngờ đáng mừng thứ hai ngươi tặng ta à.”
Bùi Cảnh đã sắp cà lăm: “Coi, coi như là thế đi.”
…
Sở Quân Dự không nán lại Thượng Dương Phong bao lâu đã đi mất.
Bùi Cảnh cũng không đứng đấy được, tiếp tục đi về phía động phủ, vừa đi vừa giơ ngọc lên nhìn ánh sáng bầu trời, híp mắt nhìn giọt máu xanh trong hạt châu chậm rãi loé lên, khoé môi cong lên nãy giờ vẫn chưa hạ xuống: “Hay lắm, tín vật đính ước cũng có rồi!”
Chắc ăn rồi.
Nhưng mà sao tín vật đính ước này của Sở Quân Dự lại gây cho y cảm giác rất áp lực? Thôi kệ, đồ mà người trong lòng tặng cho lúc nào chẳng tốt.
Qua loa thu dọn một chút, lật ra quần áo đệ tử ngoại phong sắp mốc meo trong động phủ, thay đổi xong, Bùi Cảnh định cầm kiếm gỗ ra ngoài. Mới đi được một bước, y chợt nghe thấy một tiếng nghẹn ngào rất khẽ.
Giật mình, Bùi Cảnh cúi đầu, nhìn xuống ngọc châu.
Ánh sáng xanh dịu nhẹ mà tinh khiết.
Như đã từng quen biết.
Vừa rồi y mới bị cơn phấn khởi làm cho mụ mị đầu óc, giờ đây tỉnh táo lại, cũng tìm được manh mối.
Mà vệt sáng kia cũng thế, muốn cầu y giúp đỡ, lan tràn theo sợi dây từng, ảo ảnh nho nhỏ xuất hiện ngoài ngọc châu, là Thanh Điểu còn thơ ấu — gầy gò đáng thương, mình đầy thương tích. Một đôi mắt xanh trong veo đẫm lệ bi ai tủi hờn.
Bùi Cảnh dừng bước, đưa tay nắm chặt hạt châu, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói cực nhẹ: “Thanh Nghênh, là cô sao?”
Vị Thiếu Tộc chủ tộc Thanh Điểu này không nói chuyện với y nữa. Có lẽ thời gian y ở chung với Phượng Căng quá dài, trên thân cũng lây nhiễm hơi thở khiến nàng quen thuộc không muốn rời xa, cho nên nằm trong lòng bàn tay y, nàng ngoan ngoãn như đứa trẻ, như bé con chưa trưởng thành chưa trải mưa gió trước mặt Phượng Hoàng.
Bùi Cảnh nói: “Ta mang cô đi tìm Phượng Căng.”
… Đồ vật mà người trong lòng y tặng đúng là khác biệt.
Quầng sáng xanh bỗng nhiên bùng lên, hạt châu run rẩy, trong cõi u minh, Bùi Cảnh nghe thấy chất giọng yếu ớt của thiếu nữ: “Đừng…”
Nàng đang ngăn cản y.
Xuất phát từ lòng thương hại, Bùi Cảnh kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Hắn là Phượng Hoàng chuyển thế, theo lý mà nói, hắn là trưởng bối của ngươi. Cô bị thương rất nặng, phải tìm hắn để hồi phục.”
Thanh Nghênh vẫn lắc đầu, sau khi yết hầu bị tổn thương, nói chuyện cũng đứt quãng: “Đừng, làm phiền, xin lỗi.”
Lại là xin lỗi.
Tác giả :
Thiếp Tại Sơn Dương